Siêu Cấp Cường Giả

Chương 47: Điện giật



Mỗi thành thị đều có phố buôn bán của mình, phố bán đồ bình dân, phố quán bar, Trầm thành cũng không ngoại lệ.

Khi màn đêm buông xuống, quán ăn bình dân ở gần công viên Trung Sơn đã đông nghịt người, ngã tư hai bên quán ăn đã chật ních, hàng quán buôn bán tấp nập xếp thành hàng dài.

Bởi thời tiết nóng nên mọi người mặc cực kì mát mẻ, nhất là phụ nữ, trên đường dễ dàng thấy được những cô gái mặc váy ngắn hay trang phục nóng bỏng.

Chân dài tới nách, bờ eo mảnh mai, cặp mông đánh võng…

Tất cả đều thu hút tầm mắt của cánh đàn ông.

Bùi Đông Lai lại không để ý tới những cô gái này.

Cũng không phải là hắn không hứng thú hay bị gay. Đơn giản là vì toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên người Tần Đông Tuyết.

Hôm nay Tần Đông Tuyết thoát khỏi hình tượng đồng phục vốn có, thay vào đó là một chiếc váy liền thân trắng tinh, để lộ ra đôi chân mảnh khảnh, hoàn mỹ đến cực điểm.

Ngoài ra, mái tóc đuôi ngựa trước kia của nàng cũng biến mất, thay vào đó là mái tóc dài óng mượt xõa xuống bờ vai.

Tóc dài, chân dài, eo thon, ngực mẩy, đường cong lả lướt… (Một là người mẫu, hai là gà, chả phải ghẹ)

Tấ cả mọi thứ, Tần Đông Tuyết chỉ hơi thay đổi cách ăn mặc một chút liền khiến lòng người say đắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net

Nhất là khí chất thanh cao, tao nhã trên người nàng khiến những người con gái khác không thể bắt chước.

Trên đường tới quán ăn, Bùi Đông Lai có thể cảm nhận rõ ràng, Tần Đông Tuyết thu hút mọi sự chú ý khiến hắn cũng kinh hãi.

Dù bao nhiêu cô gái xinh đẹp, chỉ cần nhìn nàng liền cảm thấy tự si. Ánh mắt cánh đàn ông khi nhìn Tần Đông Tuyết đều lộ ra sự si mê, tựa như cảm thán tạo hóa thần kì khi tạo ra dung mạo, dáng người, khí chất hoàn mỹ tụ hội lại một chỗ như vậy, không kẻ nào dám có ý khinh nhờn vưu vật như vậy.

Quán ăn vỉa hè phần lớn là người trẻ tuổi, rất nhiều cặp đôi tới lui nên khi thấy bạn trai mình nhìn Tần Đông Tuyết, các cô gái khác đều cảm thấy tức giận.

Những nữ sinh này thấy Tần Đông Tuyết đã đủ đả kích, bạn trai còn nhìn đến lọt tròng mắt ra làm sao mà nhịn được chứ?

Đau đớn, cánh đàn ông đành rời mắt đi một cách không tình nguyện… Nhưng cũng không ít kẻ nhìn Bùi Đông Lai, trong ánh mắt lộ rõ sự hâm mộ cùng ghen tị, cảm giác như chỉ hận không thể tẩn cho hắn một trận, một đóa hoa mỹ lệ như vậy sao lại cắm vào bãi phân trâu chứ?

Bùi Đông Lai không thèm quan tâm những ánh mắt đố kị này, vẫn đi bên cạnh Tần Đông Tuyết vui vẻ nói chuyện.

Cơn gió thoảng qua, hương thơm trên cơ thể Tần Đông Tuyết tản mạn trong không khí, kích thích thính giác của Bùi Đông Lai, mà hai người tiếp xúc thân mật khiến cho phần thú vật của Bùi Đông Lai bắt đầu vọng động, ngóc đầu nổi loạn.

- Nơi này bán ma lạt hấp rất ngon, hay mình ăn ma lạt hấp nhá?

Tần Đông Tuyết đi tới quán ma lạt hấp đông kín người thì dừng lại, quay sang hỏi Bùi Đông Lai.

Chưa đợi hắn trả lời nàng đã, một kẻ nắm tay bạn gái đi về phía Tần Đông Tuyết, suýt chút nữa ngã trên mặt đất…

Trong mắt hắn, Bùi Đông Lai cưa được vưu vật như Tần Đông Tuyết đã đủ kinh thế hãi tục, kết quả ni mã thoạt nhìn còn như là cấp lại?

Tên mặt trắng này cũng thực tốt số…

Thấy kẻ kia đi đứng loạng choạng, Bùi Đông Lai sợ đụng phải Tần Đông Tuyết nên vội vàng kéo nàng vào lòng mình.

Tần Đông Tuyết đang chờ Bùi Đông Lai trả lời, bất ngờ bị hắn kéo không kịp đề phòng, thân thể cứng đờ ra, nhẹ nhàng dán chặt vào thân thể Bùi Đông Lai.

Ngay sau đó.

Ánh mắt ghen tị của cánh đàn ông đã lóe lên sát khí, Tần Đông Tuyết đã bị Bùi Đông Lai kéo vào lòng.

Cảm nhận được thân thể mềm mại của Tần Đông Tuyết, nhận ra những ánh mắt sắc nhọn chĩa vào mình Bùi Đông Lai mới ý thức được tầm ảnh hưởng của hành động vừa rồi, hắn vỗ bờ vai cứng đờ của Tần đông Tuyết, không biết nên làm gì.

So với Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết càng khẩn trương…Tuy nàng từng nắm tay Bùi Đông Lai, nhưng bất ngờ như vậy nàng chưa chuẩn bị tinh thần, lúc này, hơi thở mãnh liệt của hắn truyền tới, cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Bùi Đông Lai, gương mặt tuyệt mỹ của nàng thoáng ửng đỏ, trống ngực nện dồn dập.

- A…

Tần Đông Tuyết cực kì lo lắng, Bùi Đông Lai buông nàng ra, xấu hổ cười:

- Vừa rồi người kia suýt nữa nữa bị ngã, anh sợ em bị dụng phải…

- Còn chưa trả lời em, có ăn ma lạt hấp không?

Rất nhanh Tần Đông Tuyết đã bình tĩnh lại nhưng gương mặt vẫn hơi ửng dưới ánh đèn làm say lòng cánh đàn ông.

- Mời khách, đương nhiên là theo em rồi.

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ khiến lòng người mê đắm, Bùi Đông Lai ngẩn ra, xốc lại tinh thần rồi cười nói.

- Bên kia có chỗ!

Bùi Đông Lai vừa nói thì Tần Đông Tuyết đã chỉ phương hướng, chưa đợi hắn trả lời đã kéo tay Bùi Đông Lai chạy sang.

Đây là lần đầu Tần Đông Tuyết chủ động nắm tay hắn…

Nhất thời, Bùi Đông Lai đứng như trời trồng…từ nhỏ hắn vô cùng hiếu động nhưng lúc này như mọc rễ tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tần Đông Tuyết thấy vậy liền lo lắng hỏi:

- Còn đứng ngây ra nữa là mất chỗ đấy!

Hiển nhiên Tần Đông Tuyết không xa lạ gì với quán ma lạt hấp, kiếm một chỗ không dễ dàng gì.

Vẫn không nói gì.

Tần Đông Tuyết cảm thấy lo lắng, cũng có chút tức giận, Bùi Đông Lai phản khách vi chủ, nắm bàn tay mềm mại của nàng đi về phía chỗ ngồi.

Bị Bùi Đông Lai nắm tay, thân thể Tần Đông Tuyết cũng cứng đờ ra…Trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ, khó tả.

Tê tê, ngứa ngứa tựa như bị điện giật…

Cảm giác nhộn nhạo khó tả, Tần Đông Tuyết không hề phản kháng, để Bùi Đông Lai nắm tay đi tới.

Lúc này Bùi Đông Lai mới thả tay ra, cầm giấy ăn lau mặt bàn dính dầu mỡ trước mặt nàng.

Thấy vậy Tần Đông Tuyết cảm thấy ngọt ngào, nụ cười lộ rõ sự hạnh phúc.

Gió đêm hiu hiu, dưới ánh đèn, nàng vẫn lẳng lặng ngồi nhìn.

Tựa như si ngốc…

- Bàn này là của chúng tôi, hai người tìm chỗ khác đi!

Lúc Tần Đông Tuyết đang nhìn Bùi Đông Lai lai bàn, vài kẻ xuất hiện bên cạnh, một người dùng giọng điệu ngạo mạn nói, ánh mắt giống hệt đồng bạn, lộ rõ vẻ dâm tà. Nhìn chằm chằm vào Tần Đông Tuyết.

Ánh mắt kia tựa như chỉ hận không thể lột trần Tần Đông Tuyết ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện