Say Mê Không Về

Chương 39: Tỉnh lại



Edit:V-Emy

Cố Bắc Viễn chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài lại vừa mang theo đau đớn.

Trong mộng hắn nhớ tới lúc thiếu niên chịu khổ sở, tứ chi hắn bị trói thật chặt, có người lấy đến một viên dược đen tuyền, hắn lắc đầu, vừa khóc vừa kêu la “Đừng mà, tha cho ta đi!”

Hắn khóc đến khàn cả giọng, đau đến ngũ tạng câu liệt, còn người bên cạnh thì tươi cười, khuôn mặt dữ tợn như loài ma quỷ.

Toàn thân cao thấp đều là đau tới tận xương, mà ý thức vẫn lâm vào một mảnh tối tăm vô biên vô hạn. Hắn có thể cảm nhận được thân thể chính mình suy kiệt, dường như đã đến cực hạn. Nhưng dần dần, đau đớn bắt đầu biến mất, hắn trở nên rất nhẹ, tựa như một sợi lông hồng, toàn thân thả lỏng, bình thản khoan thai, đó là một sự thoải mái chưa từng có, như muốn người ta  tiếp tục chìm trong giấc ngủ say.

Hẳn là có ai đó luôn ở bên cạnh hắn, liên miên cằn nhằn hắn điều gì. Thanh âm kia xuyên thấu hắc ám, mang theo một sức mạnh êm ả, giọng nói ấy gọi hắn là “Bắc Viễn”, thúc giục hắn mau tỉnh lại. Thanh âm ấy đuổi đi cái loại cảm giác sung sướng này, đau đớn lần nữa đánh úp lại, thật là một cảm thụ không tốt chút nào.

Cảm quan của hắn bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn nhớ rõ thanh âm này, là của đại ca, đúng rồi, đại ca đã cứu hắn, hắn sẽ không bao giờ bị nhốt trong bóng tối nữa. Tất cả đều là mộng, hắn đã được cứu ra, còn có một nữ nhân ôn ôn nhuyễn nhuyễn ở bên cạnh hắn. Hắn nghe cái thanh âm kia nói muốn đem nữ nhân ấy đi, trong lòng hắn một trận kinh hoảng, trong bóng đêm vụt qua một khuôn mặt mờ mịt, mang theo nụ cười xán lạn, y không được đem nàng đi, hắn tận lực kinh hô:“Không được, đại ca, không được”.

Nếu hắn đi mà không trở lại, sẽ không ai chiếu cố nàng. Hắn tựa hồ nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng.

Tiếp theo, lại lâm vào hắc ám cùng đau đớn.

Nhưng trong bóng đêm có một đôi tay mềm mại lướt nhẹ qua miệng vết thương của hắn, có người ở bên tai hắn nói:“Bắc Viễn, nên uống thuốc ”, không phải người lúc trước, là một nữ nhân, thanh âm của nàng thực ôn nhu, trong đầu lại xẹt qua khuôn mặt kia, hắn theo bản năng nuốt thứ nước đắng chát vào miệng.

Giấc mộng này rất dài rất dài, cảnh tượng nhiều năm trước thường xuyên xuất hiện, hắn vẫn bị dọa đến toàn thân căng thẳng như cũ. Nhưng còn có thanh âm một nam nhân, đôi tay mềm mại của một nữ nhân, bọn họ xua đuổi tên ác ma muốn kéo hắn vào địa ngục, mang đến tia nắng mặt trời ấm áp. Hắn có khi có thể nhớ lại nam nhân kia là đại ca, có khi lại không. Hắn không nhớ nổi cái tên của nữ nhân kia, song lại nhớ rõ nàng có ngón tay trắng mịn, một khuôn mặt xinh đẹp.

Nam nhân ấy cứ luôn nói muốn đem nữ nhân kia đi, khiến hắn hít thở không thông và khó chịu. Nhưng nữ nhân này luôn một mực ở bên cạnh hắn, đút cho hắn những dòng nước mát rượi hoặc thứ thuốc đắng chát, thanh âm của nàng thực ôn nhu, giống như làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, gợn sóng một vòng lại một vòng, nàng nói:“Bắc Viễn, chàng phải khỏe lên, chàng còn nói muốn chiếu cố ta mà.”

Không biết qua bao lâu, cái thanh âm nhu hòa kia lại chuyển sang oán giận,“Ta bị thương, Tất Hàm cũng không chữa thương cho ta, chàng xem chàng không chịu tỉnh, ta thật đáng thương, còn không mau thức dậy đi!” Tiếp theo vẫn là thứ thuốc đắng ngắt ấy, nhưng có tay nàng phớt qua khóe miệng hắn, thuốc sẽ không còn đắng như thế.

Đau đớn cùng cảm giác nóng bức giảm đi, dường như chẳng còn khó chịu.

Song hắn vẫn như cũ không thể thoát khỏi cơn mê này.

Cái nam nhân kia lại tới nữa, hắn cứ liên miên cằn nhằn thật nhiều, từ nhu hòa đến uy hiếp, từ uy hiếp biến thành bất đắc dĩ, lại từ bất đắc dĩ biến thành khẩn cầu, hắn không ngừng lặp lại những câu nói.

Hắn đi trong bóng đêm, chung quanh một mảnh hỗn độn, không tìm thấy đường ra, nhưng hắn không thể ngủ say, có người vẫn không ngừng kêu gọi hắn.

Không biết qua bao lâu, đi qua bao nhiêu con đường, hắn nhìn thấy một tia sáng.

Ánh mắt mê ly mông lung hé mở, doanh trướng xa lạ, nhưng ấm áp thoải mái, trên người nhiều vết thương đau đớn.

Hắn nghiêng đầu, bóng dáng sừng sững quen thuộc ánh vào trong mắt hắn, hai mắt tràn đầy tơ máu, trên mặt không có nửa phần tàn nhẫn như bình thường, khuôn mặt tiều tụy đầy sầu lo khi nhìn thấy hắn tỉnh lại chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm,“Đệ rốt cuộc cũng chịu tỉnh!”

Tựa như lúc vùng vẫy trong đại dương mênh mông mờ mịt nhìn thấy bờ, Cố Nam Viễn thở phào một hơi, một lần nữa tinh thần toả sáng.

“Đại ca,” Hắn phát ra thanh âm khàn khàn, muốn nâng cánh tay lên, nhưng lại không có khí lực, hắn hơi nhíu nhíu mày,“Đệ hôn mê bao lâu rồi?”

“Ba ngày ba đêm”, Cố Nam Viễn chậm rãi nói,“Thật sự là làm cho người ta phập phồng lo sợ, khát nước rồi chứ?”

Nói xong hắn rót một chén nước, nhẹ nhàng phát lực, cái chén vững vàng rơi xuống trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, một giọt nước cũng không sánh ra. Hắn nhìn thứ nước trong chén, lộ ra một tia nghi hoặc, ánh mắt lại vòng vo quét khắp phòng.

Cố Nam Viễn nhìn ra tâm tư của hắn,“Không cần nhìn, nàng ở gian phòng khác.”

“À”, Cố Bắc Viễn hàm hồ một tiếng,“Đại ca, mấy ngày nay huynh luôn túc trực tại nơi này sao?”

“ừm.”

Cố Bắc Viễn hồi tưởng trong lúc ngủ mơ đại ca uy hiếp hắn muốn đem Thi Hiểu Nhiên đi, suy yếu khẩn cầu:“Đại ca, cho dù đệ có chuyện gì, huynh cũng đừng khó xử nàng, có được không?”

Cố Nam Viễn  khóe môi lại khẽ nhếch, lộ ra tươi cười trêu tức,“nữ nhân của mình thì phải tự mình chiếu cố, đại nam nhân phải gánh trách nhiệm. Đệ mà xảy ra chuyện, ta liền đem nàng tặng cho người khác.”

“Đừng!” Cố Bắc Viễn nóng nảy, cánh tay vừa động liền động đến vết thương trên ngực, lưng làm hắn kịch liệt đau đớn, trên mặt lộ ra thống khổ cùng rối rắm.

“Được rồi, ta sẽ không làm khó dễ một nữ nhân.” Cố Nam Viễn không muốn lại kích thích hắn,“May mắn ngày ấy ta tới kịp, trễ thêm một cái chớp mắt thôi, chỉ sợ là đệ, ngay cả xương cốt của nàng có tìm khắp nơi cũng không tìm được.”

Cố Bắc Viễn nhíu nhíu mày, sau khi hôn mê hắn không còn ý thức, tự nhiên không biết sau đó gặp phải nguy hiểm gì, hắn nghi vấn nhìn về phía đại ca,”Lúc ấy có chuyện gì xảy ra?”

“Nơi ấy dã thú rất nhiều, bọn đệ bị sói vây công, nha đầu kia tự mình nhảy xuống ngựa, để đệ một mình thoát đi, thiếu chút nữa là đã bị ăn.” Cố Nam Viễn chỉ với vài câu đơn giản kể lại,“Nói đến nha đầu kia thật đúng là không tệ, vì đệ ngay cả tính mạng cũng không cần, không uổng đệ vì nàng mà trả giá nhiều như vậy. Hai ngày nay, nàng luôn luôn chiếu cố đệ, đút nước bón thuốc, không chịu tĩnh dưỡng. Nàng dù sao bị thương, ta phải bắt ép nàng nghỉ ngơi.”

Lúc trước trong lòng Cố Nam Viễn đối với Thi Hiểu Nhiên vẫn luôn bất mãn, hoạn nạn gặp chân tình, hiện tại hắn thật tình vì huynh đệ mình mà cảm thấy may mắn, trong biển người mờ mịt tìm được chính người mình yêu, mà người kia, vừa vặn cũng yêu thương hắn, đó chính là phúc.“Đệ phải dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương lành thì trở về, bắt tay ngay vào việc giải độc, về sau bọn đệ có thể ở cùng nhau dài lâu. Nhìn thấy đệ hạnh phúc, vi huynh cuối cùng có thể trút bỏ tâm sự.”

Cố Bắc Viễn giãn mặt mày ra, tuy suy yếu, nhưng mâu trung lóe ra tinh quang, rạng rỡ sáng rực. Dược có đủ, có lẽ qua một năm rưỡi nữa, hắn có thể giống một người bình thường, có thể cùng đại ca sóng vai đứng chung một chỗ, có thể mang theo người mình thích tới tham quan đại thành phồn hoa, không bao giờ phải chú ý tới khoảng cách nữa, không bao giờ phải nhìn tới ánh mắt sợ hãi của tôi tớ, nha hoàn ở Trích Tinh Phong nữa, không bao giờ nhìn thấy từng đợt từng đợt độc khí quỷ mị tản ra nữa.

Hắn từ nhỏ đã rời xa đám đông, cô độc ở một góc mà trưởng thành, nhiều năm phấn đấu cùng theo đuổi, muốn mọi người có thể gần gũi và ủng hộ hắn cũng là điều khó với tới. Ngay tại lúc hắn không còn ôm hy vọng, trời cao lại đưa Thi Hiểu Nhiên tới, giúp hắn xua đi tịch mịch cùng cô độc. Hiện tại, hắn thấy được càng nhiều hy vọng, hắn cùng với huynh đệ thủ túc (anh em như thể tay chân) ngồi cùng bàn chúc mừng. Hắn muốn dẫn Thi Hiểu Nhiên nhìn ngắm phong cảnh nam bắc. Làm một người bình thường, hắn có nhiều lắm chờ mong. Hạnh phúc đang vẫy tay phía trước, hoa nở khắp nơi, tràn đầy ánh sáng lung linh.

Hắn nhìn đại ca, chỉ có cảm kích không thể hình dung được. Mấy năm nay, đại ca lo lắng hết lòng vì hắn mà mưu lược, nếu không có đại ca, chỉ sợ hắn đã sớm không còn sống sót trên thế gian này, hắn mang theo nụ cười thản nhiên trắng trong như tuyết, mấy đời có thể may mắn, có một vị huynh trưởng như thế.

Tất Hàm tiến vào, thấy hắn đã tỉnh dậy, ưu tư như thủy triều lui bước, chỉ còn lại bọt sóng trắng,“Cũng may là Nhị cung chủ thân thể vốn tốt, nếu đổi lại là người khác sợ là không cứu được, để tại hạ xem cho người lần nữa.”

Cố Bắc Viễn cố sức đưa tay cánh tay ra khỏi đệm chăn, trong chớp mắt, một sợi tơ tinh tế đã vòng qua cổ tay hắn, một đầu khác ở trong tay Tất Hàm. Tất Hàm cẩn thận tế chẩn (tỉ mỉ chẩn đoán), nói đến cách bắt mạch bằng huyền ti này, khi còn bé hắn cực kì không chán ghét, cảm thấy nó quá mức quái đản. Sau khi gặp được Cố Bắc Viễn, hắn mới nỗ lực tập luyện lại, đôi lúc cũng cần dùng đến.

Một lát, Tất Hàm mặt mày giãn ra,“Nghĩ ngơi hồi phục một hai tháng, hẳn sẽ giống như trước đây. Bất quá trong khoảng thời gian này ngài không thể hoạt động kịch liệt, chân của người phải chịu sức ép liên tục, nếu không tĩnh dưỡng tốt, sợ là về sau thật sự sẽ bị khoèo (khập khiễng, cà nhắc).”

Cố Bắc Viễn gật nhẹ đầu với hắn, dạo một vòng ở điện diêm vương về, mở to mắt nhìn những người hắn quen thuộc với sự cảm kích cùng quý trọng. Nhưng hắn dù sao cũng mới vừa tỉnh lại, tinh lực quá kém nên liền buồn ngủ.

Hai người đều nhìn ra hắn tinh thần không tốt, liền dặn dò hắn nghỉ ngơi một hồi rồi lui ra.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, có người múc muỗng thuốc nhỏ đút vào miệng hắn, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng hắn biết người kia vẫn là người luôn bồi bên cạnh hắn, hắn hơi hơi há mồm nuốt thuốc vào, chậm rãi mở mắt.

Hắn nhìn thấy ánh mắt Thi Hiểu Nhiên như bầu trời đêm đột ngột bừng sáng, mặt mày nàng như lá xanh sau cơn mưa ngày hè, toả sáng sinh động đầy sức sống. Nàng hướng hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng bởi vì động tới miệng vết thương bên má trái mà dẫn phát đau đớn, tươi cười cuối cùng rối rắm thành một mảnh quái dị.

Từ bên mặt trái của nàng đến cổ đều thoa dược, khỏa băng gạc, Cố Bắc Viễn trên mặt không hờn giận, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lay động một mảnh đau lòng,“ Nàng có bị thương nặng không? có đau không?”

Hắn nhớ rõ nàng rất sợ đau, nữ tử không biết võ tự nhiên sẽ có chút mảnh mai, khả năng chịu đựng cũng kém rất nhiều.

“Có một chút. Nhưng chàng tỉnh ta thực sự rất vui vẻ, sẽ không cảm thấy đau.” Thi Hiểu Nhiên trả lời thật chậm, nói chuyện tác động cơ bắp trên mặt, rất đau. Mấy ngày nay nàng giống như bị đánh mất ba hồn sáu phách, thân thể lạnh lẽo, tràn đầy sầu lo, tỉnh dậy liền tới chiếu cố hắn. Có khi Cố Nam Viễn lại điểm của nàng huyệt, ép nàng nghỉ ngơi.

Nàng dù sao bị thương ở trên người, Tất Hàm cũng không tiện thoa dược cho nàng, nên nàng chỉ tùy thoa dược lên, quấn băng gạc lung tung, mặc dù đã qua mấy ngày song vết thương cũng không thấy tốt lên, đau đớn ngày ngày đêm đêm tra tấn nàng, nhưng đó chỉ là đau đớn về thể xác, so với tâm hồn hư không cùng khủng hoảng, nó lại quá mức nhỏ bé.

Nàng tiếp tục cầm muỗng, múc thuốc đưa qua.

Cố Bắc Viễn một ngụm nuốt xuống, tiện đà nâng lưng, muốn đứng lên.

Thi Hiểu Nhiên vội vàng cầm chén thuốc đặt lên bàn, tay dìu hắn, lót cái đệm dựa ở  sau lưng hắn, cũng không nghĩ đến lúc đỡ hắn lại phải dùng sức quá lớn, động tới miệng vết thương trên người do bị sói trảo thương, một trận đau nhức đánh úp lại, nàng nhịn không được rên ra tiếng.

“Nàng đau sao? Rốt cuộc bị thương ở chỗ nào?” Cố Bắc Viễn vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi.

“Không có việc gì.” Nàng ngồi xuống bên giường, lại bưng bát lên, nâng tay đem muỗng thuốc nhỏ đưa qua.

Nhưng Cố Bắc Viễn không tiếp, hắn chau mày, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn xem ra dáng sửu dần mão?. Một lát, thấy nàng vẫn đang vươn tay, hắn vội vàng nuốt vào. Lại tiếp nhận chén thuốc trên tay nàng, một ngụm uống sạch. Vừa hạ bát, hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng,“Nàng bị thương ở chỗ nào rồi? để ta xem xem.”

“Đã nói là không có việc gì mà!” Thi Hiểu Nhiên đánh trống lảng,“Chàng ngủ nhiều ngày, hẳn là đói bụng rồi, ta đi bưng bát cháo lại cho chàng.”

Nói xong nàng đứng dậy muốn đi, Cố Bắc Viễn lại nhẹ nhàng dùng sức, kéo nàng  về trước người mình. Hai người đều bị thương, Thi Hiểu Nhiên không dám phản kháng.

Hai khuôn mặt cơ hồ kề sát, hơi thở ấm áp phun trên mặt đối phương, Cố Bắc Viễn nhỏ giọng:“Trước kia không phải ta đã từng dặn nàng rồi ư? Gặp nguy hiểm phải chạy thật nhanh, nàng không giống như ta, bị thương sẽ rất nguy hiểm.”

“Ta bị chàng dọa, ta không muốn nhìn thấy bộ dáng chàng như thế lần nữa, nếu chàng xảy ra chuyện, ta làm sao có thể tiếp tục sống một mình đây?” Bởi vì trên mặt bị thương, nàng nói chuyện không được rõ cho lắm, chỉ cần tưởng tượng đến hắn toàn thân đều là máu, trong mắt nàng không khỏi toát ra sợ hãi.

Cố Bắc Viễn vỗ nhẹ lưng nàng,“ta sẽ không để nàng bị thương nữa. Có bị thương nặng không? Tất Hàm đã xem qua chưa?”

“Ta đã thoa dược, không nghiêm trọng. Có hơi đau nhưng thật sự không có việc gì mà.”

Cố Bắc Viễn lại cảm thấy nàng chưa thành thật, hai người ở chung đã lâu, hắn tất nhiên là hiểu biết nàng, bị một chút vết thương nhỏ nàng thường sẽ kêu đau, chọc hắn một mảnh thương tiếc, sau đó nàng sẽ lộ ra ý cười ấm áp hạnh phúc. Bây giờ rõ là có chút nghiêm trọng, nàng lại chẳng nói gì.

“ Để ta xem xem.”

“Không cần đâu.” Thi Hiểu Nhiên nghiêng thân đi, nàng mới không cần hắn xem, dù sao bị thương ở trên người,  muốn xem phải cởi áo tháo thắt lưng thì đừng hòng.

“Đừng lộn xộn, để ta nhìn xem nào.” Cố Bắc Viễn đánh giá thân thể của nàng,“Nàng gầy và tiều tụy đi nhiều quá.”

“Chàng cũng gầy, bị tra tấn thành cái dạng này, xem ra làm cao thủ cũng không dễ làm nhỉ?” Thi Hiểu Nhiên thở dài.

“Ít nói thôi, nhìn nàng mỗi lần nói chuyện dường như đều rất đau, sao lại bị thương đến mặt?” Cố Bắc Viễn vuốt ve bên mặt chưa bị thương của nàng, cực độ tiếc hận.

“Chàng không phải là sợ ta bị hủy dung? Không thích như vậy, ghét bỏ ta ư?”

“Nào có chứ?” Cố Bắc Viễn biện giải,“Nàng chính là nàng, dù đẹp hay khó coi vẫn là nàng, là người trong lòng ta. Nữ tử đều thích chưng diện, trên người nếu để lại sẹo, chính mình nhìn thấy trong lòng cũng sẽ khó chịu. Nếu sẹo ở trên mặt, ít nhiều cũng sẽ sinh chút tự ti, ta không muốn nàng ngắm mình trong gương mà hối tiếc, không vui.”

“Ta còn lâu mới thế.” Thi Hiểu Nhiên phản bác, tuy là nói như vậy, nhưng mỗi người phụ nữ đều hy vọng chính mình xinh đẹp.

“Kêu Tất Hàm tiến vào, ta hỏi thăm hắn một chút.”

“Chàng vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, sao cứ phải lo chuyện này chuyện kia làm cái gì?”

“Hắn cũng muốn đến xem thương thế của ta,” Cố Bắc Viễn cười tủm tỉm, buông tay, đang muốn gọi người, đã thấy Cố Nam Viễn cùng Tất Hàm tiến vào.

Cố Nam Viễn nhìn thấy hắn tinh thần so với lần trước tỉnh lại tốt hơn một chút, an tâm không ít, nói nhỏ:“Cuối cùng cũng làm cho người ta yên tâm.”

“Tất Hàm, vết thương của nàng ra sao?”

“Mấy ngày nay Thi cô nương một lòng vì ngài, trong lòng tích tụ, ăn không ngon, ngủ không yên, thương thế không có chuyển biến tốt đẹp.”

Cố Bắc Viễn mày mặt nhăn càng sâu,“vết thương sau khi lành có thể để lại sẹo hay không?”

“Khó mà nói, vết thương của nàng xử lý trễ.” Tất Hàm nói.

Cái này ngay cả Thi Hiểu Nhiên mày cũng nhăn lại.

Tất Hàm ngừng một hồi lâu, lại nói:“Bất quá sư huynh nơi đó có phối chế ngọc lộ cao, thương vừa lặn lập tức thoa lên, cam đoan sẽ giống như lúc ban đầu, không cần lo lắng. Huống hồ, dược dùng gần đây cũng là loại dược tốt.”

Thi Hiểu Nhiên hung hăng trừng cho Tất Hàm một cái liếc mắt, điều muốn nói lại cố ý không nói cho hết, hại nàng còn tưởng rằng chính mình sẽ bị hủy dung.

“Vậy là tốt rồi.” Cố Bắc Viễn yên tâm.

“Yên tâm, chỉ là hủy dung thì Thất Dương Cung cũng có biện pháp làm cho nàng khôi phục,” Cố Nam Viễn tiếp thêm một câu,“Chẳng lẽ lại để cho nữ nhân của đệ chịu ủy khuất được hay sao?”

Thi Hiểu Nhiên trong lòng quẫn bách.

“Điều vài nữ vệ qua đây, hẳn là nhanh đến thôi, mấy ngày nay chúng ta đối với ngươi xác thực chiếu cố không chu toàn.” Cố Nam Viễn hướng Thi Hiểu Nhiên nói.

Thi Hiểu Nhiên sao có thể nhận khách khí ( lễ độ, khách sáo) từ Cố Nam Viễn, vội nói:“Bắc Viễn bị thương, ta cũng không chiếu cố huynh ấy tốt, ngược lại còn làm các người lo lắng.”

“Không nói nữa, đưa thức ăn lại đây, hai người các ngươi đều ăn nhiều hơn một chút, sớm ngày khôi phục.”

Tuy rằng lần này là sinh tử đại kiếp, nhưng từ sau chuyện ấy, Thi Hiểu Nhiên có thể cảm giác được, Cố Nam Viễn đối với nàng đã gần gũi hơn không ít.  Trước đây, Cố Nam Viễn để nàng bồi bên cạnh Cố Bắc Viễn, xem nàng như một tỳ nữ được sủng ái, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng hiện tại, hắn dường như đã tiếp nhận nàng.

Gặp phải đại nạn lần này, xem như cũng có cái may!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện