Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 109: Gả Kỉ Thanh Ngữ đi
Editor: Ngọc Nguyệt
"Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu hắn. "Ngươi không phải là xem nhiều tấu chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi không thể ra cung sao?" Hiện tại bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung thì xuất cung, muốn hồi cung thì hồi cung, tự do thoải mái.
Dạ Thần giật mình, đôi mắt như phát sáng, câu hồn. Hắn lại nghĩ như vậy. Hai tay ôn nhu vuốt lưng thân hình nhỏ.
Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận hơi thở của hắn, cảm nhận sự ấm áp của hắn, yếu ớt cười, hắn sẽ không nghĩ linh tinh nữa.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngoài cửa sổ mưa rơi, trong phòng ấm áp.
"Đúng rồi, Cửu Nhi, hôm nay mẫu hậu đến tìm ta."
Thật lâu sau, khi Lãnh Loan Loan sắp ngủ, Dạ Thần mở miệng.
"Nàng tìm ngươi để làm gì?" Lãnh Loan Loan híp mắt, với người trước kia là Hoàng Hậu, hiện tại là Thái Hậu, nàng không có thiện cảm. Nếu không phải nàng là nương của Thần, nàng cũng không để ý nàng ta. Còn cố ý vênh váo tự đắc trước mặt nàng, ta phi.
"Nàng muốn ta hạ chỉ thả Kỉ Thanh Ngữ, khôi phục thân phận quận chúa." Dạ Thần nói.
"Vậy ngươi nói gì?"
Lãnh Loan Loan trong mắt lóe lên tia sáng. Nàng ta vẫn chưa hết hy vọng. Bất quá, đã lâu không thấy đóa hoa bách hợp kia, không biết hiện tại thế nào?
"Ta muốn hỏi nàng." Dạ Thần đáp. "Tuy ta cũng không muốn thả nàng, nhưng cũng không muốn làm phật ý mẫu hậu." Cho nên, đành phải nói như thế.
"Hừ." Lãnh Loan Loan hừ nhẹ. Muốn thả nàng ta ra, chẳng lẽ Thái Hậu còn muốn cho nàng ta xoay người, tìm phiền toái cho mình, dây dưa với Thần sao?
Nàng ta, nằm mơ đi.
"Thả người, không thể." Lãnh Loan Loan không khách khí nói. Nàng mặc kệ Kỉ Thanh Ngữ có phải chất nữ của Hoàng Thái Hậu hay không, nàng không ném nàng ta vào xà quật là nhân từ rồi.
Dạ Thần mím môi, hắn cảm thấy mẫu hậu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Ta nghĩ mẫu hậu sẽ tìm hoàng tổ mẫu." Tuy biết Thái Hoàng Thái Hậu chính là hung thủ hại chết nhị hoàng thúc, nhưng nhìn bằng góc độ khác, hắn hiểu hành động của nàng nhưng không đồng ý cách làm của nàng. Hoàng tổ mẫu ăn chay niệm phật, hắn không muốn mẫu hậu quấy rầy bà.
''Nàng không gặp được Thái Hoàng Thái Hậu." Lãnh Loan Loan mím môi, không lo lắng. Thái Hậu muốn vào An Tâm Điện, trừ phi nàng ta được mời.
Bất quá nghĩ lại, chắc chắn Thái Hậu sẽ nháo. Giải quyết rõ ràng, miễn cho ngày sau phát sinh nhiều chuyện. Mở to mắt, ngồi bật dậy, hai tay đan sau cổ Dạ Thần, nói:
"Thần, Kỉ Thanh Ngữ cũng mới mười sáu mười bảy tuổi đúng không?"
"Ừ." Dạ Thần gật đầu, không hiểu nhìn nàng.
"Sao Cửu Nhi lại hỏi vậy?" Hắn tin Cửu nhi có lý do để nàng hỏi về Kỉ Thanh Ngữ.
Lãnh Loan Loan đảo mắt liên tục, linh động.
"Thì là đến tuổi lập gia đình."
"Ý nàng là?" Dạ Thần nhìn nàng.
Lãnh Loan Loan gật đầu, giảo hoạt cười, khiến nàng trông như một tiểu ác ma.
"Chúng ta đem nàng gả đi."
"Gả đi....." Dạ Thần có chút choáng váng."
"Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu, càng nghĩ càng thấy tốt. Dù sao để nàng ta ở trong cung cũng rất lãng phí lương thực, gả nàng đi, mắt không thấy tâm không phiền, một công đôi việc.
"Không được đâu." Mẫu thân hắn đã ra mặt, bọn họ làm thế không được lắm.
"Có gì không được?" Lãnh Loan Loan liếc mắt. "Ngươi là hoàng đế, tứ hôn cho nàng là sủng hạnh rất lớn. Còn thay nàng tìm người gả đi cũng là tốt cho nàng. Chẳng lẽ ngươi muốn để cho nàng chết già trong cung?"
Dạ Thần nghe xong, mím môi. Suy nghĩ, Cửu Nhi nói cũng đúng.
"Vậy được rồi." Hắn gật đầu, để cho nàng ta được gả đi còn tốt hơn là làm nô lệ. Bọn họ làm vậy cũng được rồi.
"Chúng ta đi nói cho nàng đi."
Lãnh Loan Loan kéo Dạ Thần ra ngoài, Dạ Thần lắc đầu, đành phải đi sau nàng.
Hai người ngồi kiệu đi đến nơi giặt quần áo, Kỉ Thanh Ngữ đang làm nô lệ thấp kém nhất ở đây.
Người ở đây thấy tân đế, tân hậu, đều giật mình, quỳ xuống.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."
"Đứng lên đi." Dạ Thần khoát tay, mọi người bất an đứng lên.
"Kỉ Thanh Ngữ đâu?" Lãnh Loan Loan hỏi một ma ma quản sự.
"Hồi Hoàng Hậu, nàng đang ở sân sau sửa sang lại quần áo." Ma ma cúi đầu, trả lời Lãnh Loan Loan. Tuy cúi đầu, Lãnh Loan Loan cao hơn, nhưng trông vẫn có chút buồn cười.
"Mang bọn ta đi." Lãnh Loan Loan giơ tay, thản nhiên nói.
"Vâng, mời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đi theo nô tỳ." Ma ma dẫn Dạ Thần, Lãnh Loan Loan và vài tên thái giám, cung nữ đi đến sân sau.
Đoàn người vừa đi khỏi, cung nữ giặt quần áo đều nhỏ giọng thảo luận.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu muốn tìm Kỉ Thanh Ngữ làm gì?" Cung nữ Giáp.
"Ai biết được." Cung nữ Ất mờ mịt lắc đầu. "Nghe nói trước kia Kỉ Thanh Ngữ là quận chúa. Nhưng phái người ám sát Hoàng Hậu, có lẽ hôm nay tới tìm nàng tính sổ."
"Không phải đâu." Cung nữ Bính. "Ta nghe từ một cung nữ ở Từ Ninh cung, quận chúa kia là chất nữ của Thái Hậu, có lẽ là muốn thả nàng ra."
"......''
Trong phút chốc, có rất nhiều suy đoán.
"Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu hắn. "Ngươi không phải là xem nhiều tấu chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi không thể ra cung sao?" Hiện tại bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung thì xuất cung, muốn hồi cung thì hồi cung, tự do thoải mái.
Dạ Thần giật mình, đôi mắt như phát sáng, câu hồn. Hắn lại nghĩ như vậy. Hai tay ôn nhu vuốt lưng thân hình nhỏ.
Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận hơi thở của hắn, cảm nhận sự ấm áp của hắn, yếu ớt cười, hắn sẽ không nghĩ linh tinh nữa.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngoài cửa sổ mưa rơi, trong phòng ấm áp.
"Đúng rồi, Cửu Nhi, hôm nay mẫu hậu đến tìm ta."
Thật lâu sau, khi Lãnh Loan Loan sắp ngủ, Dạ Thần mở miệng.
"Nàng tìm ngươi để làm gì?" Lãnh Loan Loan híp mắt, với người trước kia là Hoàng Hậu, hiện tại là Thái Hậu, nàng không có thiện cảm. Nếu không phải nàng là nương của Thần, nàng cũng không để ý nàng ta. Còn cố ý vênh váo tự đắc trước mặt nàng, ta phi.
"Nàng muốn ta hạ chỉ thả Kỉ Thanh Ngữ, khôi phục thân phận quận chúa." Dạ Thần nói.
"Vậy ngươi nói gì?"
Lãnh Loan Loan trong mắt lóe lên tia sáng. Nàng ta vẫn chưa hết hy vọng. Bất quá, đã lâu không thấy đóa hoa bách hợp kia, không biết hiện tại thế nào?
"Ta muốn hỏi nàng." Dạ Thần đáp. "Tuy ta cũng không muốn thả nàng, nhưng cũng không muốn làm phật ý mẫu hậu." Cho nên, đành phải nói như thế.
"Hừ." Lãnh Loan Loan hừ nhẹ. Muốn thả nàng ta ra, chẳng lẽ Thái Hậu còn muốn cho nàng ta xoay người, tìm phiền toái cho mình, dây dưa với Thần sao?
Nàng ta, nằm mơ đi.
"Thả người, không thể." Lãnh Loan Loan không khách khí nói. Nàng mặc kệ Kỉ Thanh Ngữ có phải chất nữ của Hoàng Thái Hậu hay không, nàng không ném nàng ta vào xà quật là nhân từ rồi.
Dạ Thần mím môi, hắn cảm thấy mẫu hậu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Ta nghĩ mẫu hậu sẽ tìm hoàng tổ mẫu." Tuy biết Thái Hoàng Thái Hậu chính là hung thủ hại chết nhị hoàng thúc, nhưng nhìn bằng góc độ khác, hắn hiểu hành động của nàng nhưng không đồng ý cách làm của nàng. Hoàng tổ mẫu ăn chay niệm phật, hắn không muốn mẫu hậu quấy rầy bà.
''Nàng không gặp được Thái Hoàng Thái Hậu." Lãnh Loan Loan mím môi, không lo lắng. Thái Hậu muốn vào An Tâm Điện, trừ phi nàng ta được mời.
Bất quá nghĩ lại, chắc chắn Thái Hậu sẽ nháo. Giải quyết rõ ràng, miễn cho ngày sau phát sinh nhiều chuyện. Mở to mắt, ngồi bật dậy, hai tay đan sau cổ Dạ Thần, nói:
"Thần, Kỉ Thanh Ngữ cũng mới mười sáu mười bảy tuổi đúng không?"
"Ừ." Dạ Thần gật đầu, không hiểu nhìn nàng.
"Sao Cửu Nhi lại hỏi vậy?" Hắn tin Cửu nhi có lý do để nàng hỏi về Kỉ Thanh Ngữ.
Lãnh Loan Loan đảo mắt liên tục, linh động.
"Thì là đến tuổi lập gia đình."
"Ý nàng là?" Dạ Thần nhìn nàng.
Lãnh Loan Loan gật đầu, giảo hoạt cười, khiến nàng trông như một tiểu ác ma.
"Chúng ta đem nàng gả đi."
"Gả đi....." Dạ Thần có chút choáng váng."
"Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu, càng nghĩ càng thấy tốt. Dù sao để nàng ta ở trong cung cũng rất lãng phí lương thực, gả nàng đi, mắt không thấy tâm không phiền, một công đôi việc.
"Không được đâu." Mẫu thân hắn đã ra mặt, bọn họ làm thế không được lắm.
"Có gì không được?" Lãnh Loan Loan liếc mắt. "Ngươi là hoàng đế, tứ hôn cho nàng là sủng hạnh rất lớn. Còn thay nàng tìm người gả đi cũng là tốt cho nàng. Chẳng lẽ ngươi muốn để cho nàng chết già trong cung?"
Dạ Thần nghe xong, mím môi. Suy nghĩ, Cửu Nhi nói cũng đúng.
"Vậy được rồi." Hắn gật đầu, để cho nàng ta được gả đi còn tốt hơn là làm nô lệ. Bọn họ làm vậy cũng được rồi.
"Chúng ta đi nói cho nàng đi."
Lãnh Loan Loan kéo Dạ Thần ra ngoài, Dạ Thần lắc đầu, đành phải đi sau nàng.
Hai người ngồi kiệu đi đến nơi giặt quần áo, Kỉ Thanh Ngữ đang làm nô lệ thấp kém nhất ở đây.
Người ở đây thấy tân đế, tân hậu, đều giật mình, quỳ xuống.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."
"Đứng lên đi." Dạ Thần khoát tay, mọi người bất an đứng lên.
"Kỉ Thanh Ngữ đâu?" Lãnh Loan Loan hỏi một ma ma quản sự.
"Hồi Hoàng Hậu, nàng đang ở sân sau sửa sang lại quần áo." Ma ma cúi đầu, trả lời Lãnh Loan Loan. Tuy cúi đầu, Lãnh Loan Loan cao hơn, nhưng trông vẫn có chút buồn cười.
"Mang bọn ta đi." Lãnh Loan Loan giơ tay, thản nhiên nói.
"Vâng, mời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đi theo nô tỳ." Ma ma dẫn Dạ Thần, Lãnh Loan Loan và vài tên thái giám, cung nữ đi đến sân sau.
Đoàn người vừa đi khỏi, cung nữ giặt quần áo đều nhỏ giọng thảo luận.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu muốn tìm Kỉ Thanh Ngữ làm gì?" Cung nữ Giáp.
"Ai biết được." Cung nữ Ất mờ mịt lắc đầu. "Nghe nói trước kia Kỉ Thanh Ngữ là quận chúa. Nhưng phái người ám sát Hoàng Hậu, có lẽ hôm nay tới tìm nàng tính sổ."
"Không phải đâu." Cung nữ Bính. "Ta nghe từ một cung nữ ở Từ Ninh cung, quận chúa kia là chất nữ của Thái Hậu, có lẽ là muốn thả nàng ra."
"......''
Trong phút chốc, có rất nhiều suy đoán.
Bình luận truyện