Scandal Trở Thành Sự Thật
Chương 61: Bánh dày đường đỏ trộn lẫn cơm
Tuy nói là dạ tiệc từ thiện, nhưng thường thường sẽ có đủ loại hoạt động, nghi thức, thời gian dùng để ăn cơm thật sự rất ít.
Thời gian còn sớm, trời còn chưa tối, Giang Du Sâm đưa Lâm Giác đi ăn chút gì lót dạ trước.
Giang Du Sâm không có chọn Lâm Giác bởi vì anh biết nếu nghe theo Lâm Giác, chắc chắn cậu sẽ chọn những món thanh đạm thức ăn chay như lần trước, nhưng Giang Du Sâm cũng muốn Lâm Giác có thể ăn được.
Anh im lặng trực tiếp dừng xe trước cổng một nhà hàng Tứ Xuyên.
Vừa xuống xe, hương vị cay nồng đậm đã xộc vào mũi.
Lâm Giác tiến tổ đã gần một tháng, cơm nước của đoàn làm phim cũng không tính là dở, nhưng dù sao cũng theo khẩu vị của đại đa số người nên lấy thanh đạm làm chủ, có khi sẽ bỏ chút ớt trong đồ ăn nhưng cũng chỉ là ớt không cay, ăn cũng không ngon lành gì.
Lâm Giác thậm chí có chút hối hận, không mang nhiều tương ớt đầu bếp trong nhà làm một chút.
Lúc này ngửi được hương vị cay quen thuộc, mắt Lâm Giác sáng lên một cái, nhưng nghĩ đến gì đó, mày lại nhăn lại một chút.
“Anh Giang…” Cậu hỏi dò, “Chúng ta ăn cơm ở chỗ này sao?”
“Ừm.” Giang Du Sâm gật gật đầu, “Không thích sao?”
Đương nhiên là thích, thích muốn chết, chỉ là…
Lâm Giác có chút do dự: “Đồ ăn trong này đều rất cay, anh…”
Mí mắt Giang Du Sâm nhẹ vén lên: “Anh không thể ăn?”
“Không phải.” Lâm Giác vội vàng lắc đầu, “Sợ anh không thích, ăn không thoải mái.”
Đáy lòng Giang Du Sâm mềm nhũn hai điểm.
Lâm Giác vốn là như vậy, rõ ràng mắt đã sáng lên, nước bọt sắp chảy xuống nhưng vẫn quan tâm đến khẩu vị của anh.
“Không sao.”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên một chút, dẫn đầu đi vào quán Tứ Xuyên.
Lâm Giác cắn môi, đuổi theo Giang Du Sâm bước chân, khóe miệng lộ ra ý cười xán lạn.
Sau khi ngồi vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa menu tới.
Trên menu đỏ rực vẽ đầy quả ớt vừa nhọn vừa đỏ, sau mỗi món đều ghi chữ “Đặc biệt cay” hoặc “Cực cay”.
Lâm Giác nhất thời không quyết định được, Giang Du Sâm vung tay lên, dựa vào trí nhớ chọn mấy món Lâm Giác thích ăn.
Mao huyết vượng, cá luộc, gà xào xả ớt…
Nhìn tên những món ăn này, Lâm Giác do dự lại chọn thêm một cái bánh dày đường đỏ, cộng thêm hai bát cơm.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Lâm Giác lấy cốc rót cho Giang Du Sâm một ly nước: “Anh Giang, nếu anh thấy cay thì ăn nhiều bánh dày đường đỏ một chút.”
“Không sao.” Giang Du Sâm thản nhiên nói, “Dù anh không hay ăn cay, nhưng cũng không kén ăn.”
Lâm Giác vẫn luôn tin tưởng Giang Du Sâm, nghe anh nói như vậy cũng buông lỏng một hơi.
Đang nói thì nhân viên phục vụ gõ cửa dọn thức ăn lên.
Món đầu tiên là một đĩa cá luộc, nhìn thì trắng trắng mềm mềm không thấy chút váng dầu nhưng lúc ăn vào cực kỳ thơm cay.
Lâm Giác rất thích ăn cá luộc, cũng muốn chia sẻ món mình thích cho người mình thích.
Cậu kẹp một miếng cá luộc để vào trong chén Giang Du Sâm giống như đang hiến vật quý: “Anh Giang, anh ăn thử cái này đi! Cực kỳ ngon.”
Mắt Lâm Giác giống như động vật nhỏ, như làn nước trong veo trong sương mù mông lung, chỉ thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi. Giang Du Sâm gật gật đầu, kẹp miếng cá luộc vào trong miệng.
“Thế nào!”
Lâm Giác háo hức hỏi.
Hương vị cay nồng thuận theo đầu lưỡi cuốn tới, sau đó là vị cay tê tái.
Giang Du Sâm chưa bao giờ thử qua hương vị này, giống như là có người cầm ngân châm tinh nhỏ châm vào đầu lưỡi anh.
“Không thích”, ba chữ này ngay lập tức hiện lên trong đầu anh, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Giác, anh lại không nói nên lời.
Đường đường là ảnh đế nổi tiếng của ngành giải trí, sao có thể sợ cay chứ?
Giang Du Sâm yên lặng nuốt miếng cá luộc kia, mặt không thay đổi mở miệng: “Ăn ngon.”
“Thật sao?”
Mắt Lâm Giác sáng lên, cũng kẹp một miếng bỏ vào trong miệng, miếng thịt cá mềm mại tiếp xúc với đầu lưỡi trong nháy mắt đó liền hòa tan, chỉ còn lại mùi thơm nồng đậm.
Lâm Giác nuốt miếng thịt cá óng ánh xuóng, bình luận: “Ăn ngon, nhưng mà không đủ cay.”
Giang ảnh đế đang bưng ly nước uống ừng ực: “…”
Tay nắm chặt ly thủy tinh có chút cứng ngắc.
Trên mặt Lâm Giác trắng nõn, da mịn thịt mềm, ăn cay lại chẳng hề đổ mồ hồi, trong khi miệng Giang Du Sâm cay đến không thể thở nổi thì trông cậu giống như đang uống nước lã.
Nhưng cậu cũng biết đây là lần đầu tiên Giang Du Sâm ăn cay, sợ anh ăn xong dạ dày không thoải mái, bánh dày đường đỏ vừa lên, liền yên lặng đẩy đến trước mặt Giang Du Sâm.
“Giang ca, anh ăn cái này đi, cái này không cay, ăn cũng rất ngon.”
“Không sao, anh vẫn có thể.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Giang Du Sâm vẫn yên lặng kẹp miếng bánh dày đường đỏ vào trong chén.
Thế là cơm tối của Giang ảnh đế – ông chồng quốc dân, nam thần đại chúng biến thành cơm trộn bánh dày đường đỏ.
Lâm Giác lén liếc Giang Du Sâm, nhìn dáng vẻ anh rõ ràng ghét đến không chịu nổi nhưng lại không thể nói vào trong mắt, nhất thời có mấy phần buồn cười, nhưng đáy lòng lại trướng đến tràn đầy.
Trong một thời gian dài, hình ảnh của Giang Du Sâm trong lòng Lâm Giác vẫn luôn hoàn hảo, người khoác sao trời, giống như thần tiên trên trời, không có chút tì vết. Sau khi hai người dần dần quen thuộc, cậu mới phát hiện Giang Du Sâm cũng sẽ có lúc tâm tình chập chờn, sẽ khổ sở, sẽ lo lắng, sẽ kén ăn giống như ngàn ngàn vạn vạn người bình thường.
Cậu không cảm thấy là hình tượng của Giang Du Sâm sụp đổ mà ngược lại cảm thấy anh như thế này càng thêm chân thật, huống chi nam nhân nguyện ý nếm thử những món bản thân không thích, cũng là vì chính mình.
Ăn xong cơm tối, hai người liền đến thẳng dạ tiệc.
Lễ phục đã sớm được chuẩn bị tốt Giang Du Sâm, bên trong là quần áo màu lam nhạt, bên trên cài lấy một cái nơ, bên ngoài âu phục sọc nhạt.
Stylist giúp Lâm Giác sửa lại tóc tai, ra khỏi phòng trang điểm, Lâm Giác mới phát hiện ra hai người đang mặc đồ tình lữ.
Cùng một loại quần áo, nhưng Lâm Giác mặc thì có vẻ năng động hoạt bát, nhưng mặc lên người Giang Du Sâm thì lại toát ra vẻ phong độ trầm ổn. Giới truyền thông gọi Giang Du Sâm là ma-nơ-canh sống cũng không ngoa chút nào.
Có một bông hoa hồng vàng đính trên ống tay áo. Giang Du Sâm đi đến bên cạnh Lâm Giác, hơi xoay người chủ động vươn tay ra làm động tác “mời”.
Lâm Giác đỏ mặt, ngoan ngoãn nắm tay anh, theo sau lưng anh đến hiện trường dạ tiệc.
Hai người ra trận long lanh như vậy, đương nhiên đã hấp dẫn một lượng lớn phóng viên chú ý.
Đi trên thảm đỏ bên, đèn flash chung quanh không ngừng lóe sáng, âm thanh màn trập “Tách tách” chưa từng bị gián đoạn. Không ít phóng viên chen chúc chen chúc xung quanh đường cảnh giới.
Từ sau khi hai người lên tiếng trên Weibo, chưa hề xuất hiện qua báo đài. Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo, ai nắm được sẽ có thể lên trang nhất. Các phóng viên hận không thể dính lên người hai người, từ lúc hai người tiến vào, câu hỏi không ngừng được đặt ra.
“Xin chào Giang thần, tôi là phóng viên của « Thần Tinh nhật báo », xin hỏi bây giờ ngài và Lâm Giác đang ở giai đoạn nào?”
“Xin chào Giang thần, xin hỏi gần đây các ngài có dự định kết hôn không? Hay là đã bí mật lĩnh chứng chưa?”
“Xin chào Giang thần, nhìn thấy lời ngài nói trên Weibo, không ít cư dân mạng không thể tưởng tượng nổi, cũng hết sức tò mò, liệu ngài có thể nói một chút về quá trình hai người yêu nhau?”
“Giang thần…”
“Giang thần…”
…
Các phóng viên xô đẩy, bảo an cũng liều mạng duy trì trật tự. Bỗng một cánh tay thật dài của phóng viên vung lên, micro thật dài suýt đập vào mặt Lâm Giác.
Sắc mặt Giang Du Sâm lạnh xuống, bình tĩnh lôi Lâm Giác vào trong lồng ngực của mình.
Anh nhàn nhạt dừng bước lại, cầm lấy một cái micro của một phóng viên trong đó.
Chung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ, vô số ống kính nhắm ngay vào hai người trên thảm đỏ, bút ghi âm, laptop tất cả đã sẵn sàng đón quân địch.
Chỉ nghe Giang Du Sâm thản nhiên nói: “Cảm ơn đã quan tâm, còn đang theo đuổi.”
Toàn trường xôn xao.
Người như Giang Du Sâm, nói là ông chồng quốc dân cũng không ngoa, không chỉ là người qua đường mà ngay cả những minh tinh ít nổi tiếng, cũng rất người ngưỡng mộ anh. Đám người vốn cho là chỉ cần anh muốn, Lâm Giác nhất định sẽ dính sát vào, không ngờ thế mà còn đang theo đuổi???
Mọi người lập tức nổi lòng sùng bái với Lâm Giác, không khỏi đến cảm thán đây chính là chân ái, có thể để cho Giang thần theo đuổi lâu như thế..
Lâm Giác: “.”
Thật không dám giấu giếm, tôi cũng muốn hẹn hò với anh ấy sớm một chút, nhưng mà anh ấy cứ nhất nhất phải theo đuổi tôi.
[Sữa: Vã quá rồi mà chồng vẫn chưa cho =)))]
Chủ đề phóng viên đặt ra nối liền không dứt, Giang Du Sâm lại không có ý trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Vấn đề riêng, không tiện trả lời.”
Người tổ chức rất nhanh liền phái người đến duy trì trật tự.
“Thật xin lỗi các vị, nhưng nơi này là dạ tiệc từ thiện, xin đừng nên đặt câu hỏi về vấn đề riêng của khách quý. Nơi này là dạ tiệc từ thiện, mời mọi người chú ý nhiều hơn về vấn đề từ thiện của chúng ta.”
Có người tổ chức ra mặt, Giang Du Sâm cũng không cần phải nhiều lời nữa, mang theo Lâm Giác đi qua thảm đỏ, tiến vào hội trường dạ tiệc.
So với phía ngoài ồn ào, thì nội bộ hội trường yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cho phép người được mời đi vào.
Được mời tới phần lớn là người nổi tiếng trong ngành, Giang Du Sâm chào hỏi bọn họ, Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm cũng khéo léo cùng người hỏi thăm..
Nhóm người nổi tiếng này phần lớn đều học thức cao và rất lịch thiệp. Mặc dù cũng hết sức tò mò với tình cảm của hai người, nhưng đương sự đã không muốn nói, bọn họ cũng sẽ không thất lễ mà chủ động nhắc tới. Sau khi tất cả chào hỏi qua một lần, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Thân là khách quý, Giang Du Sâm còn phải tham gia rất nhiều hoạt động. Anh mang theo Lâm Giác đi qua đám người, đi đến một góc vắng vẻ, ở đây bày biện trên bàn rất nhiều điểm tâm nhỏ, tinh xảo lại đáng yêu.
Giang Du Sâm dặn dò: “Ở đây chờ anh, anh đi một chút rồi về.”
“Không sao, không cần lo lắng cho em.”
Lâm Giác gật đầu, ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống.
Chương trình lại đang thúc giục khách quý vào chỗ, Giang Du Sâm bèn nhanh chân rời đi.
Phần còn lại cũng không liên quan gì đến Lâm Giác. Cậu cầm mấy miếng điểm tâm nhỏ trên mặt bàn lên ăn, rất nhanh liền chán.
Đúng lúc đang buồn bực ngán ngẩm, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên, là Tiêu Ngụy Nhạc gọi tới.
Mắt Lâm Giác sáng lên.
Chung quanh phi thường yên tĩnh, cậu nhìn đằng xa xa, thấy Giang Du Sâm có thể còn lâu mới về, liền chạy chậm đến sân thượng nhỏ bên cạnh nhận điện thoại của Tiêu Ngụy Nhạc.
“Tiểu Lâm!”
Trong thanh âm của Tiêu Ngụy Nhạc không giấu được hưng phấn, “Cảnh sát đã bắt ông chủ công ty quản lý cùng với ông chủ trước đó từng cưỡng hiếp anh rồi!”
“Quá tốt rồi!”
Lâm Giác cũng nở nụ cười, trong lòng vui giùm Tiêu Ngụy Nhạc.
Hai người đã lâu không nói chuyện, lập tức rà được đài, bất tri bất giác hàn huyên đến hai tiếng, cho đến khi điện thoại sắp hết pin mới lưu luyến cúp điện thoại.
Trên mặt Lâm Giác còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, muốn trở lại chỗ dạ tiệc, lúc cậu xoay người sang đi, mới phát hiện cửa sân thượng sau lưng không biết đã bị mở ra lúc nào, mà Giang Du Sâm đang đứng cách đó không xa, biểu lộ hờ hững, không biết đã đợi bao lâu.
Thời gian còn sớm, trời còn chưa tối, Giang Du Sâm đưa Lâm Giác đi ăn chút gì lót dạ trước.
Giang Du Sâm không có chọn Lâm Giác bởi vì anh biết nếu nghe theo Lâm Giác, chắc chắn cậu sẽ chọn những món thanh đạm thức ăn chay như lần trước, nhưng Giang Du Sâm cũng muốn Lâm Giác có thể ăn được.
Anh im lặng trực tiếp dừng xe trước cổng một nhà hàng Tứ Xuyên.
Vừa xuống xe, hương vị cay nồng đậm đã xộc vào mũi.
Lâm Giác tiến tổ đã gần một tháng, cơm nước của đoàn làm phim cũng không tính là dở, nhưng dù sao cũng theo khẩu vị của đại đa số người nên lấy thanh đạm làm chủ, có khi sẽ bỏ chút ớt trong đồ ăn nhưng cũng chỉ là ớt không cay, ăn cũng không ngon lành gì.
Lâm Giác thậm chí có chút hối hận, không mang nhiều tương ớt đầu bếp trong nhà làm một chút.
Lúc này ngửi được hương vị cay quen thuộc, mắt Lâm Giác sáng lên một cái, nhưng nghĩ đến gì đó, mày lại nhăn lại một chút.
“Anh Giang…” Cậu hỏi dò, “Chúng ta ăn cơm ở chỗ này sao?”
“Ừm.” Giang Du Sâm gật gật đầu, “Không thích sao?”
Đương nhiên là thích, thích muốn chết, chỉ là…
Lâm Giác có chút do dự: “Đồ ăn trong này đều rất cay, anh…”
Mí mắt Giang Du Sâm nhẹ vén lên: “Anh không thể ăn?”
“Không phải.” Lâm Giác vội vàng lắc đầu, “Sợ anh không thích, ăn không thoải mái.”
Đáy lòng Giang Du Sâm mềm nhũn hai điểm.
Lâm Giác vốn là như vậy, rõ ràng mắt đã sáng lên, nước bọt sắp chảy xuống nhưng vẫn quan tâm đến khẩu vị của anh.
“Không sao.”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên một chút, dẫn đầu đi vào quán Tứ Xuyên.
Lâm Giác cắn môi, đuổi theo Giang Du Sâm bước chân, khóe miệng lộ ra ý cười xán lạn.
Sau khi ngồi vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa menu tới.
Trên menu đỏ rực vẽ đầy quả ớt vừa nhọn vừa đỏ, sau mỗi món đều ghi chữ “Đặc biệt cay” hoặc “Cực cay”.
Lâm Giác nhất thời không quyết định được, Giang Du Sâm vung tay lên, dựa vào trí nhớ chọn mấy món Lâm Giác thích ăn.
Mao huyết vượng, cá luộc, gà xào xả ớt…
Nhìn tên những món ăn này, Lâm Giác do dự lại chọn thêm một cái bánh dày đường đỏ, cộng thêm hai bát cơm.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Lâm Giác lấy cốc rót cho Giang Du Sâm một ly nước: “Anh Giang, nếu anh thấy cay thì ăn nhiều bánh dày đường đỏ một chút.”
“Không sao.” Giang Du Sâm thản nhiên nói, “Dù anh không hay ăn cay, nhưng cũng không kén ăn.”
Lâm Giác vẫn luôn tin tưởng Giang Du Sâm, nghe anh nói như vậy cũng buông lỏng một hơi.
Đang nói thì nhân viên phục vụ gõ cửa dọn thức ăn lên.
Món đầu tiên là một đĩa cá luộc, nhìn thì trắng trắng mềm mềm không thấy chút váng dầu nhưng lúc ăn vào cực kỳ thơm cay.
Lâm Giác rất thích ăn cá luộc, cũng muốn chia sẻ món mình thích cho người mình thích.
Cậu kẹp một miếng cá luộc để vào trong chén Giang Du Sâm giống như đang hiến vật quý: “Anh Giang, anh ăn thử cái này đi! Cực kỳ ngon.”
Mắt Lâm Giác giống như động vật nhỏ, như làn nước trong veo trong sương mù mông lung, chỉ thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi. Giang Du Sâm gật gật đầu, kẹp miếng cá luộc vào trong miệng.
“Thế nào!”
Lâm Giác háo hức hỏi.
Hương vị cay nồng thuận theo đầu lưỡi cuốn tới, sau đó là vị cay tê tái.
Giang Du Sâm chưa bao giờ thử qua hương vị này, giống như là có người cầm ngân châm tinh nhỏ châm vào đầu lưỡi anh.
“Không thích”, ba chữ này ngay lập tức hiện lên trong đầu anh, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Giác, anh lại không nói nên lời.
Đường đường là ảnh đế nổi tiếng của ngành giải trí, sao có thể sợ cay chứ?
Giang Du Sâm yên lặng nuốt miếng cá luộc kia, mặt không thay đổi mở miệng: “Ăn ngon.”
“Thật sao?”
Mắt Lâm Giác sáng lên, cũng kẹp một miếng bỏ vào trong miệng, miếng thịt cá mềm mại tiếp xúc với đầu lưỡi trong nháy mắt đó liền hòa tan, chỉ còn lại mùi thơm nồng đậm.
Lâm Giác nuốt miếng thịt cá óng ánh xuóng, bình luận: “Ăn ngon, nhưng mà không đủ cay.”
Giang ảnh đế đang bưng ly nước uống ừng ực: “…”
Tay nắm chặt ly thủy tinh có chút cứng ngắc.
Trên mặt Lâm Giác trắng nõn, da mịn thịt mềm, ăn cay lại chẳng hề đổ mồ hồi, trong khi miệng Giang Du Sâm cay đến không thể thở nổi thì trông cậu giống như đang uống nước lã.
Nhưng cậu cũng biết đây là lần đầu tiên Giang Du Sâm ăn cay, sợ anh ăn xong dạ dày không thoải mái, bánh dày đường đỏ vừa lên, liền yên lặng đẩy đến trước mặt Giang Du Sâm.
“Giang ca, anh ăn cái này đi, cái này không cay, ăn cũng rất ngon.”
“Không sao, anh vẫn có thể.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Giang Du Sâm vẫn yên lặng kẹp miếng bánh dày đường đỏ vào trong chén.
Thế là cơm tối của Giang ảnh đế – ông chồng quốc dân, nam thần đại chúng biến thành cơm trộn bánh dày đường đỏ.
Lâm Giác lén liếc Giang Du Sâm, nhìn dáng vẻ anh rõ ràng ghét đến không chịu nổi nhưng lại không thể nói vào trong mắt, nhất thời có mấy phần buồn cười, nhưng đáy lòng lại trướng đến tràn đầy.
Trong một thời gian dài, hình ảnh của Giang Du Sâm trong lòng Lâm Giác vẫn luôn hoàn hảo, người khoác sao trời, giống như thần tiên trên trời, không có chút tì vết. Sau khi hai người dần dần quen thuộc, cậu mới phát hiện Giang Du Sâm cũng sẽ có lúc tâm tình chập chờn, sẽ khổ sở, sẽ lo lắng, sẽ kén ăn giống như ngàn ngàn vạn vạn người bình thường.
Cậu không cảm thấy là hình tượng của Giang Du Sâm sụp đổ mà ngược lại cảm thấy anh như thế này càng thêm chân thật, huống chi nam nhân nguyện ý nếm thử những món bản thân không thích, cũng là vì chính mình.
Ăn xong cơm tối, hai người liền đến thẳng dạ tiệc.
Lễ phục đã sớm được chuẩn bị tốt Giang Du Sâm, bên trong là quần áo màu lam nhạt, bên trên cài lấy một cái nơ, bên ngoài âu phục sọc nhạt.
Stylist giúp Lâm Giác sửa lại tóc tai, ra khỏi phòng trang điểm, Lâm Giác mới phát hiện ra hai người đang mặc đồ tình lữ.
Cùng một loại quần áo, nhưng Lâm Giác mặc thì có vẻ năng động hoạt bát, nhưng mặc lên người Giang Du Sâm thì lại toát ra vẻ phong độ trầm ổn. Giới truyền thông gọi Giang Du Sâm là ma-nơ-canh sống cũng không ngoa chút nào.
Có một bông hoa hồng vàng đính trên ống tay áo. Giang Du Sâm đi đến bên cạnh Lâm Giác, hơi xoay người chủ động vươn tay ra làm động tác “mời”.
Lâm Giác đỏ mặt, ngoan ngoãn nắm tay anh, theo sau lưng anh đến hiện trường dạ tiệc.
Hai người ra trận long lanh như vậy, đương nhiên đã hấp dẫn một lượng lớn phóng viên chú ý.
Đi trên thảm đỏ bên, đèn flash chung quanh không ngừng lóe sáng, âm thanh màn trập “Tách tách” chưa từng bị gián đoạn. Không ít phóng viên chen chúc chen chúc xung quanh đường cảnh giới.
Từ sau khi hai người lên tiếng trên Weibo, chưa hề xuất hiện qua báo đài. Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo, ai nắm được sẽ có thể lên trang nhất. Các phóng viên hận không thể dính lên người hai người, từ lúc hai người tiến vào, câu hỏi không ngừng được đặt ra.
“Xin chào Giang thần, tôi là phóng viên của « Thần Tinh nhật báo », xin hỏi bây giờ ngài và Lâm Giác đang ở giai đoạn nào?”
“Xin chào Giang thần, xin hỏi gần đây các ngài có dự định kết hôn không? Hay là đã bí mật lĩnh chứng chưa?”
“Xin chào Giang thần, nhìn thấy lời ngài nói trên Weibo, không ít cư dân mạng không thể tưởng tượng nổi, cũng hết sức tò mò, liệu ngài có thể nói một chút về quá trình hai người yêu nhau?”
“Giang thần…”
“Giang thần…”
…
Các phóng viên xô đẩy, bảo an cũng liều mạng duy trì trật tự. Bỗng một cánh tay thật dài của phóng viên vung lên, micro thật dài suýt đập vào mặt Lâm Giác.
Sắc mặt Giang Du Sâm lạnh xuống, bình tĩnh lôi Lâm Giác vào trong lồng ngực của mình.
Anh nhàn nhạt dừng bước lại, cầm lấy một cái micro của một phóng viên trong đó.
Chung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ, vô số ống kính nhắm ngay vào hai người trên thảm đỏ, bút ghi âm, laptop tất cả đã sẵn sàng đón quân địch.
Chỉ nghe Giang Du Sâm thản nhiên nói: “Cảm ơn đã quan tâm, còn đang theo đuổi.”
Toàn trường xôn xao.
Người như Giang Du Sâm, nói là ông chồng quốc dân cũng không ngoa, không chỉ là người qua đường mà ngay cả những minh tinh ít nổi tiếng, cũng rất người ngưỡng mộ anh. Đám người vốn cho là chỉ cần anh muốn, Lâm Giác nhất định sẽ dính sát vào, không ngờ thế mà còn đang theo đuổi???
Mọi người lập tức nổi lòng sùng bái với Lâm Giác, không khỏi đến cảm thán đây chính là chân ái, có thể để cho Giang thần theo đuổi lâu như thế..
Lâm Giác: “.”
Thật không dám giấu giếm, tôi cũng muốn hẹn hò với anh ấy sớm một chút, nhưng mà anh ấy cứ nhất nhất phải theo đuổi tôi.
[Sữa: Vã quá rồi mà chồng vẫn chưa cho =)))]
Chủ đề phóng viên đặt ra nối liền không dứt, Giang Du Sâm lại không có ý trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Vấn đề riêng, không tiện trả lời.”
Người tổ chức rất nhanh liền phái người đến duy trì trật tự.
“Thật xin lỗi các vị, nhưng nơi này là dạ tiệc từ thiện, xin đừng nên đặt câu hỏi về vấn đề riêng của khách quý. Nơi này là dạ tiệc từ thiện, mời mọi người chú ý nhiều hơn về vấn đề từ thiện của chúng ta.”
Có người tổ chức ra mặt, Giang Du Sâm cũng không cần phải nhiều lời nữa, mang theo Lâm Giác đi qua thảm đỏ, tiến vào hội trường dạ tiệc.
So với phía ngoài ồn ào, thì nội bộ hội trường yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cho phép người được mời đi vào.
Được mời tới phần lớn là người nổi tiếng trong ngành, Giang Du Sâm chào hỏi bọn họ, Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm cũng khéo léo cùng người hỏi thăm..
Nhóm người nổi tiếng này phần lớn đều học thức cao và rất lịch thiệp. Mặc dù cũng hết sức tò mò với tình cảm của hai người, nhưng đương sự đã không muốn nói, bọn họ cũng sẽ không thất lễ mà chủ động nhắc tới. Sau khi tất cả chào hỏi qua một lần, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Thân là khách quý, Giang Du Sâm còn phải tham gia rất nhiều hoạt động. Anh mang theo Lâm Giác đi qua đám người, đi đến một góc vắng vẻ, ở đây bày biện trên bàn rất nhiều điểm tâm nhỏ, tinh xảo lại đáng yêu.
Giang Du Sâm dặn dò: “Ở đây chờ anh, anh đi một chút rồi về.”
“Không sao, không cần lo lắng cho em.”
Lâm Giác gật đầu, ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống.
Chương trình lại đang thúc giục khách quý vào chỗ, Giang Du Sâm bèn nhanh chân rời đi.
Phần còn lại cũng không liên quan gì đến Lâm Giác. Cậu cầm mấy miếng điểm tâm nhỏ trên mặt bàn lên ăn, rất nhanh liền chán.
Đúng lúc đang buồn bực ngán ngẩm, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên, là Tiêu Ngụy Nhạc gọi tới.
Mắt Lâm Giác sáng lên.
Chung quanh phi thường yên tĩnh, cậu nhìn đằng xa xa, thấy Giang Du Sâm có thể còn lâu mới về, liền chạy chậm đến sân thượng nhỏ bên cạnh nhận điện thoại của Tiêu Ngụy Nhạc.
“Tiểu Lâm!”
Trong thanh âm của Tiêu Ngụy Nhạc không giấu được hưng phấn, “Cảnh sát đã bắt ông chủ công ty quản lý cùng với ông chủ trước đó từng cưỡng hiếp anh rồi!”
“Quá tốt rồi!”
Lâm Giác cũng nở nụ cười, trong lòng vui giùm Tiêu Ngụy Nhạc.
Hai người đã lâu không nói chuyện, lập tức rà được đài, bất tri bất giác hàn huyên đến hai tiếng, cho đến khi điện thoại sắp hết pin mới lưu luyến cúp điện thoại.
Trên mặt Lâm Giác còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, muốn trở lại chỗ dạ tiệc, lúc cậu xoay người sang đi, mới phát hiện cửa sân thượng sau lưng không biết đã bị mở ra lúc nào, mà Giang Du Sâm đang đứng cách đó không xa, biểu lộ hờ hững, không biết đã đợi bao lâu.
Bình luận truyện