Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 132: Báo thù lớn



Trong mắt Lãnh Huyền Minh như có hỏa diễm thiêu đốt, lam bào giương lên.

"Tiểu Cốc, ra đây."

Từ lời của Lãnh Huyền Minh, dưới bậc bụi cỏ phát ra tiếng động lớn hơn, như là địa chấn, sau đó một tiếng động dứt khoát, xuất hiện một con rắn hổ mang nâu to lớn dẫn theo các loại rắn màu sắc khác nhau đi ra, hình ảnh kia làm cho người ta nhịn không được cả người đều nổi da gà. Rất nhiều rắn, còn có mấy con ở cạnh nhau, dường như còn lớn hơn cả thảo nguyên.

Ngay cả Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao cũng nhịn không được hơi rung, nhưng may mắn, những con rắn ngoan ngoãn đứng xa chỗ bọn họ đứng bài bước, nếu không bọn họ, một sói một chồn cũng sẽ bị dọa.

"Hóa ra các ngươi là người Xà giới."

Mặc dù Lạc vương cũng kinh hãi khi rắn xuất hiện nhưng cũng hiểu được thân phận Lãnh Loan Loan. Đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan và Lãnh Huyền Minh, cuối cùng rơi xuống trên người Kiếm Ngân Vang, không ngờ tiểu tử này không những mệnh tốt, bị hạ độc cũng không chết, còn thông đồng với người Xà giới.

Lãnh Huyền Minh nhướn mày, hay tay khoanh trước ngực ngạo nghễ nhìn Lạc vương.

"Bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn đầu hàng hay muốn đấu võ?" Bích đồng tỏa ra hỏa diễm, tay khẽ cử động. Hắn ta muốn đánh hay đầu hàng, tốt nhất là quyết định nhanh lên.

"Tuyết Lang tộc ta với Xà giới nước sông không phạm nước giếng, hai vị cần gì phải khiêu chiến chúng ta?"

Lạc vương nhìn Lãnh Huyền Minh, thiếu niên nam tử này lại là Xà giới Thái tử. Vậy nữ oa kia là ai? Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lãnh Loan Loan, chỉ sợ tiểu nữ oa này còn khó đối phó hơn Lãnh Thái tử.

"Đương nhiên Tuyết Lang tộc chưa từng gây chiến với Xà giới, nhưng ngươi không nên thương tổn người của ta." Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn thẳng Lạc vương. Nàng là người bao che khuyết điểm, chỉ cần là người của nàng, nàng sẽ che chở, đương nhiên sẽ không để đối phương có trái cây ăn.

"Nói vậy, hôm nay Xà giới muốn khiêu chiến với Tuyết Lang?"

Lạc vương thấy hai người không chịu buông tay, đôi mắt hẹp dài híp lại, vẻ mặt trở nên nguy hiểm.

"Ít nói nhảm thôi, hôm nay ta sẽ giết phản thần ngươi báo thù cho cha mẹ."

Kiếm Ngân Vang đã không thể khắc chế hận ý trong lòng, cổ tay chuyển động, bảo kiếm xuất hiện trên tay hắn, giương tay lên, chém tới chỗ Lạc vương.

Lạc vương nhìn hắn phi đến, không nhúc nhích, trong mắt hiện lên tia thị huyết, tốt lắm, hôm nay nhất định trừ bỏ mầm tai họa này.

Khi mũi kiếm đã ở trước mặt Lạc vương, một bóng dáng màu đen nhanh chóng chắn trước mặt Lạc vương, bảo kiếm cùng bảo kiếm của Kiếm Ngân Vang chạm nhau phát ra tiếng, không quên quay đầu nhìn Lạc vương.

"Vương thượng, ngài phải bảo vệ vương thể."

Thân hình Lạc vương chợt lóe, đứng qua một bên, mắt vẫn nhìn hắc y nhân đánh với Kiếm Ngân Vang, dường như có vô số tia lửa từ kiếm hai người bay ra. Hắc y nhân này là thủ hạ thị vệ của Lạc vương, thân thủ bất phàm, trong lúc này bất phân thắng bại với Kiếm Ngân Vang.

Lãnh Loan Loan nhìn hai người bất phân thắng bại, nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Ngâm, tốc chiến tốc thắng."

Nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, huyết đồng Kiếm Ngân Vang chợt lóe, chiêu thế trên tay càng nhanh và mạnh, làm cho hắc y nhân có chút không theo kịp. Y phục hai người theo gió bay, mái tóc cũng trở nên hỗn độn. Không phân biệt được cao thấp, chỉ khi Kiếm Ngân Vang ra hư chiêu, hắc y nhân mắc mưu, mới đánh trúng hắn, sau đó, một cước đã bay hắn ra ngoài.

Hắc y nhân bị Kiếm Ngân Vang đá mạnh, miệng phun máu tươi, thân mình như diều đứt dây, rơi xuống, lại phun máu, cuối cùng thân thể ngã xuống núi.

Lạc vương nhìn thủ hạ khiến mình kiêu ngạo nhất lại bại dưới tay Kiếm Ngân Vang, sắc mặt trầm xuống. Tay áo giương lên, hắn phi tới Kiếm Ngân Vang.

"Một khi đã như vậy, trẫm sẽ tự tay giết ngươi."

"Ta chờ." Kiếm Ngân Vang nghe lời nói lạnh như băng của Lạc vương, hận ý trong tâm càng lúc càng sâu. Tay áo nhoáng lên một cái, bảo kiếm xuất hiện, huyết đồng trừng Lạc vương, hắn muốn dùng lực lượng ban đầu của mình đâm cừu nhân.

Hoàng y như con bướm vàng, Lạc vương giơ tay, một ánh sáng màu vàng xuất hiện, từ ngón tay hắn bắn ta một ánh sáng như có sinh mệnh bay tới Kiếm Ngân Vang.

Kiếm Ngân Vang đứng đó không động, khi ánh sáng kia bay tới trước mặt, tay áo dài vung lên, ánh sáng trở về. Huyết đồng dựng thẳng, cả người Kiếm Ngân Vang biến hóa, mái tóc màu đen bắt đầu biến thành màu đỏ, khi tất cả thành màu đỏ, như tóc nhiễm máu, móng tay dài ra, như quỷ hút máu từ trong tranh đi ra....

Lãnh Huyền Minh, Lãnh Loan Loan, Thủy Dao đều ngây người, không ngờ Kiếm Ngân Vang lại thành dạng này. Nhưng càng khiến họ sợ hãi là đám người Lạc vương, bầy sói được gọi đến không an phận, phát ra vài tiếng hú, dường như sợ hãi bộ dáng Kiếm Ngân Vang.

"Huyết đồng chú."

Lạc vương cũng bị dọa sợ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Kiếm Ngân Vang, cứ tưởng huyết đồng chú chỉ là lời đồn, không ngờ lại có thực. Sức mạnh của huyết đồng chú đủ thể phá hủy toàn bộ Tuyết Lang tộc, chẳng lẽ trời thật sự cho mầm tai họa kia có cơ hội báo thù mình sao?

"Hôm nay là ngày chết của ngươi."

Kiếm Ngân Vang được bao phủ trong ánh sáng đỏ, huyết đồng trở nên quỷ dị khó lường, môi khẽ nhếch, gằn từng tiếng. Dứt lời, hắn giương tay, vô số huyết châm bay tới chỗ Lạc vương và bầy sói, huyết châm dính vào da thịt, phút chốc không thấy đâu, toàn bộ bị hút vào thân thể bọn họ.

"A a a...."

Khi châm tiến vào cơ thể, thân thể những người bên Lạc vương như bị xé rách, bọn họ như nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, tất cả ngã xuống, phát ra những tiếng la thống khổ. Đám người Lãnh Loan Loan nhìn thấy, trên người Lạc vương và bầy soi bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi, tra tấn thống khổ rồi lại im lặng.

Gió, thổi, mang theo mùi máu nồng đậm.

Một lúc lâu sau, Lãnh Huyền Minh mới nói ra một câu.

"Kỳ thật hắn không cần chúng ta giúp báo thù."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện