Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 184: Đại hội anh hùng
Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng đã được phân đi tìm chuyện vui.
“Có lẽ Tiểu Hoàng có thể nói cho chúng ta biết chỗ nên đến.”
Dứt lời, Dạ Thần cũng hiểu gật đầu. Nghĩ đến con rắn có thân hình lớn nhưng tính tình rất tốt hẳn là đã đi dạo rất nhiều nơi rồi. Trong mắt tràn đầy ý cười, hắn cười.
“Vậy để cho Tiểu Hoàng đến nói cho chúng ta biết.”
Lãnh Loan Loan gật đầu, kéo tay Dạ Thần đi tới đình viện, đuổi hết cung nữ, thái giám gần đó. Lãnh Loan Loan gọi Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang và Long Khiếu, còn Khê Nương ở Phong Nguyệt lâu.
“Tham kiến chủ tử, gia.”
Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Long Khiếu xoay người với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần, có lẽ trong mắt người ngoài Dạ Thần là hoàng đế vi tôn, Lãnh Loan Loan là Hoàng Hậu của hắn. Nhưng trong mắt bọn họ thì lại khác, chủ tử của bọn họ vĩnh viễn là Lãnh Loan Loan, mà Dạ Thần là trượng phu của chủ tử, bọn họ cũng chỉ gọi hắn là gia.
Lãnh Loan Loan gật đầu, Dạ Thần đứng một bên cười nhạt bàng quan.
“Dao, ta muốn xuất cung. Các ngươi đi cùng ta đi.” Đã có thói quen có bọn họ bên ngời, hơn nữa xuất ngoại, nàng và Dạ Thần là phu thê, bọn họ vừa giả thành nha hoàn, thị vệ của mình.
“Vâng.” Gật đầu, mệnh lệnh của chủ tử đương nhiên phải vô điều kiện vâng theo.
Lãnh Loan Loan giương mi, ống tay áo tuyết trắng giương lên, bên cạnh bụi hoa truyền đến tiếng của dế mèn, sau đó đầu rắn to của Tiểu Hoàng xông ra, động tác mạnh mẽ khiến cho mấy đóa hoa cũng bị đứt ra khỏi cành, bay lên, sau đó lả tả rơi xuống thành hoa vũ...
“Tiểu Hoàng, mấy ngày nay chơi vui không?”
Lãnh Loan Loan ngồi trên bàn đu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng. Ánh mặt trời rơi bốn phía quanh nàng, bên chân cây thục quỳ trắng, hồng, phấn...
Đôi mắt màu bích của Tiểu Hoàng dưới ánh mặt trời như ngôi sao lóe ra. Đầu rắn lớn gật gật, có chút ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.
Dạ Thần và Thủy Dao đứng bên cạnh nhịn không được cười cười.
“Tiểu Hoàng, gần đây có chuyện gì thú vị?” Lãnh Loan Loan lại hỏi.
“Tê tê tê...”
Tiểu Hoàng không ngừng phát ra tiếng tê tê, như đang nói chuyện.
Dạ Thần và Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lãnh Loan Loan.
“Cửu Nhi, Tiểu Hoàng đang nói gì?” Dạ Thần tò mò hỏi.
Lãnh Loan Loan nghe Tiểu Hoàng nói xong, quay đầu nhìn Dạ Thần, cười nhạt.
“Tiểu Hoàng nói, gần đây giang hồ có đại hội anh hùng.” Đại hội anh hùng không phải là đại hội võ lâm sao? Trước đây xem không ít phim cổ trang, cũng đọc không ít tiểu thuyết, trong đó đều nhắc tới đại hội võ lâm, luôn có một cái gì gọi là chính đạo và tà phái, kia cũng rất thú vị.
“Anh hùng đại hội?” Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia nghi ngờ, hiển nhiên danh từ này vẫn còn xa lạ với nàng.
“Cái gọi là anh hùng đại hội cũng chỉ là một ít tự xưng danh môn chính phái tụ tập một chỗ Hạp Hạp Nha Kính.” Đột nhiên Long Khiếu nói, bên môi là ý cười khinh thường, hiển nhiên mặt này, hắn biết nhiều hơn Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang.
“Hạp Hạp Nha Kính?” Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, sau đó cười, Không sao, đại hội võ lâm cũng không khác gì tiệc rượu, đều là một ít nhân vật tự nhận mình là nhân vật nổi tiếng tụ vào một chỗ, làm bộ làm tịch ngươi thổi phồng ta, ta thổi phồng ngươi, sau đó tính kế có ích lợi gì ở nhau không...
Chẳng qua tiệc rượu đơn giản hơn nhiều, mà đại hội anh hùng muốn động thủ động cước, thậm chí có huyết tinh, so với tiệc rượu bình thường, nàng có hứng thú với chuyện này. Bắn ngón tay, nàng cười tà.
“Quyết định, chúng ta phải đi xem anh hùng đại hội.” Có lẽ có thể thu hoạch ngoài ý muốn.
“Được.” Dạ Thần gật đầu, ánh mắt nhu tình chăm chú nhìn nàng.
“Đúng rồi, đã lâu không thấy Ninh Phong Cách, chúng ta có nên đem hắn đi?” Lãnh Loan Loan nghĩ đến Ninh Phong Cách, có thủ phủ bên người tiện rất nhiều. Ăn, uống, chơi, đều có người trả tiền, thoải mái. Tuy bọn họ cũng siêu có tiền, càng siêu có quyền, nhưng nên lưu trữ, người khác xài thế nào cũng không đau.
“Ừ, được.” Dạ Thần gật đầu, gọi Phong Cách, nhiều người cũng náo nhiệt.
“Ta phái người truyền tin cho hắn.”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan lắc đầu. “Thần, trước chàng cứ giải quyết triều chính, còn Ninh Phong Cách, ta sẽ đi nói cho hắn, thuận tiện nhìn Ngữ Đồng.” Phỏng chừng Ninh Phong Cách cũng bị hắn ép buộc.
“Được rồi.” Dạ Thần gật đầu. “Ta đi xem triều chính.” Lúc hắn không ở, cũng có người hỗ trợ xử lý.
“Được, bây giờ ta đến quý phủ Ninh Phong Cách.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nói.
Một lát sau, Lãnh Loan Loan và Thủy Dao đã xuất hiện ở Ninh phủ.
Ninh Phong Cách biết bọn họ muốn đi đại hội anh hùng, đương nhiên cũng hai tay hai chân tán thành. Trong khoảng thời gian này, Ngữ Đồng lại tiếp tục kế hoạch gieo trồng ở Ninh phủ của nàng, chẳng những bồn hoa đẹp bên cạnh bị nàng trồng thông, ngay cả hoa đằng cũng bị đổi thành dây mướp cái, trời ạ, thật sự hắn sắp hỏng. Bây giờ Lãnh Loan Loan xuất hiện không thể nghi ngờ là đã cứu mạng hắn, trước cứ đi ra ngoài một chút, có lẽ khi hắn trở về, trong nhà lại trở về bộ dáng vốn có, tuy rằng...
Có thể chuyện này chỉ là hắn ảo tưởng.
“Có lẽ Tiểu Hoàng có thể nói cho chúng ta biết chỗ nên đến.”
Dứt lời, Dạ Thần cũng hiểu gật đầu. Nghĩ đến con rắn có thân hình lớn nhưng tính tình rất tốt hẳn là đã đi dạo rất nhiều nơi rồi. Trong mắt tràn đầy ý cười, hắn cười.
“Vậy để cho Tiểu Hoàng đến nói cho chúng ta biết.”
Lãnh Loan Loan gật đầu, kéo tay Dạ Thần đi tới đình viện, đuổi hết cung nữ, thái giám gần đó. Lãnh Loan Loan gọi Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang và Long Khiếu, còn Khê Nương ở Phong Nguyệt lâu.
“Tham kiến chủ tử, gia.”
Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Long Khiếu xoay người với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần, có lẽ trong mắt người ngoài Dạ Thần là hoàng đế vi tôn, Lãnh Loan Loan là Hoàng Hậu của hắn. Nhưng trong mắt bọn họ thì lại khác, chủ tử của bọn họ vĩnh viễn là Lãnh Loan Loan, mà Dạ Thần là trượng phu của chủ tử, bọn họ cũng chỉ gọi hắn là gia.
Lãnh Loan Loan gật đầu, Dạ Thần đứng một bên cười nhạt bàng quan.
“Dao, ta muốn xuất cung. Các ngươi đi cùng ta đi.” Đã có thói quen có bọn họ bên ngời, hơn nữa xuất ngoại, nàng và Dạ Thần là phu thê, bọn họ vừa giả thành nha hoàn, thị vệ của mình.
“Vâng.” Gật đầu, mệnh lệnh của chủ tử đương nhiên phải vô điều kiện vâng theo.
Lãnh Loan Loan giương mi, ống tay áo tuyết trắng giương lên, bên cạnh bụi hoa truyền đến tiếng của dế mèn, sau đó đầu rắn to của Tiểu Hoàng xông ra, động tác mạnh mẽ khiến cho mấy đóa hoa cũng bị đứt ra khỏi cành, bay lên, sau đó lả tả rơi xuống thành hoa vũ...
“Tiểu Hoàng, mấy ngày nay chơi vui không?”
Lãnh Loan Loan ngồi trên bàn đu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng. Ánh mặt trời rơi bốn phía quanh nàng, bên chân cây thục quỳ trắng, hồng, phấn...
Đôi mắt màu bích của Tiểu Hoàng dưới ánh mặt trời như ngôi sao lóe ra. Đầu rắn lớn gật gật, có chút ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.
Dạ Thần và Thủy Dao đứng bên cạnh nhịn không được cười cười.
“Tiểu Hoàng, gần đây có chuyện gì thú vị?” Lãnh Loan Loan lại hỏi.
“Tê tê tê...”
Tiểu Hoàng không ngừng phát ra tiếng tê tê, như đang nói chuyện.
Dạ Thần và Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lãnh Loan Loan.
“Cửu Nhi, Tiểu Hoàng đang nói gì?” Dạ Thần tò mò hỏi.
Lãnh Loan Loan nghe Tiểu Hoàng nói xong, quay đầu nhìn Dạ Thần, cười nhạt.
“Tiểu Hoàng nói, gần đây giang hồ có đại hội anh hùng.” Đại hội anh hùng không phải là đại hội võ lâm sao? Trước đây xem không ít phim cổ trang, cũng đọc không ít tiểu thuyết, trong đó đều nhắc tới đại hội võ lâm, luôn có một cái gì gọi là chính đạo và tà phái, kia cũng rất thú vị.
“Anh hùng đại hội?” Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia nghi ngờ, hiển nhiên danh từ này vẫn còn xa lạ với nàng.
“Cái gọi là anh hùng đại hội cũng chỉ là một ít tự xưng danh môn chính phái tụ tập một chỗ Hạp Hạp Nha Kính.” Đột nhiên Long Khiếu nói, bên môi là ý cười khinh thường, hiển nhiên mặt này, hắn biết nhiều hơn Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang.
“Hạp Hạp Nha Kính?” Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, sau đó cười, Không sao, đại hội võ lâm cũng không khác gì tiệc rượu, đều là một ít nhân vật tự nhận mình là nhân vật nổi tiếng tụ vào một chỗ, làm bộ làm tịch ngươi thổi phồng ta, ta thổi phồng ngươi, sau đó tính kế có ích lợi gì ở nhau không...
Chẳng qua tiệc rượu đơn giản hơn nhiều, mà đại hội anh hùng muốn động thủ động cước, thậm chí có huyết tinh, so với tiệc rượu bình thường, nàng có hứng thú với chuyện này. Bắn ngón tay, nàng cười tà.
“Quyết định, chúng ta phải đi xem anh hùng đại hội.” Có lẽ có thể thu hoạch ngoài ý muốn.
“Được.” Dạ Thần gật đầu, ánh mắt nhu tình chăm chú nhìn nàng.
“Đúng rồi, đã lâu không thấy Ninh Phong Cách, chúng ta có nên đem hắn đi?” Lãnh Loan Loan nghĩ đến Ninh Phong Cách, có thủ phủ bên người tiện rất nhiều. Ăn, uống, chơi, đều có người trả tiền, thoải mái. Tuy bọn họ cũng siêu có tiền, càng siêu có quyền, nhưng nên lưu trữ, người khác xài thế nào cũng không đau.
“Ừ, được.” Dạ Thần gật đầu, gọi Phong Cách, nhiều người cũng náo nhiệt.
“Ta phái người truyền tin cho hắn.”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan lắc đầu. “Thần, trước chàng cứ giải quyết triều chính, còn Ninh Phong Cách, ta sẽ đi nói cho hắn, thuận tiện nhìn Ngữ Đồng.” Phỏng chừng Ninh Phong Cách cũng bị hắn ép buộc.
“Được rồi.” Dạ Thần gật đầu. “Ta đi xem triều chính.” Lúc hắn không ở, cũng có người hỗ trợ xử lý.
“Được, bây giờ ta đến quý phủ Ninh Phong Cách.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nói.
Một lát sau, Lãnh Loan Loan và Thủy Dao đã xuất hiện ở Ninh phủ.
Ninh Phong Cách biết bọn họ muốn đi đại hội anh hùng, đương nhiên cũng hai tay hai chân tán thành. Trong khoảng thời gian này, Ngữ Đồng lại tiếp tục kế hoạch gieo trồng ở Ninh phủ của nàng, chẳng những bồn hoa đẹp bên cạnh bị nàng trồng thông, ngay cả hoa đằng cũng bị đổi thành dây mướp cái, trời ạ, thật sự hắn sắp hỏng. Bây giờ Lãnh Loan Loan xuất hiện không thể nghi ngờ là đã cứu mạng hắn, trước cứ đi ra ngoài một chút, có lẽ khi hắn trở về, trong nhà lại trở về bộ dáng vốn có, tuy rằng...
Có thể chuyện này chỉ là hắn ảo tưởng.
Bình luận truyện