Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi
Chương 2: Kế hoạch của Giản Văn
Tô Dư Phong: “Đi phỏng vấn thôi ~”
***
Trợ lý sinh hoạt là một người trẻ tuổi, hiển nhiên cũng là một tay cú đêm.
Hơn nữa mấy ngày nay Giản Văn không làm việc, cậu ta cũng không có gì phải làm, có thể thả lỏng nghỉ ngơi.
Vừa nhận được tin nhắn này, trợ lý sinh hoạt suýt nữa nhảy dựng ra khỏi giường.
“Ca, anh yêu đương? Chuyện này, chuyện này nếu bị tung ra thì fans của anh sẽ bỏ đi hết đó!”
“Không yêu đương gì cả, vẫn còn đang theo đuổi. Người trong giới yêu đương đâu có ít, họ đều che giấu rất tốt.” Giản Văn thờ ơ, chẳng để ý gì.
Lúc trước ở nhà nháo một trận, tiến vào giới giải trí cố gắng làm việc chỉ vì muốn thực hiện ước mơ trở thành ảnh đế. Bây giờ ước mơ đã được thực hiện rồi, công việc của diễn viên không còn là quan trọng hàng đầu nữa.
Trợ lý sinh hoạt đau hết cả đầu: “Không phải đâu anh, sự nghiệp của anh đang phát triển ở đỉnh cao, bao nhiêu người nhìn anh chằm chằm, chuyện này nhỡ đâu bị paparazi tuồn ra…”
“Đoàn đội truyền thông chẳng lẽ ngồi ăn cơm trắng thôi à?” Giản Văn nhướn mày, “Bên phía người đại diện tôi sẽ thông báo, cậu cứ làm theo là được.”
Giản Văn không tiếp tục đôi co, nhanh chóng báo cho người đại diện.
Người đại diện là người đã theo Giản Văn từ khi còn chưa có tiếng tăm gì, nắm rõ mọi chuyện của hắn trong lòng bàn tay.
“Là Tô Dư Phong đúng không?”
Người đại diện đau khổ ôm đầu: “Tôi biết rồi. Năm trước cậu ra ngoài đóng phim, ít ở chung với cậu ta, xa cách nhiều nhưng tim cậu vẫn treo ở trêи người cậu nhóc đó…”
Trung Quốc bây giờ đã tương đối khoan dung với tình yêu đồng giới, cũng có thể lĩnh chứng kết hôn, so với vài thập niên trước đã tốt hơn rất nhiều.
“Cậu mới 27 tuổi, không cần vội, chờ tới 35 tuổi bàn lại chuyện yêu đương được không? Đến lúc đó fans của cậu khẳng định đã lập gia đình không ít, phản ứng sẽ không còn kịch liệt nữa. Hơn nữa, nếu tiền đồ của cậu bị hủy hoại thì lấy gì nuôi Tô Dư Phong?”
fans bạn gái fans bạn trai: anh dám yêu đương tôi sẽ thoát fans!!
Giản Văn không hề dao động: “Tôi có thể về nhà kế thừa gia nghiệp, không chỉ có thể nuôi nổi cậu ấy mà còn có thể đầu tư phim cho cậu ấy. Mấy anh cũng không cần lo lắng cho tiền đồ của tôi, đến lúc đó đi theo phụ tá cho Tô Dư Phong là được.”
Người đại diện trực tiếp quỳ luôn.
“Bên chỗ cha nuôi của cậu ấy tôi đã thu xếp xong, tôi không muốn chờ nữa.”
Ánh mắt Giản Văn sâu thẳm, giọng nói trầm thấp nồng đậm sự thận trọng và quyết tâm.
Mấy ngày vừa qua năm mới Tô Dư Phong còn oán giận phun tào vài câu với hắn, dường như cậu không hề có cảm giác dao động với ai, nhưng ai có thể đảm bảo được tương lai cậu sẽ không gặp một đối tượng tốt, hai người hợp nhau chứ…
…..
Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, khiến cả căn phòng ấm áp dần lên.
Sau khi uống thuốc, chất lượng giấc ngủ của Tô Dư Phong được nâng cao rõ rệt, hơn nữa sự nghiệp đã xuất hiện một tia hy vọng mới, trạng thái tinh thần của cậu tốt lên không ít.
Mấy ngày nay Tô Dư Phong hoặc là theo Giản Văn trạch ở nhà chơi game, hoặc là về phòng ngủ, quỹ đạo sinh hoạt vô cùng tối giản.
Mà buổi phỏng vấn cho chương trình tạp kỹ “Khiêu chiến đi” cũng sắp tới.
Tô Dư Phong thay một bộ sơ mi trắng quần jean, khoác thêm một cái áo khoác mỏng, cả người ngập tràn cảm giác thanh xuân bồng bột.
Giản Văn nhíu mày: “Mặc ít vậy thôi hả?”
“Giữa trưa hơi nóng, thế này là đủ rồi.”
Tầm mắt Giản Văn quét khắp phòng một lượt, cầm thêm một chiếc áo khoác nhung đen nhét vào balo.
“Đem theo cái này đi.” Hắn đưa balo qua, “Thời gian phỏng vấn không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, buổi tối lạnh.”
Ở thành phố phía Nam này, nhiệt độ không khí của tháng 2 rất kì quái. Nhiệt độ sáng trưa chiều tối chênh lệch nhau rất nhiều, ban ngày đi đường có thể thấy mọi người mặc quần áo đủ các mùa, từ áo ngắn tay mùa hè đến đồ thu đông, cái gì cũng có.
Tô Dư Phong nhận balo, lấy ra một chiếc gương nhỏ nhìn lại một lượt, bỏ lại vào trong túi.
“Em đi đây, đợi tin tốt của em nhé!”
Cậu phất phất tay, nhanh chóng rời đi.
Giản Văn chăm chú nhìn theo bóng dáng đã đi xa, quay về phòng mình, chờ trợ lý sinh hoạt đến.
Chỉ chốc lát sau trợ lý sinh hoạt đã đến, “Bàn đặt xong rồi.”
Đặt bàn dùng thông tin của trợ lý nên nhân viên của nhà hàng sẽ không nhận ra, cũng sẽ không bị phát hiện điều gì.
“Gọi điện thoại cho nhà hàng, tôi muốn đặt vài món.”
Trợ lý sinh hoạt mở điện thoại ra, gạt khóa, sau đó giao lại điện thoại cho Giản Văn.
“Tôi là khách đặt bàn số 15, buổi tối Lễ Tình Nhân tôi muốn đặt một đĩa vịt quay…”
Không riêng gì người phục vụ ở đầu dây bên kia, ngay cả trợ lý sinh hoạt bên này cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tuy rằng nhà hàng này đúng là có vịt quay nhưng một Lễ Tình Nhân êm đẹp không đặt mấy món lãng mạn ngọt ngào lại đi đặt vịt quay, canh cải trắng là muốn nháo kiểu gì?
Anh tới hẹn hò hay là tới tụ tập vậy!?
……
Tô Dư Phong tự lái xe đi, dừng trước địa điểm phỏng vấn.
Sáu khách mời, đã xác định năm người, hôm nay chỉ có một mình cậu tới phỏng vấn thôi.
Sau khi xuống xe, cậu lấy cái gương nhỏ ra, sửa sang lại kiểu tóc và quần áo mới bước vào trong tòa kiến trúc này.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn, có máy quay đạo cụ đầy đủ. Đạo diễn đang vì một chi tiết nào đó mà thảo luận sôi nổi với thầy đạo cụ, ồn ào đến mức mặt đỏ tai hồng.
Tô Dư Phong: “…..”
Tuy Tô Dư Phong chỉ thuộc dạng thanh tú, trong giới giải trí khắp nơi đều là người đẹp thì cậu không quá nổi bật nhưng nơi này là hậu trường chế tác, so sánh với nhân viên ở đây thì ngoại hình của cậu quả thực là đẹp trai phát sáng.
Đạo diễn ngẩn ra, đẩy đẩy mắt kính: “Cậu là Tô Dư Phong đến phỏng vấn?”
“Vâng.” Tô Dư Phong hơi gật đầu.
“Đi theo tôi.” Đạo diễn dẫn Tô Dư Phong vào một căn phòng nhỏ.
Thầy đạo cụ chậc chậc: “Ngoại hình tốt thật, nhưng mà hình như đạo diễn không ưng lắm.”
“Không có cách nào, ảnh đế Giản một hai muốn nhét người vào. Buổi phỏng vấn hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, làm cho có thôi, đạo diễn tiếc ảnh đế Giản, không muốn bỏ qua anh ấy nên phải nhận Tô Dư Phong.”
Chuyên viên trang điểm dừng tay tám mấy câu.
“Năm vị khách mời địa vị không nhỏ, không dễ đắc tội. Đạo diễn vốn muốn khách mời cuối cùng là một nghệ sĩ trong suốt, như vậy rất tốt, mấy nhiệm vụ vừa khó vừa bẩn trong show sẽ thuộc về ai chứ?”
“Tôi thấy đạo diễn đang lo thừa, chương trình này của chúng ta đều mời những người sẵn sàng lăn lộn, giao cho nhiệm vụ thảm nhất có ai mà không oán giận? Nhìn người kia mười ngón tay như chưa dính nước mùa xuân…”
Tô Dư Phong ngồi trong phòng không hề biết người bên ngoài đang nghị luận chuyện gì. Cậu ngồi ngay ngắn, trêи mặt là ý cười nhàn nhạt, như một mặt trời nhỏ đơn thuần.
Đạo diễn âm thầm đánh giá cậu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt xấu gì cũng không quá phá game ngoại hình của năm khách mời kia…
“Tự giới thiệu một chút trước đi.” Sắc mặt đạo diễn không tốt lắm.
Tô Dư Phong vẫn bình tĩnh như cũ, cẩn thận trả lời.
“Cháu là Tô Dư Phong, đã làm việc trong giới giải trí ba năm, kỹ thuật diễn đã được một số đạo diễn khen qua, bởi vì cuộc sống lúc nhỏ khó khăn nên cháu biết nấu cơm, quét tước, dọn dẹp vệ sinh, có thể chịu khổ…”
Sắc mặt đạo diễn vốn không tốt đã chậm rãi thay đổi.
Không tồi, rất phù hợp…
“Tiểu Phong, có một chuyện tôi phải nói rõ với cậu trước. Chương trình còn năm vị khách mời khác, địa vị đều không nhỏ, cậu tham gia vào, có thể là… Tôi muốn cho người trẻ tuổi như cậu một cơ hội, chính là có thể sẽ phải chịu khổ một chút, chịu chút tủi thân, cậu có để ý không?”
Biểu cảm của Tô Dư Phong không hề thay đổi: “Cháu cảm thấy những khách mời khác của chương trình cũng sẽ có những nhiệm vụ khác. Những nhiệm vụ khó của chương trình cứ giao cho cháu là được, có thể giúp cháu rèn luyện thêm sự chuyên nghiệp, cháu sẽ làm việc chăm chỉ.”
Điều này chỉ một trong số các thuộc tính của cậu mà thôi, Tô Dư Phong trong mắt người khác lúc nào cũng như một bé trai mặt trời nhỏ, bởi vì đụng phải người khác mà tài nguyên bị tranh mất, thiếu chút nữa cơm cũng không có mà ăn.
“Được được được, tôi biết cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Cậu cũng không cần quá lo lắng, thỉnh thoảng mới có vài nhiệm vụ khó thôi, bình thường cậu và mọi người vẫn giống nhau.”
Nghe hứa hẹn của Tô Dư Phong, đạo diễn đã vui vẻ lên rất nhiều, gọi người mang hợp đồng tới.
Ảnh đế Giản, đây là những yêu cầu của bạn cậu, đừng trách tôi.
Ông ta cũng không gạt người, ngày thường cơ bản mọi người ai cũng mệt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một nhiệm vụ siêu cấp khó, nên giao cho người có địa vị thấp nhất. Nếu không mấy khách mời khác không phục, sau lưng âm thầm trả thù cậu nhóc thì có phải càng không ổn?
…..
Tô Dư Phong cầm một hợp đồng nóng hổi mới ra lò, vui vẻ đi về nhà.
Cậu thực sự không hề sợ phải chịu khổ, trước kia đi đóng phim cũng ăn không ít khổ.
Nam chính NG vô số lần, cậu là quân lính bị chém chết ngã lên ngã xuống bấy nhiêu lần, đầu gối sưng hết lên, không chỉ mệt mà tiền lương cũng thấp, nhưng dù sao vẫn được lên màn ảnh…
Ngày đó nhận được thông tin của chương trình, Tô Dư Phong đã biết đạo diễn cần một khách mời có thể chịu khổ. Năm vị khách mời kia đều ở tuyến đầu, nếu họ từ chối nhận nhiệm vụ của tổ quay thì phải có một người chịu đứng ra.
Hiểu được điều này, lúc phỏng vấn Tô Dư Phong cố tình nói rằng mình có thể chịu khổ, quả nhiên, đôi mắt của đạo diễn sáng lên, ngay lập tức dùng hợp đồng trói cậu vào chương trình.
Tô Dư Phong không vội về nhà mình mà sang nhà bên cạnh chơi game.
“Giản Văn, em thông qua phỏng vấn rồi!”
Tô Dư Phong phấn khích nhảy qua nhảy lại như một con thỏ nhỏ.
“Chúc mừng chúc mừng.” Giản Văn thuận miệng nói, lấy từ trong túi quần ra một phiếu đặt bàn màu hồng phấn.
Tô Dư Phong không hiểu gì, nhận lấy: “Đặt bàn ngày Lễ Tình Nhân? Anh yêu đương?”
“Trợ lý sinh hoạt của anh yêu đương.”
Giản Văn tùy tay ném đi một cái nồi, đẩy trợ lý sinh hoạt xuống hố.
Thần sắc của hắn thập phần bình tĩnh, vẻ mặt chính nghĩa nghiêm túc, không hề có cảm giác mang theo tư tâm.
“Cậu ta muốn gặp mặt đối tượng yêu đương trêи game nhưng bể kèo rồi. Phiếu đặt bàn này cậu ta đưa cho anh, chỗ đó có vịt quay không tồi, anh gọi món rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Vừa nghe thấy vịt quay tim Tô Dư Phong đã đập nhanh.
“Giản Văn, nhỡ bị phóng viên chụp lại thì sao? Sẽ mang phiền phức đến cho anh.”
Mỹ vị vịt quay và bạn tốt, Tô Dư Phong nghiêng về lựa chọn sau hơn.
“Yên tâm, là phòng riêng. Chúng ta cải trang xong đi qua đó, ăn xong đi luôn thì có ai biết được?” Giản Văn nhướng mày.
Tô Dư Phong vẫn do dự như cũ.
“Nhà hàng Hoa Hồng đó mới mời về một đầu bếp mới, nghe nói làm món vịt quay rất tuyệt, da giòn thịt ngọt…”
Giờ khắc này Giản Văn như một bá chủ mỹ thực, từng câu từng chữ chọc thẳng vào lòng người.
Nước miếng của Tô Dư Phong sắp chảy ra ngoài đến nơi: “Mấy giờ thì chúng ta đi?”
Âm mưu của Giản Văn đã thực hiện được, trong mặt lóe lên tia sáng.
“Đặt bàn lúc 7 giờ, gần tới giờ thì chúng ta qua đó.”
“Được.”
Cho dù Tô Dư Phong cũng là một tiểu hồ ly cơ trí nhưng trước mặt Giản Văn cậu không hề có ý thức phòng vệ, tin tưởng anh tuyệt đối.
Buổi tối Lễ Tình Nhân, hai người vì tránh né mà cố tình tới nhà hàng hai thời gian khác nhau. Giản Văn tới trước, chờ đến khi Tô Dư Phong đến thì toàn bộ đồ ăn đã được bưng lên rồi.
Bàn ăn màu hồng phấn bày một mâm đồ ăn cực kỳ phong phú, quyến rũ người xung quanh.
Giản Văn ngồi ngay ngắn trêи ghế, ngước mắt nhìn cậu: “Lại đây, chúng ta ăn cơm thôi.”
Tô Dư Phong giơ tay định tháo khẩu trang xuống thì ánh mắt thay đổi, nhanh chóng đi tới cửa sổ kéo kín rèm cửa.
“Bức rèm này kéo không kín, vẫn còn một khe hở nhỏ!”
Lời tác giả:
Giản Văn: “Đưa người trong lòng đi ăn ở nhà hàng tình yêu, √”
*** Hết chương 2
***
Trợ lý sinh hoạt là một người trẻ tuổi, hiển nhiên cũng là một tay cú đêm.
Hơn nữa mấy ngày nay Giản Văn không làm việc, cậu ta cũng không có gì phải làm, có thể thả lỏng nghỉ ngơi.
Vừa nhận được tin nhắn này, trợ lý sinh hoạt suýt nữa nhảy dựng ra khỏi giường.
“Ca, anh yêu đương? Chuyện này, chuyện này nếu bị tung ra thì fans của anh sẽ bỏ đi hết đó!”
“Không yêu đương gì cả, vẫn còn đang theo đuổi. Người trong giới yêu đương đâu có ít, họ đều che giấu rất tốt.” Giản Văn thờ ơ, chẳng để ý gì.
Lúc trước ở nhà nháo một trận, tiến vào giới giải trí cố gắng làm việc chỉ vì muốn thực hiện ước mơ trở thành ảnh đế. Bây giờ ước mơ đã được thực hiện rồi, công việc của diễn viên không còn là quan trọng hàng đầu nữa.
Trợ lý sinh hoạt đau hết cả đầu: “Không phải đâu anh, sự nghiệp của anh đang phát triển ở đỉnh cao, bao nhiêu người nhìn anh chằm chằm, chuyện này nhỡ đâu bị paparazi tuồn ra…”
“Đoàn đội truyền thông chẳng lẽ ngồi ăn cơm trắng thôi à?” Giản Văn nhướn mày, “Bên phía người đại diện tôi sẽ thông báo, cậu cứ làm theo là được.”
Giản Văn không tiếp tục đôi co, nhanh chóng báo cho người đại diện.
Người đại diện là người đã theo Giản Văn từ khi còn chưa có tiếng tăm gì, nắm rõ mọi chuyện của hắn trong lòng bàn tay.
“Là Tô Dư Phong đúng không?”
Người đại diện đau khổ ôm đầu: “Tôi biết rồi. Năm trước cậu ra ngoài đóng phim, ít ở chung với cậu ta, xa cách nhiều nhưng tim cậu vẫn treo ở trêи người cậu nhóc đó…”
Trung Quốc bây giờ đã tương đối khoan dung với tình yêu đồng giới, cũng có thể lĩnh chứng kết hôn, so với vài thập niên trước đã tốt hơn rất nhiều.
“Cậu mới 27 tuổi, không cần vội, chờ tới 35 tuổi bàn lại chuyện yêu đương được không? Đến lúc đó fans của cậu khẳng định đã lập gia đình không ít, phản ứng sẽ không còn kịch liệt nữa. Hơn nữa, nếu tiền đồ của cậu bị hủy hoại thì lấy gì nuôi Tô Dư Phong?”
fans bạn gái fans bạn trai: anh dám yêu đương tôi sẽ thoát fans!!
Giản Văn không hề dao động: “Tôi có thể về nhà kế thừa gia nghiệp, không chỉ có thể nuôi nổi cậu ấy mà còn có thể đầu tư phim cho cậu ấy. Mấy anh cũng không cần lo lắng cho tiền đồ của tôi, đến lúc đó đi theo phụ tá cho Tô Dư Phong là được.”
Người đại diện trực tiếp quỳ luôn.
“Bên chỗ cha nuôi của cậu ấy tôi đã thu xếp xong, tôi không muốn chờ nữa.”
Ánh mắt Giản Văn sâu thẳm, giọng nói trầm thấp nồng đậm sự thận trọng và quyết tâm.
Mấy ngày vừa qua năm mới Tô Dư Phong còn oán giận phun tào vài câu với hắn, dường như cậu không hề có cảm giác dao động với ai, nhưng ai có thể đảm bảo được tương lai cậu sẽ không gặp một đối tượng tốt, hai người hợp nhau chứ…
…..
Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, khiến cả căn phòng ấm áp dần lên.
Sau khi uống thuốc, chất lượng giấc ngủ của Tô Dư Phong được nâng cao rõ rệt, hơn nữa sự nghiệp đã xuất hiện một tia hy vọng mới, trạng thái tinh thần của cậu tốt lên không ít.
Mấy ngày nay Tô Dư Phong hoặc là theo Giản Văn trạch ở nhà chơi game, hoặc là về phòng ngủ, quỹ đạo sinh hoạt vô cùng tối giản.
Mà buổi phỏng vấn cho chương trình tạp kỹ “Khiêu chiến đi” cũng sắp tới.
Tô Dư Phong thay một bộ sơ mi trắng quần jean, khoác thêm một cái áo khoác mỏng, cả người ngập tràn cảm giác thanh xuân bồng bột.
Giản Văn nhíu mày: “Mặc ít vậy thôi hả?”
“Giữa trưa hơi nóng, thế này là đủ rồi.”
Tầm mắt Giản Văn quét khắp phòng một lượt, cầm thêm một chiếc áo khoác nhung đen nhét vào balo.
“Đem theo cái này đi.” Hắn đưa balo qua, “Thời gian phỏng vấn không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, buổi tối lạnh.”
Ở thành phố phía Nam này, nhiệt độ không khí của tháng 2 rất kì quái. Nhiệt độ sáng trưa chiều tối chênh lệch nhau rất nhiều, ban ngày đi đường có thể thấy mọi người mặc quần áo đủ các mùa, từ áo ngắn tay mùa hè đến đồ thu đông, cái gì cũng có.
Tô Dư Phong nhận balo, lấy ra một chiếc gương nhỏ nhìn lại một lượt, bỏ lại vào trong túi.
“Em đi đây, đợi tin tốt của em nhé!”
Cậu phất phất tay, nhanh chóng rời đi.
Giản Văn chăm chú nhìn theo bóng dáng đã đi xa, quay về phòng mình, chờ trợ lý sinh hoạt đến.
Chỉ chốc lát sau trợ lý sinh hoạt đã đến, “Bàn đặt xong rồi.”
Đặt bàn dùng thông tin của trợ lý nên nhân viên của nhà hàng sẽ không nhận ra, cũng sẽ không bị phát hiện điều gì.
“Gọi điện thoại cho nhà hàng, tôi muốn đặt vài món.”
Trợ lý sinh hoạt mở điện thoại ra, gạt khóa, sau đó giao lại điện thoại cho Giản Văn.
“Tôi là khách đặt bàn số 15, buổi tối Lễ Tình Nhân tôi muốn đặt một đĩa vịt quay…”
Không riêng gì người phục vụ ở đầu dây bên kia, ngay cả trợ lý sinh hoạt bên này cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tuy rằng nhà hàng này đúng là có vịt quay nhưng một Lễ Tình Nhân êm đẹp không đặt mấy món lãng mạn ngọt ngào lại đi đặt vịt quay, canh cải trắng là muốn nháo kiểu gì?
Anh tới hẹn hò hay là tới tụ tập vậy!?
……
Tô Dư Phong tự lái xe đi, dừng trước địa điểm phỏng vấn.
Sáu khách mời, đã xác định năm người, hôm nay chỉ có một mình cậu tới phỏng vấn thôi.
Sau khi xuống xe, cậu lấy cái gương nhỏ ra, sửa sang lại kiểu tóc và quần áo mới bước vào trong tòa kiến trúc này.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn, có máy quay đạo cụ đầy đủ. Đạo diễn đang vì một chi tiết nào đó mà thảo luận sôi nổi với thầy đạo cụ, ồn ào đến mức mặt đỏ tai hồng.
Tô Dư Phong: “…..”
Tuy Tô Dư Phong chỉ thuộc dạng thanh tú, trong giới giải trí khắp nơi đều là người đẹp thì cậu không quá nổi bật nhưng nơi này là hậu trường chế tác, so sánh với nhân viên ở đây thì ngoại hình của cậu quả thực là đẹp trai phát sáng.
Đạo diễn ngẩn ra, đẩy đẩy mắt kính: “Cậu là Tô Dư Phong đến phỏng vấn?”
“Vâng.” Tô Dư Phong hơi gật đầu.
“Đi theo tôi.” Đạo diễn dẫn Tô Dư Phong vào một căn phòng nhỏ.
Thầy đạo cụ chậc chậc: “Ngoại hình tốt thật, nhưng mà hình như đạo diễn không ưng lắm.”
“Không có cách nào, ảnh đế Giản một hai muốn nhét người vào. Buổi phỏng vấn hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, làm cho có thôi, đạo diễn tiếc ảnh đế Giản, không muốn bỏ qua anh ấy nên phải nhận Tô Dư Phong.”
Chuyên viên trang điểm dừng tay tám mấy câu.
“Năm vị khách mời địa vị không nhỏ, không dễ đắc tội. Đạo diễn vốn muốn khách mời cuối cùng là một nghệ sĩ trong suốt, như vậy rất tốt, mấy nhiệm vụ vừa khó vừa bẩn trong show sẽ thuộc về ai chứ?”
“Tôi thấy đạo diễn đang lo thừa, chương trình này của chúng ta đều mời những người sẵn sàng lăn lộn, giao cho nhiệm vụ thảm nhất có ai mà không oán giận? Nhìn người kia mười ngón tay như chưa dính nước mùa xuân…”
Tô Dư Phong ngồi trong phòng không hề biết người bên ngoài đang nghị luận chuyện gì. Cậu ngồi ngay ngắn, trêи mặt là ý cười nhàn nhạt, như một mặt trời nhỏ đơn thuần.
Đạo diễn âm thầm đánh giá cậu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt xấu gì cũng không quá phá game ngoại hình của năm khách mời kia…
“Tự giới thiệu một chút trước đi.” Sắc mặt đạo diễn không tốt lắm.
Tô Dư Phong vẫn bình tĩnh như cũ, cẩn thận trả lời.
“Cháu là Tô Dư Phong, đã làm việc trong giới giải trí ba năm, kỹ thuật diễn đã được một số đạo diễn khen qua, bởi vì cuộc sống lúc nhỏ khó khăn nên cháu biết nấu cơm, quét tước, dọn dẹp vệ sinh, có thể chịu khổ…”
Sắc mặt đạo diễn vốn không tốt đã chậm rãi thay đổi.
Không tồi, rất phù hợp…
“Tiểu Phong, có một chuyện tôi phải nói rõ với cậu trước. Chương trình còn năm vị khách mời khác, địa vị đều không nhỏ, cậu tham gia vào, có thể là… Tôi muốn cho người trẻ tuổi như cậu một cơ hội, chính là có thể sẽ phải chịu khổ một chút, chịu chút tủi thân, cậu có để ý không?”
Biểu cảm của Tô Dư Phong không hề thay đổi: “Cháu cảm thấy những khách mời khác của chương trình cũng sẽ có những nhiệm vụ khác. Những nhiệm vụ khó của chương trình cứ giao cho cháu là được, có thể giúp cháu rèn luyện thêm sự chuyên nghiệp, cháu sẽ làm việc chăm chỉ.”
Điều này chỉ một trong số các thuộc tính của cậu mà thôi, Tô Dư Phong trong mắt người khác lúc nào cũng như một bé trai mặt trời nhỏ, bởi vì đụng phải người khác mà tài nguyên bị tranh mất, thiếu chút nữa cơm cũng không có mà ăn.
“Được được được, tôi biết cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Cậu cũng không cần quá lo lắng, thỉnh thoảng mới có vài nhiệm vụ khó thôi, bình thường cậu và mọi người vẫn giống nhau.”
Nghe hứa hẹn của Tô Dư Phong, đạo diễn đã vui vẻ lên rất nhiều, gọi người mang hợp đồng tới.
Ảnh đế Giản, đây là những yêu cầu của bạn cậu, đừng trách tôi.
Ông ta cũng không gạt người, ngày thường cơ bản mọi người ai cũng mệt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một nhiệm vụ siêu cấp khó, nên giao cho người có địa vị thấp nhất. Nếu không mấy khách mời khác không phục, sau lưng âm thầm trả thù cậu nhóc thì có phải càng không ổn?
…..
Tô Dư Phong cầm một hợp đồng nóng hổi mới ra lò, vui vẻ đi về nhà.
Cậu thực sự không hề sợ phải chịu khổ, trước kia đi đóng phim cũng ăn không ít khổ.
Nam chính NG vô số lần, cậu là quân lính bị chém chết ngã lên ngã xuống bấy nhiêu lần, đầu gối sưng hết lên, không chỉ mệt mà tiền lương cũng thấp, nhưng dù sao vẫn được lên màn ảnh…
Ngày đó nhận được thông tin của chương trình, Tô Dư Phong đã biết đạo diễn cần một khách mời có thể chịu khổ. Năm vị khách mời kia đều ở tuyến đầu, nếu họ từ chối nhận nhiệm vụ của tổ quay thì phải có một người chịu đứng ra.
Hiểu được điều này, lúc phỏng vấn Tô Dư Phong cố tình nói rằng mình có thể chịu khổ, quả nhiên, đôi mắt của đạo diễn sáng lên, ngay lập tức dùng hợp đồng trói cậu vào chương trình.
Tô Dư Phong không vội về nhà mình mà sang nhà bên cạnh chơi game.
“Giản Văn, em thông qua phỏng vấn rồi!”
Tô Dư Phong phấn khích nhảy qua nhảy lại như một con thỏ nhỏ.
“Chúc mừng chúc mừng.” Giản Văn thuận miệng nói, lấy từ trong túi quần ra một phiếu đặt bàn màu hồng phấn.
Tô Dư Phong không hiểu gì, nhận lấy: “Đặt bàn ngày Lễ Tình Nhân? Anh yêu đương?”
“Trợ lý sinh hoạt của anh yêu đương.”
Giản Văn tùy tay ném đi một cái nồi, đẩy trợ lý sinh hoạt xuống hố.
Thần sắc của hắn thập phần bình tĩnh, vẻ mặt chính nghĩa nghiêm túc, không hề có cảm giác mang theo tư tâm.
“Cậu ta muốn gặp mặt đối tượng yêu đương trêи game nhưng bể kèo rồi. Phiếu đặt bàn này cậu ta đưa cho anh, chỗ đó có vịt quay không tồi, anh gọi món rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Vừa nghe thấy vịt quay tim Tô Dư Phong đã đập nhanh.
“Giản Văn, nhỡ bị phóng viên chụp lại thì sao? Sẽ mang phiền phức đến cho anh.”
Mỹ vị vịt quay và bạn tốt, Tô Dư Phong nghiêng về lựa chọn sau hơn.
“Yên tâm, là phòng riêng. Chúng ta cải trang xong đi qua đó, ăn xong đi luôn thì có ai biết được?” Giản Văn nhướng mày.
Tô Dư Phong vẫn do dự như cũ.
“Nhà hàng Hoa Hồng đó mới mời về một đầu bếp mới, nghe nói làm món vịt quay rất tuyệt, da giòn thịt ngọt…”
Giờ khắc này Giản Văn như một bá chủ mỹ thực, từng câu từng chữ chọc thẳng vào lòng người.
Nước miếng của Tô Dư Phong sắp chảy ra ngoài đến nơi: “Mấy giờ thì chúng ta đi?”
Âm mưu của Giản Văn đã thực hiện được, trong mặt lóe lên tia sáng.
“Đặt bàn lúc 7 giờ, gần tới giờ thì chúng ta qua đó.”
“Được.”
Cho dù Tô Dư Phong cũng là một tiểu hồ ly cơ trí nhưng trước mặt Giản Văn cậu không hề có ý thức phòng vệ, tin tưởng anh tuyệt đối.
Buổi tối Lễ Tình Nhân, hai người vì tránh né mà cố tình tới nhà hàng hai thời gian khác nhau. Giản Văn tới trước, chờ đến khi Tô Dư Phong đến thì toàn bộ đồ ăn đã được bưng lên rồi.
Bàn ăn màu hồng phấn bày một mâm đồ ăn cực kỳ phong phú, quyến rũ người xung quanh.
Giản Văn ngồi ngay ngắn trêи ghế, ngước mắt nhìn cậu: “Lại đây, chúng ta ăn cơm thôi.”
Tô Dư Phong giơ tay định tháo khẩu trang xuống thì ánh mắt thay đổi, nhanh chóng đi tới cửa sổ kéo kín rèm cửa.
“Bức rèm này kéo không kín, vẫn còn một khe hở nhỏ!”
Lời tác giả:
Giản Văn: “Đưa người trong lòng đi ăn ở nhà hàng tình yêu, √”
*** Hết chương 2
Bình luận truyện