Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 84: Lo lắng cho em



Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Lâm Nhan, khuôn mặt kia giống vợ ông khi còn trẻ đến bảy phần, đôi mắt ông ửng đỏ, cố gắng giấu giếm cảm xúc cuồn cuộn, kích động đến mức nói không nên lời.

"Tiên sinh, có phải ngài tìm nhầm phòng không?" Tuy rằng trong mắt người đàn ông không có ác ý, nhưng Lâm Nhan cũng không thoải mái lắm.

"Con chính là Lâm Nhan đúng không, con giống y đúc với dáng vẻ mẹ con lúc còn trẻ, ta là Sở Trường Lâm, là bố của Sở Mộ Trầm, cũng là... của con." Người đàn ông đối diện với đôi mắt mờ mịt vô tội của Lâm Nhan, những từ "bố ruột" tiếp theo nhất thời không nói thành lời.

Bố của Sở Mộ Trầm à, vậy người đàn ông này không phải là bố ruột của cô sao?

Trong nháy mắt tâm trạng Lâm Nhan có chút không đồng nhất, phức tạp, sợ hãi, không biết nên dùng vẻ mặt nào, giọng điệu nào nói chuyện với ông, giống như mắc ở trong họng, không khí vô cùng áp lực, kỳ lạ.

"Lâm Nhan, thật xin lỗi đã đường đột đến tìm con như vậy, ta nghe Mộ Trầm nói hôm nay con sẽ đến Bắc Thành, rất muốn đến thăm con nhìn con một chút, cho nên nhịn không được đã..." Sở Trường Lâm cẩn thận giải thích, ông là người ngồi ở địa vị cao đã lâu nhưng khi đứng trước mặt đứa con gái ruột đã mất đi hơn hai mươi năm thì cũng vô cùng căng thẳng, sợ sệt đến mức sợ nói sai chữ nào.

"Vâng, thầy Sở đã nói qua với con, trong lòng con đã có chuẩn bị." Lâm Nhan gật đầu, từ chối cho ý kiến, giọng điệu xem như bình tĩnh.

"Lâm Nhan, thật sự rất xin lỗi, đã nhiều năm như vậy bọn ta cũng không tìm..." Sở Trường Lâm thở dài một tiếng, vừa định nói đến chuyện cũ đã bị một âm thanh ngắt lời.

"Bố, làm sao bố lại đến đây vậy?" Sở Mộ Trầm đã đi rồi lại quay lại, chạy chậm đến gần, trong tay còn cầm theo một túi đồ màu trắng. Đọc Full Tại truyenbathu.vn

"Mộ Trầm, không phải con đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Ta, ta biết hôm nay em gái con đến Bắc Thành, muốn đến thăm nó, chỉ đến nhìn một chút, ta không định làm gì cả..." Sở Trường Lâm bị con mình bắt gặp đúng lúc, vẻ mặt vô cùng thiếu tự nhiên, nói chuyện hơi lộn xộn, nhưng mà nói trong nói ngoài đều là để ý đến đứa con gái ruột Lâm Nhan này.

"Bố, chúng ta không phải đã nói chuyện này để từ từ rồi tính sao? Bố đột nhiên xuất hiện như vậy chắc chắn sẽ dọa đến em ấy." Giọng nói Sở Mộ Trầm vô cùng bất đắc dĩ, lo lắng nhìn Lâm Nhan, vẻ mặt anh thấp thỏm đưa chiếc túi màu trắng đang cầm trong tay cho cô, "Lâm Nhan, anh vừa mới đi ra ngoài mới nhớ đến quên đưa em đi mua găng tay và khăn quàng cổ, em dùng tạm nhé, anh không nghĩ rằng bố anh sẽ đến, em đừng sợ, ông ấy chỉ là quá muốn gặp em, nhịn không được đến nhìn em, ông ấy tuyệt đối sẽ không ép em gì hết."

Lâm Nhan không nghĩ tới Sở Mộ Trầm vẫn còn nhớ mua găng tay và khăn quàng cổ cho cô, nhất thời trong lòng không biết là cảm động chiếm phần lớn hơn hay là không biết làm sao chiếm phần lớn hơn nữa.

Sở Mộ Trầm thật sự là có dáng vẻ của một người anh trai lý tưởng nên có, dịu dàng săn sóc, lại quan tâm đầy đủ vừa phải, khiến cho người ta muốn không thích cũng khó.

Hơn nữa hai người đã có nền tảng trước đó cùng quay chung chương trình với nhau, nếu Lâm Nhan nhận anh cũng xem như dễ dàng, nhưng về người bố ruột này cô sẽ không thể thản nhiên như vậy được.

"Cảm ơn, mọi người có muốn vào ngồi một chút không?" Lâm Nhan nói lời cảm ơn với Sở Mộ Trầm, người ta đã tìm đến cửa, cô cũng không thể chặn người ta ngoài cửa đúng không!

Lâm Nhan vừa dứt lời, đôi mắt của bố Sở sáng rực lên, không chút khách sáo bước vào phía trong.

Sở Mộ Trầm nhíu mày, muốn ngăn cản đã không kịp nữa, đành phải cùng đi vào theo.

Lâm Nhan thuận tay lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh của khách sạn đặt trước mặt hai người, nói: "Điều kiện khách sạn chỉ có như vậy, mọi người thông cảm nhé."

"Không cần phải bận bịu vậy đâu, ta không khát, con có thể cho ta vào cửa đã tốt lắm rồi." Bố Sở cười hòa nhã, vô cùng vui mừng ngắm nhìn Lâm Nhan, trong lòng càng thêm yêu thích đứa bé này hơn mấy phần.

Vẻ mặt của Lâm Nhan hơi cứng lại một chút, không biết phải trả lời như thế nào, cô cũng không thể ngăn ông ở ngoài cửa mà!

"Cho dù con không có quan hệ gì với nhà họ Sở đi nữa, nhưng con và thầy Sở cũng được xem như là bạn bè, ngài là bố của thầy Sở, cũng coi như là một nửa bậc cha chú rồi, con sẽ không chặn ngài ngoài cửa." Lâm Nhan nhàn nhạt cười, trả lời.

"Lâm Nhan, con là một đứa nhỏ rất tốt, chỉ là, khách sạn này nhìn điều kiện tệ như vậy, một mình con ở lại khách sạn có được không? Có thiếu an toàn hay không?" Phản ứng của Lâm Nhan cũng nằm trong dự liệu, nhưng bố Sở vẫn rất thất vọng, ánh mắt quét qua trang trí trong phòng một chút, nhíu mày, không yên tâm nói ra sự lo lắng của mình.

"Bố~" Mặc dù trong lòng Sở Mộ Trầm cũng có lo lắng như bố Sở, nhưng anh sợ khiến Lâm Nhan phản cảm, vẫn kìm nén không nói, ai ngờ bố già nhà mình lại hoàn toàn không dằn lòng được.

"Cái gì gọi là quan tâm quá nhiều, ta cũng lo lắng cho em gái con vậy, sợ con bé ở bên ngoài không tốt, không an toàn."

"Bố, Lâm Nhan cần thời gian để đón nhận chuyện này, bố có thể đừng tạo áp lực lớn như vậy cho em ấy không." Sở Mộ Trầm đỡ trán, ông già anh nóng nảy quá, quan tâm quá đáng, tốt quá hóa dở, chỉ sợ sẽ hoàn toàn trái ngược.

Lâm Nhan cũng không phải là một cô gái cảm tính.

"Sở tiên sinh, trong hai mươi năm trước khi biết mình là con gái của nhà họ Sở, con vẫn sống rất tốt, hơn nữa, bây giờ khách sạn quản lý rất nghiêm, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề về an toàn, ngài cũng không cần phải lo lắng quá." Lâm Nhan mỉm cười, giọng điệu khách sáo mà xa cách, cô cũng không quen một người xa lạ bỗng dưng quan tâm đ ến mình, cảm giác này rất kỳ lạ.

"Lâm Nhan, em đừng để ý, ông ấy đã lớn tuổi nên thích nói dông dài thôi, cũng không nhịn được. Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi, anh đưa ông ấy trở về trước." Sở Mộ Trầm xác định trên mặt Lâm Nhan không có cảm xúc không vui, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, đỡ bố Sở chuẩn bị đi về.

"Lâm Nhan, ta..." Ánh mắt bố Sở chăm chú nhìn Lâm Nhan không rời, định nói gì đó, lại không biết mở miệng thế nào.

Hình như Lâm Nhan cũng cảm giác được, có chút không đành lòng, "Sở tiên sinh, chuyện này bất ngờ quá, con cần thêm thời gian, bây giờ đều là mọi người nói con là con gái của nhà họ Sở, nhưng nếu lỡ nghĩ sai thì sao!"

"Tuyệt đối không có khả năng tính sai, con giống hệt dáng vẻ mẹ con hồi còn trẻ, nhìn thấy con lần đầu tiên ta đã biết con là con gái của ta, nếu con không tin có thể lập tức làm xét nghiệm quan hệ thân nhân." Cảm xúc của bố Sở có chút kích động, phản bác.

"Con sẽ suy nghĩ kỹ càng đề nghị của ngài." Lâm Nhan gật đầu, tâm trạng hơi nặng nề.

"Lâm Nhan, có chuyện gì có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào." Sở Mộ Trầm lo lắng dặn dò.

"Vâng." Lâm Nhan cười tiễn hai người ra khỏi cửa, bỗng nhiên có một đám phóng viên không biết từ chỗ nào lao đến, chặn ba người ở cửa, những vấn đề bén nhọn ập thẳng vào mặt mọi người.

"Sở Ảnh đế, xin hỏi bây giờ anh và Lâm Nhan đang ở cùng với nhau sao?"

"Sở Ảnh đế, người trong giới đền đồn là anh không gần phụ nữ, Lâm Nhan có phải là hình mẫu lý tưởng của anh không?"

"Xin hỏi hai vị yêu nhau lúc đang quay chương trình sao?"

"Sở Ảnh đế, nghe nói sắp tới anh sẽ tham gia diễn trong một bộ phim truyền hình, trên mạng có tin đồn nổ ra là Lâm Nhan cũng sẽ diễn chung, đây có phải là sự thật không?"

"Sở Ảnh đế, mối quan hệ giữa Lâm Nhan và Tạ thiếu của tập đoàn Tạ Thị ở Hải Thành không hề đơn giản, xin hỏi..."

...

Những phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi, cả đám đều chỉ thẳng vào mối quan hệ giữa Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm.

Lông mày của Lâm Nhan nhíu chặt lại, nếu hôm nay không có bố Sở ở đây, chỉ có cô và Sở Mộ Trầm ở cửa khách sạn, chỉ sợ tiêu đề ngày mai chính là Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm đến khách sạn thuê phòng.

Những phóng viên này thật sự rất đáng ghét, không hề để cho người ta có chút không gian riêng tư nào, thậm chí đến loại khách sạn tiêu chuẩn này cũng có thể trà trộn vào.

Lâm Nhan biết lúc này chỉ cần nói ra mối quan hệ giữa cô và nhà họ Sở thì cuộc hiểu lầm này sẽ dừng ở đây, nhưng mà bỗng nhiên công bố ra như vậy, sẽ lại tạo nên sóng gió thế nào chứ?

Cô không thích cảm giác bị người khác ép buộc thế này.

"Không được chụp nữa, các người đã xong hay chưa? Tôi với Lâm Nhan là bạn tốt, bạn tốt đến Bắc Thành, tôi làm tròn chức trách của một người chủ nhà thì có vấn đề gì sao? Đáng để mọi người huy động nhân lực chặn ở cửa phòng à?" Giọng nói của Sở Mộ Trầm lạnh lùng, ác liệt, cả người tản ra áp suất thấp đè ép người khác.

Khiến cho ai cũng có thể nhìn ra được Sở Ảnh đế từ trước đến nay luôn ôn hòa, tao nhã đã nổi giận rồi.

"Nếu chỉ là bạn bè tại sao có thể đi ra từ cùng một phòng? Bình thường chỉ có người yêu mới có thể cùng nhau thuê phòng chứ!" Một phóng viên đã có hơn 1 triệu fans mở livestream, cô ta luôn dùng thủ đoạn gian xảo để giành thắng lợi lúc phỏng vấn, giành được tin tức và độ nổi tiếng, căn bản không hài lòng với sự giải thích của Sở Mộ Trầm, giọng phản bác càng ngày càng chói tai.

"Mời cô nói năng sạch sẽ một chút! Làm một phóng viên, mắt cô có mù không? Hay là tầm nhìn bị cản trở? Nhìn không thấy còn có người thứ ba à? Ý cô nói như vậy, không phải tôi có thể nói là cô với bạn của bố cô đi ra từ một căn phòng đó là thuê phòng à?" Giọng nói của Sở Mộ Trầm đột nhiên trầm xuống, đôi mắt hung dữ trợn lên nhìn cô phóng viên kia, tức giận đến mức muốn đánh cô ta, nói chuyện cũng không thèm kiêng nể gì nữa.

"Sở Mộ Trầm, làm một người của công chúng, nhạo báng phóng viên, công kích thân nhân của phóng viên, mời anh xin lỗi tôi. Anh đừng nghĩ có thể lấp li3m cho qua, 1 triệu fans của tôi đang xem trực tiếp đều có thể làm chứng giúp tôi. Nam nữ minh tinh trong giới giải trí cùng nhau thuê phòng cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, cho dù là trong chương trình làm vợ chồng tạm thời cũng có ở khắp nơi. Xây dựng hình tượng trong sáng, lạnh lùng, không gần phụ nữ gì chứ, sụp đổ không phải chỉ là chuyện trong phút chốc hay sao? Anh thẹn quá hóa giận như vậy có phải đã bị tôi nói trúng hay không?" Cô phóng viên bị mắng, khuôn mặt đỏ bừng lên, là bị tức giận quá mức, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt có thể khóc ra bất cứ lúc nào, lại vẫn cố chấp không chịu buông tha.

"Livestream đúng không? Cô thuộc công ty nào? Tôi nhớ kỹ cô rồi, vu khống, phỉ báng người khác, cô chờ nhận giấy gọi của luật sư đi! Hôm nay ở chỗ này, có ai thì tính người đó, nếu ai dám bịa đặt chút nào về vụ tai tiếng giữa Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm đều chờ giấy triệu tập của luật sư." Bố Sở nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, cả người tản ra khí thế không giận mà uy.

Tất cả phóng viên đều bị khí thế nói một không nói hai trên người bố Sở dọa chết đứng, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của người này rốt cuộc là gì, cũng không dám hỏi lại, im lặng bắt đầu thu dọn thiết bị, đánh trống lui quân.

Ở đây là Bắc Thành đó, khắp nơi đều có người quyền cao chức trọng, người đàn ông này khí thế không hề tầm thường, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản, bọn họ chỉ là một phóng viên nho nhỏ, làm sao dám đắc tội, nhưng lại vẫn có người đầu óc không đủ sáng suốt, không tin tưởng là thật.

"Vị tiên sinh này, xin hỏi ông là ai? Dựa vào đâu mà vu oan cho tôi bịa đặt? Rõ ràng là Sở Mộ Trầm nhạo báng tôi, công kích thân nhân của tôi trước, ở đây tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho tôi, các ông đừng nghĩ uy hiếp tôi, tôi cũng có thể kiện các người." Cô phóng viên bị lời nói của bố Sở quấy nhiễu đến mức trong lòng hốt hoảng nhưng vẫn kiên trì nói.

"Nếu như bọn họ trong sạch, vậy những động tác thân mật qua lại ở sân bay thì giải thích thế nào?" Trong lòng cô phóng viên kia vô cùng căm giận, khăng khăng phải tranh đến mức thắng thua, đôi mắt đảo một chút, tầm mắt cũng chuyển đến trên người Lâm Nhan, "Lâm Nhan, là một trong những người có liên quan, có phải cô cũng nên giải thích một chút không? Trước đây không lâu, cô và Tạ thiếu của Hải Thành thân mật xuất hiện trước mặt công chúng, bây giờ lại ở cùng một căn phòng với Ảnh đế Sở Mộ Trầm, rốt cuộc cô với bọn họ..."

"Cô là cảnh sát hay là chánh án? Làm một phóng viên miệng không sạch sẽ, cũng không có giới hạn đạo đức, có tư cách gì mà yêu cầu tôi trả lời vấn đề của cô? Huống chi, cho dù là cảnh sát hay chánh án đi chăng nữa, cũng không có quyền hỏi đến sinh hoạt cá nhân của người khác mà!" Lâm Nhan cười lạnh nhìn người phụ nữ có khuôn mặt vặn vẹo trước mặt, cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề, cắn mãi không chịu nhả, còn nghĩ bọn họ sẽ sợ cô ta à.

"Lâm Nhan, tôi không phải là cảnh sát cũng không phải chánh án, nhưng cô là một ngôi sao nữ, chân đạp nhiều thuyền không cảm thấy xấu hổ sao? Đạo đức của cô thối nát như vậy căn bản không xứng với vị trí thần tượng, quả thật là bêu xấu phụ nữ chúng tôi.”

"Làm một người trưởng thành, hy vọng cô có thể chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra. Mộ Trầm, gọi điện thoại báo án." Đôi mắt bố Sở sắc bén, mạnh mẽ ra lệnh vang dội, ông kiêng dè danh tiếng sự nghiệp của con gái, chăm lo đến tâm trạng của cô, không thể công khai thân phận đã đủ ức chế rồi, nhưng ông cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác dám tổn thương bé con của ông.

Lâm Nhan hơi ngạc nhiên nhìn bố Sở, không nghĩ đến lúc này từng từ từng chữ của ông rất sắc bén, ngược lại là một người của phái hành động, mặc kệ là để thể hiện mình là một người bố tốt hay là thật sự đau lòng vì cô, Lâm Nhan cũng rất cảm động, ít nhất trong lúc này có người đứng trước mặt cô, thay cô che mưa chắn gió, cảm giác thật sự không tệ.

Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm bị phóng viên chặn ở cửa phòng khách sạn, tin tức phóng viên bị kiện bịa đặt phỉ báng lan truyền nhanh chóng.

Tất cả là nhờ vào livestream của cô phóng viên, nhưng mà livestream đó cũng trở thành chứng cứ quan trọng nhất. Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Đến lúc này, trên mạng không còn ai dám lan truyền tin xấu gì giữa Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm, thậm chí là chuyện xấu của Lâm Nhan và người khác cũng đều bị xóa sạch sẽ.

Các ngôi sao nữ có chuyện xấu bay đầy trời nhiều như vậy, rất nhiều người đều cam chịu đây là một loại thủ đoạn sao tác*, nhưng giống như Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm lần này trực tiếp kiện lên tòa án như vậy vẫn là lần đầu tiên.

*Sao tác couple hay còn gọi là tạo hiệu ứng cặp đôi là cách các sao Hoa Ngữ thường hay làm nhằm để tuyên truyền phim hay các chương trình thực tế giúp khán giả có hứng thú tiếp tục theo dõi hơn.

Không ai dám đụng đến chuyện xui xẻo này, nhưng mà mọi người cũng đều hiểu rằng, Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm dùng phương pháp mạnh mẽ như vậy để phản kích chuyện bịa đặt, chỉ sợ thật sự hai người vô cùng trong sạch.

Vậy rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì?

Sau khi Lâm Nhan nói cảm ơn với bố con Sở Mộ Trầm, bố Sở còn mang vẻ mặt lo lắng muốn Lâm Nhan đến nhà họ Sở ở, Sở Mộ Trầm tốn rất nhiều sức lực mới có thể lừa được ông đi.

Trong phòng khách sạn, Tạ Phong Trần vội vàng chạy đến, tất cả đã giải quyết ổn thỏa, quay lại yên tĩnh.

"Hôm nay may mắn có bọn họ ở đây, nếu không có lẽ em sẽ có một trận chiến ác liệt với những phóng viên đó." Lâm Nhan dựa vào trong ngực người đàn ông, nhắc lại chuyện ban ngày.

"Hừ! Nếu như không có bọn họ, em cũng sẽ không bị phóng viên chặn lại." Tạ Phong Trần hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Mới có mấy giờ ngắn ngủi, thái độ của Lâm Nhan thay đổi không khỏi quá nhanh đi, hoàn toàn bị mua chuộc rồi!

"Nói thì nói như vậy, nhưng cảm giác có người bảo vệ vẫn khiến người ta rất cảm động đó. Nói thật, người của nhà họ Sở cũng không tệ." Mặt mày Lâm Nhan cong cong, nhẹ giọng cười.

"Chẳng lẽ anh chưa từng bảo vệ em à? Tại sao không thấy em cảm động như vậy, Lâm Nhan, em thiên vị nha!" Tạ Phong Trần bất mãn ôm sát người trong lòng, uất ức lên án.

"Nếu như em không cảm động bây giờ anh còn có thể ở đây à? Thật ra anh không cần đến đây, bay tới bay lui rất vất vả đó!" Lâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, nhịn không được hơi hơi đau lòng.

Lâm Nhan dựa vào ngực anh, tâm trạng rất tốt, "Thật ra thì anh không đến cũng được."

"Nếu như anh không đến, em dễ bị lừa như vậy, người ta nói nói vài ba câu, cho một chút ngon ngọt đã bị gạt đi mất." Tạ Phong Trần.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cổ vũ cho anh Sở, bố Sở! Tạ cẩu, anh đã đến chậm rồi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện