Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 25: Vừa hung dữ vừa ngang ngược



-

【 khúc côn cầu trên băng! Môn thể thao kết hợp sự quyến rũ của khúc côn cầu và trượt băng tốc độ thành một. Nên tìm kiếm video để có một cái nhìn thật rõ ràng nha, má ơi nó đỉnh lắm á! 】

【 bổ sung một chút, là kết hợp giữa khúc côn cầu, trượt băng và quyền anh nha. Chỉ bỏ tiền mua một vé liền coi được ba môn thể thao, ngon! 】

【? Còn có vụ này nữa hả? 】

【 có, nước chúng ta có cả đội ngũ chơi chuyên nghiệp đi thi quốc tế đó nha 】

【 đù má, được phổ cập kiến thức roài! Cơ mà phải đánh nhau hả, mặt anh Tịch của tui đáng giá ngàn vàng đó 】

【 ủa, tui mới vừa tra google dìa nè, hình như mỗi đội có sáu mạng mới chơi được mà? 】

Môn thể thao này sẽ không phù hợp, vì số lượng người tham gia không đủ.

Lúc đầu tổ chương trình cũng nghĩ như vậy.

Hội trường khúc côn cầu trên băng nằm trong biệt thự suối nước nóng, mặc dù giá trị của số tiền kiếm được cũng được dán vào, nhưng chủ yếu là để đó cho đủ đội hình thôi, chứ ai sẽ quan tâm đến môn thể thao này.

Dân mạng năm nay là thích thế này đấy, thích xem khách mời bị hành. Vì thế tổ đạo diễn mới nghĩ ra cách chơi như vậy, phải kiếm tiền mới được hưởng thụ.

Tổ chương trình thu biểu cảm của mọi người vào mắt, cười nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, các bạn còn phải chia nhóm nữa. Chúng ta thảo luận về cái này trước nhé?"

Phú Xuân Dĩnh ngay lập tức đề nghị xem bên trong biệt thự suối nước nóng có gì xứng đáng để bọn họ bỏ công bỏ sức hay không.

"Nếu không có gì vui thì cứ nằm yên một đống rồi ghi hình là được." Đương nhiên, đây chỉ là câu nói đùa chút chơi.

Khách mời đã ký hợp đồng có trách nhiệm phối hợp với tổ tiết mục để tạo hiệu ứng cho chương trình. Đại khái chỉ có mỗi Tịch Thừa Quân đứng yên một chỗ cũng mang lại tất cả các hiệu ứng cần có rồi.

Bạch Khởi xoay người muốn mang theo hành lý đi lên lầu trước.

"Để tôi." Tịch Thừa Quân nói, một tay xách vali, đôi chân dài sải bước lên bậc thang.

Bạch Khởi chớp mắt, vô cùng vui vẻ hưởng thụ trải nghiệm đi tay không lên tầng.

Họ bước vào sảnh của biệt thự suối nước nóng qua cánh cửa xoay, có một bản đồ mới trong sảnh, lần lượt chỉ đến sảnh tiếp khách, khu vườn trên cao, hồ bơi nước nóng, vân vân mây mây.

Số tiền cũng được dán trên đó.

Là bốn tệ, tám tệ, mười tệ...

Tổ chương trình cười nói ở phía sau: "Đừng trách chúng tôi lòng dạ độc ác nha. Để ghi hình tập này, chúng tôi đã đặc biệt mời các đầu bếp Trung Quốc và các đầu bếp nước ngoài nổi tiếng đến phục vụ cho các bạn. Tốn rất nhiều tiền đấy."

Hiện tại đã có thêm nhà tài trợ, nên biệt thự suối nước nóng này được tổ chương trình thẳng tay bao hết.

Mọi người bước vào trong, đi đến cuối cây cầu có mái che bằng kính sẽ thấy được nhà ấm trồng hoa* đầy nắng với nhiều loại hoa khác nhau. Thoạt nhìn màu sắc sặc sỡ, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt, giống như rơi vào trong truyện cổ tích.

"A đù! Thật là đẹp!"

Dương Ức Như và Phú Xuân Dĩnh trước tiên kinh ngạc và khen một câu.

Không chỉ hai người họ mà Ổ Tuấn cũng có phần hứng thú với nơi này, có lẽ vì hắn muốn bù đắp lỗi lầm về món quà tượng đất đầy ấn tượng sâu sắc ở lần trước.

Ổ Tuấn hỏi: "Chi phí cho việc hẹn hò ở đây là bao nhiêu vậy?"

"Nhà ấm trồng hoa này là mười hai tệ, chưa tính tiền ăn uống."

"Như vậy mà còn chưa chịu lòng dạ hiểm ác?" Dương Ức Như nhướng mày tức giận.

Nhưng Ổ Tuấn quyết tâm muốn cho vợ mình một buổi hẹn hò lãng mạn, vì vậy hắn tức khắc không nhìn cái gì khác nữa, đi thẳng đến Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân.

Màn ảnh tập trung lại đây.

【 Anh Tịch mặt không biểu cảm 】

【 Thầy Tịch: ba cái trò tôm tép này, ông đây có cả một vườn hoa nguyệt quý 】

【 Công nhận ha ha ha cái nhà ấm trồng hoa này sao bằng vườn hoa kia được 】

Mặc dù họ đã ghi hình chương trình cùng nhau, nhưng các khách mời không có nhiều liên hệ riêng tư. Một là mối quan hệ không phải rất tốt đẹp, hai là mọi người đều vội vàng quay về guồng quay công việc sau mỗi một kỳ được ghi xong.

Ổ Tuấn chưa từng giao tiếp quá nhiều với Tịch Thừa Quân, hiện tại có hơi lúng túng: "Thầy Tịch..."

Ổ Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt không gợn sóng của Tịch Thừa Quân, hắn đột nhiên đổi ý, quay đầu lại: "Ờm, Bạch Khởi... Tôi có thể mượn ít tiền được không?"

【 ha ha ha sao thế, vì cái gì đột nhiên quay đầu tìm Bạch Khởi dạ anh ba? 】

【 Bạch – giàu sang – Khởi 】

Bạch Khởi gật đầu vô cùng phóng khoáng: "Có thể. Mượn mười tệ trả lại mười một tệ, mượn hai mươi trả lại hai mươi hai tệ. Thời gian hoàn trả là một ngày."

【 cái này so với tổ tiết mục còn hiểm ác hơn...】

Ổ Tuấn là một nhà kinh doanh, mà người kinh doanh theo bản năng không muốn thua lỗ, chỉ muốn kiếm lời.

Hắn lập tức quay đầu nhìn Tịch Thừa Quân, lúc này giọng điệu của hắn đã trôi chảy hơn nhiều: "Thầy Tịch nhìn xem, đây có phải là hơi nhiều rồi không?"

Tịch Thừa Quân bình tĩnh tự tin nói: "Tôi nghe em ấy."

Ổ Tuấn: "......"

【 ha ha ha muốn đội quần dùm luôn á 】

"Trời sắp tối rồi." Tịch Thừa Quân nhắc nhở một câu.

Bọn họ đến rất muộn, lát nữa còn phải tốn tiền để ăn, ngủ và các sinh hoạt khác.

Ổ Tuấn hạ quyết tâm: "Mượn. Ngày mai tôi chơi bóng rổ rồi sẽ trả lại."

Bạch Khởi lấy trong túi ra, cho hắn vay mười tệ.

Ổ Tuấn chạy nhanh đến Dương Ức Như.

Dương Ức Như cười mắng "đồ điên", nhưng lại vô cùng cảm động cùng Ổ Tuấn bước vào nhà ấm trồng hoa.

Phú Xuân Dĩnh thở dài: "Chúng ta không có tiền để mà tận hưởng lãng mạn..."

Những người còn lại đi tìm phòng của mình.

Các phòng cũng được chia thành ba hạng, phòng gường đôi, phòng giường lớn và phòng hạng sang.

Giá của chúng lần lượt là mười tệ, hai mươi tệ và ba mươi tệ.

【 không phải chớ, này quá đáng lắm luôn á, chương trình cặp đôi mà còn set up phòng hai giường đơn là sao ba? 】

【wtmxs*, không bằng sửa tên thành 《 Chia Đôi Hoàn Mỹ 》】

Wtmxs (我他妈笑死, Wǒ tā mā xiào sǐ): Con mẹ nó chứ chết cười.1

Tịch Thừa Quân nhìn chằm chằm bảng giá, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Có thể quang minh chính đại ngủ riêng, có lẽ Bạch Khởi sẽ chọn phòng giường đôi. Như vậy cũng được, xem như tiết kiệm.

Bạch Khởi lại móc trong túi ra, sau đó thể hiện xuất sắc dáng vẻ tổng tài bá đạo của mình với tổ chương trình.

Cậu hùng hồn nói: "Mang căn phòng sang nhất lại đây cho chúng tôi!"

【 cậu boé mê tiền của tuôi đâu rồi ha ha 】

【 Vì anh Tịch mà chọn căn phòng ngủ đắt nhất, nhóc con thật ngọt 】

【? Ồ, Bạch Khởi khi nào cũng có fans thế? 】

Tổ chương trình cũng có hơi kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng lấy đi tiền của Bạch Khởi, tựa hồ sợ Bạch Khởi sẽ hối hận, còn đặc biệt nhắc nhở: "Lần này chúng ta đi quay hình ba ngày đấy."

Tổ chương trình quyết tâm lấy lại cả chì lẫn chài, cho dù Bạch Khởi có xin nghỉ phép thì cũng có hàng để đăng cho khán giả.

Bạch Khởi nói "OK", nhận hai thẻ phòng từ nhân viên và nhét một thẻ vào lòng bàn tay Tịch Thừa Quân.

Cậu vui vẻ phấn chấn, mặt mày sáng ngời: "Đi thôi! Chúng ta đi ở phòng VIP!"

Dĩ nhiên Tịch Thừa Quân đã từng ở qua.

Thời điểm đi công tác phải ở khách sạn, trợ lý luôn đặt phòng tốt nhất cho anh.

Nhưng có một số việc, khi hai người làm cùng nhau, cảm giác sẽ không giống như vậy nữa...

Ánh mắt Tịch Thừa Quân lại lóe lên, như bị nụ cười của Bạch Khởi làm cho lây nhiễm, anh móc thẻ ra, sau đó nhẹ nhàng ôm eo Bạch Khởi, rồi đặt cậu ngồi lên vali để qua một bên. Cứ như vậy mà kéo Bạch Khởi cùng đi.

Tịch Thừa Quân đáp lại: "Ừm, đi ở phòng VIP."

【 a a a tôi đệt bà nói chứ quá hâm mộ a a a 】

【 Bạch Khởi Khởi bé con đáng yêu, một tay là có thể nhấc bổng cậu lên đặt trên vali mà kéo đi, quá ngọt a a a a 】

【 ha ha ha đậu moá, anh Tịch sợ Bạch Khởi mệt sao, còn bế lên nữa chứ 】

Bọn họ nhanh chóng quẹt thẻ để vào căn phòng hạng VIP.

Bên kia hai người Chu Nham Phong vô cùng ghen tị hận, cuối cùng vẫn cắn răng chọn căn phòng VIP tương tự.

Hứa Dật và Khâu Tư Xuyên vẫn chưa đến nên tạm thời chưa thể chọn.

Những dãy phòng sang trọng được trang bị các thiết bị hoàn toàn tự động, ngoại trừ phòng ngủ, sẽ có một phòng làm việc riêng và một ban công nhỏ.

Bồn tắm trong phòng tắm đều là loại king size*, có thể nằm hai người cùng một lúc.

Các làn đạn đều thở dài:

【 quá đáng giá 】

【 tư bản đáng gek! 】

Bạch Khởi đi tắm trước, sau đó mặc áo len chui ra.

Cậu ngã ở trên giường, vui sướng lăn lộn: "Thật thoải mái!"

Sau khi Tịch Thừa Quân tắm xong bước ra, Bạch Khởi mới lấy iPad và bắt đầu đặt món ăn.

【 bữa tối cũng ăn sang sao? Bạch Khởi không sợ tiêu hết tiền hả? Tui sốt ruột dùm cho cậu ý luôn á 】

【 Tịch Thừa Quân không khuyên nhủ hả? 】

Bạch Khởi: "Em chọn món nhé?"

Tịch Thừa Quân chẳng thèm liếc nhìn vào iPad, anh trả lời: "Ừm, em chọn."

【... Có thể thấy được đàn ông kết hôn thật sự sẽ thay đổi, thầy Tịch cứ thế đem chân lý "Nghe Bạch Khởi" dùng đến không sợ trời không sợ đất 】

Kết thúc kỳ thứ nhất, những người mượn tiền Bạch Khởi đều mang tiền trả lại cho cậu, không ai nghĩ số tiền này sẽ sử dụng tiếp cho lần sau.

Cuối cùng số tiền trong tay Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân tổng cộng có 138 tệ.

Hôm nay cho vay 10 tệ.

Tiền phòng là 30 tệ, bữa tối là 20 tệ.

"Chúng ta..." Bạch Khởi bắt đầu đếm tiền.

Động tác đang lau tóc của Tịch Thừa Quân dừng lại, chờ cậu nói xong.

"Chúng ta còn lại 78 tệ." Bạch Khởi vừa cất tiền vừa nói.

【 chưa hết một ngày đã xài hết một nửa rồi? Bạch Khởi tỉnh lại đi, cậu tỉnh tỉnh tỉnh, các cậu đâu phải chơi khúc côn cầu đâu, cho dù có thì chưa chắc sẽ thắng mà? 】

【 tiết kiệm lại đi cậu bé, không cần vì chồng mình mà xài sang vậy đâuu, mọi khi sống sao thì cứ vậy là được roài 】

【 a, lầu trên đừng nghĩ thế chứ, nghĩ vậy tội anh Tịch nhà tui, nếu ở bên ngoài, 800 căn phòng này anh Tịch mua đứt cũng được nha 】

Làn đạn lại muốn nhanh chóng đấu võ mồm.

Tịch Thừa Quân lau khô tóc đến một nửa, sau đó tuỳ tiện đặt khăn lên lưng ghế.

Anh đến gần Bạch Khởi, thấp giọng nói: "Ngày mai sẽ lại kiếm."

Bạch Khởi: "Vâng!"

Lúc này chuông cửa vang lên, Tịch Thừa Quân đứng dậy mở cửa.

Xe ăn tiến vào, hai đầu bếp theo sau. Một đầu bếp cắt vịt quay, một đầu bếp chiên bít-tết, tất cả đều làm tại chỗ.

Tức khắc làn đạn đều giảm đi tiếng mắng.

【 cái này là phần ăn đỉnh cấp, có ốc kiểu Pháp, gan ngỗng, tổ yến, còn có Phật nhảy tường, vịt quay Bắc Kinh... Sau khi ăn xong còn có bánh ngọt, rượu đồ uống đầy đủ mọi thứ, mà đcm chỉ có 20 tệ thôi! 】

【 cái miệng của tui, nó bắt đầu chảy nước miếng, mẹ nó 】

Làn đạn cứ thế mà thay đổi trong nháy mắt.

Thấy hai người bọn ăn đến ngon lành, ai cũng lần lượt đặt cơm hộp đặt cơm hộp, ship trà sữa ship trà sữa.

Nhìn sang bên kia, Chu Nham Phong và Phú Xuân Dĩnh cũng bước vào căn phòng VIP như họ mong muốn. Mọi người bây giờ đều đói đến lả người.

Phú Xuân Dĩnh lấy iPad và xem thực đơn: "... Cái gì mà đắt thế?!"

Hai người quyết định ăn hai tô mì Dương Xuân*.

【 quá thảm, quá thảm 】

Vợ chồng Dương Ức Như đã có khoảng thời gian cùng bữa tối vui vẻ, cuối cùng chọn phòng giường lớn.

Hứa Dật và Khâu Tư Xuyên đến vào lúc nửa đêm, hầu như tất cả cư dân mạng đã đi ngủ vào thời điểm đó, nên không có ai để ý đến.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân, người đã ăn ngon lành và ngủ ngon giấc, đi đến nhà ăn trước.

Khâu Tư Xuyên và Hứa Dật theo sau. Bầu không khí giữa hai người cũng không còn cứng nhắc như trước, ngược lại dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ bọn họ đạt được nhận thức chung sau ngần ấy thời gian.

"Tổ tiết mục thu tiền quá đắt, hôm qua tôi với Hứa Dật chỉ ăn hai chén mì thôi." Khâu Tư Xuyên bất lực nói.

Bạch Khởi đang gọi đồ ăn, cậu cũng không quay đầu lại, hỏi: "Vậy hai người các anh còn bao nhiêu tiền?"

Hai người Khâu Tư Xuyên đã tiêu tiền khá nhiều vào tối hôm qua, tất nhiên không còn lại bao nhiêu.

Hứa Dật trả lời: "Còn 41 tệ."

Dương Ức Như và những người khác cũng lần lượt tới, nghe thấy câu này bèn thở dài nói: "Đại gia!"

Khâu Tư Xuyên cười cười: "Chúng tôi đều dùng tất cả ở mức thấp nhất."

Dương Ức Như thở dài não nề: "Tự dưng tôi hơi hối hận vì ngày hôm qua đã xài quá nhiều tiền." Nói thì nói như vậy, khi nhìn sang Ổ Tuấn, trên mặt cô vẫn treo nụ cười mãn nguyện.

Bên này Bạch Khởi đã chọn xong món.

Bữa sáng là bánh bao, sữa đậu nành và hai tô mì thịt bò.

Dù sao cũng là hai người đàn ông trẻ khoẻ, khi ăn khẩu phần cũng nhiều hơn. Bữa sáng của cậu và Tịch Thừa Quân có giá gấp đôi những người khác.

"Qua bên đó chờ tôi một chút." Tịch Thừa Quân nói.

Bạch Khởi không khách sáo, cậu gật đầu, ngoan ngoãn xoay người tìm chỗ trống.

Sau khi Bạch Khởi vào chỗ, Khâu Tư Xuyên liền cùng bọn họ lập thành một nhóm.

Khi Tịch Thừa Quân mang bữa sáng lại đây, anh nghe thấy Bạch Khởi hỏi: "Khúc côn cầu được không?"

Hứa Dật: "Được."

Làn đạn giật mình nhảy dựng.

【 Hứa Dật cũng biết môn thể thao này sao 】

Chu Nham Phong quay đầu tò mò hỏi: "Các cậu cũng có thể chơi khúc côn cầu trên băng hả?"

Khâu Tư Xuyên gật đầu: "Tôi từng tham gia luyện tập với Hứa Dật khi còn học cấp hai, lên cấp ba thì không luyện nữa vì quá bận."

【 cho nên Bạch Khởi căn bản không sợ thiếu người nha, nhưng mà thêm nữa cũng chỉ mới bốn người, còn thiếu nữa á 】

Dương Ức Như chen vào hỏi: "Anh Tịch cũng biết đúng không?"

Tịch Thừa Quân lấy đôi đũa đưa cho Bạch Khởi: "Ừm, tôi biết một chút."

Dương Ức Như: "Cũng chỉ mới bốn người thôi..."

Tổ đạo diễn không ngờ rằng họ thực sự dám chơi trò này, nói: "Nếu các bạn muốn thử, chúng tôi có thể hỗ trợ mời huấn luyện viên tại đây giúp đỡ các bạn."

Tổ đạo diễn thầm nghĩ, mắc công bị đánh cho ra bã thì quá khó coi.

Ma mới Lạc Nguyên là người đến nhà ăn cuối cùng, nghe thấy mọi người đang bàn luận chuyện gì, lập tức giơ cánh tay lên: "Tôi cũng tham gia."

"Lạc Nguyên được không?" Tổ chương trình hỏi.

Lạc Nguyên: "Không sao, để tôi xung phong đi đầu."

Hắn nghĩ trong lòng, những người này cũng sẽ chơi không giỏi lắm, lúc đó ước chừng bọn họ còn muốn huấn luyện viên gánh team cho mình. Số tiền kiếm được của môn khúc côn cầu trên băng quá cao, mỗi người chơi sẽ kiếm được 30 tệ nếu thắng một trận đấu.

Bọn họ chẳng khác nào đang dựa hơi để lấy 30 tệ. Cơ hội lớn như vậy sao mà không bắt!

Lạc Nguyên bắt đầu với 50 tệ trong tay, hắn không dám dùng nó vào đêm qua. Hiện tại hắn đang muốn được ở trong căn phòng VIP muốn chết đi được.

Tổ chương trình nghẹn lời: "Thôi được, dù sao cậu cũng đã quyết định, chúng tôi sẽ không can thiệp. Tuy nhiên khúc côn cầu không phải là một môn thể theo dễ chơi, lỡ như..."

Lạc Nguyên vỗ ngực: "Không sao đâu."

Mọi người đều ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa sáng.

Những khách mời khác hầu như đều bày tỏ sự ghen tị cùng khao khát tột độ với bữa sáng thịnh soạn của Bạch Khởi.

Bữa sáng vừa kết thúc, vợ chồng Chu Nham Phong lập tức cùng vợ chồng Ổ Tuấn kết thành một đội, chuẩn bị đến phòng tập bóng rổ để luyện tay.

Mặc dù chơi bóng rổ chỉ có một tệ như bóng bàn. Nhưng không phải có câu nói, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn sao, cả hai cùng làm thì chẳng phải kiếm được hai tệ à?

Bóng bàn cũng nhẹ nhàng như thế mà có được một tệ.

"Sớm biết như vậy thì đã đi đánh khúc côn cầu trên băng cùng nhau." Phú Xuân Dĩnh vẫn thấy khúc côn cầu trên băng trị giá 30 tệ hấp dẫn hơn.

Chu Nham Phong an ủi: "Em biết đánh sao? Em đi ra đó sẽ làm gì đây? Chúng ta cứ từ từ mà tới, lấy số lượng mà thắng, chậm rãi cũng sẽ đủ tiền thôi." Hắn bổ sung một câu, "Bọn họ... cũng chưa chắc sẽ thắng."

Ổ Tuấn không hùa vào.

Hắn chỉ đơn giản muốn bắt đầu với những thứ dễ dàng sẽ lấy được tiền. Thông thường, rủi ro đều sẽ đi kèm cùng lợi ích, cứ để người khác đi trước, sau đó hắn sẽ rút kinh nghiệm rồi bước theo sau.

Bên này thành viên của nhóm khúc côn cầu cũng đã đến nơi, làn đạn thật sự hoảng loạn luôn rồi.

【 loại vận động bạo lực này không phù hợp với thầy Tịch đâu hu hu hu 】

【 đừng đi a a, sao không chọn mấy môn an toàn hơn chớ! 】

【 không phải Bạch Khởi muốn đi sao? Vậy để cậu ấy đi một mình đi. 】

【 ngại quá, lầu trên là có bệnh, để tui đá mẻ đi chỗ khác nha. 】

Trong phút chốc làn đạn đã spam đầy màn hình.

Đoàn người Bạch Khởi vừa đặt chân đến hội trường khúc côn cầu trên băng.

Hai huấn luyện viên đón tiếp chào hỏi: "Các cậu thật sự muốn chơi à?" Biểu cảm của họ hơi kỳ quái.

Bạch Khởi gật đầu: "Vâng."

Huấn luyện viên không nhìn cậu, mà nhìn Tịch Thừa Quân. Có vẻ như khuôn mặt của Bạch Khởi rất dịu dàng, nhìn qua không giống như là người có thể làm chủ ở đây.

Tịch Thừa Quân không nói nhiều lời.

Tịch Thừa Quân: "Bạch Khởi và tôi đều biết các quy tắc."

Hứa Dật theo sau lên tiếng: "Chúng tôi cũng vậy."

Hai vị huấn luyện viên cùng nhau nhìn về phía Lạc Nguyên: "Vậy cậu cùng chúng tôi đến đây đi."

Lạc Nguyên:?

Cả hai huấn luyện viên đều rất cao, họ kẹp Lạc Nguyên ở giữa, hỏi: "Biết đánh nhau chứ?"

Lạc Nguyên:?

Huấn luyện viên: "Biết chơi bóng không?"

Lạc Nguyên: "Bóng rổ có tính không?"

Huấn luyện viên: "......"

Huấn luyện viên: "Cậu có biết trượt băng cự ly ngắn không? Hay là, cậu biết trượt trên băng không?"

Lạc Nguyên chìm trong im lặng tột độ, hắn chỉ muốn đến để dựa hơi lấy tiền thôi!

Huấn luyện viên nhíu mày lẩm bẩm: "Cái gì cũng không biết, lên sân là muốn chờ bị đánh à?"

Lạc Nguyên không nhịn được phản bác: "Bọn họ cũng chơi không tốt." Vừa dứt lời, hắn mới ý thức được mình không nên nói những điều này trước máy quay.

Huấn luyện viên lười để ý, chỉ nói: "Được rồi, sổ tay quy tắc, tự xem. Đối thủ trên sân của các cậu ở đâu?"

Bên này, tổ chương trình đang gọi điện thoại.

"Cũng may chúng ta chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì không có đối thủ cho bọn họ chơi rồi..."

Ở phía bên kia, nhóm người cũng nhận được thông báo mới.

Bọn họ có thể xuất hiện trong chương trình.

Nhóm người này cũng có thể chơi khúc côn cầu trên băng, trong số sáu người, có hai người cũng là nghệ sĩ trong giới giải trí, bốn người còn lại, một người là giáo viên khúc côn cầu và ba người kia chỉ đơn giản là yêu thích môn thể thao này.

Tại sao lại tạo thành hình huống như vậy?

Tổ chương trình: "Khách mời của chúng tôi ai cũng có hậu phương vững vàng, mọi người giơ cao đánh khẽ, cứ chơi vui vẻ là được rồi."

Hai nghệ sĩ bên kia không quan tâm ai có hậu phương hay ai có kim chủ, họ đứng dậy từ băng ghế dự bị, trong mắt tràn đầy tham vọng chiến thắng.

《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》đã hoàn toàn trở thành củ khoai nóng bỏng tay với sự xuất hiện của thầy Tịch.

Những người như Lạc Nguyên được chen chân vào đây đều do nguồn tiền hùng hậu từ phía sau đắp vào. Còn giống như bọn họ, thì chỉ có thể ngồi trên băng ghế chờ đợi một cơ hội để thể hiện.

"Chỉ cần chúng ta chơi tốt hơn bọn họ, chúng ta liền sẽ nổi bật... khán giả sẽ nhớ đến chúng ta." Một trong số họ trầm giọng nói.

Người kia xắn tay áo lên: "Đúng vậy."

Khi họ đi đến hội trường khúc côn cầu trên băng, Bạch Khởi và nhóm của cậu vừa mới khởi động xong, đang thay quần áo.

Lạc Nguyên mang giày trượt băng vào mới phát hiện cái này hoàn toàn so với những gì hắn tưởng tượng là một trời một vực.

Lạc Nguyên: "... Tôi không đứng vững được."

Theo bản năng, hắn quay đầu lại xem Tịch Thừa Quân, thậm chí còn vươn tay ra, muốn nắm lấy vai của Tịch Thừa Quân để giữ thăng bằng.

Tịch Thừa Quân đứng trước mặt Bạch Khởi.

Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, nói: "Đừng nhúc nhích. Để tôi thắt dây giày cho em."

Lạc Nguyên không có điểm tựa, suýt ngã.

Huấn luyện viên bên cạnh nói một cách lạnh lùng, tàn nhẫn: "Không vững thì bò vào."

Lạc Nguyên: "......"

Mọi người đều dựa hơi vào huấn luyện viên mà! Tại sao không ai hiểu hắn chứ? Hứa Dật không phải đã nói hết rồi sao? Bọn họ chơi ở trung học, giờ đã quên hết rồi!

Tịch Thừa Quân ở đằng kia thấp giọng nói: "Cần phải thắt chặt lại."

Bạch Khởi nhấc chân lên, Lạc Nguyên nhìn lưỡi dao trượt bên dưới, giống như lập loè ánh sáng bén nhọn, hắn nhìn một hồi liền run rẩy.

"Mặc đồ bảo hộ cẩn thận, kiểm tra kỹ vào. Đừng để bị ngã rồi choáng váng." Huấn luyện viên lạnh giọng nói.

Nói xong, giao gậy khúc côn cầu cho bọn họ.

Lạc Nguyên vui vẻ nhận lấy, đem gậy khúc côn cầu chống dưới đất.

Phần đầu gậy được uốn cong theo chữ L, chống như vậy sẽ ngay tức khắc thuận thế trượt đi một đoạn, Lạc Nguyên bịch một tiếng ngã xuống.

Đúng lúc hắn đang loay hoay đứng dậy thì khán giả do tổ chương trình mời đến lần lượt tiến vào địa điểm.

Đối thủ cũng đã đợi ở bên kia hàng rào.

Ngay sau đó, trọng tài cũng có mặt, một trong những huấn luyện viên đã thay quần áo và trang bị đồ bảo hộ: "Tôi nhắc lại một lần nữa, không được phép dùng gậy và lưỡi dao trượt để đánh người."

Huấn luyện viên thật ra cũng không để tâm lắm.

Hắn tính toán một lát nữa cũng sẽ chỉ có mình hắn đấu.

Nhưng không sao, vài phút là thua thôi.

Trên làn đạn cũng nghĩ như vậy.

【 không có việc gì không có việc gì, vài phút liền đánh xong, sẽ không bị thương! 】

【 má, hồi hộp vãi chưởng 】

Bạch Khởi nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì nhiệt độ tại hiện trường, một lớp sương mù đã sớm hình thành trong mũ bảo hiểm.

Tịch Thừa Quân trầm giọng hỏi: "Em căng thẳng à?"

Bạch Khởi lắc đầu.

Bon họ cũng không nghĩ đến "biết một chút" trong lòng đối phương là như thế nào.

Bạch Khởi nghĩ, không sao, mình là người vợ hoàn mỹ!

Tịch Thừa Quân nghĩ, không sao, mình có thể bảo vệ Bạch Khởi.

Có tiếng còi khai cuộc, cầu thủ hai bên lần lượt vào sân.

Lưỡi dao trượt một đường, phía sau chỉ còn lại tàn ảnh.

Bóng dáng của bọn họ tựa như những con bướm xinh đẹp đang vỗ cánh, lướt nhẹ trên mặt nước.

Bấy giờ làn đạn mới thật sự sôi trào:

【 có cảm giác khá bảnh! 】

【 a a a đẹp trai quá đi a a a 】

Và đến khi nhìn qua Lạc Nguyên:

Lạc Nguyên: ĐCM.

Tôi chỉ muốn tạo ra sự khác biệt thôi mà! Tại sao cho tôi khác biệt theo hình thức này chứ!

Lạc Nguyên dựa khung cửa run rẩy bước lên bước đầu tiên, và sau đó... sau đó hắn dừng lại ở đó, hoàn toàn bất động.

Đồng phục bọn họ mặc có màu đỏ.

Đội còn lại là màu trắng.

Đội trắng khóe miệng giật giật khi nhìn thấy cảnh này: "... Khá lắm, rất hậu – phương – vững – vàng."

Cả hai cầu thủ đều đến gần điểm khởi động màu xanh lam.

Khi trọng tài thổi hồi còi đầu tiên, mọi người theo bản năng "đinh" một tiếng trong đầu, sau đó toàn bộ lực chú ý đều tập trung, thân thể căng chặt.

Cầu thủ hai bên cũng siết chặt cơ bắp.

Đội trắng nhếch khóe miệng, vung gậy thật nhanh... vung cái gì?!

Hắn sửng sốt, lúc này mới nhận ra puck* đã bị lấy mất.

(Lời Editor: Xem chú thích và lý giải cuối chương, để liền mạch đọc truyện, các bạn hiểu nôm na puck là vật có tác dụng tương tự như bóng, hai đội sẽ giành nhau vật này.)

Nhân viên tổ chương trình nhất thời hiểu chuyện, bèn hô to: "Puck! Puck ở đâu... Rơi vào trong tay ai rồi? Mẹ nó, bọn họ đều ăn mặc giống nhau gần chết, làm sao nhận ra?"

【 boà moẹ, tổ tiết mục làm tui cười ẻ 】

【 số 22 kìa ba ơi, puck rơi vô tay số 22 rồi kìa a a a số 22 là ai a a a 】

Bình luận viên tạm thời rốt cuộc tìm được giấy chia đội, cúi đầu đối chiếu con số.

"Là... Bạch Khởi bắt được puck rồi." Hắn ngập ngừng nói.

Khi hắn vừa dứt câu, Bạch Khởi đã nhanh chóng phóng đi, đến gần khung thành đối phương.

Đội trắng không ngờ tới bên kia phản ứng quá nhanh, phải mất vài giây mới nghĩ đến việc đánh chặn phòng ngự.

"Số 33! Số 33 chặn đứng số 11 của đội trắng! Số 33 là ai... Má nó tôi run quá... Trời ơi." Bình luận viên nửa mùa đột nhiên vang lên tiếng hét cuồng nhiệt, "Là thầy Tịch của chúng ta!"

Dáng người Tịch Thừa Quân vô cùng cao lớn, cho dù thân thể hơi hạ xuống, đứng trên sân băng vẫn là sự tồn tại không thể bỏ qua.

Các cầu thủ ở phía đối diện đều chạy đến.

Bạch Khởi đánh trái puck hướng ra phía ngoài.

Huấn luyện viên tham gia thi đấu cùng bọn họ hét lên: "Tôi đến! Tôi đến! Đừng lộn xộn!"

Tịch Thừa Quân trượt nhanh một đoạn, móc lấy trái puck, di chuyển linh hoạt và sắc bén.

Giống như một lưỡi kiếm tinh xảo vừa được ra khỏi vỏ.

【 a a a thầy Tịch là thật sự biết chơi kìa a a a! 】

【 ĐM, ngầu quá bà kon 】

"Đến, đến rồi, bọn họ muốn vây thầy Tịch lại."

Tịch Thừa Quân đánh mạnh một cái, đưa puck tới Bạch Khởi.

Và cứ thế, hai người cứ truyền puck tới lui như thể ở đây chỉ có hai người chơi.

Tất cả thành viên đội trắng đều sầm mặt, họ cảm thấy như bị chơi xỏ.

Huấn luyện viên vẫn đang ngạo nghễ chờ bắt bóng và cứu sân: "......"

"Số 17 đội trắng đang lại đây, hắn muốn làm gì? Hắn đang tính gạt chân Bạch Khởi?"

"A! Tới rồi! Số 17 đội đỏ cũng chạy lên."

"Số 17 là ai... ồ, là Khâu Tư Xuyên."

Bạch Khởi như đi vào chốn không người.

Thân thể vô cùng uyển chuyển lại nhẹ nhàng, tấm lưng cậu hơi cong giống như một sợi dây cung căng chặt, một độ cung đặc biệt xinh đẹp và tràn đầy mạnh mẽ.

【 Bạch Khởi cũng giỏi nữa a a a! Mẹ nó cậu ấy như thế nào biết nhiều thứ như vậy? 】

【 rõ ràng ăn mặc giống chim cánh cụt, nhưng trượt trên băng một phát, lại cực kỳ xinh đẹp a a a mlem mlem a a a tui muốn liếm màn hình a a a 】

"Số 9! Số 9 nhắm Bạch Khởi!"

"Bây giờ Hứa Dật bắt được puck rồi! Bạch Khởi đẩy puck cho hắn!"

"Trời ơi, số 9 đâm mạnh vào Hứa Dật. Thầy Tịch và Khâu Tư Xuyên đều đang giúp Bạch Khởi chặn lại, bọn họ kịp chạy tới cứu Hứa Dật không?"

Bình luận viên càng nói chuyện càng sôi nổi khiến khán giả vô cùng hồi hộp.

Bạch Khởi chuyển trọng tâm sang chân phải, dùng lưỡi dao trượt ở chân trái cà sát vào mặt băng, nhanh chóng quay sang trái rồi nhẹ nhàng trượt ra ngoài.

"Bạch Khởi một lần nữa bắt được puck!"

"Bạch Khởi muốn làm gì?"

Trên sân, thiếu niên vung gậy sắc bén, mang theo sự kiên quyết cùng tinh thần của tuổi trẻ hừng hực sức lửa.

Eo, bụng, vai và cánh tay gần như đồng thời ra lực, lưỡi gậy đập xuống mặt băng.

Vào khoảnh khắc đó, trái puck nhanh chóng đi thẳng về phía cầu môn đối phương.

Các nhân viên hét lên: "Ngăn chặn không thành công, Bạch Khởi đánh puck một phát vào khung thành của đối phương! Ờ mây zing, gút chóp Bạch Khởi!"

Bình luận viên dừng lại nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng nói thêm: "Đội trắng tức rồi, bọn họ tức rồi! Ơ... mà không ai đi cứu Hứa Dật, trời má! Hứa Dật bịch một cái lấy mông tiếp mặt băng!"

【 đệt, bình luận viên này quá xức xắc nha 】

【 Hứa Dật: con mẹ nó tôi nghe được hết đấy 】

Lạc Nguyên ở trong góc lẩm bẩm: "Lẽ ra mình không nên tới, mình là ai, mình đang ở đâu?"

Mười Lạc Nguyên cũng địch ứ nổi trò này.

Hứa Dật ở bên này: "......"

Hứa Dật đập mông xuống mặt băng, khập khiễng đứng dậy, nhìn bảng điểm, thấy đội mình đã lên trước dẫn đầu mới thoả mãn miễn cưỡng nở nụ cười.

Bạch Khởi trượt một đường dài trở về đội mình.

Tịch Thừa Quân giơ tay trái lên, vô thức nắm lấy ngón tay của Bạch Khởi.

Dường như khi nhìn thấy một con bướm xinh đẹp đang vỗ cánh muốn bay lên, theo bản năng đều muốn chạm vào một chút.

Bạch Khởi:?

Sau đó cậu vui vẻ cùng Tịch Thừa Quân high-five* một cái.

Bạch Khởi mỉm cười ngọt ngào, nhanh chóng nói: "Chúng ta thật sự quá giỏi! Cực kỳ ăn ý! Lát nữa, em giúp anh cản bọn họ, anh tấn công khung thành đội bên kia đi?"

Tịch Thừa Quân nhìn cậu, trước tiên đáp: "Ừ." Đây là câu trả lời cho nửa câu đầu của Bạch Khởi. Sau đó anh lại nói: "Không, tôi ở phía sau chặn."

Rất nhanh, vòng thứ hai bắt đầu.

Sau vòng cọ xát đầu tiên, đội trắng tức giận rồi.

Muốn thắng.

Ý nghĩ này càng lúc càng rõ ràng hơn.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó số 19 của đội trắng lao ra.

【 tôi đuma, bọn họ đưa "người chấp hành" ra à? 】

【 người chấp hành là cái gì zọ??? 】

【 chính là chỉ số vũ lực cuả đội, muốn đánh ai thì cho người này ra sân, người này có nhiệm vụ duy nhất là cản và đánh ngã người mạnh nhất trong đội đối thủ...】

Sau khi còi trọng tài vang lên, số 19 lao thẳng về phía Bạch Khởi.

Không đợi hắn đến gần Bạch Khởi, Tịch Thừa Quân đã ngăn lại.

Chiều cao của Tịch Thừa Quân hơn hẳn đối thủ.

Số 19 ngẩng đầu, từ đằng sau bộ đồ bảo hộ, hắn bắt gặp đôi mắt thâm trầm và lạnh lùng của người đàn ông trước mặt.

Chưa kịp lao lên, số 19 run rẩy theo bản năng, rồi không chút nghĩ ngợi xoay người đổi hướng.

Các nhân viên hét lên: "Anh Tịch và Khâu Tư Xuyên đều xông lên cứu Bạch Khởi!"

"A! Thầy Tịch nhanh quá!"

"Số 19 đã bị chặn!"

"Ủa má, số 19 quay đi rồi... Đang chơi mà sợ gì?"

Hứa Dật đang giữ trái puck: "......"

Dường như sự náo nhiệt ở đây chỉ thuộc về ba người bọn họ.

Puck đang ở đây!

Mấy người đang chơi băng cầu! Là băng cầu phải có trái puck chứ!

Ý nghĩ của Hứa Dật vừa xuất hiện, bên kia đã có người lao về chặn hắn.

"Sao không ai tiếp ứng Hứa Dật?" Bình luận viên lớn tiếng hỏi.

【 Hứa Dật: Thôi mấy người đừng nói nữa, trái tym của tôi rất đau 】

Hứa Dật cũng muốn trượt đến phía Tịch Thừa Quân, bên kia tương đối an toàn hơn, hắn đang tính đổi hướng sang phải ——

"Trời ạ! Hứa Dật lại ngã xuống!"

Đồng thời, số 19 nghiến răng nghiến lợi.

Mình sẽ sợ à?

Mình đíu thèm sợ.

Số 19 đâm sầm vào Khâu Tư Xuyên.

Làn đạn bị sốc tập thể.

【 Đù, thật sự chơi tới vậy à?! 】

Trọng tài ngay lập tức thổi còi dừng lại, sau đó hai bên bước vào sân đấu, mà đội bên kia đã có ý định muốn bặc co tay đôi rồi.

Huấn luyện viên đang đi chậm rãi bên này chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.

Mọi người cùng nhau đỡ Khâu Tư Xuyên đứng dậy, giúp hắn cởi đồ bảo hộ.

"Không sao." Khâu Tư Xuyên nói, "Có lót dưới cánh tay rồi."

Nhưng mồ hôi đã rịn trên trán.

Đánh băng cầu mà có thể khiêu khích và chọc giận đối phương thành công cũng được xem là một kỹ năng.

Số 19 đội trắng cởi mũ bảo hiểm và nhìn về phía Bạch Khởi.

Hắn không biết rằng bên trong đồ bảo hộ này chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, hắn chỉ quan tâm người này thật sự chơi băng cầu rất giỏi, thậm chí mặc định người này là đội trưởng. Nếu không thì làm sao tất cả đều chạy đến cứu người này?

Thế là số 19 lạnh lùng chế giễu: "Mày cho rằng mày giỏi lắm à? Nếu mày giỏi thì tìm lại danh dự cho đồng đội mày đi! Nào, lên! Có dám cùng tao đấu tay đôi một trận không?"

Nụ cười trên gương mặt của Tịch Thừa Quân từng chút biến mất.

【 Ủa **? Bạch Khởi thật sự muốn đòi lại công đạo cho Khâu Tư Xuyên hả? Thật sự bặc co? 】

【 Đừng nha, tự dưng hôm nay tui thấy hơi kỳ, hôm nay Khâu Tư Xuyên đặc biệt đối xử rất tốt với Bạch Khởi 】

【 Hả? Bình thường mà, không phải có người nói nhờ vào Bạch Khởi mà Khâu Tư Xuyên mới tìm lại chính mình sao, đền ơn đáp nghĩa, bình thường mà? 】

Lúc này Khâu Tư Xuyên mới ngẩng đầu nhìn Bạch Khởi, ánh sáng trong mắt đã bị dập tắt.

Giống như một người có bản năng ham muốn ánh sáng, nhưng lại bị đè xuống.

Hứa Dật đi tới, cảm thấy bầu không khí có vẻ cứng ngắc, muốn nói để tôi đánh.

Huấn luyện viên hỏi hắn: "Mông của cậu thế nào?"

Hứa Dật: "......"

Khâu Tư Xuyên bật cười, hắn hít sâu một hơi, nhìn Bạch Khởi nói: "Khởi Khởi, đừng bị tụi nó khiêu khích. Thủ đoạn này quá kém."

Đánh khúc côn cầu trên băng cùng đánh nhau trực diện không phải là hai khái niệm giống nhau.

Khâu Tư Xuyên nhớ lại cách bọn họ từng luyện băng cầu ở trung học, cảm thấy khớp xương nào của mình cũng đau.

Bạch Khởi đối xử rất tốt với Tịch Thừa Quân, tốt đến nỗi khiến người ta khao khát điều đó theo bản năng. Nhưng nó không nên được khao khát vào thời điểm như vậy.

Khởi Khởi?

Tịch Thừa Quân nghe thấy cái tên này, bất chợt hơi nhíu mày.

Tại sao Bạch Khởi phải giúp Khâu Tư Xuyên? Anh có thể.

Ý nghĩ loé lên.

Bàn tay của Tịch Thừa Quân nhanh chóng đặt trên đồ bảo hộ.

Trước khi trực diện đối đầu, bọn họ phải cởi bỏ tất cả đồ bảo hộ và vứt gậy sang một bên.

Ngón tay của Tịch Thừa Quân thon dài và linh hoạt, anh cởi dây đai của đồ bảo hộ ra.

Khâu Tư Xuyên nói: "Tôi sẽ tự mình đánh."

Bạch Khởi: "Anh cứ ngồi yên ở đấy."

Bạch Khởi cúi đầu suy nghĩ một chút.

Tịch Thừa Quân trầm giọng nói: "Em ngồi sang bên kia nghỉ ngơi một lát, tôi đi..."

Trước khi anh nói xong, Bạch Khởi đã đứng dậy, ôm lấy eo của Tịch Thừa Quân. Nó giống như kiểu chiếc ôm trước khi ra trận.

Bạch Khởi thật sự muốn giúp Khâu Tư Xuyên lấy lại công đạo?

Tịch Thừa Quân siết chặt cổ tay Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi lại hơi xoay người, đặt lưng vào cánh tay của Tịch Thừa Quân, chỉ vào số 19, vừa hung hăng vừa ngang ngược nói: "Hắn vừa rồi mới chửi em, chồng em đánh hắn đi!"

Đỉnh cao.

Mình là một người vợ bé bỏng mà, đúng hông?6

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện