Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 87: Chạm mặt đối địch [thượng]
Editor: Ngọc Nguyệt
Ngoại ô. Vũ Phong đình
Tàn mây che kín mặt trời, nhuộm thành một mảnh vàng cam.
Xa xa, cây cối, núi non liên miên, như kéo dài đến tận chân trời.
Hoa dại theo gió lay động, đỏ như lửa, vàng như mặt trời, xanh lục như ngọc bích... Sắc màu rực rỡ, mặt dù chỉ là những đóa hoa vô danh, nhưng cũng rất xinh đẹp.
Đình ở giữa vườn hoa rực rỡ như diều tung cánh bay đi.
Trên tấm ván gỗ trước đình, có ba chữ 'Vũ Phong Đình' rồng bay phượng múa.
Ngoài đình, có bốn hắc y nhân mang bảo kiếm đứng thẳng.
Trong đình, Lạc vương lam sam phiêu phiêu cùng Định Viễn Hậu thanh sam chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng, ánh mắt nhìn Viễn Sơn, không nói một câu.
Đúng lúc này, một vài bóng dáng xuất hiện.
Bốn hắc y nhân căng thẳng, đồng thời nắm chuôi kiếm trên lưng. Tùy thời chuẩn bị, nếu có tình huống gì, sẽ xuất kiếm.
Trong đình, Lạc vương cùng Định Viễn Hậu chỉ là chuyển ánh mắt về hướng người tới. Híp mắt lại, bạc môi câu lên, lộ ra chút tươi cười quỷ dị.
Vài bóng dáng đi tới, đi đầu là nam tử bạch y, ngũ quan thâm thúy, tử đồng khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc. Ngón tay thon dài ôm một oa nhi phấn điêu ngọc mài, tiểu oa nhi để sơ song kế, huyết y như những đóa hoa đỏ ven đường lay động, làm người ta không thể rời mắt.
Phía sau hai người, đi theo là một nam một nữ và một tuyết lang.
Nam nữ bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt không tầm thường. Tuyết lang hình thể to lớn, một thân lông trắng, lại có đôi huyết đồng, lợi hại vô cùng.
Lạc vương nhìn tử đồng thiếu niên, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia phức tạp. Đường đệ đã trưởng thành, mà bọn họ cũng không còn như xưa. Mâu quang chợt lóe, lại lạnh lùng như cũ.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan ở ngoài đình, ánh mắt nhìn Lạc vương. Đường huynh trong trí nhớ đã không còn, tuy nam nhân trước mắt dung mạo không biến hóa nhiều. Nhưng cặp mắt kia không còn hồn nhiên như còn bé, hắn giờ giống như một mãnh thú không có cảm tình, chỉ còn lạnh lùng.
Hai người cứ nhìn nhau, thời gian dường như dừng trôi.
Mặt trời càng lúc càng mờ nhạt, khắp trời đất bị nhuộm thành màu cam, sau đó sắp thành màu đỏ.
"Đường huynh, đã lâu không gặp."
Thật lâu sau, lâu đến mức Lãnh Loan Loan nghĩ hai người đã biến thành hóa thạch, Dạ Thần mở miệng.
"Tại hạ không dám trèo cao, Thái tử điện hạ vẫn gọi tại hạ là Lạc vương đi." Lạc vương tiếp lời, khóe môi treo ý cười lạnh lùng.
Dạ Thần cứng đờ, tử đồng cụp xuống, sau đó ngẩng đầu, tử đồng cũng một mảnh mông lung. Người khác không rõ hắn nghĩ gì.
Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn đảo mắt, hai người kia đến đây là để làm gì?
"Lạc vương, không phải ngươi nên mời chúng ta vào sao?"
Giọng nói non nớt lại lạnh lùng của Lãnh Loan Loan khiến cả Lạc vương và Định Viễn Hậu đều nhìn nàng. Hóa ra oa nhi này là tiểu thái tử phi. Quả nhiên nàng không giống đứa nhỏ bình thường. Cặp mắt đen láy kia rõ ràng không có nửa điểm giống trẻ con, ngược lại trầm ổn lại kiêu ngạo, giống một tiểu nữ vương bễ nghễ thiên hạ.
Lạc vương ngẩn ra, sau đó khuôn mặt tuấn tú khách sáo tươi cười:
"Là bổn vương thất lễ, Thái tử, Thái tử phi mời vào."
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi vào đình. Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang cũng đi theo lại bị bốn hắc y nhân ngăn lại.
Lãnh Loan Loan vừa nhìn thấy, nhíu mi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói với Lạc vương:
"Sao vậy? Lạc vương sợ chúng ta làm ngươi bị thương?"
Lạc vương cười, tiểu thái tử phi đang khích hắn sao? Hắn khoát tay với bốn hắc y nhân, bọn họ cho Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang vào đình.
"Tham kiến Thái tử, Thái tử phi."
Định Viễn Hậu cúi đầu, hành lễ với Dạ Thần, Lãnh Loan Loan.
"Hậu gia cũng ở đây."
Dạ Thần gật đầu với hắn, giống như mới phát hiện hắn.
Lãnh Loan Loan nghe được lới nói của Dạ Thần, ngẩng đầu nhìn Định Viễn Hậu. Người này là lão cha chu bách hợp kia sao? Hắn thanh sam, dáng người bình thường, khuôn mặt nho nhã, đôi mắt tang thương, thật sự nhìn không ra sao hắn lại có nữ nhi như vậy? Chậc chậc, người ta nói thượng lương bất chính, hạ lương oai. Có lẽ Định Viễn Hậu này cũng là tên trong ngoài không đồng nhất.
"Thảo dân tham kiến Lạc vương, Định Viễn Hậu gia."
Ninh Phong Cách cũng hành lễ với Lạc vương, Định Viễn Hậu.
"Ngươi là?"
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu nhìn, thấy hắn trẻ tuổi, khí vũ bất phàm.
"Thảo dân Ninh Phong Cách." Ninh Phong Cách không giấu diếm, cười yếu ớt trả lời.
"Nguyệt Diễm thủ phủ Ninh công tử."
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu hơi giật mình, không nghĩ tới thủ phủ công tử cũng đến cùng Lạc vương. Xem ra giao tình của bọn họ cũng không bình thường.
Ninh Phong Cách gật gật đầu, đứng bên cạnh Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan.
Nghi thức xã giao xong, mọi người ngồi xuống bàn.
"Đường huynh, mấy năm nay ngươi khỏe không?" Dạ Thần đánh vỡ không khí yên tĩnh, hắn chung quy cũng còn nhớ tình cảm năm xưa.
Lạc vương nhìn hắn một cái, cười lạnh thản nhiên mở miệng:
"Thái tử nhọc công, thần rất tốt. Bất quá, nếu thần tốt, chỉ sợ có người không tốt."
Dạ Thần ngẩn ra, hiểu rõ ý tứ của hắn.
"Ta nói, Lạc vương muốn gì?" Lãnh Loan Loan ngồi trên đùi Dạ Thần, không chút để ý mở miệng. "Ngươi muốn tìm lão hoàng đế để báo thù sao?"
Ngoại ô. Vũ Phong đình
Tàn mây che kín mặt trời, nhuộm thành một mảnh vàng cam.
Xa xa, cây cối, núi non liên miên, như kéo dài đến tận chân trời.
Hoa dại theo gió lay động, đỏ như lửa, vàng như mặt trời, xanh lục như ngọc bích... Sắc màu rực rỡ, mặt dù chỉ là những đóa hoa vô danh, nhưng cũng rất xinh đẹp.
Đình ở giữa vườn hoa rực rỡ như diều tung cánh bay đi.
Trên tấm ván gỗ trước đình, có ba chữ 'Vũ Phong Đình' rồng bay phượng múa.
Ngoài đình, có bốn hắc y nhân mang bảo kiếm đứng thẳng.
Trong đình, Lạc vương lam sam phiêu phiêu cùng Định Viễn Hậu thanh sam chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng, ánh mắt nhìn Viễn Sơn, không nói một câu.
Đúng lúc này, một vài bóng dáng xuất hiện.
Bốn hắc y nhân căng thẳng, đồng thời nắm chuôi kiếm trên lưng. Tùy thời chuẩn bị, nếu có tình huống gì, sẽ xuất kiếm.
Trong đình, Lạc vương cùng Định Viễn Hậu chỉ là chuyển ánh mắt về hướng người tới. Híp mắt lại, bạc môi câu lên, lộ ra chút tươi cười quỷ dị.
Vài bóng dáng đi tới, đi đầu là nam tử bạch y, ngũ quan thâm thúy, tử đồng khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc. Ngón tay thon dài ôm một oa nhi phấn điêu ngọc mài, tiểu oa nhi để sơ song kế, huyết y như những đóa hoa đỏ ven đường lay động, làm người ta không thể rời mắt.
Phía sau hai người, đi theo là một nam một nữ và một tuyết lang.
Nam nữ bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt không tầm thường. Tuyết lang hình thể to lớn, một thân lông trắng, lại có đôi huyết đồng, lợi hại vô cùng.
Lạc vương nhìn tử đồng thiếu niên, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia phức tạp. Đường đệ đã trưởng thành, mà bọn họ cũng không còn như xưa. Mâu quang chợt lóe, lại lạnh lùng như cũ.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan ở ngoài đình, ánh mắt nhìn Lạc vương. Đường huynh trong trí nhớ đã không còn, tuy nam nhân trước mắt dung mạo không biến hóa nhiều. Nhưng cặp mắt kia không còn hồn nhiên như còn bé, hắn giờ giống như một mãnh thú không có cảm tình, chỉ còn lạnh lùng.
Hai người cứ nhìn nhau, thời gian dường như dừng trôi.
Mặt trời càng lúc càng mờ nhạt, khắp trời đất bị nhuộm thành màu cam, sau đó sắp thành màu đỏ.
"Đường huynh, đã lâu không gặp."
Thật lâu sau, lâu đến mức Lãnh Loan Loan nghĩ hai người đã biến thành hóa thạch, Dạ Thần mở miệng.
"Tại hạ không dám trèo cao, Thái tử điện hạ vẫn gọi tại hạ là Lạc vương đi." Lạc vương tiếp lời, khóe môi treo ý cười lạnh lùng.
Dạ Thần cứng đờ, tử đồng cụp xuống, sau đó ngẩng đầu, tử đồng cũng một mảnh mông lung. Người khác không rõ hắn nghĩ gì.
Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn đảo mắt, hai người kia đến đây là để làm gì?
"Lạc vương, không phải ngươi nên mời chúng ta vào sao?"
Giọng nói non nớt lại lạnh lùng của Lãnh Loan Loan khiến cả Lạc vương và Định Viễn Hậu đều nhìn nàng. Hóa ra oa nhi này là tiểu thái tử phi. Quả nhiên nàng không giống đứa nhỏ bình thường. Cặp mắt đen láy kia rõ ràng không có nửa điểm giống trẻ con, ngược lại trầm ổn lại kiêu ngạo, giống một tiểu nữ vương bễ nghễ thiên hạ.
Lạc vương ngẩn ra, sau đó khuôn mặt tuấn tú khách sáo tươi cười:
"Là bổn vương thất lễ, Thái tử, Thái tử phi mời vào."
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi vào đình. Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang cũng đi theo lại bị bốn hắc y nhân ngăn lại.
Lãnh Loan Loan vừa nhìn thấy, nhíu mi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói với Lạc vương:
"Sao vậy? Lạc vương sợ chúng ta làm ngươi bị thương?"
Lạc vương cười, tiểu thái tử phi đang khích hắn sao? Hắn khoát tay với bốn hắc y nhân, bọn họ cho Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang vào đình.
"Tham kiến Thái tử, Thái tử phi."
Định Viễn Hậu cúi đầu, hành lễ với Dạ Thần, Lãnh Loan Loan.
"Hậu gia cũng ở đây."
Dạ Thần gật đầu với hắn, giống như mới phát hiện hắn.
Lãnh Loan Loan nghe được lới nói của Dạ Thần, ngẩng đầu nhìn Định Viễn Hậu. Người này là lão cha chu bách hợp kia sao? Hắn thanh sam, dáng người bình thường, khuôn mặt nho nhã, đôi mắt tang thương, thật sự nhìn không ra sao hắn lại có nữ nhi như vậy? Chậc chậc, người ta nói thượng lương bất chính, hạ lương oai. Có lẽ Định Viễn Hậu này cũng là tên trong ngoài không đồng nhất.
"Thảo dân tham kiến Lạc vương, Định Viễn Hậu gia."
Ninh Phong Cách cũng hành lễ với Lạc vương, Định Viễn Hậu.
"Ngươi là?"
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu nhìn, thấy hắn trẻ tuổi, khí vũ bất phàm.
"Thảo dân Ninh Phong Cách." Ninh Phong Cách không giấu diếm, cười yếu ớt trả lời.
"Nguyệt Diễm thủ phủ Ninh công tử."
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu hơi giật mình, không nghĩ tới thủ phủ công tử cũng đến cùng Lạc vương. Xem ra giao tình của bọn họ cũng không bình thường.
Ninh Phong Cách gật gật đầu, đứng bên cạnh Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan.
Nghi thức xã giao xong, mọi người ngồi xuống bàn.
"Đường huynh, mấy năm nay ngươi khỏe không?" Dạ Thần đánh vỡ không khí yên tĩnh, hắn chung quy cũng còn nhớ tình cảm năm xưa.
Lạc vương nhìn hắn một cái, cười lạnh thản nhiên mở miệng:
"Thái tử nhọc công, thần rất tốt. Bất quá, nếu thần tốt, chỉ sợ có người không tốt."
Dạ Thần ngẩn ra, hiểu rõ ý tứ của hắn.
"Ta nói, Lạc vương muốn gì?" Lãnh Loan Loan ngồi trên đùi Dạ Thần, không chút để ý mở miệng. "Ngươi muốn tìm lão hoàng đế để báo thù sao?"
Bình luận truyện