Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 14: 14: Lăng Giang Bỏ Chạy




Khoé miệng Sở An Nhan dưới tấm mạn che giật giật, ngữ khí của tên này, nghe như sớm đã quen với việc gây sự.

Nhưng khi gặp chuyện này, nàng cũng phải cứng họng, quán không có người giám sát, chỉ có thể tùy tiện nghe tên này bia đặt.

Ngày đầu khai trương đã nháo ra vấn đề về vệ sinh, nếu chuyện này không giải quyết ổn thoả, về sau khách nhân sẽ càng ngày càng ít.
Mấu chốt chính là, nàng nuốt không trôi khẩu khí này.
Nàng bình tĩnh lại, đứng không nhúc nhích, tự tìm đối sách.
" Ta nói tiểu nương tử này, tửu lâu này ngươi cũng đừng mở, ngày hôm nay không giải thích rõ ràng chuyện ruồi bọ, lão tử kêu người đập nát quán "
" Các đại gia hỏa nhìn xem, chủ quán thật không biết xấu hổ, có thể nghĩ, đồ ăn quán này cũng không ngon hơn bao nhiêu, mọi người đừng ăn, trừ phi lão bản dám tháo mạn che mặt xuống tự chứng minh trong sạch! "
Giọng điệu nam tử hoàn toàn không có ý tốt, hắn nhận tiền mà đến, không nghĩ tới đối phó lại là tiểu nương tử, đã thế đừng trách hắn.
Người chung quanh không dám lên tiếng, có vài người nhận ra tên gây sự này, đúng là ác bá kinh thành —— Hồ Bưu!
Hồ Bưu vươn tay muốn đem mạn che mặt của Sở An Nhan kéo ra, không biết vì sao, một khối đá bay tới, đánh vào cổ tay của hắn, làm hắn đau thu hồi tay lại.

Ánh mắt Sở An Nhan kinh ngạc liếc nhìn túi gấm đeo ở bên hông người này, túi gấm thủ công tinh xảo, ở bên hông Hồ Bưu cực dễ thu hút ánh nhìn, hơn nữa bên trong ẩn ẩn có đồ vật màu đen.
Hồ Bưu còn không kịp phản ứng lại, Sở An Nhan nhanh chóng tiến lên, đem túi gấm giật lấy, theo sau đó mở ra hướng trên mặt đất đổ xuống.
Đánh cuộc một phen.
Người chung quanh toàn bộ hít một ngụm khí lạnh, bởi vì túi gấm kia mở ra, có mấy con ruồi!

Hồ Bưu vừa định tức giận, lại thấy Sở An Nhan trong tay cầm túi gấm, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, chỉ có thể nhìn sự tình bị bại lộ.
Đem Hồ Bưu xử lý xong, Sở An Nhan rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Xong việc, đối với viên đá tự nhiên bay tới, Sở An Nhan suy đoán hẳn là Nguyệt Vinh Hoa mang người đến giúp nàng.
Lần sau càng phải hảo hảo cảm ơn nàng ta!
Quả nhiên mặc đồ đỏ sẽ mang lại vận may!
Lăn lộn lâu như vậy nàng cũng thấy đói bụng, vừa vặn cũng sắp đến giờ cơm trưa.
" Hồng Tô, đi gọi Lăng Giang tới cùng chúng ta ăn cơm "
" Lăng công tử không nói cho ngài biết hắn đi đâu sao? ".

Hồng Tô tìm hồi lâu chưa thấy Lăng Giang.
Sở An Nhan ngẩn người, vừa rồi nàng chỉ lo xử lý tên kia, lần cuối cùng nhìn thấy Lăng Giang vẫn là lúc tiến vào phòng này, sau đó liền chưa thấy qua.
" Hồng Tô, mau chạy về phủ công chúa phái người đi tìm Lăng Giang! ".

Sở An Nhan đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
" Công chúa ngài đừng kích động, nói không chừng Lăng công tử có việc, đợi lát nữa sẽ trở về "
Hồng Tô ngươi không hiểu a, nàng có thể không kích động được hay sao? Lăng Giang hận nguyên chủ như thế, tóm được cơ hội không chạy trốn mới là lạ!
Nàng vẫn chưa lấy được hảo cảm với hắn, hắn bây giờ rời đi, vậy khác nào ngày chết của nàng sắp đến.


Sở An Nhan sốt ruột lao ra đường cái, không ngừng đi xuyên qua đám người, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Khó trách Lăng Giang ngày hôm qua chủ động tới tìm nàng nói muốn ra khỏi phủ, nàng bất cẩn quá mà.
Sở An Nhan trong lòng chứa đầy hoảng loạn, tìm không thấy Lăng Giang, nàng sẽ chết khi đến tuổi mười tám mất!
" Mau tránh ra! Tránh ra! ".

Có một chiếc xe ngựa từ đám đông lao tới, không hề có ý muốn chạy chậm lại, chỉ không ngừng thét mọi người xung quanh tránh đường.
Ngựa thấy nhiều người, có lẽ là bị kinh sợ, chạy càng thêm không khống chế được.
Sở An Nhan vốn theo người chung quanh cùng nhau tản ra, trong lòng nàng vội vã tìm Lăng Giang, cũng không có để ý chuyện này.
Lúc này, không biết từ nơi nào có một con tiểu cẩu lao ra, đứng yên ở giữa đường, xe ngựa thẳng hướng nó mà lao tới.
Sở An Nhan cách tiểu cẩu rất gần, nàng không thèm suy nghĩ liền chạy tới đem tiểu cẩu ôm lên, tính chạy tới ven đường.
" Mau tránh ra! "
Thanh âm ở bên tai nổ tung, Sở An Nhan ngoái đầu nhìn lại, xe ngựa cách nàng bất quá khoảng một mét.
Gặp loại tình huống này, Sở An Nhan đầu óc trống rỗng, đã quên bước tiếp theo nàng nên làm động tác gì.
Đột nhiên, một cỗ lực mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của nàng kéo sang một bên.

Ý thức trở lại, nàng mới biết vừa nãy nguy hiểm cỡ nào.


Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng đã mất mạng.

Sở An Nhan bị dọa tới mức tay đều run, nàng gắt gao ôm tiểu cẩu, cứ như vậy nằm ngửa trên mặt đất, đau đớn trên người cũng không thắng nổi cảm giác sợ hãi.
" Ngài không muốn sống nữa? ".

Lăng Giang hơi mang vẻ giận dữ nhìn Sở An Nhan, nữ nhân này thật quá ngu xuẩn.
Nếu không phải hắn vừa mới đi không xa, lúc này chỉ sợ là mệnh cũng không còn.
Lúc nãy cũng vậy, rõ ràng không cái năng lực kia, còn muốn ở trong tửu lâu tranh đoạt nổi bật, suýt nữa bị người ta chiếm tiện nghi.
Quả thực ngu xuẩn đến cực điểm!
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Sở An Nhan thấy mũi chua xót, lệ rơi xuống không kiểm soát được.
Mạn che mặt cũng đã rớt xuống, người chung quanh nhận ra nàng đều vội vàng bỏ trốn, nguyên bản đường phố náo nhiệt lúc này đã an tĩnh đi vài phần.
Sở An Nhan giương mắt, ủy khuất nhìn thẳng Lăng Giang.
Lăng Giang bị Sở An Nhan nhìn có chút vô phương ứng đối, đáy lòng tức giận cũng tiêu tan phân nửa, xem ra tiểu công chúa nhem nhuốc này cũng bị dọa cho sợ rồi.

" Uy, chưa có chết? Các ngươi nhưng đừng nghĩ muốn doạ người, ta chính là kêu các ngươi tránh ra, là chính ngươi chạy đến trước xe ngựa! "
Xe ngựa được khống chế, người bên trong xe cũng không có xuống, mà là một nha hoàn, mặc phục sức trong cung, nhưng nhìn lại không giống.

Lời này thành công chọc điên Sở An Nhan, nàng bò dậy khỏi mặt đất, nhìn kỹ nha hoàn kia.
Người nọ bị khí thế bức người của Sở An Nhan doạ có chút sợ.

Nhưng tưởng tượng đến thân phận người trong xe ngựa, nàng ta lại có dũng khí.

" Trên đường phóng ngựa, người ở đây nhiều như vậy, các ngươi cũng không biết chậm một chút, có biết hay không đụng trúng người hậu quả như nào không? "
" Vừa mới không có người, là chính ngươi xông ra, ai biết ngươi có phải hay không muốn tìm cái chết hoặc là ăn vạ đòi tiền! "
" A ".

Sở An Nhan tức đến phát cười, " Các ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu cẩu sao? "
" Bất quá là một súc sinh chạy loạn, chết liền chết, cũng chính là ngươi chạy ra cứu nó, chính mình bị đụng cũng là xứng đáng.

Ngươi có biết thân phận vị trong xe hay không, nàng bị thương ngươi đừng hòng sống sót! "
Sở An Nhan cảm giác chính mình từ nhỏ đến lớn chưa từng như vậy, cùng nàng so thân phận?
Liền tính nàng làm hoàng thượng bị thương, nàng cũng không thèm sợ.

" Sinh mệnh bình đẳng, liền tính là một con cẩu, nó cũng là một sinh mệnh, các ngươi phóng ngựa đả thương người còn muốn nói lý? Thiên tử phạm pháp chịu tội như thứ dân, liền tính là đương kim hoàng thượng tại đây cũng không giống ngươi làm càn như vậy! "
Tiểu nha hoàn mới tới, nguyên bản còn bị khí thế của Sở An Nhan doạ, nghe lời này bị dọa không khác gì gà mắc mưa.
" Hương Cần, cấp vị cô nương kia bồi tội "
Trong xe ngựa truyền đến một đạo giọng nữ tử trong trẻo, thanh âm nghe rất êm tai, như trân châu lăn xuống mâm ngọc.
Bất quá, Sở An Nhan bị người này chọc tức không nhẹ, nàng không thèm quan tâm người trong xe ngựa thân phận cao quý như nào, để mặc nha hoàn ở chỗ này vô cớ gây sự.

Không chỉ có như thế, còn chờ đến lúc phía nàng ta đuối lý mới mở miệng nhận lỗi, nếu thái độ của nàng không cường ngạnh, có phải hay không chuyện này liền cho qua?
Nha hoàn kia không tình nguyện hướng phía xe ngựa bên trong đáp một tiếng: " Vâng, công chúa ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện