Chương 61: 61: Vuốt Ve Mèo Của Ngươi Đi
Bùi Huyền Trì giơ tay lên ôm eo cậu, đỡ cậu ổn định.
Vân Lạc Đình hỏi: "Tình hình thế nào rồi, có thuận lợi không?"
"Ừm, ta đã để lại con rối ở trong cung.
Trước đại điển đăng cơ chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành."
Con rối biến thành bộ dáng Bùi Huyền Trì.
Cứ thế chuyện giao quyền cho Hạ gia cũng có thể nói thông suốt.
Miễn đến lúc đại điển đăng bị người ta nhìn thấy hắn không ở trong cung, tốt nhất là nên viết xong trước khi rời đi.
Bùi Huyền Trì dùng sức lên cổ tay, hắn ôm Vân Lạc Đình lên, đi vào bên trong phủ.
Hắn mơ hồ ngửi thấy mùi son phấn nhàn nhạt trên người cậu, hỏi: "Vừa nãy ngươi đi đâu thế?"
Vân Lạc Đình nói: "Ta đi dạo một vòng trên đường.
Vì không nhìn thấy cái gì thú vị nên liền quay trở về."
Biết Bùi Huyền Trì sẽ hỏi, Vân Lạc Đình đã sớm nói trước với con rối.
Thống nhất sẽ nói là đi dạo một vòng trên đường rồi quay trở về, nói quá cụ thể ngược lại dễ xảy ra chuyện.
"Gần nơi này sao?"
"Đúng vậy." Vân Lạc Đình cảm thấy hắn giống như còn muốn hỏi thêm, cậu vội vàng nói: "Chúng ta đi dùng bữa trước đã, chờ sau khi ăn xong bữa tối rồi còn đi thu dọn đồ đạc."
Cánh tay đang ôm người của Bùi Huyền Trì siết chặt lại, nhẹ giọng nói: "Được."
"Thuần Nhật Tuý" là hương cống phẩm của Tây vực, chỉ có ở trong cung.
Nhưng nhìn thấy mèo nhỏ không muốn nói, Bùi Huyền Trì cũng không hỏi thêm nữa.
- --
Ở trong vương phủ mấy ngày, bọn họ đã mua không ít đồ.
Trên rất nhiều quần áo của Bùi Huyền Trì đều vẽ trận pháp, mang đi cũng dùng được.
Quần áo không có trận pháp liền để lại Vương phú.
Còn có mấy món đồ chơi nhỏ khác.
Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng đều là mấy món đồ chơi mà Tiểu Bạch thích chơi, Bùi Huyền Trì cho hết vào nhẫn trữ vật.
Việc này không thể chậm trễ, thêm chuyện lên đường cần có chút thời gian.
Bí cảnh Phần Nguyệt chỉ mở ra vài ngày, Bùi Huyền Trì nghĩ ngày mai sẽ xuất phát.
Đồ đạc được dọn vào rất nhiều, nhưng lại chưa lấp đầy được một nửa nhẫn trữ vật.
Tuy rằng cặp nhẫn trữ vật này có thể lấy được đồ vật trong nhẫn của đối phương, nhưng dung lượng vẫn là hai cái không gian trữ vật.
Sau khi thu dọn xong, bọn họ đi ngủ sớm.
Bùi Huyền Trì nhân lúc ra ngoài thay quần áo liền tìm con rối đi theo bên cạnh Vân Lạc Đình.
"Hôm nay công tử đã đi đâu?"
Con rối đang định nói chuyện, thì lại nghe thấy Bùi Huyền Trì nói: "Ngoại trừ ở trên đường."
Dừng một chút, con rối không biết nên nói cái gì, dứt khoát cúi đầu nhận tội.
Như thế Bùi Huyền Trì liền biết con rối đã nhận được mệnh lệnh, hắn nhàn nhạt nói: "Đi xuống đi."
"Rõ."
Con rối giống như một đôi mắt khác của hắn, có một số việc không cần con rối nói ra miệng, hắn cũng có thể biết được một hai.
Lúc bình thường hắn không dùng được, nhưng bây giờ lại có tác dụng.
Ban đêm.
Bùi Huyền Trì nhắm chặt hai mắt, ký ức trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên.
Hạ Thục Nguyệt vài lần châm ngòi, trong lời nói của Vân Lạc Đình không chút nào do dự đều hướng về phía hắn.
Cho dù có một số chuyện cậu tận mắt nhìn thấy, cũng không hề dao động.
Lời nói của mèo nhỏ như phảng phất vang lên bên tai, bảo vệ hắn khắp mọi nơi.
Mưu đồ của Hạ Thục Nguyệt, ở trước mặt Vân Lạc Đình căn bản không chịu nổi một kích.
Có lẽ vì cố kỵ cảm xúc của hắn, nên cậu mới cố ý tránh né hắn, không đi ra từ cửa chính.
Đợi đến khi nhìn thấy Vân Lạc Đình xuống xe ngựa chạy về phía Vương phủ.
Hắn không khỏi hối hận, hắn vốn định sớm quay trở về gặp mèo nhỏ, sớm biết như này liền đi dạo ở bên ngoài, để mèo nhỏ không phải chạy về gấp gáp như thế.
Sợ bị hắn nhìn ra manh mối, còn cố ý đổi một bộ quần áo khác.
Lúc nhìn thấy mèo nhỏ chạy ra cửa khi nhìn thấy hắn, Bùi Huyền Trì càng mềm lòng không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Huyền Trì từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn mèo nhỏ đang ngủ say trong lồng ngực.
Hắn không nhịn được cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu.
Hô hấp đan xen vào nhau, lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, chỉ dám lướt qua.
Vân Lạc Đình vốn không ngủ say, cảm thấy động tĩnh.
Cậu mơ màng mở mắt ra, nâng tay lên vòng qua cổ Bùi Huyền Trì: "Ngươi gặp ác mộng sao?"
Cậu híp mắt, nửa mộng nửa tỉnh ngẩng đầu lên làm sâu sắc nụ hôn này: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
"Đừng sợ." Vân Lạc Đình vỗ nhẹ phía sau lưng Bùi Huyền Trì, mơ hồ an ủi nói: "Không có việc gì, mộng đều là giả."
"Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi." Vân Lạc Đình cọ cổ hắn: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn muốn đi Tu Tiên giới đó."
Bùi Huyền Trì thừa nhận chuyện gặp ác mộng, đáp: "Ừm."
- --
Trong kinh thành không có linh thú, tất nhiên không thể cưỡi linh thú đi Tu Tiên giới.
Tu Tiên giới và nhân gian vốn cùng một thế giới.
Chỉ là hai bên cách nhau quá xa, để dễ phân biệt, mới trong lời nói chia làm hai thế giới.
Người trong tiên môn có thể cưỡi linh thú đi lại.
Cũng có một số môn phái Ngự Thú sẽ nuôi linh thú để cho thuê, kiếm linh thạch.
Lúc trước bọn họ đến nhà đấu giá của Đoạn Thư Lăng mua phi thuyền.
Dùng ma khí kích hoạt là có thể một ngày đi ngàn dặm, tương đương với linh thú.
Bùi Huyền Trì không giỏi ứng phó với cảnh chia tay.
Đối hắn mà nói chuyện này quá xa lạ, thêm việc dạo gần đây Hạ Dục Cẩn tương đối bận rộn, không rảnh rỗi đến đưa.
Giao đồ vật đã chuẩn bị xong cho quản gia trong Vương phủ quản lý, đưa mấy thứ kia đến phủ Tướng quân.
Quản gia chỉ nghĩ lúc ấy Bùi Huyền Trì vội vàng muốn đăng cơ, nên không có nghĩ nhiều.
Đến lúc trở về không gặp được Bùi Huyền Trì, lại nghe hạ nhân bên cạnh nói là đã đi vào cung.
Đây là lần đầu tiên Vân Lạc Đình ngồi phi thuyền, thứ này so với phương tiện giao thông cậu ngồi trước khi xuyên sách có hơi khác.
Sau khi bị ma khí kích hoạt, nó có thể bay giữa không trung, bùa chú giấu trong đó sẽ đồng thời khởi động.
Vẻ ngoài của phi thuyền nhìn qua có hơi giống thuyền, nhưng bên trong lại càng giống như một căn phòng nhỏ.
Có loại cảm giác chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Hơn nữa bay rất ổn định.
Chén trà để trên mặt bàn, nhưng nước trong chén không hề bị lắc lư.
Bùi Huyền Trì vẽ bùa chú lên trên thân thuyền.
Vân Lạc Đình cầm đĩa điểm tâm qua, rồi cầm một miếng điểm tâm nhỏ đút cho hắn: "Còn muốn làm mấy cái nữa thế?"
Cảm giác hình như Bùi Huyền Trì đã bận rộn rất lâu.
"Nhanh lắm, vẽ xong cái này là được." Bùa chú phòng ngự phải giấu được ma khí vào bên trong.
Người có tu vi cao cường cảm giác với ma khí vô cùng rõ ràng, hơi sơ ý một chút liền có thể bị phát hiện, phòng bị trước coi như lo trước khỏi hoạ.
Vân Lạc Đình hỏi: "Chúng ta cần mất bao nhiêu ngày nữa mới đến đảo Ngô Đồng?"
"Khoảng ba ngày." Đảo Ngô Đồng có thể coi như là hoang đảo.
Ở Tu chân giới, nơi nào có linh lực sung túc đều sẽ bị biến thành địa bàn của tiên môn.
Toàn bộ Tu chân giới đã bị tiên môn chính đạo chia cắt gần hết.
Giống như đảo Ngô Đồng này, linh lực tràn đầy nhưng không bị thu vào một tiên môn, cũng bởi vì có bí cảnh Phần Nguyệt.
Bí cảnh Phần Nguyệt tộng cộng đã hiện thế hai lần.
Một lần là ở đảo Ngô Đồng, một lần là ở chỗ biên giới tiên ma, có người suy đoán lần tiếp theo sẽ mở ra ở một trong hai nơi này.
Không ai biết lần tiếp theo sẽ mở ra ở nơi nào.
Lấy được đảo Ngô Đồng, liền tương đương với có một nửa xác suất lấy được tư cách đầu tiên tiến vào bí cảnh Phần Nguyệt.
Bí cảnh là nơi đại năng giả ngã xuống nơi, trong đó có không ít kỳ trân dị bảo.
Rất nhiều người tu tiên đều đỏ mắt không thôi.
Hơn nữa, bên trong có rất nhiều thứ sẽ không tái sinh.
Nếu là trên linh thụ kết trái còn tốt, chờ đến khi bí cảnh Phần Nguyệt mở ra, mỗi lần đi vào là có thể hái xuống một ít.
Nhưng nếu là pháp khí linh đan các loại, tương đương với việc ai lấy được chính là của người đó.
Lúc bí cảnh Phần Nguyệt đóng cửa sẽ xây dựng lại cảnh vật bên trong.
Có một số thứ dù không bị lấy đi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ đó lần nữa.
Tiến vào càng sớm đương nhiên càng có tỷ lệ lấy được đồ tốt.
Kể từ đó, thế lực khắp nơi đều không chịu nhượng bộ.
Những môn phái nhỏ mà có loại suy nghĩ kia thì càng đừng nghĩ đến.
Kết cục giằng co không dứt chính là, tất cả mọi người đều không thể thu được đảo Ngô Đồng làm của riêng.
Thời gian bí cảnh Phần Nguyệt mở ra bất định, tất cả mọi người đều phải dựa vào bản lĩnh.
Cũng bởi vì số lượng người có thể tiến vào trong bí cảnh có giới hạn.
Một số môn phái sẽ dựa vào tỷ thí để quyết định danh ngạch tiến vào, người xuất sắc thắng được mới có thể tiến vào bí cảnh.
Tu vi không hề thấp.
Dù sao loại bí cảnh này.
Tuy nói là nơi có rất nhiều cơ duyên, nhưng nguy cơ tứ phía.
Trong đó các loại ma thú và linh thú hung ác đều không cần nói nhiều.
Còn có tu sĩ đến từ các tiên môn khác nhau, nếu không có tâm nhãn, rất khó có thể vượt qua.
Vì loại bí cảnh này có không ít người giở thủ đoạn.
Lúc trước đệ tử trong tiên môn vì muốn lấy được danh ngạch mà đồng môn tương tàn.
Tiên môn vì thanh danh chính đạo, đã đè chuyện này xuống, cuối cùng lại thành trò cười cho Ma tộc.
Bí cảnh Phần Nguyệt quá mức quan trọng, thậm chí có không ít môn phái sẽ phái người nhìn chằm chằm bí cảnh Phần Nguyệt chỗ biên giới tiên ma.
Một khi bí cảnh có dấu hiệu muốn mở ra, sẽ từ khắp nơi đi vào, chỉ là một khi có dấu hiệu xuất hiện, cũng đại diện cho việc không đến mấy canh giờ nữa bí cảnh sẽ mở ra.
Nhưng người trong tiên môn đều coi trọng mặt mũi.
Cũng không thể trước tiên đưa đệ tử đã lựa chọn tốt đến đó được, dù sao cũng không xác định được là chỗ nào trong hai chỗ này.
Hai chọn một nếu chọn sai, đợi đến lúc lấy lại tinh thần di chuyển qua nơi khác, thì đã không còn kịp rồi.
Bùi Huyền Trì cho Đoạn Thư Lăng thời gian chuẩn xác.
Nếu Đoạn Thư Lăng có thể nắm chắc thời cơ, hoàn toàn có thể trước khi người tiên môn chuẩn bị sẵn sàng, trước mọi người một bước tiến vào.
Dù sao cũng là ma tu.
Không cần phải tuân theo quy củ của người trong tiên môn, cũng không cần giả bộ đạo mạo.
Vân Lạc Đình ngồi trở lại bên cạnh bàn, rót một chén trà rồi chậm rãi uống: "Bí cảnh có hạn chế tu vi không?"
Hiện tại tu vi của Bùi Huyền Trì không thấp.
Còn cậu ngay cả Trúc cơ cũng không phải, nếu có hạn chế tu vi, khả năng sẽ bài xích một trong hai người bọn họ đưa ra ngoài.
"Tu vi không thể vượt qua Kim Đan.
Đừng lo lắng, ta có biện pháp giải quyết." Nghĩ đến tu vi của Vân Lạc Đình, Bùi Huyền Trì nói: "Bí cảnh Phần Nguyệt sẽ không hạn chế linh thú."
Vân Lạc Đình gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Nếu mà chỉ có mình cậu có thể đi vào, cậu sẽ bỏ qua cơ hội đi bí cảnh lần này.
Cũng không phải cậu sợ nguy hiểm, chỉ là không muốn tách khỏi Bùi Huyền Trì.
Cậu phải luôn luôn ở bên cạnh Bùi Huyền Trì mới được.
Biện pháp giải quyết kia, vẫn do kiếp trước hắn biết được.
Bí cảnh Phần Nguyệt nhìn như tiên cảnh, nhưng trên thực tế là một nơi ăn thịt người.
Linh nhãn tạo thành cơ thể thuần linh, cũng được cất giấu ở nơi này.
Bùi Huyền Trì nhớ đến những gì hắn nhìn thấy ở kiếp trước.
Hắn không khỏi nhăn mày, có một vài kẻ tự xưng mình là tiên môn chính phái, so với ma tu càng đáng sợ hơn nhiều.
Vân Lạc Đình nhìn thấy tâm trạng Bùi Huyền Trì hình như không tốt lắm.
Cậu nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, mà biến thành mèo trắng chạy đến, chui xuống dưới tay Bùi Huyền Trì trở mình.
Cậu nâng chân vỗ cổ tay hắn: "Meo!"
Vuốt ve mèo để được vui vẻ..
Bình luận truyện