Scandal Hàng Đầu
Chương 19
Tài khoản weibo của idol nhà mình lại đăng ảnh tự chụp của idol nhà khác; weibo của idol nhà người ta lại đi đăng ảnh selfie của nam thần nhà mình. Vậy có nên chia sẻ không, mọi người nói thử xem, rốt cuộc là có nên chia sẻ hay không hả?
Sau nhiều lần kiểm tra tới lui xem có phải server của weibo bị lag rồi không, cuối cùng fan của Phương Đường và Hứa Ánh Dương đành phải chấp nhận sự thật khó tin được trước mắt. Nhưng chấp nhận là một chuyện, cả đám tiếp đó lại chuyển sang bối rối vì vấn đề khó xử khác: chia sẻ tấm hình này hay không đây? Mà nếu có thì nên chia sẻ bài của nhà ai bây giờ???
Nếu chỉ làm như không thấy, yên lặng tải tấm ảnh này về thôi thì cũng phải photoshop để xóa cái tên weibo của đối phương trên hình cho đỡ ngứa mắt nữa đấy, bây giờ làm fan only cũng thật không dễ dàng gì mà.
Nhưng mà tổ tiết mục lại cực kỳ vui vẻ, cứ thỉnh thoảng có những đợt ‘sóng’ như vậy thì bọn họ sẽ không cần phải lo chương trình không đủ độ hot nữa rồi.
Sau khi trò chơi kết thúc, mỗi người đều tự trở về phòng mình thu thập đồ đạc và vệ sinh cá nhân để đi ngủ sớm. Biệt thự của gia đình Tần Dao rất rộng nên đêm nay rốt cuộc mọi người cũng có thể mỗi người một phòng ngủ cho thoải mái rồi.
Hứa Ánh Dương nằm trên giường nhắn weixin cho Phương Đường: “Đêm khuya thanh vắng, một mình anh rất khó ngủ đó….”
“Em không qua đâu.” Gần như ngay lập tức bên kia đã hồi đáp.
Hứa Ánh Dương cười khẽ, tiếp tục trêu cậu nhóc nhà mình: “Cưng ơi, em đối với anh là ‘yêu hận đan xen’ thật à?”
“Chỉ là muốn tăng hiệu quả cho show thôi mà, anh còn tưởng là thật đấy hả?”
“Ầy, biết gì không, lúc nãy trên weibo có người bảo chúng ta có tướng phu – phu đấy, anh liền like cho người đó một cái ngay và luôn.”
Phương Đường đen mặt luôn rồi, cậu mở weibo ra tính xem thử một chút, không ngờ Hứa Ánh Dương quả thật nói được là làm được, màn hình cap lại ảnh like của anh đã được mọi người truyền đi khắp nơi rồi kìa, càng phát điên hơn chính là bình luận bảo hai người có tướng phu – phu đó lại đến từ tài khoản có tên là ‘Đường Đường muốn sinh khỉ con cho Dương Dương’…
Mọe, cái tên ngốc nghếch gì vậy!!!
“Anh cứ vậy sẽ rất dễ mất fan đó, trước kia anh khổ sở gầy dựng hình tượng lạnh lùng, cao ngạo cơ mà?”
“Sụp đổ hình tượng cũng tốt, gồng mình lên giả vờ riết cũng mệt lắm.”
Phương Đường không đáp lại nữa, cậu mở di động ra xem tấm ảnh Hứa Ánh Dương chụp ban nãy, nhìn kỹ thiệt kỹ một hồi rồi tự ngẫm, có giống mình hả ta? Hứa Ánh Dương dù so ngoại hình hay khí chất với cậu thì đều kém đến mười vạn tám nghìn dặm đó, làm sao mà có người nhìn ra bọn họ giống nhau được vậy, chẳng lẽ mắt bị lé hả?
Vẫn là mình đẹp trai hơn nhiều, Phương Đường yên lặng tự rút ra kết luận này trong lòng.
Một giờ sau Hứa Ánh Dương đang mơ màng sắp ngủ thì nhận được tin nhắn weixin của Phương Đường: “Em đói bụng quá, muốn ăn cái gì đó.”
“Buổi tối em ăn nhiều vậy mà vẫn chưa no sao?”
“Bảo bảo vẫn còn đang phát triển chiều cao mà [đáng thương][đáng thương][đáng thương].”
Chỉ cần Phương Đường bán manh thì Hứa Ánh Dương sẽ triệt để đầu hàng. Trước đây cậu nhóc này cũng y như vậy đấy, buổi tối thường xuyên la lối bảo “ngủ không được, muốn ăn khuya”, rồi đòi hỏi muốn Hứa Ánh Dương giữa đêm hôm khuya khoắt cũng phải mang đồ ăn qua cứu đói cho cậu. Cũng may Hứa Ánh Dương không thấy phiền tẹo nào, ai bảo hai người ‘một nguyện đánh, một nguyện chịu’ đều xem việc này là tình thú cơ chứ…
“Chúng ta đi xem thử phòng bếp còn gì ăn không nhé!”
“Coi như anh vẫn còn có lương tâm.”
Hứa Ánh Dương lồm cồm bò ra khỏi giường, lúc anh đi xuống lầu dưới đã thấy Phương Đường ngồi sẵn trong phòng bếp rồi, xem ra đã sớm lục lọi chỗ này tìm qua một lần mà vẫn không thấy được gì có thể trực tiếp bỏ vào bụng nên mới lời ngon tiếng ngọt năn nỉ nhắn anh xuống nấu cho ăn đây mà.
Đầu bếp không ngủ lại trong tòa nhà này, lúc chiều Tần Dao đã bảo bọn họ có thể tùy ý sử dụng rượu hay mấy thức uống khác ở đây, nhưng những thứ đó không làm no bụng được, Hứa Ánh Dương tìm sơ qua thì thấy có túi mì hồ điệp, hai quả trứng gà và một lọ sốt cà chua.
(Mì hồ điệp: là một loại mỳ trông giống sủi cảo, tạo hình cánh bướm hai bên nên được gọi là ‘mì hồ điệp’.)
“Miễn cưỡng cũng có thể giúp em no bụng được, nhưng nếu trông chờ có món ngon thì đừng hy vọng nhiều quá.”
Phương Đường ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có những lúc như này là cậu im lặng nghe lời nhất.
Phòng bếp nơi này khá rộng rãi, thoáng mát. Hứa Ánh Dương bận rộn nấu mỳ, Phương Đường liền chống cằm dựa vào quầy bar cạnh đó nhìn anh, đôi mắt to trong suốt sáng ngời khiến mỗi lần anh lơ đãng quay đầu lại đều không dám nhìn thẳng vào đấy. Phương Đường theo bản năng mỉm cười thật tươi với anh, trong lòng anh liền mềm nhũn, cũng khẽ cười cưng chiều nhìn cậu.
Bọn họ không bật đèn mà lấy cặp nến Phương Đường tìm được từ trong ngăn kéo quầy bar thắp sáng lên, ánh nến lắc lư hắt sáng lên gương mặt cậu khiến bộ dáng của Phương Đường càng thêm ôn hòa, dịu dàng.
Hứa Ánh Dương bưng đĩa mỳ đã nấu xong đặt lên trên quầy bar, thuận tay xoa nhẹ gương mặt phúng phính hơi hơi trẻ con của Phương Đường một xíu: “Tiểu tổ tông của anh mau ăn đi.”
Phương Đường hít hít mũi, mùi thì thơm thật đó nhưng nhìn thấy đĩa mỳ được nấu theo kiểu Trung không ra Trung, Tây không ra Tây thì liền nhăn mặt ghét bỏ.
“Nguyên liệu ít quá mà nên anh chỉ có thể làm thành ra như vậy thôi.”
Phương Đường ăn thử hai miếng, ngờ đâu hương vị lại khá ngon: “Trình độ nấu ăn của anh vẫn tốt lắm.”
“Cũng bình thường thôi, đã nhiều năm anh không xuống bếp nữa rồi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cả hai người đồng thời trầm mặc.
Phương Đường im lặng không nói gì, Hứa Ánh Dương nhìn cậu một lát, anh không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp tối nay nên nhanh chóng thay đổi đề tài: “Tối nào em cũng ăn nhiều vậy sao? Người đại diện nhà em không quản chuyện này à?”
“Anh Đặng cũng đâu phải cha em, mà đến cha em cũng chẳng quản em ăn nhiều hay ít.”
“Không sợ ăn nhiều rồi trở nên béo ú xấu xí, fan sẽ không thích em nữa sao?”
“Lúc nào cũng luôn miệng nói thích em yêu em vậy mà chỉ vì em béo lên đã ghét bỏ, vậy thì còn kêu là tình yêu đích thực gì nữa chứ?”
Hứa Ánh Dương bật cười: “Em giỏi thì nói y vậy với các cô nàng ấy đi.”
Phương Đường bĩu môi, thật ra tạng người cậu khá tốt, ăn nhiều cỡ nào cũng không béo được, cho nên không giống như Hứa Ánh Dương phải thời thời khắc khắc đều chú ý giữ gìn ngoại hình, như nãy giờ nè, làm một đĩa mỳ lớn thế mà một miếng cũng không đụng đũa.
“Thật ra chuyện fan có thích nữa hay không cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng em ăn muộn như vậy sẽ khó tiêu hóa, không tốt cho cơ thể của em đâu.”
Hứa Ánh Dương tận tình khuyên bảo cậu nhưng Phương Đường vẫn thích tranh luận cùng anh: “Vậy anh cứ bỏ đói em đi, còn xuống đây nấu cho em ăn làm gì?”
Hứa Ánh Dương thở dài: “Tên nhóc vô lương tâm này, đã chiếm tiện nghi còn muốn khoe mẽ.”
Người ta vẫn bảo ‘cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’, Phương Đường cũng không mặt dày đến mức tranh cãi với anh nữa bèn nhỏ giọng mềm mỏng đáp: “Được rồi, được rồi, em biết anh vất vả nấu cho em ăn mà, mai sẽ mua kẹo cho anh nhé!”
(Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: Ăn của người ta thì nói năng, hành xử với người ấy lễ độ, mềm mỏng hơn.)
Hứa Ánh Dương bật cười rồi vươn tay xoa nhẹ gò má tròn tròn trắng bóc của cậu một tẹo.
Ăn no nê xong thì lại khát nước, Phương Đường bèn đi đến tủ lạnh lấy ra lon bia, ợ hơi một cái rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha vừa uống vừa thưởng thức cảnh đêm bên ngoài ô cửa sổ rộng lớn đặt sát đất.
Phía ngoài cửa sổ thủy tinh chính là hoa viên, bởi vì tối nay có khách đến nên toàn bộ đèn trong vườn đều được bật sáng. Cho dù bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có thể thấy các khóm hoa tươi tắn rực rỡ đã được chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ, đón gió lung lay khắp nơi.
Ánh sáng trong vườn hắt vào đôi mắt vốn lúc nào cũng long lanh như đang ngấn nước của cậu khiến ánh mắt ấy càng thêm sáng sủa, đẹp đẽ lạ thường.
Uống chưa được hai ngụm, lon bia trong tay cậu đã bị Hứa Ánh Dương đoạt đi: “Còn trộm uống bia nữa chứ, không sợ em lại say tít mù sao?”
“Một lon bia sao có thể say đến mức ấy được?”
Giọng của Phương Đường rơi vào tai anh nghe vừa lười nhác lại vừa như đang làm nũng, Hứa Ánh Dương khẽ chọt cậu nhóc một cái: “Em mệt rồi, ngoan, về phòng ngủ đi nào!”
“Em không muốn động đậy xíu nào hết,” Phương Đường vươn hai tay ra: “Anh ôm em đi nhé!”
“Em lười sắp bằng con heo luôn rồi…” Miệng thì quở trách nhưng Hứa Ánh Dương vẫn thuận tay vòng xuống ngang người cậu tính ôm lên, Phương Đường không nghĩ anh sẽ làm vậy thật nên theo bản năng giãy giụa một chút, thế là Hứa Ánh Dương vốn không đứng vững liền trực tiếp kéo cậu ngã luôn vào ghế sô pha bên dưới.
Lần này đến lượt Hứa Ánh Dương cũng lười nhúc nhích, bọn họ ngồi đó dựa vào nhau cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, mỗi người một ngụm chia nhau lon bia ban nãy.
Cả hai câu được câu không trò chuyện phiếm đủ mọi chủ đề, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi một lúc sau Hứa Ánh Dương bỗng thấy vai mình hơi nằng nặng, ngoảnh qua nhìn thì thấy cậu nhóc này đã ngủ gục bên cạnh mình từ lúc nào rồi…
Tóc mái cậu hơi dài phủ xuống mặt, Hứa Ánh Dương cẩn thận vén qua một bên giúp cậu, nương theo ánh đèn bên ngoài vừa ngắm vừa vuốt ve gương mặt ngủ say không chút đề phòng trong lòng.
Hồi lâu sau, anh khẽ hôn nhẹ lên trán con-gà-con của mình, rồi lướt dần xuống dưới một chút, hôn lên đôi môi còn vương mùi bia của Phương Đường…
Sau nhiều lần kiểm tra tới lui xem có phải server của weibo bị lag rồi không, cuối cùng fan của Phương Đường và Hứa Ánh Dương đành phải chấp nhận sự thật khó tin được trước mắt. Nhưng chấp nhận là một chuyện, cả đám tiếp đó lại chuyển sang bối rối vì vấn đề khó xử khác: chia sẻ tấm hình này hay không đây? Mà nếu có thì nên chia sẻ bài của nhà ai bây giờ???
Nếu chỉ làm như không thấy, yên lặng tải tấm ảnh này về thôi thì cũng phải photoshop để xóa cái tên weibo của đối phương trên hình cho đỡ ngứa mắt nữa đấy, bây giờ làm fan only cũng thật không dễ dàng gì mà.
Nhưng mà tổ tiết mục lại cực kỳ vui vẻ, cứ thỉnh thoảng có những đợt ‘sóng’ như vậy thì bọn họ sẽ không cần phải lo chương trình không đủ độ hot nữa rồi.
Sau khi trò chơi kết thúc, mỗi người đều tự trở về phòng mình thu thập đồ đạc và vệ sinh cá nhân để đi ngủ sớm. Biệt thự của gia đình Tần Dao rất rộng nên đêm nay rốt cuộc mọi người cũng có thể mỗi người một phòng ngủ cho thoải mái rồi.
Hứa Ánh Dương nằm trên giường nhắn weixin cho Phương Đường: “Đêm khuya thanh vắng, một mình anh rất khó ngủ đó….”
“Em không qua đâu.” Gần như ngay lập tức bên kia đã hồi đáp.
Hứa Ánh Dương cười khẽ, tiếp tục trêu cậu nhóc nhà mình: “Cưng ơi, em đối với anh là ‘yêu hận đan xen’ thật à?”
“Chỉ là muốn tăng hiệu quả cho show thôi mà, anh còn tưởng là thật đấy hả?”
“Ầy, biết gì không, lúc nãy trên weibo có người bảo chúng ta có tướng phu – phu đấy, anh liền like cho người đó một cái ngay và luôn.”
Phương Đường đen mặt luôn rồi, cậu mở weibo ra tính xem thử một chút, không ngờ Hứa Ánh Dương quả thật nói được là làm được, màn hình cap lại ảnh like của anh đã được mọi người truyền đi khắp nơi rồi kìa, càng phát điên hơn chính là bình luận bảo hai người có tướng phu – phu đó lại đến từ tài khoản có tên là ‘Đường Đường muốn sinh khỉ con cho Dương Dương’…
Mọe, cái tên ngốc nghếch gì vậy!!!
“Anh cứ vậy sẽ rất dễ mất fan đó, trước kia anh khổ sở gầy dựng hình tượng lạnh lùng, cao ngạo cơ mà?”
“Sụp đổ hình tượng cũng tốt, gồng mình lên giả vờ riết cũng mệt lắm.”
Phương Đường không đáp lại nữa, cậu mở di động ra xem tấm ảnh Hứa Ánh Dương chụp ban nãy, nhìn kỹ thiệt kỹ một hồi rồi tự ngẫm, có giống mình hả ta? Hứa Ánh Dương dù so ngoại hình hay khí chất với cậu thì đều kém đến mười vạn tám nghìn dặm đó, làm sao mà có người nhìn ra bọn họ giống nhau được vậy, chẳng lẽ mắt bị lé hả?
Vẫn là mình đẹp trai hơn nhiều, Phương Đường yên lặng tự rút ra kết luận này trong lòng.
Một giờ sau Hứa Ánh Dương đang mơ màng sắp ngủ thì nhận được tin nhắn weixin của Phương Đường: “Em đói bụng quá, muốn ăn cái gì đó.”
“Buổi tối em ăn nhiều vậy mà vẫn chưa no sao?”
“Bảo bảo vẫn còn đang phát triển chiều cao mà [đáng thương][đáng thương][đáng thương].”
Chỉ cần Phương Đường bán manh thì Hứa Ánh Dương sẽ triệt để đầu hàng. Trước đây cậu nhóc này cũng y như vậy đấy, buổi tối thường xuyên la lối bảo “ngủ không được, muốn ăn khuya”, rồi đòi hỏi muốn Hứa Ánh Dương giữa đêm hôm khuya khoắt cũng phải mang đồ ăn qua cứu đói cho cậu. Cũng may Hứa Ánh Dương không thấy phiền tẹo nào, ai bảo hai người ‘một nguyện đánh, một nguyện chịu’ đều xem việc này là tình thú cơ chứ…
“Chúng ta đi xem thử phòng bếp còn gì ăn không nhé!”
“Coi như anh vẫn còn có lương tâm.”
Hứa Ánh Dương lồm cồm bò ra khỏi giường, lúc anh đi xuống lầu dưới đã thấy Phương Đường ngồi sẵn trong phòng bếp rồi, xem ra đã sớm lục lọi chỗ này tìm qua một lần mà vẫn không thấy được gì có thể trực tiếp bỏ vào bụng nên mới lời ngon tiếng ngọt năn nỉ nhắn anh xuống nấu cho ăn đây mà.
Đầu bếp không ngủ lại trong tòa nhà này, lúc chiều Tần Dao đã bảo bọn họ có thể tùy ý sử dụng rượu hay mấy thức uống khác ở đây, nhưng những thứ đó không làm no bụng được, Hứa Ánh Dương tìm sơ qua thì thấy có túi mì hồ điệp, hai quả trứng gà và một lọ sốt cà chua.
(Mì hồ điệp: là một loại mỳ trông giống sủi cảo, tạo hình cánh bướm hai bên nên được gọi là ‘mì hồ điệp’.)
“Miễn cưỡng cũng có thể giúp em no bụng được, nhưng nếu trông chờ có món ngon thì đừng hy vọng nhiều quá.”
Phương Đường ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có những lúc như này là cậu im lặng nghe lời nhất.
Phòng bếp nơi này khá rộng rãi, thoáng mát. Hứa Ánh Dương bận rộn nấu mỳ, Phương Đường liền chống cằm dựa vào quầy bar cạnh đó nhìn anh, đôi mắt to trong suốt sáng ngời khiến mỗi lần anh lơ đãng quay đầu lại đều không dám nhìn thẳng vào đấy. Phương Đường theo bản năng mỉm cười thật tươi với anh, trong lòng anh liền mềm nhũn, cũng khẽ cười cưng chiều nhìn cậu.
Bọn họ không bật đèn mà lấy cặp nến Phương Đường tìm được từ trong ngăn kéo quầy bar thắp sáng lên, ánh nến lắc lư hắt sáng lên gương mặt cậu khiến bộ dáng của Phương Đường càng thêm ôn hòa, dịu dàng.
Hứa Ánh Dương bưng đĩa mỳ đã nấu xong đặt lên trên quầy bar, thuận tay xoa nhẹ gương mặt phúng phính hơi hơi trẻ con của Phương Đường một xíu: “Tiểu tổ tông của anh mau ăn đi.”
Phương Đường hít hít mũi, mùi thì thơm thật đó nhưng nhìn thấy đĩa mỳ được nấu theo kiểu Trung không ra Trung, Tây không ra Tây thì liền nhăn mặt ghét bỏ.
“Nguyên liệu ít quá mà nên anh chỉ có thể làm thành ra như vậy thôi.”
Phương Đường ăn thử hai miếng, ngờ đâu hương vị lại khá ngon: “Trình độ nấu ăn của anh vẫn tốt lắm.”
“Cũng bình thường thôi, đã nhiều năm anh không xuống bếp nữa rồi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cả hai người đồng thời trầm mặc.
Phương Đường im lặng không nói gì, Hứa Ánh Dương nhìn cậu một lát, anh không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp tối nay nên nhanh chóng thay đổi đề tài: “Tối nào em cũng ăn nhiều vậy sao? Người đại diện nhà em không quản chuyện này à?”
“Anh Đặng cũng đâu phải cha em, mà đến cha em cũng chẳng quản em ăn nhiều hay ít.”
“Không sợ ăn nhiều rồi trở nên béo ú xấu xí, fan sẽ không thích em nữa sao?”
“Lúc nào cũng luôn miệng nói thích em yêu em vậy mà chỉ vì em béo lên đã ghét bỏ, vậy thì còn kêu là tình yêu đích thực gì nữa chứ?”
Hứa Ánh Dương bật cười: “Em giỏi thì nói y vậy với các cô nàng ấy đi.”
Phương Đường bĩu môi, thật ra tạng người cậu khá tốt, ăn nhiều cỡ nào cũng không béo được, cho nên không giống như Hứa Ánh Dương phải thời thời khắc khắc đều chú ý giữ gìn ngoại hình, như nãy giờ nè, làm một đĩa mỳ lớn thế mà một miếng cũng không đụng đũa.
“Thật ra chuyện fan có thích nữa hay không cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng em ăn muộn như vậy sẽ khó tiêu hóa, không tốt cho cơ thể của em đâu.”
Hứa Ánh Dương tận tình khuyên bảo cậu nhưng Phương Đường vẫn thích tranh luận cùng anh: “Vậy anh cứ bỏ đói em đi, còn xuống đây nấu cho em ăn làm gì?”
Hứa Ánh Dương thở dài: “Tên nhóc vô lương tâm này, đã chiếm tiện nghi còn muốn khoe mẽ.”
Người ta vẫn bảo ‘cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’, Phương Đường cũng không mặt dày đến mức tranh cãi với anh nữa bèn nhỏ giọng mềm mỏng đáp: “Được rồi, được rồi, em biết anh vất vả nấu cho em ăn mà, mai sẽ mua kẹo cho anh nhé!”
(Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: Ăn của người ta thì nói năng, hành xử với người ấy lễ độ, mềm mỏng hơn.)
Hứa Ánh Dương bật cười rồi vươn tay xoa nhẹ gò má tròn tròn trắng bóc của cậu một tẹo.
Ăn no nê xong thì lại khát nước, Phương Đường bèn đi đến tủ lạnh lấy ra lon bia, ợ hơi một cái rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha vừa uống vừa thưởng thức cảnh đêm bên ngoài ô cửa sổ rộng lớn đặt sát đất.
Phía ngoài cửa sổ thủy tinh chính là hoa viên, bởi vì tối nay có khách đến nên toàn bộ đèn trong vườn đều được bật sáng. Cho dù bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có thể thấy các khóm hoa tươi tắn rực rỡ đã được chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ, đón gió lung lay khắp nơi.
Ánh sáng trong vườn hắt vào đôi mắt vốn lúc nào cũng long lanh như đang ngấn nước của cậu khiến ánh mắt ấy càng thêm sáng sủa, đẹp đẽ lạ thường.
Uống chưa được hai ngụm, lon bia trong tay cậu đã bị Hứa Ánh Dương đoạt đi: “Còn trộm uống bia nữa chứ, không sợ em lại say tít mù sao?”
“Một lon bia sao có thể say đến mức ấy được?”
Giọng của Phương Đường rơi vào tai anh nghe vừa lười nhác lại vừa như đang làm nũng, Hứa Ánh Dương khẽ chọt cậu nhóc một cái: “Em mệt rồi, ngoan, về phòng ngủ đi nào!”
“Em không muốn động đậy xíu nào hết,” Phương Đường vươn hai tay ra: “Anh ôm em đi nhé!”
“Em lười sắp bằng con heo luôn rồi…” Miệng thì quở trách nhưng Hứa Ánh Dương vẫn thuận tay vòng xuống ngang người cậu tính ôm lên, Phương Đường không nghĩ anh sẽ làm vậy thật nên theo bản năng giãy giụa một chút, thế là Hứa Ánh Dương vốn không đứng vững liền trực tiếp kéo cậu ngã luôn vào ghế sô pha bên dưới.
Lần này đến lượt Hứa Ánh Dương cũng lười nhúc nhích, bọn họ ngồi đó dựa vào nhau cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, mỗi người một ngụm chia nhau lon bia ban nãy.
Cả hai câu được câu không trò chuyện phiếm đủ mọi chủ đề, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi một lúc sau Hứa Ánh Dương bỗng thấy vai mình hơi nằng nặng, ngoảnh qua nhìn thì thấy cậu nhóc này đã ngủ gục bên cạnh mình từ lúc nào rồi…
Tóc mái cậu hơi dài phủ xuống mặt, Hứa Ánh Dương cẩn thận vén qua một bên giúp cậu, nương theo ánh đèn bên ngoài vừa ngắm vừa vuốt ve gương mặt ngủ say không chút đề phòng trong lòng.
Hồi lâu sau, anh khẽ hôn nhẹ lên trán con-gà-con của mình, rồi lướt dần xuống dưới một chút, hôn lên đôi môi còn vương mùi bia của Phương Đường…
Bình luận truyện