Say Năm Tháng

Quyển 4 - Chương 4: Phong vũ bất kì thanh sương giáng (1)



Bầu trời tối đen hay sao? Vì sao nàng không nhìn thấy gì hết?

Bên tai, là ai gọi tên của nàng?

“Thanh nhi, trả lời ta!” Thanh âm quen thuộc vang lên, là ai? Là ai thường xuyên dùng loại ngữ khí bình thản nhưng uy nghiêm này nói chuyện với nàng?

“Vạn nhất nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi hãy mang theo Nhật Nguyệt Tinh rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt.” Vì cái gì những lời này lại bi thương đến như vậy, vì ai mà nàng phải rời đi?

“Ngươi không chỉ đánh mất hồn phách, chỉ sợ đã cũng đã đánh mất trái tim của mình đi.” Vẫn là thanh âm quen thuộc đấy, nhưng lần này lại mang theo sủng nịch.

Là ai, đến tột cùng là ai?

Mây mù sâu thẳm, lục y nữ tử bỗng nhiên quay đầu, cách một màn sương mỏng mông lung, nàng thản nhiên cười.

Ầm——.

Nàng nghe thấy một tiếng nổ, đó là thanh âm sụp đổ của tường thành vẫn đứng cao cao sừng sững trong lòng nàng. Chỉ trong nháy mắt, nó sập xuống, kéo theo từng đợt bụi bặm.

“Mấu thân đừng đi,đừng rời xa con, mẫu thân!” Những lời nói nghẹn trong yết hầu cuối cùng cũng vỡ òa trong nước mắt, nước mắt như một trận hồng thủy ầm ầm trút xuống, càng không thể vãn hồi.

Thanh Dao sợ hãi tỉnh lại, hai mắt của nàng nước mắt mông lung, chảy tới khóe miệng, vị mặn chát, thật là đau lòng.

“Tỉnh?” Bên tai vang lên thanh âm trầm ổn của một nam tử .

Thanh Dao quay đầu lại, hóa ra giờ phút này nàng đang nằm ở trong lồng ngực của Minh Thiệu. Minh thiệu ôm nàng tựa vào hòn đá ngầm ở gần bờ biển, mảng áo trước ngực của hắn đều bị dính nước mắt của nàng. Tiếng sóng biển không dứt bên tai, nhưng Thanh Dao lại cảm thấy được chung quanh im lặng dị thường, yên tĩnh giống như thời gian hôm nay chỉ còn lại có nàng cùng hắn.

Nàng theo bản năng đẩy hắn ra, từ trong lồng ngực hắn đứng lên, “Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”

Minh Thiệu nói: “Đã là một ngày một đêm rồi .”

Một ngày một đêm, hắn ngồi ở trong này ôm nàng suốt một ngày một đêm rồi!

Sau khi Bích Cẩn đưa thuyền nhỏ chở Dương Tuyền đế quân vào biển, bọn họ theo đuôi thuyền nhỏ đi tới nơi này. Lúc sau phát sinh chuyện gì bọn họ đều biết, cuối cùng nàng cũng hiểu được câu nói của Dao Cơ rốt cục là có ý tứ gì. .

Có biết hay không, ngươi đã hại chết người ngươi yêu nhất!

Thật là cỡ nào buồn cười, người ngươi yêu nhất!

Hóa ra không phải hắn không thương yêu Bích Cẩn, hắn vô cùng yêu nàng, chỉ tiếc ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đã yêu nhầm người.

Trên đời này, mọi chuyện luôn vô cùng kỳ lạ. Có lẽ Dương Tuyền trong lúc mông lung nhìn thấy Bích Cẩn cắt cổ tay cứu hắn, hắn đã yêu nàng. Như vậy yêu thương này cũng không kinh thiên động địa, thậm chí hắn cũng không biết bộ dáng của nàng là như thế nào, đó thật chính là một cảm giác kì diệu .

Sau khi hai vị thiên binh đưa Dương Tuyền đế quân đi, Thanh Nữ cũng rời khỏi. Chuyện tình sau đó cũng không khó phỏng đoán, bọn họ đại khái đều có thể đoán được là chuyện gì xảy ra. Đây chính là nàng vẫn muốn theo tới tận cùng, chuyện xảy ra ngoài ý muốn này thực vô cùng tàn khốc!

Một khắc đó, Thanh Dao rốt cuộc không thể dùng chiếc áo khoác kiên cường để ngụy trang cho chính mình, nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, ban đầu còn nhỏ giọng khóc nức nở sau đó gào khóc thành tiếng, tình thế kia giống như là muốn đem tất cả nước mắt đã dồn nén trong ba ngàn năm theo ra hết .

“Mẫu thân, mẫu thân. . . . . . Vì cái gì mà mọi chuyện thành ra như vậy, người nói cho con biết đi.” Thanh Dao vừa khóc vừa lau nước mắt của chính mình, “Rõ ràng là có thể thật hạnh phúc. . . . . . có phải do con rất tùy hứng không nghe lời hay không? Con không muốn mẫu thân chết, người trở về đi. . . . . . Sau này con nhất định sẽ nghe lời người nói, con sẽ không chạy loạn, cái gì con cũng không muốn, con chỉ cần người trở về, mẫu thân. . . . . .”

Minh Thiệu lần đầu tiên thấy Thanh Dao khóc thương tâm như vậy, nàng tựa như đứa nhỏ làm sai chuyện, muốn đứng ở trước mặt mẫu thân giải thích nhận sai nhưng Bích Cẩn lại vĩnh viễn biến mất. Nhìn thấy nàng như vậy, trong tâm hắn so với nàng còn đau hơn, ngay cả năm đó Ma quân chém vào phía sau lưng hắn một đao cũng không thể đau đớn như vậy.

Minh Thiệu thầm nghĩ, để cho nàng khóc thống khoái một lần cũng tốt, nàng nhịn đã lâu lắm rồi, cũng tới thời điểm phải phát tiết. Khi ngừng khóc nàng, nàng mới có thể chân chính kiên cường.

Cho nên Minh Thiệu không có ngăn cản nàng, thậm chí không có đi an ủi nàng. Hắn đứng ở phía sau nàng một mực yên lặng, nhìn nàng khóc đến mức hai bả vai run lên, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Hắn liền đi lên ôm nàng vào trong ngực, nhìn thấy nàng như trẻ con đang ngủ say, dựa vào tảng đá ngồi một ngày một đêm.

Minh Thiệu nói: “Muốn khóc thì khóc đi, hiện tại nàng có quyền được khóc, không phải sao.”

Một lời trúng đích, ý tứ bên ngoài hiển nhiên là quá rõ. Hắn, hắn đã biết!,

“Chàng phát hiện ra từ lúc nào?” Thanh Dao ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

“Một khắc nàng phục hồi trí nhớ kia ta đã biết.”

“Không có khả năng!” Thanh Dao không tin, nàng càng nói càng kích động, “Cái gì ta cũng chưa nói, ta không nói cho chàng biết, ta không tin, ta không tin!”

Đúng vậy, nàng không nghĩ là sẽ nói cho bất kì kẻ nào biết là nàng đã khôi phục được trí nhớ. Trong một khắc ánh sáng của Nhật Nguyệt Tinh nhấp nhoáng, nàng đã nhớ ra. Nhớ tới nàng chính là linh chủ Phù Vân của Tê Phương thánh cảnh, nhớ tới nàng đã chết ở dưới một chưởng của Dương Tuyền đế quân, nhớ tới Bích Cẩn tiên thù đã chết, ba trăm năm trước đã chết . . . . . . .

Nếu nói sau khi nàng nhìn thấy Dương Tuyền đế quân mà lộ sơ hở, bị Minh Thiệu đoán được nàng đã khôi phục trí nhớ, nàng còn tin tưởng. Nhưng hắn lại nói hắn đã sớm biết, ngay từ đầu đã biết. Điều này sao có thể!

Minh Thiệu nói: “Thanh nhi, có lẽ nàng đã quên lần đầu chúng ta gặp mặt, ánh mắt của nàng nhìn ta, ta vĩnh viễn không quên.”

Lần đầu tiên nàng cùng Minh Thiệu gặp mặt, là ở đâu, khi nào? Hình như là một chuyện từ rất lâu.

“Khi đó nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo, giống như trên thế gian này căn bản không có cái gì có thể lọt vào mắt của nàng, cùng với Dao Cơ năm đó giống nhau như đúc. Nàng mới vừa khôi phục trí nhớ, trong một khắc cũng là ánh mắt đấy, nhưng trong đó hơn một tia tuyệt vọng. Ta biết nàng rất mệt mỏi, nếu cho ta lựa chọn, ta tình nguyện để nàng vinh viễn không nhớ lại, chẳng sợ nàng sẽ không nhớ rõ ta. Tưởng tượng đến lúc nàng đi đối mặt với Dương Tuyền đế quân, ta sợ hãi, dù sao hắn cũng là phụ thân của nàng……”

“Minh Thiệu!”

“Thanh Dao!”

Nàng phẫn nộ cắt đứt lời hắn, mà hắn cũng nghiêm túc quay lại gọi tên của nàng. Hắn gọi chính là “Thanh Dao” mà không phải là “Thanh nhi” .

“Đây chính là sự thật, nàng trốn tránh cũng tốt, không thừa nhận cũng thế, sự thật vẫn mãi là sự thật! Nàng đã khôi phục trí nhớ, Thanh Dao trước kia dám yêu dám hận đi đâu mất rồi? Đừng quên dòng máu đang chảy trong người nàng chính là của Bích Cẩn tiên thù, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì hiện tại nàng chính là chủ nhân của Tê Phương thánh cảnh, là người thừa kế Nhật Nguyệt Tinh!”

Lời nói mạnh mẽ, hùng hồn đầy khí phách. Thanh Dao trầm mặc, nàng không thể nói gì để chống đỡ.

“Thanh nhi, nàng nên tỉnh lại đi.”

Nàng nên tỉnh lại? Đúng vậy, nàng thật là nên tỉnh lại. Bích Cẩn đã chết, Tuyết Kiều đã chết, Thải Điệp đã chết. . . . . . Về sau sẽ không còn có người giúp nàng chắn mưa chắn gió, nàng nên tự chính mình đi đối mặt . ..

Nàng, nên trưởng thành!

Trong mộng, Bích Cẩn thản nhiên mỉm cười rồi biến mất lướt qua trong tâm trí Thanh Dao, nàng bỗng nhiên nhớ tới, nàng chưa từng gọi Bích Cẩn một tiếng “Nương” , hiện giờ cũng không còn cơ hội nữa .

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần chịu đựng.”

“Không, ta không khóc.”

Nàng không thể khóc. Nước mắt của nàng từ lúc chân tướng được vạch trần đã chảy đi hết, từ nay về sau nàng phải học cách kiên cường, học thích ứng được với bất kỳ hoàn cảnh nào mà không cần ai bảo hộ.

“Minh Thiệu, là Nhật Nguyệt Tinh đem chúng ta trở về năm nghìn năm trước. Ta muốn trở về, chàng có thể giúp ta không?”

“Chúng ta đã trở lại.”

“Cái gì?” Thanh Dao không thể tin được.

Trong ánh mắt Minh Thiệu ánh sáng dần bị dập tắt, nhìn không ra hắn trong lòng đến tột cùng là suy nghĩ cái gì. Hắn nói: “Có lẽ là nội tâm của nàng khát vọng biết đáp án, cho nên Nhật Nguyệt Tinh cho nàng thấy được hết thảy. Hiện tại nàng đã biết hết mọi chuyện, chúng ta cũng theo ảo cảnh mà trở về. Có lẽ, đây vốn chính là một giấc mộng.”

“Có lẽ . Mộng, cũng nên tỉnh.” Thanh Dao tựa tiếu phi tiếu, khóe mắt mang theo một tia tự giễu, “Nơi này là thế gian đúng không, vừa lúc, ta muốn đi thế gian một chuyến. Có một chuyện ta cần làm.”

“Là về thất công chúa của Tây Hải?” Minh Thiệu lạnh tĩnh nhìn nàng.

Thanh Dao nở nụ cười. Minh Thiệu quả nhiên là hiểu nàng, trong lòng nàng nghĩ gì đều không thể gạt được hắn .

Thế gian cùng thiên giới không giống nhau, nơi này không phải là chốn tiên cảnh mờ ảo như mộng, mà chính là hồng trần ồn ào náo động. Ba trăm năm trước, nàng cùng Phi Liêm lần đầu tiên đặt chân đến thế gian, chính là vì Lăng Ba. Ba trăm năm sau hôm nay nàng cùng Minh Thiệu lại đến nơi này, cũng là vì Lăng Ba.

Thanh Dao rất hiểu biết về Lăng Ba. Nhớ lại ngày ấy ở Tây Hải long cung, Thanh Lê nhắc đến nam tử ở thế gian tên Tiêu Dực kia, bộ dáng thanh sầu tại mi tâm của Lăng Ba khắc thật sâu vào trong lòng Thanh Dao. Khi đó nàng còn chưa khôi phục trí nhớ, hiện tại nghĩ đến, Lăng Ba vẫn chưa thể quên được Tiêu Dực. Với tính cách của Lăng Ba, nhất định nàng sẽ tìm cơ hội đến thế gian gặp Tiêu Dực, trong lòng nàng Tiêu Dực vĩnh viễn là một nút thắt không gỡ được.

Nếu trong lòng Tiêu Dực nhớ đến Lăng Ba, nhất định nàng sẽ tìm mọi cách giúp Lăng Ba.

Chỉ tiếc Tiêu Dực không yêu Lăng Ba, hắn không yêu nàng!

Hắn, không yêu nàng! Trong đầu Thanh Dao bỗng hiện ra bóng dáng của Tuyên Ly và Hi Di.

Ba trăm năm trước mọi việc cũng tương tự như thế.

Nam tử áo trắng cao quý xuất trần, lạnh lùng phiêu dật, hình dáng cương nghị giống như được khắc ra ở vùng cực địa hàn băng, tuấn dật như thiên thần. Bên cạnh hắn nữ tử áo trắng giống như nụ hoa Bạch Liên hé nở trên mặt nước, trắng trong thuần khiết xinh đẹp cực hạn.

Một đôi nam nữ đi ở trên đường như thế tất sẽ khiến cho mọi người chú ý, các thiếu nữ mới biết yêu nhìn thấy Minh Thiệu, sắc mặt ửng hồng, tâm như nai con chạy loạn. Mà trên đường tất cả nam nhân nhìn thấy Thanh Dao trong một khắc cũng đủ để đui mù con mắt. Tuyệt sắc khuynh thành như thế, nữ tử có dung mạo tựa thiên nhân, khó tìm ra người thứ hai tại nhân gian.

Minh Thiệu cùng Thanh Dao thân là nhân vật chính lại không coi ai ra gì. Thế gian to lớn, biển người mờ mịt, bọn họ trước đó lại không có điều tra gì về tin tức của Tiêu Dực, muốn tìm Tiêu Dực giống như mò kim dưới đáy biển.

Nếu đổi lại là kẻ nào khác, chỉ sợ Thanh Dao sẽ có chút lo ngại. Nhưng người bên cạnh nàng là Minh Thiệu, đệ nhất chiến thần của thiên giới. Một khắc nàng quyết định buông bỏ hết thảy bắt đầu yêu nam nhân kia thì nàng đã toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn. Nàng nói muốn tới tìm Tiêu Dực, Minh Thiệu không đưa nàng đi thập điện Diêm La Điện tìm chuyển thế của Tiêu Dực, mà là trực tiếp mang theo nàng đi tới nơi này. Như vậy, nàng tin tưởng hắn nhất định là nắm chắc tìm được Tiêu Dực.

Thanh Dao không ở nơi này ba trăm năm, nhân gian đã sớm biến hóa qua thương hải tang điền (bãi biển hóa nương dâu, thế sự xoay vần). Không biết vì sao, đối với con phố dưới chân này Thanh Dao lại có cảm giác quen thuộc. Giống như. . . . . . Giống như thời điểm năm đó Phong thần đưa nàng đến thế gian, đi đúng là con đường này.

“A, Thanh tỷ tỷ?” Thanh âm như chuông bạc từ tửu lâu ven đường bay đến.

Thanh Dao ngẩng đầu, đối diện chính là ánh mắt trong suốt như lưu li của Hoài Ngọc. Nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Hoài Ngọc cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Cách lan can, Thanh Dao nhìn thấy trên tửu lâu không chỉ có một mình cố nhân là Hoài Ngọc, còn có lục công chúa Diệp Tử cùng tam công chúa Thanh Lê. Các nàng đều ăn mặc giống như nữ tử tầm thường của thế gian, ngồi xung quanh chiến bàn tròn đầy thức ăn. Nhưng nhìn bộ dáng của các nàng giống như không phải là lén lút ra ngoài.

Diệp Tử đang muốn tiếp đón Thanh Dao lên lầu, ánh mắt quét tới Minh Thiệu ở bên cạnh, lông mi của nàng có chút run lên: “Minh Thiệu tướng quân?”

Minh Thiệu không trả lời nàng, mà là quay đầu lại nói với Thanh Dao: “Đã là cố nhân, nàng không đến ngồi sao?” .

“Cùng ngồi.” khóe mắt Thanh Dao mang theo ý cười.

Bởi vì có quan hệ với Ngao Thần, các công chúa của long cung đều có nhiều ít khúc mắc với Minh Thiện. Ở trong mắt các nàng, Thanh Dao là thuộc về Ngao Thần, bọn họ mới là một đôi trời đất tạo nên, Minh Thiệu cũng chỉ là người đến sau mà thôi.

Thanh Dao cùng Minh Thiệu an vị, tất cả mọi người nói chuyện cùng Thanh Dao, đem Minh Thiệu gạt qua một bên. Nhất là Diệp Tử, cơ hồ không thèm liếc Minh Thiệu một cái. Minh thiệu cũng không để ý, một mình hắn ngồi ở bên cạnh, thản nhiên nhìn người đi đường dưới lầu.

“Thanh tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu vậy?” Hoài ngọc nói, “Ta đến Phục Ma điện tìm tỷ, nhưng không tỷ ở đó.”

Diệp Tử nhíu mày: “Thanh nhi,sao ngươi lại đến thế gian, chẳng lẽ ngươi đã biết chuyện của Lăng Ba?”

“Lăng Ba đã xảy ra chuyện?” Thanh Dao ngẩn ra. .

“Đúng vậy, tỷ ấy không để ý sự khuyên can của phụ vương cùng mẫu hậu, chạy tới thế gian tìm cái người gọi Tiêu Dực kia.” Hoài Ngọc cướp lời, “Cũng không biết tên phàm nhân kia có gì tốt, Nam Hải tam thái tử yêu tỷ ấy sâu đậm, nhưng tỷ ấy cũng không thèm liếc người ta một cái.”

“Thất muội tính tình bướng bỉnh, chuyện nàng nhận định, chín con trâu cũng không kéo lại được. May mắn mà Thanh nhi ngươi ở đây, muội ấy rất nghe lời ngươi, có lẽ ngươi sẽ khuyên bảo được muội ấy.”

Nghe tỷ muội các nàng ngươi một lời ta một câu nói xong, Thanh Dao đại khái hiểu được chuyện đã xảy ra.

“Mặc kệ hắn luân hồi mấy đời, mặc kệ hắn không nhận ra ta, để cho ta bên hắn một năm, coi như là—— nói lời từ biệt.” Đây là câu cuối cùng mà Lăng Ba nói trước khi rời khỏi long cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện