Scandal Trở Thành Sự Thật
Chương 10: Anh tin tưởng thứ mình tận mắt nhìn thấy hơn
Giang Du Sâm đứng trước cửa sổ, giữ im lặng, ngón tay vô thức gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Anh nhìn thấy được hình ảnh ngày trước của mình trên người Lâm Giác.
Lúc mới xuất đạo, Giang Du Sâm đã nổi tiếng với danh diễn viên thiên tài, lúc năm anh hai mươi mấy tuổi diễn kỹ đã đạt tới trình xuất thần nhập hóa. Các đạo diễn lớn đều tán thưởng, các loại giải thưởng cầm tới mỏi cả tay, truyền thông đều đánh giá rằng kỹ xảo của anh được nữ thần Muse hôn qua.
[*: Nữ thần Muse là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, gồm 9 cô gái hay còn gọi là Chín Nàng Thơ. Các Nữ Thần Muse đóng vai trò truyền cảm hứng nghệ thuật cho con người]
Nhưng không có ai biết, thanh niên năm đó trầm mặc ít nói, thanh lãnh kiềm chế, biểu lộ lãnh đạm đến tựa hồ cái gì đều không thèm để ý, đã từng vì suy nghĩ một lời kịch một động tác mà luyện đến đêm khuya.
Ký ức quá xa xôi, Giang Du Sâm rất nhanh liền không nhớ nữa.
Tay nam nhân hiện ra khớp xương rõ ràng chuyển động mấy lần trên màn hình điện thoại sáng lên, màn hình thuận theo nhảy ra giao diện xanh lá của Wechat.
Hắn ấn mở khung liên hệ tên Lâm Lãng, ngón tay dừng lại trên ” bàn phím ảo” ước chừng hai ba centimet, chần chờ một lát, cuối cùng không gõ xuống.
Giây lát sau, anh thả điện thoại một lần nữa vào túi, nhìn thiếu niên niên đứng nơi xa xa, nhàn nhạt hít một hơi.
Vì để thấy rõ ràng, Giang Du Sâm mở cửa sổ ra, hơi thở gặp được không khí lạnh ngưng kết thành sương mù trắng, tràn ngập khắp nơi khiến cả thế giới trước mắt anh cũng trở nên mơ hồ.
Không muốn nói cũng không sao, có những chuyện anh tin tưởng vào việc mình tận mắt nhìn thấy hơn.
*
Lúc Lâm Giác trở về phòng, camera lấp lánh ánh đỏ sớm đã biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Ngụy Nhạc đang nằm ngủ trên giường.
Nghe tới tiếng mở cửa, Tiêu Ngụy Nhạc mơ mơ màng màng đưa tay mở đèn: “Mấy giờ rồi? Sao bây giờ cậu mới trở về?”
Trong giọng nói của Lâm Giác tràn đầy áy náy: “Thật xin lỗi, làm ồn đến anh sao?”
“Không có gì, ” Tiêu Ngụy Nhạc trở mình, từ trên giường đứng lên, “Nhanh đi tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lâm Giác gật gật đầu, cởi áo khoác xuống treo ở trên kệ áo bên cạnh giường, đi đến phòng tắm tắm rửa.
“Ong ong —— “
Lâm Giác mới vừa đi vào không bao lâu, điện thoại liền vang lên.
” Lâm Giác, điện thoại di động của cậu kêu kìa!”
Tiêu Ngụy Nhạc hơi nâng giọng.
Tiếng nước ào ào chảy che mất tiếng Tiêu Ngụy Nhạc, y do dự, vừa định gọi lần nữa, chuông điện thoại di động đã yên tĩnh trở lại.
Động tác Tiêu Ngụy Nhạc chuẩn bị đứng dậy dừng một chút, rồi lại lần nữa nằm xuống.
“Được rồi được rồi, ” Tiêu Ngụy Nhạc lắc đầu, “Chắc là cũng không phải chuyện quan trọng, chờ Lâm Giác ra thì bảo cậu ấy gọi lại.”
Chưa đến một lát, Lâm Giác ra khỏi phòng tắm.
Cậu sợ ảnh hưởng đến Tiêu Ngụy Nhạc ngủ nên chỉ xối qua một chút, tóc đều chưa khô hoàn toàn, lọn tóc vẫn ướt át, bị nước làm ướt có chút quăn lại.
Tiêu Ngụy Nhạc chỉ chỉ phía Lâm Giác treo áo khoác: “Điện thoại cậu vừa kêu.”
“À được.”
Lâm Giác gật gật đầu, đi đến một bên giá áo, điện thoại còn chưa lấy ra ra, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Thanh âm kia ngột ngạt, không nóng không vội, nhưng vô cùng có cảm giác tồn tại.
“Ai vậy?”
Tiêu Ngụy Nhạc thuận miệng hỏi một tiếng nhưng người ngoài cửa không đáp lại.
Lâm Giác buông quần áo xuống, lấy khăn từ trong túi cầm trong tay: “Tôi đi nhìn…”
Cửa phòng mở ra, Lâm Giác còn chưa nói xong thì chữ “Nhìn” kẹt tại trong cổ họng.
Mặt mày nam nhân thâm thúy, vai rộng eo hẹp đứng ở ngoài cửa, một tay tùy ý cắm ở trong túi, một cái tay khác cầm di động, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt nhưng lại làm cho nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp.
“Là ai thế?”
Cửa phòng mở ra vừa vặn che đi tầm mắt Tiêu Ngụy Nhạc, y tò mò duỗi cổ, còn chưa thấy rõ người ngoài cửa đến cùng là ai, liền nghe thấy tiếng nói thanh lãnh mà từ tính của nam nhân: “Thật có lỗi, quấy rầy đến các cậu sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc dừng một chút.
Sao lại cảm thấy thanh âm này có chút quen tai nhỉ.
Giọng Lâm Giác có chút phát run, không tự giác ho khan hai tiếng: “Không có… Không có, Giang lão sư, ngài có chuyện gì không?”
Tiêu Ngụy Nhạc: “?!”
Giang lão sư?
Giang Du Sâm hả???!!!
So với lạnh lùng xa cách ban ngày, tiếng nói lạnh lẽo của nam nhân bây giờ nhiều hơn mấy phần ấm áp: “Vừa rồi gọi điện thoại cho cậu không có người nhận, muốn nói với cậu hai câu.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “… Dm.”
Nếu như y biết người vừa nãy gọi đến là Giang Du Sâm thì cho dù có lên núi đao xuống biển lửa y cũng phải đem điện thoại đưa đến trước mặt lâm giác.
Lâm Giác Lâm Giác cũng sửng sốt một chút, lúc này mới nhẹ gật đầu, xoay người nói với Tiêu Ngụy Nhạc sau lưng: “Tôi ra ngoài một chút.”
Tiêu Ngụy Nhạc gần như hóa đá gật đầu.
Y vốn cho rằng Lâm Giác chỉ đơn thuần là fan hâm mộ của Giang Du Sâm, hiện tại xem ra, quan hệ hai người không đơn thuần chút nào.
Đã gần rạng sáng, toàn bộ biệt thự đều an tĩnh dị thường, Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm, có thể nghe rõ tiếng bước chân của hai người.
Trên sàn nhà phủ thảm dày, tiếng bước chân trầm thấp từng chút từng chút đấm vào lồng ngực Lâm Giác.
Cuối cùng, hai người dừng lại trên chiếc cầu thang nhỏ hẹp.
Lâm Giác không tự giác nuốt ngụm nước miếng, dò hỏi: “Giang… Giang lão sư?”
Giang Du Sâm xoay người lại, ánh mắt thâm thúy liền rơi lên người Lâm Giác, nửa ngày sau, mới khẽ nói: “Anh nhìn thấy… Em ở vườn hoa?”
Trong lòng Lâm Giác lộp bộp một tiếng.
Cậu cố ý chọn nơi không có người, thế mà vẫn làm ầm ĩ đến người khác, mà lại cái người khác này thế mà còn là Giang Du Sâm.
Trong lòng Lâm Giác áy náy muốn chết, cướp lời xin lỗi anh: “Thật xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài sao? Thật có lỗi thật có lỗi, vậy lần sau tôi sẽ chuyển sang nơi khác.”
“Không sao, tôi cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy, không tính là quấy rầy, ” Mí mắt Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích, hiển nhiên không ngờ đến Lâm Giác sẽ phản ứng như thế.
Ánh mắt của hắn bất động thanh sắc đánh giá biểu lộ trên mặt Lâm Giác, do dự một chút, giống như lơ đãng hỏi, “Anh chỉ hơi hiếu kì, mỗi ngày em đều luyện sao?”
Lâm Giác khẽ giật mình, nhất thời không có kịp phản ứng vì sao Giang Du Sâm lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Thường là thế, dù sao bình thường tôi cũng không có thông cáo gì.”
Giang Du Sâm nhíu mày: “Vì cái gì? Thích biểu diễn?”
“Ừm…” Thanh âm Lâm Giác không tự giác thấp một chút, đầu hơi động, “Thích, rất thích.”
“Người nhà không đồng ý sao?”
Thanh âm Lâm Giác hơi có chút chần chờ truyền đến: “… Vâng.”
Bọn họ không biết cậu thật sự muốn vào trong này, chỉ cho là cậu bị hào nhoáng phồn hoa nơi này làm lóa mắt.
Một lát sau, Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt.
Thần sắc Lâm Giác tự nhiên, ngữ khí kiên định, trừ phi diễn kỹ đã siêu việt đến xuất thần nhập hóa như ảnh đế anh đây, nếu không thì lời nói đều là thật.
Nguyên nhân tại sao thiếu niên lại tới đây, vì sao Lâm Lãng lại nói như vậy tựa hồ rõ rành rành.
Trong đầu Giang Du Sâm hiện ra một màn một đứa bé cố gắng tiến lên phía trước, nhưng lại bị gia đình cha mẹ phản đối.
Đến trình độ của Lâm gia, quả thật rất ít người muốn nguyện ý để con cái xuất đầu lộ diện ở ngành giải trí, ngay cả Giang Du Sâm cũng phải thuyết phục bố mẹ một thời gian thật dài mới họ tiếp nhận chuyện cọn mình tiến quân vào ngành giải trí, càng đừng đề cập đến thế gia căn cơ thâm hậu như Lâm gia.
Nhớ lại chuyện mình hiểu lầm, lại nghĩ tới ánh mắt mất mát của Lâm Giác, trong lòng Giang Du Sâm khó tránh khỏi bực bội.
Anh đè lên mi tâm của mình, nhàn nhạt mở miệng: “Em không thích hợp với nhân vật kia.”
Đề tài chuyển qua hơi nhanh, Lâm Giác trố mắt một chút mới phản ứng được.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình, ngữ khí so với vừa rồi còn thấp hơn: “Tôi biết… Là năng lực tôi không đủ…”
Dù cho biết rõ đây là sự thật, nhưng lúc thừa nhận trước mặt Giang Du Sâm, Lâm Giác vẫn không khỏi có chút uể oải cùng xấu hổ.
Cho nên Giang Du Sâm gọi cậu ra, là vì nói cho cậu, cậu không được sao?
Nói cho cậu biết dù có cố gắng đến đâu cũng không ích gì?
“Không, anh không có ý này.” Mi tâm Giang Du Sâm nhăn lại, hiện lên một tia ảo não.
Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn ôn nhu đặt trên vai Lâm Giác.
“Trong mỗi vở kịch đều có đủ loại nhân vật, dũng cảm trải nghiệm thử đương nhiên đáng khích lệ, không được chọn cũng không có gì mất mặt. Nếu như tạm thời không thể thập toàn thập mỹ, vậy thì hãy chọn thứ mình am hiểu, có thể chọn nhân vật giống mình.”
Thanh âm Giang Du Sâm trầm thấp, lại sợ đánh thức người ngoài mà tận lực thấp giọng, rơi vào bên tai Lâm Giác lại tê tê dại dại.
Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Lâm Giác có thể cảm nhận rõ ràng khí tức nhàn nhạt quanh người Giang Du Sâm.
Bạc hà mát lạnh, đàn hương nhàn nhạt, giống như bản thân anh, khiến nhịp tim Lâm Giác bất giác nhanh hai nhịp.
Thanh âm của nam nhân vẫn còn tiếp tục, từng câu từng chữ giống như là trầm thấp rót vào trái tim Lâm Giác một liều thuốc trợ tim.
Hắn nói: “Đây không phải là trốn tránh, mà là vì tích lũy sức mạnh cho tương lai, chờ khi em có đầy đủ kinh nghiệm, lúc này đi khiêu chiến càng nhiều nhân vật phong phú cũng không muộn.”
“Hợp với bản thân mới là tốt nhất.”
Lâm Giác đầu “Ông” một tiếng, nhịp tim trầm muộn nhảy lên. Thẳng đến lúc này, cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện Giang Du Sâm đang an ủi mình.
Kiên cường và yếu ớt của mỗi người luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Thời điểm suýt bị đào thải Lâm Giác không khóc, lúc khảo hạch bị từ chối Lâm Giác không khóc, khi cắn răng chịu gió rét tiếp tục luyện tập Lâm Giác cũng không khóc, nhưng hiện tại Giang Du Sâm hời hợt an ủi một câu, bỗng nhiên Lâm Giác có chút xúc động muốn khóc.
Giống như là cảm xúc góp nhặt đã lâu rốt cuộc tìm được một nơi mềm mại để phát tiết ra.
Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ là khẽ cắn môi, hít vào một chút, thấp giọng nói: “Cám, cám ơn Giang lão sư, tôi sẽ cố gắng.” Trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Cậu không muốn mất mặt trước mặt Giang Du Sâm.
Bàn tay Giang Du Sâm đặt ở vai Lâm Giác trên khẽ nhúc nhích, vỗ vỗ đầu vai tròn trịa của cậu, lúc này mới bất động thanh sắc thu tay về.
Lâm Giác thật sự không có thay đổi, em ấy vẫn giống như hồi bé, trên người là một cây cỏ dại dẻo dai.
Vô thanh vô tức*, không kiêu không gấp, giống như là viên dạ minh châu sáng rực rỡ, càng cách ánh trăng xa bao nhiêu thì càng rực rỡ bấy nhiêu.
[*: Thành ngữ TQ, có nghĩa là không nói ra]
Khóe mắt nam nhân câu lên nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng nói: “Cố lên.”
Mãi cho đến lúc trở lại phòng ngủ, đầu Lâm Giác vẫn ong ong, bên tai đều là thanh âm từ tính của Giang Du Sâm.
Trước khi rời đi, Giang Du Sâm đột nhiên gọi cậu lại, ôn nhu nói: “Còn nữa, lần sau nhớ sấy tóc cho khô, nếu không sẽ dễ bị cảm.”
Lâm Giác che lại mái tóc ẩm ướt chạy về gian phòng, mặt bị thiêu đến đỏ hồng.
Quá mất mặt, thực sự là quá mất mặt.
Tiêu Ngụy Nhạc chờ trong phòng đã lâu, nhìn thấy Lâm Giác vào cửa trong nháy mắt liền chạy tới sau cửa khóa cửa lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Giác.
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Lâm Giác sặc một cái, không hiểu: “Sao, làm sao thế?”
Mắt Tiêu Ngụy Nhạc sáng như đuốc: “Thành thật khai báo đi, cậu với Giang thần là quan hệ gì?”
Đỏ ửng trên mặt Lâm Giác còn chưa hạ xuống: “Không, không có quan hệ gì hết…”
“Vậy anh ấy tìm cậu nói cái gì?”
“Là… Tiền bối quan tâm hậu bối nha.”
Biểu cảm Tiêu Ngụy Nhạc giống như nói “Cậu cảm thấy anh sẽ tin sao?” nhìn Lâm Giác. Cậu cười ngượng ngùng, “Anh ấy chỉ đến an ủi tôi một chút, để tôi tiếp tục cố gắng, về sau còn có cơ hội.”
Nói xong, cậu lại vội vàng bổ sung: “Chúng ta thật không quen! Đại khái… Đại khái là tổ tiết mục sưởi ấm trái tim cho tôi đi.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “…”
Anh trai à, nhưng đây chính là Giang ảnh đế, nam nhân hot một góc trời ở trên đỉnh ngành giải trí, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh “Người sống chớ gần” Giang Du Sâm đó!
Nếu như Giang Du Sâm tốt bụng chủ động đến an ủi hậu bối xa lạ thì Tiêu Ngụy Nhạc cảm thấy mình có thể tranh cử chức đại sứ từ thiện quốc tế.
Lâm Giác cũng tự hiểu được, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Khụ khụ… Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Được thôi được thôi, ” Tiêu Ngụy Nhạc vẫn không tin, nhưng Lâm Giác mạnh miệng như thế, y cũng chỉ có thể bĩu môi, đưa tay tắt đèn, “Cứ cho là cậu may mắn đi. May mà lúc Giang thần đến camera đã tắt rồi, nếu không thì cậu cứ chờ tên của mình được tìm kiếm ba ngày ba đêm trên Weibo đi.”
Tay Lâm Giác đắp chăn hơi run lên, quyết định làm bộ như không nghe thấy câu này.
Giang Du Sâm luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa hề bị truyền thông chộp được bất cứ tin tức riêng tư gì, mà Lâm Giác cũng sẽ suy nghĩ cho danh dự của Giang Du Sâm, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
Tiêu Ngụy Nhạc rúc trong chăn nhỏ giọng thầm thì: “Nếu hai người bọn họ thật sự đơn thuần như thế, tôi sẽ đổi nghề livestream ăn shi*.”
Anh nhìn thấy được hình ảnh ngày trước của mình trên người Lâm Giác.
Lúc mới xuất đạo, Giang Du Sâm đã nổi tiếng với danh diễn viên thiên tài, lúc năm anh hai mươi mấy tuổi diễn kỹ đã đạt tới trình xuất thần nhập hóa. Các đạo diễn lớn đều tán thưởng, các loại giải thưởng cầm tới mỏi cả tay, truyền thông đều đánh giá rằng kỹ xảo của anh được nữ thần Muse hôn qua.
[*: Nữ thần Muse là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, gồm 9 cô gái hay còn gọi là Chín Nàng Thơ. Các Nữ Thần Muse đóng vai trò truyền cảm hứng nghệ thuật cho con người]
Nhưng không có ai biết, thanh niên năm đó trầm mặc ít nói, thanh lãnh kiềm chế, biểu lộ lãnh đạm đến tựa hồ cái gì đều không thèm để ý, đã từng vì suy nghĩ một lời kịch một động tác mà luyện đến đêm khuya.
Ký ức quá xa xôi, Giang Du Sâm rất nhanh liền không nhớ nữa.
Tay nam nhân hiện ra khớp xương rõ ràng chuyển động mấy lần trên màn hình điện thoại sáng lên, màn hình thuận theo nhảy ra giao diện xanh lá của Wechat.
Hắn ấn mở khung liên hệ tên Lâm Lãng, ngón tay dừng lại trên ” bàn phím ảo” ước chừng hai ba centimet, chần chờ một lát, cuối cùng không gõ xuống.
Giây lát sau, anh thả điện thoại một lần nữa vào túi, nhìn thiếu niên niên đứng nơi xa xa, nhàn nhạt hít một hơi.
Vì để thấy rõ ràng, Giang Du Sâm mở cửa sổ ra, hơi thở gặp được không khí lạnh ngưng kết thành sương mù trắng, tràn ngập khắp nơi khiến cả thế giới trước mắt anh cũng trở nên mơ hồ.
Không muốn nói cũng không sao, có những chuyện anh tin tưởng vào việc mình tận mắt nhìn thấy hơn.
*
Lúc Lâm Giác trở về phòng, camera lấp lánh ánh đỏ sớm đã biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Ngụy Nhạc đang nằm ngủ trên giường.
Nghe tới tiếng mở cửa, Tiêu Ngụy Nhạc mơ mơ màng màng đưa tay mở đèn: “Mấy giờ rồi? Sao bây giờ cậu mới trở về?”
Trong giọng nói của Lâm Giác tràn đầy áy náy: “Thật xin lỗi, làm ồn đến anh sao?”
“Không có gì, ” Tiêu Ngụy Nhạc trở mình, từ trên giường đứng lên, “Nhanh đi tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lâm Giác gật gật đầu, cởi áo khoác xuống treo ở trên kệ áo bên cạnh giường, đi đến phòng tắm tắm rửa.
“Ong ong —— “
Lâm Giác mới vừa đi vào không bao lâu, điện thoại liền vang lên.
” Lâm Giác, điện thoại di động của cậu kêu kìa!”
Tiêu Ngụy Nhạc hơi nâng giọng.
Tiếng nước ào ào chảy che mất tiếng Tiêu Ngụy Nhạc, y do dự, vừa định gọi lần nữa, chuông điện thoại di động đã yên tĩnh trở lại.
Động tác Tiêu Ngụy Nhạc chuẩn bị đứng dậy dừng một chút, rồi lại lần nữa nằm xuống.
“Được rồi được rồi, ” Tiêu Ngụy Nhạc lắc đầu, “Chắc là cũng không phải chuyện quan trọng, chờ Lâm Giác ra thì bảo cậu ấy gọi lại.”
Chưa đến một lát, Lâm Giác ra khỏi phòng tắm.
Cậu sợ ảnh hưởng đến Tiêu Ngụy Nhạc ngủ nên chỉ xối qua một chút, tóc đều chưa khô hoàn toàn, lọn tóc vẫn ướt át, bị nước làm ướt có chút quăn lại.
Tiêu Ngụy Nhạc chỉ chỉ phía Lâm Giác treo áo khoác: “Điện thoại cậu vừa kêu.”
“À được.”
Lâm Giác gật gật đầu, đi đến một bên giá áo, điện thoại còn chưa lấy ra ra, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Thanh âm kia ngột ngạt, không nóng không vội, nhưng vô cùng có cảm giác tồn tại.
“Ai vậy?”
Tiêu Ngụy Nhạc thuận miệng hỏi một tiếng nhưng người ngoài cửa không đáp lại.
Lâm Giác buông quần áo xuống, lấy khăn từ trong túi cầm trong tay: “Tôi đi nhìn…”
Cửa phòng mở ra, Lâm Giác còn chưa nói xong thì chữ “Nhìn” kẹt tại trong cổ họng.
Mặt mày nam nhân thâm thúy, vai rộng eo hẹp đứng ở ngoài cửa, một tay tùy ý cắm ở trong túi, một cái tay khác cầm di động, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt nhưng lại làm cho nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp.
“Là ai thế?”
Cửa phòng mở ra vừa vặn che đi tầm mắt Tiêu Ngụy Nhạc, y tò mò duỗi cổ, còn chưa thấy rõ người ngoài cửa đến cùng là ai, liền nghe thấy tiếng nói thanh lãnh mà từ tính của nam nhân: “Thật có lỗi, quấy rầy đến các cậu sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc dừng một chút.
Sao lại cảm thấy thanh âm này có chút quen tai nhỉ.
Giọng Lâm Giác có chút phát run, không tự giác ho khan hai tiếng: “Không có… Không có, Giang lão sư, ngài có chuyện gì không?”
Tiêu Ngụy Nhạc: “?!”
Giang lão sư?
Giang Du Sâm hả???!!!
So với lạnh lùng xa cách ban ngày, tiếng nói lạnh lẽo của nam nhân bây giờ nhiều hơn mấy phần ấm áp: “Vừa rồi gọi điện thoại cho cậu không có người nhận, muốn nói với cậu hai câu.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “… Dm.”
Nếu như y biết người vừa nãy gọi đến là Giang Du Sâm thì cho dù có lên núi đao xuống biển lửa y cũng phải đem điện thoại đưa đến trước mặt lâm giác.
Lâm Giác Lâm Giác cũng sửng sốt một chút, lúc này mới nhẹ gật đầu, xoay người nói với Tiêu Ngụy Nhạc sau lưng: “Tôi ra ngoài một chút.”
Tiêu Ngụy Nhạc gần như hóa đá gật đầu.
Y vốn cho rằng Lâm Giác chỉ đơn thuần là fan hâm mộ của Giang Du Sâm, hiện tại xem ra, quan hệ hai người không đơn thuần chút nào.
Đã gần rạng sáng, toàn bộ biệt thự đều an tĩnh dị thường, Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm, có thể nghe rõ tiếng bước chân của hai người.
Trên sàn nhà phủ thảm dày, tiếng bước chân trầm thấp từng chút từng chút đấm vào lồng ngực Lâm Giác.
Cuối cùng, hai người dừng lại trên chiếc cầu thang nhỏ hẹp.
Lâm Giác không tự giác nuốt ngụm nước miếng, dò hỏi: “Giang… Giang lão sư?”
Giang Du Sâm xoay người lại, ánh mắt thâm thúy liền rơi lên người Lâm Giác, nửa ngày sau, mới khẽ nói: “Anh nhìn thấy… Em ở vườn hoa?”
Trong lòng Lâm Giác lộp bộp một tiếng.
Cậu cố ý chọn nơi không có người, thế mà vẫn làm ầm ĩ đến người khác, mà lại cái người khác này thế mà còn là Giang Du Sâm.
Trong lòng Lâm Giác áy náy muốn chết, cướp lời xin lỗi anh: “Thật xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài sao? Thật có lỗi thật có lỗi, vậy lần sau tôi sẽ chuyển sang nơi khác.”
“Không sao, tôi cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy, không tính là quấy rầy, ” Mí mắt Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích, hiển nhiên không ngờ đến Lâm Giác sẽ phản ứng như thế.
Ánh mắt của hắn bất động thanh sắc đánh giá biểu lộ trên mặt Lâm Giác, do dự một chút, giống như lơ đãng hỏi, “Anh chỉ hơi hiếu kì, mỗi ngày em đều luyện sao?”
Lâm Giác khẽ giật mình, nhất thời không có kịp phản ứng vì sao Giang Du Sâm lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Thường là thế, dù sao bình thường tôi cũng không có thông cáo gì.”
Giang Du Sâm nhíu mày: “Vì cái gì? Thích biểu diễn?”
“Ừm…” Thanh âm Lâm Giác không tự giác thấp một chút, đầu hơi động, “Thích, rất thích.”
“Người nhà không đồng ý sao?”
Thanh âm Lâm Giác hơi có chút chần chờ truyền đến: “… Vâng.”
Bọn họ không biết cậu thật sự muốn vào trong này, chỉ cho là cậu bị hào nhoáng phồn hoa nơi này làm lóa mắt.
Một lát sau, Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt.
Thần sắc Lâm Giác tự nhiên, ngữ khí kiên định, trừ phi diễn kỹ đã siêu việt đến xuất thần nhập hóa như ảnh đế anh đây, nếu không thì lời nói đều là thật.
Nguyên nhân tại sao thiếu niên lại tới đây, vì sao Lâm Lãng lại nói như vậy tựa hồ rõ rành rành.
Trong đầu Giang Du Sâm hiện ra một màn một đứa bé cố gắng tiến lên phía trước, nhưng lại bị gia đình cha mẹ phản đối.
Đến trình độ của Lâm gia, quả thật rất ít người muốn nguyện ý để con cái xuất đầu lộ diện ở ngành giải trí, ngay cả Giang Du Sâm cũng phải thuyết phục bố mẹ một thời gian thật dài mới họ tiếp nhận chuyện cọn mình tiến quân vào ngành giải trí, càng đừng đề cập đến thế gia căn cơ thâm hậu như Lâm gia.
Nhớ lại chuyện mình hiểu lầm, lại nghĩ tới ánh mắt mất mát của Lâm Giác, trong lòng Giang Du Sâm khó tránh khỏi bực bội.
Anh đè lên mi tâm của mình, nhàn nhạt mở miệng: “Em không thích hợp với nhân vật kia.”
Đề tài chuyển qua hơi nhanh, Lâm Giác trố mắt một chút mới phản ứng được.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình, ngữ khí so với vừa rồi còn thấp hơn: “Tôi biết… Là năng lực tôi không đủ…”
Dù cho biết rõ đây là sự thật, nhưng lúc thừa nhận trước mặt Giang Du Sâm, Lâm Giác vẫn không khỏi có chút uể oải cùng xấu hổ.
Cho nên Giang Du Sâm gọi cậu ra, là vì nói cho cậu, cậu không được sao?
Nói cho cậu biết dù có cố gắng đến đâu cũng không ích gì?
“Không, anh không có ý này.” Mi tâm Giang Du Sâm nhăn lại, hiện lên một tia ảo não.
Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn ôn nhu đặt trên vai Lâm Giác.
“Trong mỗi vở kịch đều có đủ loại nhân vật, dũng cảm trải nghiệm thử đương nhiên đáng khích lệ, không được chọn cũng không có gì mất mặt. Nếu như tạm thời không thể thập toàn thập mỹ, vậy thì hãy chọn thứ mình am hiểu, có thể chọn nhân vật giống mình.”
Thanh âm Giang Du Sâm trầm thấp, lại sợ đánh thức người ngoài mà tận lực thấp giọng, rơi vào bên tai Lâm Giác lại tê tê dại dại.
Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Lâm Giác có thể cảm nhận rõ ràng khí tức nhàn nhạt quanh người Giang Du Sâm.
Bạc hà mát lạnh, đàn hương nhàn nhạt, giống như bản thân anh, khiến nhịp tim Lâm Giác bất giác nhanh hai nhịp.
Thanh âm của nam nhân vẫn còn tiếp tục, từng câu từng chữ giống như là trầm thấp rót vào trái tim Lâm Giác một liều thuốc trợ tim.
Hắn nói: “Đây không phải là trốn tránh, mà là vì tích lũy sức mạnh cho tương lai, chờ khi em có đầy đủ kinh nghiệm, lúc này đi khiêu chiến càng nhiều nhân vật phong phú cũng không muộn.”
“Hợp với bản thân mới là tốt nhất.”
Lâm Giác đầu “Ông” một tiếng, nhịp tim trầm muộn nhảy lên. Thẳng đến lúc này, cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện Giang Du Sâm đang an ủi mình.
Kiên cường và yếu ớt của mỗi người luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Thời điểm suýt bị đào thải Lâm Giác không khóc, lúc khảo hạch bị từ chối Lâm Giác không khóc, khi cắn răng chịu gió rét tiếp tục luyện tập Lâm Giác cũng không khóc, nhưng hiện tại Giang Du Sâm hời hợt an ủi một câu, bỗng nhiên Lâm Giác có chút xúc động muốn khóc.
Giống như là cảm xúc góp nhặt đã lâu rốt cuộc tìm được một nơi mềm mại để phát tiết ra.
Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ là khẽ cắn môi, hít vào một chút, thấp giọng nói: “Cám, cám ơn Giang lão sư, tôi sẽ cố gắng.” Trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Cậu không muốn mất mặt trước mặt Giang Du Sâm.
Bàn tay Giang Du Sâm đặt ở vai Lâm Giác trên khẽ nhúc nhích, vỗ vỗ đầu vai tròn trịa của cậu, lúc này mới bất động thanh sắc thu tay về.
Lâm Giác thật sự không có thay đổi, em ấy vẫn giống như hồi bé, trên người là một cây cỏ dại dẻo dai.
Vô thanh vô tức*, không kiêu không gấp, giống như là viên dạ minh châu sáng rực rỡ, càng cách ánh trăng xa bao nhiêu thì càng rực rỡ bấy nhiêu.
[*: Thành ngữ TQ, có nghĩa là không nói ra]
Khóe mắt nam nhân câu lên nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng nói: “Cố lên.”
Mãi cho đến lúc trở lại phòng ngủ, đầu Lâm Giác vẫn ong ong, bên tai đều là thanh âm từ tính của Giang Du Sâm.
Trước khi rời đi, Giang Du Sâm đột nhiên gọi cậu lại, ôn nhu nói: “Còn nữa, lần sau nhớ sấy tóc cho khô, nếu không sẽ dễ bị cảm.”
Lâm Giác che lại mái tóc ẩm ướt chạy về gian phòng, mặt bị thiêu đến đỏ hồng.
Quá mất mặt, thực sự là quá mất mặt.
Tiêu Ngụy Nhạc chờ trong phòng đã lâu, nhìn thấy Lâm Giác vào cửa trong nháy mắt liền chạy tới sau cửa khóa cửa lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Giác.
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Lâm Giác sặc một cái, không hiểu: “Sao, làm sao thế?”
Mắt Tiêu Ngụy Nhạc sáng như đuốc: “Thành thật khai báo đi, cậu với Giang thần là quan hệ gì?”
Đỏ ửng trên mặt Lâm Giác còn chưa hạ xuống: “Không, không có quan hệ gì hết…”
“Vậy anh ấy tìm cậu nói cái gì?”
“Là… Tiền bối quan tâm hậu bối nha.”
Biểu cảm Tiêu Ngụy Nhạc giống như nói “Cậu cảm thấy anh sẽ tin sao?” nhìn Lâm Giác. Cậu cười ngượng ngùng, “Anh ấy chỉ đến an ủi tôi một chút, để tôi tiếp tục cố gắng, về sau còn có cơ hội.”
Nói xong, cậu lại vội vàng bổ sung: “Chúng ta thật không quen! Đại khái… Đại khái là tổ tiết mục sưởi ấm trái tim cho tôi đi.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “…”
Anh trai à, nhưng đây chính là Giang ảnh đế, nam nhân hot một góc trời ở trên đỉnh ngành giải trí, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh “Người sống chớ gần” Giang Du Sâm đó!
Nếu như Giang Du Sâm tốt bụng chủ động đến an ủi hậu bối xa lạ thì Tiêu Ngụy Nhạc cảm thấy mình có thể tranh cử chức đại sứ từ thiện quốc tế.
Lâm Giác cũng tự hiểu được, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Khụ khụ… Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Được thôi được thôi, ” Tiêu Ngụy Nhạc vẫn không tin, nhưng Lâm Giác mạnh miệng như thế, y cũng chỉ có thể bĩu môi, đưa tay tắt đèn, “Cứ cho là cậu may mắn đi. May mà lúc Giang thần đến camera đã tắt rồi, nếu không thì cậu cứ chờ tên của mình được tìm kiếm ba ngày ba đêm trên Weibo đi.”
Tay Lâm Giác đắp chăn hơi run lên, quyết định làm bộ như không nghe thấy câu này.
Giang Du Sâm luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa hề bị truyền thông chộp được bất cứ tin tức riêng tư gì, mà Lâm Giác cũng sẽ suy nghĩ cho danh dự của Giang Du Sâm, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
Tiêu Ngụy Nhạc rúc trong chăn nhỏ giọng thầm thì: “Nếu hai người bọn họ thật sự đơn thuần như thế, tôi sẽ đổi nghề livestream ăn shi*.”
Bình luận truyện