Chương 72: Em đang xem gì đó? 🎁
Một loạt âm thanh mờ ám phát ra từ loa bluetooth, vang vọng khắp phòng ngủ.
Thẩm Vọng nhanh như cắt kết thúc cuộc gọi, trên màn hình laptop, những nhân viên người nước ngoài mặc vest thắt cà vạt ngồi trong phòng họp mặt mày biểu cảm thật khó tả.
Ngôn ngữ nhân loại bất đồng, một tiếng rên trong nháy mắt bắt cầu tâm linh.
Thẩm Vọng mò trên giường nửa ngày mới tìm thấy remote của loa bluetooth đang nằm một góc dưới bức màn. Cuộc chiến trong video có vẻ diễn ra rất khốc liệt, âm thanh phát ra lúc cao lúc thấp.
Thẩm Vọng gọi điện cho Cố Sanh Sanh, tiếng tích tích của máy móc reo lên liên tục, cuối cùng vẫn không có ai bắt máy.
Hình như tình hình của cuộc chiến đang dần đến cao trào, tiếng rêи ɾỉ càng dày đặc hơn, như âm thanh ma thuật đâm vào tâm trí con người, thất khiếu* bốc khói.
*Thất khiếu: gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Thẩm Vọng vẻ mặt vô cảm nhắn tin báo dời cuộc họp, xong xuôi liền đóng laptop lại.
Vừa đóng laptop, video kia cũng dừng theo.
Thẩm Vọng đợi một lát, cái loa vẫn không có động tĩnh nào. Đến khi mở laptop chuẩn bị họp lần nữa, loa bluetooth lại kêu lên.
Lần này là một video khác.
Thẩm Vọng ngồi im trong tích tắc, "cạch", đóng laptop lần hai.
Cố Sanh Sanh nằm trên giường một lát, chợt cô nhận ra chăn đệm chẳng có chút hơi ấm nào, cực kỳ không thoải mái. Cô lật người, hừm, đúng là do không có vòng ôm ấm áp kia. Vừa nghĩ đến Thẩm Vọng, trái tim Cố Sanh Sanh liền đập loạn, hai má cũng nóng bừng bừng.
Cố Sanh Sanh lăn lộn trong chăn, cô thở dài một cái rồi lôi điện thoại ra tiếp tục nghịch. Vừa mở lên thì thấy màn hình đang phát cái video kia.
Nhân vật trong video đang hoạt động, nhưng lại không có miếng âm thanh nào. Cố Sanh Sanh lấy làm lạ lướt tới lướt lui, vẫn không thay đổi được gì.
Cố Sanh Sanh tăng âm lượng điện thoại lên mức cao nhất, rồi thấp xuống, cuối cùng quay về với mức cao, điện thoại như cũ không tiếng động.
Không lẽ hư rồi sao ta?! Cố Sanh Sanh nhăn mũi, bật người ngồi thẳng lên như trút được gánh nặng lớn trong lòng, phải đi tìm Thẩm Vọng sửa điện thoại giúp mình thôi!
Cố Sanh Sanh bất giác mỉm cười, lại nhìn về điện thoại, một cơ thể trắng nõn liền đập vào mắt.
Cố Sanh Sanh chăm chú quan sát, lập tức bị chấn động!
Lần trước xem loại phim này, vừa đến đoạn mấu chốt Thẩm Vọng đã che kín mắt cô lại, Cố Sanh Sanh chỉ nghe được âm thanh, cũng không biết sau khi cởϊ qυầи áo sẽ làm gì những gì.
Lần này thì Cố Sanh Sanh chỉ thấy hình ảnh, không nghe được âm thanh, song hiệu quả mà thị giác mang lại đúng là lớn hơn rất nhiều. Lớn đến mức toàn bộ đại não Cố Sanh Sanh tê liệt, tuy thấy ghét bỏ, nhưng vẫn không thể nào rời mắt được.
Đây... đây là đang làm chuyện vợ chồng sao?
Quả nhiên Tịch Tuyết Nhi đã cống hiến hết của quý. Video này được quay để phục vụ thị giác của các chị em. Diễn viên nam có vẻ ngoài nhã nhặn anh tuấn đang ôm hôn diễn viên nữ, hôn xong thì cùng nhau ngã lăn ra.
Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, cô bỗng nhớ tới bản thân và Thẩm Vọng.
Dạo gần đây Thẩm Vọng sẽ đòi Cố Sanh Sanh hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày. Cố Sanh Sanh rất thích cảm giác hôn môi với Thẩm Vọng, tuy có mấy lúc bị Thẩm Vọng hôn đến đầu óc choáng váng, thêm nữa sau khi hôn xong, thắt lưng của cô không hiểu sao cứ bị nới lỏng ra.
Cố Sanh Sanh xưa nay vốn ngây thơ mù tịt, cho nên chưa từng nghĩ thêm điều gì khác. Đoạn phim này như đang được tái hiện lại trước mắt cô.
Dường như Cố Sanh Sanh thấy cô và Thẩm Vọng đang hôn nhau, sau đó ngã ra giường. Thẩm Vọng vừa hôn cô, bàn tay to lớn không an phận vuốt ve tới lui, càng lúc càng điên cuồng.
Nhất thời, trái tim Cố Sanh Sanh đập mạnh mẽ liên hồi, hai bên tai ù đi, dạ dày có thắt từng đợt, tựa như năm 15 tuổi lén lút xem thoại bản gợϊ ȶìиɦ, vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, còn có cảm giác chột dạ như đang làm chuyện xấu.
Đôi chân nhỏ nhắn thon thả của Cố Sanh Sanh lộ ra dưới tà váy, ngón chân hồng nhạt như ngọc trai, lúc này đang cuộn chặt lại, kéo theo ra trải giường tơ lụa đen làm nó nhăn rúm, hệt như những gợn sóng giữa mặt hồ.
Thẩm Vọng vào cửa phòng ngủ, đập vào mắt chính là hình ảnh này.
Cố Sanh Sanh không phát giác Thẩm Vọng đã đến, cô vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, cặp mắt tròn xoe mở to, gò má ửng đỏ như hoa hồng nở rộ, thật là một vẻ đẹp hiếm có trên thế gian.
Vào đúng lúc Cố Sanh Sanh xem tới cảnh cao trào nhất, một giọng nói trầm thấp vang lên.
''Em đang xem cái gì đó?''
Như tiếng sét nổ vang bên tai, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, sợ đến mức ném điện thoại đi.
Trước cửa phòng ngủ, Thẩm Vọng mặc áo ngủ màu đen đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Mái tóc ngắn ướt nước bị anh vuốt ngược ra phía sau, mắt kính gọng vàng gác trên sống mũi, sợi dây xích tinh xảo rũ tự do xuống dưới, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng ánh lên thần sắc hững hờ.
''Tôi tôi tôi... Anh, anh có việc gì sao?'' Cố Sanh Sanh nổi da gà, mặt nhỏ đỏ bừng.
Điện thoại bị ném trên thảm, màn hình hướng lên.
Thẩm Vọng rũ mắt.
Cố Sanh Sanh nhìn xuống theo, điện thoại một mảng trắng bóc.
Cố Sanh Sanh giật thót, vội vàng nhảy khỏi giường nhặt điện thoại lên. Tiếc là đã chậm mất một bước, cánh tay dài của Thẩm Vọng vươn đến trước, nắm trọn chiếc điện thoại trong tay.
Đằng sau mắt kính, cặp mắt phượng vô cảm của Thẩm Vọng chuyên tâm nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình, thỉnh thoảng ngón tay cái còn lướt nhẹ.
Cố Sanh Sanh xấu hổ chết đi được, bàn chân trắng nõn chôn trên thảm không dám nhúc nhích, ước gì bây giờ có cái lỗ để cô chui xuống cho rồi. Cố Sanh Sanh vặn vẹo nửa ngày mới nói được một câu: ''Trả cho tôi.''
Thẩm Vọng nghe vậy rốt cuộc cũng nhấc mí mắt lên liếc cô một cái: '' 18 video, em đúng là không sợ mệt nhỉ.''
Sắc mặt Thẩm Vọng mờ nhạt, là cái kiểu lãnh đạm châm biếm cực kỳ đáng ghét trời cho. Trong giây lát, Cố Sanh Sanh từ một con mèo giận dữ biến thành chú chim nhỏ đáng thương: ''Anh mới mệt! Anh mệt nhất!''
Thẩm Vọng hừ nhẹ một tiếng, bắt lấy Cố Sanh Sanh đang muốn chạy trốn rồi dúi cô ngồi lên chân mình: ''Có muốn thử chút không?''
Cố Sanh Sanh đứng ngồi không yên, trong lòng sợ hãi nhưng miệng vẫn rất cứng: ''Thử... thử cái gì?!''
''Thử xem vừa rồi em học được những gì.'' Giọng Thẩm Vọng hơi khàn, đôi môi cách lỗ tai Cố Sanh Sanh rất gần, hơi thở nóng rực quét qua khiến toàn thân Cố Sanh Sanh mềm đi trong nháy mắt, âm thanh nức nở nũng nịu vang lên.
Cố Sanh Sanh muốn bỏ trốn, bỗng sau gáy bị một bàn tay to lớn nhéo nhẹ, từng trân tê dại truyền đến, muốn trốn cũng trống không được nữa rồi.
''Không học gì cả.'' Chú mèo nhỏ không còn dựng lông nữa, cái đuôi bé xíu cụp xuống, rưng rưng giải thích: ''Mấy cái đó là Tuyết Nhi cho tôi, tôi chưa có xem cái gì hết!''
Thẩm Vọng nói: ''Đúng rồi, video tự phát ấy mà.''
''Đúng đó.'' Cố Sanh Sanh rất cảm động vì Thẩm Vọng có lòng tốt biện hộ thay mình, cô vội vàng bổ sung thêm, ''Với lại không hiểu sao điện thoại không có tiếng, anh sửa giúp tôi chút đi.''
''Điện thoại em kết nối với loa bluetooth trong phòng ngủ.''
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, phải mất vài giây mới hiểu Thẩm Vọng đang nói gì, cô lắp bắp đáp lại: ''Anh... anh nghe hết rồi sao?''
Thẩm Vọng từ tốn nói: ''Lúc đó tôi đang mở cuộc họp.''
Cố Sanh Sanh vô tội mở to mắt: "..."
Phía đối diện, Thẩm Vọng cũng đang nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Anh không bị cận, chỉ khi nào làm việc mới mang kính để chống phóng xạ, tính ra thì tác dụng trang trí vẫn có phần hơn.
Diện mạo Thẩm Vọng vốn đẹp đẽ quý phái, anh mang mắt kính gọng vàng, sợi dây xích móc từ chân kính rũ nhẹ xuống, nét nhã nhặn gắn liền với sự bại hoại, vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Giờ phút này trong mắt anh như đang ẩn chứa hai đốm lửa cháy hừng hực, lan tỏa sức nóng sang cả Cố Sanh Sanh, nóng đến nỗi sắp thiêu cháy cô: "Tất cả nhân viên tham gia họp đều nghe hết rồi."
Cố Sanh Sanh nức nở, bàn tay con con nhanh chóng che mặt lại, hai lỗ tai phiếm hồng, vành tai nhỏ giống hệt nhánh san hô, thật khiến làm cho người ta muốn cắn một phát để nếm thử mùi vị.
Nửa ngày sau, Cố Sanh Sanh mới ló ra khỏi khe hở ngón tay để nhìn trộm anh, cô bi tráng nói: "Ngoài mặt ra chỗ nào cũng có thể nhéo!"
"Chỗ, nào, cũng, có, thể?"
Bình luận truyện