Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 3
Mục Loan Loan vốn cảm thấy dựa đầu vào ghế ngủ nhất định sẽ không ngủ được yên ổn, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, giờ mợi được thả lỏng một chút, liền lập tức rơi vào mộng đẹp.
Cô hoàn toàn không biết rằng sau khi cô chìm vào giấc ngủ, lông mi của Long tiên sinh vốn đang nhắm tịt không động đậy lại nhẹ nhàng run rẩy.
Từ sau trận chiến đó, một viên Nguyên hạch trong thân thể hắn bị đánh vỡ nát. Long tiên sinh liền bị rơi vào thống khổ vô biên, kẹt lại trong thân thể của chính mình. Chín phần thần thức trong cơ thể đều phải dùng để chấn trụ, áp chế năng lượng trong cơ thể, dư lại một phần chỉ có thể để hắn khôi phục thần trí hơn mười phút mỗi ngày.
Hôm nay tỉnh lại, cảm giác lại không giống như bình thường!
Đoạn đuôi bị đứt vẫn đau đớn như cũ, nhưng rõ ràng không có cảm giác bị ngập ngụa trong đống máu đen nhầy nhầy nhụa nhụa lúc trước đã không còn. Dưới thân hắn hình như còn được ai lót cho một tầng đệm mềm mại, làm hắn không cảm thấy khó chịu như thường ngày.
Sao tự nhiên này hôm nay lại có người bỏ công ra chắm sóc hắn?
Trong đáy lòng bạo quân chợt trào phúng, từ sau khi hắn bị thua, tất cả mọi người bên cạnh hắn đều thay đổi.
Người bạn tốt hắn vốn tinh tưởng, phó thác mọi chuyện, sau khi hắn bị thương nửa tháng đã không cầm lòng được, cầm tín vật của hắn để lại tiếp nhận hết quyền lực cũng như quyền lợi trong tay hắn.
Vì mặt mũi, tùy tiện đem một đứa con gái có thiên phú thấp hèn trong lãnh địa đến làm thê tử xung hỉ cho hắn...
Hắn cũng ý thức được bộ dạng của mình hiện tại ra như thế nào...
——
Sừng rồng xinh đẹp sừng sững đã bị thủ lĩnh Yêu tộc chém đứt, cái đuôi tiêu sái uy vũ của hắn cũng bị độc của Vu tộc ăn mòn, thịt trên nửa người đều bị thối, khuôn mặt tuấn mỹ trước đây của hắn hiện tại cũng chằng chịt ấn ký nguyền rủa của Ma vật ở vực sâu.
Hắn bây giờ đã là một con rồng phế vật.
Cho nên ngay ngày bái đường, hắn may mắn thanh tỉnh được một chút, liền nghe thấy tiếng khóc sợ hãi tuyệt vọng của tiểu tức phụ xung hỉ, lúc đó hắn cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Thậm chí trong lòng hắn cũng không có một chút thương cảm cho mình. Mấy ngày kế tiếp, có đôi khi hắn sẽ khôi phục ý thức đúng lúc người nọ cũng ở trong tẩm cung, lỗ tai hắn đều đầy tiếng than khóc, mắng chửi sướt mướt của nàng ta, chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán, hận không thể một móng vuốt chụp một cái cho nàng ta bỏ mạng.
Nhưng hôm nay, vì sao cảm giác có chút không giống?
Bạo quân khó có nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, hắn chịu đựng đau nhức rút ra một sợi thần thức, quét một vòng quanh căn phòng sạch sẽ, cuối cùng tìm được mục tiêu đang ngồi trên ghế.
Thế nhưng khi phát hiện ra đó là cô dâu xung hỉ của mình, một chút cảm động vừa dâng lên trong lòng đã nháy mắt tan biến đi đâu mất.
Hắn thu hồi thần thức, đáy lòng trào phúng, nàng ta nhất định là bị buộc phải làm chứ gì? Đã mấy ngày nay nàng ta chửi rủa liên tục, hắn chưa quên câu nào. Ngao Khâm là người sĩ diện, ắt hẳn ép nàng ta chăm cho hắn. Mà hắn, đột nhiên bởi vì nghĩ có người chăm sóc, quan tâm mình lại cảm thấy có chút vui sướng, thật là quá châm chọc.
Bạo quân sắc mặt tái nhợt, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ, chưa từng có ai thiệt tình đối đãi hắn. Không biết sao bây giờ khi bị thương, mất đi hết thảy, hắn lại nảy sinh cái ảo tưởng có người nguyện ý không chê hắn, đối đãi hắn tốt?
Hãy chờ xem.........
Nàng ta là bị ép, cho nên nhiều nhất không đến ba ngày, sẽ lập tức ghét bỏ hắn, sẽ vì đuôi hắn cứ tái đi tái lại sinh ra mủ, hư thối mà chán ghét hắn...
Hắn lại chờ mong cái gì?
Trước khi bị đau nhức đến mất đi ý thức, Long tiên sinh châm chọc nghĩ.
............
Đối với việc tối ngày hôm qua bị người nào đó dùng thần thức quét một lần, Mục Loan Loan hoàn toàn không biết gì cả.
Sáng sớm hôm nay cô liền bị Bạch Thủy Dao thô bạo đánh thức.
"Loan Loan, Loan Loan." Bên tai truyền đến giọng nói đầy sợ hãi, bàn tay Bạch Thủy Dao còn ấn trên vai cô, không chút khách khí lay mạnh.
Mục Loan Loan mỏi mệt mở bừng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi sưng đỏ của Bạch Thủy Dao, "Bạch Thủy Dao?"
"Hừ," Bạch Thủy Dao co người lại, lôi Mục Loan Loan ra khỏi tẩm cung, mày nhíu lại không che giấu thái độ ghét bỏ mùi thịt thối của bạo quân, "Ngươi thật sự có thể ngủ trong cái tẩm cung kia?"
Mục Loan Loan không kiên nhẫn hất tay nàng ta ra, "Chuyện gì?"
Bạch Thủy Dao nói, "Ta nhờ Thanh Diệp vẽ bản đồ phủ bạo quân, chờ đến lúc chạng vạng, ngươi đến cái chỗ này gặp ta, chúng ta có Thanh Diệp hỗ trợ, nhất định có thể chạy thoát."
Mục Loan Loan vốn đang lơ mơ, nhưng vừa nghe nàng ta nói liền tinh thần tỉnh táo ——
Thanh Diệp là thị vệ phụ trách tuần tra trong phủ bạo quân, khi các nàng gả vào, Ngao Khâm vì mặt mũi, cũng bố trí cho các nàng mấy thị vệ cùng nha hoàn. Thị vệ đầu lĩnh là Thanh Diệp, trưởng nha hoàn là Phất Liễu, tuy nói thực lực hai người Thanh Diệp cùng Phất Liễu chỉ khoảng nhị giai trung kỳ, nhưng đối phó hai cô nương chỉ mới vừa đạt nhất giai vẫn là dư dả.
Ngao Khâm giao cho bọn hắn nhiệm vụ giám thị nàng cùng Bạch Thủy Dao, bẩm báo định kỳ lại cho hắn là được.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Thanh Diệp ngày thường nghe nói là đối với sắc đẹp như thế nào đều thờ ơ, nhưng không biết có phải do hào quang nữ chính đặc biệt ảnh hưởng mạnh hay không, từ một khắc hắn ta nhìn thấy Bạch Thủy Dao, liền không thể tự kềm chế yêu nàng ta.
Cũng bởi vì có hắn quan tâm, Bạch Thủy Dao mới có thể ở trong phủ bạo quân phủ tự do tự tại như cá gặp nước. Tuy chỉ là nha hoàn hồi môn nhưng nàng ta cũng có thể hoàn toàn làm lơ tiểu thư của mình là nguyên thân, thậm chí còn không xem nguyên thân, cho dù thế nào cũng là phu nhân trên danh nghĩa của chủ thượng, vào mắt, chỉ biết ngày ngày chơi bời lêu lổng.
Hiện tại, nàng ta lại dám vòi Thanh Diệp mạo hiểm sinh mệnh giúp các nàng chạy trốn, Mục Loan Loan thực sự bội phục Bạch Thủy Dao.
Bạch Thủy Dao cắn cắn môi đỏ hồng, đem bản đồ đưa ra, "Ngươi xem, chúng ta hiện tại ở chỗ sâu nhất, chạng vạng là lúc thay ca, ngươi đến nơi đây chúng ta sẽ cùng........"
Mục Loan Loan lại nhìn bản đồ quá đơn giản kia, chân mày cau lại.
Nàng khá có ấn tượng với nơi nữ phụ bị gi ết chết miêu tả trong tiểu thuyết, chính là ở cửa sau của phủ. Phủ bạo quân kỳ thật rất rộng lớn, hơn nữa trong phủ có không ít chỗ đều có thiết lập cơ quan, bạo quân tuy là không bố trí trận pháp, nhưng có nhiều vũ khí từ bên ngoài mua về, đều giấu ở nhiều nơi trong phủ bạo quân.
Cái bản đồ này lại quá đơn giản, chỉ có mấy chữ cùng nét vẽ nghệch ngoạc. Thanh Diệp tuy chỉ là một thị vệ đầu lĩnh nhỏ nhoi, tuy có thể không biết nhiều nhưng chắc chắn cũng phải biết một ít. Xem ra, hắn căn bản là không phải giúp Bạch Thủy Dao chạy trốn, thứ này tám phần là làm để lừa gạt nàng ta, tin không được.
Mục Loan Loan thở dài một hơi, "Ta không bỏ trốn."
Bạch Thủy Dao vừa nghe nàng lời nói, trong lòng tức giận không áp chế được ——
Bắt đầu từ tối qua, Mục Loan Loan vẫn luôn phản bác ý kiến của nàng. Rõ ràng trước kia lúc còn ở nhà, có cha ở đó, người này vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nàng nói cái gì chính là cái đó. Hiện tại mới gả vào bạo quân phủ không bao lâu, không có cha chống lưng cho nàng, cái tiểu thư trên danh nghĩa Mục Loan Loan này là muốn phản rồi.
Nàng ta không muốn bỏ trốn, vậy sao vừa nãy lại nghe nàng nói nhiều như vậy, là đang nhìn nàng chê cười à?
Bạch Thủy Dao tức giận đến đỏ mặt, cũng nghẹn lời, nhìn qua giống như muốn khóc, "Loan Loan, ta cũng là vì tốt cho ngươi nên mới làm vậy. Nếu ngươi vẫn ở lại nơi này, phải luôn hầu hạ tên bạo quân tàn tật kia, cả đời xem như xong rồi."
Nhìn nàng ta khóc như hoa lê đái vũ, đáy lòng Mục Loan Loan khẽ cười lạnh. Tối hôm qua thì bày ra vẻ hận bản thân vô tâm lực cho cô xem, hôm nay thật sự cô cũng không có hứng thú xem nàng ta biểu diễn trước mặt nữa. Mấy loại tình tiết trong tiểu thuyết trạch đấu kiểu này cô đâu phải chưa từng xem qua!
Xem ai so với ai ghê tởm hơn nào.
Mục Loan Loan âm thầm véo đùi, trên mặt đau khổ, nước mắt rưng rưng như bị Bạch Thuỷ Dao cảm động, tiếng nói cũng mang một tia nức nở, "Dao Dao, ngươi đừng nói nữa, ta biết mà."
Nàng tiến lên cầm tay Bạch Thủy Dao, "Ta biết ngươi quan tâm ta nhất, rất tốt với ta, nhưng là, ta hiện tại không thể đi được mà."
"Ta nghĩ tới chúng ta là đại biểu cho Mục phủ bị đưa vào đây, ngươi là nha hoàn, ngươi bỏ trốn cũng không có việc gì đi, sẽ không liên lụy phụ thân. Nhưng nếu chính ta cũng bỏ trốn, bọn họ đuổi theo bắt lại chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Dù sao ngươi chỉ là nha hoàn, chạy cũng không có gì, còn có thể bảo toàn tính mạng ngươi cùng với mặt mũi phụ thân. Ta không dám bỏ trốn không phải cũng là vì muốn tốt cho ngươi sao."
Cô hoàn toàn không biết rằng sau khi cô chìm vào giấc ngủ, lông mi của Long tiên sinh vốn đang nhắm tịt không động đậy lại nhẹ nhàng run rẩy.
Từ sau trận chiến đó, một viên Nguyên hạch trong thân thể hắn bị đánh vỡ nát. Long tiên sinh liền bị rơi vào thống khổ vô biên, kẹt lại trong thân thể của chính mình. Chín phần thần thức trong cơ thể đều phải dùng để chấn trụ, áp chế năng lượng trong cơ thể, dư lại một phần chỉ có thể để hắn khôi phục thần trí hơn mười phút mỗi ngày.
Hôm nay tỉnh lại, cảm giác lại không giống như bình thường!
Đoạn đuôi bị đứt vẫn đau đớn như cũ, nhưng rõ ràng không có cảm giác bị ngập ngụa trong đống máu đen nhầy nhầy nhụa nhụa lúc trước đã không còn. Dưới thân hắn hình như còn được ai lót cho một tầng đệm mềm mại, làm hắn không cảm thấy khó chịu như thường ngày.
Sao tự nhiên này hôm nay lại có người bỏ công ra chắm sóc hắn?
Trong đáy lòng bạo quân chợt trào phúng, từ sau khi hắn bị thua, tất cả mọi người bên cạnh hắn đều thay đổi.
Người bạn tốt hắn vốn tinh tưởng, phó thác mọi chuyện, sau khi hắn bị thương nửa tháng đã không cầm lòng được, cầm tín vật của hắn để lại tiếp nhận hết quyền lực cũng như quyền lợi trong tay hắn.
Vì mặt mũi, tùy tiện đem một đứa con gái có thiên phú thấp hèn trong lãnh địa đến làm thê tử xung hỉ cho hắn...
Hắn cũng ý thức được bộ dạng của mình hiện tại ra như thế nào...
——
Sừng rồng xinh đẹp sừng sững đã bị thủ lĩnh Yêu tộc chém đứt, cái đuôi tiêu sái uy vũ của hắn cũng bị độc của Vu tộc ăn mòn, thịt trên nửa người đều bị thối, khuôn mặt tuấn mỹ trước đây của hắn hiện tại cũng chằng chịt ấn ký nguyền rủa của Ma vật ở vực sâu.
Hắn bây giờ đã là một con rồng phế vật.
Cho nên ngay ngày bái đường, hắn may mắn thanh tỉnh được một chút, liền nghe thấy tiếng khóc sợ hãi tuyệt vọng của tiểu tức phụ xung hỉ, lúc đó hắn cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Thậm chí trong lòng hắn cũng không có một chút thương cảm cho mình. Mấy ngày kế tiếp, có đôi khi hắn sẽ khôi phục ý thức đúng lúc người nọ cũng ở trong tẩm cung, lỗ tai hắn đều đầy tiếng than khóc, mắng chửi sướt mướt của nàng ta, chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán, hận không thể một móng vuốt chụp một cái cho nàng ta bỏ mạng.
Nhưng hôm nay, vì sao cảm giác có chút không giống?
Bạo quân khó có nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, hắn chịu đựng đau nhức rút ra một sợi thần thức, quét một vòng quanh căn phòng sạch sẽ, cuối cùng tìm được mục tiêu đang ngồi trên ghế.
Thế nhưng khi phát hiện ra đó là cô dâu xung hỉ của mình, một chút cảm động vừa dâng lên trong lòng đã nháy mắt tan biến đi đâu mất.
Hắn thu hồi thần thức, đáy lòng trào phúng, nàng ta nhất định là bị buộc phải làm chứ gì? Đã mấy ngày nay nàng ta chửi rủa liên tục, hắn chưa quên câu nào. Ngao Khâm là người sĩ diện, ắt hẳn ép nàng ta chăm cho hắn. Mà hắn, đột nhiên bởi vì nghĩ có người chăm sóc, quan tâm mình lại cảm thấy có chút vui sướng, thật là quá châm chọc.
Bạo quân sắc mặt tái nhợt, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ, chưa từng có ai thiệt tình đối đãi hắn. Không biết sao bây giờ khi bị thương, mất đi hết thảy, hắn lại nảy sinh cái ảo tưởng có người nguyện ý không chê hắn, đối đãi hắn tốt?
Hãy chờ xem.........
Nàng ta là bị ép, cho nên nhiều nhất không đến ba ngày, sẽ lập tức ghét bỏ hắn, sẽ vì đuôi hắn cứ tái đi tái lại sinh ra mủ, hư thối mà chán ghét hắn...
Hắn lại chờ mong cái gì?
Trước khi bị đau nhức đến mất đi ý thức, Long tiên sinh châm chọc nghĩ.
............
Đối với việc tối ngày hôm qua bị người nào đó dùng thần thức quét một lần, Mục Loan Loan hoàn toàn không biết gì cả.
Sáng sớm hôm nay cô liền bị Bạch Thủy Dao thô bạo đánh thức.
"Loan Loan, Loan Loan." Bên tai truyền đến giọng nói đầy sợ hãi, bàn tay Bạch Thủy Dao còn ấn trên vai cô, không chút khách khí lay mạnh.
Mục Loan Loan mỏi mệt mở bừng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi sưng đỏ của Bạch Thủy Dao, "Bạch Thủy Dao?"
"Hừ," Bạch Thủy Dao co người lại, lôi Mục Loan Loan ra khỏi tẩm cung, mày nhíu lại không che giấu thái độ ghét bỏ mùi thịt thối của bạo quân, "Ngươi thật sự có thể ngủ trong cái tẩm cung kia?"
Mục Loan Loan không kiên nhẫn hất tay nàng ta ra, "Chuyện gì?"
Bạch Thủy Dao nói, "Ta nhờ Thanh Diệp vẽ bản đồ phủ bạo quân, chờ đến lúc chạng vạng, ngươi đến cái chỗ này gặp ta, chúng ta có Thanh Diệp hỗ trợ, nhất định có thể chạy thoát."
Mục Loan Loan vốn đang lơ mơ, nhưng vừa nghe nàng ta nói liền tinh thần tỉnh táo ——
Thanh Diệp là thị vệ phụ trách tuần tra trong phủ bạo quân, khi các nàng gả vào, Ngao Khâm vì mặt mũi, cũng bố trí cho các nàng mấy thị vệ cùng nha hoàn. Thị vệ đầu lĩnh là Thanh Diệp, trưởng nha hoàn là Phất Liễu, tuy nói thực lực hai người Thanh Diệp cùng Phất Liễu chỉ khoảng nhị giai trung kỳ, nhưng đối phó hai cô nương chỉ mới vừa đạt nhất giai vẫn là dư dả.
Ngao Khâm giao cho bọn hắn nhiệm vụ giám thị nàng cùng Bạch Thủy Dao, bẩm báo định kỳ lại cho hắn là được.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Thanh Diệp ngày thường nghe nói là đối với sắc đẹp như thế nào đều thờ ơ, nhưng không biết có phải do hào quang nữ chính đặc biệt ảnh hưởng mạnh hay không, từ một khắc hắn ta nhìn thấy Bạch Thủy Dao, liền không thể tự kềm chế yêu nàng ta.
Cũng bởi vì có hắn quan tâm, Bạch Thủy Dao mới có thể ở trong phủ bạo quân phủ tự do tự tại như cá gặp nước. Tuy chỉ là nha hoàn hồi môn nhưng nàng ta cũng có thể hoàn toàn làm lơ tiểu thư của mình là nguyên thân, thậm chí còn không xem nguyên thân, cho dù thế nào cũng là phu nhân trên danh nghĩa của chủ thượng, vào mắt, chỉ biết ngày ngày chơi bời lêu lổng.
Hiện tại, nàng ta lại dám vòi Thanh Diệp mạo hiểm sinh mệnh giúp các nàng chạy trốn, Mục Loan Loan thực sự bội phục Bạch Thủy Dao.
Bạch Thủy Dao cắn cắn môi đỏ hồng, đem bản đồ đưa ra, "Ngươi xem, chúng ta hiện tại ở chỗ sâu nhất, chạng vạng là lúc thay ca, ngươi đến nơi đây chúng ta sẽ cùng........"
Mục Loan Loan lại nhìn bản đồ quá đơn giản kia, chân mày cau lại.
Nàng khá có ấn tượng với nơi nữ phụ bị gi ết chết miêu tả trong tiểu thuyết, chính là ở cửa sau của phủ. Phủ bạo quân kỳ thật rất rộng lớn, hơn nữa trong phủ có không ít chỗ đều có thiết lập cơ quan, bạo quân tuy là không bố trí trận pháp, nhưng có nhiều vũ khí từ bên ngoài mua về, đều giấu ở nhiều nơi trong phủ bạo quân.
Cái bản đồ này lại quá đơn giản, chỉ có mấy chữ cùng nét vẽ nghệch ngoạc. Thanh Diệp tuy chỉ là một thị vệ đầu lĩnh nhỏ nhoi, tuy có thể không biết nhiều nhưng chắc chắn cũng phải biết một ít. Xem ra, hắn căn bản là không phải giúp Bạch Thủy Dao chạy trốn, thứ này tám phần là làm để lừa gạt nàng ta, tin không được.
Mục Loan Loan thở dài một hơi, "Ta không bỏ trốn."
Bạch Thủy Dao vừa nghe nàng lời nói, trong lòng tức giận không áp chế được ——
Bắt đầu từ tối qua, Mục Loan Loan vẫn luôn phản bác ý kiến của nàng. Rõ ràng trước kia lúc còn ở nhà, có cha ở đó, người này vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nàng nói cái gì chính là cái đó. Hiện tại mới gả vào bạo quân phủ không bao lâu, không có cha chống lưng cho nàng, cái tiểu thư trên danh nghĩa Mục Loan Loan này là muốn phản rồi.
Nàng ta không muốn bỏ trốn, vậy sao vừa nãy lại nghe nàng nói nhiều như vậy, là đang nhìn nàng chê cười à?
Bạch Thủy Dao tức giận đến đỏ mặt, cũng nghẹn lời, nhìn qua giống như muốn khóc, "Loan Loan, ta cũng là vì tốt cho ngươi nên mới làm vậy. Nếu ngươi vẫn ở lại nơi này, phải luôn hầu hạ tên bạo quân tàn tật kia, cả đời xem như xong rồi."
Nhìn nàng ta khóc như hoa lê đái vũ, đáy lòng Mục Loan Loan khẽ cười lạnh. Tối hôm qua thì bày ra vẻ hận bản thân vô tâm lực cho cô xem, hôm nay thật sự cô cũng không có hứng thú xem nàng ta biểu diễn trước mặt nữa. Mấy loại tình tiết trong tiểu thuyết trạch đấu kiểu này cô đâu phải chưa từng xem qua!
Xem ai so với ai ghê tởm hơn nào.
Mục Loan Loan âm thầm véo đùi, trên mặt đau khổ, nước mắt rưng rưng như bị Bạch Thuỷ Dao cảm động, tiếng nói cũng mang một tia nức nở, "Dao Dao, ngươi đừng nói nữa, ta biết mà."
Nàng tiến lên cầm tay Bạch Thủy Dao, "Ta biết ngươi quan tâm ta nhất, rất tốt với ta, nhưng là, ta hiện tại không thể đi được mà."
"Ta nghĩ tới chúng ta là đại biểu cho Mục phủ bị đưa vào đây, ngươi là nha hoàn, ngươi bỏ trốn cũng không có việc gì đi, sẽ không liên lụy phụ thân. Nhưng nếu chính ta cũng bỏ trốn, bọn họ đuổi theo bắt lại chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Dù sao ngươi chỉ là nha hoàn, chạy cũng không có gì, còn có thể bảo toàn tính mạng ngươi cùng với mặt mũi phụ thân. Ta không dám bỏ trốn không phải cũng là vì muốn tốt cho ngươi sao."
Bình luận truyện