Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 202-2: Hổ giới
Hổ giới và Xà giới gần nhau, nhưng khác với Xà giới hoa lệ. Hổ giới bốn phía là núi cao nguy nga. Giống như tên gọi của hổ - vua của muôn loài.
Hổ cung, ngoài hành lang uốn lượn là một gốc cây cao lớn, thẳng tắp. Ánh mặt trời chiếu qua lá, loang lổ.
Nguyệt các là tẩm cung của Hổ giới Tam công chúa. Gió thổi, hoa cỏ phía trước lay động.
"Xoảng..."
Nguyệt các truyền ra từng tiếng đổ vỡ, cung nữ đứng ngoài không tự giác co người lại. Đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên.
"Các ngươi chết chỗ nào rồi vậy, mau vào đây."
Một giọng nói đầy tức giận phá đi sự yên tĩnh của buổi sáng, cũng khiến chim chóc trên ngọn cây giật mình bay đi.
Các cung nữ vội vàng tiến đến, sợ run đáp:
"Nô tỳ bái kiến công chúa."
Minh Ngọc Dao một thân hoàng y, áo khoác màu trắng trong suốt, trừng mắt nhìn cung nữ, đôi mắt sàng ngời hừng hực lửa giận, hai tay xoa thắt lưng, ngực phập phồng.
"Các ngươi đứng xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ bản công chúa ăn các ngươi?"
"Nô tỳ không giám, công chúa bớt giận."
Hai cung nữ quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu, trong lòng bồn chồn.
Minh Ngọc Dao không nói lời nào, chỉ không ngừng toát ra lửa giận.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong phòng im lặng khiến người sợ hãi.
Ngay khi hai cung nữ nghĩ rằng hôm nay các nàng khó tránh khỏi sẽ chết, không ngờ Minh Ngọc Dao đột nhiên mở miệng:
"Các ngươi dọn dẹp rồi ra ngoài đi, cách xa ta một chúc, nhìn là thấy bực."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Hai cung nữ nhanh chóng ra ngoài lấy đồ quét hết mảnh vỡ, sau đó lập tức rời khỏi.
Sau khi cung nữ rời đi, vẻ mặt Minh Ngọc Dao lập tức thay đổi. Khuôn mặt tức giận trở nên ảm đảm, đôi mắt đầy đau thương. Thân thể lảo đảo ngã ngồi trên giường ở phía sau, cắn môi để không phát ra tiếng khóc thống khổ, nhưng nước mắt bất giác chảy ra. Trong đầu hiện lên bộ dáng người nọ bị thương, không biết hắn đã khỏe lại chưa. Bên Xà giới cũng không có tin tức xấu. Kỳ thật nàng không cố ý, chỉ là hắn thờ ơ, cự tuyệt nàng khiến lòng tự tôn của nàng bị thương tổn, càng làm nàng phát điên. Rốt cuộc nàng có gì không tốt? Dung mạo, nàng không kém tiểu muội. Huống chi tiểu muội không thích hắn, nàng yêu biểu ca.
"Vì sao? Vì sao lại như vậy?"
Minh Ngọc Dao úp mặt lên giường, tay không ngừng nắm chặt ga giường. Nàng không phục, cũng không cam tâm, nhưng hắn sẽ tha thứ cho nàng sao? Ngay cả khi đã khiến hắn bị thương như thế? Rất nhiều lần nàng cố lấy dũng khí đến Xà giới gặp hắn, nhưng nàng lại sợ phải đối mặt với sự chán ghét của hắn, thậm chí là ánh mắt hận thù, nếu vậy, nàng sẽ chết mất.
"Ô ô ô..."
Trong lòng rất hối hận, cũng thật ủy khuất, nhịn không được, nàng khóc. Nhẹ nhàng lại nặng nề, tiếng nức nở quanh quẩn trong phòng. Vì sao không ai nói cho nàng biết yêu lại thống khổ như vậy? Hắn không yêu nàng, nàng cũng muốn buông tay. Nhưng lại không làm được, lần đầu hắn và tiểu muội đến Hổ giới, nàng đã thích hắn. Nàng ngốc, bởi vì nàng yêu người không yêu nàng. Hắn cũng ngốc, tình nguyện yêu một người không nhận tình yêu của hắn.
"Khởi bẩm Tam công chúa, Hoàng Thượng mời người đến Hổ Ngọc điện." Ngoài cửa truyền đến giọng của người hầu.
Minh Ngọc Dao lập tức dừng tiếng khóc, lau nước mắt, nói với người hầu ngoài cửa.
"Bản công chúa sẽ đi ngay."
"Vâng, nô tài cáo lui." Người hầu cúi đầu, rồi xoay người rời đi.
"Không biết phụ vương tìm ta có việc gì?" Minh Ngọc Dao lẩm bẩm, trên mặt vẫn còn nước mắt. Đi đến bàn trang điểm, nhìn bộ dáng rõ ràng vừa khóc của mình, nhíu mi. Mở hộp phấn để trang điểm, cho đến khi không còn thấy sưng đỏ và nước mắt, nàng nở một nụ cười trông còn khó coi hơn so với khóc, sau đó đi đến Hổ Ngọc điện.
Cùng lúc, ở Tinh các, tiểu công chúa Minh Ngọc Oánh cũng được Hoàng đế mời đến.
"Ngươi lui xuống trước đi, ta thay y phục chuẩn bị đi gặp phụ vương."
Minh Ngọc Oánh khoát tay với người hầu, khuôn mặt nàng xinh xắn, một đôi mày liễu, đôi mắt to như được khảm, sáng ngời động lòng người. Mũi ngọc khéo léo, dường như cái miệng nhỏ nhắn luôn khẽ nhếch, mang theo vẻ tươi cười đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
"Vâng, công chúa. Nô tài cáo lui."
Người hầu hành lễ với Minh Ngọc Oánh rồi lui đi.
"Tiểu Thanh, ngươi nói xem phụ vương gọi ta có việc gì?" Thái giám rời đi, vẻ mặt Minh Ngọc Oánh cũng ảm đảm, không biết vì sao mấy ngày nay không thấy Huyền Minh ca ca, hắn không ở đây, không ai dẫn nàng chuồn ra Hổ giới chơi, thật không thú vị.
"Công chúa, nô tỳ cũng không rõ, người đi rồi sẽ biết." Tiểu Thanh đáp lời nàng, tay vẫn giúp nàng thay y phục, búi tóc.
"Được rồi công chúa."
Minh Ngọc Oánh nhìn lên gương đồng, gật đầu, nhịn không được khen:
"Tiểu trám khéo tay thật, đẹp ghê."
Tiểu Thanh mím môi, cười với Minh Ngọc Oánh:
"Là công chúa vốn xinh đẹp."
Minh Ngọc Oánh cười lắc đầu, đứng lên, đi ra ngoài.
"Đi thôi.
Hổ cung, ngoài hành lang uốn lượn là một gốc cây cao lớn, thẳng tắp. Ánh mặt trời chiếu qua lá, loang lổ.
Nguyệt các là tẩm cung của Hổ giới Tam công chúa. Gió thổi, hoa cỏ phía trước lay động.
"Xoảng..."
Nguyệt các truyền ra từng tiếng đổ vỡ, cung nữ đứng ngoài không tự giác co người lại. Đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên.
"Các ngươi chết chỗ nào rồi vậy, mau vào đây."
Một giọng nói đầy tức giận phá đi sự yên tĩnh của buổi sáng, cũng khiến chim chóc trên ngọn cây giật mình bay đi.
Các cung nữ vội vàng tiến đến, sợ run đáp:
"Nô tỳ bái kiến công chúa."
Minh Ngọc Dao một thân hoàng y, áo khoác màu trắng trong suốt, trừng mắt nhìn cung nữ, đôi mắt sàng ngời hừng hực lửa giận, hai tay xoa thắt lưng, ngực phập phồng.
"Các ngươi đứng xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ bản công chúa ăn các ngươi?"
"Nô tỳ không giám, công chúa bớt giận."
Hai cung nữ quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu, trong lòng bồn chồn.
Minh Ngọc Dao không nói lời nào, chỉ không ngừng toát ra lửa giận.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong phòng im lặng khiến người sợ hãi.
Ngay khi hai cung nữ nghĩ rằng hôm nay các nàng khó tránh khỏi sẽ chết, không ngờ Minh Ngọc Dao đột nhiên mở miệng:
"Các ngươi dọn dẹp rồi ra ngoài đi, cách xa ta một chúc, nhìn là thấy bực."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Hai cung nữ nhanh chóng ra ngoài lấy đồ quét hết mảnh vỡ, sau đó lập tức rời khỏi.
Sau khi cung nữ rời đi, vẻ mặt Minh Ngọc Dao lập tức thay đổi. Khuôn mặt tức giận trở nên ảm đảm, đôi mắt đầy đau thương. Thân thể lảo đảo ngã ngồi trên giường ở phía sau, cắn môi để không phát ra tiếng khóc thống khổ, nhưng nước mắt bất giác chảy ra. Trong đầu hiện lên bộ dáng người nọ bị thương, không biết hắn đã khỏe lại chưa. Bên Xà giới cũng không có tin tức xấu. Kỳ thật nàng không cố ý, chỉ là hắn thờ ơ, cự tuyệt nàng khiến lòng tự tôn của nàng bị thương tổn, càng làm nàng phát điên. Rốt cuộc nàng có gì không tốt? Dung mạo, nàng không kém tiểu muội. Huống chi tiểu muội không thích hắn, nàng yêu biểu ca.
"Vì sao? Vì sao lại như vậy?"
Minh Ngọc Dao úp mặt lên giường, tay không ngừng nắm chặt ga giường. Nàng không phục, cũng không cam tâm, nhưng hắn sẽ tha thứ cho nàng sao? Ngay cả khi đã khiến hắn bị thương như thế? Rất nhiều lần nàng cố lấy dũng khí đến Xà giới gặp hắn, nhưng nàng lại sợ phải đối mặt với sự chán ghét của hắn, thậm chí là ánh mắt hận thù, nếu vậy, nàng sẽ chết mất.
"Ô ô ô..."
Trong lòng rất hối hận, cũng thật ủy khuất, nhịn không được, nàng khóc. Nhẹ nhàng lại nặng nề, tiếng nức nở quanh quẩn trong phòng. Vì sao không ai nói cho nàng biết yêu lại thống khổ như vậy? Hắn không yêu nàng, nàng cũng muốn buông tay. Nhưng lại không làm được, lần đầu hắn và tiểu muội đến Hổ giới, nàng đã thích hắn. Nàng ngốc, bởi vì nàng yêu người không yêu nàng. Hắn cũng ngốc, tình nguyện yêu một người không nhận tình yêu của hắn.
"Khởi bẩm Tam công chúa, Hoàng Thượng mời người đến Hổ Ngọc điện." Ngoài cửa truyền đến giọng của người hầu.
Minh Ngọc Dao lập tức dừng tiếng khóc, lau nước mắt, nói với người hầu ngoài cửa.
"Bản công chúa sẽ đi ngay."
"Vâng, nô tài cáo lui." Người hầu cúi đầu, rồi xoay người rời đi.
"Không biết phụ vương tìm ta có việc gì?" Minh Ngọc Dao lẩm bẩm, trên mặt vẫn còn nước mắt. Đi đến bàn trang điểm, nhìn bộ dáng rõ ràng vừa khóc của mình, nhíu mi. Mở hộp phấn để trang điểm, cho đến khi không còn thấy sưng đỏ và nước mắt, nàng nở một nụ cười trông còn khó coi hơn so với khóc, sau đó đi đến Hổ Ngọc điện.
Cùng lúc, ở Tinh các, tiểu công chúa Minh Ngọc Oánh cũng được Hoàng đế mời đến.
"Ngươi lui xuống trước đi, ta thay y phục chuẩn bị đi gặp phụ vương."
Minh Ngọc Oánh khoát tay với người hầu, khuôn mặt nàng xinh xắn, một đôi mày liễu, đôi mắt to như được khảm, sáng ngời động lòng người. Mũi ngọc khéo léo, dường như cái miệng nhỏ nhắn luôn khẽ nhếch, mang theo vẻ tươi cười đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
"Vâng, công chúa. Nô tài cáo lui."
Người hầu hành lễ với Minh Ngọc Oánh rồi lui đi.
"Tiểu Thanh, ngươi nói xem phụ vương gọi ta có việc gì?" Thái giám rời đi, vẻ mặt Minh Ngọc Oánh cũng ảm đảm, không biết vì sao mấy ngày nay không thấy Huyền Minh ca ca, hắn không ở đây, không ai dẫn nàng chuồn ra Hổ giới chơi, thật không thú vị.
"Công chúa, nô tỳ cũng không rõ, người đi rồi sẽ biết." Tiểu Thanh đáp lời nàng, tay vẫn giúp nàng thay y phục, búi tóc.
"Được rồi công chúa."
Minh Ngọc Oánh nhìn lên gương đồng, gật đầu, nhịn không được khen:
"Tiểu trám khéo tay thật, đẹp ghê."
Tiểu Thanh mím môi, cười với Minh Ngọc Oánh:
"Là công chúa vốn xinh đẹp."
Minh Ngọc Oánh cười lắc đầu, đứng lên, đi ra ngoài.
"Đi thôi.
Bình luận truyện