Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 31
“Tôi vì ba trái ớt mà bị cậu ghi hận đến bây giờ, nhìn xem cậu vừa mới làm gì? Cậu đưa ớt cho hắn, còn đại biểu thành ý! Lúc tôi hợp tác với cậu thì cậu đối xử với tôi thế nào? Cậu đập tôi, để lại hai cái dấu!”
================
Cặp mắt Cảnh Nhất Thành bùng lên lửa giận, gằn từng chữ: “Nói chuyện!”
Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng: “Bằng lòng cho khác với bị cướp.”
Cảnh Nhất Thành: “Theo ý cậu nói là muốn hợp tác với tên này phải không?”
Hứa Thừa Hạo hơi uy hiếp nhìn hắn, tựa như đang nhắc nhở hắn đừng có làm lộ chuyện cả hai đang bắt tay, anh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nhìn lợi ích, không đánh giá người.”
Cảnh Nhất Thành: “Được, tôi với cậu hợp tác, cậu đưa ớt cho tôi!”
Nguyễn Thần Hiên đứng bên cạnh xem nãy giờ liền sa sầm mặt: “Cảnh tổng có ý gì? Làm trò ngay trước mặt tôi cũng hơi quá đáng đấy!”
Cảnh Nhất Thành không thèm nhìn y, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo, nói: “Tôi cam đoan với cậu, thực lực bên tôi mạnh hơn tập đoàn Nguyễn thị, là đối tác thích hợp nhất với cậu!”
Nguyễn Thần Hiên cau mày: “Hợp đồng tới ngay bây giờ, tôi tin Hứa tổng là người trọng chữ tín, chắc chắn sẽ không làm chuyện mất mặt như tại chỗ đổi ý!”
Cảnh Nhất Thành quay đầu lạnh lùng liếc y một cái: “Người như cậu cũng có mặt mũi nói lời này.”
Nguyễn Thần Hiên cười nhạt: “Như nhau thôi.”
Hai người chạm trán, khí thế đối chọi như muốn ma sát ra tia lửa, còn kịch liệt hơn cả tia lửa đối chọi khi đàm phán giữa Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên, nếu ví lúc trước chỉ là dùng lời nói đâm chọc nhau, thì bây giờ hai người này chỉ còn kém động tay chân.
Cảnh Nhất Thành vô cùng quan tâm vấn đề trái ớt. Vì trái ớt đầu tiên mà hắn phát hiện ra cảnh ngộ của mình và Hứa Thừa Hạo giống nhau, và cũng vì tội danh ba trái ớt mà đến bây giờ hắn không thể trở thành bạn anh, phải đứng trên lằn ranh giữa đối địch và sóng vai, lúc nào cũng có thể ngã về hướng nguy hiểm.
Còn Nguyễn Thần Hiên quan tâm lại là chuyện hợp đồng. Y biết rất rõ thực lực của Cảnh Nhất Thành, dĩ nhiên cũng hiểu nếu Cảnh Nhất Thành nhúng tay vào, chắc chắn quyền chủ động sẽ không còn nằm trong tay y, thậm chí có thể phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất bất lợi cho Nguyễn gia, cho nên y phải ngăn cản, cũng phải bảo vệ tốt trái ớt thành ý này!
Trái ớt có thể làm cả Cảnh Nhất Thành lẫn Hứa Thừa Hạo căng thẳng, chắc chắn là thứ tốt!
Nghĩ như vậy, coi như cầm trong tay chỉ là trái ớt bình thường, Nguyễn Thần Hiên cũng tuyệt đối không nhường cho Cảnh Nhất Thành!
Ánh mắt hai người sát phạt nhau trong một chốc, rồi cả hai đột nhiên quay đầu, cùng nhìn về phía Hứa Thừa Hạo.
“Cậu chọn!”
“Hứa tổng!”
Hứa Thừa Hạo vừa ngây người vừa mờ mịt nhìn tất cả, hoàn toàn không hiểu hai tên này nghĩ gì, tại sao cuối cùng chuyện lại thành thế này.
Nam chính, chú thật sự không muốn biết tại sao nam phản diện xuất hiện ở đây sao? Kiểu gì cũng nên nghi ngờ một chút đi chứ?!
Còn nam phản diện… Hợp đồng này liên quan đến dự án Giang gia, anh đã nói cho chú, chú cũng biết đây là bẫy, còn nhảy vào làm gì! Chú có bị ngu không!
Trong lòng mắng nhiều đi nữa, nhưng đối với tình cảnh như thế này, Hứa Thừa Hạo vẫn vô cùng vui vẻ nhìn. Anh nghiêm túc bày tỏ: “Nguyễn tổng an tâm một chút, đừng sốt ruột, tôi sẽ ký hợp đồng, chuyện lần này không liên quan đến Cảnh tổng, Cảnh tổng cũng đừng cưỡng cầu.”
Cảnh Nhất Thành nện một đấm lên bàn, tức giận nói: “Cậu quả nhiên là…”
“Đủ rồi!” Hứa Thừa Hạo kinh hãi cắt lời hắn, lo lắng người điên tức giận, cái gì cũng nói ra, anh lạnh lùng bảo: “Cảnh tổng, anh tốt nhất xem lại thân phận mình! Ai bảo anh vào đây!”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!”
Hứa Thừa Hạo: “Vô lý!”
Cảnh Nhất Thành cười nhạt: “Tôi chính là lý!”
Hứa Thừa Hạo phát cáu, không nói chuyện nữa, căn bản là không thể nói phải trái với người điên.
Nguyễn Thần Hiên đứng cạnh nhếch môi, vô cùng vui vẻ nhìn hai người đối địch nhau.
Ba người đang giằng co, đột nhiên bị một tiếng thét kinh hãi cắt đứt: “A đù, ai thất đức như vậy, phá rớt cửa rồi, bị điên à!”
Lý Niệm ôm giấy tờ trở lại, từ đằng xa đã thấy cánh cửa gỗ xiêu vẹo, sắp rớt khỏi bản lề: “Mẹ nó, này là dùng chân đạp à? A đù a đù a đù…”
Càng nhìn càng kinh hãi, Lý Niệm còn định cằn nhằn tiếp nhưng quay đầu lại đã thấy ba người trong phòng làm việc cũng đang nhìn chằm chằm cậu, tức khắc liền thành pháo xịt: “…”
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.
Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng, chủ động đánh vỡ an tĩnh: “Đem hợp đồng qua đây đã.”
Lý Niệm thành thật đưa hợp đồng qua, sau đấy rúc sau lưng Hứa Thừa Hạo, không dám lên tiếng.
Hợp đồng chia làm hai, Nguyễn Thần Hiên xác định không có vấn đề mới ký tên, mỗi người giữ một bản. Đợi đến bước cuối cùng hoàn thành, Nguyễn Thần Hiên cầm hợp đồng và trái ớt, đắc ý liếc Cảnh Nhất Thành, đứng dậy tạm biệt đi về.
Hứa Thừa Hạo ra hiệu cho Lý Niệm tiễn người, còn mình thì ngồi tại chỗ, ngẩng đầu bảo Cảnh Nhất Thành ngồi xuống, chuẫn bị tâm sự với hắn.
Cảnh Nhất Thành ngồi đối diện, mặt đen xì vị bị Nguyễn Thần Hiên chọc giận.
Hứa Thừa Hạo đặt khuỷu tay lên tay tựa ghế, chống cằm nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Anh còn mặt mũi mà tức giận? Nếu không phải Nguyễn Thần Hiên không nghi ngờ anh, nói không chừng chuyện của tôi đã thất bại rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “Tại sao tôi không thể tức giận? Lý do ban đầu chúng ta hợp tác là vì hắn muốn hạ thủ với tập đoàn Hứa thị, mà bây giờ hai người đột nhiên bắt tay, lại còn những hai lần, cậu đặt tôi ở chỗ nào?”
Hứa Thừa Hạo bất lực: “Nhưng anh biết rõ dự án Giang gia chỉ là vỏ ngoài, tôi hợp tác với hắn chính là đang bẫy hắn, mục đích là đánh vỡ ý nghĩ muốn đụng đến Hứa gia của tên đấy.”
“Tôi không tin!” Cảnh Nhất Thành chỉ vào vịt vàng nhỏ trên bàn, nói: “Chuyện cậu coi trọng trái ớt nhiều cỡ nào chắc không cần tôi nói chứ? Tôi vì ba trái ớt mà bị cậu ghi hận đến bây giờ, nhìn xem cậu vừa mới làm gì? Cậu đưa ớt cho hắn, còn đại biểu thành ý! Lúc tôi hợp tác với cậu thì cậu đối xử với tôi thế nào? Cậu đập tôi, để lại hai cái dấu!”
Vốn Hứa Thừa Hạo còn thật sự nghiêm túc muốn nói chuyện với hắn một chút, nhưng nghe xong câu cuối, quả thật không nhịn được, cười phun nước. Không so thì thôi, đã so thì mới thấy Cảnh Nhất Thành thật là rất thảm ha ha ha.
Mặt Cảnh Nhất Thành càng đen: “Cậu còn cười?”
Hứa Thừa Hạo: “Ha ha ha ha ha.”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Cảnh Nhất Thành cảm thấy tính tình của mình càng lúc càng tốt, đến như vậy mà hắn còn không muốn rút súng thì cũng thật là kỳ quái.
Hứa Thừa Hạo cười đủ mới tiếp tục nói: “Tôi vẫn nói câu kia, cướp và cho không giống nhau, anh cướp đồ của tôi còn không cho tôi đánh anh? Nếu anh có ba phần lịch sự như Nguyễn Thần Hiên chắc sẽ không thảm như thế này!”
“Mà anh có biết anh ác nhất là gì không? Hai trái ớt trước tôi không nói, nhưng trái ớt thứ ba thì có phải anh hơi quá đáng không? Biết rõ nó rất quan trọng với tôi, vậy mà còn bày trò thăm dò, tôi bây giờ có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với anh, là do tôi tốt tính, anh còn mặt mũi ở đấy so bì với người khác, anh tự ngẫm lại xem hai người các anh kém nhau chỗ nào!”
Trái ớt thứ ba là vực thẳm khó vượt qua nhất giữa hai người, cũng là thứ mỗi lần nhắc tới thì Cảnh Nhất Thành lại đuối lý, không có cách nào biện bạch.
Cảnh Nhất Thành chỉ có thể thừa nhận: “Được rồi, tôi xứng đáng bị như thế… Nhưng cậu phải giải thích, tại sao lại cho tên đấy trái ớt.”
Hứa Thừa Hạo cân nhắc từ ngữ: “Nói thế nào nhỉ… Giống ớt này là của một người bạn cho tôi, đổi lại tôi phải trồng ra trái và đưa lại cho cậu ấy.”
Cảnh Nhất Thành hỏi theo bản năng: “Nghiên cứu thực nghiệm?”
“Đúng.” Hứa Thừa Hạo cũng xuôi theo câu hỏi, “Vì thế cách một khoảng thời gian, cậu ấy sẽ đến thu kết quả, tôi phải trồng ra trái ớt hoàn chỉnh để giúp cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ khảo sát, nhưng cậu ấy cũng sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, lúc đấy trái ớt sẽ không còn quý trọng nữa, tôi có thể tùy ý xử lý, anh hiểu không?”
Cảnh Nhất Thành gật đầu: “Hiểu thì hiểu, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại cho Nguyễn Thần Hiên trái ớt, dù ớt không còn quý giá nhưng xét quan hệ giữa hai người… không hẳn là kẻ thù nhưng cũng không thân mật đến độ tặng quà nhau chứ?”
Hứa Thừa Hạo chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Anh làm gì cứ phải canh cánh trong lòng chuyện đấy.”
Cảnh Nhất Thành trả lời theo bản năng: “Vì tôi ngứa mắt tên đó.”
Trong truyện, bọn họ chính là tử địch, nhìn nhau ngứa mắt cũng là chuyện bình thường. Hứa Thừa Hạo liền hiểu, anh đặt ly trà xuống, giải thích: “Tôi vừa bị cảm xong, không thể ăn ớt, cổ họng của anh thế nào thì tự anh biết, vừa vặn hắn ở đây thì tôi cho hắn thôi.”
Cảnh Nhất Thành theo phản xạ nuốt ngụm nước miếng, thật ra đến bây giờ, cổ hắn vẫn còn chút khó chịu.
Nhưng hắn vẫn không muốn cho Nguyễn Thần Hiên trái ớt!
Vì vậy, hắn cậy mạnh nói: “Cổ họng tôi tốt rồi!”
Hứa Thừa Hạo vô lực: “Anh có chắc sáng nay anh không ngậm thuốc nhuận họng?”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài: “…Được rồi, lần sau nếu lại kết trái, tôi sẽ để cho anh. Mau đi xuống làm việc đi.”
Cảnh Nhất Thành: “Cậu nói đấy!”
“Tôi giữ lời.” Hứa Thừa Hạo phất tay, ra hiệu cho hắn đi nhanh đi, anh bây giờ nhìn đối phương là lại nhức đầu.
Lấy được câu trả lời chắc chắn, Cảnh Nhất Thành rốt cuộc hài lòng, đứng dậy rời phòng làm việc.
Hứa Thừa Hạo thở dài, lật lại hợp đồng xem, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới cho vào ngăn kéo, khóa lại, rồi nhín chút thời gian, xử lý cho hết núi giấy tờ chất đống trên bàn.
Lý Niệm hồi lâu không thấy mặt giờ mới xuất hiện, sau lưng đi theo mấy người, cậu gọi một câu “chào Hứa tổng” rồi bắt đầu ầm ầm sửa cửa, ồn đến độ Hứa Thừa Hạo không thể làm việc được nữa, chỉ đành ngồi tại chỗ nhìn nhóm người bận rộn.
Người nhiều sức lớn, nhóm người chỉ cần mười phút đã đặt cánh cửa xiêu vẹo về lại chỗ cũ, sửa lại thành dáng vẻ ban đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hứa Thừa Hạo nhắc Lý Niệm: “Tiền sửa cửa đổ hết lên đầu Cảnh Nhất Thành.”
Lý Niệm lập tức lấy sổ con ra ghi chép lại: “Rõ.”
“Đúng rồi, Hứa tổng, lúc nãy tôi đưa Nguyễn Thần Hiên xuống, lúc đi hắn ta có nói ‘Hóa ra đi vào công ty là cần quẹt thẻ’, tôi đoán hắn bắt đầu nghi ngờ tại sao Cảnh Nhất Thành xuất hiện ở đây.”
Hứa Thừa Hạo gõ ngón tay lên bàn: “Trong dự tính. Chẳng qua hắn mới đầu không kịp phản ứng mà thôi, giờ tỉnh táo lại mà không phát hiện được thì hắn không phải là Nguyễn Thần Hiên nữa.”
Lý Niệm: “Vậy bây giờ chúng ta…?”
Hứa Thừa Hạo: “Hợp đồng viết thế nào thì cứ làm thế nấy, còn mấy thứ khác không cần phải để ý… Hai nhà vốn quan hệ đã không tốt, đụng chạm nhau chút xíu cũng không thành vấn đề.”
Lý Niệm: “Được.”
Ngay lúc hai người vừa nói xong đề tài này, thì bên kia, Nguyễn Thần Hiên cũng bắt đầu hỏi tới: “Cậu dừng lại ở lầu mấy trong công ty bọn họ?”
Lúc ấy, trợ lý đi in hợp đồng cùng Lý Niệm, có một khoảng thời gian và phạm vi hoạt động, cậu cẩn thận nhớ lại một lần nữa mới khẳng định: “Tầng mười lăm.”
Nguyễn Thần Hiên: “Có nhận thấy chỗ nào là lạ không? Thấy Cảnh Nhất Thành lên lầu bằng cách nào không?”
Trợ lý cố gắng nhớ lại: “Không có cái gì lạ, cũng không thấy Cảnh Nhất Thành… Mọi thứ bình thường, cũng không thấy ai vội vã.”
Nguyễn Thần Hiên cau mày, gọi điện thoại cho những người theo dõi Hứa Thừa Hạo gần đấy, vẫn không lấy được tin tức gì.
Càng sạch sẽ, Nguyễn Thần Hiên càng không tin, y cân nhắc một lúc lâu,cuối cùng cũng nhắn một tin nhắn cho chú Trương Vân, hy vọng có thể nhận được trợ giúp.
Trương Vân nhanh chóng trả lời: “Chú không thể tiết lộ hành trình của hắn, nhưng nói cho cháu biết, Đại thiếu gia Hứa gia không phải dạng hiền lành đâu, đã tìm được chỗ đáp rồi.”
Thần sắc Nguyễn Thần Hiên nhất thời biến tái mét, tay nắm hợp đồng một lúc lâu, mới quăng xuống đất.
Có những thứ không được nói quá sớm, y nào chỉ coi thường Hứa Thừa Hạo! Y chính là mắt mù mới nhìn chó săn thành thỏ trắng!
Nguyễn Thần Hiên cố gắng kiềm chế cơn tức giận mới không ném luôn di động xuống đất. Đầu tiên, y nhắn tin cho chú Trương Vân bày tỏ lòng cám ơn, sau đấy mới nghiến răng nhắn tin cho Hứa Thừa Hạo: “Thủ đoạn của Hứa tổng thật lợi hại!”
Hứa Thừa Hạo trả lời: “Như nhau.”
Bang–
Điện thoại di động rốt cuộc vẫn không tránh khỏi số phận bị ném, nó đập xuống đất, màn hình bể nát. Nguyễn Thần Hiên nắm chặt nắm đấm, cố gắng bình tĩnh lại, y ngồi tựa vào ghế, xem xét lại tất cả mọi chuyện.
Giang gia hợp tác với Hứa gia; y tìm Giang gia hợp tác; đồng thời Hứa gia cũng đạt thành hiệp nghị với Cảnh Nhất Thành, khả năng lớn nhất là cố tình thúc đẩy Giang gia tăng giá, cuối cùng mới công bố dự án, để Nguyễn gia và Giang gia thất bại cùng nhau.
Nhưng An Nhu Vũ bất ngờ làm y thay đổi kế hoạch, chọn liên minh với Hứa gia để ổn định địa vị của mình, Hứa Thừa Hạo nhìn như đang liên thủ với y để áp chế Giang gia, nhưng thật ra vẫn đang gài bẫy cả hai nhà.
Từ đầu đến cuối, quyền chủ động đều nằm trong tay Hứa Thừa Hạo! Hơn nữa người này còn trả lại cho y một cái bẫy trong bẫy!
Thật là giỏi lắm!
Nguyễn Thần Hiên nghiến răng đến độ ê cả hàm.
Địa vị của y ở tập đoàn Nguyễn thị không được vững như Hứa Thừa Hạo, y không có người nhà ủng hộ, cũng không được toàn quyền nắm cổ phần trong tay, không chỉ thế, y vì từ hôn còn đắc tội Chu gia, loạn trong giặc ngoài chính là như vậy.
Có những việc do Nguyễn Thần Hiên tự mình lựa chọn thì y sẽ không hối hận, nhưng An Nhu Vũ lén lút chạy đến nói cho Hứa Thừa Hạo biết chuyện dự án, thật sự đã làm y vừa tức giận vừa lạnh tâm.
Nếu không có chuyện lần này, làm sao y có thể tự dâng mình tới cửa cho Hứa Thừa Hạo đùa bỡn! Ai biết được trong lúc ký hợp đồng, Hứa Thừa Hạo có đang cười nhạo y ngu dốt hay không!
Nguyễn Thần Hiên tức giận đến không còn gì để nói, y tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, tài xế và trợ lý nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài xe, không dám thở mạnh.
Một lúc lâu, Nguyễn Thần Hiên vẫn nhắm mắt, mở miệng nói: “Đi Kim Vũ.”
Tài xế lập tức giảm tốc độ xe, chuẩn bị vào cua, trước kia Nguyễn Thần Hiên đều trở về nhà chính Nguyễn gia, sau khi thành một đôi với An Nhu Vũ liền mua một căn biệt thự bên ngoài, sau đó ở hẳn đấy, đây là lần đầu tiên y chủ động đi ngôi nhà khác.
Y bây giờ không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng khóc sướt mướt của An Nhu Vũ, cũng không muốn trở về Nguyễn gia nghe mẹ mình thao thao bất tuyệt lải nhải cùng phàn nàn, y hiện giờ cần yên tĩnh! Rất rất cần!
Về ngôi nhà ở Kim Vũ, lúc Nguyễn Thần Hiên vứt áo khoác lên ghế sô pha, một vật màu đỏ rơi từ trong túi ra. Nguyễn Thần Hiên đang lên lầu liền dừng chân, nhìn chằm chằm vật màu đỏ kia một hồi lâu, y bước đến nhặt lên rồi nhét luôn vào miệng.
Trái ớt này chính là bài học!
Nếu y không nếm vị của bài học này thì sẽ không nhớ được sỉ nhục ngày hôm nay!
Vị cay sặc người bò thẳng từ cổ họng vào dạ dày, Nguyễn Thần Hiên cau mày ho mấy cái, miệng bị dư vị cay khủng khiếp làm cho tê dại.
Y hít một hơi khí lạnh, rồi vào bếp mở tủ lạnh lấy lon bia uống hai ngụm, vị vừa cay vừa lạnh càng làm nổi bật cảm giác chua chát, hận đến không thể chịu được.
Sau đấy, người nào đó bụng rỗng còn ăn ớt uống bia lạnh liền bi thảm.
—
Ngày kế.
“Ông nói Nguyễn Thần Hiên bị bệnh?” Hứa Thừa Hạo khiếp sợ ngẩng đầu hỏi: “Là ngày hôm qua bị tôi làm cho giận quá sao?”
Lý Niệm vừa sửa sang lại giấy tờ vừa nhịn cười: “Có thể… Hôm qua trừ ông đi kích thích hắn thì chẳng có ai dám đối địch với hắn cả.”
Hứa Thừa Hạo không chịu: “Tôi kích thích hắn chỗ nào, hắn gửi tin nhắn thì tôi trả lời thôi. Tôi còn chưa đi cà khịa hắn đấy, nếu mỗi thế mà cũng cáu giận được thì sau này hắn phải cẩn thận vào.”
Lý Niệm cười phun nước: “Ha ha ha ông đủ rồi.”
Hứa Thừa Hạo lườm cậu một cái, đặt bút xuống rồi suy tư không lẽ hôm qua mình quá đáng lắm sao? Không có đâu… Anh cảm thấy mình rất hiền lành, toàn là người ta tới gây sự rồi anh mới phản kháng, cho đến tận giờ chẳng đi đâu gây rối! Đúng thế!
Mặt dầy khen mình mấy tiếng trong lòng, Hứa Thừa Hạo hài lòng tiếp tục công việc, quên luôn chuyện Nguyễn Thần Hiên bị bệnh.
Mà ở bên kia, Cảnh Nhất Thành ngẩng đầu nhìn vịt vàng nhỏ – Ngày hôm qua hái ớt xong, cây ớt trong chậu liền hóa thành đống bùn, cây ớt này là vừa được trồng thành công ngày hôm nay, nhìn vừa tươi vừa xanh.
Cảnh Nhất Thành híp mắt suy nghĩ một hồi, nhắn tin cho trợ lý của mình, điều tra rõ ràng nguyên nhân bị ốm của người nào đó xong, tâm trạng hắn liền khoái trá, phân một nhiệm vụ.
Sau đó, Nguyễn Thần Hiên đang nghỉ ngơi vì dạ dày khó chịu liền được Cảnh Nhất Thành đưa quà thăm bệnh – một hộp ngậm nhuận họng.
Nguyễn Thần Hiên: “…”
Càng tức!
Cảnh Nhất Thành hãy đợi đấy!
================
Cặp mắt Cảnh Nhất Thành bùng lên lửa giận, gằn từng chữ: “Nói chuyện!”
Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng: “Bằng lòng cho khác với bị cướp.”
Cảnh Nhất Thành: “Theo ý cậu nói là muốn hợp tác với tên này phải không?”
Hứa Thừa Hạo hơi uy hiếp nhìn hắn, tựa như đang nhắc nhở hắn đừng có làm lộ chuyện cả hai đang bắt tay, anh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nhìn lợi ích, không đánh giá người.”
Cảnh Nhất Thành: “Được, tôi với cậu hợp tác, cậu đưa ớt cho tôi!”
Nguyễn Thần Hiên đứng bên cạnh xem nãy giờ liền sa sầm mặt: “Cảnh tổng có ý gì? Làm trò ngay trước mặt tôi cũng hơi quá đáng đấy!”
Cảnh Nhất Thành không thèm nhìn y, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo, nói: “Tôi cam đoan với cậu, thực lực bên tôi mạnh hơn tập đoàn Nguyễn thị, là đối tác thích hợp nhất với cậu!”
Nguyễn Thần Hiên cau mày: “Hợp đồng tới ngay bây giờ, tôi tin Hứa tổng là người trọng chữ tín, chắc chắn sẽ không làm chuyện mất mặt như tại chỗ đổi ý!”
Cảnh Nhất Thành quay đầu lạnh lùng liếc y một cái: “Người như cậu cũng có mặt mũi nói lời này.”
Nguyễn Thần Hiên cười nhạt: “Như nhau thôi.”
Hai người chạm trán, khí thế đối chọi như muốn ma sát ra tia lửa, còn kịch liệt hơn cả tia lửa đối chọi khi đàm phán giữa Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên, nếu ví lúc trước chỉ là dùng lời nói đâm chọc nhau, thì bây giờ hai người này chỉ còn kém động tay chân.
Cảnh Nhất Thành vô cùng quan tâm vấn đề trái ớt. Vì trái ớt đầu tiên mà hắn phát hiện ra cảnh ngộ của mình và Hứa Thừa Hạo giống nhau, và cũng vì tội danh ba trái ớt mà đến bây giờ hắn không thể trở thành bạn anh, phải đứng trên lằn ranh giữa đối địch và sóng vai, lúc nào cũng có thể ngã về hướng nguy hiểm.
Còn Nguyễn Thần Hiên quan tâm lại là chuyện hợp đồng. Y biết rất rõ thực lực của Cảnh Nhất Thành, dĩ nhiên cũng hiểu nếu Cảnh Nhất Thành nhúng tay vào, chắc chắn quyền chủ động sẽ không còn nằm trong tay y, thậm chí có thể phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất bất lợi cho Nguyễn gia, cho nên y phải ngăn cản, cũng phải bảo vệ tốt trái ớt thành ý này!
Trái ớt có thể làm cả Cảnh Nhất Thành lẫn Hứa Thừa Hạo căng thẳng, chắc chắn là thứ tốt!
Nghĩ như vậy, coi như cầm trong tay chỉ là trái ớt bình thường, Nguyễn Thần Hiên cũng tuyệt đối không nhường cho Cảnh Nhất Thành!
Ánh mắt hai người sát phạt nhau trong một chốc, rồi cả hai đột nhiên quay đầu, cùng nhìn về phía Hứa Thừa Hạo.
“Cậu chọn!”
“Hứa tổng!”
Hứa Thừa Hạo vừa ngây người vừa mờ mịt nhìn tất cả, hoàn toàn không hiểu hai tên này nghĩ gì, tại sao cuối cùng chuyện lại thành thế này.
Nam chính, chú thật sự không muốn biết tại sao nam phản diện xuất hiện ở đây sao? Kiểu gì cũng nên nghi ngờ một chút đi chứ?!
Còn nam phản diện… Hợp đồng này liên quan đến dự án Giang gia, anh đã nói cho chú, chú cũng biết đây là bẫy, còn nhảy vào làm gì! Chú có bị ngu không!
Trong lòng mắng nhiều đi nữa, nhưng đối với tình cảnh như thế này, Hứa Thừa Hạo vẫn vô cùng vui vẻ nhìn. Anh nghiêm túc bày tỏ: “Nguyễn tổng an tâm một chút, đừng sốt ruột, tôi sẽ ký hợp đồng, chuyện lần này không liên quan đến Cảnh tổng, Cảnh tổng cũng đừng cưỡng cầu.”
Cảnh Nhất Thành nện một đấm lên bàn, tức giận nói: “Cậu quả nhiên là…”
“Đủ rồi!” Hứa Thừa Hạo kinh hãi cắt lời hắn, lo lắng người điên tức giận, cái gì cũng nói ra, anh lạnh lùng bảo: “Cảnh tổng, anh tốt nhất xem lại thân phận mình! Ai bảo anh vào đây!”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!”
Hứa Thừa Hạo: “Vô lý!”
Cảnh Nhất Thành cười nhạt: “Tôi chính là lý!”
Hứa Thừa Hạo phát cáu, không nói chuyện nữa, căn bản là không thể nói phải trái với người điên.
Nguyễn Thần Hiên đứng cạnh nhếch môi, vô cùng vui vẻ nhìn hai người đối địch nhau.
Ba người đang giằng co, đột nhiên bị một tiếng thét kinh hãi cắt đứt: “A đù, ai thất đức như vậy, phá rớt cửa rồi, bị điên à!”
Lý Niệm ôm giấy tờ trở lại, từ đằng xa đã thấy cánh cửa gỗ xiêu vẹo, sắp rớt khỏi bản lề: “Mẹ nó, này là dùng chân đạp à? A đù a đù a đù…”
Càng nhìn càng kinh hãi, Lý Niệm còn định cằn nhằn tiếp nhưng quay đầu lại đã thấy ba người trong phòng làm việc cũng đang nhìn chằm chằm cậu, tức khắc liền thành pháo xịt: “…”
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.
Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng, chủ động đánh vỡ an tĩnh: “Đem hợp đồng qua đây đã.”
Lý Niệm thành thật đưa hợp đồng qua, sau đấy rúc sau lưng Hứa Thừa Hạo, không dám lên tiếng.
Hợp đồng chia làm hai, Nguyễn Thần Hiên xác định không có vấn đề mới ký tên, mỗi người giữ một bản. Đợi đến bước cuối cùng hoàn thành, Nguyễn Thần Hiên cầm hợp đồng và trái ớt, đắc ý liếc Cảnh Nhất Thành, đứng dậy tạm biệt đi về.
Hứa Thừa Hạo ra hiệu cho Lý Niệm tiễn người, còn mình thì ngồi tại chỗ, ngẩng đầu bảo Cảnh Nhất Thành ngồi xuống, chuẫn bị tâm sự với hắn.
Cảnh Nhất Thành ngồi đối diện, mặt đen xì vị bị Nguyễn Thần Hiên chọc giận.
Hứa Thừa Hạo đặt khuỷu tay lên tay tựa ghế, chống cằm nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Anh còn mặt mũi mà tức giận? Nếu không phải Nguyễn Thần Hiên không nghi ngờ anh, nói không chừng chuyện của tôi đã thất bại rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “Tại sao tôi không thể tức giận? Lý do ban đầu chúng ta hợp tác là vì hắn muốn hạ thủ với tập đoàn Hứa thị, mà bây giờ hai người đột nhiên bắt tay, lại còn những hai lần, cậu đặt tôi ở chỗ nào?”
Hứa Thừa Hạo bất lực: “Nhưng anh biết rõ dự án Giang gia chỉ là vỏ ngoài, tôi hợp tác với hắn chính là đang bẫy hắn, mục đích là đánh vỡ ý nghĩ muốn đụng đến Hứa gia của tên đấy.”
“Tôi không tin!” Cảnh Nhất Thành chỉ vào vịt vàng nhỏ trên bàn, nói: “Chuyện cậu coi trọng trái ớt nhiều cỡ nào chắc không cần tôi nói chứ? Tôi vì ba trái ớt mà bị cậu ghi hận đến bây giờ, nhìn xem cậu vừa mới làm gì? Cậu đưa ớt cho hắn, còn đại biểu thành ý! Lúc tôi hợp tác với cậu thì cậu đối xử với tôi thế nào? Cậu đập tôi, để lại hai cái dấu!”
Vốn Hứa Thừa Hạo còn thật sự nghiêm túc muốn nói chuyện với hắn một chút, nhưng nghe xong câu cuối, quả thật không nhịn được, cười phun nước. Không so thì thôi, đã so thì mới thấy Cảnh Nhất Thành thật là rất thảm ha ha ha.
Mặt Cảnh Nhất Thành càng đen: “Cậu còn cười?”
Hứa Thừa Hạo: “Ha ha ha ha ha.”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Cảnh Nhất Thành cảm thấy tính tình của mình càng lúc càng tốt, đến như vậy mà hắn còn không muốn rút súng thì cũng thật là kỳ quái.
Hứa Thừa Hạo cười đủ mới tiếp tục nói: “Tôi vẫn nói câu kia, cướp và cho không giống nhau, anh cướp đồ của tôi còn không cho tôi đánh anh? Nếu anh có ba phần lịch sự như Nguyễn Thần Hiên chắc sẽ không thảm như thế này!”
“Mà anh có biết anh ác nhất là gì không? Hai trái ớt trước tôi không nói, nhưng trái ớt thứ ba thì có phải anh hơi quá đáng không? Biết rõ nó rất quan trọng với tôi, vậy mà còn bày trò thăm dò, tôi bây giờ có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với anh, là do tôi tốt tính, anh còn mặt mũi ở đấy so bì với người khác, anh tự ngẫm lại xem hai người các anh kém nhau chỗ nào!”
Trái ớt thứ ba là vực thẳm khó vượt qua nhất giữa hai người, cũng là thứ mỗi lần nhắc tới thì Cảnh Nhất Thành lại đuối lý, không có cách nào biện bạch.
Cảnh Nhất Thành chỉ có thể thừa nhận: “Được rồi, tôi xứng đáng bị như thế… Nhưng cậu phải giải thích, tại sao lại cho tên đấy trái ớt.”
Hứa Thừa Hạo cân nhắc từ ngữ: “Nói thế nào nhỉ… Giống ớt này là của một người bạn cho tôi, đổi lại tôi phải trồng ra trái và đưa lại cho cậu ấy.”
Cảnh Nhất Thành hỏi theo bản năng: “Nghiên cứu thực nghiệm?”
“Đúng.” Hứa Thừa Hạo cũng xuôi theo câu hỏi, “Vì thế cách một khoảng thời gian, cậu ấy sẽ đến thu kết quả, tôi phải trồng ra trái ớt hoàn chỉnh để giúp cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ khảo sát, nhưng cậu ấy cũng sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, lúc đấy trái ớt sẽ không còn quý trọng nữa, tôi có thể tùy ý xử lý, anh hiểu không?”
Cảnh Nhất Thành gật đầu: “Hiểu thì hiểu, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại cho Nguyễn Thần Hiên trái ớt, dù ớt không còn quý giá nhưng xét quan hệ giữa hai người… không hẳn là kẻ thù nhưng cũng không thân mật đến độ tặng quà nhau chứ?”
Hứa Thừa Hạo chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Anh làm gì cứ phải canh cánh trong lòng chuyện đấy.”
Cảnh Nhất Thành trả lời theo bản năng: “Vì tôi ngứa mắt tên đó.”
Trong truyện, bọn họ chính là tử địch, nhìn nhau ngứa mắt cũng là chuyện bình thường. Hứa Thừa Hạo liền hiểu, anh đặt ly trà xuống, giải thích: “Tôi vừa bị cảm xong, không thể ăn ớt, cổ họng của anh thế nào thì tự anh biết, vừa vặn hắn ở đây thì tôi cho hắn thôi.”
Cảnh Nhất Thành theo phản xạ nuốt ngụm nước miếng, thật ra đến bây giờ, cổ hắn vẫn còn chút khó chịu.
Nhưng hắn vẫn không muốn cho Nguyễn Thần Hiên trái ớt!
Vì vậy, hắn cậy mạnh nói: “Cổ họng tôi tốt rồi!”
Hứa Thừa Hạo vô lực: “Anh có chắc sáng nay anh không ngậm thuốc nhuận họng?”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài: “…Được rồi, lần sau nếu lại kết trái, tôi sẽ để cho anh. Mau đi xuống làm việc đi.”
Cảnh Nhất Thành: “Cậu nói đấy!”
“Tôi giữ lời.” Hứa Thừa Hạo phất tay, ra hiệu cho hắn đi nhanh đi, anh bây giờ nhìn đối phương là lại nhức đầu.
Lấy được câu trả lời chắc chắn, Cảnh Nhất Thành rốt cuộc hài lòng, đứng dậy rời phòng làm việc.
Hứa Thừa Hạo thở dài, lật lại hợp đồng xem, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới cho vào ngăn kéo, khóa lại, rồi nhín chút thời gian, xử lý cho hết núi giấy tờ chất đống trên bàn.
Lý Niệm hồi lâu không thấy mặt giờ mới xuất hiện, sau lưng đi theo mấy người, cậu gọi một câu “chào Hứa tổng” rồi bắt đầu ầm ầm sửa cửa, ồn đến độ Hứa Thừa Hạo không thể làm việc được nữa, chỉ đành ngồi tại chỗ nhìn nhóm người bận rộn.
Người nhiều sức lớn, nhóm người chỉ cần mười phút đã đặt cánh cửa xiêu vẹo về lại chỗ cũ, sửa lại thành dáng vẻ ban đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hứa Thừa Hạo nhắc Lý Niệm: “Tiền sửa cửa đổ hết lên đầu Cảnh Nhất Thành.”
Lý Niệm lập tức lấy sổ con ra ghi chép lại: “Rõ.”
“Đúng rồi, Hứa tổng, lúc nãy tôi đưa Nguyễn Thần Hiên xuống, lúc đi hắn ta có nói ‘Hóa ra đi vào công ty là cần quẹt thẻ’, tôi đoán hắn bắt đầu nghi ngờ tại sao Cảnh Nhất Thành xuất hiện ở đây.”
Hứa Thừa Hạo gõ ngón tay lên bàn: “Trong dự tính. Chẳng qua hắn mới đầu không kịp phản ứng mà thôi, giờ tỉnh táo lại mà không phát hiện được thì hắn không phải là Nguyễn Thần Hiên nữa.”
Lý Niệm: “Vậy bây giờ chúng ta…?”
Hứa Thừa Hạo: “Hợp đồng viết thế nào thì cứ làm thế nấy, còn mấy thứ khác không cần phải để ý… Hai nhà vốn quan hệ đã không tốt, đụng chạm nhau chút xíu cũng không thành vấn đề.”
Lý Niệm: “Được.”
Ngay lúc hai người vừa nói xong đề tài này, thì bên kia, Nguyễn Thần Hiên cũng bắt đầu hỏi tới: “Cậu dừng lại ở lầu mấy trong công ty bọn họ?”
Lúc ấy, trợ lý đi in hợp đồng cùng Lý Niệm, có một khoảng thời gian và phạm vi hoạt động, cậu cẩn thận nhớ lại một lần nữa mới khẳng định: “Tầng mười lăm.”
Nguyễn Thần Hiên: “Có nhận thấy chỗ nào là lạ không? Thấy Cảnh Nhất Thành lên lầu bằng cách nào không?”
Trợ lý cố gắng nhớ lại: “Không có cái gì lạ, cũng không thấy Cảnh Nhất Thành… Mọi thứ bình thường, cũng không thấy ai vội vã.”
Nguyễn Thần Hiên cau mày, gọi điện thoại cho những người theo dõi Hứa Thừa Hạo gần đấy, vẫn không lấy được tin tức gì.
Càng sạch sẽ, Nguyễn Thần Hiên càng không tin, y cân nhắc một lúc lâu,cuối cùng cũng nhắn một tin nhắn cho chú Trương Vân, hy vọng có thể nhận được trợ giúp.
Trương Vân nhanh chóng trả lời: “Chú không thể tiết lộ hành trình của hắn, nhưng nói cho cháu biết, Đại thiếu gia Hứa gia không phải dạng hiền lành đâu, đã tìm được chỗ đáp rồi.”
Thần sắc Nguyễn Thần Hiên nhất thời biến tái mét, tay nắm hợp đồng một lúc lâu, mới quăng xuống đất.
Có những thứ không được nói quá sớm, y nào chỉ coi thường Hứa Thừa Hạo! Y chính là mắt mù mới nhìn chó săn thành thỏ trắng!
Nguyễn Thần Hiên cố gắng kiềm chế cơn tức giận mới không ném luôn di động xuống đất. Đầu tiên, y nhắn tin cho chú Trương Vân bày tỏ lòng cám ơn, sau đấy mới nghiến răng nhắn tin cho Hứa Thừa Hạo: “Thủ đoạn của Hứa tổng thật lợi hại!”
Hứa Thừa Hạo trả lời: “Như nhau.”
Bang–
Điện thoại di động rốt cuộc vẫn không tránh khỏi số phận bị ném, nó đập xuống đất, màn hình bể nát. Nguyễn Thần Hiên nắm chặt nắm đấm, cố gắng bình tĩnh lại, y ngồi tựa vào ghế, xem xét lại tất cả mọi chuyện.
Giang gia hợp tác với Hứa gia; y tìm Giang gia hợp tác; đồng thời Hứa gia cũng đạt thành hiệp nghị với Cảnh Nhất Thành, khả năng lớn nhất là cố tình thúc đẩy Giang gia tăng giá, cuối cùng mới công bố dự án, để Nguyễn gia và Giang gia thất bại cùng nhau.
Nhưng An Nhu Vũ bất ngờ làm y thay đổi kế hoạch, chọn liên minh với Hứa gia để ổn định địa vị của mình, Hứa Thừa Hạo nhìn như đang liên thủ với y để áp chế Giang gia, nhưng thật ra vẫn đang gài bẫy cả hai nhà.
Từ đầu đến cuối, quyền chủ động đều nằm trong tay Hứa Thừa Hạo! Hơn nữa người này còn trả lại cho y một cái bẫy trong bẫy!
Thật là giỏi lắm!
Nguyễn Thần Hiên nghiến răng đến độ ê cả hàm.
Địa vị của y ở tập đoàn Nguyễn thị không được vững như Hứa Thừa Hạo, y không có người nhà ủng hộ, cũng không được toàn quyền nắm cổ phần trong tay, không chỉ thế, y vì từ hôn còn đắc tội Chu gia, loạn trong giặc ngoài chính là như vậy.
Có những việc do Nguyễn Thần Hiên tự mình lựa chọn thì y sẽ không hối hận, nhưng An Nhu Vũ lén lút chạy đến nói cho Hứa Thừa Hạo biết chuyện dự án, thật sự đã làm y vừa tức giận vừa lạnh tâm.
Nếu không có chuyện lần này, làm sao y có thể tự dâng mình tới cửa cho Hứa Thừa Hạo đùa bỡn! Ai biết được trong lúc ký hợp đồng, Hứa Thừa Hạo có đang cười nhạo y ngu dốt hay không!
Nguyễn Thần Hiên tức giận đến không còn gì để nói, y tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, tài xế và trợ lý nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài xe, không dám thở mạnh.
Một lúc lâu, Nguyễn Thần Hiên vẫn nhắm mắt, mở miệng nói: “Đi Kim Vũ.”
Tài xế lập tức giảm tốc độ xe, chuẩn bị vào cua, trước kia Nguyễn Thần Hiên đều trở về nhà chính Nguyễn gia, sau khi thành một đôi với An Nhu Vũ liền mua một căn biệt thự bên ngoài, sau đó ở hẳn đấy, đây là lần đầu tiên y chủ động đi ngôi nhà khác.
Y bây giờ không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng khóc sướt mướt của An Nhu Vũ, cũng không muốn trở về Nguyễn gia nghe mẹ mình thao thao bất tuyệt lải nhải cùng phàn nàn, y hiện giờ cần yên tĩnh! Rất rất cần!
Về ngôi nhà ở Kim Vũ, lúc Nguyễn Thần Hiên vứt áo khoác lên ghế sô pha, một vật màu đỏ rơi từ trong túi ra. Nguyễn Thần Hiên đang lên lầu liền dừng chân, nhìn chằm chằm vật màu đỏ kia một hồi lâu, y bước đến nhặt lên rồi nhét luôn vào miệng.
Trái ớt này chính là bài học!
Nếu y không nếm vị của bài học này thì sẽ không nhớ được sỉ nhục ngày hôm nay!
Vị cay sặc người bò thẳng từ cổ họng vào dạ dày, Nguyễn Thần Hiên cau mày ho mấy cái, miệng bị dư vị cay khủng khiếp làm cho tê dại.
Y hít một hơi khí lạnh, rồi vào bếp mở tủ lạnh lấy lon bia uống hai ngụm, vị vừa cay vừa lạnh càng làm nổi bật cảm giác chua chát, hận đến không thể chịu được.
Sau đấy, người nào đó bụng rỗng còn ăn ớt uống bia lạnh liền bi thảm.
—
Ngày kế.
“Ông nói Nguyễn Thần Hiên bị bệnh?” Hứa Thừa Hạo khiếp sợ ngẩng đầu hỏi: “Là ngày hôm qua bị tôi làm cho giận quá sao?”
Lý Niệm vừa sửa sang lại giấy tờ vừa nhịn cười: “Có thể… Hôm qua trừ ông đi kích thích hắn thì chẳng có ai dám đối địch với hắn cả.”
Hứa Thừa Hạo không chịu: “Tôi kích thích hắn chỗ nào, hắn gửi tin nhắn thì tôi trả lời thôi. Tôi còn chưa đi cà khịa hắn đấy, nếu mỗi thế mà cũng cáu giận được thì sau này hắn phải cẩn thận vào.”
Lý Niệm cười phun nước: “Ha ha ha ông đủ rồi.”
Hứa Thừa Hạo lườm cậu một cái, đặt bút xuống rồi suy tư không lẽ hôm qua mình quá đáng lắm sao? Không có đâu… Anh cảm thấy mình rất hiền lành, toàn là người ta tới gây sự rồi anh mới phản kháng, cho đến tận giờ chẳng đi đâu gây rối! Đúng thế!
Mặt dầy khen mình mấy tiếng trong lòng, Hứa Thừa Hạo hài lòng tiếp tục công việc, quên luôn chuyện Nguyễn Thần Hiên bị bệnh.
Mà ở bên kia, Cảnh Nhất Thành ngẩng đầu nhìn vịt vàng nhỏ – Ngày hôm qua hái ớt xong, cây ớt trong chậu liền hóa thành đống bùn, cây ớt này là vừa được trồng thành công ngày hôm nay, nhìn vừa tươi vừa xanh.
Cảnh Nhất Thành híp mắt suy nghĩ một hồi, nhắn tin cho trợ lý của mình, điều tra rõ ràng nguyên nhân bị ốm của người nào đó xong, tâm trạng hắn liền khoái trá, phân một nhiệm vụ.
Sau đó, Nguyễn Thần Hiên đang nghỉ ngơi vì dạ dày khó chịu liền được Cảnh Nhất Thành đưa quà thăm bệnh – một hộp ngậm nhuận họng.
Nguyễn Thần Hiên: “…”
Càng tức!
Cảnh Nhất Thành hãy đợi đấy!
Bình luận truyện