Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 92



Phu nhân của hắn đang ngồi xếp bằng trên cái đệm đặt trên mặt đất, trên người mặc một bộ quần áo khác của hắn, cổ tay áo màu trắng đục bị nàng săn lên, lộ ra một ít hoa văn li ti bên trong.

Nàng một đầu tóc đen tán loạn, cây trâm thanh tâm ngọc bị nát thành mấy miếng, mất đi màu sắc.

Mùi hương đan dược tứ giai thật nồng đạm trên chóp mũi càng ngày càng rõ ràng, thần thức của hắn phảng phất như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng an ủi, những mệt mỏi căng chặt trong thần thức cũng dần dần thả lỏng ra.

Nhưng Long tiên sinh lại nắm chặt chặt, nhíu chặt mày, ánh sáng dạ minh châu đang chiếu sáng trong hang động cũng phảng phất ảm đạm lại.

Từ chỗ hắn đang đứng có thể thấy nàng lộ ra một phần cánh tay trắng như ngó sen, trên đầu ngón tay linh lực óng ánh xanh đang lay động, còn có vết máu nhàn nhạt.

Thời gian càng kéo dài càng áp bách, làm thân thể của nàng khó có thể gánh nổi.

Lòng ngực vừa ngọt vừa ẩn ẩn đâu, anh rồng cảm thấy đôi mắt đã có chút xót.

Hắn không phải là loại rồng hay khóc, nhưng đôi mắt thật không nghe lời, lúc nào cũng tự nó xót lên.

Hắn trầm mặc như là một cái bóng, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Mục Loan Loan, một con rồng lớn như vậy lại thật cẩn thận tránh sau mành.

Thật ra lúc Long tiên sinh tiến vào, Mục Loan Loan cũng đã đã nhận ra.

Nàng biết hắn đã trở lại, nhưng tinh thần không muốn bị phân tán, niềm tin muốn luyện xong cái đan dược này quá mức cường đại, đến nỗi dù do linh lực của nàng có chút chịu đựng không nổi, nàng cũng không muốn từ bỏ.

Tạp chất bị dời đi, dung dịch thuốc màu trắng hoàn hoàn toàn toàn dung hợp vào bên trong viên Cố Thần Đan rồi.

Vốn dĩ là ba viên Cố Thần Đan, hiện tại lại chỉ còn lại có một viên đan dược màu trắng ngà.

Mồ hôi lạnh rỉ ra từ trán chảy đến trên lông mi, Mục Loan Loan hít sâu một hơi, không do dự, ngay khoảnh khắc sắp thành đan, linh lực nâng Thăng Linh thảo tam giai lên, một cái tay khác bắt lấy mấy khối linh thạch, muốn tiến hành đột phá cuối cùng.

Động tác của nàng phi thường nhanh chóng, trước khi anh rồng kịp phản ứng lại, quanh thân đã tản ra một hào quang màu xanh lục lóng lánh.

Long tiên sinh nhìn máu tươi từ đầu ngón tay nàng chảy xuống, đáy mắt áp không được sự sợ hãi.

Trong đan đỉnh dần dần phát ra thanh âm như tiếng rít, đan dược sắp thành đan phát ra chấn động kịch liệt, như là muốn đột phá ra khỏi sự giam cầm của Đan Dược sư, nhất định có linh tính.

"Ngưng."

Mục Loan Loan cắn chặt môi, dưới đáy lòng dùng sức niệm ra cái từ này.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy gần như toàn bộ linh lực trong đan điền của mình tất cả đều theo đầu ngón tay nàng, bị hút vào bên trong viên đan dược tròn vo màu trắng ngà kia.

Trước mắt có điểm mơ hồ, nhưng thần thức lại giống như đánh vỡ cái màn chắn gì đó làm nàng nhìn không tới, có cái gì đó cùng loại với "tinh thần lực" mà trước đây nàng vẫn luôn mơ mơ hồ hồ cảm giác được nó tồn tại, tại một khắc này cũng trở nên dần dần rõ ràng lên.

Đôi mắt sắp không thấy rõ đan đỉnh hay đan dược gì đó nữa, nhưng lại có cái đồ vật vô hình gì đó, rõ ràng tình hình trong đan đỉnh hiển lộ ở trước mặt nàng.

Ngay một khắc toàn bộ linh lực đều bị hoàn toàn hấp thu, viên đan dược tròn vo kia dần dần lan tràn ra một hoa văn màu tím nhạt.

Là thứ chỉ có đan dược tứ giai trở lên mới có được ——

Đan văn.

Bên môi hiện lên một mạt ý cười, Mục Loan Loan muốn nâng cánh tay lên, cất đan dược vào trong bình ngọc, lại thấy cái viên đan dược như có được linh tính đó đang sắp sửa bỏ trốn, mùi đan dược trải rộng toàn bộ hang động.

Mục Loan Loan muốn đứng lên đi bắt nó lại, nhưng dưới chân mềm nhũn, chật vật ngã vào lòng anh rồng.

Viên đan dược không ngoan ngoãn kia cũng bị Long tiên sinh bắt nhốt vào bình ngọc, cầm trên tay.

Hắn còn chưa tắm, trên người còn mang theo mùi nước biển cùng một chút mùi tanh nhàn nhạt.

Linh lực trong đan điền bị rút cạn, hơn nữa thần thức được mở rộng, Mục Loan Loan đau đến nhíu mày, dưới chân mềm nhũng, cả khuôn mặt đều tái nhợt.

Đừng nói kêu nàng đứng thẳng, ngay cả muốn đẩy anh rồng thân thể lạnh lẽo lại có mùi không mấy dễ nghe ra cũng chưa biện pháp.

Long tiên sinh lần này không biết sao, lúc trước động tác rất nhẹ nhàng, lần này có vẻ có hơi thô bạo.

Mục Loan Loan lần đầu tiên ý thức được hoá ra cái anh rồng thực vật ngày nào, bé Long tiên sinh thoạt nhìn yếu ớt như vậy, hiện giờ thực sự có sức lực lớn như vậy.

Hắn đưa cánh tay ướt dầm dề hữu lực giam cầm eo nàng, Mục Loan Loan chỉ có thể dựa vào ngực hắn.

Gò má là nước biển lạnh băng cùng thân nhiệt cơ thể của hắn, nàng thực không thoải mái, chỉ có thể vươn nắm tay mềm như bông đấm đấm sống lưng hắn.

"Buông ra......" Nàng hữu khí vô lực, thanh âm cũng như thỏ thẻ trong không khí, cái sức lực này đánh vào phía sau lưng Long tiên sinh, đừng nói không có cảm giác đau đớn gì, quả thực cào ngứa hắn cũng không biết được không.

Long tiên sinh thường ngày trên cơ bản ngoan ngoãn phục tùng nàng, lúc này đây sau khi phu nhân rõ ràng nói muốn hắn buông ra, lại cố chấp hai giây, mới buông lỏng tay ra.

Lực xiết trên eo nàng biến mất, Mục Loan Loan còn chưa kịp thở ra một ngụm khí, cánh tay liền bị nắm chặt lấy.

Mồ hôi trên trán nàng chảy ướt cả lông mi, tầm nhìn không phải rất rõ ràng, thật vất vả sinh ra một chút thần thức cũng ngay lúc vừa mới luyện đan xong toàn bộ đều dùng hết, cho nên Mục Loan Loan hiện tại thật sự từ "Loan Tổng" biến thành phu phân nhỏ bé ngọt ngào tay không trói gà nổi của anh rồng.

Nàng chỉ cảm thấy mình bị ném vào một thân thể cứng ngắc ngạnh, ướt đẫm làm quần áo của nàng cũng bị ướt theo, "Chàng, chàng...... làm gì?"

Cái con rồng này hôm nay bị k1ch thích gì sao?

Trước kia lúc nào cũng chỉnh chu, sau khi bơi ra biển về đều nhất nhất phải rửa sạch tay chân thay quần áo, bằng không sẽ không tiến vào.

Hôm nay một thân đầy nước.

"Ăn." Thanh âm khàn khàn nhưng quyết đoán làm người không thể xem nhẹ truyền đến, Mục Loan Loan liền thấy viên đan dược lúc nãy mình thật vất vả luyện chế ra bị hai ngón tay thon dài cầm lấy, đưa tới bên miệng nàng.

Nếu không phải nàng nhanh chóng cắn răng lại, Long tiên sinh đã đắc thủ rồi.

Nhưng mặc dù là như vậy, hàm răng Mục Loan Loan vẫn có một ít đan dược lọt vào, vào miệng là tan, biến thành một dược lực ấm áp chạy dài trong thân thể, làm nàng không quá khó chịu như mới vừa rồi.

Mục Loan Loan chớp chớp mắt, cảm thấy thế giới trước mặt sáng lên rất nhiều, cũng thấy rõ tư thế vô cùng ái muội hiện tại của một người một rồng ——

Long tiên sinh ngồi trên ghế ngọc, nàng lại ngồi trên đùi Long tiên sinh, anh rồng kia còn vòng tay từ phía sau ôm nàng, một cánh tay như con bạch tuộc, gắt gao xiết chặt eo nàng, một cái tay khác cầm đan dược ấn vào môi nàng, muốn đút nàng ăn.

Phía sau lưng nàng lại dính sát vào ngực hắn, quần áo bị nước biển trên người hắn làm ướt nhẹp, vừa lạnh lại vừa có hơi ấm cơ thể.

Nàng liền có chút ngượng ngùng, không rõ vì sao Long tiên sinh trước giờ vẫn luôn e thẹn hôm nay đột nhiên chủ động như vậy, lúc trước ôm nàng, nàng có thể lý giải thành lo lắng nàng bị té ngã, như bây giờ, nàng muốn tìm lý do cho anh rồng này cũng tìm không thấy.

Nhưng mà đùi hắn cứng rắn quá, nàng bị ôm quá không thoải mái.

Mục Loan Loan quay đầu qua chỗ khác, sợ bị hắn thô bạo nhét đan dược vào miệng, nhanh chóng nói, "À..... Đan dược cho chàng mà."

"Chàng đừng ôm ta nữa, buông ra."

"Không."

So với hành vi ngoan ngoan buông ra của hắn khi nãy, lần này Long tiên sinh quả thực vô sỉ như là một con rồng đang ở tuổi dậy thì bướng bỉnh.

Mục Loan Loan giãy giụa hai cái, cảm giác cánh tay hắn vẫn cứng như thiết, bất đắc dĩ thở dài, thanh âm mềm lại, "Khó chịu mà."

Giây tiếp theo, trên eo liền khoan khoái hơn rất nhiều, bên tai lại là xẹt qua một hơi ấm phà vào, Mục Loan Loan rùng mình một cái, nghe được anh rồng kia dùng thanh âm vô cùng ủy khuất nói, "Còn biết khó chịu?"

Mục Loan Loan: "........."

"Tay chảy máu còn không biết?"

Lúc này nàng mới cúi đầu nhìn, phát hiện trên tay mình dính đầy máu, không chú ý đều bôi cả vào lớp quần áo màu trăng non của Long tiên sinh đang mặc trên người nàng.

"Ta......."

"Lại, lại tiêu hao quá mức." Long tiên sinh lần này không biết có phải xem như bắt quả tang được nàng, thanh âm thật lạnh lẽo, thật âm trầm, nhưng nghe vào lỗ tai nàng liền giống như đang dỗi, "Đây là lần thứ mấy rồi?"

Mục Loan Loan: "........."

"Đều," trên vai truyền đến một trọng lượng, Mục Loan Loan liếc mắt nhìn thoáng qua anh rồng đang run run lỗ tai, rũ xuống tới mức dán lên đầu, "Đều tại ta."

Mục Loan Loan: "?"

"Không tốt."

Hắn sắp khó chịu ngã vào vực sâu tự trách, "Vô dụng."

Hắn thật sự, cái gì cũng không làm được cho nàng.

Ngoại trừ đảm bảo được cơ sở sinh hoạt cơ bản nhất, cái khác hắn đều không cho được, thậm chí ngay cả đan dược còn phải để nàng lo lắng cố sức vất vả luyện chế.

Rõ ràng người bị thương chính là nàng, Mục Loan Loan lại cảm thấy anh rồng này còn đang chịu không nổi hơn cả mình.

Hắn như vậy,

Thật sự.

Có hơi đáng yêu.

Mục Loan Loan cảm thấy mình thật không đạo đức, anh rồng sắp tự trách mình đến chết, đáy mắt nàng lại mang theo ý cười không che dấu.

Nàng vực dậy tinh thần, dùng sức bẻ cánh tay Long tiên sinh ra, sau đó đứng lên, lung lay một chút, lại rớt vào vị trí của mình lại, sau đó hơi hơi đỏ mặt xoay người lại trên đùi hắn dưới ánh mắt đầy kinh ngạc lại yếu ớt của Long tiên sinh.

Anh rồng này nha, quá chật vật.

Tóc đen bị nước biển làm cho dính bết lại thành từng mảng, hai cọng tóc mai đều dán vào hai bên gò má, đôi lông mi đen nhánh đều rũ xuống.

"Ta sai rồi." Mục Loan Loan giương mắt nhìn hắn, "Về sau sẽ không miễn cưỡng mình như vậy nữa."

Nàng nghiêm túc giải thích, sợ anh rồng lại bắt đầu hoài nghi, "Chàng rất tốt mà, không phải vấn đề của chàng."

Nàng nói xong, liền nhìn thấy anh rồng này gắt gao mím môi, nói không nên lời.

Chỉ là hành động muốn nàng ăn đan dược vẫn kiên định như vậy.

Mục Loan Loan ý thức được cứ tiếp tục rối rắm như thế này, chỉ sợ nàng cùng con rồng kia chắc phải ngồi đến khi đông thành đá mất.

Đành phải chịu thua, "Vậy, cùng ăn đi."

Long tiên sinh rốt cuộc động, mắt phượng đen nhánh nâng lên, bàn tay to ấn trên eo nàng, một tay khác cầm đan dược đưa đến môi nàng, tuy rằng không nói chuyện, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo biểu đạt ý tứ kiên định của anh rồng bá đạo tổng tài nha.

Nàng phải ăn.

Mục Loan Loan cũng không nơi gì, ở chung với nhau lâu như vậy, nàng biết rõ Long tiên sinh là anh rồng có nội tâm cùng bề ngoài tương phản lớn đến mức nào.

Nhưng mà cái đan dược mang theo đan văn tứ giai là nàng thật vất vả luyện ra cho hắn, để nàng ăn một mình.......

Mục Loan Loan trong lòng quyết định một chủ ý, nhìn hắn nhẹ nhàng cười cười.

Sau đó nàng liền thấy anh rồng kia có vẻ bình tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện