Sếp Ta Thực Ôn Nhu
Chương 6: Ăn mặc thật đẹp đến dự đám cưới của người yêu cũ nào!
Hôm nay là ngày nghĩ nhưng Lâm trình dậy rất sớm, cô ngồi trước gương ngắm nhìn dung nhan của chính mình, bộ dáng thất thần kia làm cô có chút khó chịu. Hôm nay là 1 ngày trọng đại, là ngày cưới của ‘hắn’, lâm Trình Tử vẫn nhớ như in những gì Tề Chính Minh nói trước khi rời khỏi cô, anh ta bỏ cô, cô không hối tiếc nhưng cảm giác bị lừa dối xâm chiếm khiến tim cô thắt lại, cô hận anh, người đã lừa gạt tình cảm của cô, khiến cô đánh mất khoãng thời gian ngọc ngà đễ vây quanh con người như vậy.
Còn rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn trong cô, không rõ nhưng cô biết trong đó không hề có thứ cảm xúc nào gọi là yêu dành cho anh, cái gọi là yêu đã bị anh vứt bỏ từ mấy năm trước và chính cô cũng không muốn dành nó cho 1 người như anh. Tình yêu của cô chỉ dành cho người xứng đáng được yêu. Loáng thoáng 1 hình bóng quen thuộc của 1 người hiện lên trong cô, anh ôn nhu và ân cần, nếu có yêu, cô sẽ yêu người như vậy.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Lâm trình Tử thoáng tốt lên, cô dường như đã hiễu được lòng mình, thứ cô còn dành cho Tề Chính Minh bây giờ chính là cố chấp, cô cố chấp 1 lời xin lỗi, chỉ cần có lời xin lỗi kia cô có thể hoàn toàn quên đi anh đễ bắt đầu 1 tình yêu mới với 1 người thật sự xứng đáng nhận được tình yêu của cô
Lâm Trình Tử đem theo lễ phục và đồ trang điểm, thẳng tiến nhà Cổ Ngự Hoài.
Sau khi đến nhà Cổ Ngự Hoài, cô vẫn giúp anh mặc áo như mọi khi, sau khi giúp anh thắt xong chiếc nơ trên bộ lễ phục, Lâm Trình Tử mới hài lòng nhìn tác phẫm của mình.
Đầu anh đã tháo băng gạt, dùng mái tóc bồng bềnh đen tuyền che đi vết thương, tay tuy còn băng bó nhưng không hề ảnh hưởng đến tổng thế vẽ đẹp, chân thì khỏi nói, bị quần che mất nên hoàn hảo, bộ dáng của anh đũ đễ hạ gục tất cả phái nữ.
Thân hình của anh cân đối lại rắn chắc nên mặc đồ gì cũng đẹp, bộ lễ phục lại được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn tôn lên dáng người kia, toát lên toàn bộ nét đẹp của cơ thể anh, bờ vai rộng cứng cáp, vòm ngực to lớn, bắp tay săn chắc, đôi chân thon dài, anh như tác phẩm điêu khắc đẹp nhất thế giới, khiến Lâm Trình Tử ngắm đến ngẫn người.
Cổ Ngự Hoài hài lòng với biểu hiện si mê này của cô, anh thích cô nhìn anh như vậy, ánh mắt ấy chỉ dành cho anh. Khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, bộ dáng hoàn toàn khôi phục như trước, Cổ Ngự Hoài vui mừng không thôi. Anh không thích trong tâm cô còn chứa đựng người khác, nghĩ đến việc cô vì người đàn ông kia mà suýt bị tai nạn, 1 cỗ tức giận nhanh chóng lan tỏa, cùng với tâm cũng rất chua, cảm giác bức rứt khó chịu đến chết, muốn tìm thứ gì đó để xả giận.
Lâm Trình Tử cũng không đễ ý nhiều đến Cổ Ngự Hoài, sau khi thưởng thức xong cảnh đẹp trước mắt, cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm, thay đồ, rồi trang điểm.
Cô muốn mình hôm nay phải là người đẹp nhất, khiến Tề Chính Minh phải hối hận đến chết.
Lâm Trình Tử tỉ mỉ trang điểm, điểm nhấn là mắt, cô bôi 1 chút nhũ bạc lên mí mắt, khiến mắt đẹp to tròn lại thêm long lanh và vài phần quyến rũ, mi mắt vốn dĩ đã cong, dày và dài nên không cần quét thêm thứ gì, cô bôi 1 chút phấn trên đôi gò má xinh xinh làm nó hồng hào nhưng lại trông rất tự nhiên, môi hồng căng mọng được thoa thêm 1 chút son hồng, làm người khác nhìn vào sẽ liên tưởng đến trái đào chín mọng thơm ngon đang chờ người thưởng thức. Tay cô thuần thục, búi tóc lại, dùng 1 cây trâm bạch ngọc cố định, đễ lộ ra cái gáy trắng mịn, 1 vài sợi tóc không an phận rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bộ dáng cô bây giờ thêm vài phần tà mị.
Khoác lên người bộ sườn xám cách tân tay ngắn màu tím bạc đuôi váy thêu hình hồ điệp tung bay, cổ áo xẻ sâu làm bộ ngực no tròn như ẩn như hiện dưới lớp áo, giữa cổ áo đính 1 con hồ điệp thay cúc áo, cố định cổ áo, khiến nó không quá lộ liễu. 2 bên tay áo cũng đính hồ điệp nốt, trên cổ còn đeo thêm 1 chuỗi ngọc trai màu đen, cô như hồ điệp thoắt ẩn thoắt hiện khiến người mê muội. Sườn xám ôm sát thân hình tuyệt mỹ, phô bày hoàn toàn những đường cong mê người, đôi tay trắng nỏn như ngọc thạch, đôi chân dài thon thả, cả người toát lên mùi thơm tự nhiên dễ chịu.
Cô hài lòng ngắm bộ dáng hại nước hại dân của mình trong gương. Sau đó mĩm cười khuynh thành, hoa hoa lệ lệ bước ra khỏi phòng tắm.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử đến ngây ngốc, cô đẹp như tinh linh lạc xuống nhân gian, bộ dáng thoát tục lại mang thêm vài phần kiều mị, 1 chút ngây thơ nhưng lại quyến rũ động lòng người, khí chất như ngọc, hơi thở như lan, mị hoặc vô cùng, sự đối lập của cái đẹp phơi bày hoàn toàn trên người cô nhưng lại rất hòa hợp, làm cô hoàn toàn bày ra những gì đẹp nhất của bản thân, chỉ 1 nụ cười của cô có thể nhấn chìm người đối diện trong bể ngọt ngào, cô như độc dược, dẫn dụ người khác cam tâm tình nguyện chết dưới chân mình.
Lâm Trình Tử hài lòng nhìn biểu hiện của Cổ Ngự Hoài, cô mĩm cười ngọt ngào, rất tự nhiên khóac lấy tay của anh, Cổ Ngự Hoài thụ sũng nhược kinh, nhưng nhanh chóng phối hợp với cô, 2 người cùng nhau đến bữa tiệc.
……..
Đại sảnh của Trình gia(nhà cô dâu) thoáng im ắng bởi sự xuất hiện bởi cặp đôi nam thanh nữ tú vừa đi vào, nam phi thường anh tuấn, nữ kiều diễm kinh người, là kim đồng ngọc nữ trời sinh 1 cặp. Cổ Ngự Hoài vừa xuất hiện, tổng giám đốc tập đoàn Định Lập(bố cô dâu) đích thân ra mặt tiếp đón. Thật ra Cổ Ngự Hoài không cần phải đích thân xuất hiện tại bữa tiệc này, chỉ là vì Lâm Trình Tử muốn nên anh mới đồng ý, Định lập chỉ là 1 công ty con vừa mới phất, không đáng để đích thân tổng giám đốc của Đằng Lân phải ra mặt.
Lâm Trình Tử từ đầu đến cuối trưng ra bộ dáng phong tình vạn chủng, khóe môi cong cong tựa tiếu phi tiếu cơ hồ muốn làm cho toàn bộ nam nhân ở đây đều si mê đến chết.
Cổ Ngự Hoài mày kiếm nhíu lại, có chút không vui cùng với hối hận khi đồng ý đưa cô đến đây. 1 cỗ tức giận tràn đầy trong anh, còn có cổ họng có thứ gì đó chua chua dâng trào.
Anh hung hăng siết chặt tay cô, tay truyền đến trận đau, Lâm Trình Tử nhíu mày nhìn Cổ Ngự Hoài, chỉ thấy sắc mặt anh có vài phần không tốt. Lâm Trình Tử khó hiểu nhìn anh, hỏi:
- Anh làm sao thế?
- Yên phận 1 chút. Cổ Ngự Hoài cúi thấp người, nói nhỏ vào bai cô, bộ dáng thập phần ái muội.
Lâm Trình Tử thoáng sửng người, lại nhìn thấy Cổ Ngự Hoài nhìn cô cười ôn nhu nhưng trong nụ cười lại có vài phần cảnh cáo. Lâm Trình Tử đảo mắt xung quanh, nhìn thấy thành đám nam nhân gần đấy đều nhìn cô bằng ánh mắt si mê, lại nhìn sang Cổ Ngự Hoài thì biết rằng anh đang giận.
Trong tâm thoáng ấm áp, lại có 1 chút vui mừng, nói tóm lại là rất nhiều cảm xúc kì lạ đang len lỏi khắp nơi. Lâm Trình Tử cười trộm.
Tâm tình đang tốt, đột nhiên 1 giọng nói vang lên làm tất cả tâm tình gì của cô đều tan biến hết.
- Xin chào, Cổ tiên sinh. Tề Chính Minh cùng cô dâu Trình Nhạc Nhạc đi đến.
- Xin chào. Cổ Ngự Hoài nói.
2 người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, khi ánh mắt Tề Chính Minh di chuyển sang bên cạnh, đột nhiên sửng người.
Nhìn thấy biểu hiện này của anh, Lâm Trình Tử thoáng hả hê, cảm giác như đã trã được thù, dù chỉ là 1 phần rất nhỏ, cô muốn anh phải đau đớn, khổ sở để đền bù cho những tháng ngày chờ đợi trước kia của cô.
Lâm Trình Tử cười đến vân đạm khinh phong, gật đầu với anh, chứng tỏ 2 người có quen biết. lại nói:
- Lâu ngày không gặp, Tề tiên sinh.
Tề Chính Minh hoảng hốt khi Lâm Trình Tử chào hỏi. Anh cười cứng ngắt, trò chuyện qua loa vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Trình Tử nhếch môi, cười đến thập phần sáng lạng, trong lòng vui sướng không thôi khi thấy Tề Chính Minh lo sợ.
Cổ Ngự Hoài nhìn cô, ánh mắt ánh lên 1 vài tia lo lắng.
Suốt bữa tiệc, Tề Chính Minh cứ len lén liếc nhìn về phía Lâm Trình Tử, mà mỗi khi Lâm Trình Tử phát hiện cô liền cười với anh, lúc đó Tề Chính Minh sẽ quay mặt sang chổ khác ngay lập tức.
….
Lâm Trình Tử vừa đi tới cửa nhà vệ sinh liền bị 1 cánh tay lôi kéo đi đến góc tối, cô định la lên, nhưng khi nhìn thấy người kéo cô, cô liền im bặt, khóe miệng treo lên 1 tia trào phúng. Cô đã sớm đoán biết được anh sẽ nhanh chóng tìm cô nói chuyện, nhưng chỉ là không ngờ sẽ nhanh như thế.
Tề Chính Minh sau khi kéo Lâm trình Tử vào góc phòng, phát hiện không có ai liền nói:
- Tại sao em lại ở đây?
Lâm Trình Tử cười lạnh, rút tay ra khỏi tay anh, nhíu mày nhìn chỗ bị anh nắm vào, tưởng như đang bị thứ dơ bẩn gì đó dính lấy, cô nói:
- Tại sao tôi lại không được ở đây, đám cưới của anh rầm rộ như thế, tôi không đi có phải là có lỗi với anh hay không, dù gì anh cũng từng là bạn trai của tôi mà.
- Trình Tử, xin lỗi, anh biết là anh phụ em, nhưng em cũng không cần đến đây gây sự.
Lâm Trình Tử vạn phần khinh bỉ Tề Chính Minh, chán ghét ra mặt, cô lạnh lùng nói:
- Tề tiên sinh có hay không quá tự đề cao bản thân, tôi cần thiết phải đến tận đây đòi tình hay sao? Người cầu tôi còn không có ít đâu.
- Em… Tề Chính Minh thẹn quá hóa giận, tức nghẹn họng nhưng không biết nói gì, sau lại nói:- Nếu được vậy thì tốt.
Lâm trình Tử cười cười, xoay người định rời đi, trước khi đi còn nói:
- Thứ anh nợ tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại.
Nói xong cô hoa hoa lệ lệ ly khai, để lại Tề Chính Minh đang ngây ngốc chôn chân tại chỗ.
Đi chẳng được bao lâu cô liền gặp phải Cổ Ngự Hoài, anh ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau lại đưa tay về phía cô, nói:
- Chúng ta về thôi.
- Ừm, về thôi. Lâm Trình Tử nhu thuận đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay to lớn ấm áp của anh.
Cổ Ngự Hoài siết chặt tay cô, anh cùng cô ly khai khỏi bữa tiệc, Lâm Trình Tử đột nhiên muốn đi dạo dưới trăng, cô nói với Cổ Ngự Hoài, anh đương nhiên đồng ý. 2 người cứ thế đi song song với nhau, anh vẫn nắm chặt tay cô như cũ.
- Lúc trước có người nói với tôi, hãy đợi anh ta, anh ta nhất định sẽ quay về bên tôi, lúc đó tôi rất ngu ngốc vẫn cứ tin tưởng anh sẽ trở về cho dù 2 người đã cắt đứt liên lạc. Lâm Trình Tử nói như đang độc thoại.
Cổ Ngự Hoài nhìn cô thật lâu, ánh mắt ôn nhu như nước. Anh không lên tiếng, không muốn phá hoại giây phút bộc bạch của cô, vì anh biết, chỉ cần cô nói ra tức là cô muốn từ bỏ, tại sao anh lại không để cô từ bỏ cơ chứ, mong còn không kịp nữa là.
- Sau đó tôi nhận ra, chờ đợi là vô ích vì anh ta căn bản là không muốn trở về. Lâm Trình Tử trầm mặc, lát sau lại nói: - Sau đó tôi lại nhận được tin anh ta về nước, tiếp đó còn kết hôn với tiểu thư nhà giàu thì tâm có chút không muốn.
Nghe tới đây Cổ Ngự Hoài có chút khó chịu, tay anh bất giác siết chặc tay cô. Lâm Trình Tử biết anh đang tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Lúc đầu tôi tưởng là vì mình còn yêu anh ta, sau khi trãi qua suy ngẫm tôi lại phát hiện không phải, tâm trạng đó chẳng qua chỉ là cố chấp cùng với không cam tâm mà thôi. Tình cảm mà tôi dành cho anh ta sớm đã không còn.
Cổ Ngự Hoài thở hắt ra, con tim bất an đã dịu đi dôi chút khi nghe cô nói rằng cô không còn yêu Tề Chính Minh. Anh yêu thương nhìn cô.
Lâm Trình Tử vẫn tiếp tục nói:
- Sau tôi đã gặp anh ta trong bộ đồ chú rễ, đứng cùng cô dâu nở nụ cười hạnh phúc, lúc đó tôi đã nghĩ mình lúc trước cũng đã từng mơ mộng được cùng với anh như thế này, bây giờ vẫn như thế.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt như có lửa, cô nói không còn yêu Tề Chính Minh vậy mà lại còn muốn cùng anh ta kết hôn, dù anh đã có vợ vẫn muốn.
Lâm Trình Tử mặc kệ vẽ mặt như muốn giết người của Cổ Ngự Hoài, vẫn tiếp tục nói:
- Bất quá, người tôi muốn lấy lại không phải anh ta.
Nói đến đây Lâm Trình Tử ngẩng đầu lên nhìn Cổ Ngự Hoài, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, thấy Cổ Ngự Hoài sửng người, Lâm Trình Tử cười ngọt ngào, lại hỏi:
- Anh có biết người mà tôi chờ đợi bấy lâu là ai không?
- Biết từ sớm. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Lâm trình Tử.
Cô không quá ngạc nhiên khi biết đáp án của anh, lại nói:
- Vậy tại sao còn đồng ý đưa tôi đến đây? Lâm Trình Tử không phải không nhận ra Cổ Ngự Hoài đối với mình là có vài phần cảm tình trong đó, con người không phải cây cỏ, cũng có tình, cô hiểu ánh mắt Cổ Ngự Hoài dành cho mình là gì, chỉ là cô luôn trốn tránh.
- Chỉ cần em thích. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhấn chìm cô trong bể tình ái, lại nói:- Tôi sẽ làm tất cả vì em.
Tim Lâm Trình Tử rung động dữ dội, có thứ gì đó đã thức tỉnh trong cô, nó đang phá vỡ từng lớp phòng tuyến của tim cô, bắt buộc cô phải nhận lấy 1 thứ gì đó ngọt ngào ấm áp do anh mang lại. Cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp ẩn chứa yêu thương, 2 người nhìn nhau, dưới ánh trăng sáng rực, mang ánh sáng mờ ảo ấm áp bao bọc 2 người hữu tình.
Lúc lâu sau, Lâm Trình Tử khóe miệng cong lên 1 nụ cười hạnh phúc, cô ôm chặt lấy cánh tay của anh. Cổ Ngự Hoài biết, cô đã chấp nhận anh, tâm tình vui vẽ cùng hạnh phúc cũng cười theo. 2 người cứ thế đi dưới ánh trăng, tận hưởng cảm giác hạnh phúc do chính đối phương mang lại.
Có được hạnh phúc đôi lúc rất đơn giản, chỉ là bản thân ta có biết tạo ra hạnh phúc hay không và có biết cách nắm giữ nó hay không lại là 1 chuyện.
Còn rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn trong cô, không rõ nhưng cô biết trong đó không hề có thứ cảm xúc nào gọi là yêu dành cho anh, cái gọi là yêu đã bị anh vứt bỏ từ mấy năm trước và chính cô cũng không muốn dành nó cho 1 người như anh. Tình yêu của cô chỉ dành cho người xứng đáng được yêu. Loáng thoáng 1 hình bóng quen thuộc của 1 người hiện lên trong cô, anh ôn nhu và ân cần, nếu có yêu, cô sẽ yêu người như vậy.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Lâm trình Tử thoáng tốt lên, cô dường như đã hiễu được lòng mình, thứ cô còn dành cho Tề Chính Minh bây giờ chính là cố chấp, cô cố chấp 1 lời xin lỗi, chỉ cần có lời xin lỗi kia cô có thể hoàn toàn quên đi anh đễ bắt đầu 1 tình yêu mới với 1 người thật sự xứng đáng nhận được tình yêu của cô
Lâm Trình Tử đem theo lễ phục và đồ trang điểm, thẳng tiến nhà Cổ Ngự Hoài.
Sau khi đến nhà Cổ Ngự Hoài, cô vẫn giúp anh mặc áo như mọi khi, sau khi giúp anh thắt xong chiếc nơ trên bộ lễ phục, Lâm Trình Tử mới hài lòng nhìn tác phẫm của mình.
Đầu anh đã tháo băng gạt, dùng mái tóc bồng bềnh đen tuyền che đi vết thương, tay tuy còn băng bó nhưng không hề ảnh hưởng đến tổng thế vẽ đẹp, chân thì khỏi nói, bị quần che mất nên hoàn hảo, bộ dáng của anh đũ đễ hạ gục tất cả phái nữ.
Thân hình của anh cân đối lại rắn chắc nên mặc đồ gì cũng đẹp, bộ lễ phục lại được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn tôn lên dáng người kia, toát lên toàn bộ nét đẹp của cơ thể anh, bờ vai rộng cứng cáp, vòm ngực to lớn, bắp tay săn chắc, đôi chân thon dài, anh như tác phẩm điêu khắc đẹp nhất thế giới, khiến Lâm Trình Tử ngắm đến ngẫn người.
Cổ Ngự Hoài hài lòng với biểu hiện si mê này của cô, anh thích cô nhìn anh như vậy, ánh mắt ấy chỉ dành cho anh. Khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, bộ dáng hoàn toàn khôi phục như trước, Cổ Ngự Hoài vui mừng không thôi. Anh không thích trong tâm cô còn chứa đựng người khác, nghĩ đến việc cô vì người đàn ông kia mà suýt bị tai nạn, 1 cỗ tức giận nhanh chóng lan tỏa, cùng với tâm cũng rất chua, cảm giác bức rứt khó chịu đến chết, muốn tìm thứ gì đó để xả giận.
Lâm Trình Tử cũng không đễ ý nhiều đến Cổ Ngự Hoài, sau khi thưởng thức xong cảnh đẹp trước mắt, cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm, thay đồ, rồi trang điểm.
Cô muốn mình hôm nay phải là người đẹp nhất, khiến Tề Chính Minh phải hối hận đến chết.
Lâm Trình Tử tỉ mỉ trang điểm, điểm nhấn là mắt, cô bôi 1 chút nhũ bạc lên mí mắt, khiến mắt đẹp to tròn lại thêm long lanh và vài phần quyến rũ, mi mắt vốn dĩ đã cong, dày và dài nên không cần quét thêm thứ gì, cô bôi 1 chút phấn trên đôi gò má xinh xinh làm nó hồng hào nhưng lại trông rất tự nhiên, môi hồng căng mọng được thoa thêm 1 chút son hồng, làm người khác nhìn vào sẽ liên tưởng đến trái đào chín mọng thơm ngon đang chờ người thưởng thức. Tay cô thuần thục, búi tóc lại, dùng 1 cây trâm bạch ngọc cố định, đễ lộ ra cái gáy trắng mịn, 1 vài sợi tóc không an phận rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bộ dáng cô bây giờ thêm vài phần tà mị.
Khoác lên người bộ sườn xám cách tân tay ngắn màu tím bạc đuôi váy thêu hình hồ điệp tung bay, cổ áo xẻ sâu làm bộ ngực no tròn như ẩn như hiện dưới lớp áo, giữa cổ áo đính 1 con hồ điệp thay cúc áo, cố định cổ áo, khiến nó không quá lộ liễu. 2 bên tay áo cũng đính hồ điệp nốt, trên cổ còn đeo thêm 1 chuỗi ngọc trai màu đen, cô như hồ điệp thoắt ẩn thoắt hiện khiến người mê muội. Sườn xám ôm sát thân hình tuyệt mỹ, phô bày hoàn toàn những đường cong mê người, đôi tay trắng nỏn như ngọc thạch, đôi chân dài thon thả, cả người toát lên mùi thơm tự nhiên dễ chịu.
Cô hài lòng ngắm bộ dáng hại nước hại dân của mình trong gương. Sau đó mĩm cười khuynh thành, hoa hoa lệ lệ bước ra khỏi phòng tắm.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử đến ngây ngốc, cô đẹp như tinh linh lạc xuống nhân gian, bộ dáng thoát tục lại mang thêm vài phần kiều mị, 1 chút ngây thơ nhưng lại quyến rũ động lòng người, khí chất như ngọc, hơi thở như lan, mị hoặc vô cùng, sự đối lập của cái đẹp phơi bày hoàn toàn trên người cô nhưng lại rất hòa hợp, làm cô hoàn toàn bày ra những gì đẹp nhất của bản thân, chỉ 1 nụ cười của cô có thể nhấn chìm người đối diện trong bể ngọt ngào, cô như độc dược, dẫn dụ người khác cam tâm tình nguyện chết dưới chân mình.
Lâm Trình Tử hài lòng nhìn biểu hiện của Cổ Ngự Hoài, cô mĩm cười ngọt ngào, rất tự nhiên khóac lấy tay của anh, Cổ Ngự Hoài thụ sũng nhược kinh, nhưng nhanh chóng phối hợp với cô, 2 người cùng nhau đến bữa tiệc.
……..
Đại sảnh của Trình gia(nhà cô dâu) thoáng im ắng bởi sự xuất hiện bởi cặp đôi nam thanh nữ tú vừa đi vào, nam phi thường anh tuấn, nữ kiều diễm kinh người, là kim đồng ngọc nữ trời sinh 1 cặp. Cổ Ngự Hoài vừa xuất hiện, tổng giám đốc tập đoàn Định Lập(bố cô dâu) đích thân ra mặt tiếp đón. Thật ra Cổ Ngự Hoài không cần phải đích thân xuất hiện tại bữa tiệc này, chỉ là vì Lâm Trình Tử muốn nên anh mới đồng ý, Định lập chỉ là 1 công ty con vừa mới phất, không đáng để đích thân tổng giám đốc của Đằng Lân phải ra mặt.
Lâm Trình Tử từ đầu đến cuối trưng ra bộ dáng phong tình vạn chủng, khóe môi cong cong tựa tiếu phi tiếu cơ hồ muốn làm cho toàn bộ nam nhân ở đây đều si mê đến chết.
Cổ Ngự Hoài mày kiếm nhíu lại, có chút không vui cùng với hối hận khi đồng ý đưa cô đến đây. 1 cỗ tức giận tràn đầy trong anh, còn có cổ họng có thứ gì đó chua chua dâng trào.
Anh hung hăng siết chặt tay cô, tay truyền đến trận đau, Lâm Trình Tử nhíu mày nhìn Cổ Ngự Hoài, chỉ thấy sắc mặt anh có vài phần không tốt. Lâm Trình Tử khó hiểu nhìn anh, hỏi:
- Anh làm sao thế?
- Yên phận 1 chút. Cổ Ngự Hoài cúi thấp người, nói nhỏ vào bai cô, bộ dáng thập phần ái muội.
Lâm Trình Tử thoáng sửng người, lại nhìn thấy Cổ Ngự Hoài nhìn cô cười ôn nhu nhưng trong nụ cười lại có vài phần cảnh cáo. Lâm Trình Tử đảo mắt xung quanh, nhìn thấy thành đám nam nhân gần đấy đều nhìn cô bằng ánh mắt si mê, lại nhìn sang Cổ Ngự Hoài thì biết rằng anh đang giận.
Trong tâm thoáng ấm áp, lại có 1 chút vui mừng, nói tóm lại là rất nhiều cảm xúc kì lạ đang len lỏi khắp nơi. Lâm Trình Tử cười trộm.
Tâm tình đang tốt, đột nhiên 1 giọng nói vang lên làm tất cả tâm tình gì của cô đều tan biến hết.
- Xin chào, Cổ tiên sinh. Tề Chính Minh cùng cô dâu Trình Nhạc Nhạc đi đến.
- Xin chào. Cổ Ngự Hoài nói.
2 người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, khi ánh mắt Tề Chính Minh di chuyển sang bên cạnh, đột nhiên sửng người.
Nhìn thấy biểu hiện này của anh, Lâm Trình Tử thoáng hả hê, cảm giác như đã trã được thù, dù chỉ là 1 phần rất nhỏ, cô muốn anh phải đau đớn, khổ sở để đền bù cho những tháng ngày chờ đợi trước kia của cô.
Lâm Trình Tử cười đến vân đạm khinh phong, gật đầu với anh, chứng tỏ 2 người có quen biết. lại nói:
- Lâu ngày không gặp, Tề tiên sinh.
Tề Chính Minh hoảng hốt khi Lâm Trình Tử chào hỏi. Anh cười cứng ngắt, trò chuyện qua loa vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Trình Tử nhếch môi, cười đến thập phần sáng lạng, trong lòng vui sướng không thôi khi thấy Tề Chính Minh lo sợ.
Cổ Ngự Hoài nhìn cô, ánh mắt ánh lên 1 vài tia lo lắng.
Suốt bữa tiệc, Tề Chính Minh cứ len lén liếc nhìn về phía Lâm Trình Tử, mà mỗi khi Lâm Trình Tử phát hiện cô liền cười với anh, lúc đó Tề Chính Minh sẽ quay mặt sang chổ khác ngay lập tức.
….
Lâm Trình Tử vừa đi tới cửa nhà vệ sinh liền bị 1 cánh tay lôi kéo đi đến góc tối, cô định la lên, nhưng khi nhìn thấy người kéo cô, cô liền im bặt, khóe miệng treo lên 1 tia trào phúng. Cô đã sớm đoán biết được anh sẽ nhanh chóng tìm cô nói chuyện, nhưng chỉ là không ngờ sẽ nhanh như thế.
Tề Chính Minh sau khi kéo Lâm trình Tử vào góc phòng, phát hiện không có ai liền nói:
- Tại sao em lại ở đây?
Lâm Trình Tử cười lạnh, rút tay ra khỏi tay anh, nhíu mày nhìn chỗ bị anh nắm vào, tưởng như đang bị thứ dơ bẩn gì đó dính lấy, cô nói:
- Tại sao tôi lại không được ở đây, đám cưới của anh rầm rộ như thế, tôi không đi có phải là có lỗi với anh hay không, dù gì anh cũng từng là bạn trai của tôi mà.
- Trình Tử, xin lỗi, anh biết là anh phụ em, nhưng em cũng không cần đến đây gây sự.
Lâm Trình Tử vạn phần khinh bỉ Tề Chính Minh, chán ghét ra mặt, cô lạnh lùng nói:
- Tề tiên sinh có hay không quá tự đề cao bản thân, tôi cần thiết phải đến tận đây đòi tình hay sao? Người cầu tôi còn không có ít đâu.
- Em… Tề Chính Minh thẹn quá hóa giận, tức nghẹn họng nhưng không biết nói gì, sau lại nói:- Nếu được vậy thì tốt.
Lâm trình Tử cười cười, xoay người định rời đi, trước khi đi còn nói:
- Thứ anh nợ tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại.
Nói xong cô hoa hoa lệ lệ ly khai, để lại Tề Chính Minh đang ngây ngốc chôn chân tại chỗ.
Đi chẳng được bao lâu cô liền gặp phải Cổ Ngự Hoài, anh ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau lại đưa tay về phía cô, nói:
- Chúng ta về thôi.
- Ừm, về thôi. Lâm Trình Tử nhu thuận đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay to lớn ấm áp của anh.
Cổ Ngự Hoài siết chặt tay cô, anh cùng cô ly khai khỏi bữa tiệc, Lâm Trình Tử đột nhiên muốn đi dạo dưới trăng, cô nói với Cổ Ngự Hoài, anh đương nhiên đồng ý. 2 người cứ thế đi song song với nhau, anh vẫn nắm chặt tay cô như cũ.
- Lúc trước có người nói với tôi, hãy đợi anh ta, anh ta nhất định sẽ quay về bên tôi, lúc đó tôi rất ngu ngốc vẫn cứ tin tưởng anh sẽ trở về cho dù 2 người đã cắt đứt liên lạc. Lâm Trình Tử nói như đang độc thoại.
Cổ Ngự Hoài nhìn cô thật lâu, ánh mắt ôn nhu như nước. Anh không lên tiếng, không muốn phá hoại giây phút bộc bạch của cô, vì anh biết, chỉ cần cô nói ra tức là cô muốn từ bỏ, tại sao anh lại không để cô từ bỏ cơ chứ, mong còn không kịp nữa là.
- Sau đó tôi nhận ra, chờ đợi là vô ích vì anh ta căn bản là không muốn trở về. Lâm Trình Tử trầm mặc, lát sau lại nói: - Sau đó tôi lại nhận được tin anh ta về nước, tiếp đó còn kết hôn với tiểu thư nhà giàu thì tâm có chút không muốn.
Nghe tới đây Cổ Ngự Hoài có chút khó chịu, tay anh bất giác siết chặc tay cô. Lâm Trình Tử biết anh đang tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Lúc đầu tôi tưởng là vì mình còn yêu anh ta, sau khi trãi qua suy ngẫm tôi lại phát hiện không phải, tâm trạng đó chẳng qua chỉ là cố chấp cùng với không cam tâm mà thôi. Tình cảm mà tôi dành cho anh ta sớm đã không còn.
Cổ Ngự Hoài thở hắt ra, con tim bất an đã dịu đi dôi chút khi nghe cô nói rằng cô không còn yêu Tề Chính Minh. Anh yêu thương nhìn cô.
Lâm Trình Tử vẫn tiếp tục nói:
- Sau tôi đã gặp anh ta trong bộ đồ chú rễ, đứng cùng cô dâu nở nụ cười hạnh phúc, lúc đó tôi đã nghĩ mình lúc trước cũng đã từng mơ mộng được cùng với anh như thế này, bây giờ vẫn như thế.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt như có lửa, cô nói không còn yêu Tề Chính Minh vậy mà lại còn muốn cùng anh ta kết hôn, dù anh đã có vợ vẫn muốn.
Lâm Trình Tử mặc kệ vẽ mặt như muốn giết người của Cổ Ngự Hoài, vẫn tiếp tục nói:
- Bất quá, người tôi muốn lấy lại không phải anh ta.
Nói đến đây Lâm Trình Tử ngẩng đầu lên nhìn Cổ Ngự Hoài, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, thấy Cổ Ngự Hoài sửng người, Lâm Trình Tử cười ngọt ngào, lại hỏi:
- Anh có biết người mà tôi chờ đợi bấy lâu là ai không?
- Biết từ sớm. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Lâm trình Tử.
Cô không quá ngạc nhiên khi biết đáp án của anh, lại nói:
- Vậy tại sao còn đồng ý đưa tôi đến đây? Lâm Trình Tử không phải không nhận ra Cổ Ngự Hoài đối với mình là có vài phần cảm tình trong đó, con người không phải cây cỏ, cũng có tình, cô hiểu ánh mắt Cổ Ngự Hoài dành cho mình là gì, chỉ là cô luôn trốn tránh.
- Chỉ cần em thích. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhấn chìm cô trong bể tình ái, lại nói:- Tôi sẽ làm tất cả vì em.
Tim Lâm Trình Tử rung động dữ dội, có thứ gì đó đã thức tỉnh trong cô, nó đang phá vỡ từng lớp phòng tuyến của tim cô, bắt buộc cô phải nhận lấy 1 thứ gì đó ngọt ngào ấm áp do anh mang lại. Cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp ẩn chứa yêu thương, 2 người nhìn nhau, dưới ánh trăng sáng rực, mang ánh sáng mờ ảo ấm áp bao bọc 2 người hữu tình.
Lúc lâu sau, Lâm Trình Tử khóe miệng cong lên 1 nụ cười hạnh phúc, cô ôm chặt lấy cánh tay của anh. Cổ Ngự Hoài biết, cô đã chấp nhận anh, tâm tình vui vẽ cùng hạnh phúc cũng cười theo. 2 người cứ thế đi dưới ánh trăng, tận hưởng cảm giác hạnh phúc do chính đối phương mang lại.
Có được hạnh phúc đôi lúc rất đơn giản, chỉ là bản thân ta có biết tạo ra hạnh phúc hay không và có biết cách nắm giữ nó hay không lại là 1 chuyện.
Bình luận truyện