Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 82



Lâm Nhạc Nhạc nằm ngửa trên giường nhìn chân mình, lúc trước không để ý, hiện tại nhìn chân hình như lại béo.

Không biết đây là béo hay là phù thời gian mang thai.

Lâm Nhạc Nhạc thử đè chân mình, cũng may không lõm.

Mà trừ ngửi kem mặt nôn khan, Lâm Nhạc Nhạc chẳng có gì không khỏe. Cậu thậm chí cảm thấy thằng nhãi con trong bụng mình rất kiên cường, bốn tháng mới bị phát hiện. Lúc trước đang trong thời kỳ rất không ổn định, hai ông bố cả ngày lăn lộn thế nhưng không làm thương tổn nó nửa phần.

Không hổ là con mình, Lâm Nhạc Nhạc dương dương tự đắc.

Cậu ngủ không biết trời đất, lúc này đã là hơn sáu giờ tối. Cậu dậy đi dạo một vòng, phát hiện trong nhà chỉ có mỗi mình mình, gọi Tưởng Trạch hai tiếng xác nhận hắn không ở nhà, thế là gọi điện thoại cho hắn.

Mà lúc này Tưởng Trạch đang trên đường đón chú Lâm và ba Lâm.

Tuy ba Lâm không mở miệng chỉ trích hắn, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc lo lắng và bất mãn của y.

Hắn hiểu cho ba Lâm, bởi vì hiện tại hắn cũng tự trách mình không thể quan tâm Lâm Nhạc Nhạc sớm chút, như vậy ít nhất có thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này.

"Chú, cháu xin lỗi, do cháu không cẩn thận." Tưởng Trạch mở miệng giải thích, nói được nửa tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ba Lâm đang giận, nghe Tưởng Trạch nói vậy, hận không thể gật đầu ngay.

Tưởng Trạch liếc nhìn màn hình, trước khi nghe nói cho ba Lâm chú Lâm: "Nhạc Nhạc gọi."

Điện thoại được kết nối, âm thanh vang lên.

"Sao anh không ở nhà?" Lâm Nhạc Nhạc ngoan ngoãn, ba Lâm nghe mà cảm thấy không trách được con trai cưng của mình, thư thái.

Kết quả Lâm Nhạc Nhạc căn bản chưa ngoan được hai giây, sau đó lại nghi thần nghi quỷ: "Anh ra ngoài ăn mảnh à? Anh đúng là âm hiểm giả dối!"

Chú Lâm cũng cảm thấy thằng nhãi này không câu nào rời được ăn quá đáng sợ.

Tưởng Trạch đã quen Lâm Nhạc Nhạc nói linh tinh, hắn kiên nhẫn nói: "Anh đang trên đường, chắc mất có hai mươi phút nữa, bé cưng em gọi cơm ngoài đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Truyện Bất Hủ yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc này ba Lâm cũng xen miệng nói: "Đúng đó Nhạc Nhạc, con mau gọi đồ ăn đi, bị đói không tốt, ba và chú đến ngay."

Ba Lâm nói vậy, Lâm Nhạc Nhạc bên kia im lặng một lát, tiếp theo bỗng mở miệng ngoan ngoãn hơn nhiều: "Vâng, được ạ, con ở nhà chờ mọi người, con cúp trước đây."

Nói xong vội tắt, như thể chột dạ.

Mà ba Lâm lúc trước vốn muốn nói Tưởng Trạch mấy câu, lúc này cũng thoáng có chút nghẹn lời.

Trong nhà Lâm Nhạc Nhạc cầm điện thoại kinh ngạc nhìn, nghĩ lại đoán chừng hai câu lúc trước nói với Tưởng Trạch chắc là cũng bị ba Lâm và chú Lâm nghe thấy, cậu có cảm giác ngựa đực bị tháo yên, bắt nạt Tưởng Trạch bị phát hiện.

Trách ai được? Dù sao trách ai cũng không đến lượt cậu, cuối cùng là trách Tưởng Trạch, đồ khốn nghe điện thoại cũng không mở nhỏ tiếng.

Đoàn người về đến nhà, ba Lâm thay dép lê không nhiều lời, đến thẳng chỗ Lâm Nhạc Nhạc nhìn con một lần, xác định cậu hai má hồng nhuận khỏe mạnh mới yên tâm.

Lâm Nhạc Nhạc ngồi tại chỗ muốn ngoan bao nhiêu thì có ngoan bấy nhiêu, không phải cậu như vậy, mà cậu nhớ lúc trước mình còn chém gió trước mặt ba Lâm, nói mình khống chế được chuyện mang thai, chưa tốt nghiệp không có việc gì, kết quả không ngờ vả mặt Tưởng Trạch đồng thời cậu cũng tự vả mặt mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Truyện Bất Hủ yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc này cậu nhìn ba Lâm quan tâm lập tức chạy tới sau khi biết tin, Lâm Nhạc Nhạc lại càng không thể không biết xấu hổ.

"Ba ơi, không sao đâu ạ, đã hơn bốn tháng, bác sĩ nói đã ổn định." Lâm Nhạc Nhạc nói.

Tuy rằng chú Lâm không nói gì, nhưng nhìn Lâm Nhạc Nhạc cũng có vẻ rất lo lắng.

"Aiz, hai đứa con..." ba Lâm thở dài một hơi, biết như vậy nhưng cũng không thể quay về.

Lâm Nhạc Nhạc bình thường thích nói ba hoa, nhưng lúc quan trọng vẫn không muốn để cho Tưởng Trạch bị mắng. Ba Lâm định nói trách nhiệm, cậu vội đổ lên người mình: "Ba ơi, do con không nói rõ cho Tưởng Trạch, không trách anh ấy."

"Chuyện này là trách nhiệm của một người được à?" ba Lâm mất hứng nhìn Tưởng Trạch, vẫn bảo vệ con.

Tưởng Trạch đứng cạnh khiêm tốn thụ giáo: "Chú nói đúng, chuyện này là lỗi của con nhiều hơn."

Ba Lâm và chú Lâm đều xuất phát từ lập trường quan tâm Lâm Nhạc Nhạc, bởi vậy Tưởng Trạch không thấy họ trách cứ mình có vấn đề gì. Trong tình huống điểm xuất phát giống nhau, hắn hoàn toàn hiểu tâm trạng của ba Lâm chú Lâm.

Chú Lâm ngoại trừ bất ngờ, ông và ba Lâm trên cơ bản là không trị được Lâm Nhạc Nhạc, ngậm sợ tan, cầm sợ vỡ, vấn đề của Nhạc Nhạc là vấn đề của bọn họ.

Ba Lâm thấy Tưởng Trạch như vậy, lại không trách hắn được.

Cả nhà ngồi cùng nhau ăn cơm ngoài, Lâm Nhạc Nhạc lại dành thời gian kéo Tưởng Trạch sang một bên nói chuyện.

Lâm Nhạc Nhạc trên bàn cơm biết vâng lời vừa đến chỗ không có ai, mở miệng lại mắng: "Anh trên xe không đeo tai nghe, anh làm em dọa người ta."

Tưởng Trạch cầm cánh tay cậu sờ độ ấm, sau đó cười hỏi cậu: "Dọa thế nào?"

Lâm Nhạc Nhạc nói: "Anh không nói cho em biết ba ở trên xe, họ nghe em nói, sẽ cảm thấy em cố tình gây sự."

Tưởng Trạch cũng bị dáng vẻ ảo não của Lâm Nhạc Nhạc chọc cười: "Anh không biết là bé cưng em cố tình gây sự, hai chú cũng biết tính cách của em, không hiểu lầm em đâu."

"Ai bảo thế, em ở trước mặt ba chú ngoan lắm."

"Vậy em ở trước mặt anh không ngoan?" Tưởng Trạch hỏi lại Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc nói: "Sao giống được, em phải duy trì hình tượng tốt trước mặt các ba, nhưng anh là người duy nhất em có thể thật sự cố tình gây sự vô điều kiện."

Nói mấy câu mà hợp lý hoá chuyện cố tình gây sự, thậm chí làm cho Tưởng Trạch cảm thấy sau này Lâm Nhạc Nhạc không gây sự với ai trừ mình, hắn cũng kệ cậu.

Hắn rất muốn hôn nâng bổng cậu lên.

Ba Lâm chú Lâm ở thành phố S hai ngày, trong lúc đó còn cùng Lâm Nhạc Nhạc đi khám toàn diện, rồi sau đó mới ngàn dặn vạn dặn quay về thành phố J.

Lại còn đồng ý Tết năm nay về thành phố J ăn Tết.

Chú Lâm ba Lâm đi, bình thường ban ngày trong nhà chỉ có Lâm Nhạc Nhạc và cô giúp việc. Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, cân nhắc tìm chuyện mình thích.

Không có hứng thú động, Lâm Nhạc Nhạc chỉ có thể theo trạng thái tĩnh bắt tay vào làm.

Cậu một hơi cày tiểu thuyết một tuần, lại thấy không đã thèm. Đây là bởi vì một nguyên nhân trọng yếu lúc trước đã nói, trong thế giới này tiểu thuyết phát triển không hoàn thiện, chủng loại và trình độ đều không cao bằng hiểu biết lúc trước của cậu.

Thật sự là quá nhàn, Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu tự viết. Cậu viết hình tượng, gõ xong bản thảo, câu chuyện tràn ngập mâu thuẫn xung đột, cùng ngày đã một hơi mười nghìn chữ.

Cậu cắt ba nghìn chữ đăng ký một tài khoản tác giả trên trang web, đăng lên.

Cuộc sống của Lâm Nhạc Nhạc thuận buồm xuôi gió, nhưng truyện cậu viết không hề thuận buồm xuôi gió, từ hình tượng đã thấy tràn đầy mâu thuẫn. Một công khốn nạn tình sử vô số gặp một người yêu một người chuyển thành thụ, một công quyền thế theo đuổi quyết liệt không từ thủ đoạn, hai người yêu nhau lắm cắn nhau đau, máu chó mâu thuẫn vô số nhưng lại tự nhiên, yêu mà không chiếm được, tình sâu duyên mỏng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Truyện Bất Hủ yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mới đăng hai chương, Lâm Nhạc Nhạc đã được biên tập trang web ký hợp đồng, thậm chí nửa tháng sau tiến vào đầu bảng người mới.

Mỗi ngày bình luận cô tranh tôi đấu, độc giả đánh nhau vì nội dung, nhưng đối với Lâm Nhạc Nhạc thì toàn cung kính gọi là thái thái thần kỳ, làm Lâm Nhạc Nhạc sướng tê người.

Viết càng lúc càng hăng.

Thời gian nhoáng cái đã qua hai tháng, nghỉ hè đã hết.

Dù sao Lâm Nhạc Nhạc đã xin tạm nghỉ học một năm, khai giảng không đi học với cậu cũng chẳng có gì lớn.

Trước mắt cậu chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết mà mình sáng tạo, sao quan tâm đến trường học được.

Nhưng cậu mặc kệ trường học không có nghĩa là trường học không có ai quan tâm cậu. Chỉ là quan tâm này phần lớn chia hai loại.

Một loại quan tâm là đến từ người quen cùng lớp, không ai ngờ Lâm Nhạc Nhạc đột nhiên tạm nghỉ học, hỏi giảng viên hướng dẫn, giảng viên cũng không nói ra cụ thể nguyên nhân gì, cho nên chuyện tạm nghỉ học này có vẻ đột ngột.

Mà một loại quan tâm khác có vẻ có tâm chút.

Công ty của Tưởng Trạch nổi tiếng trong giới người trẻ tuổi, hơn nữa tuy rằng trên mạng tin tức về hắn không nhiều lắm, nhưng linh tinh mảnh nhỏ cũng đã làm người ta suy tư, cho nên tuy hắn đã tốt nghiệp, nhưng độ chú ý cũng không giảm xuống, ngược lại có xu thế tăng lên.

Mà chuyện cho tới nay chưa từng được đương sự thừa nhận chính là chuyện Lâm Nhạc Nhạc nói đến yêu đương với hắn cũng dễ dàng bị săm soi.

Tỷ như nói lúc này Tưởng Trạch tốt nghiệp, Lâm Nhạc Nhạc lại tạm nghỉ học, có người hoài nghi họ xảy ra chuyện, lấy ra nói sau lưng.

Nhưng đều là chuyện cỏn con, ít nhất vẫn chưa đến mức làm cho Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch quan tâm.

Lâm Nhạc Nhạc căn bản không thèm để ý đến chuyện trường học, dốc lòng vào sự nghiệp, ngoài ý muốn thích hợp với sự nghiệp sáng tác, mỗi ngày chỉ gõ chữ và giao lưu với độc giả là ha ha không dừng được, cảm thấy tìm được mục tiêu và động lực mới.

Hiện tại chuyện Tưởng Trạch phải quan tâm cũng rất nhiều, ví dụ như gần đây Lâm Nhạc Nhạc viết cái gì hắn cũng rất chú ý, thậm chí mơ hồ hơi lo lắng.

Bình thường Lâm Nhạc Nhạc ngụy trang không để cho Tưởng Trạch biết, hắn cũng tôn trọng riêng tư không hỏi, nhưng ngẫu nhiên Lâm Nhạc Nhạc hạ bút gõ chữ vẫn lẩm bẩm ra mấy từ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Truyện Bất Hủ yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ví dụ "Anh chưa từng yêu tôi?"

Ví dụ "Tôi không ngờ em ngây thơ đến độ cho là thật."

Ví dụ "Yêu thì sao, bây giờ chung quy đã là người lạ."

Lâm Nhạc Nhạc gõ chữ đến đoạn hưng phấn sẽ đọc lời thoại như diễn kịch truyền thanh.

Thật sự là bởi vì Lâm Nhạc Nhạc đọc rất thật, thế cho nên Tưởng Trạch đang ở trong quan hệ mỹ mãn vì thế mà trằn trọc ngủ không yên, nửa đêm nhìn chằm chằm gương mặt lại bắt đầu béo mũm của Lâm Nhạc Nhạc mà sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện