Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trác Du đời này chưa từng thấy đầu đau như vậy.

Hắn vừa mới mở mắt một cái đã bị ngay một nguồn sáng chiếu tới làm cho mắt trở nên đau xót, đến mức chảy cả nước mắt.

Trác Du không thể không khép mắt lại một lần nữa. Hắn theo bản năng mà muốn mắng 1 câu thô tục nhưng vẫn là nhịn xuống.

Bởi hắn sợ bị sư tỷ nghe thấy, lại lấy đi cơm chiều là hạch đào tô, làm nửa đêm hắn đói bụng muốn chết, sau đó cùng người luận bàn nhỡ lại rơi xuống thế hạ phong, hắn không muốn…

A đúng rồi. So kiếm!

Trác Du nhớ ra.

Ngày hôm qua hắn lại đi tìm Đàm Đinh để so kiếm, chẳng qua vừa so được một nửa trời đột nhiên mưa to.

Đàm Đinh vốn là sư đệ của Trác Du, nhưng hai người không quá thân, từ lúc quen biết đến nay, giao lưu duy nhất chính là so kiếm. Trác Du từ trước đến nay đều không thích tính cách của Đàm Đinh. Hắn cảm thấy tiểu sư đệ này tuy rằng bộ dáng chính là ngàn dặm mới có một, nhưng tính tình thật quá quái gở, như đầu gỗ có nề nếp, thiếu đi nhân khí.

Nhưng, hắn thừa nhận Đàm Đinh xác thật là có bản lĩnh.

Trác Du từ khi sinh ra liền không chịu ngồi yên, hắn yêu kiếm, lại càng thích cùng người luận bàn kiếm pháp.

Đàm Đinh có thể coi là hàng hiếm trên Thu Y Sơn được Trác Du tán thưởng – kiếm pháp của hắn như tính cách hắn lạnh lẽo, nhanh nhưng lại có sự tinh tế cẩn thận hiếm thấy ở tuổi này.

Mà gân trong đầu Trác Du lại không được thẳng, mỗi lần chơi kiếm là chơi đến sảng, từ trước đến nay không quan tâm đến cái gì mà sư huynh đệ cần khiêm nhường lễ ái* này nọ.

(*khiêm tốn, cung kính.)

Vì thế lần đầu tiên cùng Đàm Đinh so kiếm, Trác Du liền trực tiếp nói: “Ngươi tuy là sư đệ ta, nhưng kiếm pháp cùng tuổi tác không có quan hệ, ta sẽ không nương tay với ngươi, ngươi cũng không cần gò bó, cứ việc đánh thoải mái.”

Đàm Đinh bị hắn mặt dày vô sỉ làm cho ngây ngốc, sửng sốt một lúc lâu mới mờ mịt mà nói: “Được.” Sau đó, gặp mặt cũng không ai chủ động bắt chuyện.

Nhưng giống như là ngầm ước định với nhau: mỗi tháng đều có một ngày, Trác Du sẽ đĩnh đạc xách kiếm chủ động tới tìm Đàm Đinh so kiếm.

Có khi, Đàm Đinh đang trong phòng ăn cơm một mình, nhưng thấy Trác Du xách kiếm tới cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền trực tiếp buông chén đũa, sảng khoái mà rút kiếm ra khỏi vỏ.

————————

————————

Ngày hôm qua, trận tỷ thí kia đúng là vô cùng thống khoái*.

(*khoan khoái, thích thú, thoả mãn đến cực độ)

Kiếm pháp của Đàm Đinh hình như lại tiến bộ, Trác Du hiếm khi có được đối thủ ngang tay nên cực kì sung sướng, tự nhiên cũng không muốn tùy tiện mà kết thúc trận đánh này.

Hai người ở trên đỉnh núi, dông tố đan xen, giằng co cả một buổi chiều, thể lực của Đàm Đinh giống như hết chống đỡ nổi, Trác Du nhảy lên định kết thúc trận tỷ thí dài dòng này bằng một đường kiếm đẹp đẽ…..

Kết quả, một đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống, Trác Du liền mất đi ý thức.

Mạng thật là lớn, xém chút nữa là chết người rồi. Trác Du mất bình tĩnh mà mắng 1 câu.

Không nói đến Đàm Đinh sẽ nghĩ hắn thế nào, đám tiểu tử thúi trong môn phái kia không biết đã vui thành cái dạng gì, nhất định là bây giờ sư tỷ muốn phạt hắn một tháng không được ăn điểm tâm.

Hai tay Trác Du đặt ở viền mắt, ánh mắt dừng lại một lát, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, hắn bỏ tay ra.

Sau đó, hắn mở to mắt.

Sau đó…. hắn thấy một thứ đời này hắn chưa từng thấy qua.

Đó là một thứ lạnh như băng, được treo ở trên nóc nhà, không biết là do cái gì mà thứ này tản ra ánh sáng vô cùng chói mắt, giống như trên sách nói đến một ít pháp khí chiếu sáng chói lọi cả gian nhà.

Lông tơ Trác Du nháy mắt dựng đứng lên.

Hắn theo bản năng mà rút kiếm, nhưng lại phát hiện ra kiếm không còn trên eo.

Hắn ngồi bật dậy, mới phát hiện ra quanh hắn toàn những thứ quỷ dị, đập vào mắt hắn chính là các loại đồ vật xa lạ, kì quái vô cùng.

Đây không phải phòng ngủ của hắn! Thậm chí nơi này cũng không phải Thu Y Sơn!

Đầu óc Trác Du rơi vào mơ hồ.

Hắn mờ mịt mà nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy tất cả đều thật là quái dị, không chân thật, hắn thậm chí cảm nhận được sự sợ hãi trước đây chưa từng có. Hơn nữa, bây giờ Trác Du mới chú ý tới, giường bên cạnh có người– người nọ thân hình mảnh khảnh, hình như cũng là thiếu niên, đúng lúc cũng mới tỉnh lại.

Thiếu niên kia xoa mắt, chậm rì rì mà ngồi dậy. Hắn nhìn vách tường trước mắt ngây người trong chốc lát liền quay đầu ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn về phía Trác Du.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, cằm nhọn, mắt to, lông mi dài, mượt giống như là lông nhung thiên nga, xinh đẹp giống như con gái.

Trác Du theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt, là Đàm Đinh.

“Trác Du?” Đàm Đinh ngẩn ra một chút.

Đàm Đinh đau đầu, hắn khẽ nghiêng đầu dùng tay xoa nhẹ thái dương, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Tóc ngươi… vì sao lại cắt ngắn như vậy?”

Sau đó, ánh mắt lại rơi xuống đồng phục ngắn tay trên người Trác Du, lại ngây người một chút: “Sao ngươi lại mặc loại quần áo lố lăng như vậy?”

“Thật bất hạnh, tóc ngươi so với ta còn ngắn hơn.” Trác Du cười lạnh: “Hơn nữa chính ngươi cũng mặc giống ta, quần áo lố lăng.”

Đàm Đinh cúi đầu nhìn đồng phục trên người mình cùng Trác Du giống nhau như đúc, ngây người một chút, sau đó lại sờ sờ tóc của chính mình, lúc này mới phát hiện một đầu tóc dài của hắn cũng không còn sót lại chút gì.

Đàm Đinh lại càng mờ mịt.

Hắn nhìn xung quanh bốn phía, cả người cũng chậm rãi trở nên cảnh giác, giống phản ứng của Trác Du lúc trước, Đàm Đinh theo bản năng mà muốn cầm kiếm, nhưng lại cầm vào khoảng không.

“Nhất định đây là mộng cảnh.”

Trác Du nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đây chắc là do mấy tên ma tộc mới áp xuống lần trước trên núi dở trò, lại dám như vậy trêu đùa tiểu gia ta…..”

Đàm Đinh nói: “Không phải mộng cảnh.”

“…..”

Trác Du có chút tức giận: “Vậy ngươi nói xem đây là chỗ nào?”

“Đau.”

Đàm Đinh nhàn nhạt mà nói: “Đầu ta rất đau, sau cổ cũng rất đau, đã có cảm giác vậy không phải mộng cảnh.”

Trác Du sửng sốt một chút, theo bản năng mà hướng về phía sau cổ Đàm Đinh nhìn.

Hắn nhìn chằm chằm vào làn da mềm mại trắng nõn, không biết sao, đột nhiên cảm thấy tứ chi như là bị cố định, không thể nhúc nhích.

Hắn thậm chí sinh ra một loại khát vọng xưa nay chưa từng có, như là một con thú đói khát đã lâu lại đột nhiên thấy được máu tươi, Trác Du muốn hung hăng mà ngậm một ngụm lên trên cái cổ trắng nõn kia, rồi cắn một cái thật mạnh…

Không đúng.

Trác Du mờ mịt mà nghĩ không đúng chỗ nào.

Đàm Đinh cũng không chú ý tới sự khác thường của Trác Du.

Hắn nhịn xuống khó chịu trong người, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, có chút cảnh giác mà hỏi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

Trác Du lúc này mới hồi thần.

Ta là chó sao?

Trác Du trong nháy mắt khiếp sợ mà dại ra: ta điên rồi sao? Sao ta lại muốn cắn người?

Hắn nhất thời chột dạ, giấu đầu lòi đuôi mà nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó vờ như không có việc gì mà ngửi ngửi mùi hương trong không khí.

“Xác thật là có mùi hương.”

Trác Du lại hít hít cái mũi, cau mày nói: “Hơn nữa, là từ trên người của ngươi phát ra…”

Đàm Đinh nhíu mày.

“Nhưng ta ngửi được mùi là từ trên người của ngươi truyền đến…. Một loại trà hương.”

Đàm Đinh chậm rì rì mà mở miệng: “Nhưng ta lại giống như chưa bao giờ thấy qua loại mùi hương trà này, kỳ quái….”

“Vậy để sát vào mà ngửi.” Trác Du nói.

Trác Du làm việc từ trước đến nay đều trực tiếp thẳng thắn, hắn tùy tiện mà xuống giường, ngồi bên cạnh  Đàm Đinh, sau đó trực tiếp lột đầu vai áo hắn, rồi ghé vào cổ Đàm Đinh ngửi lại ngửi.

Cơ thể Đàm Đinh trở nên cứng đờ.

Hai người bọn họ quen biết cũng đã mười năm, Trác Du ngày thường ở lên núi nhìn thấy hắn cùng lắm là gật đầu coi như chào hỏi, ngay cả mỗi lần đến tìm mình, cũng chỉ là vì cùng chính mình so kiếm.

Đây là lần đầu tiên Trác Du cùng hắn ngồi gần như vậy…. Còn là vì ngửi mùi hương trên người nhau.

“Trên người của ngươi mùi hương giống như là mùi lê.”

Trác Du nhướng mày: “Nhưng thật ra rất thơm, giống như là canh lê nấm tuyết mà trước đây sư tỷ nấu…..”

Trác Du vừa định nói tiếp là ngửi lên tựa hồ có chút quá ngọt, như là nhiều thêm nửa túi đường thì cửa đột nhiên bị mở ra.

“Du ca! Nghe nói anh* lúc xuống lầu tập thể dục giữa giờ cùng một Omega từ cầu thang cùng nhau ngã xuống? Còn……”

(*Vì đây là người ở hiện đại, nên mình nghĩ xưng hô như vậy sẽ hợp lý hơn. Còn xưng hô của ĐĐ và TD bọn mình cũng sẽ sửa ở chương sau. Nếu mọi người không thích có thể cmt, bọn mình sẽ sửa lại theo ý kiến số đông nhé!)

Nam sinh cao lớn, vạm vỡ vui tươi hớn hở mà đem cửa mở ra, hắn vốn muốn trêu chọc Trác Du một phen, nhưng vào lúc nhìn thấy cảnh Trác Du ghé vào bên cổ Đàm Đinh ngửi tới ngửi lui, tươi cười trên mặt lập tức sụp đổ.

Trác Du ngẩng đầu, mặt không biểu tình mà nhìn hắn chằm chằm.

Khương Đại Nhân lắp bắp mà đem lời nói cho hết: “…. Còn….. hôn phải không…..”

Trác Du cảnh giác mà nheo lại đôi mắt.

“Bình tĩnh xem có chuyện gì đã.”

Đàm Đinh bình tĩnh mà đè lại tay hắn, dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Người này hẳn là biết ngươi.”

“Cậu…. cậu….” Ánh mắt Khương Đại Nhân nhìn chằm chằm Trác Du cùng Đàm Đinh, hắn nhìn bàn tay hai người  đang nắm chặt, rồi lại nhìn Đàm Đinh lộ ra nửa cái cổ trắng nõn, lâm vào chấn động.

Này rõ ràng là Du ca sắp tiến hành đánh dấu Đàm Đinh.

“Anh…anh phản bội tổ chức?” Khương Đại Nhân nơm nớp lo sợ mà hỏi.

—–

“Làm em sợ hết hồn.”

Ra khỏi phòng y tế, Khương Đại Nhân vừa đi vừa thở phào như trút được gánh nặng: “Em còn tưởng rằng Du ca lại có người yêu, nhưng Omega ấy à, đúng là cần phải chú ý nhiều chuyện, phải bao dung một chút, ngày thường cùng bọn họ nói chuyện cũng không thể quá lớn tiếng.…”

Vừa rồi là Đàm Đinh giải vây. Đàm Đinh kỳ thật hoàn toàn nghe không hiểu Khương Đại Nhân đang nói cái gì, cái gì mà thể dục giữa giờ, cái gì Omega, cái gì phản bội tổ chức, toàn những từ ngữ mà Đàm Đinh chưa nghe qua bao giờ.

Nhưng hắn vẫn phỏng đoán được đại khái ý tứ trong câu nói của Khương Đại Nhân, hắn biết nếu Trác Du cứ tiếp tục lạnh mặt như vậy, lại không nói lời nào, sớm hay muộn sẽ lộ ra dấu vết.

“Phía sau lưng của ta…” Đàm Đinh an tĩnh mà nhìn về phía Khương Đại Nhân, lời ít mà ý nhiều nói: “….có điểm đau, nên nhờ hắn giúp ta xem một cái, không phải là như ngươi nghĩ.”

Khương Đại Nhân bừng tỉnh mà ồ lên một tiếng.

Hắn lúc này mới phát hiện Omega bên cạnh Trác Du bộ dáng thật sự xinh đẹp, không phải mềm mại yếu ớt thường thấy, mà như là một thanh lãnh mỹ nhân. Đặc biệt hai mắt kia như là tuyết chi châu*, khóe mắt hơi hơi hướng, giọng nói lại mang theo một tia không rõ phong tình.

(*ngọc trong tuyết. Mình thấy để hán việt hay hơn.)

Trừ bỏ cách nói chuyện có chút kỳ quái, bộ dáng này quả thực là ngàn dặm mới tìm được một, không thể nào bắt bẻ được.

Khương Đại Nhân hốt hoảng nghĩ, trước đây hình như đã nghe Trác Du nói qua trong ban có một Omega rất xinh đẹp, nhưng tính tình có chút quái gở, không quá thích kết giao …. nhưng không nghĩ tới….

Thừa dịp Khương Đại Nhân phát ngốc, Trác Du cùng Đàm Đinh không tiếng động mà trao đổi ánh mắt.

Giờ này khắc này bọn họ rốt cuộc đều hiểu, tình huống hiện tại, không phải chỉ đơn giản là vu thuật tà ám như vậy.

Mộng cảnh không có khả năng chân thật đến từng chi tiết thế này —— nơi này không giống như là do thuật pháp tạo thành, mà càng giống như là linh hồn của bọn họ xuyên đến một thế giới khác, chiếm cứ hai thân thể giống bọn họ như đúc.

Trừ bỏ tên cùng bộ dáng không thay đổi, xung quanh, tất cả xung quanh họ sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trác Du đã minh bạch, hiện tại hắn ở vào thế cực kỳ bị động, điều duy nhất có thể làm chính là giống như lời Đàm Đinh nói: bình tĩnh lại, tạm thời bắt chước hành vi cử chỉ của nguyên chủ, không được lộ ra dấu vết mới có thể miễn cưỡng giữ được bản thân chu toàn.

Vì thế dưới ánh mắt của Đàm Đinh, Trác Du liền mơ mơ hồ hồ cùng Khương Đại Nhân rời đi.

“Tà môn.” Trác Du lẩm bẩm nói.

Chỉ là đi ở hành lang có một lát, Trác Du liền phát hiện, cái thế giới này không phải là quỷ dị, mà là thật sự vô cùng quỷ dị.

Ví dụ như nơi này không dùng nến để chiếu sáng mà dùng đều là cái thứ pháp khí treo ở nóc nhà có thể phát ra ánh sáng.

Lại ví dụ như nơi này nam nhân đều để tóc ngắn, nữ tử không hề búi tóc, tất cả mọi người đều không cầm kiếm, đều mặc trang phục giống nhau như đúc.

Kỳ quái chính là những người ở đây quanh thân đều quanh quẩn một mùi hương đặc biệt hoặc nồng hoặc nhạt nhưng đều không giống nhau.

Như Khương Đại Nhân phía trước hắn chính là một mùi….cánh gà nướng.

Trác Du cau mày.

Khương Đại Nhân tâm lớn, không chú ý Trác Du mặt đã đen thành than đá, cho rằng Trác Du té ngã một cái mất thể diện mà dẫn tới tâm tình không tốt, vì thế một bên vừa đi vừa nói, một bên vui sướng đem cửa ký túc xá mở ra.

“Ngã đến hôn mê mà cũng không bị chấn động não, đây chính là kì tích y học đó Du ca.”

Khương Đại Nhân cả một đường miệng đều không dừng lại: “Nói như thế nào đây, tuy rằng Alpha chúng ta thân cường thể tráng anh dũng vô song, nhưng hôm nay anh vẫn là tĩnh dưỡng một chút đi.”

Trác Du mặt không biểu tình nhìn hắn.

Khương Đại Nhân này rõ ràng là nói cùng một loại ngôn ngữ với hắn, nhưng hắn sử dụng những từ ngữ đều hết sức quái lạ, toàn là những từ ngữ Trác Du chưa nghe thấy bao giờ.

Nhưng hắn cũng ý thức được người cộc lốc ngây ngốc trước mắt này tựa hồ cũng không có ý xấu, chỉ là nói quá nhiều mà thôi.

Trác Du buông xuống một chút cảnh giác, nhưng vẫn là cẩn thận không muốn nói chuyện, vì thế liền dời đi ánh mắt, mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng.

Khương Đại Nhân nói chốc nữa mình có bài kiểm tra vậy lý, vì vậy bảo Trác Du nghỉ ngơi cho tốt, liền rời đi rồi.

Trác Du không biết “Bài kiểm tra vật lý” trong miệng hắn là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được Khương Đại Nhân thời điểm nói ra mấy chữ này, thân thể rõ ràng run lên với biên độ không nhỏ.

Rõ ràng là bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

Có thể là thú dữ gì đó trên núi chăng?

Trác Du lại cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài cửa sổ không giống như là ở trên núi.

Bây giờ Đàm Đinh đang ở nơi nào?

Trác Du mờ mịt mà nghĩ, mình ngày mai làm sao để tới tìm hắn được đây?

Vì cái gì….lại là chính mình cùng Đàm Đinh?

Đầu Trác Du lại càng đau.

Canh lê nấm tuyết



Hạch đào tô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện