Si Tâm Tuyệt Đối
Chương 17
Đội tuyển bóng rổ của trường bắt đầu tuyển người làm ai nấy vô cùng kích động. Hạ Tiểu Xuyên và Lý Minh đều đến ghi danh.
Đến khi phỏng vấn, Lý Minh kinh ngạc nhận ra rằng tên Khâu Hoàn Vũ đáng ghét lại chính là giám khảo. Khâu Hoàn Vũ thấy hắn cũng không hề tỏ thái độ gì, dường như không hề quen biết. Mặt khác, khi Lý Minh trả lời hắn lại cản trở: “Tôi nhận thấy chúng ta nên thay đổi cách tuyển, cậu thấy sao Lý Minh? Giờ ra sân đấu với tôi, nếu cậu thắng thì đạt.
Những người trong nhóm phỏng vấn đều sững sờ, điều kiện này quá hà khắc. Khâu Hoàn Vũ chính là đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, những thành viên chính thức chưa chắc đã thắng được hắn. Giờ ra điều kiện như vậy khác nào cơ hội cho Lý Minh là con số không?
Các giám khảo khác không nói gì, mắt nhắm mắt mở làm như không hay biết. Cứ thế, Lý Minh và Khâu Hoàn Vũ tiến vào sân bóng. Nơi đây rất gần khu vực phỏng vấn, thành ra ai cũng vây lại theo dõi trận bóng này.
Hạ Tiểu Xuyên giờ đây cũng đã qua được phỏng vấn, hiếu kỳ lại gần đám đông xem có chuyện gì thì thấy Lý Minh và Khâu Hoàn Vũ.
Đối với những người xem trận đấu này mà nói, đây chẳng phải là một cuộc tranh tài thực sự. Khâu Hoàn Vũ không tốn chút sức để qua mặt đối thủ mười trái. Đám người xung quanh chỉ thấy Lý Minh chạy tới chạy lui sau lưng Khâu Hoàn Vũ, bị hắn làm một đống động tác giả như mèo vờn chuột hết sức tức cười.
Lý Minh thể lực yếu, rõ ràng chạy không nổi nữa nhưng vẫn hết sức kiên trì, không muốn bỏ cuộc. Khoảng cách hiện giờ giữa hai người đã lên đến hai mươi trái, trận thế dường như đã ngã ngũ nhưng chưa ai có ý định dừng lại.
Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy trận đấu này không công bằng chút nào, lo lắng cất tiếng gọi Lý Minh.
Lúc này hắn đang cố ngăn không cho Khâu Hoàn Vũ úp rổ, nghe thấy tiếng Hạ Tiểu Xuyên liền quay đầu lại, bóng trong tay lập tức bị Khâu Hoàn Vũ đoạt mất. Rốt cuộc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng chui qua lưới.
Ai cũng cảm thấy trận đấu này nên ngừng lại rồi, chỉ có tên newbie kia vẫn hết sức cố chấp. Khâu Hoàn Vũ cười cợt ôm bóng trước ngực: “Sao, cậu vẫn muốn chơi tiếp à?”
Lý Minh gật đầu, Khâu Hoàn Vũ quăng bóng qua. Không biết vô ý hay cố tình mà lần này bóng bay rất mạnh, Lý Minh đứng không vững liền ngã xuống đất.
Tiếng cười vang rộ lên, Hạ Tiểu Xuyên vội chạy đến hỏi thăm: “Lý Minh cậu có sao không?”rồi đỡ hắn dậy.
Khâu Hoàn Vũ cười cười ra vẻ nhận lỗi: “Hạ Tiểu Xuyên, tôi không có cố ý, ai ngờ đâu cậu ta yếu đến vậy!”
Nói xong giữ vẻ mặt đó quay sang Lý Minh. Không hiểu sao Lý Minh chỉ cảm thấy nụ cười tên này đầy vẻ đùa cợt.
Hạ Tiểu Xuyên căn bản không chú ý Khâu Hoàn Vũ nói gì nãy giờ, nhanh chóng đỡ Lý Minh dậy, quay sang nói: “Không cần so tài làm gì nữa, tôi phải đưa Lý Minh về trước, gặp lại sau nhé.”
Nói xong vội dàng dìu Lý Minh đi, bỏ lại Khâu Hoàn Vũ âm hiểm nhìn theo hai người.
Kết quả là Lý Minh không được vào đội tuyển bóng rổ. Lý do tại sao phải so tài với Khâu Hoàn Vũ cũng nhất quyết không chịu kể cho Hạ Tiểu Xuyên nghe, Hạ Tiểu Xuyên hỏi mãi không được cũng đành gác chuyện này sang một bên.
Tham gia đội bóng rổ rồi Hạ Tiểu Xuyên mới biết thế nào gọi là bận rộn, mỗi ngày đều phải căng cuống họng ra tập hợp xướng rồi chạy sang tập bóng đến tối mịt.
Lý Minh lúc nào cũng đi theo Hạ Tiểu Xuyên, lúc cậu tập bóng thì ngồi một chỗ giữ quần áo hay lấy nước… Nghiễm nhiên trở thành người phục vụ công tác hậu cần…
Những thành viên khác của đội bóng dường như có thành kiến với Lý Minh. Trong mắt họ, hắn dường như chỉ chiếm chỗ ngồi hay khiến người khác chướng mắt. Dù sao Lý Minh cũng chẳng để bụng việc này.
Hôm nay mọi người chơi quá hăng, bóng bay tận ra ngoài, lăn đến chỗ Lý Minh. Hắn chần chừ giây lát, đang định nhặt lên thì tiếng Lưu Uy vọng đến: “Này, cái thằng ‘không nói gì’ kia! Còn thất thần cái gì nữa mà không nhặt bóng cho tao?”
Lý Minh lập tức thu tay lại không nhặt nữa, ngồi xếp lại quần áo giúp Hạ Tiểu Xuyên rồi vẽ tranh, không thèm để ý đến Lưu Uy.
Tên kia bước tới, vừa giằng lấy tập giấy vẽ của Lý Minh vừa nói: “Bảo mày nhặt bóng mà mày điếc à? Cả ngày ngồi choán hết chỗ của bọn tao, giờ nhờ nhiêu đó cũng không làm ư?”
Lý Minh cố gắng giật lại mớ giấy vẽ, nhưng Lưu Uy cố tình trêu tức hắn bằng cách giơ tập vẽ lên cao, lúc thấy hắn sắp lấy được thì lại dịch đi nơi khác, lúc thấy Lý Minh mặt đỏ đến tận mang tai thì vui vẻ cười toáng lên.
Làm vậy vài lần, Lưu Uy thu tập giấy lại, hiếu kỳ lật ra xem rồi quay sang nói với mọi người xung quanh: “Con mẹ nó, toàn là hình vẽ Hạ Tiểu Xuyên! Chậc chậc, chừng này chắc cũng đủ mở triển lãm rồi chứ nhỉ?”
Ai ở xung quanh cũng ngạc nhiên, tên kia nhanh chóng phát cho mỗi người một bức, Có một người thốt lên: “Làm vậy không tốt đâu, dù sao hắn cũng là bạn của Hạ Tiểu Xuyên.”
Lưu Uy hứ một tiếng: “Bạn bè gì! Tao thấy nó chỉ là một thằng tùy tùng không hơn không kém. Suốt ngày lẽo đẽo sau mông Hạ Tiểu Xuyên cứ như vơ bé không bằng. Tới cái rắm chó cũng không có, rõ là thiệt thòi cho Hạ Tiểu Xuyên phải chịu đựng nó.”
Chữ ‘hắn’ vừa thốt ra khỏi miệng thì Lưu Uy đã ăn một đạp đau điếng của Lý Minh. Hắn vốn tự cho rằng Lý Minh không dám phản kháng, không ngờ lại bị đạp cho ngã lăn rồi ăn thêm vài cú đấm như thế này.
Không thể nghĩ nổi tới việc Lý Minh bị chọc lại hung dữ đến chừng này, ai cũng hoảng sợ. May là Hạ Tiểu Xuyên và Khâu Hoàn Vũ đi mua nước về tới mới kéo được cả hai tách ra.
Lưu Uy xách bộ mặt bầm dập về nhà, và Lý Minh cũng chẳng khá hơn là bao. Hạ Tiểu Xuyên hỏi lý do cỡ nào hắn cũng nhất định không nói, chỉ cúi đầu ôm lấy mấy tờ giấy vẽ.
Hạ Tiểu Xuyên vốn đã đoán ra từ sớm là đội bóng có ác cảm với Lý Minh, cậu nhận thấy từ sau nên để hắn ở nhà là hơn. Cứ đi theo chẳng may không để ý đến lại xảy ra sự cố như ngày hôm nay, cậu quả thực không muốn Lý Minh bị thương chút nào. Hạ Tiểu Xuyên cố nghĩ ra lý do nào đó để nói với hắn:
“Lý Minh à, tôi nghĩ sau này những lúc tôi tập bóng cậu không cần phải chờ đâu, tôi sợ…”
Hạ Tiểu Xuyên còn chưa kịp nói hết câu đã ngẩn người, cậu cảm thấy bàn tay đang nắm mình run run, quay lại thì thấy người hắn đang run lên từng chặp, vội tìm chỗ cho hắn ngồi nghỉ, an ủi: “Cậu sao vậy Lý Minh?”
Vài phút sau Lý Minh mới đỡ, rút quyển sổ ra run rẩy viết:
Tôi sẽ giữ đồ, lấy nước, cái gì tôi cũng sẽ làm
Cậu đừng không quan tâm đến tôi như vậy.’
Đến khi phỏng vấn, Lý Minh kinh ngạc nhận ra rằng tên Khâu Hoàn Vũ đáng ghét lại chính là giám khảo. Khâu Hoàn Vũ thấy hắn cũng không hề tỏ thái độ gì, dường như không hề quen biết. Mặt khác, khi Lý Minh trả lời hắn lại cản trở: “Tôi nhận thấy chúng ta nên thay đổi cách tuyển, cậu thấy sao Lý Minh? Giờ ra sân đấu với tôi, nếu cậu thắng thì đạt.
Những người trong nhóm phỏng vấn đều sững sờ, điều kiện này quá hà khắc. Khâu Hoàn Vũ chính là đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, những thành viên chính thức chưa chắc đã thắng được hắn. Giờ ra điều kiện như vậy khác nào cơ hội cho Lý Minh là con số không?
Các giám khảo khác không nói gì, mắt nhắm mắt mở làm như không hay biết. Cứ thế, Lý Minh và Khâu Hoàn Vũ tiến vào sân bóng. Nơi đây rất gần khu vực phỏng vấn, thành ra ai cũng vây lại theo dõi trận bóng này.
Hạ Tiểu Xuyên giờ đây cũng đã qua được phỏng vấn, hiếu kỳ lại gần đám đông xem có chuyện gì thì thấy Lý Minh và Khâu Hoàn Vũ.
Đối với những người xem trận đấu này mà nói, đây chẳng phải là một cuộc tranh tài thực sự. Khâu Hoàn Vũ không tốn chút sức để qua mặt đối thủ mười trái. Đám người xung quanh chỉ thấy Lý Minh chạy tới chạy lui sau lưng Khâu Hoàn Vũ, bị hắn làm một đống động tác giả như mèo vờn chuột hết sức tức cười.
Lý Minh thể lực yếu, rõ ràng chạy không nổi nữa nhưng vẫn hết sức kiên trì, không muốn bỏ cuộc. Khoảng cách hiện giờ giữa hai người đã lên đến hai mươi trái, trận thế dường như đã ngã ngũ nhưng chưa ai có ý định dừng lại.
Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy trận đấu này không công bằng chút nào, lo lắng cất tiếng gọi Lý Minh.
Lúc này hắn đang cố ngăn không cho Khâu Hoàn Vũ úp rổ, nghe thấy tiếng Hạ Tiểu Xuyên liền quay đầu lại, bóng trong tay lập tức bị Khâu Hoàn Vũ đoạt mất. Rốt cuộc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng chui qua lưới.
Ai cũng cảm thấy trận đấu này nên ngừng lại rồi, chỉ có tên newbie kia vẫn hết sức cố chấp. Khâu Hoàn Vũ cười cợt ôm bóng trước ngực: “Sao, cậu vẫn muốn chơi tiếp à?”
Lý Minh gật đầu, Khâu Hoàn Vũ quăng bóng qua. Không biết vô ý hay cố tình mà lần này bóng bay rất mạnh, Lý Minh đứng không vững liền ngã xuống đất.
Tiếng cười vang rộ lên, Hạ Tiểu Xuyên vội chạy đến hỏi thăm: “Lý Minh cậu có sao không?”rồi đỡ hắn dậy.
Khâu Hoàn Vũ cười cười ra vẻ nhận lỗi: “Hạ Tiểu Xuyên, tôi không có cố ý, ai ngờ đâu cậu ta yếu đến vậy!”
Nói xong giữ vẻ mặt đó quay sang Lý Minh. Không hiểu sao Lý Minh chỉ cảm thấy nụ cười tên này đầy vẻ đùa cợt.
Hạ Tiểu Xuyên căn bản không chú ý Khâu Hoàn Vũ nói gì nãy giờ, nhanh chóng đỡ Lý Minh dậy, quay sang nói: “Không cần so tài làm gì nữa, tôi phải đưa Lý Minh về trước, gặp lại sau nhé.”
Nói xong vội dàng dìu Lý Minh đi, bỏ lại Khâu Hoàn Vũ âm hiểm nhìn theo hai người.
Kết quả là Lý Minh không được vào đội tuyển bóng rổ. Lý do tại sao phải so tài với Khâu Hoàn Vũ cũng nhất quyết không chịu kể cho Hạ Tiểu Xuyên nghe, Hạ Tiểu Xuyên hỏi mãi không được cũng đành gác chuyện này sang một bên.
Tham gia đội bóng rổ rồi Hạ Tiểu Xuyên mới biết thế nào gọi là bận rộn, mỗi ngày đều phải căng cuống họng ra tập hợp xướng rồi chạy sang tập bóng đến tối mịt.
Lý Minh lúc nào cũng đi theo Hạ Tiểu Xuyên, lúc cậu tập bóng thì ngồi một chỗ giữ quần áo hay lấy nước… Nghiễm nhiên trở thành người phục vụ công tác hậu cần…
Những thành viên khác của đội bóng dường như có thành kiến với Lý Minh. Trong mắt họ, hắn dường như chỉ chiếm chỗ ngồi hay khiến người khác chướng mắt. Dù sao Lý Minh cũng chẳng để bụng việc này.
Hôm nay mọi người chơi quá hăng, bóng bay tận ra ngoài, lăn đến chỗ Lý Minh. Hắn chần chừ giây lát, đang định nhặt lên thì tiếng Lưu Uy vọng đến: “Này, cái thằng ‘không nói gì’ kia! Còn thất thần cái gì nữa mà không nhặt bóng cho tao?”
Lý Minh lập tức thu tay lại không nhặt nữa, ngồi xếp lại quần áo giúp Hạ Tiểu Xuyên rồi vẽ tranh, không thèm để ý đến Lưu Uy.
Tên kia bước tới, vừa giằng lấy tập giấy vẽ của Lý Minh vừa nói: “Bảo mày nhặt bóng mà mày điếc à? Cả ngày ngồi choán hết chỗ của bọn tao, giờ nhờ nhiêu đó cũng không làm ư?”
Lý Minh cố gắng giật lại mớ giấy vẽ, nhưng Lưu Uy cố tình trêu tức hắn bằng cách giơ tập vẽ lên cao, lúc thấy hắn sắp lấy được thì lại dịch đi nơi khác, lúc thấy Lý Minh mặt đỏ đến tận mang tai thì vui vẻ cười toáng lên.
Làm vậy vài lần, Lưu Uy thu tập giấy lại, hiếu kỳ lật ra xem rồi quay sang nói với mọi người xung quanh: “Con mẹ nó, toàn là hình vẽ Hạ Tiểu Xuyên! Chậc chậc, chừng này chắc cũng đủ mở triển lãm rồi chứ nhỉ?”
Ai ở xung quanh cũng ngạc nhiên, tên kia nhanh chóng phát cho mỗi người một bức, Có một người thốt lên: “Làm vậy không tốt đâu, dù sao hắn cũng là bạn của Hạ Tiểu Xuyên.”
Lưu Uy hứ một tiếng: “Bạn bè gì! Tao thấy nó chỉ là một thằng tùy tùng không hơn không kém. Suốt ngày lẽo đẽo sau mông Hạ Tiểu Xuyên cứ như vơ bé không bằng. Tới cái rắm chó cũng không có, rõ là thiệt thòi cho Hạ Tiểu Xuyên phải chịu đựng nó.”
Chữ ‘hắn’ vừa thốt ra khỏi miệng thì Lưu Uy đã ăn một đạp đau điếng của Lý Minh. Hắn vốn tự cho rằng Lý Minh không dám phản kháng, không ngờ lại bị đạp cho ngã lăn rồi ăn thêm vài cú đấm như thế này.
Không thể nghĩ nổi tới việc Lý Minh bị chọc lại hung dữ đến chừng này, ai cũng hoảng sợ. May là Hạ Tiểu Xuyên và Khâu Hoàn Vũ đi mua nước về tới mới kéo được cả hai tách ra.
Lưu Uy xách bộ mặt bầm dập về nhà, và Lý Minh cũng chẳng khá hơn là bao. Hạ Tiểu Xuyên hỏi lý do cỡ nào hắn cũng nhất định không nói, chỉ cúi đầu ôm lấy mấy tờ giấy vẽ.
Hạ Tiểu Xuyên vốn đã đoán ra từ sớm là đội bóng có ác cảm với Lý Minh, cậu nhận thấy từ sau nên để hắn ở nhà là hơn. Cứ đi theo chẳng may không để ý đến lại xảy ra sự cố như ngày hôm nay, cậu quả thực không muốn Lý Minh bị thương chút nào. Hạ Tiểu Xuyên cố nghĩ ra lý do nào đó để nói với hắn:
“Lý Minh à, tôi nghĩ sau này những lúc tôi tập bóng cậu không cần phải chờ đâu, tôi sợ…”
Hạ Tiểu Xuyên còn chưa kịp nói hết câu đã ngẩn người, cậu cảm thấy bàn tay đang nắm mình run run, quay lại thì thấy người hắn đang run lên từng chặp, vội tìm chỗ cho hắn ngồi nghỉ, an ủi: “Cậu sao vậy Lý Minh?”
Vài phút sau Lý Minh mới đỡ, rút quyển sổ ra run rẩy viết:
Tôi sẽ giữ đồ, lấy nước, cái gì tôi cũng sẽ làm
Cậu đừng không quan tâm đến tôi như vậy.’
Bình luận truyện