Chương 47: Chương 47
Tề Kiêu đi về phòng mình, lúc đóng cửa lại anh vội
vã lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, Ngư Phu nói tin tức nghe trộm được cho
anh biết.
Rất nhanh, anh nhận được tin nhắn của Nam Nhứ nói:
Anh thấy thế nào.
Ngư Phu nghe trộm được nội dung cuộc điện thoại của
Thái Cách, vẫn chưa tra được số điện thoại của bên còn lại, rất rõ ràng đối
phương là một nhân vật vô cùng cẩn trọng thậm chí rất kín đáo, điện thoại lắp đặt
thiết bị phòng chống theo dõi.
Đại ca của Thái Cách hiển nhiên rất quen thuộc với
Lận Văn Tu, cũng xác định Lận Văn Tu có liên quan lớn với án vũ khí đạn dược
này.
Anh ta là nhân vật gì đây? Lại là một câu đố.
Tề Kiêu trả lời tin nhắn cho Nam Nhứ: Âm thầm quan
sát thay đổi, đợi tin tức của anh.
Nam Nhứ cầm điện thoại, suy nghĩ về mối quan hệ của
Lận Văn Tu và tên tướng quân kia, dựa theo ý nghĩa mặt chữ mà phán đoán, đối
phương hiển nhiên là phòng bị Lận Văn Tu, có thể tránh thì tránh, hoặc có thể
là đang sợ hãi anh ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Kiêu nhận được điện thoại
của Thái Cách, người đã rời đi, nói có chuyện quan trọng cần phải làm, chỉ đành
đi trước một bước.
Anh ta nói liên tiếp mấy câu xin lỗi rồi lại nhờ
anh chuyển lời lại cho Lận tiên sinh, thành thật xin lỗi về việc bản thân không
từ mà biệt.
Tề Kiêu biết Thái Cách sẽ đi, Lận Văn Tu quả nhiên
cho anh bất ngờ, nhưng không phải điều anh muốn.
Bữa sáng anh hẹn Lận Văn Tu cùng nhau đi ăn ở ngay
trên lầu khách sạn.
Nam Nhứ đi theo bên cạnh Lận Văn Tu, cô ngồi ở vị
trí bên cạnh, Tề Kiêu ngồi ở đối diện.
Cô lấy hai lát bánh mì và sữa bò, an tĩnh ngồi đó
ăn.
Tề Kiêu cắn một ngụm bánh mì, vừa nhai vừa nói:
“Anh Lận, anh kinh động đến đại của ca Thái Cách rồi, đối phương là đang kiêng
dè anh đấy.”
Lận Văn Tu trầm tư một lát, anh ta bật cười:
“Không ảnh hưởng đến cậu Kiêu là được.”
“Tôi gấp thay anh đấy.” Anh ghim một miếng thịt bò
viên, nhưng không bỏ vào miệng, chỉ là ghim tới ghim lui, chọc thành cái ổ ong
cũng không ăn.
“Cậu Kiêu, bước tiếp theo chuẩn bị làm gì thế?”
Tề Kiêu hơi ngẩn người đôi chút, không ngờ rằng Lận
Văn Tu lại trực tiếp đến như thế, anh tặc lưỡi, “Không dễ làm, việc tôi muốn
làm đều đã làm xong hết, những việc còn lại không liên quan đến tôi, Anh Lận
anh hiểu rõ điểm này mà.”
Lận Văn Tu không nói gì thêm nữa, anh ta dường như
không hề bất ngờ với việc Thái Cách rời đi, hoặc là, chính là anh ta đã đoán ra
được đối phương là ai.
Nam Nhứ càng thêm lưu ý mỗi hành động của anh ta,
Lận Văn Tu dù cho có kỹ càng, có cẩn trọng đi chăng nữa, nếu như muốn làm việc
gì đó thì nhất định sẽ có chút manh mối lộ ra ngoài.
Hôm đó Tề Kiêu rời đi, Nam Nhứ ở lại bên cạnh Lận
Văn Tu, anh ta không đi.
Lận Văn Tu dặn dò A Cát trông chừng Thái Cách cho
kỹ.
Sau khi A Cát rời đi, Lận Văn Tu lại giống như
ngày thường, gặp những đối tác kinh doanh để bàn chuyện làm ăn.
Lúc Tề Kiêu rời đi, bèn gọi điện thoại cho Thái
Cách, “Anh Thái, hiện tại tôi quay trở về, tôi đã chuyển lời xin lỗi, Lận tiên
sinh không nói gì cả.”
“Cảm ơn cậu Kiêu, chuyện bên này của tôi quá gấp,
bắt buộc phải lập tức rời đi, cậu Kiêu thứ lỗi cho.”
“Anh Thái, anh không định làm mối làm ăn này nữa
à?”
“Cái này, chuyện bên này rất gấp.” Anh ta không thể
cứ nói thẳng ra không làm nữa, anh ta làm trong cái ngành nghề này, nếu như
không làm, nhất định sẽ khiến cho Tề Kiêu nghi ngờ, nếu nói làm, nếu như Lận
Văn Tu hiện tại cần hàng, anh ta cũng không thể không nghe lời của đại ca chỉ
thị.
“Được, tôi hiểu ý của anh Thái, vậy anh Lận sẽ
cùng người khác hợp tác, tôi cũng không nói nhiều lời nữa.”
“Cảm ơn cậu Kiêu, xử lý xong chuyện trên tay, tôi
mời cậu uống rượu.”
“Ha ha, được đó được đó.”
Ngắt điện thoại, Tề Kiêu gửi tin nhắn cho Ngư Phu:
Thái Cách sắp tới không thể nào lộ diện, đường dây này tạm thời đứt đoạn rồi,
trừ phi, giăng lưới bắt cá.
Ngư Phu trả lời tin nhắn: Không đến vạn bất đắc
dĩ, không được đi bước đi này.
Tề Kiêu nghĩ ngợi: Tôi có chút lo lắng về Thái
Cách, mong đừng bị diệt khẩu giống như Miêu Luân.
Ngư Phu: Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng.
Tề Kiêu: Phái người đi trông chừng.
Ngư Phu: Tôi sẽ sắp xếp.
Tề Kiêu quay về đến Tam Giác Vàng, đúng lúc gặp cảnh
người của mình cùng một thế lực khác ác chiến bằng hỏa lực, anh vội vã bảo đàn
em đánh trả.
Anh đột nhiên tham gia vào làm đối phương bị đẩy
lùi rất nhanh, sau đó cũng chạy mất.
Tề Kiêu mệt mỏi ngồi trong đại sảnh của khu nhà
ông Liêu, đầu ngón tay nhéo mi tâm, đàn em xếp thành mấy hàng đứng chính giữa đại
sảnh, đều đang đợi anh lên tiếng.
Bọn họ tưởng rằng việc khiến anh phiền muộn là
tranh đấu với các thế lực khác, thực ra anh đang lo sầu về việc của Thái Cách.
Sau khi dặn dò đàn em tăng cường bố trí, anh xua
xua tay bảo mọi người tản đi hết đi.
Lận Văn Tu, Thái Cách, tướng quân, vũ khí đạn dược,
những thứ này cứ như sợi dây thừng quấn quanh lại với nhau, càng kéo càng rối,
không chút đầu mối.
Trong đêm, Lận Văn Tu và Tề Kiêu gần như đồng thời
nhận được tin tức, người của A Cát và Ngư Phu nhìn thấy có người dẫn Thái Cách
đi.
Lận Văn Tu trả lời A Cát, nói cẩn trọng trông chừng
đó, đừng đánh rắn động cỏ.
Tề Kiêu cũng trả lời Ngư Phu y như vậy, từ sau khi
ông Liêu đi, số lần anh cùng Ngư Phu liên lạc lại càng nhiều hơn.
Ngư Phu trả lời anh: Không rõ đối phương đang có ý
gì, bên đây vẫn đang trông chừng, cậu bên đó cũng phải chú ý chiều hướng.
Mà Nam Nhứ cũng nhận được tin tức của Ngư Phu, cô
biết A Cát đang trông chừng Thái Cách, lúc này Lận Văn Tu nhất định cũng đã nhận
được tin tức.
Cô ngầm cảm thấy Thái Cách sắp xảy ra chuyện,
không hẳn sẽ bị diệt khẩu giống như Miêu Luân, nhưng Thái Cách cũng có khả năng
từ nay biến mất khỏi Tam Giác Vàng, cô chống tay lên trán, hết đường xoay xở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lận Văn Tu nhận được tin
báo từ A Cát, sau khi Thái Cách bị đưa đi, trên đường đổi hai chiếc xe, đi vào
lãnh thổ Miến Điện.
Buổi chiều đi vào một ngọn núi sâu, bên đó là phạm
vi thế lực của dân buôn m4 túy tại Tam Giác Vàng.
Buổi chiều Tề Kiêu nhận được tin tức, nói Thái
Cách bị đưa vào một nơi thuộc phạm vi vũ trang, không cách nào tiếp cận được.
Tề Kiêu biết, đó là phạm vi thế lực của tay buôn m4
túy La Tường.
Đường tuyến này của Thái Cách không được đứt đoạn,
bọn họ phải nghĩ cách tóm được Thái Cách.
Bọn họ bố trí, chuẩn bị đến ngày hành động.
Ngày hôm sau, Ngư Phu nhắn tin đến nói Thái Cách
chạy rồi, còn dẫn theo vài tên đàn em, có thể sắp xảy ra chuyện.
Tề Kiêu vội vã ra ngoài, dặn dò Tang Kiệt xử lý
chuyện kinh doanh, mấy ngày nay anh muốn nghỉ ngơi, không ra khỏi cửa.
Mà một bên khác, Lận Văn Tu cũng đã hành động.
Nam Nhứ lén lút gửi tin nhắn bảo Tề Kiêu rằng anh
ta xuất phát, không chắc là đi đâu, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thái Cách.
Tề Kiêu trả lời: Đã biết.
Lận Văn Tu và anh có cùng một suy nghĩ, đều lo
Thái Cách xảy ra chuyện, bởi khi ấy đầu mối sẽ đứt đoạn.
Xem ra, anh ta cũng không đợi nổi nữa rồi.
Sau hai tiếng đồng hồ, ở một trấn nhỏ tại Miến Điện,
Tề Kiêu gọi điện thoại cho Thái Cách.
Ban đầu Thái Cách không nghe máy, anh gọi thêm hai
lần, bên kia cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại.
“Anh Thái, tôi ở trấn Mộc Lạp.” Anh trực tiếp nói
rõ.
Thái Cách vừa nghe: “Cậu Kiêu, cậu có ý gì?”
“Chuyện này vì tôi mà ra, tôi không thể ngoảnh mặt
làm ngơ.”
“Cậu Kiêu, tôi có thể tin cậu không?”
“Anh tin cũng được, không tin cũng được, hiện tại
anh chỉ có thể tin tôi.”
Thái Cách đã lâm vào tình cảnh được ăn cả ngã về
không, tướng quân bất cứ lúc nào cũng có thể diệt khẩu, anh ta không muốn trở
thành Miêu Luân đàn emi.
Lận Văn Tu đã trở thành tình nghi lớn nhất, anh ta
phát hiện không chỉ có một thế lực đang truy đuổi anh ta.
Tề Kiêu có đáng tin không?
Tề Kiêu không cho ông ta quá nhiều thời gian suy
nghĩ, “Khắp nơi đều là sát thủ, anh hết thời gian rồi.”
Thái Cách nói, “Cậu Kiêu, ai cũng không an toàn,
ai cũng không đáng tin.”
“Không muốn chết, có lẽ anh có thể tin tôi.” Tề
Kiêu nói bằng giọng khẳng định.
Thái Cách còn đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên
tiếng súng, anh ta gào thét bảo đàn em mau đánh trả, mau lái xe xông ra khỏi
vòng bao vây, mà bên này Tề Kiêu nói, “Muốn sống sót thì hãy nghe tôi.”
“Cậu nói đi.” Xung quanh Thái Cách toàn là sát thủ,
anh ta không muốn chết.
“Tôi ở quảng trường Mộc Lạp.”
Mà lúc này, A Cát dẫn theo tinh anh, trực tiếp ngăn
chặn xe của Thái Cách lại, Thái Cách bảo đàn em mau chóng xông qua khỏi đó,
trong tay cầm cây AK bắn loạn.
Tại đó có tổng cộng ba phe cánh, một phe lai lịch
bất minh, một phe khác là người của tướng quân, bản thân kẹp ở chính giữa, anh
ta cắn chặt răng, “Mau đến quảng trưởng Mộc Lạp.”
Mà Thái Cách vốn chưa thoát khỏi vòng bao vây, đàn
em tinh anh mà A Cát dẫn đến, cầm những loại vũ khí tốt nhất, phân công rõ
ràng, vài người giải quyết lính truy kích, ba người đi bắt Thái Cách.
Xe của Thái Cách chưa xông ra khỏi vòng vây là đã
bị A Cát tóm được.
Anh ta hối hận, chi bằng nghe lời của Tề Kiêu sớm
một chút, có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót.
Người đàn ông ở trước mắt là người của Lận Văn Tu,
anh ta thầm nói không ổn, nhưng đã quá muộn, súng đã chĩa lên trán của anh ta,
anh ta chỉ có thể xuống xe, bị người ở trước mắt nhét vào một chiếc xe khác.
A Cát đang nói vào bộ đàm, “Bắt được người rồi,
rút.”
…
Không lâu sau Tề Kiêu nhận được tin tức, Thái Cách
bị A Cát bắt đi, Nam Nhứ vốn chưa truyền bất kỳ tin tức gì đến, anh không cách
nào xác định Lận Văn Tu đang ở đâu, Nam Nhứ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lận Văn
Tu, cô không có tin tức, nhất định là không thoát thân được.
Ngư Phu cũng truyền tin tức đến rất nhanh, thông
báo anh ta đã tìm được vị trí của Lận Văn Tu, bọn họ phải tiến hành bao vây,
chuẩn bị hành động.
Tề Kiêu không thể gặp mặt Lận Văn Tu, anh đi theo
qua đó, ẩn trốn trong góc tối.
Mà lúc này, Nam Nhứ ngồi trên xe của Lận Văn Tu, đợi
A Cát bắt được người rồi sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này.
Ngay sau đó, A Cát báo cáo, người đã bắt được,
đang chạy qua đó.
Theo bố trí của Ngư Phu, chỉ cần Lận Văn Tu và
Thái Cách chạm mặt thì sẽ một phát tóm gọn.
Bọn họ trông chừng chặt chẽ trước sau, vừa đến cổng
một khách sạn, A Cát xuống xe, định dẫn Thái Cách đến xe của Lận Văn Tu thì lúc
này, đột nhiên súng đạn khắp nơi bắn đến đó, bọn họ không cách nào phân biệt được
thân phận của đối phương từ những bộ phục trang bình thường, nhưng với độ tinh
xảo của vũ khí và sức mạnh của hỏa lực, tuyệt đối không phải người bình thường,
mà đạn do đối phương bắn đến rõ ràng không phải muốn lấy mạng của Thái Cách, từ
điểm này có thể đoán ra được đây không phải đại ca của Thái Cách.
Thái Cách muốn bỏ chạy, chắc chắn là vì an toàn cá
nhân bị uy hiếp, sau khi anh ta ngăn chặn đám người kia, mỗi một phát súng đều
là muốn lấy mạng của Thái Cách.
A Uy ngồi ở ghế lái chính, vớ lấy khẩu súng bắn trả,
chân mày Lận Văn Tu nhíu chặt, cảm giác được sự tức giận đang nhen nhóm trong
lòng anh ta.
Nam Nhứ ngồi ở vị trí cách Lận Văn Tu không xa, cô
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đột nhiên trong tiếng súng, cô nghe thấy giọng nói
của Lị Á, cô ấy đang hét A Cát, trên người A Cát trúng đạn, Lị Á xông qua đó đẩy
anh ta vào trong xe, mà những người kia đang vây quanh đến đây, Lận Văn Tu mở lời,
nói rút lui.
Đàn em của Lận Văn Tu có năm người là vệ sĩ cao cấp,
mười người đàn em tháo vát, nhưng cũng khó địch lại quân hỏa bên ta, bọn họ
nhanh chóng rút lui, Tề Kiêu nhìn chiếc xe của Lận Văn Tu rời đi, anh cũng
không cách nào lộ mặt.
Nếu như anh lộ mặt, Nam Nhứ chắc chắn sẽ gặp nguy
hiểm.
Tổ tinh anh đến báo, nói Lận Văn Tu và đàn em chạy
thoát, bọn họ bắt được Thái Cách rồi.
Bắt được Thái Cách, lô vũ khí đạn dược kia lộ đầu
mối, vị tướng quân kia cũng không giữ được.
……
A Cát bị thương nặng, viên đạn xuyên qua xương sườn
dưới ngực, Lị Á dùng băng vải sạch sẽ đè vào chỗ vết thương không để máu chảy
ra ngoài, nước mắt của cô ấy đã làm viền mắt nhòe đi, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng.
Chiếc xe tăng tốc chạy về phía khu vực của bọn họ,
đến một sân viện mà cô chưa từng thấy, bên trong có người chạy ra đón.
Nơi này là bệnh viện tư nhân mà Lận Văn Tu quen
thuộc, bác sĩ vội vã đón người đi, không nói gì nhiều, trực tiếp đẩy vào phòng
phẫu thuật.
Lần đầu tiên Nam Nhứ nhìn thấy sắc mặt của Lận Văn
Tu trầm tối như mây đen thế này, đôi mắt trước giờ luôn mang ý cười ôn hòa của
anh ta giờ đây đang nhìn chằm chằm phương hướng A Cát bị đẩy đi.
Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tản ra từ khắp
người anh ta, không ai dám tiến đến nói một lời, nhiệm vụ thất bại, A Cát bị
thương nặng, Nam Nhứ đi theo anh ta đến một phòng nghỉ ngơi hào hoa, trầm mặc đứng
ở nơi không xa sau lưng anh ta.
Sau hai tiếng đồng hồ, bác sĩ bước ra, “May mắn
viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều, cần chút thời gian
để phục hồi.”
Qua một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hai người
bọn họ, Nam Nhứ nhìn thấy Lận Văn Tu đứng dậy, từng bước từng bước đi đến trước
mặt cô.
Anh ta đứng thẳng trước mặt cô, duỗi tay ra, bàn
tay to lớn tóm lấy cằm của cô, đầu ngón tay dùng sức siết lấy cô, “Cô nói xem,
làm thế nào để cho cậu Kiêu biết mình đã làm sai đây?”
Nam Nhứ không nói gì, đôi mắt bị ép ngước lên nhìn
thẳng vào anh ta.
Anh ta cong cong khóe môi mỏng, ý cười ở đáy mắt lại
lạnh tanh, “Hiện tại nếu như tôi tiết lộ thân phận nội gián của anh ta ra
ngoài, e là cậu Kiêu sẽ không nhìn thấy được ánh sáng ngày mai mất.”
Đôi mắt Nam Nhứ co rút, cô cưỡng ép bản thân mình
bình tĩnh, cô không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận, cho dù nói cái gì
cũng đều là sai.
Lận Văn Tu là một người vô cùng thông minh, cô
chơi không lại anh ta, chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp, cũng là phương thức
đơn giản nhất, im lặng.
“Nam Nhứ, ban đầu cô xuất hiện ở trước mặt tôi,
tôi đã lập tức đoán ra được ý đồ rồi.
Có biết tại sao tôi giữ cô lại không? Tôi muốn biết
thân phận của Tề Kiêu, các người rất cẩn trọng, không hề lộ ra kẽ hở nhiệm vụ.
Nhưng mà Địch Tạp, Đạo Đà, Saila, Anna, sau cùng
là ông Liêu, mỗi một bước cờ của anh ta đều hạ vô cùng tuyệt vời.
Trước kia chỉ là suy đoán, hiện tại xác định rồi.
Những điều này đều không liên quan đến tôi, chỉ
là, anh ta không nên động vào Thái Cách.”
Nam Nhứ càng lúc càng kinh hoảng, cô siết chặt hai
nắm đấm, cảnh cáo bản thân, không được hoảng..
Bình luận truyện