Si Tướng Công
Chương 47: Phiên ngoại La gia Nhị tiểu thư – Chương 7
“Tên ngốc mặt lạnh kia, nếu cha mẹ ta trước sau gì cũng không đồng ý hôn sự của chúng ta, ngươi tính phải làm sao bây giờ?”
“Không làm thế nào.”
“Không làm thế nào là sao?”
“Chính là không làm thế nào.”
“…”
Đây chính là đoạn đối thoại gần đây thường xuyên diễn ra giữa Nhị thiếu gia nhà Lương gia với La Nhị tiểu thư. Mỗi lúc như thế này, Lương Chi Nguyện và Hiệt nhi đang ngồi lật cỏ diệt côn trùng cách đó không xa nghe riết đến muốn ngủ, cứ ngáp liên tục.
Khi cha mẹ vì trốn khoảng nợ mà đi xa tha hương, bỏ lại đôi đệ muội, thì Lương Chi Hành lập tức cho rằng bản thân mình đã không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Đại ca có đại tẩu, cả đời này sẽ có người chăm lo thương yêu huynh ấy. Hắn nghĩ, hắn cũng cần phải theo đuổi tình yêu của chính mình. Đối với tiểu nha đầu xảo quyệt La Đoạn này, hắn không biết có phải mình đã nhất kiến chung tình hay không, hay là khi nào đã động tình. Nhưng bỗng một ngày phát hiện, mắt ngọc mày ngài kia, môi hồng má phấn đó đã sớm khắc ghi trong lòng không thể nào quay trở lại. Mà hắn từ xưa tới nay chưa từng là loại người chỉ chờ duyên phận tìm đến cửa. Vì thế, bỏ gánh nặng Lương gia, buông tha gia sản bạc triệu, bôn ba ngàn dặm tìm đến Ngọc Hạ để theo đuổi tình yêu của chính mình.
La gia nhị lão bởi vì đại ca, cũng bởi vì bị hắn diễn một màn “con rể vừa mắt” dĩ nhiên là cấm đoán, đến lân la dò hỏi thì liền bị chặn ngay ngoài cửa. Tuy rằng như thế nhưng hắn cũng không nóng vội gấp gáp gì: đến đường xa như vậy còn đi được, còn sợ gì cổng nhà La gia?
Đặt chân vào khách điếm, phát hiện trong bọc hành lý của Chi Nguyện ngân phiếu trị giá mười vạn lượng bảo đảm chi trả. Ngẫm lại, khẳng định là do đại tẩu bỏ vào trước khi đi. Trước khi đi, hắn chỉ mang theo đủ lộ phí, vốn dự tính là sẽ xin vào một thiết quán làm nghề y. Nay đã có ý tốt của đại tẩu, hắn liền đơn giản mua lại một căn cửa hàng mặt tiền, mua các loại dược liệu, hàng ngày ngồi bắt mạch kê đơn.
Nghe Chi Hành đường xa đến đây, La Đoạn có thể nói là mừng vui vô cùng. Mặc dù hai người đã sớm truyền thư uyên ương, tình cảm âm thầm qua lại, nhưng bởi song thân phản đối vì việc hôn nhân của tỷ phu, lại bởi vì hắn có một người mẹ gian xảo, nên nàng vẫn cảm thấy tình trạng trước mắt của hai người là một mảnh mờ mịt. Hắn xuất hiện trước mặt mình thì nghĩa là những gì trọng yếu không cần nói cũng đã biết. Trong khoảnh khắc, sự e ngại chần chờ mờ mịt trước đó đều trở thành hư không. Nàng hiểu được, cuộc đời mình đã định cùng với nam nhân này.
“Này tên ngốc mặt lạnh, ngày mai Lý gia phủ Hà Châu sẽ tới cửa cầu hôn nha.”
“Ừ.”
“Lý gia công tử không chỉ có tướng mạo đàng hoàng, mà văn võ cũng song toàn nữa.”
“Ừ.”
“Hơn nữa nghe nói bọn họ vì đến La gia cầu hôn, mua riêng mang theo nguyên bộ sách nghệ thuật dệt mới nhất của Trung Nguyên để làm sính lễ cầu hôn Nhị tiểu thư ta, ngươi xem như thế có đủ thành ý không?”
“Ừ.”
“Còn có nha, Lý gia…”
“Nàng thực ầm ỹ.”
“… Đâu có? Tên ngốc mặt lạnh, có gan ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Nàng thực ầm ỹ.”
“A a, ngươi ngon…”
Ở trường hợp này, chui trong bụi rậm thảo dược gần đấy, Hiệt nhi và Chi Nguyên xem mãi không chán.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, vì sao Hành ca ca lại thích ăn miệng Đoạn tỷ tỷ?”
“Ai nha, nha đầu ngốc, chuyện tình yêu giữa nam nữ đều là như thế. Mà phải nói nha, tiểu thư nhà ta xinh đẹp như một đóa hoa, nam nhân nào mà lại không thích?”
“Nhưng mà, Hành ca ca không giống vậy. Bởi vì… mẹ ta, nên ca ca luôn luôn không thích nữ tử, nói nữ tử rất ồn ào rất ầm ỹ. Vì vậy, ngay cả nha đầu giúp việc mà ca ca cũng không cần, quần áo đều tự mình giặt giũ sắp xếp. Với ca ca mà nói, nữ nhân cùng ôn dịch không khác nhau là mấy.”
“A, còn có chuyện đó nữa sao?” Như vậy, Nhị thiếu gia lạnh lùng này gặp phải Nhị tiểu thư náo nhiệt, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nguyệt lão se trong tay sợi tơ kia, rất ngang ngược nha.
“Mẹ ta từng muốn cho hai vị biểu tỷ làm chị dâu ta, hai biểu tỷ kia trước mặt Hành ca ca có khi còn ngoan ngoãn hơn mấy con mèo nhỏ, nhưng thường thường thì ca ca chỉ cần nói mấy câu liền làm cho các nàng quẫn bách đến khóc thét lên. Nhưng mà Đoạn tỷ tỷ vẫn mắng chửi người, vẫn luôn ầm ỹ, vẫn hung dữ, sao ca ca ta lại thích như vậy?”
“Chuyện này…” Chính là nhìn hoa vừa mắt, nhân duyên thậm vô lý đó sao?
“A, ta hiểu rồi.” Chi Nguyện bỗng nhiên gật đầu.
“Hả, ngươi hiểu được cái gì?”
“Bởi vì Hành ca ca mỗi lần ăn xong miệng Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn một thời gian, cho nên, Hành ca ca mới có thể ăn hoài không chán!”
“…” Hiệt nhi cũng hết biết nói gì, chỉ hắc hắc ngây ngô cười mà cho qua.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, tỷ cũng bị nam nhân ăn miệng rồi sao?”
“Đúng vậy… Hả?”
…
“Này tên ngốc mặt lạnh, ngày kia là sinh nhật của cha ta, ngươi không cần đi nha.” Nho nhỏ ngọt ngào qua đi, La Nhị tiểu thư như con mèo nhỏ ngồi trong lòng nam nhân, chu đôi môi tươi thắm nói nhỏ nhẹ.
“Vì sao?” Chi Hành cố gắng hết sức để không bị tiểu nữ nhân này ảnh hưởng, cầm bút viết xuống vài phương thuốc, cố gắng gian khổ để đạt đến cảnh giới như Liễu Hạ Huệ có mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn.
“Nếu ngươi đi, cha nhất định sẽ làm khó dễ ngươi trước mặt mọi người, ta không muốn ngươi chịu ủy khuất như vậy!”
Khoang ngực Chi Hành thoáng chốc bị lấp đầy bởi lời nói của tiểu nữ tử này, ấm áp dị thường, môi mỏng vẽ ra ý cười, “Ta lại muốn như vậy.”
“… Là sao?”
“La thúc phụ là vị chính nhân quân tử, nếu ta liên tiếp tìm đến cửa, liên tiếp bị khinh bỉ mà vẫn không nản, tất nhiên tâm tư ông ấy sẽ nảy sinh ý quý trọng. Chỉ có như thế, ta mới có cơ hội tốt mà tiến vào, hướng ông ấy mà nói muốn nữ nhi của ông ấy, không phải sao?”
Con mắt đen nhánh của La Đoạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Chi Hành, “Thì ra là ngươi có chủ ý này?”
“Nếu không thì sao?” Chẳng lẽ nha đầu kia cho rằng hắn có thể cướp cô dâu cướp hôn sao?
“Tên ngốc mặt lạnh…” Bỗng nhiên, La Đoạn thấp giọng gọi nhẹ, hàm răng cắn môi cười hắc hắc, con mắt càng thêm lấp lánh lập lòe tỏa đầy vẻ gian giảo.
“Nàng… Làm gì đó?” Lương Chi Hành lập tức cảnh giác, hoàn toàn đề phòng: tiểu nữ nhân này muốn phá cái gì nữa đây?
“Kỳ thật còn có một biện pháp nha, có thể làm cho cha cùng mẹ cấp tốc đồng ý hôn sự của chúng ta.”
“… Thử nói một chút xem.” Hắn không nghĩ là nàng có thể nói ra biện pháp hay ho gì…
“Gạo nấu thành cơm.”
“…”
Oành—! Lương Chi Hành đã ngây ngốc hóa đá, bên kia thì có người ngã đùng xuống đất, miệng dính đầy bùn.
Lúc này, đôi mắt hạnh của La Đoạn trừng lớn, “Hiệt nhi, Chi Nguyện, các ngươi cút xa ra cho ta!”
“Dạ dạ dạ, chúng ta đi, chúng ta đi! Nhưng mà, tiểu thư, nếu Chi Hành thiếu gia không muốn, ngài trăm ngàn lần đừng có ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ nha, dọa hư Chi Hành thiếu gia…”
“Cút!” La Nhị tiểu thư dùng chiêu sư tử Hà Đông rống, làm hai cô gái sợ tới mức ù té chạy, trốn chui trốn nhủi vào trong tiểu viện trồng các thứ thảo dược.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ là muốn nấu cơm cho Hành ca ca ăn sao?”
“… Đúng vậy.”
“Vậy vì sao phải đuổi chúng ta đi xa? Bộ không muốn cho chúng ta cùng ăn sao?”
“… Đúng vậy.”
“Đoạn tỷ tỷ thật keo kiệt. Nếu nàng làm nhị tẩu của Chi Nguyện, có thể vẫn keo kiệt như vậy không hả?”
“… Đúng vậy.”
“… Mà, cái gì kêu là Bá Vương ngạnh thượng cung?”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
“Ha, ta hiểu được rồi!”
“Ngươi hiểu được cái gì?”
“Nhất định là do Hành ca ca sợ Đoạn tỷ tỷ nấu cơm không muốn ăn, Đoạn tỷ tỷ lại cứng rắn bắt buộc Hành ca ca ăn!”
“… Cho dù… Đúng vậy.”
“Hành ca ca thật đáng thương nha.”
“…”
Bên trong khu vườn nhỏ kia, về phần có phát sinh ra chuyện gạo nấu thành cơm hay không, về phần La Nhị tiểu thư có Bá Vương ngạnh thượng cung hay không, về phần một đôi thiếu nam thiếu nữ nhu tình mật ý như thế nào… đều không cần nói ra đây, đừng quấy rối.
“Không làm thế nào.”
“Không làm thế nào là sao?”
“Chính là không làm thế nào.”
“…”
Đây chính là đoạn đối thoại gần đây thường xuyên diễn ra giữa Nhị thiếu gia nhà Lương gia với La Nhị tiểu thư. Mỗi lúc như thế này, Lương Chi Nguyện và Hiệt nhi đang ngồi lật cỏ diệt côn trùng cách đó không xa nghe riết đến muốn ngủ, cứ ngáp liên tục.
Khi cha mẹ vì trốn khoảng nợ mà đi xa tha hương, bỏ lại đôi đệ muội, thì Lương Chi Hành lập tức cho rằng bản thân mình đã không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Đại ca có đại tẩu, cả đời này sẽ có người chăm lo thương yêu huynh ấy. Hắn nghĩ, hắn cũng cần phải theo đuổi tình yêu của chính mình. Đối với tiểu nha đầu xảo quyệt La Đoạn này, hắn không biết có phải mình đã nhất kiến chung tình hay không, hay là khi nào đã động tình. Nhưng bỗng một ngày phát hiện, mắt ngọc mày ngài kia, môi hồng má phấn đó đã sớm khắc ghi trong lòng không thể nào quay trở lại. Mà hắn từ xưa tới nay chưa từng là loại người chỉ chờ duyên phận tìm đến cửa. Vì thế, bỏ gánh nặng Lương gia, buông tha gia sản bạc triệu, bôn ba ngàn dặm tìm đến Ngọc Hạ để theo đuổi tình yêu của chính mình.
La gia nhị lão bởi vì đại ca, cũng bởi vì bị hắn diễn một màn “con rể vừa mắt” dĩ nhiên là cấm đoán, đến lân la dò hỏi thì liền bị chặn ngay ngoài cửa. Tuy rằng như thế nhưng hắn cũng không nóng vội gấp gáp gì: đến đường xa như vậy còn đi được, còn sợ gì cổng nhà La gia?
Đặt chân vào khách điếm, phát hiện trong bọc hành lý của Chi Nguyện ngân phiếu trị giá mười vạn lượng bảo đảm chi trả. Ngẫm lại, khẳng định là do đại tẩu bỏ vào trước khi đi. Trước khi đi, hắn chỉ mang theo đủ lộ phí, vốn dự tính là sẽ xin vào một thiết quán làm nghề y. Nay đã có ý tốt của đại tẩu, hắn liền đơn giản mua lại một căn cửa hàng mặt tiền, mua các loại dược liệu, hàng ngày ngồi bắt mạch kê đơn.
Nghe Chi Hành đường xa đến đây, La Đoạn có thể nói là mừng vui vô cùng. Mặc dù hai người đã sớm truyền thư uyên ương, tình cảm âm thầm qua lại, nhưng bởi song thân phản đối vì việc hôn nhân của tỷ phu, lại bởi vì hắn có một người mẹ gian xảo, nên nàng vẫn cảm thấy tình trạng trước mắt của hai người là một mảnh mờ mịt. Hắn xuất hiện trước mặt mình thì nghĩa là những gì trọng yếu không cần nói cũng đã biết. Trong khoảnh khắc, sự e ngại chần chờ mờ mịt trước đó đều trở thành hư không. Nàng hiểu được, cuộc đời mình đã định cùng với nam nhân này.
“Này tên ngốc mặt lạnh, ngày mai Lý gia phủ Hà Châu sẽ tới cửa cầu hôn nha.”
“Ừ.”
“Lý gia công tử không chỉ có tướng mạo đàng hoàng, mà văn võ cũng song toàn nữa.”
“Ừ.”
“Hơn nữa nghe nói bọn họ vì đến La gia cầu hôn, mua riêng mang theo nguyên bộ sách nghệ thuật dệt mới nhất của Trung Nguyên để làm sính lễ cầu hôn Nhị tiểu thư ta, ngươi xem như thế có đủ thành ý không?”
“Ừ.”
“Còn có nha, Lý gia…”
“Nàng thực ầm ỹ.”
“… Đâu có? Tên ngốc mặt lạnh, có gan ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Nàng thực ầm ỹ.”
“A a, ngươi ngon…”
Ở trường hợp này, chui trong bụi rậm thảo dược gần đấy, Hiệt nhi và Chi Nguyên xem mãi không chán.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, vì sao Hành ca ca lại thích ăn miệng Đoạn tỷ tỷ?”
“Ai nha, nha đầu ngốc, chuyện tình yêu giữa nam nữ đều là như thế. Mà phải nói nha, tiểu thư nhà ta xinh đẹp như một đóa hoa, nam nhân nào mà lại không thích?”
“Nhưng mà, Hành ca ca không giống vậy. Bởi vì… mẹ ta, nên ca ca luôn luôn không thích nữ tử, nói nữ tử rất ồn ào rất ầm ỹ. Vì vậy, ngay cả nha đầu giúp việc mà ca ca cũng không cần, quần áo đều tự mình giặt giũ sắp xếp. Với ca ca mà nói, nữ nhân cùng ôn dịch không khác nhau là mấy.”
“A, còn có chuyện đó nữa sao?” Như vậy, Nhị thiếu gia lạnh lùng này gặp phải Nhị tiểu thư náo nhiệt, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nguyệt lão se trong tay sợi tơ kia, rất ngang ngược nha.
“Mẹ ta từng muốn cho hai vị biểu tỷ làm chị dâu ta, hai biểu tỷ kia trước mặt Hành ca ca có khi còn ngoan ngoãn hơn mấy con mèo nhỏ, nhưng thường thường thì ca ca chỉ cần nói mấy câu liền làm cho các nàng quẫn bách đến khóc thét lên. Nhưng mà Đoạn tỷ tỷ vẫn mắng chửi người, vẫn luôn ầm ỹ, vẫn hung dữ, sao ca ca ta lại thích như vậy?”
“Chuyện này…” Chính là nhìn hoa vừa mắt, nhân duyên thậm vô lý đó sao?
“A, ta hiểu rồi.” Chi Nguyện bỗng nhiên gật đầu.
“Hả, ngươi hiểu được cái gì?”
“Bởi vì Hành ca ca mỗi lần ăn xong miệng Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn một thời gian, cho nên, Hành ca ca mới có thể ăn hoài không chán!”
“…” Hiệt nhi cũng hết biết nói gì, chỉ hắc hắc ngây ngô cười mà cho qua.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, tỷ cũng bị nam nhân ăn miệng rồi sao?”
“Đúng vậy… Hả?”
…
“Này tên ngốc mặt lạnh, ngày kia là sinh nhật của cha ta, ngươi không cần đi nha.” Nho nhỏ ngọt ngào qua đi, La Nhị tiểu thư như con mèo nhỏ ngồi trong lòng nam nhân, chu đôi môi tươi thắm nói nhỏ nhẹ.
“Vì sao?” Chi Hành cố gắng hết sức để không bị tiểu nữ nhân này ảnh hưởng, cầm bút viết xuống vài phương thuốc, cố gắng gian khổ để đạt đến cảnh giới như Liễu Hạ Huệ có mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn.
“Nếu ngươi đi, cha nhất định sẽ làm khó dễ ngươi trước mặt mọi người, ta không muốn ngươi chịu ủy khuất như vậy!”
Khoang ngực Chi Hành thoáng chốc bị lấp đầy bởi lời nói của tiểu nữ tử này, ấm áp dị thường, môi mỏng vẽ ra ý cười, “Ta lại muốn như vậy.”
“… Là sao?”
“La thúc phụ là vị chính nhân quân tử, nếu ta liên tiếp tìm đến cửa, liên tiếp bị khinh bỉ mà vẫn không nản, tất nhiên tâm tư ông ấy sẽ nảy sinh ý quý trọng. Chỉ có như thế, ta mới có cơ hội tốt mà tiến vào, hướng ông ấy mà nói muốn nữ nhi của ông ấy, không phải sao?”
Con mắt đen nhánh của La Đoạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Chi Hành, “Thì ra là ngươi có chủ ý này?”
“Nếu không thì sao?” Chẳng lẽ nha đầu kia cho rằng hắn có thể cướp cô dâu cướp hôn sao?
“Tên ngốc mặt lạnh…” Bỗng nhiên, La Đoạn thấp giọng gọi nhẹ, hàm răng cắn môi cười hắc hắc, con mắt càng thêm lấp lánh lập lòe tỏa đầy vẻ gian giảo.
“Nàng… Làm gì đó?” Lương Chi Hành lập tức cảnh giác, hoàn toàn đề phòng: tiểu nữ nhân này muốn phá cái gì nữa đây?
“Kỳ thật còn có một biện pháp nha, có thể làm cho cha cùng mẹ cấp tốc đồng ý hôn sự của chúng ta.”
“… Thử nói một chút xem.” Hắn không nghĩ là nàng có thể nói ra biện pháp hay ho gì…
“Gạo nấu thành cơm.”
“…”
Oành—! Lương Chi Hành đã ngây ngốc hóa đá, bên kia thì có người ngã đùng xuống đất, miệng dính đầy bùn.
Lúc này, đôi mắt hạnh của La Đoạn trừng lớn, “Hiệt nhi, Chi Nguyện, các ngươi cút xa ra cho ta!”
“Dạ dạ dạ, chúng ta đi, chúng ta đi! Nhưng mà, tiểu thư, nếu Chi Hành thiếu gia không muốn, ngài trăm ngàn lần đừng có ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ nha, dọa hư Chi Hành thiếu gia…”
“Cút!” La Nhị tiểu thư dùng chiêu sư tử Hà Đông rống, làm hai cô gái sợ tới mức ù té chạy, trốn chui trốn nhủi vào trong tiểu viện trồng các thứ thảo dược.
“Hiệt nhi tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ là muốn nấu cơm cho Hành ca ca ăn sao?”
“… Đúng vậy.”
“Vậy vì sao phải đuổi chúng ta đi xa? Bộ không muốn cho chúng ta cùng ăn sao?”
“… Đúng vậy.”
“Đoạn tỷ tỷ thật keo kiệt. Nếu nàng làm nhị tẩu của Chi Nguyện, có thể vẫn keo kiệt như vậy không hả?”
“… Đúng vậy.”
“… Mà, cái gì kêu là Bá Vương ngạnh thượng cung?”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
“Ha, ta hiểu được rồi!”
“Ngươi hiểu được cái gì?”
“Nhất định là do Hành ca ca sợ Đoạn tỷ tỷ nấu cơm không muốn ăn, Đoạn tỷ tỷ lại cứng rắn bắt buộc Hành ca ca ăn!”
“… Cho dù… Đúng vậy.”
“Hành ca ca thật đáng thương nha.”
“…”
Bên trong khu vườn nhỏ kia, về phần có phát sinh ra chuyện gạo nấu thành cơm hay không, về phần La Nhị tiểu thư có Bá Vương ngạnh thượng cung hay không, về phần một đôi thiếu nam thiếu nữ nhu tình mật ý như thế nào… đều không cần nói ra đây, đừng quấy rối.
Bình luận truyện