Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 45: Đồng Lòng





Hôm nay mua xong cây ăn quả nhà lão Trần, hiếm khi Lục Áo không mặc cả.
Tổng cộng 64 gốc cây, Lục Áo tốn 332.500 tệ để mua.
Trong đó có 1 gốc cây sung 8 năm tuổi và 1 gốc cây bạch quả đực 5 năm tuổi là do lão Trần tặng, không có tốn tiền.
Bọn họ cơm nước xong, đôi bên cùng ký hợp đồng dưới sự chứng kiến của trưởng thôn của thôn Trần Ốc và Lâm Đại Vũ.
Đôi bên hẹn nhau trong vòng nửa năm sẽ hoàn tất việc vận chuyển những gốc cây này, trong vòng nửa năm, nếu Lục Áo không kịp mang về, lão Trần sẽ miễn phí hỗ trợ chăm sóc, cũng cam đoan cây phải còn sống, sau nửa năm, Lục Áo phải bỏ ra 1 khoảng phí chăm sóc nhất định.
Song phương dưới sự chứng kiến của người làm chứng ký kết hợp đồng.
Lục Áo cũng không phải là người dây dưa kéo dài, sau khi ký xong ngay tức khắc đem toàn bộ số tiền chuyển vào số tài khoản của lão Trần.
Số tiền này khi chuyển đến, 5 phút sau, điện thoại của lão Trần nhận được tin nhắn của ngân hàng, số dư trong tài khoản nhiều thêm một chuỗi số 0.
Lão Trần cúi đầu nhìn kỹ điện thoại, cẩn thận đếm từng con số 0 đằng sau, đếm 1 hồi thì hai vành mắt ươn ướt, hai tay nhịn không được đưa lên xoa.
Mọi người trông thấy đều cảm thấy khổ sở.
Lâm Đại Vũ vỗ vỗ bờ vai của ông ấy, dằn lại sự chua xót trong lòng nói:" Tiền tới tay rồi, ông dẫn chị dâu đi khám bệnh đi, khi về chúng ta lại qua những ngày tháng tốt đẹp."
"Cảm ơn cảm ơn —" Lão Trần nói còn chưa hết câu, đã nâng tay che lại hai mắt, ngồi chồm hổm xuống, trong âm thanh mang theo sự nức nở nghẹn ngào, "Các cậu đều là người tốt — A Mạc được cứu rồi!"
Vừa nói, ông vừa ngồi xổm trên mặt đất Oa" 1 tiếng khóc lớn lên.
Trong tiếng khóc này không biết bao hàm bao nhiêu sự tủi thân và sự sợ hãi.
Bà Trần cũng đỏ rực hai mắt kéo kéo ông, "Ông thật là — đừng khóc nữa, Đại Vũ bọn họ đang nhìn kìa."
Lão Trần căn bản mặc kệ, hai chân đang ngồi xổm như tượng đá vậy, không nhúc nhích tí nào, tiếng khóc sau càng sảng khoái hơn tiếng trước.
Bà Trần cũng chậm rãi khóc theo, đi lấy khăn giấy cho ông.

Hai vợ chồng đầu kề lên nhau, ôm nhau cùng khóc.
Lâm Đại Vũ bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ là trong lòng chua xót không gì sánh được.
Trưởng thôn của thôn Trần Ốc cũng đỏ mắt, dùng sức hít hít nước mũi, giọng ông ta khàn khàn nói:" Tôi đưa các cậu về trước."
Lâm Đại Vũ vỗ vỗ vai lão Trần, mang theo Lục Áo và Lâm Tê Nham đi về.
Trên đường về, 3 người đều im lặng.
Khi sắp về đến trấn trên, Lâm Tê Nham mở miệng, "Tình huống của vợ chồng anh Trần, tôi có thể kêu gọi chút tiền quyên góp không?"
"Bọn họ tính cách mạnh mẽ, trước đây cũng có người muốn quyên tiền, nhưng bọn họ đều từ chối khéo."
"Trước đó bọn họ còn chưa khó khăn đến như vậy, hiện tại quả thật cần sự giúp đỡ." Lâm Tê Nham thấp giọng hỏi:" Nếu không thì để tôi thử."
Lâm Đại Vũ có 1 sự hiểu biết nhận định đối với phần mềm mà cậu ta đang làm, "Không phải các cậu không được phép tổ chức quyên góp sao? Công việc này của cậu cũng không dễ gì, vẫn nên cẩn thận 1 chút."
Lâm Tê Nham nghe xong trầm mặc nói:" Tôi không trực tiếp đứng ra tổ chức, tôi chỉ nói đôi lời về tình huống của vợ chồng họ, nếu có người muốn quyên tiền riêng, tôi sẽ chuyển lại cho lão Trần."
Lâm Đại Vũ không phản đối.
Lục Áo nói:" Bên tôi cũng sẽ nghĩ cách."
Bạn bè cậu không có nhiều, nhưng mà bắt thêm mấy con cá, cũng gom được đủ tiền trả tiền thuốc men cho bà Trần.
Đã trải qua 1 sự việc như thế, trong lòng 3 người cũng khá nặng nề.
Sau khi trở về trấn trên, 3 người cũng không nói gì thêm mà ai về nhà náy.
Lục Áo sau khi về nhà thì nhét toàn bộ thức ăn hôm nay mua được vào tủ lạnh, sau đó lên mạng tìm kiếm những loại hải sản có giá trị ở vùng biển Kiềm Minh.
Cậu lướt trên diễn đàn hết nửa buổi chiều, khoảng hơn 4h, có người tới gõ cửa.
Lục Áo cho rằng Tống Châu tới, đi đến nữa đường mới nhớ ra, nếu là Tống Châu, chắc là sẽ trực tiếp xuất hiện trong sân.
Lục Áo nghĩ không ra người gõ cửa là ai, cậu đi mở cửa, không ngờ sẽ trông thấy 1 khuôn mặt ngâm đen thật thà phúc hậu, hai mắt trên mặt còn sưng đỏ, chính là lão Trần vừa tạm biệt không bao lâu.
"Anh Trần, sao ông lại tới đây?" Lục Áo chào hỏi.

"Đi vào uống ly trà đi."
"Không cần không cần, không phải cậu nói cần quả đào sao? Vừa rồi quên hái cho cậu, hiện tại tôi đem 1 chút qua cho cậu.

Bên trong còn có lọ nấm mối*." Lão Trần vô cùng ngượng ngùng, nói xong thì lấy bao ni lông từ phía sau ra, cứng rắn nhét vào tay cậu, "Cũng không có bao nhiêu, cậu ăn thử đi."
Lục Áo cầm cái bao ni lông nặng trịch này, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Lão Trần ngượng ngùng, vẫy vẫy tay, rất có cảm giác như muốn chạy trối chết, "Bên vườn cây còn có việc, tôi về trước đây."
"Đợi đã!" Lục Áo đem bao ni lông xách vào trong, bước vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra 1 nồi thịt kho to đùng, lại thêm sữa bò còn lại nhét vào trong cái túi to, chạy đến nhét vào trong tay lão Trần, "Những cái này ông đem về thử đi."
Lão Trần không muốn nhận.
Lục Áo nói: "Ông không nhận đồ tôi, tôi cũng không nhận đồ ông."
Lão Trần đành phải nhận lấy, "Cảm ơn các cậu, các cậu đều là người tốt."
"Khụ, tàm tạm thôi." Lục Áo hỏi, "Chị dâu cần đi bệnh viện nào, đã quyết định chưa? Tôi giúp hỏi thăm nhé."
"Còn chưa có quyết định, có lẽ sẽ đi bệnh viện tỉnh, bọn họ đều nói trình độ chữa bệnh của bác sĩ ở bệnh viện tỉnh là giỏi nhất."Trong mắt lão Trần lóe lên sự mong mỏi, "Tôi đã nhờ cháu trai mình giúp lấy số rồi, tối chủ nhật này chúng tôi sẽ phải đi rồi, tới chỗ đó vừa hay là thứ 2, có thẻ trực tiếp nhập viện."
Lục Áo nghe ông vừa nói, trong liền hiểu.
Hôm nay đã là thứ 6, thứ 7 và chủ nhật về cơ bản bệnh viện sẽ không nhận thêm bệnh nhân, nếu như bọn họ hiện tại đi Tân Lục Châu, sẽ phải tốn thêm 2 ngày tiền lưu trú.

Cho nên 2 người họ tình nguyện ngày chủ nhật thức đêm ngồi xe đi.
Lục Áo nói:" Tôi hỏi thử bạn của mình, có quen người trong bệnh viện không, đến chừng đó xem coi có thể tạo 1 chút thuận tiện cho 2 người."
Lão Trần mừng rỡ, "Được, vậy cảm ơn cậu trước."
Lục Áo lần đầu tiên làm cái việc đi cửa sau này, cả người không được tự nhiên lắm, vội vàng nói không cần cảm ơn.
Lão Trần vẫn còn việc phải làm, vội vã nói vài câu, cầm lấy túi to mà Lục Áo cho, lái xe máy về nhà.
Lục Áo đem bao ni lông vào trong sân, lấy ra những thứ ở bên trong.
Đặt ở trên cùng nhất chính là đào mật, có thể vì để tránh va chạm, quả đào mật được 1 đám rơm bao phủ, bao đến vô cùng chặt chẽ, cầm lên là 1 quả cầu rơm.
Nhẹ nhàng cởi bỏ lớp rơm đi, mới có thể nhìn thấy quả đào mật bên trong.
Những quả đào này có chất lượng rất tốt, thân đào màu phấn trắng, chỉ có chỗ miệng đào là 1 lớp màu hồng nhạt, cầm trong tay trĩu nặng vô cùng, khiến người ta thèm thuồng.
Có tổng cộng 30 quả cầu rơm.
Lấy quả cầu rơm ra, bên dưới là 2 chai nước suối đựng mật ong ở bên trong, nhìn màu sắc, có lẽ là mật ong rừng.
Bên cạnh mật ong là 2 lọ đồ ăn, bên trong đựng 1 thứ gì đó nhìn giống như thịt sợi chiên, Lục Áo mở ra ngửi, mùi thơm của nấm mối xông vào mũi.
Giá trị của phần quà này có lẽ không tính là quý giá, nhưng mà từng chi tiết đều cho thấy chủ nhân đã tỉ mỉ và để tâm đến mức nào.
Lục Áo nhìn chằm chằm 1 bàn đồ vật, trầm mặc nhìn 1 hồi, lấy điện thoại ra, mở nhóm wechat, tìm tiểu Đỗ trong nhóm tám chuyện Kiềm Minh và Hạng Hưng Xương trong nhóm những người tình nguyện rồi gửi tin nhắn hỏi: Anh/ cậu có quen bác sĩ trong bệnh viên tỉnh hoặc biết bác sĩ nào trị u não không? Chuyện riêng, sẽ có phí hỏi thăm."
Cậu rất hiếm khi gửi tin nhắn như vậy, tin nhắn vừa gửi đi, rất nhanh đã có 1 đám người bị nổ tung, sôi nổi hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
Cậu trả lời người nhà bị bệnh, muốn tìm bác sĩ tư vấn.
Mọi người nhao nhao nói ra những gì mình biết.
Lục Áo xem thông tin, ghi nhớ một số kiến thức.
Hạng Hưng Xương gọi điện qua, "Lục Áo, người nhà cậu bị bệnh là sao vậy? Tôi có 1 anh em đang ở bệnh viện tỉnh, có thể hỗ trợ."
"Thực ra là 1 đồng hương." Lục Áo nói tình huống của vợ chồng lão Trần, nói:" Nhà ông ấy tương đối khó khăn, người lại chưa qua trường lớp, đi thành phố lớn sợ ông ấy sẽ gặp khó khăn, muốn tìm người chăm sóc để ý 1 chút."
Hạng Hưng Xương nghe xong, lập tức nói:" Chuyện này để tôi lo, tôi tìm anh em xem thử.

Người đồng hương của cậu tên gì, lấy số bao nhiêu? Cậu gửi hết cho tôi đi, tôi hỏi anh em của tôi."
Lục Áo nói:" Đợi 1 chút, tôi bảo anh Trần gọi điện cho cậu, làm phiền cậu rồi."
"Không cần khách sáo, chỉ tiện tay mà thôi." Hạng Hưng Xương trái lại không nghĩ tới Lục Áo lại nhiệt tình như vậy, hoặc ít hoặc nhiều cũng phá vỡ chút quan điểm của anh ta đối với cậu.
Lục Áo không biết anh ta đang suy nghĩ gì, nói:"Vậy chuyện anh Trần làm phiền anh rồi, tôi đã mua vài cây ăn quả, sang năm qua nhà tôi ăn trái cây."
"Ha ha ha được, sang năm tôi sẽ dẫn mấy anh em qua."
"Hoan nghênh.

Khi vợ chồng anh Trần vào viện mà không đủ tiền, cũng phiền anh nói với tôi 1 tiếng, tôi sẽ nghĩ cách."
"Được, nếu như vậy, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Lục Áo cúp máy, thông báo nhảy ra 1 tin nhắn, tiểu Đỗ quan tâm hỏi xảy ra chuyện gì.
Lục Áo nói chuyện nhà lão Trần lần nữa.
Tiểu Đỗ cũng gọi điện thoại đến, "Lục Áo, tình huống của bọn họ có thể xin giúp đỡ, có mấy hạng mục giúp đỡ đều được đặc biệt thiết kế cho loại tình huống này, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ website và điện thoại của người phụ trách qua cho cậu, xem thử có thể xin được không.


Loại tình huống của họ nếu là thật, sẽ dễ xin được giúp đỡ, đi Tân Lục Châu còn có người của hội tình nguyện giúp đỡ hướng dẫn và chăm sóc."
"Được, cảm ơn, tôi sẽ xem kỹ." Lục Áo nói, "Tin tức này của cậu rất hữu dụng."
"Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là cung cấp con đường.

Đúng rồi, danh hiệu thanh niên xuất sắc của cậu đã được trình lên rồi, đội trưởng nói trên cơ bản không thành vấn đề, chờ khi danh hiệu gửi xuống đây, khi cậu tới nhận thưởng, chúng ta đi uống 1 ly."
"Không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ mời mọi người 1 bữa."
Bên này Lục Áo đang nói chuyện, 1 bóng người xuất hiện trong sân.
Chính là Tống Châu đã trở lại, Tống Châu đặt đồ trong tay xuống, đi vào trong bếp rửa tay.
Lục Áo mang theo điện thoại nói thêm vài cậu, nhanh chóng kết thúc câu chuyện, bước nhanh đến cửa phòng bếp, ló đầu hỏi Tống Châu, "Anh đem gì về vậy?"
"Trái vải và trái nhãn, cậu ăn thử." (Trái nhãn tiếng trung là 龙眼 = long nhãn, mắt rồng)
Lục Áo hiện tại nghe thấy từ "rồng" sẽ không tự giác vểnh tai, hơn nữa "trái nhãn" này vừa nghe đã cảm thấy đặc biệt hung tàn, cậu dừng 1 giây, mới phản ứng lại, che che con mắt, đi mở túi.*
Bên trong túi to là 2 hộp trái vải và trái nhãn được đóng gói kỹ càng đẹp đẽ, khác với những trái nhãn và trái vải còn dính trên cành thông thường, chúng nó đều được gở xuống, sắp xếp ngăn nắp trong hộp mỹ nghệ, bên trên còn thả vài miếng lát làm đồ trang trí.
Nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.
Lục Áo đưa tay khẽ lấy 1 trái vải lên, tay vừa tới gần hộp đã cảm giác được sự mát lạnh.
Hai mắt cậu hơi mở to, ngạc nhiên đưa tay sờ sờ vách hộp, lúc này mới phát hiện bên trong đang bốc lên hơi lạnh cuồn cuộn liên tục.
Hơi lạnh này không khác gì với hơi lạnh trong tủ lạnh.
Tống Châu đi ra, thấy trong mắt cậu là sự ngạc nhiên, giải thích nói:" Trong này có nhét vụn đá, chuyên dùng để ướp lạnh trái cây."
"Còn có thể như vậy sao?"
"Trước đây con người thường dùng cách này để ướp lạnh trái cây."
Lục Áo cảm khái, "Này cũng thật biết hưởng thụ."
"Cậu thử có ngon không?" Tống Châu nhìn thấy biểu cảm cậu khác thường, bước qua ngồi xuống, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay mới quen biết 1 gia đình." Lục Áo chỉ chỉ mật ong trên bàn, đem chuyện của nhà lão Trần nói lần nữa, sau khi nói xong, "Giống như loại tình huống của bà Trần, giữa những người phi nhân loại có biện pháp gì không?"
"Có là có."
Hai mắt Lục Áo sáng lên.
"Nhưng mà chúng ta bình thường sẽ không giúp, tùy ý can thiệp đến sinh mạng của người khác, sẽ gánh trên lưng nhân quả lớn, khi nghiêm trọng thậm chí sẽ dẫn đến trời phạt."
Lục Áo hoảng sợ, "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Ừ." Tống Châu lột từng trái vải trong suốt long lanh đưa qua cho cậu, "Trong chốn U Minh tự có tính toán, hiện tại ràng buộc của phi nhân loại cũng rất lớn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện