Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)
Chương 6: Chuyện trong văn phòng (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm đó khi ra về, Dylan muốn đưa tiền cho cậu nhưng cậu nhất quyết không nhận, có ai đi cưa cẩm người ta mà lại lấy tiền cơm không chứ? Không được! Không thể nhận, Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy ôm hộp cơm bỏ chạy ra khỏi văn phòng, tốc độ còn nhanh hơn cả có chó rượt sau lưng chỉ vì sợ Dylan ép cậu nhận tiền.
Buổi chiều Dylan tăng ca, Chu Thụy tiếp tục mang thức ăn đến công ty cho Dylan rồi lại bỏ chạy nhanh như gió.
Nhưng hôm sau, cậu không thể ôm cái ý định ‘bao nuôi’ anh nữa, nhìn gương mặt nghiêm túc ngồi đối diện, cậu lắp bắp: “Em… thật sự không cần mà.”
Dylan thật bó tay với cậu, anh thở dài, đứng dậy bước qua chỗ cậu, ngồi phịch xuống, một tay gác lên lưng ghế sô pha phía sau cậu: “Em như vậy là sao đây? Tiền trả cho em thì phải trả chứ.”
Anh rất hưởng thụ cảm giác cậu tới đưa cơm cho mình, cứ như cô vợ nhỏ chăm lo cho chồng vậy. Nhưng không có nghĩa là anh thực sự muốn ăn đồ của quán cậu mà không trả tiền nha.
“Nếu tôi cứ ăn mãi thì em cũng không nhận tiền mãi sao? Buôn bán như vậy không sợ phá sản hả?”
Chu Thụy ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng cứ như một giây sau cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự. Mà quả thật cậu cũng muốn gật đầu lắm, cậu nguyện như vậy nha, mỗi ngày đưa cơm cho anh, làm cậu cảm thấy mình giống như người yêu của anh vậy, chứ không phải chỉ là bạn tình. Nhưng hình như làm vậy có hơi thái quá, dù sao mối quan hệ giữa anh và cậu cũng đâu thân tới mức đó, anh phân định rạch ròi cũng đúng.
Nghĩ thế, Chu Thụy sụp vai xuống, bộ dạng ủ rũ.
Nhìn cậu như vậy, Dylan thật không nỡ, anh xoa xoa đầu cậu, nói: “Còn nếu… em muốn mời tôi ăn, khi nào tôi rảnh có thể tới nhà em, em nấu cho tôi một bữa. Thế nào?”
Lập tức, Chu Thụy như sống lại, hai mắt tỏa sáng nhìn anh: “Có thể sao? Đến nhà em ấy?”
“Nếu em không phiền.”
“Tất nhiên không phiền.” Chu Thụy lắc đầu như cái trống bỏi, cậu cầu còn không được.
Dylan cũng gật đầu, thành công tìm được cơ hội bén mảng tới nhà ‘con mồi nhỏ’ của mình lần nữa.
“Vậy… vậy khi nào anh rảnh ạ?” Chu Thụy có chút ngại ngùng hỏi.
“Cuối tuần nhé.”
“Vâng!”
Sau đó, Chu Thụy không còn xoắn xuýt việc cưa cẩm người ta mà còn nhận tiền cơm nữa. Mỗi ngày đều vui vẻ chuẩn bị hai phần cơm, một của mình, một của Dylan, mang đến công ty anh. Đúng vậy, theo như anh yêu cầu, cậu cũng mang cơm đến ăn cùng anh luôn.
Đám nhân viên trong quán thấy thế liền biết mùa xuân của anh chủ đến rồi, mỗi ngày đều phải trêu ghẹo cho Chu Thụy đỏ hết mặt mày mới chịu nghiêm túc làm việc.
◌◌◌
“Ưm, a…a… Anh chậm, chậm một chút… A!”
“Làm sao?”
“Đừng mà… em chịu không nổi, ư hư ~” Cậu thanh niên toàn thân đỏ ửng, bên dưới không ngừng bị va chạm, lực độ và tốc độ mãnh liệt tới mức tiếng nước vang lên liên hồi.
Người đàn ông đè chặt hai chân cậu thành hình chữ M trên bàn làm việc, vừa thúc đẩy vừa cúi đầu nhìn nơi giao hợp của hai người, côn thịt đỏ tím không ngừng ra ra vào vào kéo theo thứ chất lỏng trong suốt không biết tên, nếp nhăn của hậu huyệt căng ra hết cỡ, nơi đáng yêu này đã bị anh chà đạp mà biến thành màu đỏ, nhìn qua vô cùng ngon mắt.
“A! Anh, cho em bắn! Hức… cho em bắn đi mà!” Cậu thanh niên dường như đã tới cực hạn, chịu không nổi mà nức nở cầu xin, hai tay khua loạn trên không như muốn bấu víu vào thứ gì đó.
Người đàn ông bên trên nhíu mày, nắm lấy tay cậu, thở ồ ồ: “Một chút nữa, chờ tôi cùng đến.”
Sau vài chục cú va chạm mãnh liệt, người đàn ông bên trên rốt cuộc gầm nhẹ, côn thịt chôn vùi trong nơi mềm mại kia giật giật vài cái liền phun trào tinh hoa, cùng lúc đó tay người nọ cũng tháo chiếc cà vạt đang buộc chặt gốc dương vật của cậu thanh niên.
“Ư~” Cậu thanh niên rốt cuộc cũng được giải thoát, cơn cực khoái xông đến làm cậu cong lưng ưỡn ngực, dương vật nhỏ hồng nảy mạnh rồi cũng bắn ra dòng tinh dịch trắng đục đặc sệt…
“A!!!” Chu Thụy giật mình một cái mở choàng mắt, dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng không biết là do nhiệt độ không chỉnh đủ thấp hay vì giấc mơ ướt át vừa rồi mà trên trán lại lấm tấm mồ hôi.
Chu Thụy giương mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định đây đúng là phòng mình thì thở phào một hơi, rồi lại nhịn không được mà xấu hổ không thôi.
Tại sao lại mơ thấy mình làm ‘chuyện đó đó’ với anh Dylan tại văn phòng anh ấy chứ?!?! Mình đói khát tới vậy sao?
Mặt Chu Thụy đỏ bừng khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cảm giác khô nóng lan ra toàn thân, mà ở đũng quần thì lạnh ngắt, rõ ràng là do thứ chất lỏng nào đó đã lạnh đi.
Chu Thụy ảo não không thôi, nhớ lại mấy ngày trước là cuối tuần, theo hẹn mà mời anh Dylan đến nhà mình dùng bữa. Hôm đó cậu đóng cửa quán sớm, cho mấy đứa nhân viên nghỉ làm buổi tối, cùng nhau ăn uống một trận no nê.
Đây có thể xem như một bữa tiệc nhỏ mà cậu chiêu đãi mọi người, tất nhiên đối tượng trọng điểm chính là Dylan. Lúc Dylan xuất hiện liền rước lấy một trận huýt sáo trêu chọc làm cậu ngại muốn chết.
Bàn tiệc do đích thân cậu chuẩn bị cả một buổi chiều, lúc bày ra mấy đứa nhân viên không ngừng khoa trương kể lể việc cậu dốc tâm dốc sức thế nào mà nấu ăn, còn không cho bọn họ chen chân vào phụ giúp, thêm mắm thêm muối tới nổi Chu Thụy chỉ muốn lấy băng keo dán miệng bọn họ. Dù nghĩ vậy nhưng cậu cũng nhịn không được mà lén nhìn Dylan, liền bắt gặp nụ cười dịu dàng như nước của anh, không biết có phải cậu ảo giác không nhưng thậm chí cậu còn thấy trong đó một sự thỏa mãn và thích thú, tim muốn chảy ra, lúc ăn lại nghe anh khen ngợi liền cảm thấy mình vất vả một buổi chiều thật đáng giá mà.
Hôm đó cậu và anh Dylan cùng mọi người đánh chén no say, còn uống cả bia nữa, mấy đứa nhân viên trong quán uống hăng máu nhất, sau đó bắt đầu ăn nói linh tinh, cái gì mà cầm tay anh Dylan nói là giao cậu cho anh và hãy chăm sóc cậu thật tốt. Đổi lại là tiếng cười của anh làm cậu chỉ muốn độn thổ.
Lại sau đó, mấy đứa nhóc kia say khướt bắt xe về nhà, còn cậu?
Chu Thụy ngồi trên giường buồn rầu, chẳng lẽ đúng thật là do cậu thiếu thốn quá nên mới mộng xuân? Hôm đó sau khi tan tiệc, cậu và anh hôn môi nồng nhiệt một trận thì tách ra, anh vuốt vuốt tóc cậu rồi chào tạm biệt, sau đó cũng về mất, bỏ lại cậu một mình đứng ngây người trong quán với những mong chờ kích thích hơn.
Bây giờ nghĩ lại mà xấu hổ không thôi, anh Dylan rõ ràng chỉ ôm ý định đến ăn một bữa hết sức đơn thuần chứ không phải ăn cái kiểu-mà-ai-cũng-biết-là-kiểu-gì. Thế mà cậu còn tưởng sẽ…
Aizz, không nghĩ nữa, Chu Thụy cảm thấy quả thật mình đã thèm khát tới điên rồi, vừa nhìn thấy anh liền nhịn không được mà nghĩ tới những chuyện người lớn.
Cậu lồm cồm bò dậy chui vào phòng tắm.
Nhưng đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước mát mẻ chảy trên người lại không thể dập tắt cơn khô nóng khó hiểu nọ. Vật nhỏ hồng bên dưới sau khi xuất tinh một lần chưa hoàn toàn mềm xuống lúc này lại nhếch cao. Những hình ảnh kiều diễm nóng bỏng trong mơ cứ hiện lên trong đầu cậu, dáng vẻ người đàn ông quyến rũ với đôi mắt màu gỗ đang thở dốc mà không ngừng đâm thọc cậu cứ lảng vảng không cách nào xua đi được.
Chu Thụy cắn môi, bất đắc dĩ đưa tay xuống vuốt ve nơi đã đứng thẳng.
“Ưm ~”
Tay cậu bắt đầu luật động cao thấp, khoái cảm ùa tới… nhưng…
Chu Thụy nhắm nghiền hai mắt, trán tựa vào vách tường, môi khẽ hé, thì thào: “Anh Dylan…”
Không đủ!! Tay cậu… không đủ!
Chu Thụy siết chặt tay, cố gắng nhớ lại cảm giác khi Dylan vuốt ve mình, tay kia bắt đầu mô phỏng theo cách anh xoa nắn đầu vú mình như thế nào, cách anh gãi nhẹ đỉnh dương vật làm cậu phải giật nảy mình ra sao… Nhưng mà vẫn không đủ! Có cái gì đó không đủ.
Chu Thụy làm đủ trò trong phòng tắm để mình nhanh chóng được giải thoát nhưng cậu vất vả loay hoay cả tiếng mới miễn cưỡng bắn ra được, cảm giác cứ nửa vời, hoàn toàn không sung sướng gì cả.
Chu Thụy mệt mỏi tựa vào tường một lúc mới tiếp tục tắm rửa, cố gắng không nghĩ tới Dylan nữa, trong lòng cậu thầm biết mình tiêu đời rồi. Mà cậu cũng không ngờ thân thể mình lại kỳ cục như vậy, nói thế nào nhỉ? Phản chủ? Đúng! Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình đột nhiên chỉ có thể cảm nhận khoái cảm do người đàn ông kia mang lại. Rõ ràng ngày trước cậu vẫn tự an ủi được mà!
Chu Thụy thở dài, lại đờ đẫn nhìn đi đâu, đầu óc bay lên mây không để ý tới mấy đứa nhân viên đang cười nhạo ông chủ ngồi tương tư không lo làm việc.
“Anh chủ!” Nữ nhân viên phục vụ hay nhiều chuyện vỗ vai cậu một cái làm cậu giật cả mình, vội nghiêng đầu nhìn sang liền thấy cô cười tủm tỉm: “Sắp tới giờ đi đưa cơm rồi kìa. Mau chuẩn bị làm cơm trưa tình yêu cho ‘người ấy’ của mình đi!”
Chu Thụy sửng sốt, sau đó đỏ mặt lườm cô một cái. Cô nhóc phục vụ này là đứa thường xuyên trêu ghẹo cậu nhất.
Cũng đã gần tới giờ cơm trưa, Chu Thụy cất đám sổ sách mà cả buổi sáng mình vẫn chưa kiểm được gì ra hồn. Vỗ vỗ hai má để tỉnh táo lại, sau đó bắt tay vào làm cơm trưa cho anh Dylan.
Hôm nay Chu Thụy tự mình làm món bò hầm và nước sốt cực ngon chỉ có duy nhất hai phần cho cậu và anh Dylan. Kiểu đối đãi đặc biệt này luôn là thứ để mấy đứa nhân viên lấy ra tiêu khiển, chẳng hạn như không được ăn mà cứ thích hỏi hôm nay anh chủ nấu cho ‘người ấy’ ăn cái gì vậy? Cho em ké miếng được hông? Rồi Chu Thụy sẽ xấu hổ mà cúi gằm đầu lo làm thức ăn, hoặc là xấu hổ lườm người hỏi một cái, sau đó vét sạch chảo cho vào hộp mang đi, không thèm chừa lại chút gì để đám nhân viên nhiều chuyện của mình chấm mút.
Nhóc Lâm thấy cậu lại làm món không có trong thực đơn, cố tình canh me bên cạnh nhưng lúc thò cái muỗng sang vẫn bị Chu Thụy phát giác mà đập một cái vào tay, sau đó giật cái muỗng đi.
“Muốn ăn thì bữa tối anh nấu cho, cái này không được đụng vào!”
Nhóc Lâm chu dài cái mỏ: “Ai mà biết cái anh nấu cho ‘người ấy’ của anh thì bỏ gì vào, còn nấu cho tụi em thì bỏ gì vào chứ! Chắc chắn là của ‘người ấy’ ngon hơn, em muốn ăn thử cái này!” Nói rồi lấy cái muỗng khác muốn thò vào trong hộp cơm.
“Đúng đó!” Những người khác hùa theo.
Chu Thụy vội vàng đậy nắp hộp.
“Không cho! Khách gọi món rồi kìa! Mau làm đi! Anh đi đây!”
Nói rồi liền đi ra khu đỗ xe chuyên dùng để giao hàng của quán, bỏ lại nhóc Lâm cùng đám nhân viên vẫn còn chu dài cái mỏ bên trong.
◌◌◌
“Hôm nay em làm sao vậy? Không khỏe?” Dylan thấy từ lúc Chu Thụy vào đến giờ mặt cứ đỏ bừng bừng. Anh biết da mặt cậu mỏng, đi nắng một chút liền đỏ nên không nghĩ nhiều, nhưng ngồi cùng anh một lúc rồi mà màu đỏ có xu thế càng lúc càng đậm. Mùi máu thơm ngọt bên dưới làn da cậu dường như tỏa ra bay khắp phòng, làm anh xao động không thôi, nhịn không được mà hỏi.
Chu Thụy vừa lén nhìn anh một cái, nghe vậy liền hoảng hốt lắc đầu: “Dạ không có.”
Dylan nhíu mày, bỏ đôi đũa xuống, vươn tay áp lên trán cậu. Nhưng bây giờ Chu Thụy mẫn cảm lắm, lý do khiến cậu đỏ mặt cả buổi là vì giấc mơ ướt át chịu không nổi kia, bối cảnh trong mơ còn là chính căn phòng này, cậu bị anh đè trên bàn làm việc mà ưm ưm a a, giấy tờ bị cậu làm rơi loạn khắp nơi, cảnh tượng dâm mỹ đó lờn vờn trong đầu cậu từ sáng đến giờ. Lúc này còn phải đối mặt với anh tại nơi này, làm sao cậu không nghĩ loạn cho được?
Khi tay anh vừa chạm vào người, cậu liền không kiềm được mà run một cái, tim như muốn phá banh lồng ngực.
Dylan đương nhiên cảm giác được phản ứng nhỏ này của cậu, không khỏi lo lắng, nhiệt độ vẫn ấm áp bình thường, không có gì lạ, thế nhưng… Anh dùng mu bàn tay sờ sờ má cậu: “Có khó chịu trong người không?”
Chu Thụy lắc đầu, cố gắng bình tĩnh ăn cơm.
Dylan nheo mắt, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh buông tay, tiếp tục cầm đũa lên gắp thức ăn.
Bữa cơm này với Chu Thụy mà nói thật khó để vượt qua. Cậu nhanh chóng ăn rồi ngồi yên lặng một bên chờ anh ăn xong thì dọn dẹp, động tác vội vội vàng vàng khác hẳn thường ngày, bình thường cậu luôn ung dung chậm rãi, thậm chí còn hận không thể kéo dài thời gian tới tận khi anh tan ca.
Dylan vẫn yên lặng nhìn chằm chằm Chu Thụy loay hoay dọn dẹp, ngay lúc cậu chào anh một tiếng rồi muốn xoay người bỏ chạy thì đột nhiên vươn đôi tay dài cứng cáp ra ôm lấy eo cậu.
Chu Thụy bất ngờ không kịp phản ứng, bị anh kéo một cái liền ngã lên người anh, lưng đập vào lồng ngực anh, tư thế thành ra Dylan ngồi trên sô pha, Chu Thụy ngồi trên đùi anh.
“Em đang trốn tôi?”
Chu Thụy sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp: “Dạ… dạ không, không có!”
Dylan mới không tin cậu, anh nắm lấy cằm cậu bắt cậu ngửa đầu ra sau nhìn mình: “Cả buổi em luôn tránh tầm mắt tôi.”
Chu Thụy bị bắt thóp, hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh, không dám nhìn vào mắt Dylan, miệng chối: “Em… em không có.”
“Vậy em vừa nhìn đi đâu đó?”
Chu Thụy liền cứng người lại, môi mím chặt, hai mắt đảo một vòng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời dừng lại trên mặt anh.
Dylan hài lòng một chút, vẫn không buông tay, giữ cằm cậu bắt cậu không được xoay đầu đi: “Nói xem có chuyện gì?”
Chu Thụy làm sao dám nói, vừa nghe hỏi lại căng thẳng mà tái phát tật cũ, mắt lại nhìn sang chỗ khác, nhiệt độ hai má bắt đầu gia tăng, máu nóng dồn lên mặt.
Dylan thấy thế tưởng cậu thật sự khó chịu ở đâu mà không dám nói, vội vàng buông tay, xoay người cậu lại, dịu dàng ôm lấy mặt cậu, lo lắng nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang tránh né của cậu: “Nào, nói tôi nghe.”
Tư thế đối diện lần này làm Chu Thụy không thể nhìn đi đâu khác, gương mặt đẹp đến nao lòng của Dylan áp sát cậu choáng hết cả tầm nhìn, cậu có liếc trên liếc dưới, hay liếc trái liếc phải thì đều là gương mặt mà lúc này chỉ cần nhìn một cái là thứ kia kia của cậu liền có khả năng phản ứng.
Mùi hương đặc biệt trên người anh như bao trùm lấy cậu, mỗi một luồng không khí hít vào đều là thứ mùi thơm ngát quyến rũ mà cậu không tài nào miêu tả được. Quả nhiên, Tiểu Thụy Thụy hư hỏng bắt đầu ngóc dậy rồi.
Chu Thụy túng quẫn kẹp chân lại muốn giấu, nhưng tư thế thân mật này khiến cậu vừa cứng lên liền cạ vào bụng người đối diện, còn chưa kịp giấu đã bị phát hiện.
Dylan cười như có như không, dịu dàng hôn lên khóe môi cậu một cái, hai tay chuyển sang ôm lấy eo cậu, kéo cậu ép sát vào người mình làm vật nhỏ đang cương cứng kia dán chặt lên bụng mình: “Thì ra em muốn tôi?”
Muốn cái gì? Chu Thụy chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào trong đó chết dí cho rồi!
Tiếng cười khẽ làm lồng ngực Dylan hơi chấn động, anh nhìn vẻ mặt túng quẫn không biết phải làm sao của cậu mà thích thú không thôi, xấu xa trêu ghẹo: “Hóa ra nãy giờ em đỏ mặt là vì muốn tôi mà không dám nói?”
Chu Thụy xấu hổ muốn chết mà che mặt, không biết phải chối làm sao khi phản ứng cơ thể quá thẳng thừng, lại còn bị đối phương phát hiện.
Dylan gỡ tay Chu Thụy ra, hôn lên mũi cậu một cái, cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng muốn em.”
Cảnh H đã bị cắt.
Ngày hôm đó khi ra về, Dylan muốn đưa tiền cho cậu nhưng cậu nhất quyết không nhận, có ai đi cưa cẩm người ta mà lại lấy tiền cơm không chứ? Không được! Không thể nhận, Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy ôm hộp cơm bỏ chạy ra khỏi văn phòng, tốc độ còn nhanh hơn cả có chó rượt sau lưng chỉ vì sợ Dylan ép cậu nhận tiền.
Buổi chiều Dylan tăng ca, Chu Thụy tiếp tục mang thức ăn đến công ty cho Dylan rồi lại bỏ chạy nhanh như gió.
Nhưng hôm sau, cậu không thể ôm cái ý định ‘bao nuôi’ anh nữa, nhìn gương mặt nghiêm túc ngồi đối diện, cậu lắp bắp: “Em… thật sự không cần mà.”
Dylan thật bó tay với cậu, anh thở dài, đứng dậy bước qua chỗ cậu, ngồi phịch xuống, một tay gác lên lưng ghế sô pha phía sau cậu: “Em như vậy là sao đây? Tiền trả cho em thì phải trả chứ.”
Anh rất hưởng thụ cảm giác cậu tới đưa cơm cho mình, cứ như cô vợ nhỏ chăm lo cho chồng vậy. Nhưng không có nghĩa là anh thực sự muốn ăn đồ của quán cậu mà không trả tiền nha.
“Nếu tôi cứ ăn mãi thì em cũng không nhận tiền mãi sao? Buôn bán như vậy không sợ phá sản hả?”
Chu Thụy ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng cứ như một giây sau cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự. Mà quả thật cậu cũng muốn gật đầu lắm, cậu nguyện như vậy nha, mỗi ngày đưa cơm cho anh, làm cậu cảm thấy mình giống như người yêu của anh vậy, chứ không phải chỉ là bạn tình. Nhưng hình như làm vậy có hơi thái quá, dù sao mối quan hệ giữa anh và cậu cũng đâu thân tới mức đó, anh phân định rạch ròi cũng đúng.
Nghĩ thế, Chu Thụy sụp vai xuống, bộ dạng ủ rũ.
Nhìn cậu như vậy, Dylan thật không nỡ, anh xoa xoa đầu cậu, nói: “Còn nếu… em muốn mời tôi ăn, khi nào tôi rảnh có thể tới nhà em, em nấu cho tôi một bữa. Thế nào?”
Lập tức, Chu Thụy như sống lại, hai mắt tỏa sáng nhìn anh: “Có thể sao? Đến nhà em ấy?”
“Nếu em không phiền.”
“Tất nhiên không phiền.” Chu Thụy lắc đầu như cái trống bỏi, cậu cầu còn không được.
Dylan cũng gật đầu, thành công tìm được cơ hội bén mảng tới nhà ‘con mồi nhỏ’ của mình lần nữa.
“Vậy… vậy khi nào anh rảnh ạ?” Chu Thụy có chút ngại ngùng hỏi.
“Cuối tuần nhé.”
“Vâng!”
Sau đó, Chu Thụy không còn xoắn xuýt việc cưa cẩm người ta mà còn nhận tiền cơm nữa. Mỗi ngày đều vui vẻ chuẩn bị hai phần cơm, một của mình, một của Dylan, mang đến công ty anh. Đúng vậy, theo như anh yêu cầu, cậu cũng mang cơm đến ăn cùng anh luôn.
Đám nhân viên trong quán thấy thế liền biết mùa xuân của anh chủ đến rồi, mỗi ngày đều phải trêu ghẹo cho Chu Thụy đỏ hết mặt mày mới chịu nghiêm túc làm việc.
◌◌◌
“Ưm, a…a… Anh chậm, chậm một chút… A!”
“Làm sao?”
“Đừng mà… em chịu không nổi, ư hư ~” Cậu thanh niên toàn thân đỏ ửng, bên dưới không ngừng bị va chạm, lực độ và tốc độ mãnh liệt tới mức tiếng nước vang lên liên hồi.
Người đàn ông đè chặt hai chân cậu thành hình chữ M trên bàn làm việc, vừa thúc đẩy vừa cúi đầu nhìn nơi giao hợp của hai người, côn thịt đỏ tím không ngừng ra ra vào vào kéo theo thứ chất lỏng trong suốt không biết tên, nếp nhăn của hậu huyệt căng ra hết cỡ, nơi đáng yêu này đã bị anh chà đạp mà biến thành màu đỏ, nhìn qua vô cùng ngon mắt.
“A! Anh, cho em bắn! Hức… cho em bắn đi mà!” Cậu thanh niên dường như đã tới cực hạn, chịu không nổi mà nức nở cầu xin, hai tay khua loạn trên không như muốn bấu víu vào thứ gì đó.
Người đàn ông bên trên nhíu mày, nắm lấy tay cậu, thở ồ ồ: “Một chút nữa, chờ tôi cùng đến.”
Sau vài chục cú va chạm mãnh liệt, người đàn ông bên trên rốt cuộc gầm nhẹ, côn thịt chôn vùi trong nơi mềm mại kia giật giật vài cái liền phun trào tinh hoa, cùng lúc đó tay người nọ cũng tháo chiếc cà vạt đang buộc chặt gốc dương vật của cậu thanh niên.
“Ư~” Cậu thanh niên rốt cuộc cũng được giải thoát, cơn cực khoái xông đến làm cậu cong lưng ưỡn ngực, dương vật nhỏ hồng nảy mạnh rồi cũng bắn ra dòng tinh dịch trắng đục đặc sệt…
“A!!!” Chu Thụy giật mình một cái mở choàng mắt, dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng không biết là do nhiệt độ không chỉnh đủ thấp hay vì giấc mơ ướt át vừa rồi mà trên trán lại lấm tấm mồ hôi.
Chu Thụy giương mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định đây đúng là phòng mình thì thở phào một hơi, rồi lại nhịn không được mà xấu hổ không thôi.
Tại sao lại mơ thấy mình làm ‘chuyện đó đó’ với anh Dylan tại văn phòng anh ấy chứ?!?! Mình đói khát tới vậy sao?
Mặt Chu Thụy đỏ bừng khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cảm giác khô nóng lan ra toàn thân, mà ở đũng quần thì lạnh ngắt, rõ ràng là do thứ chất lỏng nào đó đã lạnh đi.
Chu Thụy ảo não không thôi, nhớ lại mấy ngày trước là cuối tuần, theo hẹn mà mời anh Dylan đến nhà mình dùng bữa. Hôm đó cậu đóng cửa quán sớm, cho mấy đứa nhân viên nghỉ làm buổi tối, cùng nhau ăn uống một trận no nê.
Đây có thể xem như một bữa tiệc nhỏ mà cậu chiêu đãi mọi người, tất nhiên đối tượng trọng điểm chính là Dylan. Lúc Dylan xuất hiện liền rước lấy một trận huýt sáo trêu chọc làm cậu ngại muốn chết.
Bàn tiệc do đích thân cậu chuẩn bị cả một buổi chiều, lúc bày ra mấy đứa nhân viên không ngừng khoa trương kể lể việc cậu dốc tâm dốc sức thế nào mà nấu ăn, còn không cho bọn họ chen chân vào phụ giúp, thêm mắm thêm muối tới nổi Chu Thụy chỉ muốn lấy băng keo dán miệng bọn họ. Dù nghĩ vậy nhưng cậu cũng nhịn không được mà lén nhìn Dylan, liền bắt gặp nụ cười dịu dàng như nước của anh, không biết có phải cậu ảo giác không nhưng thậm chí cậu còn thấy trong đó một sự thỏa mãn và thích thú, tim muốn chảy ra, lúc ăn lại nghe anh khen ngợi liền cảm thấy mình vất vả một buổi chiều thật đáng giá mà.
Hôm đó cậu và anh Dylan cùng mọi người đánh chén no say, còn uống cả bia nữa, mấy đứa nhân viên trong quán uống hăng máu nhất, sau đó bắt đầu ăn nói linh tinh, cái gì mà cầm tay anh Dylan nói là giao cậu cho anh và hãy chăm sóc cậu thật tốt. Đổi lại là tiếng cười của anh làm cậu chỉ muốn độn thổ.
Lại sau đó, mấy đứa nhóc kia say khướt bắt xe về nhà, còn cậu?
Chu Thụy ngồi trên giường buồn rầu, chẳng lẽ đúng thật là do cậu thiếu thốn quá nên mới mộng xuân? Hôm đó sau khi tan tiệc, cậu và anh hôn môi nồng nhiệt một trận thì tách ra, anh vuốt vuốt tóc cậu rồi chào tạm biệt, sau đó cũng về mất, bỏ lại cậu một mình đứng ngây người trong quán với những mong chờ kích thích hơn.
Bây giờ nghĩ lại mà xấu hổ không thôi, anh Dylan rõ ràng chỉ ôm ý định đến ăn một bữa hết sức đơn thuần chứ không phải ăn cái kiểu-mà-ai-cũng-biết-là-kiểu-gì. Thế mà cậu còn tưởng sẽ…
Aizz, không nghĩ nữa, Chu Thụy cảm thấy quả thật mình đã thèm khát tới điên rồi, vừa nhìn thấy anh liền nhịn không được mà nghĩ tới những chuyện người lớn.
Cậu lồm cồm bò dậy chui vào phòng tắm.
Nhưng đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước mát mẻ chảy trên người lại không thể dập tắt cơn khô nóng khó hiểu nọ. Vật nhỏ hồng bên dưới sau khi xuất tinh một lần chưa hoàn toàn mềm xuống lúc này lại nhếch cao. Những hình ảnh kiều diễm nóng bỏng trong mơ cứ hiện lên trong đầu cậu, dáng vẻ người đàn ông quyến rũ với đôi mắt màu gỗ đang thở dốc mà không ngừng đâm thọc cậu cứ lảng vảng không cách nào xua đi được.
Chu Thụy cắn môi, bất đắc dĩ đưa tay xuống vuốt ve nơi đã đứng thẳng.
“Ưm ~”
Tay cậu bắt đầu luật động cao thấp, khoái cảm ùa tới… nhưng…
Chu Thụy nhắm nghiền hai mắt, trán tựa vào vách tường, môi khẽ hé, thì thào: “Anh Dylan…”
Không đủ!! Tay cậu… không đủ!
Chu Thụy siết chặt tay, cố gắng nhớ lại cảm giác khi Dylan vuốt ve mình, tay kia bắt đầu mô phỏng theo cách anh xoa nắn đầu vú mình như thế nào, cách anh gãi nhẹ đỉnh dương vật làm cậu phải giật nảy mình ra sao… Nhưng mà vẫn không đủ! Có cái gì đó không đủ.
Chu Thụy làm đủ trò trong phòng tắm để mình nhanh chóng được giải thoát nhưng cậu vất vả loay hoay cả tiếng mới miễn cưỡng bắn ra được, cảm giác cứ nửa vời, hoàn toàn không sung sướng gì cả.
Chu Thụy mệt mỏi tựa vào tường một lúc mới tiếp tục tắm rửa, cố gắng không nghĩ tới Dylan nữa, trong lòng cậu thầm biết mình tiêu đời rồi. Mà cậu cũng không ngờ thân thể mình lại kỳ cục như vậy, nói thế nào nhỉ? Phản chủ? Đúng! Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình đột nhiên chỉ có thể cảm nhận khoái cảm do người đàn ông kia mang lại. Rõ ràng ngày trước cậu vẫn tự an ủi được mà!
Chu Thụy thở dài, lại đờ đẫn nhìn đi đâu, đầu óc bay lên mây không để ý tới mấy đứa nhân viên đang cười nhạo ông chủ ngồi tương tư không lo làm việc.
“Anh chủ!” Nữ nhân viên phục vụ hay nhiều chuyện vỗ vai cậu một cái làm cậu giật cả mình, vội nghiêng đầu nhìn sang liền thấy cô cười tủm tỉm: “Sắp tới giờ đi đưa cơm rồi kìa. Mau chuẩn bị làm cơm trưa tình yêu cho ‘người ấy’ của mình đi!”
Chu Thụy sửng sốt, sau đó đỏ mặt lườm cô một cái. Cô nhóc phục vụ này là đứa thường xuyên trêu ghẹo cậu nhất.
Cũng đã gần tới giờ cơm trưa, Chu Thụy cất đám sổ sách mà cả buổi sáng mình vẫn chưa kiểm được gì ra hồn. Vỗ vỗ hai má để tỉnh táo lại, sau đó bắt tay vào làm cơm trưa cho anh Dylan.
Hôm nay Chu Thụy tự mình làm món bò hầm và nước sốt cực ngon chỉ có duy nhất hai phần cho cậu và anh Dylan. Kiểu đối đãi đặc biệt này luôn là thứ để mấy đứa nhân viên lấy ra tiêu khiển, chẳng hạn như không được ăn mà cứ thích hỏi hôm nay anh chủ nấu cho ‘người ấy’ ăn cái gì vậy? Cho em ké miếng được hông? Rồi Chu Thụy sẽ xấu hổ mà cúi gằm đầu lo làm thức ăn, hoặc là xấu hổ lườm người hỏi một cái, sau đó vét sạch chảo cho vào hộp mang đi, không thèm chừa lại chút gì để đám nhân viên nhiều chuyện của mình chấm mút.
Nhóc Lâm thấy cậu lại làm món không có trong thực đơn, cố tình canh me bên cạnh nhưng lúc thò cái muỗng sang vẫn bị Chu Thụy phát giác mà đập một cái vào tay, sau đó giật cái muỗng đi.
“Muốn ăn thì bữa tối anh nấu cho, cái này không được đụng vào!”
Nhóc Lâm chu dài cái mỏ: “Ai mà biết cái anh nấu cho ‘người ấy’ của anh thì bỏ gì vào, còn nấu cho tụi em thì bỏ gì vào chứ! Chắc chắn là của ‘người ấy’ ngon hơn, em muốn ăn thử cái này!” Nói rồi lấy cái muỗng khác muốn thò vào trong hộp cơm.
“Đúng đó!” Những người khác hùa theo.
Chu Thụy vội vàng đậy nắp hộp.
“Không cho! Khách gọi món rồi kìa! Mau làm đi! Anh đi đây!”
Nói rồi liền đi ra khu đỗ xe chuyên dùng để giao hàng của quán, bỏ lại nhóc Lâm cùng đám nhân viên vẫn còn chu dài cái mỏ bên trong.
◌◌◌
“Hôm nay em làm sao vậy? Không khỏe?” Dylan thấy từ lúc Chu Thụy vào đến giờ mặt cứ đỏ bừng bừng. Anh biết da mặt cậu mỏng, đi nắng một chút liền đỏ nên không nghĩ nhiều, nhưng ngồi cùng anh một lúc rồi mà màu đỏ có xu thế càng lúc càng đậm. Mùi máu thơm ngọt bên dưới làn da cậu dường như tỏa ra bay khắp phòng, làm anh xao động không thôi, nhịn không được mà hỏi.
Chu Thụy vừa lén nhìn anh một cái, nghe vậy liền hoảng hốt lắc đầu: “Dạ không có.”
Dylan nhíu mày, bỏ đôi đũa xuống, vươn tay áp lên trán cậu. Nhưng bây giờ Chu Thụy mẫn cảm lắm, lý do khiến cậu đỏ mặt cả buổi là vì giấc mơ ướt át chịu không nổi kia, bối cảnh trong mơ còn là chính căn phòng này, cậu bị anh đè trên bàn làm việc mà ưm ưm a a, giấy tờ bị cậu làm rơi loạn khắp nơi, cảnh tượng dâm mỹ đó lờn vờn trong đầu cậu từ sáng đến giờ. Lúc này còn phải đối mặt với anh tại nơi này, làm sao cậu không nghĩ loạn cho được?
Khi tay anh vừa chạm vào người, cậu liền không kiềm được mà run một cái, tim như muốn phá banh lồng ngực.
Dylan đương nhiên cảm giác được phản ứng nhỏ này của cậu, không khỏi lo lắng, nhiệt độ vẫn ấm áp bình thường, không có gì lạ, thế nhưng… Anh dùng mu bàn tay sờ sờ má cậu: “Có khó chịu trong người không?”
Chu Thụy lắc đầu, cố gắng bình tĩnh ăn cơm.
Dylan nheo mắt, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh buông tay, tiếp tục cầm đũa lên gắp thức ăn.
Bữa cơm này với Chu Thụy mà nói thật khó để vượt qua. Cậu nhanh chóng ăn rồi ngồi yên lặng một bên chờ anh ăn xong thì dọn dẹp, động tác vội vội vàng vàng khác hẳn thường ngày, bình thường cậu luôn ung dung chậm rãi, thậm chí còn hận không thể kéo dài thời gian tới tận khi anh tan ca.
Dylan vẫn yên lặng nhìn chằm chằm Chu Thụy loay hoay dọn dẹp, ngay lúc cậu chào anh một tiếng rồi muốn xoay người bỏ chạy thì đột nhiên vươn đôi tay dài cứng cáp ra ôm lấy eo cậu.
Chu Thụy bất ngờ không kịp phản ứng, bị anh kéo một cái liền ngã lên người anh, lưng đập vào lồng ngực anh, tư thế thành ra Dylan ngồi trên sô pha, Chu Thụy ngồi trên đùi anh.
“Em đang trốn tôi?”
Chu Thụy sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp: “Dạ… dạ không, không có!”
Dylan mới không tin cậu, anh nắm lấy cằm cậu bắt cậu ngửa đầu ra sau nhìn mình: “Cả buổi em luôn tránh tầm mắt tôi.”
Chu Thụy bị bắt thóp, hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh, không dám nhìn vào mắt Dylan, miệng chối: “Em… em không có.”
“Vậy em vừa nhìn đi đâu đó?”
Chu Thụy liền cứng người lại, môi mím chặt, hai mắt đảo một vòng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời dừng lại trên mặt anh.
Dylan hài lòng một chút, vẫn không buông tay, giữ cằm cậu bắt cậu không được xoay đầu đi: “Nói xem có chuyện gì?”
Chu Thụy làm sao dám nói, vừa nghe hỏi lại căng thẳng mà tái phát tật cũ, mắt lại nhìn sang chỗ khác, nhiệt độ hai má bắt đầu gia tăng, máu nóng dồn lên mặt.
Dylan thấy thế tưởng cậu thật sự khó chịu ở đâu mà không dám nói, vội vàng buông tay, xoay người cậu lại, dịu dàng ôm lấy mặt cậu, lo lắng nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang tránh né của cậu: “Nào, nói tôi nghe.”
Tư thế đối diện lần này làm Chu Thụy không thể nhìn đi đâu khác, gương mặt đẹp đến nao lòng của Dylan áp sát cậu choáng hết cả tầm nhìn, cậu có liếc trên liếc dưới, hay liếc trái liếc phải thì đều là gương mặt mà lúc này chỉ cần nhìn một cái là thứ kia kia của cậu liền có khả năng phản ứng.
Mùi hương đặc biệt trên người anh như bao trùm lấy cậu, mỗi một luồng không khí hít vào đều là thứ mùi thơm ngát quyến rũ mà cậu không tài nào miêu tả được. Quả nhiên, Tiểu Thụy Thụy hư hỏng bắt đầu ngóc dậy rồi.
Chu Thụy túng quẫn kẹp chân lại muốn giấu, nhưng tư thế thân mật này khiến cậu vừa cứng lên liền cạ vào bụng người đối diện, còn chưa kịp giấu đã bị phát hiện.
Dylan cười như có như không, dịu dàng hôn lên khóe môi cậu một cái, hai tay chuyển sang ôm lấy eo cậu, kéo cậu ép sát vào người mình làm vật nhỏ đang cương cứng kia dán chặt lên bụng mình: “Thì ra em muốn tôi?”
Muốn cái gì? Chu Thụy chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào trong đó chết dí cho rồi!
Tiếng cười khẽ làm lồng ngực Dylan hơi chấn động, anh nhìn vẻ mặt túng quẫn không biết phải làm sao của cậu mà thích thú không thôi, xấu xa trêu ghẹo: “Hóa ra nãy giờ em đỏ mặt là vì muốn tôi mà không dám nói?”
Chu Thụy xấu hổ muốn chết mà che mặt, không biết phải chối làm sao khi phản ứng cơ thể quá thẳng thừng, lại còn bị đối phương phát hiện.
Dylan gỡ tay Chu Thụy ra, hôn lên mũi cậu một cái, cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng muốn em.”
Cảnh H đã bị cắt.
Bình luận truyện