Si Tướng Công

Chương 2: Mới quen quan tâm



La Chẩn khẽ cau mày, “Ngươi thường mời người khác uống rượu, tiêu tiền? Còn đi một vòng?”

“Đúng, đúng, đúng, bọn họ nói muốn cùng Chi Tâm làm bằng hữu, Chi Tâm thích bằng hữu, mời bằng hữu uống rượu. Nhưng, nhưng khi Chi Hành vừa xuất hiện, bọn họ đều bỏ chạy hết…”

Mặt La Chẩn nghiêm túc, “Ngươi muốn ta cùng ngươi làm bằng hữu, cũng phải hứa với ta một điều kiện.”

“Điều kiện?”

“Nếu ngươi không hứa với ta, thì bằng hữu này không nên làm.”

Lương Chi Tâm giống như một chú chó lớn, vừa nhảy vừa gật đầu không ngừng, “Hứa, hứa, hứa, hứa, hứa mà! Chi Tâm hứa với Trân nhi! Trân nhi, làm bằng hữu, nhất định phải làm bằng hữu với Chi Tâm nha, Chi Tâm thích ngươi…”

Đứa ngốc này, rốt cuộc có hiểu chữ “Thích” này là không thể tùy tiện nói hay không? “Ngươi sau này, không được tùy tiện mời người khác đến tửu lâu ăn cơm uống rượu nữa.”

“Vậy…”

“Không đồng ý sao?” Mắt đẹp chợt híp lại.

“Hứa mà, hứa mà, hứa mà, hứa mà, nhưng là…”

“Nhưng là như thế nào?”

“Chi Tâm muốn cùng Trân nhi ăn cơm uống rượu, Chi Tâm muốn cùng Trân nhi làm bằng hữu!”

Theo dõi miệng hắn toàn tâm toàn ý xoắn xoắn ngón tay, La Chẩn bật cười, “Đứa ngốc, bạn tốt không nhất định phải ăn cơm uống rượu đâu. Nghe nói Vạn Uyển Thành có rất nhiều nơi vui lắm, ngươi dẫn ta đi xem một chút được không?”

“Được, được. Chi Tâm mang Trân nhi đến Bách Thảo Viên có được không? Chi Hành đang ở đó chế thuốc, nơi đó có thật là nhiều thuốc, rất nhiều thúc thúc bá bá, còn có ca ca tỷ tỷ đều ở nơi đó.”

La Chẩn buồn cười lườm hắn một cái, “Được rồi, đi trước dẫn đường, ồn ào giống như ông cụ non vậy.”

“Hi hi…” Chi Tâm cất bước, nghiêng đầu mê muội nhìn chằm chằm vào người bạn mới xinh đẹp, đôi mắt đen long lánh như thủy tinh, sánh lên những tia sáng rực rỡ.

La Chẩn đỏ ửng cả mặt, hung hăng trừng mắt, “Không cho nhìn!” Tên ngốc tử này, gương mặt đã tuấn tú đến như vậy, lại còn dám nhìn người như thế. Người biết còn nghĩ là tâm hắn tinh khiết như trẻ sơ sinh, không biết được còn tưởng rằng là thiên hạ đệ nhất Hoa Hoa Công Tử rồi.

Chi Tâm bị dọa sợ đến mức liên tục gãi tóc, nhưng đi được một lát, chốc chốc cứ len lén liếc về phía sau. Đợi La Chẩn chuyển mắt sang nhìn hắn, lại vội vã đời mắt đi.

Rồi cứ mãi như thế, len lén liếc, rồi lại len lén dời, vui vẻ không thôi.

Gã Ngốc tử này! La Chẩn lấy quạt che miệng, cố nén cười muốn đau bụng.

Hoàn Tố đi theo phía sau hai người, nhìn trên mặt tiểu thư nở nụ cười, tò mò lại không hiểu. Kể từ bốn năm trước sau khi chuyện kia phát sinh, đã không từng thấy tiểu thư cười vui vẻ như thế? Ừm, công tử ngốc này, cũng rất khả ái nha.

Chợt, Chi Tâm quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa chạy vừa quay đầu lại cẩn thận dặn dò, “Trân nhi đợi một chút, không cho đi nha, chờ Chi Tâm.”

Hửm? La Chẩn khẽ nhăn mày liễu, nhìn hắn chạy đến bên cạnh một ngôi nhà hoang phế, có một chú chó con đang nằm úp sấp trước cửa, lập tức ngồi xổm xuống.

“…………… Bạn nói chủ nhân của bạn đã đi rồi? ……………… Bọn họ tại sao không mang bạn đi theo? …………………Chân của bạn bị gãy? …………….. Vậy bạn cùng Chi Tâm trở về có được không? Trong nhà Chi Tâm có thật là nhiều, thật là nhiều cẩu cẩu cùng miêu miêu ………..Tại sao không đi cùng Chi Tâm? ……..Bạn không phải nói bọn họ không trở lại nữa sao?………..”

La Chẩn khoanh tay, chiếc quạt khẽ tựa vào cằm, mặc dù nghe không rõ tiếng nói, nhưng thấy bộ dáng hắn vừa gật đầu, vừa cau mày, vừa khoát tay, vừa khổ não không thôi, môi lại bất chợt nở một nụ cười, tên ngốc này…

Một hồi lâu, mới thấy Chi Tâm chậm rãi đứng dậy, từ từ đi trở về, mặt có vẻ không vui.

“Thế nào?”

“Bạn ấy không chịu đi cùng Chi Tâm rồi, bạn ấy nói bạn đang đợi chủ nhân của bạn trở lại mang bạn ấy đi, bạn ấy nói tiểu chủ nhân của bạn thích bạn nhất, nhất định sẽ mang bạn đi. Nhưng bạn cũng biết, chủ nhân của bạn dời đến nơi thật là xa thật là xa, sẽ không bao giờ trở lại….. Hu hu hu…… Bạn ấy không đi cùng Chi Tâm, bạn ấy sẽ đói chết nha…… Hu hu hu, bạn ấy thật đáng thương….”

Đợi đã, đợi đã. La Chẩn cầm quạt nâng chiếc cằm hoàn mỹ đến mức làm cho nàng phải ghen tị, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn nước mắt lưng tròng của hắn. “Ngươi nói ‘bạn’, là chỉ con chó kia?”

“Ừ, bạn ấy tên là A Hắc. Bạn nói tiểu chủ nhân của bạn nhất định sẽ trở lại tìm bạn, nhưng bạn lại biết, tiểu chủ nhânkhông về được…. Trân nhi, làm sao bây giờ đây? Bạn ấy không chịu đi cùng Chi Tâm…”

Đợi đã, đợi đã, đợi đã. La Chẩn nặn ra một nụ cười ngọt ngào lộ lúm đồng tiền, “Chi Tâm, ngươi xác định ngươi nói là con Đại cẩu màu đen đó?”

“Đúng, đúng, bạn ấy tên là A Hắc, bạn ấy nói tiểu chủ nhân….”

“Dừng lại!” La Chẩn mở cây quạt ra, che lại hai cánh môi mọng muốn lặp lại những câu nói vừa rồi. “Có hai phương pháp, muốn nghe hay không?”

Chi Tâm nhếch miệng mừng rỡ, “Thật? Trân nhi thật lợi hại, nói mau, nói mau, nói mau, nói mau….”

La Chẩn giả vờ hung dữ nói: “Nói một lần là đủ rồi, ngươi dám lặp lại từ ‘nói mau’ một lần nữa, ta sẽ không kết bạn với ngươi luôn!”

“Á.” Đôi môi đỏ mọng lúc này mím lại thật chặt, mắt to chơm chớp, lông mi thật dài run rẩy không thôi, hình dáng so với chú chó con nằm ở cạnh cửa còn đáng thương hơn, lại càng dễ thương hơn rất nhiều.

“Phương pháp thứ nhất, ngươi phân phó gia nhân trong nhà mỗi ngày đem thức ăn đến đây cho con chó này, như vậy, nó sẽ không bị đói chết.”

“Ừ.” – Đôi môi đỏ mọng vẫn mím lại thật chặt, nhưng đôi mắt đen bóng giống như đang nói: “Cách thứ hai, cách thứ hai, cách thứ hai…”

“Thứ hai, ngươi ôm nó trở về… Nó không đồng ý sao?”

“Ừ.” – Mái tóc đen dài như suối nước không ngừng dao động, đầu gật thật mạnh, thật mạnh. Bên trong mắt lại như đang nói: “Trân nhi thật là lợi hại, thật là lợi hại, thật là lợi hại….”

Làm ơn đi, đây là tự ngươi nói mới vừa rồi mà, ngốc thật. La Chẩn nén cười. “Ngươi ôm nó đi, nói cho nó biết, ngươi sẽ vẽ lại một bảng hiệu lại ở nơi này nói cho tiểu chủ nhân nó biết nó đang ở đâu, một khi tiểu chủ nhân trở lại, sẽ biết chỗ để dẫn nó về…”

Trời ạ! Tiểu nha đầu Hoàn Tố ngửa mặt nhìn trời:

Đây là Đại tiểu thư khôn khéo thông tuệ của mình đây sao? Tại sao lại nghe theo lời nói ngốc nghếch của vị công tử khờ dại này? Chuyện này nếu để cho lão gia phu nhân cùng nhị vị tiểu thư nhìn thấy, sợ là phải đồng loạt té xỉu thôi?

“Đúng nha, Trân nhi thật thông minh, Trân nhi thật thôngminh nha…” Đôi môi đỏ mọng đột nhiên mím lại thật chặt, ngưng bặt, dưới ánh mắt nghiêm túc trong veo của La Chẩn, chỉ đành phải dùng mắt để biểu lộ lời nói tận đáy lòng mà không thể thốt thành lời. Rồi quay đầu chạy về trước cửa kia cúi người, “A Hắc, Trân nhi thật thông minh nha…”

Kết quả, trên đường phố Vạn Uyển Thành, xuất hiện một cảnh tượng thật lạ lùng:

Một thiếu niên xinh đẹp mặc y phục rực rỡ sang trọng, ôm một chú chó bẩn thỉu bị thương ở chân mặt mày hớn hở xoải chân đi về phía trước. Một vị thư sinh mặc y phục màu trắng thanh lệ khẽ lay động chiếc quạt cùng tiêu đồng tuấn tú, sóng vai ở phía sau.

“Công tử, ngài thật sự muốn làm bạn cùng vị công tử ngốc này?” Hoàn Tố hỏi.

“Có gì không thể?”

“Nhưng…”

“Hoàn Tố, ngươi ở La gia đã lâu, thường thấy người La gia khôn khéo, cũng chứng kiến biết bao gương mặt khôn khéo của những khách hàng, nhưng ngươi có từng nhìn thấy ai tinh khiết thánh thiện như thế này chưa?

Hắn có thể nhạy bén phát giác người khác đối với hắn là thật tâm hay là giả ý, nếu hắn muốn, hắn có thể lựa chọn chính xác người thực sự tốt với mình để kết bạn. Nhưng trên đời này, người tốt thật lòng với hắn quá ít, hắn quá tịch mịch, quá muốn kết giao bạn bè, cho nên cam tâm bị lừa gạt, chỉ vì muốn vui vẻ trong phút chốc. Mới vừa rồi, hắn và ta nói chuyện với nhau hơn nửa ngày, nhưng không có để ý đến ngươi, là bởi vì ngươi mặt nhăn mày nhó khiến cho hắn biết, hắn không được ngươi hoan nghênh.”

“Tiểu thư?” Hoàn Tố có chút run sợ, giọng nói của tiểu thư thật ôn nhu, vẻ mặt thật xinh đẹp ngọt ngào bởi vì… Vì vị công tử ngốc đó sao?

***

“Đại ca, sao huynh đến đây?”

Bên trong đình, sâu trong Bách Thảo Viên, Lương Chi Hành đang cầm chày giã dược thảo. Ngẩng đầu, thấy huynh trưởng ôm Đại cẩu tiến vào, trên gương mặt thoáng chốc hiện lên một tia ấm áp.

“Hi hi, Chi Tâm đến tìm Chi Hành, Chi Hành có bận lắm không?”

“Chi Hành không bận, tới bên này ngồi đi.” Lương Chi Hành từ trong tay áo lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán Chi Tâm, “Đại ca đến tìm Chi Hành muốn cùng nhau ăn cơm sao?”

“Ừm, nhưng, Chi Tâm có bạn mới muốn giới thiệu cho Chi Hành nè.”

“Bạn mới?” một tia sáng lạnh lướt qua đáy mắt, thoáng chốc phục hồi như cũ, cười nhạt một tiếng, “Đại ca lại quen bạn mới sao?”

“Trân nhi, Trân nhi mau tới bên này… Chi Hành…” Vẫy tay không ngừng, nhớ lại Đại cẩu trong ngực. “A, Chi Hành, ngươi giúp A Hắc trị thương đi, chân nó bị thương lâu rồi nha…”

“Vâng.” Lương Chi Hành nhận lấy, đặt lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng kiểm tra vết thương trên chân chú chó kia, “Bạn mới của Đại ca ở đâu?” – Lần này, nên cho vị bằng hữu đó ăn Dương Tâm thảo, hay Cửu bộ điên đây nhỉ (*)?

(*Cỏ ngứa và thuốc chín bước điên)

Chi Tâm không biết trong lòng Chi Hành đang âm thầm tính toán, tinh thần hắn hăng hái hẳn lên. “Trân nhi!” Thùng thùng chạy đến trước mặt La Chẩn, “Trân nhi…..”

La Chẩn đang ngồi xổm dưới đất quan sát một bụi dược thảo, phiến lá này màu xanh như ngọc bích, hoa có hình dáng như nắm tay… Trong đầu suy tư, nên dùng loại chỉ nào để thêu đây, và bắt đầu hạ mũi kim từ đâu nhỉ? Tay… Hửm? Trong tay mình khi nào thì thêm một cái tay khác vậy?

“Trân nhi à…” Chi Tâm cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, khẽ xoa nắn, tràn đầy tò mò, “Tay của Trân nhi thật nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với tay của Chi Tâm.”

Tên… Tên ngốc tử này! Gò má La Chẩn bất chợt đỏ ửng, rút tay lại, nghiêm mặt, “Ngươi đang làm cái gì?”

“… Trân nhi sao vậy?” Trân nhi tức giận sao?

“Ta…” Nhìn thẳng vào đôi mắt đen lóng lánh như ngọc đó, La Chẩn lúc này vô lực, tại sao mình lại cùng tên ngốc tử này so đo? “Ngươi gọi ta làm cái gì?” Aizz… Mắt thấy tay của mình lại bị hắn kéo, La Chẩn cũng chỉ mặc kệ vậy. Nếu không, chẳng lẽ phải bắt nạt một tiểu hài tử sao?

“Chi Hành Chi Hành, Trân nhi tới, Trân nhi tới. Trân nhi, Trân nhi, đây là Chi Hành, đây là….. Nói một lần là đủ rồi nhỉ?” Nghẹo đầu, mím môi lại thật chặt.

La Chẩn nín cười lắc đầu: Tên ngốc này, Tại sao lại dễ thương như vậy…

Lương Chi Hành hơi ngơ ngẩn. Hắn không nghĩ tới, “Bạn mới” của Chi Tâm, lại là nhân vật nhã nhặn phong nhã như thế.

Bởi vì tính tình thuần khiết thiện lương đó của Chi Tâm, và cũng bởi gì gia thế hiển hách của Lương gia, có quá nhiều người muốn lợi dụng Chi Tâm, hoặc đến gần Lương gia thu lợi, hoặc lường gạt tiền tài, nhưng bất kể là động cơ nào, kết quả đều là Chi Tâm bị tổn thương.

Nhưng người này, ăn mặc lịch sự tao nhã biết ngay xuất thân không giàu cũng thuộc hàng quý phái, vật treo trang trí nơi chuôi quạt đó, là Lam Điền Ngọc cực phẩm trong cực phẩm.

Người như vậy, nếu đến gần vì muốn lợi dụng Chi Tâm, không khỏi quá phí công sao. Huống chi, người này mặc dù giữa hai lông mày ẩn chứa sự khôn khéo, nhưng mày thẳng mắt trong, thanh tú nhã nhặn thật không giống hạng người mang lòng dạ bỉ ổi.

“Tại hạ Lương Chi Hành, xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”

La Chẩn chưa kịp đáp, Chi Tâm đã ở bên cạnh kêu to, “Trân nhi, Trân nhi, Chi Hành, gọi là Trân nhi nha.”

“… Trân công tử?”

La Chẩn cười nhẹ, “Xưng hô thế nào cũng được, tên bất quá chỉ là một danh hiệu mà thôi.”

“Nhưng Chi Tâm thấy gọi Trân nhi rất dễ nghe nha.”

“Được rồi.” La Chẩn lườm hắn một cái, “Xem ngươi đầu đầy mồ hôi, còn không đi rửa mặt đi?”

“A, hi hi…” Chi Tâm mặc dù lên tiếng, nhưng vẫn đứng thẳng không đi, nghiêng đầu ngắm nàng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười ngọt ngào.

La Chẩn vừa quẫn vừa tức, mắt đẹp trợn trừng, “Còn không đi!”

“A.” Chi Tâm vội vàng chạy đi, ngoan ngoãn đến chậu nước bên hiên nhà, vốc nước lên rửa mặt.

“Đợi đã.” La Chẩn cau mày, lấy ra khăn thêu bên trong tay áo đưa cho hắn. “Lau mồ hôi cho sạch rồi hãy rửa.”

“A, được…”

Trong mắt của Lương Chi Hành khẽ kinh ngạc. Hắn luôn nghĩ khả năng bản thân nhận biết người khác không hề kém, nhưng giữa đại ca cùng người này, có một sức mạnh vô hình gì đó thật kì lạ, khiến cho hắn khó có thể nói thành lời.

Đại ca đối với ai cũng rất tốt, nhưng chưa bao giờ thấy hắn cười đến vui vẻ tự đáy lòng như thế ngoài mình. Mà người này đối với đại ca… “Trân công tử, mời ngồi. Trà Long Tĩnh cùng Mao Tiêm, Trân công tử thích uống cái gì?”

“Trà Long Tĩnh.” La Chẩn vén áo ngồi xuống, hướng Lương Chi Hành cười nhẹ. Sau đó, đưa mắt nhìn bốn phía. Xung quanh trồng đủ các loại dược thảo, mùi thơm ngát mũi, hòa mình vào trong mùi hương thơm nức đó, làm người ta tâm thần sảng khoái.

Khẽ phất phơ chiếc quạt, La Chẩn vui vẻ nhàn nhã vô cùng, dĩ nhiên cảm giác được Lương Nhị công tử đang nhìn mình đầy dò xét, nhưng không cho rằng như thế là lỗ mãng. Chỉ riêng việc quan tâm của Chi Hành dành cho Chi Tâm xuất phát từ tận tâm hồn, cũng đủ để nàng không có gì cần phải lo lắng. Dạng người như thế này, ý thức muốn bảo vệ cực mạnh với tất cả những thứ thuộc về mình. Còn đối với vật không hề có liên quan thì trở nên vô hại.

“Chi Hành, A Hắc trị xong chưa?” Chi Tâm đứng trước chú chó đang nằm ngoan ngoãn bên trong lồng sắt, lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái chân trái đang băng bó của nó.

“Nó là vết thương cũ, bởi vì chữa trị lầm dẫn đến bị dị tật, đệ đánh gãy chân của nó lần nữa, sau đó thoa thuốc vào, một tháng sau, nhất định sẽ vui vẻ chạy nhảy giống như trước.”

“Chi Hành thật lợi hại… A Hắc, rất đau có phải không?… Nhưng, Chi Hành là vì ngươi mạnh khỏe mà, ngươi ngoan ngoãn đừng động đậy, sẽ mau khỏi hơn nha, A Hoa A Bạch trong nhà Chi Tâm đều chữa trị như vậy đó…”

La Chẩn cau mày, “Ngươi lại bò trên mặt đất, hơi đất sẽ làm ngươi bị bệnh đó, mau dậy đi.”

“A.” Chi Tâm vội vàng bò dậy, ôm lấy chậu hoa vào lòng nhảy vào, “Trân nhi Trân nhi, ngươi mau nhìn xem, đây là Chi Tâm trồng đó. Lúc Chi Tâm đi ra bên ngoài thành chơi, bạn ấy bảo Chi Tâm mang bạn ấy trở về. Chi Tâm gọi bạn là Tiểu Hoàng, nhưng bạn không thích, bạn nói bạn tên là…. Này, Tiểu Hoàng bạn tên gì vậy?… À, Thu Hồn thảo, bạn ấy nói bạn ấy có thể đem hồn người thu hồi lại.”

Một thân cây thô ráp xù xì thân to khoảng một ngón tay, chìa ra những phiến lá xanh biếc… La Chẩn nhíu mày: “Sao ngươi lại gọi nó là Tiểu Hoàng?”

“Bởi vì lúc Chi Tâm nhìn thấy bạn ấy, bạn ấy trổ ra một đóa hoa nhỏ màu vàng nha. Tiểu Hoàng nói, khi đóa hoa vàng kia nở rộ, là lúc những phiến lá của nó có thể thu hồn người.”

Lời nói kì lạ của hắn, La Chẩn tự động bỏ ngoài tai, chẳng qua là cười nói: “Mặt của ngươi lại bẩn nữa rồi, vào trong rửa lại đi.”

“A a!” Chi Tâm nhấc chân chạy đi, “Tiểu Hoàng, đều tại bạn nha.”

Lương Chi Hành ngắm nhìn vị “Trân công tử” cùng huynh trưởng trao đổi, ánh sáng trong mắt càng thêm thâm trầm, “Trân công tử, các hạ đối với đại ca của tại hạ, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Thật thẳng thắn. “Theo các hạ thấy, tại hạ đối với lệnh huynh có ý đồ gì?”

“Tại hạ cũng không rõ.” Lương Chi Hành lạnh lùng nói: “Nhưng tại hạ nhìn ra được, các hạ không phải là giống như những tên lường gạt thông thường cho nên, lúc các hạ gạt người, thủ đoạn tất nhiên so với bọn kia sẽ tinh xảo hơn nhiều.”

Tinh xảo? Vị Lương Nhị công tử này, người thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng khi dùng từ ngược lại rất thú vị.

“Đại ca tại hạ mỗi khi quen biết một ai, đều thật lòng dùng tâm để đối đãi. Nhưng huynh ấy cũng không phải không biết những người đó không có ý tốt gì với huynh ấy, cho nên đến cuối cùng mặc dù bị tổn thương, nhưng cũng cực kì nhanh chóng vượt qua. Chỉ có một lần, huynh ấy cứu về một con khỉ bị người ta đánh hấp hối, thật lòng thật dạ chăm sóc con khỉ đó. Con khỉ đó cũng vô cùng ỷ lại, thân thiết với huynhấy nửa bước không thể rời đi. Không ngờ rằng, sau khi con khỉ kia khỏi bệnh hung hăng cắn huynh ấy một ngụm rồi trốn thoát. Sau đó, khoảng một tháng hầu như đại ca không hề bước ra khỏi cửa phòng. Sau lần này, đại ca mặc dù sẽ vẫn lành vết thương sống tốt như cũ, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ đi xem xiếc khỉ mà huynh ấy thích nhất nữa.”

Cho nên, sợ nàng cũng giống con khỉ chết tiệt kia sao? La Chẩn nhíu mày.

Trên đường trở về khách điếm, La Chẩn hồi tưởng lại lời cảnh cáo của Lương Chi Hành, mỉm cười.

“Trân công tử, tại hạ nhìn ra được, đại ca rất thích công tử, cho nên, ta cũng không cản các hạ đến gần đại ca. Nhưng nếu công tử để cho tại hạ biết, ngươi lợi dụng đại ca thích làm tổn thương huynh ấy, tại hạ nhất định sẽ để cho công tử hối hận vì đã làm người.”

Lương Chi Hành này… Rất tốt đây, không biết sánh đôi với Đoạn nhi, có đủ tư cách hay không? Lạnh lẽo và nóng nảy, một tĩnh lặng và một náo nhiệt, rất thú vị, phải không?

“Công tử, ngài đang suy nghĩ gì, lại cười thế?” Hoàn Tố hỏi.

“Không có, hôm nay chơi suốt một ngày, ngủ sớm một chút thôi.”

La Chẩn vào phòng, sau khi tẩy rửa sạch sẽ, buông màn che. Nhưng mới nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú không sao tả xiết nhưng lại ngây ngô vẫn luôn như ẩn như hiện trước mắt mình. “Hừ, dám quấy rầy giấc ngủ của ta, đánh tên ngốc nhà ngươi nè.” Nàng nhẹ lẩm bẩm, sau đó phất tay một cái, dường như nhìn thấy cái ót của hắn bị nàng đánh trúng, nhăn mặt mếu máo, dáng vẻ ủy khuất không chịu nổi, bất chợt bật cười.

“A, đau!” Cùng lúc đó, Chi Tâm đang nhắm mắt lại liều mạng nhớ đến người bạn mới của mình, xoa cái ót ngồi dậy: “Trân nhi hư, đánh Chi Tâm, Chi Tâm đau nha.” Nhưng vẫn thật là nhớ Trân nhi nha, sáng sớm ngày mai, sẽ đi tìm Trân nhi, hi hi…..

Đêm nay Lương Chi Tâm, La Chẩn, đều ngủ thật ngon.

***

“Thưa công tử, ngoài cửa có người tìm ngài.” Tiểu nhị quán trọ bưng nước rửa mặt lên, vội bẩm báo.

Tên ngốc tử này, đến sớm vậy sao? La Chẩn thong thả rửa mặt súc miệng xong, chậm rãi bước xuống lầu.

“La công tử, chào buổi sáng.”

Không phải là Lương Chi Tâm!! La Chẩn nhìn chằm chằm vào người này, có mấy phần quen mặt, nhưng nàng nhớ, mình và hắn cũng không từng đối điện thẳng nhau.

“La công tử, các hạ khẳng định là không biết tại hạ. Hôm đó các hạ đến phủ, tại hạ đang cùng mấy bằng hữu đang ngâm thơ vẽ tranh, bỏ lỡ cơ hội làm quen cùng La công tử, tại hạ đã vạn phần tiếc nuối.”

La Chẩn nhẹ nhăn mày liễu, vẫn không nói lời nào.

Người nọ thấy mình nói thật cao hứng, đối phương lại không hề đáp trả. “A, xin lỗi xin lỗi, tại hạ nhất thời cao hứng, quên tự giới thiệu, tại hạ là Phùng Mạnh Thường, gia phụ là Phùng Tử Lăng….”

“Thì ra là Phùng công tử.” Nàng chắp tay nói, tựa như nghe được tiếng cười khẽ của Hoàn Tố ở phía sau lưng. Nha đầu kia lại nghĩ đến bức họa mà Phùng công tử vẽ không bằng một chữ viết tùy tiện của Đoạn nhi rồi. Lên tiếng bảo. “Mời ngồi.”

Phùng Mạnh Thường quả không phụ danh tiếng của hắn, chưa ngồi vững vàng, tức thì lại nhiệt tình mười phần nói: “Tính tại hạ thích giao lưu rộng rãi, thích nhất kết giao bằng hữu ngũ hồ tứ hải, hơn nữa nhân vật phong nhã tài trí như La công tử đây, chính là tri kỉ mà tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Vị Phùng công tử này, ngày thường cũng có mấy phần đoan chánh, chẳng qua là, tình cách khoa trương thổi phồng quá sự thật của hắn ta làm cho người ta có cảm giác quá nông cạn.

“Gia phụ luôn luôn khen ngợi La công tử. Gia phụ từng nói, khi đến Ngọc Hạ quốc kinh doanh, đã nhờ ơn của La công tử chiếu cố, người trẻ tuổi tài hoa giống như La công tử hiện nay, đúng là hiếm thấy, dặn dò tại hạ nên đến gặp La công tử để được học hỏi nhiều hơn.”

Đến Ngọc Hạ quốc buôn bán? Như vậy, Phùng lão gia làm sao không nói cho hắn biết, mình chính là một nữ nhân? Nếu như biết nàng là nữ nhân, lại nhiệt tình đến để xin kết giao như thế này, rốt cuộc người này đang có tính toán gì đây?

Không phải là La Chẩn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trong thương trường lăn lộn đã nhiều năm, thấy người nhiều vô số, ít khi nhìn lầm người, duy nhất sai lầm về cách nhìn người, đó là chuyện của bốn năm trước…

“Phùng công tử, tại hạ không theo thương đội trở về nước, là bởi vì tại hạ ở đây còn có vài bằng hữu cần phải thăm viếng, thời gian vô cùng thiếu hụt. Nên phần kết giao này của Phùng công tử, tạm gác lại ngày khác, có duyên ta sẽ bàn tiếp nhé?”

“Bằng hữu? Tại hạ thích nhất bằng hữu, bằng hữu của La công tử chính là bằng hữu của tại hạ, tại hạ là dân sành sỏi đầu sỏ ở đất nước này, rất vui lòng đưa La công tử đi tìm bạn tốt…”

Có người sẽ dùng từ “Đầu sỏ” để tự xưng sao? Bằng chứng lớn của sự vô học có lẽ cũng chỉ như thế này. Chỉ có những kẻ dốt nát mới có thể ăn nói như vậy mà thôi.

La Chẩn có thể kết luận, đối phương tất nhiên có ý định không lành mạnh. Mắt của người này, cứ di chuyển từ mặt mình xuống gáy, sau đó di chuyển thằng xuống ngực, thái độ vô sỉ thể hiện rất rõ ràng.

“Công tử, ngày nào đó hẹn gặp mặt cùng Lương công tử, nên khởi hành đi thôi.” Nha đầu Hoàn Tố quan sát và hiểu rõ vẻ chán ghét trên mặt của chủ tử, nên bước lên nói: “La công tử muốn đi đâu, tại hạ nguyện làm người đẫn đường, làm tròn trách nhiệm của người bản xứ…”

“Ngại quá, Phùng công tử, công tử nhà ta xưa nay không thích quấy rầy người khác, tấm lòng này của ngài…”

Ai ngờ, Mạnh Thường huynh đang nở nụ cười khả ái, bỗng thấy thư đồng nho nhỏ này vừa lên tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, “Ngươi là thứ gì? Bổn công tử cùng chủ tử nhà ngươi đang nói chuyện ngươi cũng đám tùy tiện trả lời, không biết phép tắc!”

“Đúng là như thế đấy, Phùng công tử.” La Chẩn cầm quạt ngăn Hoàn Tố lại. “Nhà của tại hạ đúng là không có quá nhiều phép tắc, không phân chia chủ hay tớ. Nhất là người này, ta đối đãi như đệ đệ ruột thịt của mình, có chỗ nào mạo phạm công tử, xin lượng thứ cho.”

“Vậy…” Phùng Mạnh Thường cứng lưỡi, vẻ mặt tràn đầy nét khó chịu.

La Chẩn vừa định hao phí thêm vài lời để đuổi hắn đi, lại bị người ngoài cửa đột nhiên chạy vào cắt đứt. “Trân nhi, Chi Tâm đã tới trễ. Chi Tâm đêm qua mơ thấy Trân nhi, không muốn tỉnh lại, ngay cả bánh bao mà Chi Tâm thích ăn nhất cũng không ăn liền chạy đến đây để tìm Trân nhi đó…”

Ngốc tử này! Sao ở giữa ban ngày ban mặt thế này, lại ôm lấy nàng như vậy? “Buông tay.”

Nhưng đầu tóc mềm mượt của người nào đó không ngừng dụi dụi vào bên vai của nàng, cọ rồi lại cọ, “Trân nhi, Chi Tâm…”

“Buông tay!” Nàng vung quạt, gõ một cái vào ót hắn.

“Hu hu, Trân nhi, đêm qua ngươi cũng đánh Chi Tâm như vậy, thật là đau…” Người bị đánh thối lui một bước, đưa tay lên ôm lấy đầu, hai con mắt to chớp chớp, đôi môi đỏ mọng cong lên ai oán.

Ngốc tử này, còn dám làm ra dáng vẻ như ủy khuất lắm vậy với nàng. “Tới thì tới, động tay động chân làm chi?”

“Không thể ôm sao? Nhưng Chi Hành sẽ để cho Chi Tâm ôm…”

Ngốc tử này, nàng là Lương Chi Hành sao? “Chi Hành là Chi Hành, ta là ta…” Ánh mắt của La Chẩn vừa chuyển động, xoay mình thấy bọn họ đã thành mục tiêu cho mọi người bên trong đại sảnh khách điếm này chỉ trích, vội vã phe phẩy chiếc quạt không ngừng, nhanh nhẹn cất bước, “Còn không đi, không phải là muốn dẫn ta đến Đức Lai cư ăn cháo thịt sao?”

“Được, đi ăn cháo, đi ăn cháo, đi ăn… Nói một lần là được rồi?”.

La Chẩn liếc thấy hắn không kịp che miệng, thái độ khờ khạo đáng yêu, buồn cười.

“La công tử, ngươi có ý gì?”

La Chẩn nhăn mày, nhàn nhạt nhìn vị nhân huynh đang ngăn cản trước mặt, hừng hực khí thế hưng sư vấn tội. “Phùng công tử, tại hạ nhất thời thất lễ, quên nói tiếng cáo từ với công tử, xin lượng thứ cho.”

“La công tử, ý các hạ là muốn làm nhục tại hạ sao? Tại hạ có lòng muốn kết giao, tâm hết sức chân thành, các hạ lãnh đạm không quan tâm đến cũng không sao. Hiện tại lại nhiệt tình vui vẻ với một tên ngốc như thế, trước mặt của mọi người là các hạ cố tình làm nhục tại hạ phải không?”

Đối với kẻ không biết tự trọng, nông cạn như thế này, tuy có chán ghét, nhưng không đến nỗi tức giận, giọng điệu lần này của hắn, lại thật sự chọc giận La Chẩn.

“Chi Tâm không phải là ngu ngốc, Chi Tâm không phải là ngu ngốc, Chi Hành nói, tất cả những người nói Chi Tâm ngu ngốc, mới là người ngu xuẩn nhất thế gian này!”

“Tên đần độn này…”

“Nói không hợp, nửa câu nhiều, Phùng công tử, cáo từ.” La Chẩn kéo tên ngốc tử kia, nhanh chóng cất bước. Tên Phùng Mạnh Thường này, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải để cho hắn nếm chút khổ sở mới được.

“Họ La, tên giả mạo công tử kia, cho ngươi mặt mũi nên ngươi không biết xấu hổ có phải không? Lại dám ở trước mặt bổn công tử ta đây giở trò đùa giỡn, bổn công tử há có thể tha cho ngươi!”

La Chẩn nghe hắn ồn ào mắng một tiếng, đột nhiên quay đầu, đã thấy chiếc ghế gỗ đang bay về hướng mình.

“Trân nhi!” Chi Tâm cũng đúng lúc quay đầu, thấy vật bay tới, tay chân nhanh nhẹn, xoay người bảo bọc nàng thật chặt chẽ trong lòng mình, đưa lưng về phía chiếc ghế đang bay đến kia.

Ngốc tử này… La Chẩn còn chưa lên tiếng, Hoàn Tố đứng ở một bên một tay đẩy hai người đang ôm nhau thật chặt, tay còn lại đón lấy chiếc ghế đang bay đến, tiện tay ném trả lại người khởi xướng.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở phía sau, La Chẩn không thèm nhìn đến, nhưng tình trạng trước mắt của mình, thật sự là…

Bởi vì Hoàn Tố sử dụng lực đạo không hề nhỏ, Chi Tâm đang ôm nàng lăn mấy vòng, đợi đến khi lấy lại được thăng bằng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đúng lúc cũng có ai đó đang cúi đầu nhìn nàng, rồi sau đó……

Ở trước cửa khách điếm người đến người đi qua lại nhộn nhịp, mọi người nhìn thấy một màn đó. Từ đó về sau, ở Vạn Uyển Thành không ngừng truyền lưu tình cảnh, hai vị công tử xinh đẹp… Thân mật hôn nhau.

“Trân nhi…”

“Dừng lại!” La Chẩn cầm quạt che lại cánh môi đỏ mỏng manh kia. “Đừng nói nữa!” Tên ngốc tử này, kể từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên ngoài khách điếm đó…. Đương nhiên là ngoài ý muốn!

Lúc chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, gương mặt ngốc tử này, bắt đầu đỏ ửng lan tràn từ trán đến gò má, từ mang tai đến cổ. Dáng vẻ đó của hắn làm cho mặt của nàng cũng bất chợt đỏ ửng theo.

Thật ra thì, nụ hôn đó…. Thực tế, không thể coi là hôn, chẳng qua chỉ là môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó bị nàng lập tức đẩy ra ngay. Nhưng một nụ hôn không thể xem là “Hôn” đó, lại bị ngốc tử này hiểu thành…

“Chi Hành, Chi Tâm đã hôn Trân nhi, Chi Tâm muốn kết hôn với Trân nhi!”

“Nụ Hôn” này vừa mới qua đi, trong lúc mọi người trên đường phố còn ngơ ngác giật mình, hắn lập tức ôm lấy nàng, thẳng đường chạy điên cuồng đến Bách Thảo Viên, há mồm hướng Lương Chi Hành phun lời này ra ngoài.

Khi đó, Lương Chi Hành cũng giống như nàng, đều bị tên ngốc tử này dọa sợ. “Đại, đại ca, huynh đem mọi chuyện nói cho đệ nghe, huynh nói…” Lương Chi Hành lúng ta lúng túng hỏi.

“Huynh đã hôn Trân nhi, huynh muốn cưới Trân nhi!”

“Trân… Trân công tử, đã xảy ra chuyện gì?” Hiếm khi trên vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết này xuất hiện nét “bối rối”.

Ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì… La Chẩn dùng chiếc quạt vỗ nhẹ lên tay của hắn, “Để ta xuống trước.” Tên ngốc này mạnh thật, ôm nàng chạy một quảng đường khá xa, mà không hề đỏ mặt, hơi thở không chút náo loạn, lại còn ôm nàng cứng ngắc như thế.

“Trân nhi…”

Gương mặt thanh tú của La Chẩn tú nghiêm lại, “Để ta xuống!”

“A.” Chi Tâm vạn phần không muốn, thả lỏng tay, vươn tay đến muốn nắm lấy tay của La Chẩn, bị nàng dùng quạt đánh một cái, buồn bã khẽ kêu đau một tiếng.

Nghiêm chỉnh sửa lại y phục cho gọn gàng, La Chẩn hướng Lương Chi Hành thi lễ, “Lương Nhị công tử chớ hiểu lầm, tại hạ vô tình phi lễ với lệnh huynh, chuyện đã xảy ra, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

Lương Chi Hành ho khan một tiếng, hỏi: “Tại hạ có thể được biết, rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn như thế nào hay không?”

Lương Chi Tâm không thể chờ đợi, “Chính là Chi Tâm hôn Trân nhi.”

La Chẩn nhìn hắn chằm chằm, “Đó là chuyện ngoài ý muốn.”

Chi Tâm kêu to, “Không phải là ngoài ý muốn. Chi Tâm nhìn thấy cha hôn mẹ nha, sau đó, cha nói cho Chi Tâm biết, hôn chính là thích, thích mới có thể hôn. Trân nhi hôn Chi Tâm, chính là thích. Chi Tâm cũng thích bị Trân nhi hôn, cũng chính là thích.”

“Khụ, khụ!” – Lương Chi Hành che miệng ho nhẹ, tựa như đang ngắm đám dược thảo xanh mướt bên ngoài kia, đầu khẽ chuyển, mắt khẽ liếc sang hướng khác. Khi quay trở lại, vẫn là khuôn mặt lạnh như núi băng như trước, “Vì vậy, cho nên đại ca nói rằng, đại ca muốn kết hôn với Trân công tử?”

“Ừ.” Chi Tâm gật đầu, liên tục gật đầu, “Chi Hành, đệ nói cho Chi Tâm biết, phải làm sao mới có thể cưới Trân nhi?”

Tên Lương Chi Hành này, rõ ràng là lòng dạ bất lương mà, lại còn nói với huynh trưởng ngốc của hắn rằng:

“Nhờ người mai mối, chuẩn bị sính lễ, những chuyện này huynh đừng bận tâm, đại ca. Nhưng có một chuyện, nhất định phải do huynh đích thân làm mói được.”

“Nói mau, nói mau, Chi Hành nói mau!”

“Huynh nhất định phải được sự đồng ý của Trân công tử, chỉ có Trân công tử gả cho huynh, mới có thể nói đến chuyện kế tiếp.”

“Chi Tâm biết rồi!”

Lương Chi Hành khốn kiếp! La Chẩn ở trong lòng đã đánh mất sự nhã nhặn thanh tú thường ngày, thầm mắng.

Ngay từ đầu nàng đã biết, thân phận nữ nhi của mình sẽ không thể qua được mắt của người hành nghề y như Lương Chi Hành. Nhưng người này, biết rõ tính tình của Chi Tâm một khi xác định chuyện gì, thì sẽ đeo đuổi đến cùng, cho nên xúi giục tên ngốc này mà…

“Trân nhi, Trân nhi, ngươi gả cho ta đi, gả cho ta đi, gả cho ta đi…”

“Dừng lại!”

“Nhưng Chi Tâm nói một lần, Trân nhi sẽ không hứa nha.”

“Ngươi…”

Vấn để căn bản không phải ở chỗ này có được không?

Hai mươi mấy ngày, La Chẩn ở thành Vạn Uyển đi dạo thưởng thức phong cảnh xinh đẹp lạ lùng phong tình ở nước bạn, sông núi, ruộng nương kéo dài liên tiếp nối đuôi nhau đến tận chân trời.

Tiểu nha đầu Hoàn Tố, bởi vì thuở nhỏ trải qua nhiều gian truân, từ trước đến nay đối với công tử phú gia xuất thân đại phú đại quý không hề có thiện cảm.

Mới đầu, nàng cũng đem Lương Chi Tâm quy về nhóm này, thầm nghĩ trong lòng rằng: Những loại người như thế này nếu không có xuất thân giàu có, thì biết làm gì để sinh sống chứ?

Nhưng trải qua chuyện ở khách điếm lần đó Lương Chi Tâm tinh khiết như trẻ sơ sinh, cùng Phùng Mạnh Thường tự xưng là thông minh đó, vừa nhìn qua đã biết sự khác biệt giữa mây trời tinh khiết và vũng bùn nhơ. Hơn nữa những ngày qua, hắn ngày ngày quấn lấy tiểu thư nhà mình “cầu hôn” không thôi, không hề tỏ ra chút mệt mỏi chán nản nào.

Một đôi mắt, đen bóng sáng long lanh, giống như chú chó nhỏ đang thèm thuồng khúc xương, nhìn chăm chú nhưng không hề dám tùy tiện chạy đến lấy, vừa khả ái vừa đáng thương. Không khỏi khơi dậy tấm lòng từ ái bên trong tâm hồn của tiểu nha đầu.

“Tiểu thư, ngài thật sự không suy nghĩ gì sao?”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Thật ra thì, Chi Tâm công tử không tệ nha…. Sự khôn khéo của tiểu thư đã vượt hẳn quá người bình thường, nếu có một cô gia tinh khiết thánh thiện như công tử ấy chính là phúc khí của tiểu thư đấy.”

“Hoàn Tố.” La Chẩn ôm nha đầu của mình, ánh mắt sáng rực lưu chuyển, lại thấy Chi Tâm đang đứng lẩm bẩm trước bụi Phù Dung trang nhã, bỗng nhiên cười một tiếng, “Chi Tâm, hắn rất tốt.”

“Vậy…”

“Nhưng ta không lấy chồng.”

“Tiểu thư?”

“Ta không phải là không gả cho hắn, mà là bất luận kẻ nào ta cũng không gả.”

Trong đôi mắt của La Chẩn khẽ thoáng lên ám ảnh cách đây đã mấy năm. “Giang Bắc Hồng đã mang đến đả kích rất lớn cho ta, không phải bởi vì hắn khiến cho duyên tình ta dang dở và thậm chí còn trở thành trò cười ở Hàng Hạ quốc, mà là khiến cho ta sinh ra hoài nghi với bản thân rằng, ta có thực sự đáng ghét đến như thế, khiến cho hắn xuống tay không hề có nửa điểm thương tiếc hay không?”

Hoàn Tố cả kinh, “Tiểu thư, là lỗi của hắn mà, sao tiểu thư lại vì một tên thối tha như tên đó để hạ thấp bản thân mình chứ?”

“Nhưng một người thối tha xấu xa đó, lúc ấy ta lại vì một người như vậy bỏ ra cả tấm chân tình, mà vẫn không được báo đáp? Em nói xem, như vậy ánh mắt của ta, có phải đã không còn có thể tin được rồi, ta không đáng được người khác đối xử tốt hay không?

“Tiểu thư…” Hoàn Tố ngơ ngẩn. Năm đó, biến cố vừa mới xảy ra, nàng chỉ vừa được tiểu thư cứu vào La gia không lâu. Khi đó, nàng vẫn còn nhỏ, nên không hiểu được chuyện đó mang ảnh hưởng đến tiểu thư lớn như vậy, cho đến sau đó…

Trong vòng một năm, từ đầu phố đến cuối hẻm đều là những lời xì xầm, ánh mắt khinh thị. Năm thứ hai trôi qua, những lời xì xầm đó vẫn còn vang vọng y như cũ. Cho đến hôm nay, trà đình, tửu quán vẫn còn bàn luận say sưa.

Năm thứ ba cũng có một vài thương hộ dựa dẫm vào La gia, hoặc có ơn hay mới phất cũng đã cậy nhờ mai mối đến muốn nạp tiểu thư làm thiếp. Những mai mối băng nhân lúc đến cửa cầu thân đều bị lão gia đuổi ra khỏi nhà, bọn họ không cam tâm đã thốt lên những lời ô ngôn uế ngữ, khó nghe…

Ai cũng biết, trải qua những chuyện như thế, nếu nếu không phải là đại tiểu thư, đổi lại là bất kì nữ nhân nào trên thế gian, sợ đã không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi. Không thể nghi ngờ, tiểu thư khôn khéo mà kiên cường, vô luận ý chí, trí khôn, tâm cơ, cũng không phải người thường có thể đạt được.

Chuyện kia xảy ra không lâu thì tiểu thư đã bình thản đến các cửa hiệu của La gia để xử lí mọi chuyện, những lời châm biếm ngấm ngầm làm ra vẻ không nghe thấy, bình thản đối đáp lại những lời giễu cợt đến từ mọi phía.

Phàm là những người đến cửa cầu hôn không thành, phun ra những lời thô tục hoặc những người tung lời dèm pha nhục nhã, thì đều bị tiểu thư dùng những thủ đoạn trên thương trường nuốt hoặc diệt hoặc tiêu tan, hoặc biến mất.

Hoặc những mai mối băng nhân đến cửa La gia để cầu hôn nàng về làm tiểu thiếp, đều thành đường cùng trong thành… Nguyên nhân đủ loại, cho nên, nàng, bọn họ, lão gia phu nhân cùng các tiểu thư của La gia, cũng cho là, tiểu thư không sao.

Nhưng hôm nay, nàng mới biết, tiểu thư không phải là không sao, mà là đem chuyện kia dằn xuống đáy lòng, ngày qua ngày, mặc cho nó trăn trở gặm nhấm, xói mòn lòng nàng… Chuyện này, chuyện này…. một tiểu nha đầu như nàng có thể làm được gì? Hoặc nên làm cái gì?

“Trân nhi, ngươi xem, tỷ tỷ Bông Gòn bảo Chi Tâm mang áo choàng này đến cho Trân nhi, tỷ tỷ nói, Trân nhi sẽ gả cho Chi Tâm nha.” Chi Tâm giơ một đóa hoa bông gòn trắng nõn nhảy cẫng chạy tới, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tươi làm cho ánh mặt trời rực rỡ cũng phải xấu hổ, lu mờ.

La Chẩn đột nhiên cụp mắt xuống, “Hòan Tố, ngày mai chúng ta trở về Ngọc Hạ quốc.”

Ước nguyện ban đầu mà nàng muốn làm quen với Lương Chi Tâm, là muốn thông qua hắn, hỏi thăm tình hình hiện nay của hai vị bá bá của Lương gia, nghĩ cách khiến cho bọn họ tự động giải trừ hôn ước, phục hồi lại đoạn giao hảo của hai nhà.

Lương Chi Hành chưa từng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng cũng giống như bất kì người nào trên thế gian này, thậm chí càng thâm sâu hơn cả bọn họ.

Nếu so với con khỉ kia, độ nhẫn tâm của nàng chỉ có hơn không kém…

Chi Tâm thuần khiết chân thành, khiến cho nàng tự ti mặc cảm, càng thân thiết với Chi Tâm, càng biểu hiện rõ ràng con người nàng – một thương gia thô tục không làm chuyện gì mà không có mưu đồ lợi ích riêng.

Dưới đôi mắt trong suốt thuần khiết của hắn, bất kì chuyện gì cũng đều trở nên phàm tục tầm thường không thể chịu đựng nổi… Hoặc giả, Giang Bắc Hồng năm đó đã nhìn thấu bản chất này của con người nàng, nên mới xuống tay một cách ngoan độc đến như vậy?

“Tiểu thư, Chi Tâm công tử tới, đang ở bên ngoài khách điếm, chúng ta…” Hoàn Tố liếc nhìn đống hành trang đã được chuẩn bị sẵn sàng, lúng túng.

“Không phải đã nói cho hắn biết hôm nay không cần tới sao?” La Chẩn cau mày, đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống. Người đang đứng đợi trước cửa khách điếm, trong sáng rực rỡ, tươi đẹp phi phàm, đẹp như được khắc ra từ ngọc…

“Tiểu thư.” Hoàn Tố trộm dò xét thần sắc của chủ tử. “Nếu không, chúng ta ở đây thêm vài ngày nữa nhé, Chi Tâm công tử hôm qua hào hứng nói muốn dẫn chúng ta đến miếu Uyên Ương chơi…”

“Không được!” Nàng cho là, nàng có thể đem hắn trở thành một đứa bé con. Nàng cho là, nàng nhiều lắm cũng chỉ xem hắn là một đệ đệ lớn hơn nàng một tuổi để yêu thương mà thôi;

…. Nhưng…

“Người như đại ca của ta, một khi đã nhận định chuyện gì, cực kỳ khó khăn thay đổi, trừ phi khiến cho hắn bị thương nặng… Giống như, con khỉ chết tiệt kia cắn hắn một cái…”

“Nếu ta vẫn luôn ở chỗ này, hắn sẽ vẫn chờ đợi ôm hy vọng , sổ sách của chúng ta đã tính toán xong rồi, đi theo cửa sau về thôi.”

“Nhưng…” Hoàn Tố liếc ra bên ngoài, nơi có vị công tử si ngốc đang nở nụ cười ngọt ngào đứng chờ ở nơi đó, không đành lòng rời đi, “Chi Tâm công tử vẫn còn ở chờ.”

“Ngươi phân phó chủ quán, chờ sau khi chúng ta đi, bảo hắn ra thông báo với Lương công tử đang đứng chờ trước cửa một tiếng. Nếu như hắn vẫn không tin, thì mang hắn lên đây cho hắn thấy.”

Chi Tâm, thật xin lỗi, đến cuối cùng, ta vẫn là con khỉ chết tiệt kia…

“Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi…”

“Trân nhi, Chi Tâm nhớ Trân nhi, nhớ Trân nhi, rất nhớ, rất nhớ…”

“Trân nhi, ngươi không cho Chi Tâm nói nhiều lần, nhưng Chi Tâm chỉ nói một lần, sẽ không gặp được Trân nhi….”

“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư!” Hoàn Tố huơ tay nhiều lần trước mặt tiểu thư của mình hơn nửa ngày không có kết quả, chỉ đành phải quát to một tiếng.

“À?” Đôi mắt đẹp mờ mịt của La Chẩn chậm rãi thu hồi thần trí. “Chuyện gì?”

“Hôm nay tiểu thư đã ngơ ngác hơn mười lần rồi.”

“Phải không?” Đôi mắt thanh tú của La Chẩn lúc này nhìn chăm chú vào phần văn kiện quan trọng trên bàn.

“Phải” Hoàn Tố đem sổ sách tiểu thư duyệt xong gom chỉnh tề, hoặc xếp ngăn nắp vào bên trong ngăn tủ, hoặc phân loại để một bên phân công cho các quản sự. “Từ khi từ Hàng Hạ quốc trở về, tiểu thư vẫn như thế.”

La Chẩn không đón nhận đề tài này, lấy bút nhúng vào nghiên mực, bắt đầu phê chuẩn trên danh sách đặt hàng của các khách thương. “Đi đưa cái này giao cho Tam tiểu thư. Ngoài ra dặn dò riêng với tiểu thư biết, Lương gia tháng này nếu như vẫn không đem khoản nợ trước hoàn đủ, thì cắt hàng nửa năm còn lại không giao tiếp nữa.”

Hoàn Tố nhận hóa đơn, cười nói, “Tiểu thư, dạo này tính tình của tiểu thư càng ngày càng mất kiên nhẫn nhỉ.”

La Chẩn bất đắc dĩ liếc về phía nàng, “Nha đầu này, lại muốn nói gì?”

“Chuyện của Lương gia, thông thường phải đến nửa năm, tiểu thư mới có quyết định như thế, nhưng lần này vẫn chưa đến tháng ba, ngài đã không kiên nhẫn. Còn có hai ngày trước, Trương gia ở thành Tây hỏi giá tơ lụa mới, ngài lập tức đổi thành Ngụy gia ở thành Nam đặt hàng…”

La Chẩn khẽ cau mày, “Nếu ngươi còn không nhanh chóng đem hóa đơn đưa cho Tam tiểu thư, bổn tiểu thư không ngại trừng trị nha đầu ngươi một chút.”

“Không muốn, không muốn, nô tỳ đi ngay, ha ha…” Hoàn Tố cười làm lành một tiếng, co chân bỏ chạy.

Khi bên trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, La Chẩn vô lực ném bút, thở dài một tiếng, nhắm mắt nằm dài trên bàn.

Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi……

Trở lại đã một tháng nay, âm thanh này chưa từng ngừng lại. Có lúc, chân thực đến mức nàng cứ ngỡ là Chi Tâm đang ở bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên đưa tay ra, lại chụp phải khoảng không trống vắng.

Trân nhi, Chi Tâm nhớ Trân nhi, Chi Tâm nhớ Trân nhi, rất nhớ, rất nhớ, trái tim của Chi Tâm rất đau….

Bên tai, đáy lòng, từng tiếng, từng tiếng vang vọng mãi, đem băn khoăn lo sợ của nàng từ khi rời khỏi Hàng Hạ quốc đến nay, vây chặt lấy nàng đau đớn. Nàng không biết, vì sao ảo giác này lại chân thật như thế, sự nhớ nhung lại kịch liệt đến thế này. Nhưng nàng cũng không chán ghét sự chân thật này, chán ghét sự nhớ nhung này, ngược lại còn hy vọng rằng, ngốc tử kia, thực sự xuất hiện trước mắt của nàng…

“Tiểu thư?”

Nha đầu này! La Chẩn lấy tay áo khẩn cấp lau gò má ướt đẫm, chậm rãi ngẩng đầu lên. “Ta muốn nghỉ ngơi một chút cũng không yên có phải không? Thật sự muốn ta phạt em lắm à?”

“Không phải đâu, tiểu thư, có người muốn bái kiến tiểu thư, hơn nữa, nhất định phải gặp bằng được mặt của tiểu thư!”

“Hửm?” Ngắm nghía thần sắc bất an của nha đầu này. “Là ai? Không phải đám côn đồ đến cửa hàng hôm qua bị em đuổi chạy chứ?”

“Chính là… Lương công tử.”

“…. Cái gì?” La Chẩn bất ngờ đứng lên, tay áo quét mạnh qua bàn, làm ngã nghiên mực, tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng, còn có nước mực chảy tràn khắp nơi, sắp dây vào đống sổ sách vừa mới làm xong.

“Ông trời ơi!” Hoàn Tố tay mắt lanh lẹ, ôm sổ sách nhảy ra sau một thước, cười khanh khách nói: “Tiểu thư, khi nào thì tiểu thư lây bệnh xúc động nóng vội của Nhị tiểu thư thế?”

“… Lương công tử nào?”

“Để ngài thất vọng rồi, không phải là Chi Tâm công tử, là Lương Nhị công tử, Lương Chi Hành.”

“Lương Chi Hành?”

Vẻ thất vọng rõ nét trên gương mặt của tiểu thư làm cho tiểu nha đầu hé miệng cười trộm, “Đích xác là Lương Nhị công tử, bất quá, nếu tiểu thư không đi ra ngoài, sợ là công tử ấy sẽ cùng Nhị tiểu thư tranh chấp ồn ào.”

“Tranh chấp? Liên quan gì đến Đoạn nhi?”

“Nô tỳ cũng không rõ lắm ạ, dường như là Nhị tiểu thư thấy sắc mặt không hề có thiện cảm của ngài ấy, nên hỏi nhiều vài câu… Nhưng kim khẩu của Lương Nhị công tử rất tôn quý, một chữ cũng không trả lời, đã chọc giận Nhị tiểu thư…”

La Chẩn sửa sang lại chỉnh tề trước gương, vội vã cất bước, bước về hướng đại sảnh. Nàng cũng không nghĩ là Lương Chi Hành sẽ hiểu rõ lai lịch của mình, nếu xuất thân từ Lương gia, có lẽ cũng sẽ không khó khăn lắm. Nàng quan tâm hiện giờ chính là…. Ngốc tử ấy, ra sao rồi?

“La đại tiểu thư.”

Khi đến phòng khách, chỉ còn lại một mình vẻ mặt lạnh lùng của Lương Chi Hành, ánh mắt đen tối tăm, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

La Chẩn nghênh đón ánh mắt của hắn, “Lương Nhị công tử, xin nói thẳng vào mục đích, Chi Tâm, hắn khỏe không?”

“Ha ha.” Lương Chi Hành bĩu môi cười lạnh, “Tại hạ không nghe lầm chứ, tiểu thư hỏi, thật là huynh trưởng của tại hạ sao?”

“Nếu không vì huynh trưởng, công tử cần gì phải tìm tới La Chẩn?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lương Chi Hành cứng lại, “Ngày đó, huynh ấy ở trước khách điếm đợi hai người suốt một đêm.”

Trái tim của La Chẩn vang lên một tiếng rời rạc, mím môi lại thật chặt.

“Chủ quán có mời huynh ấy lên gian phòng trống không của hai người, nhưng đại ca nhất định không tin, tìm khắp hết các gian phòng bên trong khách điếm. Rồi sau đó, liền đứng ở trước cửa khách điếm đứng chờ ngươi. May mắn gian khách điếm ấy là của Đông gia, là bằng hữu tốt nhất của bá phụ ta, nếu không, ngươi nghĩ đại ca ta sẽ bị bao nhiêu châm chọc?

Chủ quán gọi ta đến, ta dùng hết biện pháp khuyên đại ca, nhưng đại ca nhất định không đi, huynh ấy nói ngươi đã hứa với huynh ấy cùng đến miếu Uyên Ương để du ngoạn, ngươi sẽ không rời đi, chẳng qua đang chơi trò trốn tìm với huynh ấy mà thôi.

Đại ca cố ý chờ ngươi, hai ngày một đêm, không ăn cũng không hề di chuyển, cho đến khi hôn mê bất tỉnh…”

La Chẩn nghe rõ âm thanh trái tim mình đang vỡ vụn, La Chẩn cười gượng một tiếng, “Hắn hiện tại như thế nào?”

“Sau khi đại ca tỉnh lại, mỗi ngày đều ra cửa để tìm ngươi, suốt một tháng nay, không hề ngưng dù chỉ một ngày. Có một ngày, gió Tây Nam nổi lên, đại ca biết ngươi đã trở về Ngọc Hạ quốc, liền hỏi thăm ta, Ngọc Hạ quốc ở đâu. Ta đã sớm hỏi ra thân phận cùng lai lịch của ngươi từ trong miệng của Phùng Mạnh Thường nếu không phải Chi Tâm cố ý muốn tới đây để tìm ngươi, ta sẽ không tới nơi này. Bởi vì, những chuyện mà La địa tiểu thư đã làm trước kia, tiểu thư đã không xứng với Chi Tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện