Say Năm Tháng
Quyển 3 - Chương 7: Thanh Sơn xa xa xanh biếc (3)
Một thuyền lá nhỏ lẳng lặng trôi trên mặt sông, không mái chèo rẽ nước, không gậy trúc chống đỡ. Khê phu nhân đứng ở mũi thuyền, gió thổi lay động ống tay áo màu đen của bà, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Thanh Dao nhìn bóng lưng tĩnh lặng của Khê phu nhân mà suy tư thật lâu, lại trăm mối khó giải. Sư phụ luôn luôn lãnh ngạo cô độc hơn nữa đặc biệt ghét ngoại nhân quấy rầy, vì sao thái độ hôm nay lại khác thường, không ngờ đáp ứng đưa Cẩn Dật Thiên tôn đến Thanh Mạc Thủy!
Thanh Dao nhìn Khê phu nhân, lại quay đầu nhìn Cẩn Dật, phát hiện Cẩn Dật đang mỉm cười nhìn nàng, nàng rất không vui.
Nàng trực tiếp mở miệng hỏi Cẩn Dật: “Ngài nhìn ta như vậy làm gì, ta đã nói không biết ngài, ngài nhận lầm người.”
“Tiên tử tên là Thanh Dao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được rồi.”
“Là sao?”
“Ta không biết vì sao lại thành ra như vậy, nhưng ta tin tưởng sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhớ lại.”
“. . . . . .” Thanh Dao không vui, miệng giật giật, nhưng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, nàng nói với Cẩn Dật: “Sư huynh của ta chắc chắn không hồi Thiên giới với ngài, ngài đừng có hy vọng gì nhiều, ngài đến Thanh Mạc Thủy cũng vô ích.”
“Không thử một chút làm sao biết.” Cẩn Dật dường như rất có lòng tin, trong mắt hắn vẫn cất giấu nụ cười, “Thanh nhi, nàng thay đổi.”
Thanh Dao nghĩ, nói chuyện với hắn thật mệt mỏi, ông nói gà bà nói vịt. Vì vậy, nàng xoay người sang chỗ khác không để ý đến hắn nữa.
Thuyền từ từ trôi về phía trước, gió mát thổi nhè nhẹ. Thanh Dao cảm thấy trên lưng tê dại, có ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng, làm nàng rất không thoải mái.
Thật may là cửa vào Thanh Mạc Thủy sắp hiện ra trước mắt, Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chờ gặp được sư huynh Chân Vũ Đại Đế, đoán chừng vị Thiên tôn đại nhân này sẽ không chú ý tới nàng nữa.
Đối với vị sư huynh này Thanh Dao cũng hiểu rõ, Chân Vũ Đại Đế và Khê phu nhân không khác nhau là bao, thanh tâm quả dục, hàng năm ẩn cư trong núi không hỏi đến thế sự. Đừng nói là Cẩn Dật Thiên tôn, cho dù là Thiên đế tự mình đến mời, huynh ấy cũng chưa chắc đáp ứng rời núi.
Cuối con sông là một cửa vào dài hẹp tới sơn cốc, bàn về lớn nhỏ vừa vặn chiếc thuyền chở họ có thể đi qua.
Thanh Dao đi về phía trước mấy bước, nói với Khê phu nhân: “Mỗ mỗ cũng ở đây, bà ấy nói đã lâu chưa gặp Ký Phong, tới thăm nó một chút.”
Khê phu nhân gật đầu một cái. Tuy bà không để ý cuộc đối thoại vừa rồi của Thanh Dao và Cẩn Dật nhưng vẫn nghe thấy rõ, Thanh Dao nói không sai, không có gì bất ngờ xảy ra, sư điệt này của bà quả quyết sẽ không đáp ứng quay trở về. Chân Vũ Đại Đế cùng bà có tâm tình tương tự, mặc dù bà không muốn quấy rầy hắn, nhưng bà cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội có thể khiến cho hắn thoát khỏi quá khứ.
Chuyện cũ đã qua, đã qua tóm lại là quá khứ. Cố chấp không buông tay, vậy sao không rộng mở để cho mọi chuyện theo gió tiêu tán.
Trên vách đá này có một cửa động không lớn nhưng rất sâu. Thuyền nhỏ mới vừa vào động đã bị bao trùm bởi một mảnh đen nhánh, dần dần, phía trước có ánh sáng xuyên qua, càng đi về phía trước càng sáng. Đợi đến khi ra khỏi động, cảnh sắc bên ngoài khiến cho Cẩn Dật thông suốt sáng tỏ.
Đây là một khe suối trong núi khắp nơi là cây cổ thụ che trời, từng phiến lá xanh biếc ướt át, tràn đầy sức sống, làm cho người ta không thể rời mắt. Chim nhỏ không biết tên vỗ cánh bay tới bay lui, tiếng hót thanh thúy uyển chuyển, kèm theo âm thanh róc rách của khe suối liên tiếp bên tai không dứt.
Một con Hoàng Oanh bay tới dừng trên vai Thanh Dao, ríu ra ríu rít kêu lên vui mừng, dường như đối với nàng rất quen thuộc. Thanh Dao sờ cái đầu của nó, nó vỗ vỗ cánh, lại uyển chuyển bay đi.
Cẩn Dật mỉm cười nhìn nàng. Hắn đã biết Thanh Dao là nữ nhi của Bích Cẩn Tiên thù và Dương Tuyền Đế quân, hắn cảm thấy nếu như không phải từ nhỏ sống bên cạnh mẫu thân lạnh lùng cùng cừu hận đối với phụ thân, chắc hẳn bản tính Thanh Dao giống như bây giờ. Ngây thơ, thuần túy, ánh mắt trong suốt không chứa một tia tạp chất.
“Sư phụ, chúng ta đã đến.”
Một tiếng này của Thanh Dao cắt đứt suy nghĩ của Cẩn Dật. Hắn hồi thần, một nhà tranh hàng rào tiến vào tầm mắt.
Tâm tình Thanh Dao rất tốt, mới vừa xuống thuyền nàng liền kéo váy chạy về phía cửa, bỏ rơi Khê phu nhân và Cẩn Dật sau lưng. Không đợi nàng vào cửa, Minh Kính mỗ mỗ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Thanh Dao cùng Khê phu nhân, bà khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vừa rơi xuống Cẩn Dật, gương mặt vốn an tĩnh lạnh nhạt đều bay đi, đổi lại là một vẻ mặt phức tạp.
“Mỗ mỗ, sư huynh khỏe không, Ký Phong có khỏe không.”
Minh Kính mỗ mỗ gật đầu, nghiêng người để cho bọn họ đi vào.
Nhà vô cùng rộng rãi, bên cạnh cửa sổ là một gốc cây hạnh, hoa hạnh trên cây gần như đã tàn toàn bộ. Thiếu niên mặc áo đen đang luyện kiếm dưới tàng cây, ngân quang lóe lên, mạnh mẽ có lực.
Cẩn Dật không khỏi giật mình, thiếu niên kia nhìn qua ước chừng mười ba mười bốn tuổi, tu vi cũng không hề kém cỏi, thậm chí so với thần tiên bình thường trên Thiên giới cao hơn rất nhiều. Hắn âm thầm suy đoán thân phận của thiếu niên này, bỗng nhiên lại nghĩ đến vừa rồi Thanh Dao nói với Minh Kính mỗ mỗ: “Ký Phong có khỏe không” .
Nói như vậy, thiếu niên áo đen hẳn là Ký Phong trong miệng Thanh Dao.
Quả nhiên, lời nói của Thanh Dao xác nhận suy đoán của Cẩn Dật.
“Ký Phong, tới đây.” Thanh Dao ngoắc ngoắc tay với thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen chặt đứt cánh hoa bay xuống, sau đó lưu loát thu kiếm. Hắn đi tới, hết sức lễ độ gọi Thanh Dao, “Thanh cô cô”, sau đó lại khom người gọi Khê phu nhân một tiếng sư thúc tổ. Nhưng nhìn thấy Cẩn Dật, ánh mắt của hắn cùng với Minh Kính mỗ mỗ không khác nhau là mấy, trong hoài nghi xen lẫn ngạc nhiên.
Nhiều năm qua chưa bao giờ có người ngoài tới Thanh Mạc Thủy. Ngay cả ở Phương Trượng tiên sơn, người biết chỗ này cũng rất ít.
Lúc này hương trà bay tới hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Trên bàn đá chính giữa nhà có một cái lô nhỏ, mùi thơm của lá trà chính là bay từ đó ra. Thanh Dao rất tự nhiên đi tới ngồi xuống, rót đầy nước trà vào chén trên bàn.
“Trà rất thơm.” Thanh Dao hít hà, mở miệng cười.
Trong phòng có người lập tức tiếp lấy lời Thanh Dao: “Lấy tuyết đầu mùa trên núi, bao bên trong hũ, chôn dưới đất ba thước, sau mười sáu tháng, dùng lửa đun tuyết, lúc nước sôi đem lá trà thả vào là được. Nếu Thanh nhi thích, có thể thử một chút.”
Thanh Dao lắc đầu một cái: “Muội không có nhàn hạ thoải mái như sư huynh, muốn uống trà thì muội tới nơi này tìm huynh là được.”
Người kia mỉm cười từ trong phòng đi ra. Một thân áo xanh đơn giản, thanh liêm, ánh mắt an tường, vẫn không cách nào hoàn toàn che dấu được phần anh khí vốn có. Dáng dấp hắn tuấn dật cường tráng, cùng thiếu niên áo đen Ký Phong có năm phần giống nhau.
“Phụ thân.”
“Sư huynh.”
Ký Phong cùng Thanh Dao đồng thời mở miệng.
Cẩn Dật gật đầu nhìn về phía Chân Vũ Đại Đế. Vị Phục Ma thần này so với trong tưởng tượng của mình không sai biệt lắm, cuộc sống sơn dã mấy ngàn năm tất nhiên làm hắn thay đổi rất lớn, vậy mà loại khí thế vẫn ẩn trong xương cốt hắn không cách nào phai mờ.
Chân Vũ Đại Đế khẽ khom người về phía Khê phu nhân: “Sư thúc, nhiều ngày không gặp. Không biết vị này là?”
“Tôn tử của Đế Hằng Thiên đế đương nhiệm, Cẩn Dật.”
Chân Vũ Đại Đế sửng sốt, mơ hồ đoán được mục đích đến của Cẩn Dật. Có điều hắn vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Thì ra là Cẩn Dật Thiên tôn, hạnh ngộ.”
“Không dám, nghe uy danh của Chân Vũ Đại Đế đã lâu, hôm nay được gặp là vinh hạnh của Cẩn Dật.”
Trong lòng Cẩn Dật vẫn có nghi vấn. Nguyên nhân Chân Vũ Đại Đế rời khỏi Thiên giới là vì hắn yêu một nữ tử phàm trần, không được Thiên giới đồng ý. Cho dù chuyện này đã qua hơn năm nghìn năm rồi, thê tử của hắn là phàm nhân, cũng chỉ là sinh mệnh mấy thập niên, nếu nữ tử phàm trần kia thật sự sinh nhi tử cho hắn, hẳn là Ký Phong cũng có năm nghìn tuổi, nhưng bây giờ Ký Phong vẫn chỉ là đứa trẻ?
Cẩn Dật quay đầu nhìn Thanh Dao, Thanh Dao cười khẽ, cũng không nói chuyện, trong lòng Cẩn Dật nghĩ cái gì đương nhiển nàng hiểu rõ.
Chân Vũ Đại Đế làm một động tác mời: “Thiên tôn đường xa mà đến, không chê ngồi xuống uống chén trà đi.”
“Đa tạ.”
Khê phu nhân nói: “Ta mới vừa hái chút thảo dược còn chưa kịp phơi, mọi người nói chuyện đi, ta cáo từ trước. Thanh nhi con có thể lưu lại cùng trò chuyện với Ký Phong, đừng có ham chơi.”
“Lão thân cũng không ở lại lâu.” Minh Kính mỗ mỗ phụ họa.
Chân Vũ Đại Đế cũng không miễn cưỡng, nói lời từ biệt sau đó liền tiễn hai người Khê phu nhân ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Thanh Dao đối với đại sự Lục giới từ trong miệng Cẩn Dật cũng không quan tâm, lúc Cẩn Dật cùng Chân Vũ Đại Đế ngồi xuống nói chuyện nàng chỉ lôi kéo Ký Phong ở một bên tán gẫu. Đề tài nói chuyện không phải là luyện công ra sao mà chỉ than cả ngày ở chỗ này không khỏi nhàm chán, thuận tiện nói một chút chuyện lý thú nàng trải qua ở phàm trần. Sau khi nói xong nàng lại giả bộ rất nghiêm nghị uy hiếp Ký Phong không được để lộ chuyện nàng chạy tới phàm trần chơi, hơn nữa không thể nói cho Khê phu nhân.
Phản ứng của Ký Phong vẫn nhàn nhạt, thỉnh thoảng cười cười. Hắn như ông cụ non nhìn không khác nhiều lắm so với người mấy ngàn tuổi, mặc dù Ký Phong cũng không nhỏ hơn nàng là bao.
Thần tiên cùng người phàm không giống nhau, ba trăm tuổi mới có thể biến thành bộ dáng người trưởng thành. Nhưng bản thể Thanh Dao là một gốc cây Lê hàn nhụy đã có trên vạn năm tuổi thọ, thời điểm nàng tu thành thân người cũng đã là bộ dáng bây giờ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Ký Phong hơn một trăm bốn mươi tuổi, mà nàng tu thành hình người ba trăm năm, sự khác biệt về số tuổi lại to lớn như thế.
Thanh Dao nghĩ đến ban đầu Cẩn Dật dùng ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn nàng, không khỏi cười một tiếng, nàng biết Cẩn Dật cảm thấy số tuổi của Ký Phong rất kỳ quái.
Mọi người đều biết thê tử của Chân Vũ Đại Đế là phàm nhân, đương nhiên Thanh Dao chưa từng thấy qua nữ tử phàm trần đã mất năm nghìn năm này. Nàng biết sư huynh si tình, ngày thường tuyệt đối không bước ra khỏi Thanh Mạc Thủy một bước, chỉ có ngày giỗ thê tử hàng năm hắn mới đi phàm trần, đi đến nơi hắn và thê tử gặp nhau lần đầu tiên lưu luyến nhớ lại.
Hơn một trăm bốn mươi năm trước, Chân Vũ Đại Đế ở phàm trần đợi hai năm mới trở về. Hơn nữa lúc hắn trở lại, Thanh Dao kinh ngạc phát hiện trên tay hắn ôm một nam hài. Nam hài này chính là Ký Phong bây giờ.
Khê phu nhân và Minh Kính mỗ mỗ đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái dù chỉ một chút, chỉ có Thanh Dao hỏi qua nhiều lần.
“Thanh nhi, ta gặp được nàng ấy rồi. Mấy ngàn năm luân hồi, nàng ấy vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, chỉ tiếc chúng ta đã định hữu duyên vô phận.”
Câu nói của sư huynh khiến Thanh Dao vô cùng giật mình, nhiều năm về sau nàng mới biết toàn bộ chân tướng.
Thân là Phục Ma thần, biểu tượng của Chân Vũ Đại Đế chính là thượng cổ thần thú Trào Phong. Biểu tượng Trào Phong uy hiếp yêu ma, tiêu trừ tai họa, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm bạn cùng chiến tranh. Cho nên hắn không có đường nhân duyên, trên bản ghi nhân duyên của Nguyệt lão cũng không có tên của hắn.
Đúng như lời hắn nói, bất luận Thiên giới có chấp nhận tiên phàm mến nhau hay không, hắn và vị nữ tử kia đã được định hữu duyên vô phận.
Hơn năm nghìn năm trước bọn họ vừa tới Thanh Mạc Thủy, thê tử của hắn đã mất rồi, mà hắn cũng không có năng lực giữ lại. Khi đó hắn cũng không biết nguyên nhân, hắn từng hoài nghi có phải Thiên giới không cho phép bọn họ ở chung một chỗ cho nên hạ lời chú với hắn hay không. Cho đến khi ở phàm trần hắn gặp nàng luân hồi ngàn năm . . . . . . Đã nhiều lần luân hồi chuyển thế đương nhiên nàng không nhớ rõ hắn.
Sau đó, bọn họ lại sống chung lần nữa.
Vậy mà sau khi sinh hạ Ký Phong, vị nữ tử kia lại một lần nữa rời khỏi hắn.
Tuyệt vọng, hắn trở lại Thiên giới, một lòng muốn biết chân tướng rõ ràng. Trên sổ ghi chép thiên mệnh của Tư mệnh Thiên quân, hắn thấy mệnh của mình, phía trên chỉ có một chữ: tịch.
(tịch : cô đơn, cô quạnh)
Hắn lại đến Địa phủ tra xét sinh tử, quả nhiên, đời đời kiếp kiếp không gặp lại hắn, nàng sẽ sống rất tốt.
Tịch —— hắn rốt cuộc rõ ràng, cuộc đời hắn luôn luôn vĩnh tịch
Thanh Dao nhìn bóng lưng tĩnh lặng của Khê phu nhân mà suy tư thật lâu, lại trăm mối khó giải. Sư phụ luôn luôn lãnh ngạo cô độc hơn nữa đặc biệt ghét ngoại nhân quấy rầy, vì sao thái độ hôm nay lại khác thường, không ngờ đáp ứng đưa Cẩn Dật Thiên tôn đến Thanh Mạc Thủy!
Thanh Dao nhìn Khê phu nhân, lại quay đầu nhìn Cẩn Dật, phát hiện Cẩn Dật đang mỉm cười nhìn nàng, nàng rất không vui.
Nàng trực tiếp mở miệng hỏi Cẩn Dật: “Ngài nhìn ta như vậy làm gì, ta đã nói không biết ngài, ngài nhận lầm người.”
“Tiên tử tên là Thanh Dao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được rồi.”
“Là sao?”
“Ta không biết vì sao lại thành ra như vậy, nhưng ta tin tưởng sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhớ lại.”
“. . . . . .” Thanh Dao không vui, miệng giật giật, nhưng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, nàng nói với Cẩn Dật: “Sư huynh của ta chắc chắn không hồi Thiên giới với ngài, ngài đừng có hy vọng gì nhiều, ngài đến Thanh Mạc Thủy cũng vô ích.”
“Không thử một chút làm sao biết.” Cẩn Dật dường như rất có lòng tin, trong mắt hắn vẫn cất giấu nụ cười, “Thanh nhi, nàng thay đổi.”
Thanh Dao nghĩ, nói chuyện với hắn thật mệt mỏi, ông nói gà bà nói vịt. Vì vậy, nàng xoay người sang chỗ khác không để ý đến hắn nữa.
Thuyền từ từ trôi về phía trước, gió mát thổi nhè nhẹ. Thanh Dao cảm thấy trên lưng tê dại, có ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng, làm nàng rất không thoải mái.
Thật may là cửa vào Thanh Mạc Thủy sắp hiện ra trước mắt, Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chờ gặp được sư huynh Chân Vũ Đại Đế, đoán chừng vị Thiên tôn đại nhân này sẽ không chú ý tới nàng nữa.
Đối với vị sư huynh này Thanh Dao cũng hiểu rõ, Chân Vũ Đại Đế và Khê phu nhân không khác nhau là bao, thanh tâm quả dục, hàng năm ẩn cư trong núi không hỏi đến thế sự. Đừng nói là Cẩn Dật Thiên tôn, cho dù là Thiên đế tự mình đến mời, huynh ấy cũng chưa chắc đáp ứng rời núi.
Cuối con sông là một cửa vào dài hẹp tới sơn cốc, bàn về lớn nhỏ vừa vặn chiếc thuyền chở họ có thể đi qua.
Thanh Dao đi về phía trước mấy bước, nói với Khê phu nhân: “Mỗ mỗ cũng ở đây, bà ấy nói đã lâu chưa gặp Ký Phong, tới thăm nó một chút.”
Khê phu nhân gật đầu một cái. Tuy bà không để ý cuộc đối thoại vừa rồi của Thanh Dao và Cẩn Dật nhưng vẫn nghe thấy rõ, Thanh Dao nói không sai, không có gì bất ngờ xảy ra, sư điệt này của bà quả quyết sẽ không đáp ứng quay trở về. Chân Vũ Đại Đế cùng bà có tâm tình tương tự, mặc dù bà không muốn quấy rầy hắn, nhưng bà cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội có thể khiến cho hắn thoát khỏi quá khứ.
Chuyện cũ đã qua, đã qua tóm lại là quá khứ. Cố chấp không buông tay, vậy sao không rộng mở để cho mọi chuyện theo gió tiêu tán.
Trên vách đá này có một cửa động không lớn nhưng rất sâu. Thuyền nhỏ mới vừa vào động đã bị bao trùm bởi một mảnh đen nhánh, dần dần, phía trước có ánh sáng xuyên qua, càng đi về phía trước càng sáng. Đợi đến khi ra khỏi động, cảnh sắc bên ngoài khiến cho Cẩn Dật thông suốt sáng tỏ.
Đây là một khe suối trong núi khắp nơi là cây cổ thụ che trời, từng phiến lá xanh biếc ướt át, tràn đầy sức sống, làm cho người ta không thể rời mắt. Chim nhỏ không biết tên vỗ cánh bay tới bay lui, tiếng hót thanh thúy uyển chuyển, kèm theo âm thanh róc rách của khe suối liên tiếp bên tai không dứt.
Một con Hoàng Oanh bay tới dừng trên vai Thanh Dao, ríu ra ríu rít kêu lên vui mừng, dường như đối với nàng rất quen thuộc. Thanh Dao sờ cái đầu của nó, nó vỗ vỗ cánh, lại uyển chuyển bay đi.
Cẩn Dật mỉm cười nhìn nàng. Hắn đã biết Thanh Dao là nữ nhi của Bích Cẩn Tiên thù và Dương Tuyền Đế quân, hắn cảm thấy nếu như không phải từ nhỏ sống bên cạnh mẫu thân lạnh lùng cùng cừu hận đối với phụ thân, chắc hẳn bản tính Thanh Dao giống như bây giờ. Ngây thơ, thuần túy, ánh mắt trong suốt không chứa một tia tạp chất.
“Sư phụ, chúng ta đã đến.”
Một tiếng này của Thanh Dao cắt đứt suy nghĩ của Cẩn Dật. Hắn hồi thần, một nhà tranh hàng rào tiến vào tầm mắt.
Tâm tình Thanh Dao rất tốt, mới vừa xuống thuyền nàng liền kéo váy chạy về phía cửa, bỏ rơi Khê phu nhân và Cẩn Dật sau lưng. Không đợi nàng vào cửa, Minh Kính mỗ mỗ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Thanh Dao cùng Khê phu nhân, bà khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vừa rơi xuống Cẩn Dật, gương mặt vốn an tĩnh lạnh nhạt đều bay đi, đổi lại là một vẻ mặt phức tạp.
“Mỗ mỗ, sư huynh khỏe không, Ký Phong có khỏe không.”
Minh Kính mỗ mỗ gật đầu, nghiêng người để cho bọn họ đi vào.
Nhà vô cùng rộng rãi, bên cạnh cửa sổ là một gốc cây hạnh, hoa hạnh trên cây gần như đã tàn toàn bộ. Thiếu niên mặc áo đen đang luyện kiếm dưới tàng cây, ngân quang lóe lên, mạnh mẽ có lực.
Cẩn Dật không khỏi giật mình, thiếu niên kia nhìn qua ước chừng mười ba mười bốn tuổi, tu vi cũng không hề kém cỏi, thậm chí so với thần tiên bình thường trên Thiên giới cao hơn rất nhiều. Hắn âm thầm suy đoán thân phận của thiếu niên này, bỗng nhiên lại nghĩ đến vừa rồi Thanh Dao nói với Minh Kính mỗ mỗ: “Ký Phong có khỏe không” .
Nói như vậy, thiếu niên áo đen hẳn là Ký Phong trong miệng Thanh Dao.
Quả nhiên, lời nói của Thanh Dao xác nhận suy đoán của Cẩn Dật.
“Ký Phong, tới đây.” Thanh Dao ngoắc ngoắc tay với thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen chặt đứt cánh hoa bay xuống, sau đó lưu loát thu kiếm. Hắn đi tới, hết sức lễ độ gọi Thanh Dao, “Thanh cô cô”, sau đó lại khom người gọi Khê phu nhân một tiếng sư thúc tổ. Nhưng nhìn thấy Cẩn Dật, ánh mắt của hắn cùng với Minh Kính mỗ mỗ không khác nhau là mấy, trong hoài nghi xen lẫn ngạc nhiên.
Nhiều năm qua chưa bao giờ có người ngoài tới Thanh Mạc Thủy. Ngay cả ở Phương Trượng tiên sơn, người biết chỗ này cũng rất ít.
Lúc này hương trà bay tới hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Trên bàn đá chính giữa nhà có một cái lô nhỏ, mùi thơm của lá trà chính là bay từ đó ra. Thanh Dao rất tự nhiên đi tới ngồi xuống, rót đầy nước trà vào chén trên bàn.
“Trà rất thơm.” Thanh Dao hít hà, mở miệng cười.
Trong phòng có người lập tức tiếp lấy lời Thanh Dao: “Lấy tuyết đầu mùa trên núi, bao bên trong hũ, chôn dưới đất ba thước, sau mười sáu tháng, dùng lửa đun tuyết, lúc nước sôi đem lá trà thả vào là được. Nếu Thanh nhi thích, có thể thử một chút.”
Thanh Dao lắc đầu một cái: “Muội không có nhàn hạ thoải mái như sư huynh, muốn uống trà thì muội tới nơi này tìm huynh là được.”
Người kia mỉm cười từ trong phòng đi ra. Một thân áo xanh đơn giản, thanh liêm, ánh mắt an tường, vẫn không cách nào hoàn toàn che dấu được phần anh khí vốn có. Dáng dấp hắn tuấn dật cường tráng, cùng thiếu niên áo đen Ký Phong có năm phần giống nhau.
“Phụ thân.”
“Sư huynh.”
Ký Phong cùng Thanh Dao đồng thời mở miệng.
Cẩn Dật gật đầu nhìn về phía Chân Vũ Đại Đế. Vị Phục Ma thần này so với trong tưởng tượng của mình không sai biệt lắm, cuộc sống sơn dã mấy ngàn năm tất nhiên làm hắn thay đổi rất lớn, vậy mà loại khí thế vẫn ẩn trong xương cốt hắn không cách nào phai mờ.
Chân Vũ Đại Đế khẽ khom người về phía Khê phu nhân: “Sư thúc, nhiều ngày không gặp. Không biết vị này là?”
“Tôn tử của Đế Hằng Thiên đế đương nhiệm, Cẩn Dật.”
Chân Vũ Đại Đế sửng sốt, mơ hồ đoán được mục đích đến của Cẩn Dật. Có điều hắn vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Thì ra là Cẩn Dật Thiên tôn, hạnh ngộ.”
“Không dám, nghe uy danh của Chân Vũ Đại Đế đã lâu, hôm nay được gặp là vinh hạnh của Cẩn Dật.”
Trong lòng Cẩn Dật vẫn có nghi vấn. Nguyên nhân Chân Vũ Đại Đế rời khỏi Thiên giới là vì hắn yêu một nữ tử phàm trần, không được Thiên giới đồng ý. Cho dù chuyện này đã qua hơn năm nghìn năm rồi, thê tử của hắn là phàm nhân, cũng chỉ là sinh mệnh mấy thập niên, nếu nữ tử phàm trần kia thật sự sinh nhi tử cho hắn, hẳn là Ký Phong cũng có năm nghìn tuổi, nhưng bây giờ Ký Phong vẫn chỉ là đứa trẻ?
Cẩn Dật quay đầu nhìn Thanh Dao, Thanh Dao cười khẽ, cũng không nói chuyện, trong lòng Cẩn Dật nghĩ cái gì đương nhiển nàng hiểu rõ.
Chân Vũ Đại Đế làm một động tác mời: “Thiên tôn đường xa mà đến, không chê ngồi xuống uống chén trà đi.”
“Đa tạ.”
Khê phu nhân nói: “Ta mới vừa hái chút thảo dược còn chưa kịp phơi, mọi người nói chuyện đi, ta cáo từ trước. Thanh nhi con có thể lưu lại cùng trò chuyện với Ký Phong, đừng có ham chơi.”
“Lão thân cũng không ở lại lâu.” Minh Kính mỗ mỗ phụ họa.
Chân Vũ Đại Đế cũng không miễn cưỡng, nói lời từ biệt sau đó liền tiễn hai người Khê phu nhân ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Thanh Dao đối với đại sự Lục giới từ trong miệng Cẩn Dật cũng không quan tâm, lúc Cẩn Dật cùng Chân Vũ Đại Đế ngồi xuống nói chuyện nàng chỉ lôi kéo Ký Phong ở một bên tán gẫu. Đề tài nói chuyện không phải là luyện công ra sao mà chỉ than cả ngày ở chỗ này không khỏi nhàm chán, thuận tiện nói một chút chuyện lý thú nàng trải qua ở phàm trần. Sau khi nói xong nàng lại giả bộ rất nghiêm nghị uy hiếp Ký Phong không được để lộ chuyện nàng chạy tới phàm trần chơi, hơn nữa không thể nói cho Khê phu nhân.
Phản ứng của Ký Phong vẫn nhàn nhạt, thỉnh thoảng cười cười. Hắn như ông cụ non nhìn không khác nhiều lắm so với người mấy ngàn tuổi, mặc dù Ký Phong cũng không nhỏ hơn nàng là bao.
Thần tiên cùng người phàm không giống nhau, ba trăm tuổi mới có thể biến thành bộ dáng người trưởng thành. Nhưng bản thể Thanh Dao là một gốc cây Lê hàn nhụy đã có trên vạn năm tuổi thọ, thời điểm nàng tu thành thân người cũng đã là bộ dáng bây giờ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Ký Phong hơn một trăm bốn mươi tuổi, mà nàng tu thành hình người ba trăm năm, sự khác biệt về số tuổi lại to lớn như thế.
Thanh Dao nghĩ đến ban đầu Cẩn Dật dùng ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn nàng, không khỏi cười một tiếng, nàng biết Cẩn Dật cảm thấy số tuổi của Ký Phong rất kỳ quái.
Mọi người đều biết thê tử của Chân Vũ Đại Đế là phàm nhân, đương nhiên Thanh Dao chưa từng thấy qua nữ tử phàm trần đã mất năm nghìn năm này. Nàng biết sư huynh si tình, ngày thường tuyệt đối không bước ra khỏi Thanh Mạc Thủy một bước, chỉ có ngày giỗ thê tử hàng năm hắn mới đi phàm trần, đi đến nơi hắn và thê tử gặp nhau lần đầu tiên lưu luyến nhớ lại.
Hơn một trăm bốn mươi năm trước, Chân Vũ Đại Đế ở phàm trần đợi hai năm mới trở về. Hơn nữa lúc hắn trở lại, Thanh Dao kinh ngạc phát hiện trên tay hắn ôm một nam hài. Nam hài này chính là Ký Phong bây giờ.
Khê phu nhân và Minh Kính mỗ mỗ đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái dù chỉ một chút, chỉ có Thanh Dao hỏi qua nhiều lần.
“Thanh nhi, ta gặp được nàng ấy rồi. Mấy ngàn năm luân hồi, nàng ấy vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, chỉ tiếc chúng ta đã định hữu duyên vô phận.”
Câu nói của sư huynh khiến Thanh Dao vô cùng giật mình, nhiều năm về sau nàng mới biết toàn bộ chân tướng.
Thân là Phục Ma thần, biểu tượng của Chân Vũ Đại Đế chính là thượng cổ thần thú Trào Phong. Biểu tượng Trào Phong uy hiếp yêu ma, tiêu trừ tai họa, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm bạn cùng chiến tranh. Cho nên hắn không có đường nhân duyên, trên bản ghi nhân duyên của Nguyệt lão cũng không có tên của hắn.
Đúng như lời hắn nói, bất luận Thiên giới có chấp nhận tiên phàm mến nhau hay không, hắn và vị nữ tử kia đã được định hữu duyên vô phận.
Hơn năm nghìn năm trước bọn họ vừa tới Thanh Mạc Thủy, thê tử của hắn đã mất rồi, mà hắn cũng không có năng lực giữ lại. Khi đó hắn cũng không biết nguyên nhân, hắn từng hoài nghi có phải Thiên giới không cho phép bọn họ ở chung một chỗ cho nên hạ lời chú với hắn hay không. Cho đến khi ở phàm trần hắn gặp nàng luân hồi ngàn năm . . . . . . Đã nhiều lần luân hồi chuyển thế đương nhiên nàng không nhớ rõ hắn.
Sau đó, bọn họ lại sống chung lần nữa.
Vậy mà sau khi sinh hạ Ký Phong, vị nữ tử kia lại một lần nữa rời khỏi hắn.
Tuyệt vọng, hắn trở lại Thiên giới, một lòng muốn biết chân tướng rõ ràng. Trên sổ ghi chép thiên mệnh của Tư mệnh Thiên quân, hắn thấy mệnh của mình, phía trên chỉ có một chữ: tịch.
(tịch : cô đơn, cô quạnh)
Hắn lại đến Địa phủ tra xét sinh tử, quả nhiên, đời đời kiếp kiếp không gặp lại hắn, nàng sẽ sống rất tốt.
Tịch —— hắn rốt cuộc rõ ràng, cuộc đời hắn luôn luôn vĩnh tịch
Bình luận truyện