Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 18



Ai cũng biết, sáng thứ hai đầu tuần là thời điểm để nộp bài tập. 

“Cậu không thể như vậy, Trác Du.”

Đàm Đinh gắt gao ôm bài tập tiếng anh không buông tay, vừa lắc đầu vừa buồn bã nói: “Lúc trước cậu đã hứa với tôi là sẽ tự làm bài, sao có thể năm lần bảy lượt lật lọng như vậy…” 

Trác Du cũng rất tuyệt vọng.

“Tôi quên mất, cuối tuần vừa rồi chỉ lo dạy cậu cách dùng đi điện thoại nên tôi quên mất còn bài tập tiếng anh làm chưa xong.”

Trác Du khổ không nói nổi, năn nỉ: “Sư đệ tốt, Đàm Đinh tốt, cho tôi chép đi, mấy dòng tiếng anh này tôi đọc một hàng phải tốn 10 năm, đợi giáo viên chấm xong tôi nhất định sẽ làm lại đàng hoàng được không?” 

Đàm Đinh có chút buông lỏng, do dự không biết có nên buông tay không.

“Chào buổi sáng Du ca, Đàm Đinh đồng học, lại là một tuần mới tràn đầy sức sống!” 

Hàn Tử Khiêm vừa buông cặp sách liền vui vẻ nhảy nhót ra chỗ bọn họ, sau khi tập trung nhìn vào thì kì quái hỏi: “A? Du ca, sao cậu không làm bài tập? Không phải lúc vừa khai giảng tôi đã chụp hết câu trả lời trong sách tham khảo cho cậu sao?”

Trác Du:?

Đàm Đinh:???

Trác Du nào đâu biết rằng có chuyện này, chỉ có thể hàm hồ nói: “Tôi quên mất.” 

Mà Đàm Đinh sợ ngây người, cậu thoáng buông lỏng tay, Trác Du liền nhân cơ hội nhanh chóng rút quyển bài tập ra, vui vẻ mà chép. 

Vì thế Đàm Đinh liền rất tức giận.

“Hàn Tử Khiêm đồng học.”

Con ngươi Đàm Đinh tràn đầy thất vọng, cậu muốn thở dài nhưng vẫn nhịn xuống, lắc đầu nói: “Tiến học không thành tắc học tạp, xử sự không thành tắc sự bại*.”

(*Đại khái là: Nếu không thành tâm học tập thì sẽ chỉ học được mấy thứ linh tinh, không thành tâm vào công việc thì làm việc gì cũng thất bại.)

Hàn Tử Khiêm há hốc mồm: “….. Hả?”

“Cậu chép đáp án để lừa giáo viên chính là đang tự sa đọa chính mình.”

Đàm Đinh nhẹ nhàng nói, “—— cậu cứ như vậy, chung quy sẽ hủy hoại một đời của mình.” 

Hàn Tử Khiêm choáng váng.

“Không, không có nghiêm trọng như vậy đi.” Mồ hôi Hàn Tử Khiêm rơi như mưa: “Tôi cũng không có chép thường xuyên, chính là lúc không biết thì sẽ liếc nhìn một cái, tôi, tôi…”

Đàm Đinh không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hàn Tử Khiêm.

Con ngươi cậu trong trẻo, không có chỉ trích không có bất mãn, nhưng chính vì như thế lại làm Hàn Tử Khiêm đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy mình như là một tên tội ác tày trời, đạo đức suy đồi. 

“…. Tôi sẽ không chép nữa.”

Hàn Tử Khiêm bi thiết mà thề, còn nhanh chóng nói thêm cho thuyết phục: “Lát nữa tôi sẽ xóa hết ảnh chụp, tôi sẽ hối cải để làm người tốt, có vấn đề không hiểu sẽ hỏi cậu được không Đàm Đinh đồng học?”

“Tất nhiên là có thể.”

Đàm Đinh cười cười với Hàn Tử Khiêm, còn không quên cổ vũ: “Tôi tin cậu, Hàn Tử Khiêm, học tập sẽ làm phong phú kiến thức cho chúng ta, cậu sẽ từ từ cảm nhận được niềm vui từ nó.” 

Hàn Tử Khiêm:…. Chắc vậy.

Trác Du bên này cuối cùng cũng chép xong, chân dài hỏa tốc qua nửa phòng học đưa cho đại biểu môn tiếng anh đằng trước, kết quả vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt khiển trách cùng thương tâm của Đàm Đinh. 

Trác Du nghẹn thở, Hàn Tử Khiêm bắt đầu vui sướng khi người gặp họa. 

“Hôm nay đánh bóng rổ xong tôi sẽ đến quầy bán đồ ăn vặt, cậu muốn ăn cái gì không?”

Trác Du nhanh chóng chặn miệng Đàm Đinh trước khi bị cậu khiển trách: “Cậu muốn cái gì? Kẹo hay là Coca?… Đàm Đinh đồng học?”

Đàm Đinh ngây người một chút.

Rõ ràng cách đổi chủ đề này thẳng thừng và vụng về đến cực điểm, nhưng Hàn Tử Khiêm trơ mắt nhìn Đàm Đinh lại thực sự cúi đầu bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi. 

Sau một lúc lâu cậu mới rối rắm ngẩng mặt, trộm liếc Hàn Tử Khiêm bên cạnh một cái, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng khắc chế, cẩn thận nói: “Kẹo đi…. tôi muốn vị táo được không Trác Du đồng học?”

————————————————————————————

Sinh hoạt ở vườn trường xác thật có chút nhạt nhẽo, buồn tẻ, nhưng sau khi thành thói quen thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, tuy rằng tiết này Trác Du nghe giảng vẫn thấy choáng váng nhưng chung quy cũng không có khó chịu như lúc đầu.

Mỗi tuần vào thứ hai và thứ năm, các câu lạc bộ đều có hoạt động, tan học Trác Du ôm bóng rổ vẫn là có chút không yên lòng mà nhìn Đàm Đinh đang chậm rì rì thu thập đồ vật bên cạnh.

“Cậu chắc chắn là cậu ở một mình vẫn ổn chứ?” 

Trác Du chần chờ dặn dò: “Nhớ rõ phải kiểm tra wechat, buổi tối nhớ đợi chúng tôi ở dưới kí túc xá để cùng đi ăn cơm, không được quên~!”

Ngoài cửa, Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm nhìn nhau với ánh mắt ý vị thâm trường.

Làn nũng. Này tuyệt đối là làm nũng.

Đàm Đinh lên tiếng.

Cậu nhìn quả bóng cao su trong tay Trác Du, mím môi, vẫn có chút lo lắng dặn dò: “Trác Du đồng học cậu cũng vậy, thi đấu là thi đấu nhưng quan trọng nhất vẫn là thân thể của mình, không nên nóng nảy mà không màng đến an toàn của bản thân…”

Trác Du nhanh chóng nói đã biết.

Sau đó hắn nhìn thấy con ngươi sạch sẽ, trong trẻo của Đàm Đinh lòng hắn liền mềm nhũn.

Vì thế Trác Du giơ tay xoa xoa đầu Đàm Đinh, hơi mất tự nhiên nói nhỏ bên tai cậu: “Cậu cũng… kết giao một ít bạn bè mới, vui vẻ một chút, đừng có lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện linh tinh biết không?” 

Vì vậy thời điểm đi đến câu lạc bộ thực vẫn linh hồn nhỏ bé của Đàm Đinh còn chưa có bay về.

Cậu giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm vào sợi tóc mềm mại của mình, hơi ấm giống như còn mang theo nhiệt độ nóng cháy của lòng bàn tay thiếu niên, châm rãi leo lên đầu ngón tay mình. 

Đàm Đinh khẽ run lên một chút, ngay sau đó thu ngón tay về nắm lấy gáy sách cứng rắn.

Đàm Đinh rất là vui vẻ, lại còn có chút không biết làm sao.

Cậu cảm thấy nhiều ngày nay mình như là đang dẫm lên đám mây mềm mại bay bay, chưa bao giờ cậu cùng người trong lòng của mình gần gũi ở chung như vậy—— người nọ cho cậu ăn ngon, sẽ dạy cậu cách sử dụng các đồ vật mới lạ, nói chuyện với cậu còn nhiều hơn ba năm trước đó cộng lại.

Đàm Đinh biết Trác Du chỉ là coi chính mình như sư đệ, làm những việc này cũng chỉ là xuất phát từ tình nghĩa sư huynh đệ, chỉ là bởi vì Trác Du mạnh miệng mềm lòng tâm địa tốt thôi.

Nhưng Đàm Đinh vẫn là rất vui vẻ.

Càng vui vẻ liền càng sợ bước tiếp theo của mình sẽ dẫm vào khoảng không từ mờ ảo tầng mây mềm mại trông mơ ngã xuống lại lập tức trở về khởi điểm ban đầu.

Sau ngày đó, Đàm Đinh giấu Trác Du tra xét rất nhiều tư liệu. 

Cậu hiểu sự khác biệt giữa Omega và Alpha, hiểu được cái gì là đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn, hiểu được cái gì là tuyến thể cái gì là tin tức tố, cái gì là kỳ động dục. Cậu có chút mờ mịt, không rõ vì sao mình lại gặp chuyện như vậy, đồng thời lại luôn tự nhủ nhất định nhất định không được gây thêm phiền phức cho Trác Du.  

Trác Du muốn mình kết giao nhiều bạn bè…

Đàm Đinh nhụt chí nhìn mũi chân của mình, có chút chán nản nghĩ, đó là việc mà cậu không am hiểu nhất. 

Đứng ở ngoài cửa câu lạc bộ thực vật ba giây, cuối cùng Đàm Đinh vẫn là kéo khóa cặp ra, lưu luyến mà lấy ra một túi bánh Oreo ở tầng cuối cùng.

Chủ nhật lúc rời khỏi nhà Trác Du, dì Hứa cười tủm tỉm mà đưa một túi đồ ăn vặt lớn mà loại ăn ngon nhất bên trong là loại bánh ngọt màu đen có bao bì màu xanh lam này.

Đàm Đinh không muốn ăn hết, chỉ là nhai kĩ nuốt chậm 2 cái, sau đó cẩn thận mà đem chỗ bánh còn lại gói kĩ trong bao rồi nhét vào cặp sách, vốn là muốn lúc nghỉ trưa hôm nay sẽ chia cho Trác Du để cùng ăn, kết quả là quên mất.

Đàm Đinh nắm chặt Oreo, cảm giác một gói bánh nhọt nho nhỏ đang tiếp thêm động lực vô hạn cho cậu, cậu lấy hết cam đảm, lại một lần nữa bước vào cửa của câu lạc bộ thực vật.

Nhưng mà vừa vào cửa Đàm Đinh liền choáng váng.

Bởi vì có một cô gái tóc ngắn đang ngồi trên đất cạnh cửa, rõ ràng là mặc váy ngắn đến đầu gối nhưng hai chân lại dạng ra, cố gái lắc lắc đầu cầm cây kéo lớn mà cắt răng rắc cành lá của chậu cây, cô còn dùng váy để đựng những chiếc lá rụng.

Không phải ai khác chính là Giang Miên.

Giang Miên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đàm Đinh ngoài cửa cũng sửng sốt, ngay sau đó cây kéo trên tay cô liền rơi xuống đất, biểu tình trên mặt từ chuyển từ chán nản sang mừng như điên trong khoảnh khắc. Cô bật dậy và lao thẳng về phía Đàm Đinh hơn nữa còn vừa chạy vừa gào khóc. 

“Cậu đến rồi Đàm Đinh đồng học!!!”

Giang Miên dùng sức mà vỗ vỗ bả vai của Đàm Đinh, tê tâm liệt phế hét lên với gh ở phía sau: “Em nói cậu ấy sẽ đến mà!! Đàm Đinh đồng học!!! Ô oa!!!!” 

Phải biết rằng Giang Miên là một thiếu nữ Alpha 1m80, Đàm Đinh có thể cảm nhận được sự sang sảng, nhiệt tình trong lời nói của cô nhưng lực độ một chưởng này của cô thật sự là quá mạnh, giống như là sắp xẻ Đàm Đinh làm đôi. 

Tay Đàm Đinh thoáng buông lỏng sau đó liền trơ mắt mà nhìn túi bánh Oreo rời khỏi lòng bàn tay của mình giây tiếp theo những chiếc bánh quy màu đen tròn vo từ lỗ thủng của bao bì mà rơi xuống lăn tròn tròn trên mặt đất.

———————————————————-

”Bình thường bệnh điên của em ấy không nặng như vậy, chủ yếu là do vừa rồi mới bị chủ nhiệm giáo dục giáo huấn xong nên cảm xúc không quá ổn định.  

Giang Hàn thở dài vừa cầm chổi thu dọn tàn cục trên mặt đất vừa khéo léo mà xin lỗi Đàm Đinh, giống như việc dọn dẹp đống lộn xộn, rắc rối do Giang Miên gây ra đã sớm thành thói quen với anh: “Hơn nữa, em ấy cũng sợ rằng Đàm Đinh đồng học sẽ không đến, nhất thời không thể kiểm soát cảm xúc, thật là hổ thẹn.” 

Đàm Đinh nhìn chằm chằm một đống Oreo trên mặt đất trầm mặc thật lâu.

Nhưng chung quy cậu chỉ là lắc lắc đầu, có chút tiếc hận mà nói: “Không sao, chỉ là vốn định chia cho các cậu ăn, bởi vì cái bánh quy này… ăn thật sự rất ngon.”

Giang Miên: “….. Ô ô thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi!!!”

Rõ ràng chỉ là một gói Oreo, nhưng biểu tình trên mặt Đàm Đinh lại rất khổ sở giống như trên mặt đất không phải là bánh quy mà là một bộ hài cốt trân bảo.

Giang Miên áy náy muốn chết, cô ủ rũ mà đi theo phía sau Đàm Đinh giống như là con cún lớn cụp xuống lỗ tai cùng đuôi chán nản mà không ngừng nói xin lỗi.

Đàm Đinh bị biểu tình tuyệt vọng, chán nản của cô chọc cười, đành phải bất đắc dĩ mà xoay người, trấn an mà vỗ vỗ vai cô: “Giang cô nương, thật sự không sao.” 

Giang Miên ô ô ô khụt khịt một chút.

Trông cô thật sự rất tuyệt vọng, Đàm Đinh sợ hãi nhanh chóng đổi đề tài: “Nhưng mà… vì sao cậu bị chủ nhiệm giáo dục giáo huấn a?”

“Đừng nói nữa.”

Chu Đào Đào vừa lúc bê bình nước đi qua, nghe vậy phẫn uất mà hừ một tiếng: “Miên Miên đi thương lượng với chủ nhiệm Lý, xem có thể đem cây cảnh ở câu lạc bộ của chúng ta đem trưng bày ở hàng lang hay nơi nào khác không, kết quả còn chưa nói xong đã bị mắng đến máu cho ngập đầu, nói là không gian trường học không thể cho chúng ta tùy tiện chiếm dụng, còn nói chúng ta không bỏ tâm tư vào học tập.”

“Chẳng qua là tôi thấy mấy cây này vừa đúng lúc đang nở hoa, chỉ muốn mang ra ngoài tuyên truyền một chút… kết quả lại bị mắng đến choáng váng. 

Giang Miên lẩm bẩm: “Hoạt động câu lạc bộ là hoạt động câu lạc bộ, học là học, dù tôi có là học tra thì cũng phân biệt rõ được hai chuyện đó, Lý hói đầu chính là nhìn tôi không vừa mắt…” 

Đàm Đinh không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm những chậu hoa đang nở rộ trên mặt đất trong chốc lát sau đó đột nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Lý… bao nhiêu tuổi?”

“Lý hói đầu… tôi nhớ hình như là sắp 60.” 

Giang Miên thở phì phì: “Đây là Alpha ngốc nghếch nhất tôi từng thấy, mỗi này đều bưng một chén trà ngồi viết thư pháp, đi dâng hương nói là muốn tĩnh tâm dưỡng thân, kết quả là chả làm được cái gì cho đời.” 

Giang Miên dùng từ thập phần thô bạo, thập phần thẳng thắn, Đàm Đinh nghe xong đầu muốn to ra, quay đầu đi luống tay chân mà che miệng ho nhẹ một tiếng. 

Nhưng mà lão nhân gia 60 tuổi, hơn nữa còn thích uống trà, thích dâng hương, thích thư pháp, tính tình nóng nảy…. như vậy có chút giống… 

Đàm Đinh một khẽ dừng lại như suy tư gì đó mà ngẩng đầu lên.

“Không thành vấn đề, tôi đã quen với sự cô độc lạnh lẽo này.”

Giang Miên lại bắt đầu đặt mông xuống đất tu sửa bồn hoa, thở dài: “Lạnh liền lạnh đi, có thể là do tôi không xứng có được cuộc sống vui sướng của câu lạc bộ, Đàm Đinh đồng học cậu đừng ngại nơi này quạnh quẽ—— nhưng mà tôi nói rất nhiều, nếu cậu không chê phiền, tôi có thể luôn cùng cậu nói chuyện phiếm…”

Đàm Đinh đột nhiên nói: “Để tôi đi nói đi.”

Giang Miên mờ mịt: “!? Gì cơ?”

“Đối với tính cách của lão nhân gia này tôi…. tương đối quen thuộc.”  

Đàm Đinh tựa hồ là nghĩ tới chuyện gì, cúi đầu cười khẽ một chút, ngay sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm  vào cánh hoa mềm mại của hoa hồng nguyệt quý: “Để tôi đi thử đi, hoa xinh đẹp như vậy, tất nhiên xứng đáng được mọi người nhìn ngắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện