Siêu Cấp Gen Thần

Chương 58: Tặng đao



Translator: Nguyetmai

"Đó là đao gì?" Hàn Sâm tò mò hỏi.

"Cầm một trăm triệu tới đây, đao đó bán cho cậu." Thợ rèn lạnh lùng nói một câu rồi đẩy Hàn Sâm ra ngoài.

"Đao gì mà kinh thế, bán với giá một trăm triệu luôn à?" Hàn Sâm không nhịn được lại hỏi tiếp câu nữa.

"Chứa 75% hàm lượng thép Z." Thợ rèn vừa nói vừa đẩy Hàn Sâm ra: "Lần sau cần mua gì cứ tới thẳng đây."

"75% hàm lượng thép Z? Có chém gió quá không thế? Không phải nói kỹ thuật bây giờ không luyện ra được hợp kim chứa hàm lượng thép Z trên 5% sao?"

Hàn Sâm nghĩ thầm trong đầu nhưng không nói ra miệng, dù sao hắn cũng không mua, cứ để thợ rèn khoác lác cũng chẳng sao cả.

Về đến nhà, Hàn Sâm mới lấy dao găm ra xem kĩ. Vừa rút dao ra khỏi vỏ làm bằng gỗ, Hàn Sâm đã cảm nhận được có một luồng khí rét lạnh phả ra. Đây là một con dao găm dài 25 centimét tiêu chuẩn, toàn thân xanh biếc như nước biển, nhìn như có sóng nước đang chuyển động trên thân dao.

Góc cắt rất nhỏ, có lẽ chỉ chừng hai mươi độ. Lưỡi dao mỏng như cánh ve, tia sáng lạnh trên mũi dao làm người ta phải run sợ. Lại kết hợp thêm hai rãnh thông máu nhìn sởn cả tóc gáy.

Chuôi dao dùng tài liệu công nghệ cao dung hợp với xương rồng mà thành, cầm vào tay cực kì thoải mái. Phần chuôi không thẳng hẳn mà có một độ cong nhất định, là thiết kế thích hợp với công thái học*.

* Công thái học: Ngành khoa học về việc thiết kế các máy móc, các công cụ, các máy tính và khu vực làm việc vật lý, sao cho mọi người dễ tìm thấy chúng và thoải mái trong việc sử dụng.

Hàn Sâm rút thanh đao Trảm Cương ra, sau đó dùng dao găm chém mạnh vào sống lưng thanh đao.

Hàn Sâm muốn thử độ cứng và tính dẻo của dao găm như thế nào. Hợp kim chứa 5% hàm lượng thép Z, về mặt lý thuyết thì độ cứng và tính dẻo mạnh hơn đao Trảm Cương nhiều, vậy nên lưỡi dao sẽ không bị sứt mẻ gì mới đúng.

Keng!

Đao Trảm Cương bị dao găm chém gãy làm đôi, nửa đoạn lưỡi đao rơi xuống sàn phát ra tiếng vang.

"Bén quá!"

Hàn Sâm kinh ngạc đến ngây người. Lúc này hắn mới nhớ tới lời thợ rèn đã nói, tài liệu tạo ra con dao găm này là đĩa cắt kim loại trên máy cắt kim loại lưỡi hợp kim, nó vốn là hợp kim dùng để cắt kim loại.

Nhìn lưỡi dao mà xem, thế mà chẳng hề bị hư hại chút nào. Đừng nói là vết mẻ, ngay cả vết cong lên cũng không có.

"Chết dở! Đao của mình!"

Hàn Sâm đột nhiên khựng người lại, sau đó bỗng phát ra tiếng kêu cực kì thảm thiết.

Thanh đao Trảm Cương hàng hiệu treo giá cả triệu bạc trong cửa hàng bị hắn làm hỏng mất rồi!

Hàn Sâm vốn tưởng rằng chỉ có thể chém mẻ một chút trên sống đao, không ngờ dao găm quá sắc bén, chém đứt đao Trảm Cương thành hai nửa luôn.

Hàn Sâm đau lòng muốn chết. Nếu mang đao này đến khu secondhand, tốn chút miệng lưỡi không chừng còn có thể bán được mấy trăm nghìn, bây giờ thì bị hỏng mất rồi.

Ngay lúc Hàn Sâm đang đấm ngực giậm chân tự trách mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông của máy liên lạc vang lên. Liếc mắt nhìn qua, là số của Trương Đan Phong, Hàn Sâm mở máy liên lạc lên.

"Lão Bạch, tới Hoàng Hôn đi, có đồ tốt cho mày này." Trương Đan Phong hưng phấn nói.

"Đồ tốt gì thế?" Hàn Sâm hỏi.

"Mày tới đây thì biết, gặp ở chỗ cũ nhé." Trương Đan Phong không nói rõ mà chỉ lấp lửng tỏ vẻ thần bí.

Hàn Sâm thay quần áo rồi đi đến Hoàng Hôn Tiểu Trúc, đây là một nhà hàng nhỏ mà Trương Đan Phong hay dẫn hắn đến ăn. Đồ ăn ở đây rất ngon, bài trí cũng thuộc hàng cao cấp, lần nào đến đây Trương Đan Phong cũng bao phòng số bảy, thế nên mới nói là chỗ cũ.

Lúc đến Hoàng Hôn Tiểu Trúc, Hàn Sâm bất ngờ nhìn thấy Hàn Hạo cũng ở đây. Hàn Hạo thấy Hàn Sâm thì tỏ vẻ không được tự nhiên lắm, cố nặn ra một nụ cười rồi kêu hai tiếng "anh Sâm".

Hàn Sâm cũng cười coi như chào hỏi, sau đó bị Trương Đan Phong kéo qua một bên.

Thật ra Hàn Sâm chẳng có cảm giác gì với Hàn Hạo cả, vốn dĩ hắn cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến người khác, Hàn Hạo không nhận bà con cũng coi như đúng ý hắn.

Trương Đan Phong không hề để ý đến mấy chuyện này, cứ hưng phấn kéo Hàn Sâm đến ghế sô pha ngồi xuống. Tiếp đó cậu ta vội vã vẫy tay một cái, một thú hồn hình hổ răng kiếm với màu lông trắng muốt lập tức bay ra, hóa thành một thanh cương đao sáng như tuyết rơi vào trong tay Trương Đan Phong.

Trương Đan Phong hồ hởi cầm cương đao múa mấy đường, sau đó đắc ý nói: "Lão Bạch, mày xem thanh binh khí thú hồn biến dị mà tao mới kiếm được này thế nào?"

"Ngon đấy, một chữ thôi, ngầu!" Hàn Sâm giơ ngón cái lên.

Hàn Sâm cũng thèm một thanh binh khí thú hồn biến dị từ lâu rồi, nhưng tiếc là dạo gần đây đừng nói đến thú hồn biến dị, ngay cả thú hồn nguyên thủy cũng không kiếm được lấy một con.

"He he, lão Bạch, giờ tao có thanh đao Tuyết Hổ này rồi, binh khí mua lúc trước không dùng đến nữa, mày đừng chê, cứ cầm lấy dùng đi." Trương Đan Phong lấy ra một thanh đao nhét vào trong tay Hàn Sâm.

Vừa thấy thanh đao kia, Hàn Sâm bỗng ngớ người ra, lại là một thanh đao Trảm Cương.

Hàn Sâm vừa mới chém đứt một thanh đao Trảm Cương, không ngờ Đan Phong lại cho hắn một thanh nữa.

"Đao này..."

Hàn Sâm cảm động không thôi. Một món đồ tốn hơn cả triệu bạc mua về, thế mà Trương Đan Phong nói cho hắn là cho, tình nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Hàn Sâm đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Chỉ thấy một người phụ nữ tròn như một trái bóng, trên người mặc cả cây hàng hiệu nổi tiếng, đeo vàng ngọc đầy người chen vào trong phòng.

"Thằng nhóc này, ở bên dưới mẹ đã thấy một người rất giống con, không ngờ đúng là con thật. Mẹ bảo con đi dự tiệc của Tổng giám đốc Hồ, con lại nói có chuyện quan trọng phải làm, chẳng lẽ chuyện quan trọng là tụ tập với bọn nó đấy à? Con nói xem, đi theo đám bọn nó thì có tương lai gì? Tổng giám đốc Hồ người ta mời một nhóm bạn của con trai mình đến ăn cơm, đều là tinh anh trong thế hệ trẻ trên hành tinh Lạc Gia chúng ta. Con nên làm quen với một số bạn bè như vậy, sau này mới có thể trở thành thế hệ tinh anh..."

Hàn Ngọc Mai vừa đi vào đã mắng chửi một trận ngập đầu ngập cổ, sau đó lại kéo Hàn Hạo đi ra ngoài.

"Mẹ... con..."

Hàn Hạo còn muốn giải thích nhưng đã bị Hàn Ngọc Mai kéo ra khỏi phòng.

"Đừng có mẹ mẹ con con nữa, buổi tiệc hôm nay còn có đại công tử Lâm Bắc Phong của tập đoàn khai thác mỏ Sâm Trọng đến tham dự. Mẹ nghe người ta nói bây giờ cậu ta cũng đang ở thành bảo hộ Cương Giáp, nếu con có thể tạo mối quan hệ tốt với cậu ta, người ta tiện tay giúp một chút thôi cũng đủ cho con tung hoành trong thành bảo hộ Cương Giáp rồi."

Hàn Ngọc Mai vừa kéo Hàn Hạo đi ra ngoài vừa nói.

Lúc này Hàn Hạo cảm thấy hơi buồn bực trong lòng. Lần này qua đây vốn dĩ cậu ta muốn làm hòa với Hàn Sâm, hi vọng có thể mượn quan hệ của Hàn Sâm để tiến vào đoàn Cương Giáp của Tần Huyên.

Bây giờ Hàn Ngọc Mai gây ra chuyện như vậy, cậu ta cũng không có cơ hội nói chuyện với Hàn Sâm.

Hàn Hạo vẫn cho rằng chắc chắn Hàn Sâm đã leo lên cành cao như Tần Huyên, là trai bao do Tần Huyên nuôi thế nên Hàn Sâm mới có thành tựu như bây giờ. Nếu không chỉ dựa vào bản thân hắn sao có thể đối đầu với La Thiên Dương lâu như vậy, sao có thể được Tần Huyên thu vào tổ thần xạ chứ?

Mặc dù Hàn Hạo rất khinh thường hành vi bám váy đàn bà của Hàn Sâm, nhưng cậu ta lại muốn mượn tầng quan hệ này của Hàn Sâm để tiến vào đoàn Cương Giáp. Vậy nên hôm nay mới từ chối đi tham dự bữa tiệc của nhà Tổng giám đốc Hồ mà chạy tới chỗ Trương Đan Phong.

Không ngờ bữa tiệc của nhà Tổng giám đốc Hồ cũng được tổ chức trong tòa cao ốc này, trùng hợp Hàn Ngọc Mai lại thấy được cậu ta. Sau chuyện vừa rồi, hôm nay chắc chắn không có cách nào làm lành với Hàn Sâm rồi.

"Thôi kệ đi, đại công tử Lâm Bắc Phong của tập đoàn khai thác mỏ Sâm Trọng cũng ở thành bảo hộ Cương Giáp, hơn nữa còn tới hành tinh Lạc Gia, đây quả là một cơ hội tốt. Nghe nói tập đoàn khai thác mỏ Sâm Trọng lắm tiền nhiều của, là một hộ nhà giàu mới nổi, không hề quan tâm đến tiền. Có thể tạo mối quan hệ tốt với Lâm Bắc Phong cũng là một chuyện tốt."

Hàn Hạo chỉnh lại quần áo, đi theo Hàn Ngọc Mai vào phòng tiệc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện