Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi
Chương 142: Nàng vẫn rất để ý BTH
“BTH, chịu chết đi!”
Tiếng hét này, khiến BTH theo phản xạ quay người lại, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một thân thể yếu ớt, không màng sống chết của bản thân lao ra chắn trước mặt hắn.
“Gia, cẩn thận” vừa nói xong, thanh đao sắc nhọn liền đâm vào bụng của Y Y.
BTH hoàn toàn bị dọa cho kinh ngạc, hắc y nhân thu đao lại, hai mắt nhìn nhau, trực tiếp quay người chạy mất hút.
“Y Y, Y Y..” BTH lo lắng hét lên, ngay lập tức ôm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng. (nham hiểm, nham hiểm, quá nham hiểm =.=)
BTH đau lòng nhìn thân thể không ngừng chảy máu của Y Y, vội vàng điểm vào huyệt đạo của nàng, sau đó ôm lấy nàng đi vào thái tử phủ.
TDD cùng BTN sau khi ra khỏi cổ mộ, lập tức gửi thư hồi báo về Hắc Viêm môn, mà người của Hắc Viêm môn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đưa TDD cùng BTN trở về.
Một ngày trôi qua, TDD ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ đợi BTN tỉnh lại, bàn tay nàng gắt gao nắm chặt chiếc chìa khóa, trong đầu còn nghĩa đến hình dáng lạc lõng của BTH.
Tim của nàng lại giống như bị rút đi, nàng không muốn tổn thương hắn, nhưng cuối cùng vẫn khiến hắn phải đau lòng sâu sắc như vậy.
“Duyệt” đang lúc TDD rơi vào sự trầm mặc, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói yếu ớt của BTN.
Nàng vội vàng đem chiếc chìa khóa trên tay nhét vào trong lòng, sau đó đỡ BTN ngồi dậy, còn rót một cốc nước đưa cho hắn.
“Ngươi thấy thế nào rồi? thân thể có thoải mái không?” TDD tiếp nhận chiếc cốc đã được uống hết, lo lắng giúp hắn bắt mạch.
Trong tâm BTN đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhìn thấy TDD vì hắn mà lo lắng, khóa miệng của hắn bất giác nở ra một nụ cười.
“Duyệt, ta không sao, không cần lo lắng, chính là nàng, sao nàng lại không nghỉ ngơi?” BTN nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt nàng, hắn cũng cảm thấy đau lòng. (mệt hai người này quá đây ==)
Ánh mắt TDD hấp háy nhìn hắn, nàng không có trả lời, mà lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của BTH khi ở khách điếm, còn có cả ánh mắt phẫn nộ cùng đau đớn của hắn, chỉ nghĩ đến đây, ngực nàng đột nhiên cảm thấy giống như nghẹt thở.
“Ngạo, nếu ngươi đã không sao rồi, vậy ra về thái tử phủ trước.” ánh mắt TDD không ngừng lay động, vừa nói xong, nàng có thể cảm nhận được bàn tay của BTN nắm chặt lấy tay nàng, càng nắm càng chặt.
BTN vội vàng kéo lấy bàn tay nàng, không dám buống ra: “Duyệt, ở lại đây với ta.”
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ mong đợi, một chút cũng không muốn buông TDD ra.
Trong tâm TDD lúc này lại đang giãy giụa, nhìn thấy khuôn mặt đang ngày càng tiến gần của hắn, nàng liền trở nên ngây ngốc, không biết nên phản ứng như thế nào, bọn họ đã từng hôn nhau rồi, nàng cũng không hề bài xích nụ hôn của hắn, nhưng vì sao vào lúc này, nàng lại nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của BTH.
Khi cảm nhận được sự ấm nóng trên bờ môi mình, khuôn mặt phẫn nộ của BTH lại hiện ra vô cùng rõ ràng, khiến nàng lấy lại được ý thức, quay đầu sang hướng khác, muốn tránh nụ hôn của BTN.
“Duyệt” BTN đối với sự phản ứng của TDD, có điểm kinh ngạc.
TDD không ngừng trốn tránh ánh mắt của hắn, nàng cúi đầu xuống, vội vàng nói: “Ngạo, ngươi vừa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi, ta đi trước.”
BTN nhìn thấy nàng đang chuẩn bị đứng lên, ngay lập tức kéo lấy tay của nàng.
“nàng vẫn còn rất để ý BTH, có đúng không?” BTN thần sắc phức tạp nhìn nàng, hắn muốn nghe được đáp án từ nàng.
TDD từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ giãy giụa cùng không nỡ, nàng nhất định phải về, cũng vô cùng muốn về, nàng không thích vẻ mặt đau lòng của BTH, cũng không thích ánh mắt tràn ngập vẻ đau khổ của BTH.
__Hồng Trần__
Tiếng hét này, khiến BTH theo phản xạ quay người lại, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một thân thể yếu ớt, không màng sống chết của bản thân lao ra chắn trước mặt hắn.
“Gia, cẩn thận” vừa nói xong, thanh đao sắc nhọn liền đâm vào bụng của Y Y.
BTH hoàn toàn bị dọa cho kinh ngạc, hắc y nhân thu đao lại, hai mắt nhìn nhau, trực tiếp quay người chạy mất hút.
“Y Y, Y Y..” BTH lo lắng hét lên, ngay lập tức ôm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng. (nham hiểm, nham hiểm, quá nham hiểm =.=)
BTH đau lòng nhìn thân thể không ngừng chảy máu của Y Y, vội vàng điểm vào huyệt đạo của nàng, sau đó ôm lấy nàng đi vào thái tử phủ.
TDD cùng BTN sau khi ra khỏi cổ mộ, lập tức gửi thư hồi báo về Hắc Viêm môn, mà người của Hắc Viêm môn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đưa TDD cùng BTN trở về.
Một ngày trôi qua, TDD ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ đợi BTN tỉnh lại, bàn tay nàng gắt gao nắm chặt chiếc chìa khóa, trong đầu còn nghĩa đến hình dáng lạc lõng của BTH.
Tim của nàng lại giống như bị rút đi, nàng không muốn tổn thương hắn, nhưng cuối cùng vẫn khiến hắn phải đau lòng sâu sắc như vậy.
“Duyệt” đang lúc TDD rơi vào sự trầm mặc, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói yếu ớt của BTN.
Nàng vội vàng đem chiếc chìa khóa trên tay nhét vào trong lòng, sau đó đỡ BTN ngồi dậy, còn rót một cốc nước đưa cho hắn.
“Ngươi thấy thế nào rồi? thân thể có thoải mái không?” TDD tiếp nhận chiếc cốc đã được uống hết, lo lắng giúp hắn bắt mạch.
Trong tâm BTN đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhìn thấy TDD vì hắn mà lo lắng, khóa miệng của hắn bất giác nở ra một nụ cười.
“Duyệt, ta không sao, không cần lo lắng, chính là nàng, sao nàng lại không nghỉ ngơi?” BTN nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt nàng, hắn cũng cảm thấy đau lòng. (mệt hai người này quá đây ==)
Ánh mắt TDD hấp háy nhìn hắn, nàng không có trả lời, mà lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của BTH khi ở khách điếm, còn có cả ánh mắt phẫn nộ cùng đau đớn của hắn, chỉ nghĩ đến đây, ngực nàng đột nhiên cảm thấy giống như nghẹt thở.
“Ngạo, nếu ngươi đã không sao rồi, vậy ra về thái tử phủ trước.” ánh mắt TDD không ngừng lay động, vừa nói xong, nàng có thể cảm nhận được bàn tay của BTN nắm chặt lấy tay nàng, càng nắm càng chặt.
BTN vội vàng kéo lấy bàn tay nàng, không dám buống ra: “Duyệt, ở lại đây với ta.”
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ mong đợi, một chút cũng không muốn buông TDD ra.
Trong tâm TDD lúc này lại đang giãy giụa, nhìn thấy khuôn mặt đang ngày càng tiến gần của hắn, nàng liền trở nên ngây ngốc, không biết nên phản ứng như thế nào, bọn họ đã từng hôn nhau rồi, nàng cũng không hề bài xích nụ hôn của hắn, nhưng vì sao vào lúc này, nàng lại nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của BTH.
Khi cảm nhận được sự ấm nóng trên bờ môi mình, khuôn mặt phẫn nộ của BTH lại hiện ra vô cùng rõ ràng, khiến nàng lấy lại được ý thức, quay đầu sang hướng khác, muốn tránh nụ hôn của BTN.
“Duyệt” BTN đối với sự phản ứng của TDD, có điểm kinh ngạc.
TDD không ngừng trốn tránh ánh mắt của hắn, nàng cúi đầu xuống, vội vàng nói: “Ngạo, ngươi vừa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi, ta đi trước.”
BTN nhìn thấy nàng đang chuẩn bị đứng lên, ngay lập tức kéo lấy tay của nàng.
“nàng vẫn còn rất để ý BTH, có đúng không?” BTN thần sắc phức tạp nhìn nàng, hắn muốn nghe được đáp án từ nàng.
TDD từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ giãy giụa cùng không nỡ, nàng nhất định phải về, cũng vô cùng muốn về, nàng không thích vẻ mặt đau lòng của BTH, cũng không thích ánh mắt tràn ngập vẻ đau khổ của BTH.
__Hồng Trần__
Bình luận truyện