Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
Chương 32
Tần Chí nhìn chằm chằm cái bánh bao cứng ngắc kia, ánh mắt đen tối nguy hiểm.
Lâm Diệu nắm lấy đùi gà gặm hai cái, bị Tần Chí xem đến chịu không nổi. Nếu không có Tần Chí, cậu cũng không có biện pháp thoát khỏi mật đạo, liền xé một cái đùi gà khác đưa cho y.
Tần Chí hãnh diện nâng tay lên tiếp nhận đùi gà, ánh mắt nhìn Lâm Diệu, vẫn làm Lâm Diệu cảm thấy y sẽ nuốt sống mình.
Lâm Diệu khẽ hừ: “Ta tìm gà quay cho ngươi ăn thì thấy vừa lòng đi.”
Cậu hừ rất nhỏ, Tần Chí cũng không nhìn cậu một cái.
Trong khoang thuyền im ắng. Lâm Diệu cực kỳ đói bụng, gà quay kia rất ngon, nhất thời ăn đến ngấu nghiến, trái ngược hẳn với động tác thong thả ung dung văn nhã của Tần Chí. (M: hình tượng rớt sạch:v)
Cậu lại hỏi Thanh Dụ: “Ngươi có ăn không?”
“Ta mới vừa ăn cơm, cũng không đói.” Thanh Dụ chèo thuyền, từ bên ngoài cung kính hỏi: “Bệ hạ, quý quân, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hắn nói xong đã bị Lâm Diệu trừng mắt cảnh cáo, quý quân cái gì, phải gọi là công tử!
Thanh Dụ cười hì hì, chột dạ quay đầu, bệ hạ đang ở đây xem, hắn nào dám xưng hô “Công tử”. So với công tử, bệ hạ đáng sợ hơn nhiều, không dám chọc không dám chọc.
Tần Chí nghe được hai chữ “Quý quân”, khóe môi hơi nhếch lên, liếc nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu gặm đùi gà, phân rõ giới hạn nói: “Từ lúc rời cung, ta không phải là quý quân của ngươi. Sớm muộn gì ta cũng rời đi.”
Sắc mặt Tần Chí nháy mắt trầm xuống, cả người dâng lên hơi thở cực kỳ nguy hiểm và cuồng bạo.
Thanh Dụ không ngờ mới một ngày không gặp, công tử dám nói chuyện với bệ hạ như vậy, sợ tới mức cúi đầu, động tác chèo rối tung cả lên.
“Không phải quý quân của trẫm?” Tần Chí nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Diệu bỗng nhiên phát lạnh, hoảng sợ, lại nói thêm: “Nhưng nếu ngươi đồng ý, chúng ta vẫn là có thể là hảo hữu (bạn tốt).”
Tần Chí uy nghiêm nói: “Làm hảo hữu của trẫm? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Ý này chính là nói, Lâm Diệu không xứng làm hảo hữu của y.
Lâm Diệu bĩu môi, thầm nghĩ không xứng thì thôi, ai thèm.
Trong khoang thuyền giương cung bạt kiếm, nghi ngút khói thuốc súng. Thanh Dụ khua mái chèo, vẻ mặt mờ mịt, vậy bọn họ rốt cuộc muốn đi đâu? Nhưng mê mang thì mê mang, bệ hạ và công tử cãi nhau như vậy, hắn sẽ không bao giờ dám đi tìm xui xẻo.
Không biết qua bao lâu, Tần Chí phát ra sát khí nặng nề mà nói chỗ đến.
Nơi đó là sơn trang nghỉ mát mùa hè, cũng không quá xa kinh thành. Lâm Diệu cảm thấy không an toàn, có lẽ sẽ bị người của Trịnh Tu Khải lục soát, nhưng nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cũng không hỏi nhiều. Cậu và Tần Chí hiện tại là người trên cùng một chiếc thuyền, cậu cũng không sợ bị Tần Chí hại.
Thanh Dụ càng không dám hỏi nhiều, liếc nhìn Lâm Diệu, thấy cậu không có phản đối gì, liền chèo thuyền đi thẳng đến sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Nước sông Thanh lắc lư, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, Lâm Diệu vừa ăn gà quay vừa thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, ngồi cách xa Tần Chí, không ai để ý đến ai.
Ăn xong một con gà quay, thuyền cũng lại gần bờ.
Vì che dấu tung tích, Thanh Dụ đã đặc biệt chọn một khu rừng rậm hoang vắng cập bờ, sau đó cả ba người cùng nhau đi dọc theo đường mòn đầy cỏ để đến sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Tần Chí đi ở phía trước dẫn đường, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn nhiều. Lâm Diệu đi theo hồi lâu, thấy Tần Chí trước sau không có ý giải thích, thật sự nhịn không được nói: “Thanh Dụ, ngươi hỏi y, còn phải đi bao lâu mới đến?” Chân của cậu sắp mềm nhũn.
Thanh Dụ đi cuối cùng, bị lời này hỏi đến hoang mang.
Còn chưa kịp phản ứng đã nghe bệ hạ lạnh lùng nói: “Nói cho hắn, cứ ngoan ngoãn đi theo, đừng nói lời vô ích.”
Lâm Diệu trừng mắt giận dữ nhìn bóng lưng Tần Chí: “Ngươi hỏi y, có phải lạc đường hay không? Tìm không thấy đường cứ việc nói thẳng, không ai chê cười.”
Tần Chí nói: “Nói cho hắn. Trẫm giỏi hơn hắn nhiều, chưa bao giờ lạc đường.”
“Nói với y, ta cũng chưa bao giờ lạc đường. Còn nữa, ngài gióng trống khua chiêng tự xưng như vậy, sợ người khác không biết thân phận của ngài sao?”
“Rừng núi hoang vắng, người từ đâu ra?”
“Rừng núi hoang vắng, cũng không thể không đề phòng.”
Thanh Dụ vẻ mặt mê mang, khổ tâm, nơm nớp lo sợ đi theo cuối cùng: “…………”
Hai vị này lại cãi gì kỳ quặc vậy? Tại sao còn liên lụy hắn vào?
Thanh Dụ yên lặng nghĩ thầm, hắn chỉ muốn trở thành người vô hình không cảm giác tồn tại, cũng không muốn bị kẹt giữa hai vị không thể trêu vào này.
Sau nửa canh giờ, ba người đến sơn trang nghỉ mát mùa hè. Trên đường Lâm Diệu đã nghe Thanh Dụ thấp giọng giải thích, sơn trang này sau khi Tần Chí đăng cơ đã hạ lệnh niêm phong, không rõ nguyên nhân. Bởi vậy qua năm năm, cung điện ban đầu phồn hoa tráng lệ đã sớm hoang tàn vắng vẻ, cỏ cây hoang phế khắp nơi.
Sơn trang chiếm một diện tích rộng lớn, tường ngoài phủ đầy cây xanh, lúc này màn đêm âm u, nhìn từ xa trông giống như một ngôi nhà ma u ám.
Để tránh rút dây động rừng, họ không mở khóa cửa, mà trực tiếp trèo tường đi vào.
Cho dù qua năm năm, trong sân mọc đầy cỏ dại, phòng ốc cũng rất cũ nát, nhưng cách bài trí rất đồ sộ nguy nga, những hoa văn chạm khắc tinh xảo hoa mỹ, đều có thể cho thấy nơi đây đã từng đẹp đẽ xa hoa thế nào.
Lâm Diệu quan sát, không thể hiểu được tại sao sơn trang tốt như vậy, Tần Chí lại phải niêm phong, quả thật phí phạm của trời.
Cậu đang suy nghĩ thì thấy Tần Chí xoay người rời đi, liền hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Tần Chí liếc nhìn Lâm Diệu, tầm mắt tập trung trên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói: “Bế quan trị thương. Các ngươi cứ tự nhiên, đừng quấy rầy.”
Sau khi nói xong y liền đi, sắc mặt còn xú hơn trước.
Trâm cài trẫm vất vả điêu khắc, sợ cũng sớm bị Lâm Diệu ném đi mất.
Lâm Diệu sờ tóc, vẻ mặt khó hiểu, quay đầu hỏi Thanh Dụ: “Ta lúc nào lại trêu chọc y?”
Thanh Dụ cúi đầu không nói, thầm nghĩ ngài đã chọc giận bệ hạ khá nhiều lần.
Không thấy bệ hạ hiện giờ cũng xưng là “Ta” à.
Tần Chí bế quan ở thạch ốc (nhà đá) ở hậu viện. Bế quan một phát cả ba ngày không đi ra, cũng không ăn không uống.
Lâm Diệu mới đầu còn không thèm quan tâm đến y, sau đó cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn chằm chằm Tần Chí, sợ y lặng lẽ lạnh băng mà không ai biết. Mấy ngày nay cậu cũng ngủ không ngon, thường bị ác mộng doạ tỉnh, có khi vào nửa đêm, sẽ lặng lẽ chạy tới thạch ốc, quan sát Tần Chí qua một khe hở, xác định ngực y còn phập phồng mới an tâm về phòng.
Điều này cũng dẫn tới khi Lâm Diệu nhặt rau xoay người lại, nhìn thấy Tần Chí, hiếm thấy mà nở một nụ cười: “Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi sao?”
Hôm nay ánh nắng chói chang, Lâm Diệu kéo tay áo, lộ ra nửa cánh tay hoàn mỹ như bạch ngọc, phần gấu áo cũng được buộc lại, nhìn rất hiên ngang động lòng người.
Tầm mắt của Tần Chí lại rơi vào trên đầu Lâm Diệu. Cậu rất tùy ý mà quấn tóc dài trên đỉnh đầu, đơn giản lấy trâm cài cố định. Mà phần đuôi của cây trâm vấn tóc kia là tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu, đúng là cái y đã tặng cho Lâm Diệu.
Tâm trạng u ám mấy ngày nay của Tần Chí thoáng chốc liền sáng lên.
“Trẫm ra ngoài ngươi rất cao hứng?”
Lâm Diệu đưa những món ăn đã chọn cho Thanh Dụ tới đây hành lễ, cười nói: “Đương nhiên. Thân thể của ngài khôi phục chưa?”
Tần Chí nhìn cây trâm kia, cười như không cười: “Diệu Diệu đang mong trẫm tốt lên, hay đang mong trẫm tốt lên để chào từ biệt?”
“Không phải giống nhau sao. Dưa hái xanh không ngọt, thả ta đi là tốt đối với ta, cũng tốt đối với ngươi, ngươi lại không có tổn thất gì, coi như là làm việc thiện…” Lâm Diệu nói, thấy Tần Chí bình tĩnh nhìn chằm chằm vào trâm cài của mình, không khỏi cảnh giác lên.
“Trẫm cũng chưa từng làm việc thiện.” Tần Chí thậm chí không đếm xỉa đến những gì Lâm Diệu nói, chỉ đầy thâm ý nói: “Trẫm còn nhớ rõ Diệu Diệu nói qua, ngươi không còn là quý quân của trẫm?”
Ám chỉ kia của y thật sự quá rõ ràng, Lâm Diệu tức khắc sờ trâm cài, liên tục lui về phía sau, thử hỏi: “Ngươi sẽ không phải là muốn thu hồi trâm cài chứ?”
Cậu thật sự rất thích chiếc trâm này.
Tần Chí đưa tay về phía Lâm Diệu, trịnh trọng nhấn mạnh: “Chiếc trâm cài do chính tay trẫm khắc, chỉ có thể tặng cho quý quân của trẫm, cũng chỉ có quý quân xứng mang.”
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, đau lòng không muốn, lại cũng chỉ có thể rút xuống trâm cài, tức giận trả lại cho Tần Chí.
Rút trâm cài ra, tóc dài của cậu liền rơi xuống.
Tần Chí nhìn thật sâu vào mắt Lâm Diệu, thu lại trâm cài xoay người rời đi.
Lâm Diệu rất buồn vì mất đi thứ mà mình yêu quý, đột nhiên có chút sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy Tần Chí đang cố ý khi dễ mình, căm giận mà nhặt lên một quả táo xanh mới rửa sạch, ném về phía y.
Tần Chí đưa lưng về phía Lâm Diệu, nhưng cũng không quay đầu lại mà chuẩn xác bắt được táo xanh.
Y cắn một miếng, vẫy tay với Lâm Diệu, giọng điệu mang theo ý cười: “Đa tạ.”
Lâm Diệu hít sâu, buộc đầu tóc lung tung thành đuôi ngựa, tức giận đến mức cơm trưa cũng không ăn.
Đương nhiên chủ yếu cũng không có cảm giác thèm ăn, ai ăn chay mấy bữa cũng sẽ chịu không nổi. Lâm Diệu hiện tại chỉ muốn ăn thịt.
Nhưng trong khoảng thời gian này, bên ngoài kiểm tra nghiêm ngặt, khắp nơi đều có quan binh, Thanh Dụ căn bản không dám đi ra ngoài mua đồ ăn, hiện tại rau dưa ăn vẫn là những thứ dự trữ từ đầu, vì vậy phải để dành một ít.
Đã lâu rồi không nếm qua thịt cá, Lâm Diệu hiện tại nhìn cái gì cũng giống thịt, nhớ tới mùi vị của thịt, liền thèm ăn.
Cậu cũng thử bắt chim, bắt cá trong sơn trang, nhưng đều không thu hoạch được gì. Rõ ràng có thể nhìn thấy con cá thơm ngon trong ao, nhưng không có cách bắt chúng nó.
Nhưng hôm nay, khi Lâm Diệu nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, lại đột nhiên ngửi được mùi cá nướng thơm phức.
Mùi hương theo gió bay tới, Lâm Diệu nuốt nước bọt, cảm giác thèm ăn mãnh liệt nhanh chóng bị dẫn ra. Cậu nháy mắt tỉnh ngủ, ngồi dậy, đi tìm mùi hương.
Cuối cùng, tìm thấy Tần Chí đang nướng cá bên cạnh ao.
Vài con cá màu mỡ được xiên đặt trên đống lửa, Tần Chí thỉnh thoảng lại trở cá, mùi thơm từ cá tỏa ra.
Lâm Diệu nhìn thấy Tần Chí hơi do dự, cuối cùng sức cám dỗ của thức ăn ngon vẫn chiến thắng cảm xúc phẫn nộ. Cậu quyết định vì cá nướng, tạm thời hòa giải với Tần Chí.
“Ngươi còn có thể nướng cá?” Lâm Diệu chủ động cho Tần Chí một bậc thang.
Tần Chí liếc nhìn Lâm Diệu: “Trẫm còn có thể làm nhiều nữa.”
Lâm Diệu phát hiện Tần Chí tự làm cần câu, những con cá này rõ ràng là dùng cần câu câu.
Cậu chợt chán nản: “Ta cũng làm cần câu, tại sao câu không được cá?”
Chẳng lẽ ngay cả cá cũng sẽ bắt nạt người khác?
Tần Chí cười nhìn Lâm Diệu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vẻ sâu xa.
Lâm Diệu xù lông: “Ngươi đang nói ta ngốc?”
“Trẫm không có.”
Lâm Diệu nghi hoặc nhìn y, cũng lười nghĩ nhiều, lại hỏi: “Hiện tại bên ngoài đều là quan binh, có mấy người đang tìm ngươi, đều gấp muốn chết, ngươi rốt cuộc tính thế nào?”
Cậu nhìn không hiểu Tần Chí. Hiện giờ bên ngoài tình thế nguy cấp như vậy, ngôi vị hoàng đế sắp không giữ được, Tần Chí lại vẫn có tâm trạng nhàn nhã đi câu cá ở đây.
Tần Chí không có ý định giải thích, chỉ lời ít mà ý nhiều nói: “Trước tiên chúng ta hãy xem diễn biến đã. Chờ thời cơ thích hợp, sẽ tự có người tiếp ứng.”
Lâm Diệu quan sát y: “Ngươi có phải đã sớm biết Trịnh tướng có vấn đề hay không?”
Tần Chí cười mà không nói.
Lâm Diệu lập tức hiểu ra, biết mình nói đúng. Chẳng trách lúc trước ở mật đạo khi nghe được Trịnh tướng nói tạo phản, Tần Chí rất bình tĩnh, có vẻ không ngạc nhiên chút nào.
Thì ra là thế.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, Tần Chí là nhân vật phản diện mạnh nhất trong nguyên tác, là người văn thao võ lược, đa mưu túc trí, không phải người mà Trịnh tướng có thể dễ dàng lật đổ. Nếu thật sự làm được, nguyên tác làm sao có thể không đề cập đến chuyện này.
Biết Tần Chí có dự tính trước, Lâm Diệu cũng không vội.
So với Trịnh tướng, lúc này cậu càng để ý đến ba con cá trước mặt hơn.
Thịt cá thơm mềm, nướng đến chín vàng óng ánh, da cá hơi cuốn lên, tỏa mùi thơm nức mũi.
Lâm Diệu nhìn chằm chằm vào con cá gần như mỏi mắt chờ mong.
“Muốn ăn không?” Một con cá mới nướng thơm ngào ngạt đột nhiên được đưa đến trước mặt Lâm Diệu.
Lâm Diệu rất thèm ăn, liên tục gật đầu duỗi tay ra nhận.
Tần Chí lại đột nhiên rút tay về, thái độ lãnh đạm mà nhìn Lâm Diệu: “Ngươi là gì của trẫm? Nếu không là gì, dựa vào cái gì ăn cá của trẫm?”
Nói xong y liền cầm cá nướng đi tới cạnh cần câu, ngồi trên ghế ăn hết ba con cá trước mặt Lâm Diệu, cũng không chia cho Lâm Diệu con nào.
Một con cũng không!
Lâm Diệu nắm lấy đùi gà gặm hai cái, bị Tần Chí xem đến chịu không nổi. Nếu không có Tần Chí, cậu cũng không có biện pháp thoát khỏi mật đạo, liền xé một cái đùi gà khác đưa cho y.
Tần Chí hãnh diện nâng tay lên tiếp nhận đùi gà, ánh mắt nhìn Lâm Diệu, vẫn làm Lâm Diệu cảm thấy y sẽ nuốt sống mình.
Lâm Diệu khẽ hừ: “Ta tìm gà quay cho ngươi ăn thì thấy vừa lòng đi.”
Cậu hừ rất nhỏ, Tần Chí cũng không nhìn cậu một cái.
Trong khoang thuyền im ắng. Lâm Diệu cực kỳ đói bụng, gà quay kia rất ngon, nhất thời ăn đến ngấu nghiến, trái ngược hẳn với động tác thong thả ung dung văn nhã của Tần Chí. (M: hình tượng rớt sạch:v)
Cậu lại hỏi Thanh Dụ: “Ngươi có ăn không?”
“Ta mới vừa ăn cơm, cũng không đói.” Thanh Dụ chèo thuyền, từ bên ngoài cung kính hỏi: “Bệ hạ, quý quân, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hắn nói xong đã bị Lâm Diệu trừng mắt cảnh cáo, quý quân cái gì, phải gọi là công tử!
Thanh Dụ cười hì hì, chột dạ quay đầu, bệ hạ đang ở đây xem, hắn nào dám xưng hô “Công tử”. So với công tử, bệ hạ đáng sợ hơn nhiều, không dám chọc không dám chọc.
Tần Chí nghe được hai chữ “Quý quân”, khóe môi hơi nhếch lên, liếc nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu gặm đùi gà, phân rõ giới hạn nói: “Từ lúc rời cung, ta không phải là quý quân của ngươi. Sớm muộn gì ta cũng rời đi.”
Sắc mặt Tần Chí nháy mắt trầm xuống, cả người dâng lên hơi thở cực kỳ nguy hiểm và cuồng bạo.
Thanh Dụ không ngờ mới một ngày không gặp, công tử dám nói chuyện với bệ hạ như vậy, sợ tới mức cúi đầu, động tác chèo rối tung cả lên.
“Không phải quý quân của trẫm?” Tần Chí nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Diệu bỗng nhiên phát lạnh, hoảng sợ, lại nói thêm: “Nhưng nếu ngươi đồng ý, chúng ta vẫn là có thể là hảo hữu (bạn tốt).”
Tần Chí uy nghiêm nói: “Làm hảo hữu của trẫm? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Ý này chính là nói, Lâm Diệu không xứng làm hảo hữu của y.
Lâm Diệu bĩu môi, thầm nghĩ không xứng thì thôi, ai thèm.
Trong khoang thuyền giương cung bạt kiếm, nghi ngút khói thuốc súng. Thanh Dụ khua mái chèo, vẻ mặt mờ mịt, vậy bọn họ rốt cuộc muốn đi đâu? Nhưng mê mang thì mê mang, bệ hạ và công tử cãi nhau như vậy, hắn sẽ không bao giờ dám đi tìm xui xẻo.
Không biết qua bao lâu, Tần Chí phát ra sát khí nặng nề mà nói chỗ đến.
Nơi đó là sơn trang nghỉ mát mùa hè, cũng không quá xa kinh thành. Lâm Diệu cảm thấy không an toàn, có lẽ sẽ bị người của Trịnh Tu Khải lục soát, nhưng nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cũng không hỏi nhiều. Cậu và Tần Chí hiện tại là người trên cùng một chiếc thuyền, cậu cũng không sợ bị Tần Chí hại.
Thanh Dụ càng không dám hỏi nhiều, liếc nhìn Lâm Diệu, thấy cậu không có phản đối gì, liền chèo thuyền đi thẳng đến sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Nước sông Thanh lắc lư, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, Lâm Diệu vừa ăn gà quay vừa thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, ngồi cách xa Tần Chí, không ai để ý đến ai.
Ăn xong một con gà quay, thuyền cũng lại gần bờ.
Vì che dấu tung tích, Thanh Dụ đã đặc biệt chọn một khu rừng rậm hoang vắng cập bờ, sau đó cả ba người cùng nhau đi dọc theo đường mòn đầy cỏ để đến sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Tần Chí đi ở phía trước dẫn đường, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn nhiều. Lâm Diệu đi theo hồi lâu, thấy Tần Chí trước sau không có ý giải thích, thật sự nhịn không được nói: “Thanh Dụ, ngươi hỏi y, còn phải đi bao lâu mới đến?” Chân của cậu sắp mềm nhũn.
Thanh Dụ đi cuối cùng, bị lời này hỏi đến hoang mang.
Còn chưa kịp phản ứng đã nghe bệ hạ lạnh lùng nói: “Nói cho hắn, cứ ngoan ngoãn đi theo, đừng nói lời vô ích.”
Lâm Diệu trừng mắt giận dữ nhìn bóng lưng Tần Chí: “Ngươi hỏi y, có phải lạc đường hay không? Tìm không thấy đường cứ việc nói thẳng, không ai chê cười.”
Tần Chí nói: “Nói cho hắn. Trẫm giỏi hơn hắn nhiều, chưa bao giờ lạc đường.”
“Nói với y, ta cũng chưa bao giờ lạc đường. Còn nữa, ngài gióng trống khua chiêng tự xưng như vậy, sợ người khác không biết thân phận của ngài sao?”
“Rừng núi hoang vắng, người từ đâu ra?”
“Rừng núi hoang vắng, cũng không thể không đề phòng.”
Thanh Dụ vẻ mặt mê mang, khổ tâm, nơm nớp lo sợ đi theo cuối cùng: “…………”
Hai vị này lại cãi gì kỳ quặc vậy? Tại sao còn liên lụy hắn vào?
Thanh Dụ yên lặng nghĩ thầm, hắn chỉ muốn trở thành người vô hình không cảm giác tồn tại, cũng không muốn bị kẹt giữa hai vị không thể trêu vào này.
Sau nửa canh giờ, ba người đến sơn trang nghỉ mát mùa hè. Trên đường Lâm Diệu đã nghe Thanh Dụ thấp giọng giải thích, sơn trang này sau khi Tần Chí đăng cơ đã hạ lệnh niêm phong, không rõ nguyên nhân. Bởi vậy qua năm năm, cung điện ban đầu phồn hoa tráng lệ đã sớm hoang tàn vắng vẻ, cỏ cây hoang phế khắp nơi.
Sơn trang chiếm một diện tích rộng lớn, tường ngoài phủ đầy cây xanh, lúc này màn đêm âm u, nhìn từ xa trông giống như một ngôi nhà ma u ám.
Để tránh rút dây động rừng, họ không mở khóa cửa, mà trực tiếp trèo tường đi vào.
Cho dù qua năm năm, trong sân mọc đầy cỏ dại, phòng ốc cũng rất cũ nát, nhưng cách bài trí rất đồ sộ nguy nga, những hoa văn chạm khắc tinh xảo hoa mỹ, đều có thể cho thấy nơi đây đã từng đẹp đẽ xa hoa thế nào.
Lâm Diệu quan sát, không thể hiểu được tại sao sơn trang tốt như vậy, Tần Chí lại phải niêm phong, quả thật phí phạm của trời.
Cậu đang suy nghĩ thì thấy Tần Chí xoay người rời đi, liền hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Tần Chí liếc nhìn Lâm Diệu, tầm mắt tập trung trên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói: “Bế quan trị thương. Các ngươi cứ tự nhiên, đừng quấy rầy.”
Sau khi nói xong y liền đi, sắc mặt còn xú hơn trước.
Trâm cài trẫm vất vả điêu khắc, sợ cũng sớm bị Lâm Diệu ném đi mất.
Lâm Diệu sờ tóc, vẻ mặt khó hiểu, quay đầu hỏi Thanh Dụ: “Ta lúc nào lại trêu chọc y?”
Thanh Dụ cúi đầu không nói, thầm nghĩ ngài đã chọc giận bệ hạ khá nhiều lần.
Không thấy bệ hạ hiện giờ cũng xưng là “Ta” à.
Tần Chí bế quan ở thạch ốc (nhà đá) ở hậu viện. Bế quan một phát cả ba ngày không đi ra, cũng không ăn không uống.
Lâm Diệu mới đầu còn không thèm quan tâm đến y, sau đó cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn chằm chằm Tần Chí, sợ y lặng lẽ lạnh băng mà không ai biết. Mấy ngày nay cậu cũng ngủ không ngon, thường bị ác mộng doạ tỉnh, có khi vào nửa đêm, sẽ lặng lẽ chạy tới thạch ốc, quan sát Tần Chí qua một khe hở, xác định ngực y còn phập phồng mới an tâm về phòng.
Điều này cũng dẫn tới khi Lâm Diệu nhặt rau xoay người lại, nhìn thấy Tần Chí, hiếm thấy mà nở một nụ cười: “Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi sao?”
Hôm nay ánh nắng chói chang, Lâm Diệu kéo tay áo, lộ ra nửa cánh tay hoàn mỹ như bạch ngọc, phần gấu áo cũng được buộc lại, nhìn rất hiên ngang động lòng người.
Tầm mắt của Tần Chí lại rơi vào trên đầu Lâm Diệu. Cậu rất tùy ý mà quấn tóc dài trên đỉnh đầu, đơn giản lấy trâm cài cố định. Mà phần đuôi của cây trâm vấn tóc kia là tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu, đúng là cái y đã tặng cho Lâm Diệu.
Tâm trạng u ám mấy ngày nay của Tần Chí thoáng chốc liền sáng lên.
“Trẫm ra ngoài ngươi rất cao hứng?”
Lâm Diệu đưa những món ăn đã chọn cho Thanh Dụ tới đây hành lễ, cười nói: “Đương nhiên. Thân thể của ngài khôi phục chưa?”
Tần Chí nhìn cây trâm kia, cười như không cười: “Diệu Diệu đang mong trẫm tốt lên, hay đang mong trẫm tốt lên để chào từ biệt?”
“Không phải giống nhau sao. Dưa hái xanh không ngọt, thả ta đi là tốt đối với ta, cũng tốt đối với ngươi, ngươi lại không có tổn thất gì, coi như là làm việc thiện…” Lâm Diệu nói, thấy Tần Chí bình tĩnh nhìn chằm chằm vào trâm cài của mình, không khỏi cảnh giác lên.
“Trẫm cũng chưa từng làm việc thiện.” Tần Chí thậm chí không đếm xỉa đến những gì Lâm Diệu nói, chỉ đầy thâm ý nói: “Trẫm còn nhớ rõ Diệu Diệu nói qua, ngươi không còn là quý quân của trẫm?”
Ám chỉ kia của y thật sự quá rõ ràng, Lâm Diệu tức khắc sờ trâm cài, liên tục lui về phía sau, thử hỏi: “Ngươi sẽ không phải là muốn thu hồi trâm cài chứ?”
Cậu thật sự rất thích chiếc trâm này.
Tần Chí đưa tay về phía Lâm Diệu, trịnh trọng nhấn mạnh: “Chiếc trâm cài do chính tay trẫm khắc, chỉ có thể tặng cho quý quân của trẫm, cũng chỉ có quý quân xứng mang.”
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, đau lòng không muốn, lại cũng chỉ có thể rút xuống trâm cài, tức giận trả lại cho Tần Chí.
Rút trâm cài ra, tóc dài của cậu liền rơi xuống.
Tần Chí nhìn thật sâu vào mắt Lâm Diệu, thu lại trâm cài xoay người rời đi.
Lâm Diệu rất buồn vì mất đi thứ mà mình yêu quý, đột nhiên có chút sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy Tần Chí đang cố ý khi dễ mình, căm giận mà nhặt lên một quả táo xanh mới rửa sạch, ném về phía y.
Tần Chí đưa lưng về phía Lâm Diệu, nhưng cũng không quay đầu lại mà chuẩn xác bắt được táo xanh.
Y cắn một miếng, vẫy tay với Lâm Diệu, giọng điệu mang theo ý cười: “Đa tạ.”
Lâm Diệu hít sâu, buộc đầu tóc lung tung thành đuôi ngựa, tức giận đến mức cơm trưa cũng không ăn.
Đương nhiên chủ yếu cũng không có cảm giác thèm ăn, ai ăn chay mấy bữa cũng sẽ chịu không nổi. Lâm Diệu hiện tại chỉ muốn ăn thịt.
Nhưng trong khoảng thời gian này, bên ngoài kiểm tra nghiêm ngặt, khắp nơi đều có quan binh, Thanh Dụ căn bản không dám đi ra ngoài mua đồ ăn, hiện tại rau dưa ăn vẫn là những thứ dự trữ từ đầu, vì vậy phải để dành một ít.
Đã lâu rồi không nếm qua thịt cá, Lâm Diệu hiện tại nhìn cái gì cũng giống thịt, nhớ tới mùi vị của thịt, liền thèm ăn.
Cậu cũng thử bắt chim, bắt cá trong sơn trang, nhưng đều không thu hoạch được gì. Rõ ràng có thể nhìn thấy con cá thơm ngon trong ao, nhưng không có cách bắt chúng nó.
Nhưng hôm nay, khi Lâm Diệu nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, lại đột nhiên ngửi được mùi cá nướng thơm phức.
Mùi hương theo gió bay tới, Lâm Diệu nuốt nước bọt, cảm giác thèm ăn mãnh liệt nhanh chóng bị dẫn ra. Cậu nháy mắt tỉnh ngủ, ngồi dậy, đi tìm mùi hương.
Cuối cùng, tìm thấy Tần Chí đang nướng cá bên cạnh ao.
Vài con cá màu mỡ được xiên đặt trên đống lửa, Tần Chí thỉnh thoảng lại trở cá, mùi thơm từ cá tỏa ra.
Lâm Diệu nhìn thấy Tần Chí hơi do dự, cuối cùng sức cám dỗ của thức ăn ngon vẫn chiến thắng cảm xúc phẫn nộ. Cậu quyết định vì cá nướng, tạm thời hòa giải với Tần Chí.
“Ngươi còn có thể nướng cá?” Lâm Diệu chủ động cho Tần Chí một bậc thang.
Tần Chí liếc nhìn Lâm Diệu: “Trẫm còn có thể làm nhiều nữa.”
Lâm Diệu phát hiện Tần Chí tự làm cần câu, những con cá này rõ ràng là dùng cần câu câu.
Cậu chợt chán nản: “Ta cũng làm cần câu, tại sao câu không được cá?”
Chẳng lẽ ngay cả cá cũng sẽ bắt nạt người khác?
Tần Chí cười nhìn Lâm Diệu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vẻ sâu xa.
Lâm Diệu xù lông: “Ngươi đang nói ta ngốc?”
“Trẫm không có.”
Lâm Diệu nghi hoặc nhìn y, cũng lười nghĩ nhiều, lại hỏi: “Hiện tại bên ngoài đều là quan binh, có mấy người đang tìm ngươi, đều gấp muốn chết, ngươi rốt cuộc tính thế nào?”
Cậu nhìn không hiểu Tần Chí. Hiện giờ bên ngoài tình thế nguy cấp như vậy, ngôi vị hoàng đế sắp không giữ được, Tần Chí lại vẫn có tâm trạng nhàn nhã đi câu cá ở đây.
Tần Chí không có ý định giải thích, chỉ lời ít mà ý nhiều nói: “Trước tiên chúng ta hãy xem diễn biến đã. Chờ thời cơ thích hợp, sẽ tự có người tiếp ứng.”
Lâm Diệu quan sát y: “Ngươi có phải đã sớm biết Trịnh tướng có vấn đề hay không?”
Tần Chí cười mà không nói.
Lâm Diệu lập tức hiểu ra, biết mình nói đúng. Chẳng trách lúc trước ở mật đạo khi nghe được Trịnh tướng nói tạo phản, Tần Chí rất bình tĩnh, có vẻ không ngạc nhiên chút nào.
Thì ra là thế.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, Tần Chí là nhân vật phản diện mạnh nhất trong nguyên tác, là người văn thao võ lược, đa mưu túc trí, không phải người mà Trịnh tướng có thể dễ dàng lật đổ. Nếu thật sự làm được, nguyên tác làm sao có thể không đề cập đến chuyện này.
Biết Tần Chí có dự tính trước, Lâm Diệu cũng không vội.
So với Trịnh tướng, lúc này cậu càng để ý đến ba con cá trước mặt hơn.
Thịt cá thơm mềm, nướng đến chín vàng óng ánh, da cá hơi cuốn lên, tỏa mùi thơm nức mũi.
Lâm Diệu nhìn chằm chằm vào con cá gần như mỏi mắt chờ mong.
“Muốn ăn không?” Một con cá mới nướng thơm ngào ngạt đột nhiên được đưa đến trước mặt Lâm Diệu.
Lâm Diệu rất thèm ăn, liên tục gật đầu duỗi tay ra nhận.
Tần Chí lại đột nhiên rút tay về, thái độ lãnh đạm mà nhìn Lâm Diệu: “Ngươi là gì của trẫm? Nếu không là gì, dựa vào cái gì ăn cá của trẫm?”
Nói xong y liền cầm cá nướng đi tới cạnh cần câu, ngồi trên ghế ăn hết ba con cá trước mặt Lâm Diệu, cũng không chia cho Lâm Diệu con nào.
Một con cũng không!
Bình luận truyện