Siêu Cấp Gen Thần
Chương 78: Trò chơi oẳn tù tì
Translator: Nguyetmai
"Cứ ăn uống không thế này thì chán quá, hay là chúng ta chơi trò gì cho vui đi nhé?" Chỉ lát sau Đường Chân Lưu đã không nhịn được, cười tủm tỉm nói.
"Chơi trò chơi gì hả? Có trẻ con ở đây đấy nhé."
Khúc Vãn Ca liếc Đường Chân Lưu một cái, đáp lại với giọng điệu không vui.
Đường Chân Lưu vội nháy mắt ra hiệu cho Phương Cảnh Kỳ, Phương Cảnh Kỳ bèn cười nói: "Vãn Ca, em đừng lo lắng, chúng ta chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ thôi chứ không phải mấy trò quá đáng kia đâu. Em cứ yên tâm, sao bọn anh lại dạy hư trẻ con được chứ?"
Nói xong Phương Cảnh Kỳ lại quay qua nhìn Đường Chân Lưu: "Lão Đường, hay là chúng ta chơi trò đánh mu bàn tay nhé?"
Khi Phương Cảnh Kỳ nói ra đề nghị này, Hàn Sâm hơi sững người một chút. Vốn dĩ hắn cho rằng dù Phương Cảnh Kỳ có muốn hại người thì người đó chắc chắn cũng là hắn, nhưng bây giờ xem ra Phương Cảnh Kỳ lại muốn gài hàng Đường Chân Lưu.
Đường Chân Lưu cau mày: "Đánh mu bàn tay quá đơn giản, hơn nữa cũng không lợi dụng được đống đồ ăn với rượu ở đây, hay là chúng ta chơi trò oẳn tù tì tạt rượu đi nhé?"
Trò oẳn tù tì tạt rượu mà Đường Chân Lưu nói có cách chơi như sau: Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn, trên bàn để một ly rượu và một cái mâm. Sau đó hai bên oẳn tù tì, người nào thắng có thể cầm ly rượu tạt thẳng vào mặt người thua. Nếu người thua phản ứng nhanh thì có thể cầm lấy mâm giơ lên chắn rượu, không để bản thân bị bị ướt.
"Trò này không thích hợp lắm thì phải?"
Phương Cảnh Kỳ chỉ biết Hàn Sâm chơi trò đánh mu bàn tay cực giỏi chứ không biết hắn có chơi được trò này không, trong lòng bắt đầu lo lắng.
"Thôi, ba người chơi đi, em dẫn Tiểu Nghiên qua phòng tập thể dục chơi."
Khúc Vãn Ca thật sự nhìn không nổi nữa, sợ Tiểu Nghiên bị bọn họ dạy hư nên lập tức ôm vai kéo Tiểu Nghiên ra ngoài chơi.
Khúc Vãn Ca vừa đi, Đường Chân Lưu không còn gò bó gì nữa, hắn ta nhìn thẳng vào Hàn Sâm rồi nói: "Mọi người đều là đàn ông với nhau mà sợ mất mặt gì chứ, hay là cậu không dám chơi đấy?"
"Chơi thì được, nhưng chỉ chơi không thôi thì chán lắm." Hàn Sâm nói.
Vừa nghe thấy Hàn Sâm nói câu này, Phương Cảnh Kỳ cười híp mắt, trong lòng mừng thầm: "Xem ra hẳn là thằng nhóc này biết chơi, lần này lão Đường thảm rồi. Chờ anh đây chụp được ảnh mất mặt xấu hổ của chú, xem sau này lão Đường chú còn dám huênh hoang trước mặt anh nữa không."
Đường Chân Lưu vừa nghe vậy thì mừng rơn, trong lòng thầm nghĩ: "May mà thằng nhãi này không biết Đường Chân Lưu này là ai, nếu biết rồi thì đảm bảo dù có đánh chết nó cũng không dám chơi với mình chứ nói chi là còn dám to gan đòi thêm tiền thưởng như thế này."
"Vậy cậu nói xem phải chơi thế nào mới thú vị?" Đường Chân Lưu cố làm ra vẻ mất tự nhiên hỏi.
"Mỗi ván một trăm nghìn."
Hàn Sâm đang rầu không có tiền để đóng phí mua dịch dinh dưỡng và thuê chuyên viên điều dưỡng cho Tiểu Nghiên. Một tháng phải bỏ ra đến một hai triệu, đây không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả nổi.
Trong thẻ của hắn ngay cả tiền đóng một tháng cũng không đủ, hắn còn đang định vào vùng đất được thần bảo hộ bán thịt sinh vật biến dị đây này.
Nhưng hiện giờ trong tay Hàn Sâm chỉ còn lại thịt của Hắc Châm Phong biến dị mà thôi. Mới vừa bán ra ba mươi con, Hàn Sâm không muốn bán thêm nữa. Cùng một loại sinh vật biến dị nếu xuất hiện quá nhiều sẽ thành mất giá, hơn nữa còn khiến người khác sinh lòng đố kỵ.
Nếu có thể không bán thì Hàn Sâm cũng không tính bán Hắc Châm Phong biến dị nữa, tránh cho người khác nghĩ rằng sinh vật biến dị mà hắn bán rất dễ kiếm.
"Được, thẳng thắn lắm, Đường Chân Lưu tôi thích chơi với người thẳng thắn như vậy, một trăm nghìn thì một trăm nghìn."
Đường Chân Lưu mừng thầm không thôi. Bản thân hắn ta cảm thấy chỉ tạt rượu vào mặt thôi thì chưa đã ghiền, không ngờ chính miệng tên kia lại yêu cầu chơi ăn tiền.
"Muốn thắng tiền của bố à? Về luyện thêm mười nghìn năm nữa đi con ạ. Bố đây được xưng là tiểu bá vương trong giới oẳn tù tì đấy nhé, mười ván thắng chín, chơi chết nhà mày luôn này!"
Đường Chân Lưu hận không thể trao bằng khen người tốt việc tốt cho Hàn Sâm, không chỉ giúp hắn ta hả giận mà còn muốn đưa tiền cho hắn ta, trên đời này biết đi đâu tìm được người tốt thế này chứ.
Chỉ lát sau ba người đã đặt ra quy tắc chơi. Chỉ thắng oẳn tù tì thôi thì vẫn không tính là thắng, phải tạt rượu vào trúng mặt mà không bị mâm cản lại thì mới tính là thắng.
Về phần oẳn tù tì, vốn dĩ Đường Chân Lưu định chơi oẳn tù tì mười lăm hai mươi*, nhưng Hàn Sâm không biết chơi kiểu đó nên cuối cùng chỉ có thể đổi sang chơi kiểu kéo búa bao.
"Hai người chơi trước mấy ván đi, tôi chơi dở, để tôi quan sát một lúc đã."
Lúc chọn người chơi trước, Phương Cảnh Kỳ lập tức giơ hai tay chủ động nhường chỗ.
Vốn dĩ gã cũng không muốn chơi, chỉ định chụp ảnh cho hai người kia mà thôi.
"Được, vậy cậu cứ nghỉ ngơi trước, chờ bọn tôi chơi mệt lại đổi người."
Việc Phương Cảnh Kỳ chủ động rút lui rất hợp ý Đường Chân Lưu, nếu Hàn Sâm mới bị tạt một chút đã nghỉ thì chẳng thú vị gì nữa.
Đường Chân Lưu đặt sẵn ly rượu và mâm lên bàn. Ly rượu là ly thủy tinh uống nước thường thấy mà người bình thường hay dùng, một ly đầy chừng 30 ml rượu.
"Hay là chúng ta đổi thành nước đi?" Hàn Sâm đề nghị.
Hắn sợ lát nữa Đường Chân Lưu bị tạt rượu ướt hết người, lỡ chẳng may bén lửa bốc cháy thì không ổn cho lắm.
"Chơi bằng nước thì vui gì nữa, chơi rượu đi."
Đường Chân Lưu đương nhiên sẽ không đồng ý rồi, tạt nước thì sao mà hả giận được, tạt rượu mới đã chứ.
Hàn Sâm không có ý kiến gì nữa, Đường Chân Lưu quay qua nói với Phương Cảnh Kỳ: "Lão Tứ, cậu hô đi, vậy sẽ công bằng cho cả hai bên, mắc công có người thua lại không phục."
"Được thôi."
Phương Cảnh Kỳ đồng ý, đứng ở giữa hai người hắng giọng một tiếng rồi hô: "Búa... kéo... bao..."
Ngay khi Phương Cảnh Kỳ vừa hô chữ bao xong, Hàn Sâm và Đường Chân Lưu gần như đưa tay ra cùng lúc. Hàn Sâm ra kéo, Đường Chân Lưu ra búa.
Vừa thấy mình thắng, Đường Chân Lưu hí hửng vô cùng, vội vàng cầm lấy ly rượu trên bàn tạt vào mặt Hàn Sâm.
Nhưng tiếc là Hàn Sâm đã cầm lấy mâm giơ lên, bối rối chắn được ly rượu do Đường Chân Lưu tạt qua.
"Lẽ nào Hàn Sâm không giỏi chơi búa kéo bao?"
Phương Cảnh Kỳ chợt ngẩn người, gã không ngờ Hàn Sâm lại thua, nhưng khi nhìn thấy ý cười ẩn chứa trong khóe mắt Hàn Sâm, Phương Cảnh Kỳ không khỏi rùng mình một cái: "Tên này ác thật, đây là muốn chơi chết Đường Chân Lưu mà."
Sau khi hiểu rõ, Phương Cảnh Kỳ thầm cười đểu: "Lão Đường ơi lão Đường, xem ra hôm nay chú khó trốn thoát khỏi kiếp này rồi, anh đây sẽ chụp mấy tấm thật đẹp cho chú."
Hàn Sâm đương nhiên là có ý muốn lừa Đường Chân Lưu rồi, dù sao thì cũng là Đường Chân Lưu kiếm chuyện với hắn trước mà, vậy thì cứ gài hàng thẳng tay thôi.
Hơn nữa Đường Chân Lưu cũng rất giàu. Người khác thua chưa chắc trả nổi, nhưng Đường Chân Lưu chỉ biểu diễn vài buổi đã kiếm được hơn mười triệu, thua mấy triệu chỉ là chút tiền lẻ thôi.
Trò chơi này thử thách năng lực phản ứng và nắm bắt thời cơ của người chơi, bất kể là lúc ra kéo búa bao hay kịp thời cầm lấy đạo cụ mình cần đều đòi hỏi khả năng phản ứng cực cao, ai phản ứng nhanh thì sẽ chiếm được lợi thế rất lớn trong lúc chơi.
Nhưng năng lực phản ứng cũng không phải yếu tố quyết định toàn bộ trò chơi. Cao thủ oẳn tù tì chân chính không chỉ có phản ứng nhanh, mà ghê gớm nhất chính là khả năng dự đoán về tâm lý.
Dự đoán tâm lý chính là các kỹ năng như phân tích, suy đoán tâm lý của đối phương, nhìn ra được tiếp theo đối phương sẽ làm gì, đây mới là điểm tinh túy thật sự của trò oẳn tù tì.
Chú thích:
* Cách chơi trò oẳn tù tì mười lăm hai mươi: có hai người chơi, mỗi người dùng cả hai bàn tay để chơi. Nếu hai tay đều nắm là 0, một nắm một xòe là 5, cả hai bàn đều xòe là 10. Vậy nên những số có thể hô là 0, 5, 10, 15 và 20.
Hai bên thay phiên nhau hô tổng sổ ngón tay mình đoán ra, nếu số ngón tay của cả bốn bàn tay cộng lại bằng với số bên đã hô thì bên đó thắng.
Ví dụ: bạn đưa một tay xòe một tay nắm ra đồng thời hô 10, nếu lúc đó đối phương cũng đưa ra một xòe một nắm thì bạn thắng.
Nếu số tổng ngón tay khác với con số bạn hô lên thì đến lượt bên kia hô số, cứ tiếp tục thay phiên hô như vậy cho đến khi nào phân ra thắng thua.
"Cứ ăn uống không thế này thì chán quá, hay là chúng ta chơi trò gì cho vui đi nhé?" Chỉ lát sau Đường Chân Lưu đã không nhịn được, cười tủm tỉm nói.
"Chơi trò chơi gì hả? Có trẻ con ở đây đấy nhé."
Khúc Vãn Ca liếc Đường Chân Lưu một cái, đáp lại với giọng điệu không vui.
Đường Chân Lưu vội nháy mắt ra hiệu cho Phương Cảnh Kỳ, Phương Cảnh Kỳ bèn cười nói: "Vãn Ca, em đừng lo lắng, chúng ta chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ thôi chứ không phải mấy trò quá đáng kia đâu. Em cứ yên tâm, sao bọn anh lại dạy hư trẻ con được chứ?"
Nói xong Phương Cảnh Kỳ lại quay qua nhìn Đường Chân Lưu: "Lão Đường, hay là chúng ta chơi trò đánh mu bàn tay nhé?"
Khi Phương Cảnh Kỳ nói ra đề nghị này, Hàn Sâm hơi sững người một chút. Vốn dĩ hắn cho rằng dù Phương Cảnh Kỳ có muốn hại người thì người đó chắc chắn cũng là hắn, nhưng bây giờ xem ra Phương Cảnh Kỳ lại muốn gài hàng Đường Chân Lưu.
Đường Chân Lưu cau mày: "Đánh mu bàn tay quá đơn giản, hơn nữa cũng không lợi dụng được đống đồ ăn với rượu ở đây, hay là chúng ta chơi trò oẳn tù tì tạt rượu đi nhé?"
Trò oẳn tù tì tạt rượu mà Đường Chân Lưu nói có cách chơi như sau: Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn, trên bàn để một ly rượu và một cái mâm. Sau đó hai bên oẳn tù tì, người nào thắng có thể cầm ly rượu tạt thẳng vào mặt người thua. Nếu người thua phản ứng nhanh thì có thể cầm lấy mâm giơ lên chắn rượu, không để bản thân bị bị ướt.
"Trò này không thích hợp lắm thì phải?"
Phương Cảnh Kỳ chỉ biết Hàn Sâm chơi trò đánh mu bàn tay cực giỏi chứ không biết hắn có chơi được trò này không, trong lòng bắt đầu lo lắng.
"Thôi, ba người chơi đi, em dẫn Tiểu Nghiên qua phòng tập thể dục chơi."
Khúc Vãn Ca thật sự nhìn không nổi nữa, sợ Tiểu Nghiên bị bọn họ dạy hư nên lập tức ôm vai kéo Tiểu Nghiên ra ngoài chơi.
Khúc Vãn Ca vừa đi, Đường Chân Lưu không còn gò bó gì nữa, hắn ta nhìn thẳng vào Hàn Sâm rồi nói: "Mọi người đều là đàn ông với nhau mà sợ mất mặt gì chứ, hay là cậu không dám chơi đấy?"
"Chơi thì được, nhưng chỉ chơi không thôi thì chán lắm." Hàn Sâm nói.
Vừa nghe thấy Hàn Sâm nói câu này, Phương Cảnh Kỳ cười híp mắt, trong lòng mừng thầm: "Xem ra hẳn là thằng nhóc này biết chơi, lần này lão Đường thảm rồi. Chờ anh đây chụp được ảnh mất mặt xấu hổ của chú, xem sau này lão Đường chú còn dám huênh hoang trước mặt anh nữa không."
Đường Chân Lưu vừa nghe vậy thì mừng rơn, trong lòng thầm nghĩ: "May mà thằng nhãi này không biết Đường Chân Lưu này là ai, nếu biết rồi thì đảm bảo dù có đánh chết nó cũng không dám chơi với mình chứ nói chi là còn dám to gan đòi thêm tiền thưởng như thế này."
"Vậy cậu nói xem phải chơi thế nào mới thú vị?" Đường Chân Lưu cố làm ra vẻ mất tự nhiên hỏi.
"Mỗi ván một trăm nghìn."
Hàn Sâm đang rầu không có tiền để đóng phí mua dịch dinh dưỡng và thuê chuyên viên điều dưỡng cho Tiểu Nghiên. Một tháng phải bỏ ra đến một hai triệu, đây không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả nổi.
Trong thẻ của hắn ngay cả tiền đóng một tháng cũng không đủ, hắn còn đang định vào vùng đất được thần bảo hộ bán thịt sinh vật biến dị đây này.
Nhưng hiện giờ trong tay Hàn Sâm chỉ còn lại thịt của Hắc Châm Phong biến dị mà thôi. Mới vừa bán ra ba mươi con, Hàn Sâm không muốn bán thêm nữa. Cùng một loại sinh vật biến dị nếu xuất hiện quá nhiều sẽ thành mất giá, hơn nữa còn khiến người khác sinh lòng đố kỵ.
Nếu có thể không bán thì Hàn Sâm cũng không tính bán Hắc Châm Phong biến dị nữa, tránh cho người khác nghĩ rằng sinh vật biến dị mà hắn bán rất dễ kiếm.
"Được, thẳng thắn lắm, Đường Chân Lưu tôi thích chơi với người thẳng thắn như vậy, một trăm nghìn thì một trăm nghìn."
Đường Chân Lưu mừng thầm không thôi. Bản thân hắn ta cảm thấy chỉ tạt rượu vào mặt thôi thì chưa đã ghiền, không ngờ chính miệng tên kia lại yêu cầu chơi ăn tiền.
"Muốn thắng tiền của bố à? Về luyện thêm mười nghìn năm nữa đi con ạ. Bố đây được xưng là tiểu bá vương trong giới oẳn tù tì đấy nhé, mười ván thắng chín, chơi chết nhà mày luôn này!"
Đường Chân Lưu hận không thể trao bằng khen người tốt việc tốt cho Hàn Sâm, không chỉ giúp hắn ta hả giận mà còn muốn đưa tiền cho hắn ta, trên đời này biết đi đâu tìm được người tốt thế này chứ.
Chỉ lát sau ba người đã đặt ra quy tắc chơi. Chỉ thắng oẳn tù tì thôi thì vẫn không tính là thắng, phải tạt rượu vào trúng mặt mà không bị mâm cản lại thì mới tính là thắng.
Về phần oẳn tù tì, vốn dĩ Đường Chân Lưu định chơi oẳn tù tì mười lăm hai mươi*, nhưng Hàn Sâm không biết chơi kiểu đó nên cuối cùng chỉ có thể đổi sang chơi kiểu kéo búa bao.
"Hai người chơi trước mấy ván đi, tôi chơi dở, để tôi quan sát một lúc đã."
Lúc chọn người chơi trước, Phương Cảnh Kỳ lập tức giơ hai tay chủ động nhường chỗ.
Vốn dĩ gã cũng không muốn chơi, chỉ định chụp ảnh cho hai người kia mà thôi.
"Được, vậy cậu cứ nghỉ ngơi trước, chờ bọn tôi chơi mệt lại đổi người."
Việc Phương Cảnh Kỳ chủ động rút lui rất hợp ý Đường Chân Lưu, nếu Hàn Sâm mới bị tạt một chút đã nghỉ thì chẳng thú vị gì nữa.
Đường Chân Lưu đặt sẵn ly rượu và mâm lên bàn. Ly rượu là ly thủy tinh uống nước thường thấy mà người bình thường hay dùng, một ly đầy chừng 30 ml rượu.
"Hay là chúng ta đổi thành nước đi?" Hàn Sâm đề nghị.
Hắn sợ lát nữa Đường Chân Lưu bị tạt rượu ướt hết người, lỡ chẳng may bén lửa bốc cháy thì không ổn cho lắm.
"Chơi bằng nước thì vui gì nữa, chơi rượu đi."
Đường Chân Lưu đương nhiên sẽ không đồng ý rồi, tạt nước thì sao mà hả giận được, tạt rượu mới đã chứ.
Hàn Sâm không có ý kiến gì nữa, Đường Chân Lưu quay qua nói với Phương Cảnh Kỳ: "Lão Tứ, cậu hô đi, vậy sẽ công bằng cho cả hai bên, mắc công có người thua lại không phục."
"Được thôi."
Phương Cảnh Kỳ đồng ý, đứng ở giữa hai người hắng giọng một tiếng rồi hô: "Búa... kéo... bao..."
Ngay khi Phương Cảnh Kỳ vừa hô chữ bao xong, Hàn Sâm và Đường Chân Lưu gần như đưa tay ra cùng lúc. Hàn Sâm ra kéo, Đường Chân Lưu ra búa.
Vừa thấy mình thắng, Đường Chân Lưu hí hửng vô cùng, vội vàng cầm lấy ly rượu trên bàn tạt vào mặt Hàn Sâm.
Nhưng tiếc là Hàn Sâm đã cầm lấy mâm giơ lên, bối rối chắn được ly rượu do Đường Chân Lưu tạt qua.
"Lẽ nào Hàn Sâm không giỏi chơi búa kéo bao?"
Phương Cảnh Kỳ chợt ngẩn người, gã không ngờ Hàn Sâm lại thua, nhưng khi nhìn thấy ý cười ẩn chứa trong khóe mắt Hàn Sâm, Phương Cảnh Kỳ không khỏi rùng mình một cái: "Tên này ác thật, đây là muốn chơi chết Đường Chân Lưu mà."
Sau khi hiểu rõ, Phương Cảnh Kỳ thầm cười đểu: "Lão Đường ơi lão Đường, xem ra hôm nay chú khó trốn thoát khỏi kiếp này rồi, anh đây sẽ chụp mấy tấm thật đẹp cho chú."
Hàn Sâm đương nhiên là có ý muốn lừa Đường Chân Lưu rồi, dù sao thì cũng là Đường Chân Lưu kiếm chuyện với hắn trước mà, vậy thì cứ gài hàng thẳng tay thôi.
Hơn nữa Đường Chân Lưu cũng rất giàu. Người khác thua chưa chắc trả nổi, nhưng Đường Chân Lưu chỉ biểu diễn vài buổi đã kiếm được hơn mười triệu, thua mấy triệu chỉ là chút tiền lẻ thôi.
Trò chơi này thử thách năng lực phản ứng và nắm bắt thời cơ của người chơi, bất kể là lúc ra kéo búa bao hay kịp thời cầm lấy đạo cụ mình cần đều đòi hỏi khả năng phản ứng cực cao, ai phản ứng nhanh thì sẽ chiếm được lợi thế rất lớn trong lúc chơi.
Nhưng năng lực phản ứng cũng không phải yếu tố quyết định toàn bộ trò chơi. Cao thủ oẳn tù tì chân chính không chỉ có phản ứng nhanh, mà ghê gớm nhất chính là khả năng dự đoán về tâm lý.
Dự đoán tâm lý chính là các kỹ năng như phân tích, suy đoán tâm lý của đối phương, nhìn ra được tiếp theo đối phương sẽ làm gì, đây mới là điểm tinh túy thật sự của trò oẳn tù tì.
Chú thích:
* Cách chơi trò oẳn tù tì mười lăm hai mươi: có hai người chơi, mỗi người dùng cả hai bàn tay để chơi. Nếu hai tay đều nắm là 0, một nắm một xòe là 5, cả hai bàn đều xòe là 10. Vậy nên những số có thể hô là 0, 5, 10, 15 và 20.
Hai bên thay phiên nhau hô tổng sổ ngón tay mình đoán ra, nếu số ngón tay của cả bốn bàn tay cộng lại bằng với số bên đã hô thì bên đó thắng.
Ví dụ: bạn đưa một tay xòe một tay nắm ra đồng thời hô 10, nếu lúc đó đối phương cũng đưa ra một xòe một nắm thì bạn thắng.
Nếu số tổng ngón tay khác với con số bạn hô lên thì đến lượt bên kia hô số, cứ tiếp tục thay phiên hô như vậy cho đến khi nào phân ra thắng thua.
Bình luận truyện