Say Năm Tháng

Quyển 2 - Chương 14: Chưa từng cầm tay ngắm khói mây (5)



Mi gian Minh Thiệu như trên mặt nước tĩnh lặng chợt tạo nên gợn sóng, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt nói ra nghi ngờ trong lòng: “Chuyện gì xảy ra?”

“Phong Thần phạm phải điều cấm trong Thiên quy, tự mình cùng công chúa La Ca Ma giới se duyên.”

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Ở trước đây không lâu. Aiz, xem ra Phong Thần lần này khó chạy thoát kiếp số.”

Minh Thiệu không nói gì. Quan hệ giữa hắn và Phong Thần rất tốt, Phong Thần làm ra chuyện như vậy hắn tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái. Việc quan trọng trước mắt là muốn nghĩ ra được cách vẹn toàn đôi bên. Hắn đang suy nghĩ, lời nói sau của Thần quan mới làm hắn thực sự giật mình.

“Chuyện Phong Thần không tính là cấp bách, cho nên Thiên đế phái ra mười vạn thiên binh theo Tướng quân đánh dẹp Ma giới, thật ra thì có nguyên do khác. Không biết Tướng quân còn nhớ bảy trăm năm trước, Phù Vân linh chủ ở Tê Phương thánh cảnh của Bồng Lai cùng đại thái tử ở Tây Hải đuổi thần thú Chúc Âm vào vực Quỷ thần hay không. Bảy trăm năm tới Chúc Âm vẫn mai danh ẩn tích, ai ngờ lúc Hữu Thánh Chân Quân đi Ma giới dò thăm tin tức Phong Thần, phát hiện Chúc Âm bị Ma Quân thu phục.”

“Hữu Thánh Chân Quân bị Chúc Âm đả thương, thiếu chút nữa mất mạng. Ma Quân cực kỳ phách lối, nói là giữ lại tính mạng của hắn gửi cho Thiên đế một lời nhắn, hôm nay hắn có thể thu dùng thần thú Thiên giới, ngày mai có thể đem trọn Thiên giới bỏ vào trong túi. Thiên đế sau khi nghe được rất tức giận, lệnh cho Tướng quân lần này ắt phải hoàn toàn san bằng Ma giới.”

Minh Thiệu lạnh nhạt phun ra một câu nói: “Chúc Âm sao? Bản thân ta lại muốn nó.”

Hắn và Thanh Dao mới vừa hóa giải hiềm khích, nếu có thể bắt Chúc Âm đả thương nàng năm đó, đối với nàng mà nói nhất định là một phần lễ vật tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn thoáng qua một nụ cười.

“Phiền toái Tiên quân trở về bẩm báo cho Thiên đế, hiện tại Minh Thiệu có chuyện quan trọng chưa xử lý, sau đó sẽ lập tức lĩnh chỉ dẫn binh.”

“Tướng quân chậm đã.” Thần quan gọi hắn lại, nghiêm túc nói, “Chuyện này vô cùng cấp bách, Thiên đế mời Tướng quân lập tức tới Hoa Thiên điện diện kiến, không được chậm trễ. Tướng quân có chuyện gì gấp, tại hạ có thể làm thay.”

Không ngờ gấp gáp như vậy, xem ra lần này Thiên đế ắt hẳn muốn cùng Phá Thiên tính nợ. Trong lòng Minh Thiệu còn nhớ đến Thanh Dao, vốn định trước đi đến Tê Phương thánh cảnh xem thử, nhưng có Dao Cơ cùng Thiên hậu che chở, nàng cũng không thể xảy ra chuyện gì. Chờ hắn thu thập Chúc Âm rồi đi gặp nàng, còn có thể cho nàng một niềm vui bất ngờ.

“Không cần, nếu đã là chuyện vô cùng cấp bách, ta đây phải đến ngay Hoa Thiên điện.”

“Tướng quân mời.”

Minh Thiệu gật đầu, xoay người cùng Thần quan bay thẳng đến Hoa Thiên điện. Chẳng qua là hắn không nghĩ đến, bỏ lỡ mất lần này, thiếu chút nữa là mãi mãi để vuột mất.

Thanh Dao thuận gió bay ra khỏi Nam Thiên môn mây mù lượn quanh, nỗi nhớ nhà tựa như tên, hận không thể lập tức đứng ngay ở Tê Phương thánh cảnh. Tuyết Kiều nói không phải là Ngao Thần xảy ra chuyện, mà là Bích Cẩn, đây quả thật là ở ngoài dự liệu của nàng. Bích Cẩn lúc ấy trăm phương ngàn kế khuyên nàng rời đi, thậm chí không tiếc đáp ứng để cho nàng qua lại với Minh Thiệu, có phải dường như đoán được mình sẽ xảy ra chuyện hay không?

Đang lúc Thanh Dao tâm phiền ý loạn, một trận cuồng phong thổi qua, trước mắt nàng mờ nhạt, bị buộc ngừng lại.

“Tiên tử, chúng ta lại gặp mặt.” Thanh âm ôn nhuận như nước chảy vào đầm, cảm giác dễ nghe khó có thể diễn tả.

Dương Tuyền Đế quân bị mười thần tiên vây quanh, dưới sự bình tĩnh là có thâm ý khác.

Sắc mặt Thanh Dao như vùng đất hàn băng, đi thẳng vào vấn đề: “Đến tột cùng là ngài muốn như thế nào? Muốn cùng ta làm giao dịch, dùng cô cô ta trao đổi Thanh Nữ sao? Để cho ngài thất vọng, Thanh Nữ căn bản không ở Tê Phương thánh cảnh, tốt nhất là ngài thả cô cô ta, nếu không ta sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Lời này của Tiên tử là có ý gì?” Dương Tuyền Đế quân không hiểu ra sao, “Ta không biết Bích Cẩn nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này cùng ta không liên quan. Hôm nay ta đặc biệt đến đây tìm Tiên tử, hi vọng cô bỏ qua cho nữ nhi của ta.”

Thanh Dao cười lạnh: “Nữ nhi bảo bối của ngài hiện tại đang ở Ngự Thiên cung, vui vẻ, rất tốt.”

“Không phải là ta có ý này, ta tới tìm cô, là muốn cô không nên dây dưa với Cẩn Dật nữa. Chỉ sợ cô còn chưa biết, Cẩn Dật vì cô đã huyên náo cùng Thiên đế trở mặt, Thiên đế bất đắc dĩ mới sớm tiến hành hôn sự của hắn và Sương nhi. Năm đó thật sự là ta có lỗi với Bích Cẩn, nhưng Sương nhi là vô tội, nàng đối với Cẩn Dật là tình cảm sâu đậm, tuyệt đối không chịu được nỗi thống khổ bị vứt bỏ. Tiên tử nếu còn có một tia trắc ẩn, xin bỏ qua cho nữ nhi.”

Nghe hắn nói như vậy, không biết cảm giác mãn nguyện trong lòng Thanh Dao từ đâu tới. Nàng lên tiếng châm chọc: “Hừ, nữ nhi bảo bối của ngài không chịu được thống khổ bị vứt bỏ, cô cô ta là có thể chịu đựng nổi? Năm đó ngài làm ra chuyện như vậy, nên nghĩ đến báo ứng sẽ rơi vào người nữ nhi của mình.”

“Nói như vậy, Tiên tử cố ý làm như thế?”

“Đúng thì sao, không phải là thì thế nào? Ta làm cái gì còn không phiền tới ngài để ý.”

“Kính xin Tiên tử giơ cao đánh khẽ, chỉ cần cô đáp ứng, ta nguyện ý ở trước mặt Bích Cẩn lấy cái chết tạ tội.”

“Tốt, chỉ cần ngài thả cô cô ta trước, về phần ngài có chết hay không, chúng ta đều không quản.”

Bầu không khí căng thẳng, Dương Tuyền Đế quân có chút bất đắc dĩ. Một đám thần tiên phía sau hắn đã không nén được tức giận, “Đế quân, không cần nhiều lời với nàng, nếu nàng dám khi dễ Thiên tôn phi tử, chúng ta sẽ đạp bằng Tê Phương thánh cảnh.”

“Các ngươi dám!” Tóc đen Thanh Dao tung bay, cơn thịnh nộ bao phủ quanh thân.

Dương Tuyền Đế quân nhàn nhạt mở miệng: “Nếu tiên tử cố ý như thế, Dương Tuyền không thể làm gì khác hơn là đắc tội.”

Mấy đạo quang ảnh trắng bạc xanh đen thoáng qua, thanh âm binh khí lần lượt thay đổi vang lên, mây mù bắt đầu xuất hiện, hỗn độn mịt mờ. Đợi đến mây khói tản ra, ồn ào ban đầu sớm bị yên lặng thay thế, không nhìn ra bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.

Tuyết Kiều một đường đuổi theo, nhưng ngay cả bóng dáng Thanh Dao cũng không nhìn thấy, trong lòng buồn bực. Nàng tu hành mặc dù kém hơn Thanh Dao, nhưng không đến nỗi sẽ rớt ở phía sau xa như vậy, nàng có loại dự cảm xấu. Cho đến khi nàng chạy về Tê Phương thánh cảnh, loại dự cảm sợ hãi này biến thành thực tế, thật sâu bao vây nàng.

“Cái gì, Thanh nhi còn chưa trở lại? Có phải cả tâm tư ngươi đều đặt vào Phong Ngâm thảo nên mới sơ sót hay không, Thanh nhi rõ ràng rời khỏi Thiên giới trước ta.” Nghe Song Thành nói Thanh Dao còn chưa trở lại, giọng Tuyết Kiều càng ngày càng gấp.

Song Thành lắc đầu một cái: “Thanh nhi một lòng tưởng nhớ cô cô cùng Ngao Thần thái tử, nàng nếu trở lại, nhất định sẽ đến Phi Thiên Phong.”

“Nói như vậy không chỉ có cô cô mất tích, ngay cả Thanh nhi cũng không thấy. Không được, ta phải đi tìm Minh Thiệu Tướng quân, để cho hắn giúp một tay.”

“Trở lại!” Song Thành kéo nàng, ” Chuyện cô cô và Thanh nhi mất tích vẫn không thể để lộ, nếu để cho người kia biết, chúng ta sẽ không bảo vệ được Phong Ngâm thảo. Như vậy đi, bây giờ ngươi lặng lẽ đi Thiên cung một chuyến, tìm Thiên hậu ra mặt. Ta để Tư U đi Vu Sơn mời Dao Cơ đến, nàng sẽ có biện pháp.”

“Ừ, cũng là ngươi nghĩ chu đáo, ta đây phải đi. Song Thành ngươi cần phải coi chừng Phong Ngâm thảo, nếu Ngao Thần thái tử xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp Thanh nhi .”

“Biết, ngươi mau đi đi.”

Trong Hoa Thiên điện, phi lương đài các, cao lớn lộng lẫy, không khỏi lộ ra hơi thở uy nghiêm thuộc về nhà đế vương. Minh Thiệu không thích loại không khí quá mức trang nghiêm này, cho nên nhận ý chỉ của Thiên đế xong hắn liền vội vã rời đi. Ở cửa cung điện hắn đụng phải Dương Tuyền Đế quân, cùng với Dực Thánh Chân quân chờ một đám thần tiên.

“Tướng quân vội vã là muốn đi đâu?”

Minh Thiệu gật đầu: “Thừa lệnh ý chỉ Thiên đế, chỉ huy tiến Ma giới.”

“Tướng quân thân là Chiến thần, quả thật cực khổ.” Dực Thánh Chân quân mở miệng cười, “Nếu không phải sắp tới hôn lễ Thiên tôn, Tướng quân cùng Thiên tôn liên thủ, đừng nói là một Ma Quân, cho dù hơn một cũng không sợ.”

Dương Tuyền Đế quân vỗ vỗ bả vai Minh Thiệu, nói: “Bảo trọng, hi vọng ngài sớm ngày khải hoàn, có thể kịp hôn lễ của Sương nhi cùng Cẩn Dật Thiên tôn.”

“Đa tạ Đế quân, nếu như không có chuyện gì, Minh Thiệu cáo từ trước.”

Nhìn bộ dạng Dương Tuyền Đế quân dường như một chút cũng không thèm để ý đến ngày hôm qua bọn họ đã từng giao thủ, Minh Thiệu lúc này mới bớt phiền muộn.

Hôm qua vì ngăn cản Dương Tuyền Đế quân đến Tê Phương thánh cảnh, bọn họ lập được đánh cuộc, ở bên ngoài Nam Thiên môn đánh một cuộc. Dương Tuyền Đế quân thua trên tay hắn, vì vậy đáp ứng hắn trừ phi tìm được chứng cớ chứng minh Thanh Nữ đúng là ở trong tay Bích Cẩn, nếu không tuyệt đối không đến Tê Phương thánh cảnh sinh sự. Hắn và Dương Tuyền Đế quân cũng vừa là thầy vừa là bạn, Dương Tuyền Đế quân là người như thế nào hắn biết rõ, nếu đáp ứng tuyệt đối đối sẽ không nuốt lời.

Tuyết Kiều trước khi rời đi từng nói không thấy Bích Cẩn Tiên thù, xem ra chuyện này có điều kỳ lạ. Đầu tiên là Thanh Nữ, sau là Bích Cẩn, các nàng đều không phải là tiểu tiên vô danh, theo lý thuyết không thể nào dễ dàng bị chế phục, hắn không có lý do không nghi ngờ, chuyện này cùng Ma Quân có liên quan.

Mới đi mấy bước, Minh Thiệu chợt quay đầu lại, nhìn bóng lưng nhóm người Dương Tuyền Đế quân đi xa hắn có một trận hoảng hốt không rõ từ đâu tới. Chẳng biết tại sao hắn cảm giác được Thanh Dao ở gần đây, mới vừa rồi cùng Dương Tuyền Đế quân gặp thoáng qua thì loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Có lẽ đây chỉ là cảm giác của hắn thôi, Dương Tuyền Đế quân dù sao cũng là cha ruột của Thanh Dao, có loại cảm giác này cũng không kỳ quái.

Minh Thiệu cầm Trấn Thiên Kiếm, suy nghĩ vạn điều.

Đợi đến khi Minh Thiệu đi xa, Dương Tuyền Đế quân từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương hai mặt kính lớn bằng bàn tay, thở dài nói: “Tiên tử đừng lãng phí khí lực, ở trong kính Càn Khôn cùng vạn vật ngăn cách, Minh Thiệu Tướng quân không cảm giác được sự tồn tại của cô. Dù cô có vùng vẫy nữa cũng chỉ uổng công, hao tổn linh lực của mình mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện