Say Năm Tháng
Quyển 1 - Chương 14: Thảo mộc sinh hương yên ẩn ẩn (3)
Ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên biển, sóng biển vỗ dạt dào tạo nên những con sóng trùng điệp, cũng không giống như ánh trăng mà Thanh Dao vẫn thường nhìn thấy ở đầm Ngọc Bích. Đầm Ngọc Bích phẳng lặng như gương, Đông Hải cuồn cuộn mãnh liệt, giống như nữ tử uyển chuyển, giống như nam tử phóng khoáng, tựa như Thanh Dao và Cẩn Dật giờ phút này, bạch y hoa phục hòa tan vào bóng đêm, bóng hình và ánh trăng trùng trùng điệp điệp trong sóng nước.
Thanh Dao nhìn trời qua những đám mây, giọng nói như nguyệt hoa: “Ban đêm không thấy rõ cảnh vật, vì sao Thiên Tôn lại chọn lúc này?”
“Quỳ Ngưu không thích ánh mặt trời, hàng năm thường ẩn thân dưới đáy biển, hiếm khi lộ diện, chờ đến đêm mới có thể dụ nó ra.”
“Ngài định lặn xuống?”
Cẩn Dật lắc đầu một cái: “Không cần, nghe đồn Quỳ Ngưu âm luật cực tốt, muốn dụ nó ra ngoài không nhất định phải xuống biển.”
Hắn nở nụ cười với Thanh Dao, tay phải mở ra, trong nháy mắt lòng bàn tay có một cây sáo.
Thanh Dao hiểu ý tứ Cẩn Dật, cũng cười một tiếng. Không chờ Cẩn Dật hiểu, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng phất một cái, trước mắt đột nhiên hiện ra bàn đá và hai ghế đá. Nàng lại vung lên, một cổ cầm lẳng lặng đặt trên bàn, dây đàn ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt mà tinh tế.
“Không bằng chúng ta hợp tấu một khúc đi, xem thử Quỳ Ngưu có bị dụ ra ngoài nhanh hơn hay không.”
Dứt lời, Thanh Dao ngồi xuống, mười ngón tay linh xảo lướt trên dây đàn, thanh âm giống như nước chảy từ khe núi cao nhỏ xuống lại giống như trăng sáng nhẹ nhàng nhô lên trên mặt biển, tươi đẹp vô cùng.
Cẩn Dật tuyệt đối không thể ngờ rằng cầm nghệ của Thanh Dao cũng như dung mạo của nàng đủ để khiến người ta kinh động. Chờ hắn ý thức được thì Thanh Dao đã phủ khúc 《 Bích Lạc yên dẫn 》. Thật sự bị thất kinh, khúc nhạc《 Bích Lạc yên dẫn 》vạn biến, trên Thiên cung cũng chỉ có Thiên hậu mới có thể nắm trong tay. Mà cầm nghệ của Thanh Dao không thua kém Thiên hậu chút nào, so sánh lại càng thấy có ba phần kỳ ảo, bảy phần tịch mịch.
“Nàng đang tấu 《 Bích Lạc yên dẫn 》?” Cẩn Dật nhăn mày, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thanh Dao.
Thanh Dao không trả lời giống như đã sớm đắm chìm trong đó.
Cẩn Dật ngây dại trong chốc lát, sau đó đặt ống tiêu bên môi, khúc nhạc du dương chậm rãi phát ra hòa với tiếng cầm của Thanh Dao lại càng như bổ sung cho nhau, phối hợp đến thiên y vô phùng**.
**không chê vào đâu được.
《 Bích Lạc yên dẫn 》 vốn là cầm khúc, có thể sử dụng tiêu thổi đến cảnh giới như thế trình độ cũng không phải là tầm thường. Thanh Dao nghĩ thầm, thì ra Cẩn Dật cũng là người tri âm. Như vậy, rất tốt…
Một khúc chưa hoàn thành, bỗng nhiên mặt biển nổi lên sóng lớn, khuấy đảo ánh trăng trên mặt nước. Một đầu trâu màu xanh đen không có sừng nhô lên phá tan mặt nước, tiếng vẫy vùng vang dội, nhất thời sóng biển dâng lên, bọt sóng văng khắp nơi. Đợi đến khi thân thể hoàn toàn hiện ra trên mặt nước, Thanh Dao mới phát hiện nó cư nhiên chỉ có một chân.
Bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía, nước biển như bị nhấc lên, sóng biển kinh thiên. Mưa to cùng với gió lớn chợt nổi lên. Mới vừa rồi trăng sáng còn treo cao trên bầu trời bao la trong nháy mắt bị mây đen che đậy, hoàn toàn là bóng tối.
Cẩn Dật lại cực kỳ hưng phấn. Hình dạng như trâu, thân màu xanh mà không có sừng, chỉ có một chân, lúc xuất hiện nổi lên mưa bão. . . . . . Tất cả giống như điển tịch ghi lại, dị thú vừa nhô lên quả nhiên là Quỳ Ngưu.
Hắn nhảy một cái bay lên không trung, ngón cái và ngón trỏ bóp một cái, hỏa quang màu u lam từ đầu ngón tay xuất hiện, từ từ bùng lên như nhật nguyệt treo ở đỉnh núi, thoáng chốc cả Lưu Ba Sơn sáng như ban ngày.
Quỳ Ngưu đã hoàn toàn lộ diện trên mặt biển, một chân của nó đạp trên nước, không bị chìm xuống, một đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Cẩn Dật và Thanh Dao, hung quang bắn tán loạn. Bỗng nhiên nó há mồm gầm thét một tiếng, thanh âm như kinh lôi. Thanh Dao cảm thấy mặt đất dưới chân cũng chấn động.
Thừa dịp Quỳ Ngưu há mồm gầm thét, Cẩn Dật đột nhiên xông về phía trước, chẳng biết lúc nào trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Một kiếm đánh xuống, lập tức sẽ đánh trúng đỉnh đầu Quỳ Ngưu nhưng đầu nó chuyển một cái, há mồm phun ra một cột nước khổng lồ, nhằm thẳng về phía Cẩn Dật. Cẩn Dật không thể làm gì khác hơn là tạm thời thu kiếm, một chưởng đánh tan cột nước.
Quỳ Ngưu mặc dù chỉ có một chân, cử động lại cực kỳ linh hoạt. Thanh Dao thậm chí không thấy rõ nó di chuyển thế nào, đến khi bọt sóng tan ra, nó đã vọt tới bên cạnh Cẩn Dật. Thanh Dao muốn đi lên hỗ trợ, Thiên Tiêu Lăng mới từ trong tay áo bay ra thì nàng lại nhớ tới trên đường Cẩn Dật từng nói rằng chỉ cần đứng một bên nên lập tức thu hồi pháp thuật.
Cẩn Dật dù sao cũng là Tôn Tử của Thiên đế, linh lực tự nhiên so với thần tiên bình thường cao hơn rất nhiều. Hắn không tránh ra, ngược lại tiến tới gần Quỳ Ngưu hơn, kiếm quang lóe lên liền chém lên lưng Quỳ Ngưu, lộ ra huyết nhục bên trong. Quỳ Ngưu bị đau điên cuồng gào thét, Cẩn Dật chờ đợi chính là lúc này, kiếm trong tay hắn chợt dài một thước, một kiếm đâm về phía miệng của Quỳ Ngưu, sau đó hướng nạy ra, một vật màu trắng bay ra, rơi vào trong tay của hắn.
Răng của Quỳ Ngưu đã nằm trong tay, Cẩn Dật không muốn đánh tiếp, thu hồi kiếm xoay người rời đi. Ai ngờ Quỳ Ngưu không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, nó trúng một kiếm, lại vừa bị mất một cái răng, đau đớn khó nhịn, nhất thời nổi điên lên, gầm thét đánh về phía Cẩn Dật.
“Cẩn thận ——” Thanh Dao kêu lên.
Cẩn Dật đã phát hiện, hắn đột nhiên xoay người, tay phải tụ hợp linh lực, bạch quang mạnh mẽ từ lòng bàn tay phát ra.
“Không được đả thương nó ——” Thanh Dao lớn tiếng ngăn cản.
Cẩn Dật không ngờ tới vội vàng thu chưởng, nhưng đã không kịp, bạch quang cầu thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đánh ngay đỉnh đầu của Quỳ Ngưu. Thanh Dao liều lĩnh vọt tới trước người Quỳ Ngưu, nhanh chóng bày kết giới ngăn cản quang cầu. Nhưng linh lực Cẩn Dật quá lợi hại, bạch quang xông đến phá kết giới, đánh trúng ngực Thanh Dao.
Thanh Dao nhìn trời qua những đám mây, giọng nói như nguyệt hoa: “Ban đêm không thấy rõ cảnh vật, vì sao Thiên Tôn lại chọn lúc này?”
“Quỳ Ngưu không thích ánh mặt trời, hàng năm thường ẩn thân dưới đáy biển, hiếm khi lộ diện, chờ đến đêm mới có thể dụ nó ra.”
“Ngài định lặn xuống?”
Cẩn Dật lắc đầu một cái: “Không cần, nghe đồn Quỳ Ngưu âm luật cực tốt, muốn dụ nó ra ngoài không nhất định phải xuống biển.”
Hắn nở nụ cười với Thanh Dao, tay phải mở ra, trong nháy mắt lòng bàn tay có một cây sáo.
Thanh Dao hiểu ý tứ Cẩn Dật, cũng cười một tiếng. Không chờ Cẩn Dật hiểu, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng phất một cái, trước mắt đột nhiên hiện ra bàn đá và hai ghế đá. Nàng lại vung lên, một cổ cầm lẳng lặng đặt trên bàn, dây đàn ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt mà tinh tế.
“Không bằng chúng ta hợp tấu một khúc đi, xem thử Quỳ Ngưu có bị dụ ra ngoài nhanh hơn hay không.”
Dứt lời, Thanh Dao ngồi xuống, mười ngón tay linh xảo lướt trên dây đàn, thanh âm giống như nước chảy từ khe núi cao nhỏ xuống lại giống như trăng sáng nhẹ nhàng nhô lên trên mặt biển, tươi đẹp vô cùng.
Cẩn Dật tuyệt đối không thể ngờ rằng cầm nghệ của Thanh Dao cũng như dung mạo của nàng đủ để khiến người ta kinh động. Chờ hắn ý thức được thì Thanh Dao đã phủ khúc 《 Bích Lạc yên dẫn 》. Thật sự bị thất kinh, khúc nhạc《 Bích Lạc yên dẫn 》vạn biến, trên Thiên cung cũng chỉ có Thiên hậu mới có thể nắm trong tay. Mà cầm nghệ của Thanh Dao không thua kém Thiên hậu chút nào, so sánh lại càng thấy có ba phần kỳ ảo, bảy phần tịch mịch.
“Nàng đang tấu 《 Bích Lạc yên dẫn 》?” Cẩn Dật nhăn mày, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thanh Dao.
Thanh Dao không trả lời giống như đã sớm đắm chìm trong đó.
Cẩn Dật ngây dại trong chốc lát, sau đó đặt ống tiêu bên môi, khúc nhạc du dương chậm rãi phát ra hòa với tiếng cầm của Thanh Dao lại càng như bổ sung cho nhau, phối hợp đến thiên y vô phùng**.
**không chê vào đâu được.
《 Bích Lạc yên dẫn 》 vốn là cầm khúc, có thể sử dụng tiêu thổi đến cảnh giới như thế trình độ cũng không phải là tầm thường. Thanh Dao nghĩ thầm, thì ra Cẩn Dật cũng là người tri âm. Như vậy, rất tốt…
Một khúc chưa hoàn thành, bỗng nhiên mặt biển nổi lên sóng lớn, khuấy đảo ánh trăng trên mặt nước. Một đầu trâu màu xanh đen không có sừng nhô lên phá tan mặt nước, tiếng vẫy vùng vang dội, nhất thời sóng biển dâng lên, bọt sóng văng khắp nơi. Đợi đến khi thân thể hoàn toàn hiện ra trên mặt nước, Thanh Dao mới phát hiện nó cư nhiên chỉ có một chân.
Bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía, nước biển như bị nhấc lên, sóng biển kinh thiên. Mưa to cùng với gió lớn chợt nổi lên. Mới vừa rồi trăng sáng còn treo cao trên bầu trời bao la trong nháy mắt bị mây đen che đậy, hoàn toàn là bóng tối.
Cẩn Dật lại cực kỳ hưng phấn. Hình dạng như trâu, thân màu xanh mà không có sừng, chỉ có một chân, lúc xuất hiện nổi lên mưa bão. . . . . . Tất cả giống như điển tịch ghi lại, dị thú vừa nhô lên quả nhiên là Quỳ Ngưu.
Hắn nhảy một cái bay lên không trung, ngón cái và ngón trỏ bóp một cái, hỏa quang màu u lam từ đầu ngón tay xuất hiện, từ từ bùng lên như nhật nguyệt treo ở đỉnh núi, thoáng chốc cả Lưu Ba Sơn sáng như ban ngày.
Quỳ Ngưu đã hoàn toàn lộ diện trên mặt biển, một chân của nó đạp trên nước, không bị chìm xuống, một đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Cẩn Dật và Thanh Dao, hung quang bắn tán loạn. Bỗng nhiên nó há mồm gầm thét một tiếng, thanh âm như kinh lôi. Thanh Dao cảm thấy mặt đất dưới chân cũng chấn động.
Thừa dịp Quỳ Ngưu há mồm gầm thét, Cẩn Dật đột nhiên xông về phía trước, chẳng biết lúc nào trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Một kiếm đánh xuống, lập tức sẽ đánh trúng đỉnh đầu Quỳ Ngưu nhưng đầu nó chuyển một cái, há mồm phun ra một cột nước khổng lồ, nhằm thẳng về phía Cẩn Dật. Cẩn Dật không thể làm gì khác hơn là tạm thời thu kiếm, một chưởng đánh tan cột nước.
Quỳ Ngưu mặc dù chỉ có một chân, cử động lại cực kỳ linh hoạt. Thanh Dao thậm chí không thấy rõ nó di chuyển thế nào, đến khi bọt sóng tan ra, nó đã vọt tới bên cạnh Cẩn Dật. Thanh Dao muốn đi lên hỗ trợ, Thiên Tiêu Lăng mới từ trong tay áo bay ra thì nàng lại nhớ tới trên đường Cẩn Dật từng nói rằng chỉ cần đứng một bên nên lập tức thu hồi pháp thuật.
Cẩn Dật dù sao cũng là Tôn Tử của Thiên đế, linh lực tự nhiên so với thần tiên bình thường cao hơn rất nhiều. Hắn không tránh ra, ngược lại tiến tới gần Quỳ Ngưu hơn, kiếm quang lóe lên liền chém lên lưng Quỳ Ngưu, lộ ra huyết nhục bên trong. Quỳ Ngưu bị đau điên cuồng gào thét, Cẩn Dật chờ đợi chính là lúc này, kiếm trong tay hắn chợt dài một thước, một kiếm đâm về phía miệng của Quỳ Ngưu, sau đó hướng nạy ra, một vật màu trắng bay ra, rơi vào trong tay của hắn.
Răng của Quỳ Ngưu đã nằm trong tay, Cẩn Dật không muốn đánh tiếp, thu hồi kiếm xoay người rời đi. Ai ngờ Quỳ Ngưu không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, nó trúng một kiếm, lại vừa bị mất một cái răng, đau đớn khó nhịn, nhất thời nổi điên lên, gầm thét đánh về phía Cẩn Dật.
“Cẩn thận ——” Thanh Dao kêu lên.
Cẩn Dật đã phát hiện, hắn đột nhiên xoay người, tay phải tụ hợp linh lực, bạch quang mạnh mẽ từ lòng bàn tay phát ra.
“Không được đả thương nó ——” Thanh Dao lớn tiếng ngăn cản.
Cẩn Dật không ngờ tới vội vàng thu chưởng, nhưng đã không kịp, bạch quang cầu thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đánh ngay đỉnh đầu của Quỳ Ngưu. Thanh Dao liều lĩnh vọt tới trước người Quỳ Ngưu, nhanh chóng bày kết giới ngăn cản quang cầu. Nhưng linh lực Cẩn Dật quá lợi hại, bạch quang xông đến phá kết giới, đánh trúng ngực Thanh Dao.
Bình luận truyện