Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút
Quyển 1 - Chương 14
Sau khi Nghiêm Tiểu Tiểu tắm rửa xong, vợ chồng Nghiêm Kí Hạo một người lập tức bắt cậu uống thuốc cảm, một người thì bôi đau lòng thuốc trị thương lên chân cho cậu, cho đến khi làm xong hết mọi chuyện, Nghiêm Kí Hạo bảo Điền Vũ Mặc đi làm bữa tối.
Tuy rằng nhà họ Nghiêm có rất nhiều tiền, nhưng vì trong nhà có đến hai người song tính nên không thể thuê người giúp việc, còn việc nhà thì hai vợ chồng chia nhau làm.
Nghiêm Tiểu Tiểu thấy ba cố tình bảo mẹ rời đi, ba nhất định biết cậu nói dối nên muốn nói chuyện với cậu, chuyện này nhất thời làm cậu khẩn trương.
"Nếu con không thích đi học ở trường Lord Beaconsfield hay là không thể thích ứng hoàn cảnh mới, hãy nói cho ba biết, ngày mai không đi nữa." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Kí Hạo không hỏi vì sao cậu lại nói dối, ông chỉ nói một cách từ ái.
"Ba... Xin lỗi, con đã nói dối, con..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động nhìn ông, áy náy lắp bắp.
"Con không cần nói gì hết. Ba biết con nói dối vì có nguyên nhân bất đắc dĩ."
"Ba..."
"Ba chỉ mong con hạnh phúc vui vẻ, cho nên con không cần miễn cưỡng bản thân. Nếu con không thích trường Lord Beaconsfield, thực sự có thể nghỉ, có thể học ở nhà như trước!"
Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa đầu con trai. Bằng tài lực của ông, nuôi con trai luôn cả mấy chục đời cũng không thành vấn đề, cho nên con trai có đi học hay không cũng không sao!
"Cảm ơn ba, nhưng con vẫn muốn tiếp tục đến trường. Ở trường con đã có bạn, cũng là người Hoa. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ba thật sự không cần lo lắng!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
Cậu đã sắp trưởng thành, cậu không muốn cứ sống dựa vào ba mẹ, để rồi sau này không thể tự lập. Được ba mẹ yêu thương bảo vệ rất tuyệt, không bị bất cứ thương tổn gì nhưng cậu không muốn vĩnh viễn sẽ như thế.
Cậu muốn ra ngoài thế giới nhìn xem, cậu muốn có một cuộc sống sinh hoạt như những cậu bé bình thường, cho nên lần này cậu đã liều mạng hết sức có thể để đậu vào trường Lord Beaconsfield.
"Mới ngày đầu tiên mà đã kết được bạn, Tiểu Tiểu thật tuyệt!" Nghiêm Kí Hạo cười.
Dựa vào biểu tình của con, ông biết nó đang suy nghĩ gì. Đứa nhỏ này muốn vung đôi cánh bay ra ngoài, không còn muốn núp dưới đôi cánh của vợ chồng họ nữa, thật nhanh, không nghĩ tới đã đến lúc đứa nhỏ này trưởng thành.
"Nếu con muốn tiếp tục đến trường Lord Beaconsfield, ba sẽ tôn trọng quyết của con!" Nghiêm Kí Hạo quyết định theo ý của con.
Có lẽ lúc nào cũng quá bảo vệ con không phải là phương pháp tốt nhất, phải thả con ra ngoài, cho nó trải qua một số việc ở đời mới thật sự là tốt.
Dù sao ông và Tiểu Mặc cũng không thể chăm sóc con trai cả đời. Tuy rằng ông có tiền nhiều tiêu cả đời không hết, nhưng thời buổi này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền!
"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ dùng sức hôn hai má của ông.
Tốt quá, có thể tiếp tục đi học ở trường Lord Beaconsfield, cậu thật sự rất muốn đi học, tuyệt đối không phải vì có thể nhìn thấy hai con sắc hổ đó!
"Nhưng mà sau này gặp khó khăn nhớ nói cho ba biết, để ba có thể giúp con, biết chưa?" Nghiêm Kí Hạo ôm thân hình nhỏ mềm của con trai, vuốt nhẹ mũi con.
"Còn nữa, con phải nhớ kỹ, mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi*. Quá thiện lương sẽ tạo thành yếu đuối, mà một con người tuyệt đối không được trở nên yếu đuối. Hơn nữa đây là nước ngoài, người ngoại quốc thường khi dễ người Hoa chúng ta, nên đôi khi nhịn chuyện cũng không sai nhưng không phải chuyện nào cũng có thể nhịn, không thể để đám người Anh cứ mãi bắt nạt người Hoa chúng ta, biết không?"
"Con biết rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, dụng tâm ghi nhớ lời nói của ba.
"Cơ thể của con đặc thù hơn so với người khác, cho nên con phải đề cao cảnh giác mọi lúc, không thể để người khác phát hiện giới tính của con không giống người thường, càng không thể nói ra bí mật cơ thể cho người khác, bao gồm luôn cả bạn thân nhất của con! Nhưng con trăm ngàn không thể thấy mình là người song tính nên cho rằng mình là quái vật, khinh miệt chính bản thân mình, con phải nhớ kỹ, con là bảo bối mà ba mẹ yêu thương nhất, con không thua kém bất kỳ ai, mà ngược lại còn hạnh phúc hơn rất nhiều!"
Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của con trai, tiếp tục dặn dò.
"Dạ! Ba yên tâm, con sẽ nhớ rõ những lời ba nói!" Nghiêm Tiểu Tiểu ôm lấy ba, khả ái ngọt ngào cười và ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới sự che chở của ba mẹ, dù thân thể có đặc thù đến mấy cậu cũng không để ý, cũng chưa bao giờ nghĩ mình thua kém hơn người khác, càng không bao giờ khinh miệt chính mình, cậu luôn cảm thấy mình và tất cả mọi người đều giống nhau.
"Ba xuống dưới giúp mẹ làm bữa tối, con ngủ một chút đi. Khi nào xong, ba sẽ bế con xuống ăn." Nghiêm Kí Hạo giương khoé môi, rồi sờ sờ tóc con mình.
"Dạ."
....
Cách ba cái ngã tư từ đường Victoria cũng có một hộ gia đình người Hoa. Màn đêm còn chưa buông xuống, căn biệt thự xinh đẹp hai lầu đã bắt đầu sáng đèn.
Trong phòng ngủ kinh điển thời thượng mang hai màu sắc đen trắng, bề ngoài giống nhau như đúc, cặp sinh đôi này còn đẹp trai hơn những siêu sao nổi tiếng nhất hiện nay, hiện giờ đang dùng tiếng Trung cãi lộn...
"Mẹ, em càng nghĩ càng không hiểu vì sao Tiểu Tiểu chỉ đánh em, mà không đánh anh!"
Chàng trai mặc nhàn phục màu đen nổi giận mắng anh trai mặc đồ trắng ngồi trước bàn học. Hắn vẫn còn tức chuyện này, nghi ngờ Tiểu Tiểu có phải chỉ thích mình Đại Hổ, ghét hắn!
"Anh đã giải thích hơn cả trăm lần. Tiểu Tiểu đánh em vì lúc đó em đứng gần hơn!" Mặc bộ nhàn phục giống em trai nhưng lại là màu trắng, Thiệu Đại Hổ quay đầu nhìn em trai, bất đắc dĩ nói.
"Em không tin chuyện này chỉ đơn giản như thế, Tiểu Tiểu bất công!" Thiệu Tiểu Hổ lắc đầu, căm giận bất bình kêu lên. Lúc trước hắn đã nghĩ Tiểu Tiểu đặc biệt thích Đại Hổ, còn hắn thì bị phân biệt đối xử.
"Muốn nghĩ sao thì nghĩ!" Thiệu Đại Hổ trợn trắng mắt, IQ của Tiểu Hổ rất cao, nhưng EQ thật sự rất thấp.
"Không phải thế chứ là cái gì! Tiểu Tiểu đáng giận, vậy mà không tới tìm em giải thích, còn không nhận điện thoại, không nhắn tin xin lỗi cũng không chịu nhắn, em ấy vốn là không cần em!"
Thiệu Tiểu Hổ hễ nhớ đến việc này là tức giận không nhịn được, hắn cả ngày luôn đợi Tiểu Tiểu đến giải thích, nhưng ai ngờ cả ngày không thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đâu!
Nếu người bị đánh là Thiệu Đại Hổ, Tiểu Tiểu nhất định sẽ xin lỗi giải thích, hắn sớm biết rằng Tiểu Tiểu chỉ thích được Đại Hổ khen ngợi, còn hắn thì làm sao mà biết nói những lời ngon tiếng ngọt.
Sinh đôi luôn có thể cảm ứng tâm linh, có thể biết được đối phương đang nghĩ gì. Thiệu Đại Hổ cũng thế, anh biết em trai đang nghĩ gì, khi biết được em mình đang nghĩ cái gì, anh mắc cười gần chết. Thằng em mình ngu không tả!
"Nếu thấy nhớ Tiểu Tiểu thì gọi điện thoại, nếu không thì ngày mai trực tiếp đi gặp người ta!" Thiệu Đại Hổ đề nghị.
"No! Em nói rồi, em nhất định sẽ đợi em ấy đến giải thích, em tuyệt đối không đầu hàng trước!" Thiệu Tiểu Hổ không cần suy nghĩ là ngay lập tức cự tuyệt.
Hắn thật sự rất muốn gặp Tiểu Tiểu, tuy rằng họ đã quen biết nhau 7 năm, yêu nhau 3 năm, nhưng họ chưa bao giờ cãi nhau dù chỉ một lần.
"Tự lo đi, anh mặc kệ em!" Thiệu Đại Hổ quay lưng, tiếp tục lên mạng.
"Đại Hổ chết tiệt, đúng là đây chính là chuyện của một mình em, nhưng anh không có liên quan sao? Chẳng lẽ anh không thấy nhớ Tiểu Tiểu sao? Dù chỉ một chút?!" Thiệu Tiểu Hổ tức giận nhảy lên nắm cổ anh trai.
"Làm gì vậy? Mau buông ra, muốn giết chết anh ruột sao!" Thiệu Đại Hổ thống khổ ho hai cái, dùng sức thoát khỏi ma trảo của em trai, nổi giận, thằng nhóc này điên rồi phải không!
"Ai bảo anh nói thế!" Thiệu Tiểu Hổ trừng mắt liếc anh trai.
"Anh có nói gì đâu, anh..."
"Đại Hổ, Tiểu Hổ, các con lại cãi nhau hả? Cơm tối xong rồi, xuống dưới ăn cơm... Đúng rồi, nhớ gọi cha xuống luôn đấy!" Thiệu Đại Hổ mới nói một nửa thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trung tính và cực kỳ dễ nghe.
"Con biết rồi, ba!" Thiệu Đại Hổ nhanh lên tiếng trả lời rồi nói với em trai ngồi bên cạnh: "Chuyện Tiểu Tiểu nói sau, giờ ăn cơm trước rồi tính!"
"OK!"
Hết chương 14.
•Chú thích•
*mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi: ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị người khi dễ.
Tuy rằng nhà họ Nghiêm có rất nhiều tiền, nhưng vì trong nhà có đến hai người song tính nên không thể thuê người giúp việc, còn việc nhà thì hai vợ chồng chia nhau làm.
Nghiêm Tiểu Tiểu thấy ba cố tình bảo mẹ rời đi, ba nhất định biết cậu nói dối nên muốn nói chuyện với cậu, chuyện này nhất thời làm cậu khẩn trương.
"Nếu con không thích đi học ở trường Lord Beaconsfield hay là không thể thích ứng hoàn cảnh mới, hãy nói cho ba biết, ngày mai không đi nữa." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Kí Hạo không hỏi vì sao cậu lại nói dối, ông chỉ nói một cách từ ái.
"Ba... Xin lỗi, con đã nói dối, con..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động nhìn ông, áy náy lắp bắp.
"Con không cần nói gì hết. Ba biết con nói dối vì có nguyên nhân bất đắc dĩ."
"Ba..."
"Ba chỉ mong con hạnh phúc vui vẻ, cho nên con không cần miễn cưỡng bản thân. Nếu con không thích trường Lord Beaconsfield, thực sự có thể nghỉ, có thể học ở nhà như trước!"
Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa đầu con trai. Bằng tài lực của ông, nuôi con trai luôn cả mấy chục đời cũng không thành vấn đề, cho nên con trai có đi học hay không cũng không sao!
"Cảm ơn ba, nhưng con vẫn muốn tiếp tục đến trường. Ở trường con đã có bạn, cũng là người Hoa. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ba thật sự không cần lo lắng!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
Cậu đã sắp trưởng thành, cậu không muốn cứ sống dựa vào ba mẹ, để rồi sau này không thể tự lập. Được ba mẹ yêu thương bảo vệ rất tuyệt, không bị bất cứ thương tổn gì nhưng cậu không muốn vĩnh viễn sẽ như thế.
Cậu muốn ra ngoài thế giới nhìn xem, cậu muốn có một cuộc sống sinh hoạt như những cậu bé bình thường, cho nên lần này cậu đã liều mạng hết sức có thể để đậu vào trường Lord Beaconsfield.
"Mới ngày đầu tiên mà đã kết được bạn, Tiểu Tiểu thật tuyệt!" Nghiêm Kí Hạo cười.
Dựa vào biểu tình của con, ông biết nó đang suy nghĩ gì. Đứa nhỏ này muốn vung đôi cánh bay ra ngoài, không còn muốn núp dưới đôi cánh của vợ chồng họ nữa, thật nhanh, không nghĩ tới đã đến lúc đứa nhỏ này trưởng thành.
"Nếu con muốn tiếp tục đến trường Lord Beaconsfield, ba sẽ tôn trọng quyết của con!" Nghiêm Kí Hạo quyết định theo ý của con.
Có lẽ lúc nào cũng quá bảo vệ con không phải là phương pháp tốt nhất, phải thả con ra ngoài, cho nó trải qua một số việc ở đời mới thật sự là tốt.
Dù sao ông và Tiểu Mặc cũng không thể chăm sóc con trai cả đời. Tuy rằng ông có tiền nhiều tiêu cả đời không hết, nhưng thời buổi này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền!
"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ dùng sức hôn hai má của ông.
Tốt quá, có thể tiếp tục đi học ở trường Lord Beaconsfield, cậu thật sự rất muốn đi học, tuyệt đối không phải vì có thể nhìn thấy hai con sắc hổ đó!
"Nhưng mà sau này gặp khó khăn nhớ nói cho ba biết, để ba có thể giúp con, biết chưa?" Nghiêm Kí Hạo ôm thân hình nhỏ mềm của con trai, vuốt nhẹ mũi con.
"Còn nữa, con phải nhớ kỹ, mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi*. Quá thiện lương sẽ tạo thành yếu đuối, mà một con người tuyệt đối không được trở nên yếu đuối. Hơn nữa đây là nước ngoài, người ngoại quốc thường khi dễ người Hoa chúng ta, nên đôi khi nhịn chuyện cũng không sai nhưng không phải chuyện nào cũng có thể nhịn, không thể để đám người Anh cứ mãi bắt nạt người Hoa chúng ta, biết không?"
"Con biết rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, dụng tâm ghi nhớ lời nói của ba.
"Cơ thể của con đặc thù hơn so với người khác, cho nên con phải đề cao cảnh giác mọi lúc, không thể để người khác phát hiện giới tính của con không giống người thường, càng không thể nói ra bí mật cơ thể cho người khác, bao gồm luôn cả bạn thân nhất của con! Nhưng con trăm ngàn không thể thấy mình là người song tính nên cho rằng mình là quái vật, khinh miệt chính bản thân mình, con phải nhớ kỹ, con là bảo bối mà ba mẹ yêu thương nhất, con không thua kém bất kỳ ai, mà ngược lại còn hạnh phúc hơn rất nhiều!"
Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của con trai, tiếp tục dặn dò.
"Dạ! Ba yên tâm, con sẽ nhớ rõ những lời ba nói!" Nghiêm Tiểu Tiểu ôm lấy ba, khả ái ngọt ngào cười và ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới sự che chở của ba mẹ, dù thân thể có đặc thù đến mấy cậu cũng không để ý, cũng chưa bao giờ nghĩ mình thua kém hơn người khác, càng không bao giờ khinh miệt chính mình, cậu luôn cảm thấy mình và tất cả mọi người đều giống nhau.
"Ba xuống dưới giúp mẹ làm bữa tối, con ngủ một chút đi. Khi nào xong, ba sẽ bế con xuống ăn." Nghiêm Kí Hạo giương khoé môi, rồi sờ sờ tóc con mình.
"Dạ."
....
Cách ba cái ngã tư từ đường Victoria cũng có một hộ gia đình người Hoa. Màn đêm còn chưa buông xuống, căn biệt thự xinh đẹp hai lầu đã bắt đầu sáng đèn.
Trong phòng ngủ kinh điển thời thượng mang hai màu sắc đen trắng, bề ngoài giống nhau như đúc, cặp sinh đôi này còn đẹp trai hơn những siêu sao nổi tiếng nhất hiện nay, hiện giờ đang dùng tiếng Trung cãi lộn...
"Mẹ, em càng nghĩ càng không hiểu vì sao Tiểu Tiểu chỉ đánh em, mà không đánh anh!"
Chàng trai mặc nhàn phục màu đen nổi giận mắng anh trai mặc đồ trắng ngồi trước bàn học. Hắn vẫn còn tức chuyện này, nghi ngờ Tiểu Tiểu có phải chỉ thích mình Đại Hổ, ghét hắn!
"Anh đã giải thích hơn cả trăm lần. Tiểu Tiểu đánh em vì lúc đó em đứng gần hơn!" Mặc bộ nhàn phục giống em trai nhưng lại là màu trắng, Thiệu Đại Hổ quay đầu nhìn em trai, bất đắc dĩ nói.
"Em không tin chuyện này chỉ đơn giản như thế, Tiểu Tiểu bất công!" Thiệu Tiểu Hổ lắc đầu, căm giận bất bình kêu lên. Lúc trước hắn đã nghĩ Tiểu Tiểu đặc biệt thích Đại Hổ, còn hắn thì bị phân biệt đối xử.
"Muốn nghĩ sao thì nghĩ!" Thiệu Đại Hổ trợn trắng mắt, IQ của Tiểu Hổ rất cao, nhưng EQ thật sự rất thấp.
"Không phải thế chứ là cái gì! Tiểu Tiểu đáng giận, vậy mà không tới tìm em giải thích, còn không nhận điện thoại, không nhắn tin xin lỗi cũng không chịu nhắn, em ấy vốn là không cần em!"
Thiệu Tiểu Hổ hễ nhớ đến việc này là tức giận không nhịn được, hắn cả ngày luôn đợi Tiểu Tiểu đến giải thích, nhưng ai ngờ cả ngày không thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đâu!
Nếu người bị đánh là Thiệu Đại Hổ, Tiểu Tiểu nhất định sẽ xin lỗi giải thích, hắn sớm biết rằng Tiểu Tiểu chỉ thích được Đại Hổ khen ngợi, còn hắn thì làm sao mà biết nói những lời ngon tiếng ngọt.
Sinh đôi luôn có thể cảm ứng tâm linh, có thể biết được đối phương đang nghĩ gì. Thiệu Đại Hổ cũng thế, anh biết em trai đang nghĩ gì, khi biết được em mình đang nghĩ cái gì, anh mắc cười gần chết. Thằng em mình ngu không tả!
"Nếu thấy nhớ Tiểu Tiểu thì gọi điện thoại, nếu không thì ngày mai trực tiếp đi gặp người ta!" Thiệu Đại Hổ đề nghị.
"No! Em nói rồi, em nhất định sẽ đợi em ấy đến giải thích, em tuyệt đối không đầu hàng trước!" Thiệu Tiểu Hổ không cần suy nghĩ là ngay lập tức cự tuyệt.
Hắn thật sự rất muốn gặp Tiểu Tiểu, tuy rằng họ đã quen biết nhau 7 năm, yêu nhau 3 năm, nhưng họ chưa bao giờ cãi nhau dù chỉ một lần.
"Tự lo đi, anh mặc kệ em!" Thiệu Đại Hổ quay lưng, tiếp tục lên mạng.
"Đại Hổ chết tiệt, đúng là đây chính là chuyện của một mình em, nhưng anh không có liên quan sao? Chẳng lẽ anh không thấy nhớ Tiểu Tiểu sao? Dù chỉ một chút?!" Thiệu Tiểu Hổ tức giận nhảy lên nắm cổ anh trai.
"Làm gì vậy? Mau buông ra, muốn giết chết anh ruột sao!" Thiệu Đại Hổ thống khổ ho hai cái, dùng sức thoát khỏi ma trảo của em trai, nổi giận, thằng nhóc này điên rồi phải không!
"Ai bảo anh nói thế!" Thiệu Tiểu Hổ trừng mắt liếc anh trai.
"Anh có nói gì đâu, anh..."
"Đại Hổ, Tiểu Hổ, các con lại cãi nhau hả? Cơm tối xong rồi, xuống dưới ăn cơm... Đúng rồi, nhớ gọi cha xuống luôn đấy!" Thiệu Đại Hổ mới nói một nửa thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trung tính và cực kỳ dễ nghe.
"Con biết rồi, ba!" Thiệu Đại Hổ nhanh lên tiếng trả lời rồi nói với em trai ngồi bên cạnh: "Chuyện Tiểu Tiểu nói sau, giờ ăn cơm trước rồi tính!"
"OK!"
Hết chương 14.
•Chú thích•
*mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi: ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị người khi dễ.
Bình luận truyện