Chương 81: Chương 78
꘏꘏ like và com ủng hộ editor nhé (〃∀`〃)thank you ꘏꘏。
Chương 78:
Sau một trận chiến ác liệt, hơn phân nửa khoảng sân yên tĩnh và xinh đẹp ban đầu bị phá hủy, dược thảo bị nhổ tận gốc, nhà gỗ cũng bị lửa bao quanh, cháy thành than đen.
Ngọn lửa bốc cháy dữ dội, thỉnh thoảng có đoạn xà nhà sập, phát ra tiếng rạn nứt.
Vài thi thể nằm trên mặt đất, Ngụy Lăng Dương cũng bị trọng thương.
Ngọn lửa đã không thể cứu vãn được, chỉ có thể nghĩ cách ngăn chặn phòng kho, để tránh đám cháy lan rộng.
Phó Lẫm ôm kiếm không nhúc nhích mà đứng trong phòng, trên mặt không cảm xúc, nhưng Lâm Diệu vẫn có thể thấy rõ sự suy sụp và thống khổ phía dưới lớp mặt nạ của hắn.
Lâm Diệu không định để ý đến hắn, Phó Lẫm từng làm Hứa Hoài Hiên đau khổ, hiện tại cũng là hắn gieo gió gặt bão.
Cậu còn định tìm cơ hội để nhắc nhở Hứa Hoài Hiên, nói cậu ta trốn đi, diễn một màn y như thật, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Cánh tay của Ngụy Lăng Dương bị chém, thắt lưng cũng bị kiếm đâm, còn may không bị thương chỗ hiểm.
Hắn lấy thuốc trị thương mang theo, sau đó xé áo đơn giản sơ cứu phần eo bị thương, sau đó chuẩn bị băng bó vết thương trên cánh tay cho Lâm Diệu.
Vết thương ở cánh tay của Lâm Diệu không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng đổ nhiều máu, trong không khí phảng phất mùi thơm, cũng may Ngụy Lăng Dương và Phó Lẫm ý chí đều kiên định, vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Sau khi băng bó vết thương, ba người đột nhiên nghe được tiếng động lớn, là tiếng cửa mật thất bị mở ra.
Lâm Diệu nhất thời không chú ý thương thế của mình, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào cửa mật thất, trong lòng vừa hồi hộp vừa nôn nóng, giống như có một tảng đá nặng rơi xuống.
Hứa Hiện là người đầu tiên bước ra, không ngờ Phó Lẫm còn dám tới nơi này, ánh mắt đầu tiên liền nhận ra hắn, không nói một lời mà trực tiếp rút kiếm ra tấn công Phó Lẫm.
Phó Lẫm vội vã muốn xem Hứa Hoài Hiên có khỏe không, cũng không có ý định chiến đấu với Hứa Hiện, nhưng Hứa Hiện chiêu kiếm sắc bén, hắn cũng chỉ có thể bị buộc phải đáp trả.
Lâm Diệu nóng lòng bước nhanh về phía mật thất, vừa vặn đụng phải Tần Chí đi ra ngoài.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, lo lắng trong lòng cũng đều tan biến, biến thành một nụ cười nhẹ nhõm.
"Không sao chứ?"
"Ngươi không sao chứ?"
Lâm Diệu và Tần Chí rất ăn ý mà đồng thời hỏi, nói xong không nhịn được lại nở nụ cười.
Tần Chí lúc này cũng chú ý tới cánh tay băng bó của Lâm Diệu: "Ngươi bị thương?"
"Không sao, bị thương nhẹ." Lâm Diệu nhẹ nhàng nói, lại hỏi Tần Chí: "Còn ngươi? Cảm giác thế nào? Giải độc diễn ra thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi.
Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."
Tần Chí vừa nói vừa xoa tóc Lâm Diệu, ánh mắt ôn nhu.
Khi giải độc, bọn họ có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.
Khi Lâm Diệu lo lắng cho y, y cũng rất lo lắng cho Lâm Diệu.
Y biết mặc dù mình dặn dò Lâm Diệu trốn kỹ đừng ra, nhưng đến lúc nguy cấp, Lâm Diệu cũng nhất định sẽ đi ra, không chịu nghe lời y.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Diệu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá to treo trong lòng cuối cùng rơi xuống, nhìn Tần Chí từ trong thâm tâm thở dài: "Thật sự tốt quá."
Tần Chí cười, trong lòng cũng thế.
Y đã bị thứ độc này tra tấn mười mấy năm, thậm chí đã sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Hai người nói chuyện, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Có thể cho ta đi ra ngoài trước được không?"
Hứa Hoài Hiên vẻ mặt khó nói.
Cậu ta bị Lâm Diệu và Tần Chí chặn trong mật thất, tiến cũng khó, lui cũng khó, cũng không muốn trở thành bóng đèn gây mất hứng.
"Ngươi không thể ra ngoài." Nhìn thấy Hứa Hoài Hiên, Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới Phó Lẫm, vội vàng đẩy mạnh Hứa Hoài Hiên vào mật thất.
Tiếp theo cậu nhanh chóng đơn giản nói cho Hứa Hoài Hiên những gì vừa xảy ra.
Nghe nói Phó Lẫm tới tìm mình còn có khuynh hướng hối hận, Hứa Hoài Hiên nhất thời cảm thấy rất phức tạp.
"Ngươi nói rất đúng, hiện tại ta cũng không muốn nhìn thấy hắn." Hứa Hoài Hiên vừa nói vừa nhanh chóng tìm một chỗ trốn: "Vậy thì để hắn thật sự cho rằng ta đã chết đi."
Lúc trước Hứa Hoài Hiên coi Phó Lẫm là bạn tốt, nhưng nếu Phó Lẫm không muốn làm bằng hữu với cậu, vậy thì tuyệt giao đi.
Dù sao hiện tại Hứa Hoài Hiên có Lâm Diệu là bằng hữu kiêm đùi, cũng hoàn toàn không quý hiếm Phó Lẫm.
Sau khi nói chuyện với Hứa Hoài Hiên, Lâm Diệu và Tần Chí liền chuẩn bị đi ra ngoài xem tình hình.
Phó Lẫm hẳn là không dám làm bị thương Hứa Hiện, nhưng để tránh Hứa Hiện thực sự giết Phó Lẫm, Lâm Diệu vẫn phải đi xem, rốt cuộc vừa rồi nếu không có Phó Lẫm, e rằng cậu thực sự đã mất mạng.
Tần Chí nghe Lâm Diệu nói về việc cậu bị tấn công, sắc mặt thoáng chốc cũng rất khó coi, chỉ là nghe Lâm Diệu nói, y cũng có thể tưởng tượng hiểm cảnh lúc đó.
Mặc dù những thích khách đó đã bị xử lý xong, y cũng muốn nghiền xương bọn chúng thành tro.
Nhưng khi Lâm Diệu được Tần Chí dìu ra khỏi phòng, lại đột nhiên cảm giác bụng đau nhức.
Cậu nhíu mày thật chặt, ôm bụng, hai chân thoáng chốc mềm nhũn.
Bụng run rẩy đau đớn, trong khoảnh khắc sắc mặt của Lâm Diệu trắng bệch.
Nhưng so với đau đớn, cậu càng hoảng loạn và lo sợ hơn, lo sợ bảo bảo sẽ xảy ra chuyện.
"Bảo bảo..." Lâm Diệu nắm chặt tay Tần Chí, vẻ mặt vừa kinh hoảng thất thố vừa thống khổ: "Bảo bảo có phải đã xảy ra chuyện không? Ta...!bụng ta đau quá."
Tần Chí thấy thế lập tức cũng bị dọa, ngay cả khi mình vừa mới giải độc nguy hiểm một sớm một chiều, y cũng không hoảng loạn giống như bây giờ.
"Sư phụ!" Tần Chí nhanh chóng bế Lâm Diệu lên, vội vàng nói: "Ngài mau tới đây, Lâm Diệu hình như sắp sinh."
Theo kế hoạch ban đầu, hơn một tháng nữa bảo bảo mới chào đời.
Lúc này Lâm Diệu đột nhiên có dấu hiệu bất ngờ, ai cũng không dự đoán được, cũng biết tình thế cấp bách.
Nếu xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ một xác hai mạng.
Hứa Hiện nháy mắt từ bỏ đánh nhau với Phó Lẫm, đến để kiểm tra tình hình hiện tại của Lâm Diệu, bảo Tần Chí nhanh chóng đưa Lâm Diệu về phòng, lại kêu Ngụy Lăng Dương và Hứa Hoài Hiên mau đến giúp đỡ.
Bọn họ trước đó cũng chưa nghĩ tới Lâm Diệu sẽ đột nhiên sinh con, rất nhiều thứ không chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ có thể vội vàng chuẩn bị.
Trong mật thất, Hứa Hoài Hiên vừa mới trốn, chuẩn bị chờ sư phụ bắt Phó Lẫm rồi mới lặng lẽ đi ra.
Ai ngờ đã xảy ra chuyện này.
Hứa Hoài Hiên liền không quan tâm chuyện khác, vội vàng chạy ra giúp đun nước sôi.
Trong sân, sau khi Phó Lẫm đấu một phen với Hứa Hiện, chỉ có thể phòng ngự bị động, có vẻ rất chật vật bị ném tại chỗ.
Trong đầu hắn tràn ngập tin tức Lâm Diệu nói Hứa Hoài Hiên đã chết, nội tâm tràn đầy suy sụp thống khổ.
Đột nhiên vào lúc này, hắn lại nhìn thấy Hứa Hoài Hiên từ mật thất chạy ra.
Phó Lẫm nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hứa Hoài Hiên, cả người như bị đông cứng trong giây lát.
Nhưng sau ít phút ngắn ngủi, hắn nhanh chóng bị bao phủ bởi vui mừng khôn xiết.
Thời điểm hắn ra tay giết Hứa Hoài Hiên, vốn rất do dự, lý trí và tình cảm giằng xé, cuối cùng cũng không làm Hứa Hoài Hiên bị thương chỗ hiểm, liền vội vàng rời đi.
Ngay từ đầu, đối với Phó Lẫm, Hứa Hoài Hiên chỉ là một người qua đường, hắn từ lâu đã không còn tin tưởng người khác, càng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm bạn với Hứa Hoài Hiên.
Hắn kiên định với những gì mình phải làm, chưa bao giờ chần chờ, nhưng Hứa Hoài Hiên lại là một ngoại lệ.
Càng không xong chính là, sau khi hắn rời đi, trong đầu đều nghĩ về Hứa Hoài Hiên.
Sợ rằng cậu sẽ tức giận, sợ rằng cậu sẽ thật sự xảy ra chuyện, cũng sợ mình sau này sẽ không còn được gặp lại cậu.
Phó Lẫm vì thế đau khổ, cố gắng chuyển hướng lực chú ý, cuối cùng lại vẫn không thể nhịn được chủ động trở về tìm Hứa Hoài Hiên.
Ai ngờ lại khiếp sợ mà biết được tin Hứa Hoài Hiên đã chết từ trong miệng Lâm Diệu.
Hắn biết Lâm Diệu nói rất có lý, tuy rằng hắn chưa đả thương chỗ hiểm, nhưng Hứa Hoài Hiên thân thể suy yếu, lại thêm đánh mất ý chí chiến đấu, rất có khả năng chịu không nổi.
Chỉ là hắn không dám nghĩ nhiều, cũng không dám tiếp nhận.
Kể từ đó, đại não của hắn rối như tơ vò, giống như mất đi phương hướng.
Cho nên lúc này Hứa Hoài Hiên đột nhiên xuất hiện, nội tâm hắn vô cùng mừng rỡ, bình tĩnh nhìn Hứa Hoài Hiên, tầm mắt di động theo Hứa Hoài Hiên, cũng có chút khó dời đi.
Có đôi khi, phải đợi đến khi mất đi rồi, mới có thể biết "thất nhi phục đắc" là cảm giác gì.
(*mất rồi mà lấy lại được)
Tần Chí ôm Lâm Diệu đau bụng khó nhịn vào phòng, liền bị Hứa Hiện đuổi ra ngoài, nói ông cần xem xét tình hình hiện tại của Lâm Diệu, không thể phân tâm.
Tần Chí lo lắng sốt ruột mà đi tới đi lui ngoài phòng, dừng một chút, lại bảo Ngụy Lăng Dương xem có thể tìm bà mụ tới không.
Hứa Hiện tuy có y thuật cao cường, nhưng chưa từng đỡ đẻ cho người ta, thật sự không có cách nào mới "không trâu bắt chó đi cày".
Nghĩ đến đây, Tần Chí tràn đầy sát ý đối với Tần Hựu.
Y không ngờ người của Tần Hựu sẽ đến nhanh như vậy, còn trùng hợp như vậy.
Nếu đêm nay Lâm Diệu có sơ xuất, y nhất định sẽ làm cho Tần Hựu sống không bằng chết.
Ở bên kia cánh cửa, Tần Chí có thể nghe thấy rõ giọng nói của Hứa Hiện và âm thanh chịu đựng đau đớn của Lâm Diệu.
Không bao lâu, cửa phòng được mở ra.
Hứa Hiện nghiêm nghị: "Tình hình hiện tại của Lâm Diệu rất nguy hiểm, hài tử này dù thế nào cũng phải sinh ra, nếu không ngay cả tính mạng của nó cũng sẽ gặp nguy hiểm."
"Sư phụ, Lâm Diệu tuyệt đối không thể có sơ xuất." Ánh mắt Tần Chí kiên định nói: "Xin ngài hãy cố gắng hết sức cứu hắn, cho dù không cứu được hài tử này."
Hứa Hiện sửng sốt: "Ngươi xác định?"
Tần Chí không hề có chút do dự: "Xác định.
Xin sư phụ hãy lấy cứu Lâm Diệu làm trọng."
"Ta đã biết." Hứa Hiện nặng nề bước vào phòng: "Ngươi cũng vào hỗ trợ đi."
Lâm Diệu sinh hài tử này vô cùng khó khăn, từ giờ Dậu đến giờ Hợi, qua hơn hai canh giờ, lại vẫn không thể sinh hạ.
Trên giường, Lâm Diệu đầy mồ hôi, đau đến cả người vô lực, dưới sự an ủi của Tần Chí chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Lúc này trạng thái của Tần Chí cũng không khá hơn Lâm Diệu, chỉ là y cần phải giữ bình tĩnh, không thể hoảng.
Nước nóng lần lượt được đưa vào phòng.
Ban đầu người đưa nước nóng là Hứa Hoài Hiên, sau đó đổi thành Phó Lẫm.
Hứa Hoài Hiên muốn tự mình đun nước, lại muốn đưa nước, căn bản lo liệu không hết nhiều việc, liền ngầm đồng ý để Phó Lẫm hỗ trợ.
Nhưng mặc dù vậy, cậu cũng không để ý hay sẵn sàng nói chuyện với Phó Lẫm.
Đối với Phó Lẫm, như vậy cũng đủ.
Hắn biết Hứa Hoài Hiên không chết, có thể thường lui tới nhìn cậu như vậy, liền thấy đủ.
Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã được huấn luyện thành sát thủ, là Hứa Hoài Hiên làm hắn cảm nhận được sự ấm áp chưa bao giờ có.
Huống hồ lúc trước nếu Hứa Hoài Hiên không cứu hắn, hắn có lẽ đã sớm mất mạng.
Tần Chí thực sự lòng mang khúc mắc với Phó Lẫm, ngay cả khi Phó Lẫm hiện tại không nghe theo lệnh của Tần Hựu, lúc trước hắn cũng từng phụng mệnh lệnh Tần Hựu ám sát Hứa Hoài Hiên, cản trở y giải độc.
Chỉ là hiện giờ tình thế cấp bách, Phó Lẫm lại cứu Lâm Diệu một mạng.
Tần Chí mặc dù không thích hắn, cũng không cố ý thù địch.
Đầu giờ Tý, Ngụy Lăng Dương chạy trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng cũng tìm được một bà mụ kinh nghiệm phong phú.
Bà mụ tuổi không trẻ, bị Ngụy Lăng Dương cưỡi ngựa mang theo, cả người đều suýt chút nữa tan thành từng mảnh.
"Chậm một chút, chậm một chút." Bà mụ bị Ngụy Lăng Dương lôi kéo, liền nói: "Ngươi trước hết cho ta thở, thật sự là muốn lấy mạng già."
Trên đường xóc nảy bôn ba, lúc này bà còn có chút bàng hoàng.
Ngụy Lăng Dương chỉ vào trong phòng, nghiêm túc nhấn mạnh nói: "Đây là đương kim bệ hạ và hoàng hậu, ngươi nhất thiết cẩn thận, nếu có sơ xuất, ai cũng đảm đương không nổi."
Bà mụ thoáng chốc hoảng sợ, không ngờ thân phận của sản phụ tôn quý như thế.
Bà nhất thời than thở không ngừng, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Bà mụ mà Ngụy Lăng Dương mời nổi tiếng xa gần, kinh nghiệm phong phú, nghe nói có bà ra tay, không có hài tử nào không thể được sinh ra.
Sau khi bà mụ vào nhà, Tần Chí lại được cung kính mời ra.
Y đứng dưới mái hiên, cả người sương lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, khẩn trương đến mức đứng như tượng.
Phó Lẫm bưng nước nóng vào phòng, lại bước nhanh ra ngoài, tiếp tục đổ đầy nước nóng.
Lúc này đêm đen như mực, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân vội vàng trong nhà gỗ, tình thế khẩn cấp.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng khóc nỉ non đột nhiên phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Dưới mái hiên, Tần Chí đột nhiên xoay người, mang theo cảm giác áp bách nhìn về phòng.
Cửa phòng ngay sau đó mở ra, bà mụ ôm một đứa bé mới sinh nho nhỏ đi ra,vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu đã hạ sinh một tiểu hoàng tử Xích Kiêu, phụ tử bình an."
Nghe được câu cuối cùng, tâm tình như sợi dây căng chặt suýt đứt của Tần Chí bỗng nhiên thả lỏng lại.
Y đi thẳng vào phòng, khi ngang qua bà mụ liếc nhìn đứa bé mới sinh còn non nớt trong tã lót, ngay sau đó liền không dừng lại mà đi về phía Lâm Diệu.
Lâm Diệu sinh xong bảo bảo, chịu đựng không nổi mà ngất xỉu, nhưng Hứa Hiện kiểm tra, xác định cũng không có trở ngại, chỉ là quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, chờ nghỉ ngơi một chút thì không sao.
Tần Chí ở bên cạnh Lâm Diệu, lau mồ hôi trên mặt cậu, cúi đầu nhìn Lâm Diệu, nhẹ giọng nói: "Diệu Diệu, cảm ơn ngươi."
Nói xong, y lại cúi người hôn lên trán Lâm Diệu, nắm chặt lấy ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch của cậu.
Chúc mừng bảo bảo đã chào đờiヾ(^ヮ^)ノ Mẫu tử bình an~.
Bình luận truyện