Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 42: Nàng là yêu tinh
Ba….
Trong cung điện hoa lệ, chén sứ tan nát. Mọi thứ bị đạp đổ, vỡ vụn.
Một mảnh bừa bãi.
Hoàng Hậu mặc quần áo xanh nghiêm mặt, hộ giáp thon dài chỉ kém không bóp nát y phù. Đôi mắt ngọc lưu ly vốn sáng ngời giờ phút này tràn đầy lửa giận, hừng hực thiêu đốt. Bên người, các cung nữ thở cũng không dám thở mạnh, cúi đầu, câm như hến.
“Bác, đừng tức giận hại thân thể.”
Kỷ Thanh Ngữ đi lên trên, bàn tay mềm mại đặt trên bả vai Hoàng Hậu, nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi. Quần la màu trắng, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười điềm tĩnh, như một cây hoa bách hợp làm cho người ta thoải mái.
Hoàng Hậu ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng dịu dàng của nàng, quả nhiên, giương lên chút ý cười thản nhiên.
“Vẫn là Ngữ Nhi biết chăm sóc người.”
Kỷ Thanh Ngữ cười, cũng không nói gì.
“Bất quá….” Hoàng Hậu lời nói vừa chuyển, đôi mắt ngọc lưu ly xẹt qua một đạo tàn nhẫn: “Hoàng nhi cư nhiên không lập một người tốt như ngươi làm Thái tử phi, cố tình lập một cái tiểu oa nhi. Thật đáng giận.” Hơn nữa nhớ đến Lãnh Loan Loan dùng xà trêu chọc các nàng, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nàng đường đường là nhất quốc chi mẫu, có ai dám bất kính với nàng? Không nghĩ rằng lại bị cái đứa nhỏ làm càn như thế, nàng hận không thể đá cái nữ oa kia đến tận chân trời, lăn xa một chút, đỡ chướng mắt.
“Bác….” Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Hoàng Hậu, mắt Kỷ Thanh Ngữ cụp xuống, trong mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, nhanh như chớp. Nhớ đến đám xà này, dường như ở chân lại phát ra cảm xúc lạnh như băng, làm cho nàng nhịn không được run run. Bàn tay mềm nắm chặt váy dài, cũng là hận không thể nghiền cái tiểu oa nhi kia thành tro.
“Ngữ Nhi thấy việc hôm nay thật không bình thường, đám xà kia bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, hơn nữa chỉ nghe lệnh tiểu oa nhi kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.”
“Ngữ Nhi nói như vậy, bản cung cũng cảm thấy mọi việc thật cổ quái. Không nói đến đám xà kỳ quái kia, chính là thái độ của Thần Nhi cũng thật kỳ quái. Làm sao hắn lại muốn lập một tiểu oa nhi làm phi?”
Nghe Kỷ Thanh Ngữ nói, Hoàng Hậu nhíu chặt đôi mi thanh tú, ngón tay thon dài nhẹ vuốt mi tâm. Đôi mắt híp lại, hồi tưởng tất cả mọi việc cũng hiểu được thật không thích hợp.
“Ngữ Nhi chưa từng thấy Thái tử biểu ca đối xử ôn hòa với ai, nhưng mà hôm nay hắn đối với tiểu oa nhi kia thực không tầm thường.” Kỷ Thanh Ngữ một bên để ý biểu tình của Hoàng Hậu, một bên tiếp tục nói.
“Chẳng lẽ….” Hoàng Hậu suy đoán nguyên nhân.
“Ngữ Nhi có điều không biết có nên nói hay không?” Kỷ Thanh Ngữ chớp mắt, lông mi cong thon dài hạ xuống, cúi đầu, cũng che lại tinh quang trong mắt.
“A? Ngữ Nhi nghĩ đến cái gì?” Hoàng Hậu nhìn nàng.
Kỷ Thanh Ngữ ngẩng đầu, mắt quét qua các cung nữ đang đứng một bên hầu hạ.
Hoàng Hậu hiểu rõ, phất tay với các cung nữ.
Các cung nữ hạ thấp người, rời đi.
Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, gió làm bay mấy sợi tóc.
“Ngữ Nhi, ngươi thấy tiểu nha đầu kia thế nào?” Hoàng Hậu dựa lưng lên ghế, trong đôi mắt hiện lên tinh quang. Chỉ sợ cháu gái thông minh này đã nhìn thấu cái gì đó.
“Bác, ngươi thấy cái tiểu nữ oa kia giống đứa bé năm, sáu tuổi sao? Hơn nữa xà kia làm sao lại xuất hiện từ hư không đây? Thế nào cũng thấy nàng không giống người, ngược lại giống yêu tinh.”
“Ngươi nói nàng là yêu tinh?” Hoàng Hậu bị lời nói của Kỷ Thanh Ngữ làm cho hoảng sợ, sau đó lại nhíu mi, cảm thấy có lẽ có khả năng này. Có lẽ nàng thật sự là yêu, cho nên Thần Nhi mới có thể bị một tiểu oa nhi mê hoặc.
Nàng nghĩ, nàng biết nên làm thế nào.
Trong cung điện hoa lệ, chén sứ tan nát. Mọi thứ bị đạp đổ, vỡ vụn.
Một mảnh bừa bãi.
Hoàng Hậu mặc quần áo xanh nghiêm mặt, hộ giáp thon dài chỉ kém không bóp nát y phù. Đôi mắt ngọc lưu ly vốn sáng ngời giờ phút này tràn đầy lửa giận, hừng hực thiêu đốt. Bên người, các cung nữ thở cũng không dám thở mạnh, cúi đầu, câm như hến.
“Bác, đừng tức giận hại thân thể.”
Kỷ Thanh Ngữ đi lên trên, bàn tay mềm mại đặt trên bả vai Hoàng Hậu, nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi. Quần la màu trắng, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười điềm tĩnh, như một cây hoa bách hợp làm cho người ta thoải mái.
Hoàng Hậu ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng dịu dàng của nàng, quả nhiên, giương lên chút ý cười thản nhiên.
“Vẫn là Ngữ Nhi biết chăm sóc người.”
Kỷ Thanh Ngữ cười, cũng không nói gì.
“Bất quá….” Hoàng Hậu lời nói vừa chuyển, đôi mắt ngọc lưu ly xẹt qua một đạo tàn nhẫn: “Hoàng nhi cư nhiên không lập một người tốt như ngươi làm Thái tử phi, cố tình lập một cái tiểu oa nhi. Thật đáng giận.” Hơn nữa nhớ đến Lãnh Loan Loan dùng xà trêu chọc các nàng, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nàng đường đường là nhất quốc chi mẫu, có ai dám bất kính với nàng? Không nghĩ rằng lại bị cái đứa nhỏ làm càn như thế, nàng hận không thể đá cái nữ oa kia đến tận chân trời, lăn xa một chút, đỡ chướng mắt.
“Bác….” Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Hoàng Hậu, mắt Kỷ Thanh Ngữ cụp xuống, trong mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, nhanh như chớp. Nhớ đến đám xà này, dường như ở chân lại phát ra cảm xúc lạnh như băng, làm cho nàng nhịn không được run run. Bàn tay mềm nắm chặt váy dài, cũng là hận không thể nghiền cái tiểu oa nhi kia thành tro.
“Ngữ Nhi thấy việc hôm nay thật không bình thường, đám xà kia bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, hơn nữa chỉ nghe lệnh tiểu oa nhi kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.”
“Ngữ Nhi nói như vậy, bản cung cũng cảm thấy mọi việc thật cổ quái. Không nói đến đám xà kỳ quái kia, chính là thái độ của Thần Nhi cũng thật kỳ quái. Làm sao hắn lại muốn lập một tiểu oa nhi làm phi?”
Nghe Kỷ Thanh Ngữ nói, Hoàng Hậu nhíu chặt đôi mi thanh tú, ngón tay thon dài nhẹ vuốt mi tâm. Đôi mắt híp lại, hồi tưởng tất cả mọi việc cũng hiểu được thật không thích hợp.
“Ngữ Nhi chưa từng thấy Thái tử biểu ca đối xử ôn hòa với ai, nhưng mà hôm nay hắn đối với tiểu oa nhi kia thực không tầm thường.” Kỷ Thanh Ngữ một bên để ý biểu tình của Hoàng Hậu, một bên tiếp tục nói.
“Chẳng lẽ….” Hoàng Hậu suy đoán nguyên nhân.
“Ngữ Nhi có điều không biết có nên nói hay không?” Kỷ Thanh Ngữ chớp mắt, lông mi cong thon dài hạ xuống, cúi đầu, cũng che lại tinh quang trong mắt.
“A? Ngữ Nhi nghĩ đến cái gì?” Hoàng Hậu nhìn nàng.
Kỷ Thanh Ngữ ngẩng đầu, mắt quét qua các cung nữ đang đứng một bên hầu hạ.
Hoàng Hậu hiểu rõ, phất tay với các cung nữ.
Các cung nữ hạ thấp người, rời đi.
Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, gió làm bay mấy sợi tóc.
“Ngữ Nhi, ngươi thấy tiểu nha đầu kia thế nào?” Hoàng Hậu dựa lưng lên ghế, trong đôi mắt hiện lên tinh quang. Chỉ sợ cháu gái thông minh này đã nhìn thấu cái gì đó.
“Bác, ngươi thấy cái tiểu nữ oa kia giống đứa bé năm, sáu tuổi sao? Hơn nữa xà kia làm sao lại xuất hiện từ hư không đây? Thế nào cũng thấy nàng không giống người, ngược lại giống yêu tinh.”
“Ngươi nói nàng là yêu tinh?” Hoàng Hậu bị lời nói của Kỷ Thanh Ngữ làm cho hoảng sợ, sau đó lại nhíu mi, cảm thấy có lẽ có khả năng này. Có lẽ nàng thật sự là yêu, cho nên Thần Nhi mới có thể bị một tiểu oa nhi mê hoặc.
Nàng nghĩ, nàng biết nên làm thế nào.
Bình luận truyện