Chương 9
Từ chương này mình quyết đổi xưng hô cho thuần Việt luôn.
Ca -> anh, tỷ -> chị, lão sư -> thầy.
Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian đọc, mình chưa có kinh nghiệm nhiều nên sẽ có thiếu sót, mọi người cứ tự nhiên nhắc nhở mình ạ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhóm truyền thông trong lòng đcm, ngoài mặt thì cười hì hì tiếp tục phỏng vấn.
Chẳng qua sau một màn kia tất cả đều chung chí hướng tránh quả bom Lộ Thiên Tinh, quay sang những người khác.
Có tên kia mới biết được các vị này tốt biết bao nhiêu, nhóm truyền thông chỉ cảm thấy những câu trả lời này rõ ràng đặc biệt lọt tai.
Coi đi, người người hòa hợp không tốt sao? Cứ một hai phải khó ở làm gì!
Vì thế, nhờ Lộ Thiên Tinh "trợ giúp", dù nghệ sĩ hay truyền thông đều rất vui vẻ, thuận lợi hoàn thành phỏng vấn.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Đây không phải kết quả cậu muốn!
Họp báo kết thúc, Tiền Lãng liền vọt tới trước mặt Lộ Thiên Tinh bằng tốc độ nhanh nhất vác người đi.
Hai người tạm thời trở lại xe, Tiền Lãng ấn cậu xuống ghế, cả giận nói: "Cậu muốn làm gì! Tôi đã chuẩn bị kịch bản hết rồi, cậu cố ý phải không?"
Lộ Thiên Tinh nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt vô tội vạ, chớp mắt nói: "Đâu có, tôi quên thôi."
"Muốn ăn hành phải không!" Tiền Lãng bắt tay đặt ở trên cổ cậu, làm bộ muốn bóp chết tên này: "Quên thuộc kịch bản, còn ăn nói lung tung tầm phào không liên quan gì cả, đừng có qua loa định lừa tôi, nói! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Lộ Thiên Tinh tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh nói: "Hôm nay đẹp trời nhở, nghỉ ngơi thôi."
"Cậu cứ ỷ lại cái thói lười suy nghĩ phải không? Muốn lừa người chứ gì?"
"Đâu."
Tiền Lãng: "......Tên này cậu chọc chết ông mà!!"
Tiền Lãng hận không thể bóp chết cậu luôn, nhưng anh không dám dùng sức với cái cổ quý giá của Lộ Thiên Tinh, giằng co một lúc rồi nhéo thật mạnh lên mặt cậu, bắt đầu lôi di động ra gọi điện.
Lộ Thiên Tinh cho rằng anh muốn gọi cho bên truyền thông, ngồi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đừng gọi, báo chí người ta muốn viết gì cứ để đấy, lỡ tưởng thần tượng tôi đây hoàn mĩ tuyệt vời tự dưng lộ ra khuyết điểm rồi hút thêm được fan thì sao?"
Tiền Lãng cười lạnh: "Tôi không gọi bên truyền thông."
"Thế anh gọi cho ai?"
"Chị Điền! Tôi quản không được cậu, để chị Điền quản cậu."
Chị Điền là người đại diện của nguyên chủ tên Điền Điềm, nghe tên thì mềm ngọt nhưng trên thực tế cô là một vị nữ nhân hiện đại, làm việc thành thục giỏi giang sấm rền gió cuốn.
Nguyên chủ ra mắt nhiều năm như vậy, việc lớn nhỏ đều dựa vào Điền Điềm xử lý.....!Bằng không, với cái tính ương ương dở dở đần thối của nguyên chủ thì dù có tài hoa bao nhiêu cũng sẽ không giữ vững địa vị nhiều năm thế này được.
Dạo này không ở cùng nguyên chủ là vì vừa kết hôn đi hưởng tuần trăng mật rồi.....!Nên nữ chủ mới dễ dàng công lược tên này, mà nguyên chủ cũng sẽ không tự đào mồ chôn mình chết thảm như vậy.
Tuyến thời gian quá hoàn hảo, cốt truyện hợp lý lại gãi đúng chỗ ngứa.
Lộ Thiên Tinh trào phúng nghĩ lại đột nhiên bừng tỉnh, không đúng, giờ không phải lúc xàm xí đú đởn.
Trọng điểm là người đại diện này rất lợi hại, nếu cô ấy biết mình chơi trội....!
Lộ Thiên Tinh sắc mặt biến đổi, đè Tiền Lãng xuống cướp luôn điện thoại: "Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng quấy rầy chị Điền, anh không biết người ta đang hưởng tuần trăng mật à? Chỗ đấy chệch chúng ta 13 tiếng đồng hồ đó, làm bóng đèn là bị sét đánh cho coi!"
Tiền Lãng không dám đánh lại cậu, sợ tay sợ chân, di động vô lực bị cuỗm đi luôn rồi.
Anh nhìn đối phương, trừng mắt nói: "Vậy biết sai chưa? Còn dám nữa không?"
"Biết sai rồi." Lộ Thiên Tinh đưa điện thoại di động qua, ý đồ trấn an anh: "Đừng làm loạn, chút liên hoan tôi dẫn anh đi ăn ngon nha?"
Tiền Lãng nổi giận, duỗi tay nhéo cổ áo cậu: "Đừng có đánh trống lảng, lần sau còn tái phạm nữa không?"
Lộ Thiên Tinh yên lặng nhìn anh, trên mặt viết thật to chữ: Dám.
Tiền Lãng: "......"
Anh bị vị tổ tông này làm cho tức chết rồi!!!
Lộ Thiên Tinh sợ anh sôi máu lên tiếp, vội vàng vuốt lông: "Tôi hiểu mà, chắc chắn sẽ không chạy đi tìm chết nữa, nhiều lắm thỉnh thoảng đùa chút thôi, thật đó, tôi thề!"
Tiền Lãng cố nén tức giận, hỏi cậu: "Vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Lộ Thiên Tinh biết anh đang lo lắng, phi thường nghiêm túc nói: "Dù sao cũng sẽ không hại đến bản thân đâu."
Tiền Lãng im lặng nhìn cậu, tựa như xác định thật giả trong lời nói của tên mắc dại này.
Lộ Thiên Tinh tùy ý để anh đánh giá, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, tràn đầy ý cười.
Hai người giằng co một lát, Tiền Lãng đột nhiên rũ đầu, hừ lạnh nói: "Hại gì thì hại, cũng đều là cậu chịu!"
Lộ Thiên Tinh biết đây là giới hạn, trấn an nói: "Tôi đau thì sẽ biết nặng nhẹ, yên tâm." Nói, lại lần nữa tách ra hỏi chuyện khác: "Đợi lát nữa Lưu Vân Trường bên kia liên hoan anh đi với tôi không?"
"Không đi, nhìn mặt cậu muốn điên lên rồi." Tiền Lãng tức giận hờn dỗi hai câu, lấy lại điện thoại ngẫm vẫn không yên tâm, nhắn tin hỏi Lưu Vân Trường địa điểm liên hoan —— đời trước anh nợ vị tiểu tổ tông này hay sao!
Lưu Vân Trường chia sẻ địa chỉ ngay, lại lén lút hỏi: "Xong rồi hả? Định đến ngay luôn?"
Tiền Lãng trả lời, đưa địa chỉ cho tài xế, sau đó nhắn tin cho quản gia thông báo.
Vội vội vàng vàng một hồi bao nhiêu tức giận cũng bay hết, lúc đưa Lộ Thiên Tinh vào phòng lại lần nữa khôi phục gương mặt tươi cười.
Trong phòng có mặt rất nhiều người, ngoài bốn vị giám khảo và đạo diễn ra còn có dàn nhân viên chuyên nghiệp của Tân Tinh Tú.
Đi theo Lưu Vân Trường đều là người có năng lực, giờ phút này nhìn thấy Lộ Thiên Tinh không khen thì là khen, giống như cuộc họp báo chưa hề xảy ra, người người như cũ vô cùng náo nhiệt chào hỏi
Người chủ động nhắc đến chuyện này ngược lại là Lộ Thiên Tinh, cậu đến bên tai Lưu Vân Trường, thấp giọng nói: "Đạo diễn Lưu, việc lúc sáng không cần thay tôi che đậy, cứ để yên thế đi."
Nụ cười Lưu Vân Trường cứng lại, rất là kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Thầy Lộ đây là?"
Lộ Thiên Tinh bình tĩnh nói: "Tính tôi vốn không tốt, giấu thì phải diễn, không muốn diễn."
Đây dường như là đang tự bôi đen mình.
Lưu Trường Vân lần đầu tiên gặp phải tình huống này, suy tư một lúc lâu mới nói: "Thầy Lộ yên tâm, chương trình của chúng ta vốn là để giải trí, không cần diễn, bình thường thế nào thì cứ thế đó.....!Vả lại chúng ta phát sóng trực tiếp chứ không phải cắt nối biên tập, bảo muốn diễn cũng sẽ lộ, đương nhiên càng thật càng tốt rồi."
Mắt Lộ Thiên Tinh phát sáng: "Phát sóng trực tiếp?"
"Đúng vậy, thêm cả các trang web đã kí hợp đồng cũng sẽ phát sóng toàn mạng luôn." Nói về chuyện công việc thì Lưu Vân Trường đĩnh đạc kiêu ngạo vô cùng.
Lực chú ý của Lộ Thiên Tinh đều đặt ở mấy chữ phát sóng trực tiếp —— đây đúng là cơ hội lớn để cậu hút anti đó! Hăng hái muốn quẩy ngay quá đi!
Lưu Vân Trường nói: "À, chủ yếu là sơ tuyển hơi tốn thời gian, khoảng nửa tháng sau là sẽ bắt đầu bấm máy."
Lộ Thiên Tinh có chút kinh ngạc: "Sơ tuyển nhanh vậy sao?"
Lưu Vân Trường nói: "Cũng không hẳn, ngay từ lúc tung trailer thì chúng ta đã bắt đầu vòng sơ tuyển rồi, hiện tại bảo nổi thì cũng chỉ là nhờ quảng cáo thôi"
Lộ Thiên Tinh có chút bừng tỉnh, nghĩ đến việc mình có thể lên chương trình sớm lòng liền vui vẻ vô cùng, cầm ly nước trái cây cụng một cái: "Đạo diễn Lưu lợi hại."
"Đâu có đâu có." Lưu Vân Trường khiêm tốn, uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng.
Lộ Thiên Tinh cũng cao hứng, nhưng tiếc cái dạ dày cậu không tốt, Tiền Lãng còn lâu mới cho cậu uống rượu, chỉ có thể yên lặng rót thêm một ly nước trái cây tự tiêu khiển.
Lưu Vân Trường uống rất sung, nâng ly rượu nói với Phàn Vân Cảnh: "Đây, tôi kính Phàn tổng một ly, cảm ơn Phàn tổng dốc túi tương trợ, tự nguyện đầu tư."
Phàn Vân Cảnh ngồi bên phải Lộ Thiên Tinh, nghe vậy quay đầu ra xem, ánh mắt thâm trầm nhiễm một tầng men say, cả người trở nên ấm áp thêm vài phần.
Hắn nhìn chằm chằm Lộ Thiên Tinh một lúc lâu, dường như không quan tâm ai nói gì nữa.
Lộ Thiên Tinh cảm thấy hắn chắc là uống say rồi......!Cũng đúng, ngoại trừ đạo diễn ra thì hắn được kính rượu nhiều nhất, chống cự được tới giờ coi như là tửu lượng không tồi rồi.
Nghĩ nghĩ, Lộ Thiên Tinh nhắc nhở nói: "Đạo diễn Lưu muốn uống một ly với anh kìa."
Đôi mắt Phàn Vân Cảnh nheo lại, nửa phút sau mới phát ra một tiếng nghi hoặc: "Hửm?"
Lộ Thiên Tinh chỉ chỉ Lưu Vân Trường bên trái lặp lại nói: "Kia, muốn kính rượu anh."
Lời vừa dứt, Lưu Vân Trường cũng đem ly rượu đưa tới.
Lộ Thiên Tinh tựa lưng vào ghế ngồi để chừa không gian cho bọn họ, lại cảm giác lưng ghế bên phải đột nhiên bị đè xuống, cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, vừa lúc người bên cạnh cũng đang quay sang, duỗi cánh tay ra cạn ly với Lưu Vân Trường.....!
Chờ Lộ Thiên Tinh thấy rõ người dựa vào lưng ghế bên phải chính là Phàn Vân Cảnh, hậu tri hậu giác phát hiện, mình vừa nghiêng đầu sát ngay ngực của người nào đó! Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn được yếu hầu của đối phương lẫn phần xương hàm hoàn mỹ gợi cảm.....!Quan trọng nhất là tư thế này thật sự cực kì giống bị đối phương ôm trong ngực!
Lộ Thiên Tinh chợt hoàn hồn, vừa định đẩy người ra liền phát hiện tầm mắt sáng ngời nào đấy —— bên kia đã uống rượu xong ngồi lại ngay ngắn rồi.
Thoạt nhìn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Lộ Thiên Tinh yên lặng uống ly nước trái cây để bình tĩnh lại, cuối cùng quyết định không chấp nhặt với một tên say!
Cũng may không có ai chú ý đến bọn họ, Lưu Vân Trường uống choáng váng đầu óc đứng gần cũng không thấy rõ.
Lộ Thiên Tinh hơi hơi yên tâm, tự cầm ly của mình xem náo nhiệt của một lũ ma men.
Đợt liên hoan này quẩy sung tới 10 giờ tối mới tan, có người không say cũng có người ngã trái ngã phải không đứng dậy nổi.
Đặc biệt nhất là hai vị Lưu Vân Trường và Phàn Vân Cảnh, một người thì bị nhân viên khiêng đi, người thì trợ lý đỡ.
Chờ lên xe đóng cửa, tên nào đấy vừa say tí bỉ thoắt cái đã tỉnh bơ, thừa dịp trời tối ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài khách sạn vẫn náo nhiệt, số ít người tỉnh táo đang bắt xe cho những thành phần lết không nổi, lui lui tới tới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Người bên trong xe không hề vội vã, mở cửa sổ xe đợi năm phút, rốt cuộc thấy được người đi ra từ bên trong khách sạn.
Bóng dáng thanh niên rất dễ nhận ra, thoải mái vô tư lự, đi đường không nhanh không chậm, giống như con mèo trắng ưu nhã kiêu ngạo tự phụ lại xen chút đáng yêu.
Cậu đỡ trợ lý của mình, hơn nửa khuôn mặt đều giấu dưới vành nón, qua ánh đèn đường cũng chỉ có thể thấy chiếc cằm trắng nõn tinh xảo.
Cậu dường như đang nói gì đó.
Nam nhân chăm chú, chỉ có thể mơ hồ nghe được vài câu phàn nàn"Làm quái gì uống rượu dữ thế không biết" "Cả người hôi muốn chết", giọng mũi ghét bỏ đặc biệt đáng yêu.
Đến khi bọn họ lên xe rời đi nam nhân mới lần nữa đóng cửa sổ, tựa lưng vào ghế ngồi nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Xe từ từ di chuyển, ánh đèn xe trong chốc lát đã biến mất trong màn đêm mênh mang..
Bình luận truyện