Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Chương 7: Giúp em mặc áo



Tô Dư Phong: “Xào cp phải liều tới mức này luôn hả?”

***

Ảnh đế cao lãnh lưu lạc đến bước đường đứng chào hàng bên vỉa hè!

Tô Dư Phong dở khóc dở cười, đi theo ra ngoài: “Em đi cùng anh.”

Bây giờ đang là mùa xuân, 5 giờ chiều, mặt trời đã về dần hướng tây. Một trận gió lạnh lẽo thổi qua.

Giản Văn mặc trang phục đơn giản bình thường, vải không dày, đứng ở cửa đón gió, cảm thấy hơi lạnh.

Hắn dùng dư quang khóe mắt trộm ngắm người bên cạnh.

Tô Dư Phong mặc áo sơ mi trắng quần jean, cảm giác thanh xuân dạt dào. Khóe môi cậu hơi cong lên, tươi cười ấm áp, cả người như đang tắm mình trong gió xuân.

Vừa uống nước và ăn một vài thứ bổ sung năng lượng nên màu son trêи môi cậu đã bị lau đi hết. Màu môi hơi tái, đương nhiên có một phần do lạnh, thần sắc như đang có bệnh trong người nhưng vẫn nỗ lực buôn bán, nhìn rất đáng thương.

Giản Văn nhíu mày: “Anh đi ra ngoài một lúc.”

“A, vâng.”

Tô Dư Phong trả lời, tiếp tục hô to: “Cơm bình dân thịt bò hầm khoai tây thơm ngon tuyệt đỉnh đây ~ Mọi người mau mau vào nếm thử ~”

Ngoại hình Tô Dư Phong thanh tú tuấn mỹ, làn da trắng nõn, ngọc thụ lâm phong, đẹp không tả xiết. Có thêm người qua đường làm nền, cậu quả thực là soái khí ngút trời!

Xung quanh còn có máy quay, quần chúng ăn dưa vốn tò mò, nhìn thấy một soái ca như vậy mời chào liền nhịn không được đi tới gần.

“Soái ca, các anh đang quay show à?” Một nữ sinh hỏi.

Tô Dư Phong gật đầu, “Ừ. Bổn tiệm hôm nay có món thịt bò hầm khoai tây, do chính tay ảnh đế Giản Văn gọt vỏ khoai, các em có muốn vào nếm thử không?”

“Ảnh đế Giản tự tay gọt?! Vậy thì em nhất định phải thử!”

Đôi mắt nữ sinh sáng lên: “Đúng rồi, soái ca, anh phụ trách món gì, em cũng muốn thử.”

“Anh làm cà rốt, có trứng xào cà rốt. Thực ra em không cần quan trọng chuyện này, mỗi đĩa đồ ăn có hoa cà rốt trang trí đều do anh làm rồi.”

“Anh còn biết khắc hoa!?” Nữ sinh mở to hai mắt, “Em lập tức vào thử liền đây!”

Một khuôn mặt cực soái chính là lực hấp dẫn lớn nhất với nữ sinh. Hơn nữa, Tô Dư Phong là mặt trời thanh xuân, thân thiện hòa đồng, lực tương tác mạnh, rất dễ thu được luôn cả hảo cảm của những bạn nhỏ và người già.

…..

Một chỗ khác, Giản Văn đi dọc theo con phố, tìm kiếm mục tiêu của mình. Dù sao hắn cũng là một ảnh đế nổi tiếng, đi ở trêи đường rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý của người qua đường, may là tổ tiết mục chuẩn bị nhiều vệ sĩ, ngăn hết đám người ở vòng ngoài.

Đạo diễn không biết hắn lại muốn nháo cái gì, tò mò đi theo.

Giản Văn đi vào một cửa hàng quần áo, gỡ xuống hai cái áo khoác từ trêи giá, kϊƈɦ cỡ không giống nhau. Nhưng mà di động của hắn đã bị tổ tiết mục tịch thu rồi, không có cách nào trả tiền.

Giản Văn quay đầu, nhìn chằm chằm đạo diễn, ánh mắt thâm thúy. Hắn hơi cong môi, cười ý vị thâm trường như đang đóng một vai phản diện.

“Đạo diễn, tính tiền đi.”

Đạo diễn: “…Chuyện này, chuyện này không hợp quy định lắm.”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, tôi tiêu tiền cũng đâu có ảnh hưởng gì đến quy tắc trò chơi. Hoặc là…” Giản Văn nhướng mày, “Ông muốn trả tiền thuốc cho tôi với Tô Dư Phong hơn à?”

Đạo diễn chỉ có thể móc ví ra thanh toán.

Sau khi mua quần áo, đạo diễn cân nhắc một chút, bảo một người gọi cho những nhân viên ở điểm quay khác, nhắc nhở bọn họ đừng quên mang cho khách mời thêm một ít quần áo giữ ấm.

Giản Văn trở lại tiệm cơm, phát hiện Tô Dư Phong đang bị các nữ sinh vây quanh.

Trêи mặt Tô Dư Phong vẫn mang ý cười ấm áp như cũ, dịu dàng trả lời mọi vấn đề, giống như một bông hoa hướng dương đang thu hút ong bướm!

Đáy mắt Giản Văn có khí lạnh xẹt qua, bước nhanh tới.

“Tiểu Phong!”

“Anh quay lại rồi? Em mời chào được nhiều khách lắm!” Tô Dư Phong chờ mong nhìn hắn, bộ dạng cầu khen ngợi.

“Rất lợi hại!” Giản Văn hơi cong môi, “Anh mua áo khoác cho em, mặc vào trước đã.”

Giản Văn lại không đưa áo khoác sang mà mở áo ra, chuẩn bị hầu hạ Tô Dư Phong mặc vào.

Tô Dư Phong sửng sốt, vô thức lùi ra sau một bước.

Xào, xào cp phải liều tới mức này luôn hả…

Nhưng mà chỗ này nhiều người, có vẻ sẽ mang lại hiệu quả rất tốt.

Quần chúng vây xem há hốc mồm, nhịn không được móc điện thoại ra muốn chụp lại một màn này.

Tô Dư Phong nuốt nước bọt, do dự một lúc.

“Kỹ thuật dùng dao của em vừa giỏi vừa nhanh, hôm nay phần nhiều nhiệm vụ đều nhờ em thu phục, không giúp được gì trong lòng anh rất băn khoăn…”

Giản Văn hướng dẫn từng bước, câu chữ mê hoặc.

Tô Dư Phong nhẹ gật đầu: “Vâng.”

Cậu nâng tay lên, đưa xuyên qua tay áo áo khoác.

“Ấm không?” Giản Văn sửa sang lại giúp cậu, kéo khóa lên. Kϊƈɦ cỡ vừa vặn, bọc Mặt Trời Nhỏ kín mít.

Tô Dư Phong nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp mắt: “Ấm lắm, không lạnh nữa rồi ~”

Giản Văn yên lặng nhìn cậu chăm chú, khóe môi hơi giương lên, trong mắt toàn là sủng nịch.

Tô Dư Phong nỗ lực đối mắt với hắn, cẩn thận xào cp.

Qua hơn mười giây, tim cậu bắt đầu mất khống chế. Tô Dư Phong không nhịn được, quay đầu đi, vành tai âm thầm đỏ lên.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt đang che giấu cho sự khác thường của cậu. Tô Dư Phong nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đón khách.

Chỉ là lúc này những nhóm nữ sinh xung quanh cậu không hỏi về vấn đề đồ ăn nữa.

“Em nhớ ra rồi, anh chính là người lúc trước nháo scandal với ảnh đế Giản. Hai người thân mật như vậy thật sự là đang yêu đương sao?”

Tô Dư Phong ho khụ một tiếng: “Anh ấy chỉ đang cảm ơn anh thôi. Anh vừa gọt vỏ vừa thái miếng, tay đau sắp liệt luôn rồi.”

Lời Tô Dư Phong nói là thật, bọn họ không phải người yêu, chỉ đang giả người yêu, nhưng mà sẽ có vài người không tin bọn họ trong sạch.

Người qua đường vẫn hoài nghi như cũ, chỉ là không có chứng cứ.

Ban nãy chuyện Giản Văn tới tiệm cơm vào bếp làm đồ ăn fans không hề biết, bây giờ biết Giản Văn tự mình gọt khoai tây, những fans ở xung quanh ùa về, tiệm cơm không lo thiếu khách nữa.

Đường phố càng ngày càng chen chúc, Giản Văn lo lắng người càng nhiều sẽ dẫn đến hỗn loạn, nhanh chóng kéo Tô Dư Phong lên xe rời đi.

Tô Dư Phong nhìn đám người bên ngoài qua cửa sổ xe, trong lòng vạn phần cảm khái.

“Giản Văn, anh nhiều fans thật đó.”

“Hâm mộ à? Anh đoán chương trình này nhất định sẽ hot, kỹ thuật diễn của em không tồi, thiếu chút danh khí nữa thôi. Biểu hiện trong tập 1 này của em rất đáng để người xem thưởng thức, sau đó sẽ nhận thêm được nhiều tài nguyên không tồi.”

Tô Dư Phong buồn rầu gãi đầu, “Mong là vậy. Hôm nay chỉ có lúc em làm hoa cà rốt là đáng xem, còn những lúc khác thì cũng chẳng có gì.”

“Sao vậy được?” Giản Văn nhướng mày, “Vừa rồi em còn đứng trước cửa mời chào, hấp dẫn rất nhiều tiểu cô nương.”

Tô Dư Phong: “…..”

Đây là đang ghen tỵ à?

Thời thời khắc khắc xào cp, quá chuyên nghiệp! Cũng không biết đạo diễn có cắt ghép sử dụng không…

Nhưng mà vẫn phải tiếp tục phối hợp! Tô Dư Phong mếu máo chửi thầm hai tiếng.

“Rõ ràng anh mới là người hấp dẫn hơn, fans tới nhiều đến mức chúng ta phải bỏ chạy.”

Mặt Trời Nhỏ ăn giấm chua, lần đầu tiên Giản Văn được nhìn thấy.

Biết rõ Tô Dư Phong chỉ đang diễn kịch nhưng tim hắn vẫn vô thức không khống chế được, lỡ mất một nhịp…

…..

Xe dừng ở trước một nhà hàng, trêи tầng có một phòng riêng tổ tiết mục đã thuê.

Giữa vòng ghế là một chiếc bàn lớn, trêи bàn bày đầy đồ ăn phong phú.

Giản Văn và Tô Dư Phong là những người đầu tiên đến đây, những khách mời khác vẫn chưa tới.

Giản Văn thay Tô Dư Phong kéo ghế, “Chúng ta ngồi chờ một lát.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Tô Dư Phong đặt ʍôиɠ ngồi xuống. Sau đó Giản Văn mới ngồi xuống.

Một bên phòng là nhân viên công tác, người quay phim yên lặng nhìn Giản Văn, thần sắc rối rắm.

Ảnh đế Giản quá quan tâm Tô Dư Phong rồi, đến cả chi tiết như vậy cũng suy xét rất chu đáo. Hai người này thật sự yêu đương à?

Giản Văn ngồi ngay ngắn trước bàn, ngón tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn.

“Đạo diễn, những người khác khi nào mới đến?”

“Nhanh thôi, đang đi trêи đường rồi.”

Thời gian trôi ngược lại lúc Tô Minh Minh và Hồng Đạt Lực đến điểm chuyển phát nhanh. Nhiệm vụ của hai người là xếp hàng lên xe điện ba bánh, sau đó đi chuyển phát hết.

Tô Minh Minh vắn ống tay áo lên, hỗ trợ dọn hàng lên xe.

Phó đạo diễn còn tưởng Tô Minh Minh sẽ cáu kỉnh, tìm cách lười biếng, không ngờ hắn lại phối hợp như vậy.

Sau khi xếp hết hàng lên xe, Tô Minh Minh ngồi vào vị trí ghế lái, lái tới một tiểu khu.

Hắn dừng xe ở cạnh một cái cây dưới tầng, bóng cây che khuất ánh mặt trời, tuy mùa này mặt trời không quá nóng nhưng phơi suốt mấy giờ cũng không phải chuyện gì tốt.

Tô Minh Minh cười ha ha hai tiếng: “Tôi ở dưới tầng trông xe, cậu lên tầng đi.”

Hồng Đạt Lực: “!!!”

“Chỗ này là khu chung cư cũ, lực lượng bảo vệ đương nhiên không tốt, mặc kệ là mất xe hay mất hàng đều sẽ rất rắc rối.” Tô Minh Minh viện lý do, “Hơn nữa… không phải fans của cậu vẫn luôn tò mò cậu mạnh như thế nào sao? Tôi cảm thấy đây là cơ hội cho cậu thể hiện. Tổ tiết mục giúp cậu tỏa sáng, đừng cô phụ tâm ý của bọn họ ~”

Hồng Đạt Lực suýt chút nữa bị đại thiếu gia này làm cho tức chết, nhưng không có cách nào, chỉ có căng da đầu làm việc.

Nhiệm vụ của hai người chính là giao xong một xe hàng, đều là ở mấy khu chung cư cũ gần nhau, không có thang mấy, đều là thang bộ, làm người giao hàng muốn trọc cả đầu.

Hồng Đạt Lực thực sự đã phát huy khả năng của mình đến cực hạn. Mãi cho đến khi gần hết Tô Minh Minh mới cố gắng giao vài kiện hàng, nháy mắt đã mệt thành cẩu!

Hồng Đạt Lực nhìn thấy mà tức giận. Hắn làm việc cả ngày, thứ này mới làm được có bao lâu chứ?!

Vẫn phải tìm cách làm cho Tô Minh Minh có hứng thú với Tô Dư Phong hoặc là dứt khoát kết thù, bằng không dây dưa với đại thiếu gia này không phải chuyện gì tốt…

Tô Minh Minh mỉm cười: “Cậu nhìn có vẻ rất cao hứng nha?”

“Không có.” Hồng Đạt Lực chỉ có thể phủ nhận.

Tô Minh Minh ha ha cười không ngừng, “Vậy là tốt rồi. Vì muốn cậu nổi bật mà tôi đã hao tổn không ít tâm huyết. Nổi tiếng từ lâu như vậy, nếu chương trình này mà không hot nữa thì cậu rớt xuống làm minh tinh tuyến ba mất.”

Hồng Đạt Lực âm thầm nghiến răng, hận không thể lột da mặt tên tiểu nhân này ra.

…..

Buổi tối, mọi người tề tựu đông đủ, bắt đầu ăn một bữa tiệc lớn. Hôm nay tất cả đều hoàn thành nhiệm vụ, không có đội nào bị trừng phạt. Mọi người phấn khởi vui mừng ngồi xung quanh bàn.

Hai vị nữ minh tinh sợ mập nên chỉ ăn salad, món nào cũng không dám động vào. Tô Dư Phong lại sung sướиɠ gặm vịt quay khiến lòng người đố kỵ. Mà Tô Minh Minh rõ ràng rất béo nhưng thích cái gì vẫn ăn cái đó, miệng không nghỉ ngơi.

Hồng Đạt Lực uống một hớp rượu, bắt đầu tùy ý châm ngòi.

“Tiểu Phong, trước đó không lâu cậu đi ăn vịt quay bị hiểu lầm ôm đùi ảnh đế Giản lên hotsearch. Bây giờ ăn nhiều như vậy, béo lên rồi là có thể đoạt bát cơm với Minh Minh đó.”

Đối mặt với câu nói gây khó dễ đột ngột, Tô Dư Phong không hề hoảng hốt, ngược lại còn lợi dụng để cho mình thêm mấy điểm.

“Tôi làm việc ba năm, ăn vụng ba năm vẫn luôn không mập lên, đây là do sau khi tôi ăn một bữa tiệc lớn xong sẽ vận động nhiều.”

Những thanh niên cả nam lẫn nữ muốn giảm béo thấy đoạn này sẽ tò mò tần suất cậu ăn tiệc và vận động như thế nào mới có thể duy trì được dáng người tốt như vậy, đến lúc đó có thể hút thêm một đợt nhiệt độ.

Tô Dư Phong tâm cơ đang mai phục một cái móc câu, không nói rõ ràng, chờ đến khi gợi lên sự tò mò và hiếu kỳ của người qua đường mới công bố, tự tạo cho mình một đợt nhiệt độ.

Hồng Đạt Lực hoạt động trong giới lâu như vậy hiển nhiên cũng phát giác sách lược của Tô Dư Phong.

Rõ ràng là muốn giá họa, kết quả lại thành giúp đối phương một phen, khỏi nói có bao nhiêu buồn bực!

Hắn oán hận cắn một miếng gà, dùng tiêu cay làm giảm cảm giác thất bại trong lòng.

Giản Văn ngước mặt, liếc Hồng Đạt Lực một cái.

“Tôi nhìn cậu hình như trắng hơn ngày chụp ảnh không ít? Không bằng nương theo chương trình này chia sẻ cho mấy cô gái biết một vài chiêu dưỡng trắng da của cậu đi.”

Dám động vào Tô Dư Phong tức là phải đối mặt với ảnh đế Giản độc mồm độc miệng đầy lực công kϊƈɦ!

Hồng Đạt Lực bị chọc trúng tử huyệt màu da: “…..”

Các người là phu phu à? Đừng có để hai người này ở cạnh nhau nữa!

Lời tác giả:

Giản Văn: “Mỏi tay không? Anh giúp em mặc quần áo.”

Tô Dư Phong: “…..”

Sau đó:

Giản Văn: “Mỏi tay không? Anh giúp em cởi quần áo.”

Tô Dư Phong: “!!!!!”

*** Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện