Siêu Cấp YY Hệ Thống
Chương 316: Nhiệm vụ ẩn
“Này này, NPC là người nào vậy? Sao tôi không thấy?”
“Theo tôi nghĩ chắc người này chăng?”
“Wow, trò chơi này thật sự chân thật 100%, âm thanh, hình ảnh như thật ấy!”
“Ha ha, game, đây thật sự mới là game thực tế ảo! Đã quá như thật!!!”
“Đcm, bản đồ đâu, éo có bản đồ đi bán muối a!”
"Anh chị pro, cầu xin kéo level a..."
Âm thanh huyên náo như cái chợ, tiếng cười nói ầm ĩ từ bốn phía truyền đến, Minh Hạo cảm giác hơi khó chịu, lông mày nhíu lại.
Không để ý đến đám người chơi, ngó qua lại nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Sinh Đạo. Lúc này hắn đứng một đám người đứng chen chúc như kiến, che hết toàn bộ đường đi.
Tìm một hồi không thấy Sinh Đạo đâu, không biết nàng lúc này ở nơi nào.
Mặc kệ, nhận nhiệm vụ ẩn trước rồi tính, thực lực mới là quan trọng, kéo cấp nàng sau vậy.
Minh Hạo nắm giữ một cái bug cực lớn, đó là hắn tạo ra game, khoảng thời gian đó tất nhiên đã xem qua một lần tất cả chức nghiệp, kỹ năng, class, các nhiệm vụ, chức năng hệ thống roài, cho nên rất rành cái này, không như đám tân thủ kia ú a ú ớ vừa vào game không biết làm gì hay đi đâu.
Thần Chiến là game vượt thế kỷ, không giống các loại game thế kỷ 21, có vài điểm làm người chơi hiện tại cực kỳ khó chịu không thích ứng lắm. Thứ nhất, nó không có bản đồ. Thứ hai, không có điểm dịch chuyển cụ thể. Thứ ba, npc không đề tên nhân vật, hơn nửa ăn nói như người thường, biểu cảm, động tác đều hoàn mỹ, rất khó nhận ra đâu ra là npc, đâu là người chơi.
Minh Hạo thân ảnh linh hoạt như rắn, dễ dàng trong đoàn người chen chúc chật ních đi ra ngoài.
10 phút sau, Minh Hạo một đường đi đến căn nhà gỗ vắng vẻ, tự nhiên mở cửa ra.
“Là ai?”
Từ bên trong căn nhà gỗ truyền ra âm thanh già nua.
Trong phòng, một lão già tóc râu bạc phơ, có điều một bên tay bị cụt.
Minh Hạo bước vào trong, không nói gì, hành lễ cúi đầu: “Chào thôn trưởng, tôi đến đây để giải quyết tâm bệnh lâu năm của ngài.”
Lão già một tay sửng sốt, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, bất quá rất nhanh che giấu kỹ đi, vẻ mặt hiền lành ôn hòa nhìn Minh Hạo như người thân, chầm chậm nói ra: “Chào chàng trai trẻ, ngươi có việc gì?”
Minh Hạo nở nụ cười, vẻ mặt không siêm không nịnh, bình tĩnh nói: “Thôn trưởng, ta biết thân thế của ngài, 30 năm trước, ngài từng lấy cấp một vật quý giá của hoàng đế, sau đó chạy trốn khỏi đế quốc thần thánh đến đây. Nhưng trong một lần chạy trốn kẻ địch truy đuổi, ngài bị con gà mổ đi một cánh tay, chiến lực giảm đi nghiêm trọng.”
Lão già mặt mày biến sắc, một hồi đỏ, một hồi xanh, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Một hồi sau, môi lão có hơi run run nói ra: “Tại sao cậu biết việc này?”
“À, cái này ngài không cần biết.” Minh Hạo thần sắc bình tĩnh nói: “Ngài có muốn trả thù con gà từng mổ lấy cánh tay của mình không? Nếu ngài muốn, tôi lập tức thay ngài làm ngay.”
Lão già không trả lời, ánh mắt hoài nghi nhìn một vòng Minh Hạo, lúc sau hỏi: “Ngươi hình như mới cấp 1, tân binh? Lấy sức ngươi có thể giết được con gà ư?”
Trong giọng lão không thèm che giấu khinh miệt, hoài nghi năng lực của Minh Hạo.
Minh Hạo không tức giận, nở nụ cười, bộ dáng tự tin một trăm phần trăm, ung dung đáp: “Tôi nói được là làm được, có điều, tôi biết thôn trưởng cất giấu một khẩu súng săn thì phải…”
Lão thôn trưởng lần nửa biến sắc, lão rất muốn hỏi một câu “Tại sao cậu biết việc này?” Nhưng biết Minh Hạo có thể như lần trước không trả lời lão.
Lúc sau ngửa miệng cười ha hả, chỉ tay vào Minh Hạo, ngữ khí thay đổi, lạnh lùng như băng hỏi: “Tại sao ta phải tin ngươi chàng trai trẻ? Ai biết ngươi cầm súng của ta xong chạy đi luôn?”
Minh Hạo như biết trước lão sẽ nói vậy, nở nụ cười tự nhiên, nói: “Tôi biết thôn trưởng còn có một món vật phẩm quý hơn khẩu súng săn kia nhiều lần, giá trị của nó không thể dùng khẩu súng để đo đạc hay đổi lấy.”
Lão thôn trưởng ánh mắt co rút, một tay nắm chặc, từng bước đi tới Minh Hạo.
Khí tức của lão lúc này thay đổi, hoàn toàn lạnh lẽo như băng, ánh mắt từ ôn hòa biến thành sắc bén, từng tia khí lạnh trên người lão truyền ra, giống như một thanh gươm sắc bén ra khỏi vỏ.
Minh Hạo không làm gì, vẫn là vẻ bình tĩnh không đổi sắc ấy, hắn nói thêm: “Ngài muốn giết tôi? Nhìn qua hình dáng của ngài, tôi chắc ngài tuổi đã hơn 50~60 tuổi. Điều kiện quý báu để thay đổi chắc chắn đã qua. Hơn nửa, tôi cam kết với ngài, chuyện này chỉ có ngài và tôi biết, không có kẻ thứ ba biết.”
Lão già nghe vậy dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hắn thở dài một hơi, nói ra: “Ngươi nói đúng, tuổi của ta đã qua, hiện tại không thể thay đổi được…”
Lão nói tới đây, trong mắt hiện ra vài phần phẫn hận, một tia mệt mỏi trong giọng nói truyền ra: “Nếu không phải tại con gà ngu ngốc ấy, chắc chắn ta đã trở thành một quỷ thần chính thống, vang danh thế giới, đáng tiếc, một tay cụt, sức chiến đấu của ta giảm đi, trở thành một phế nhân thôn trưởng không hơn không kém…”
Ánh mắt lão mờ mịt, giọng nói run rẩy, đôi mắt già nua mờ đục nhìn qua cửa sổ nhỏ, tựa như hồi tưởng thứ gì đó xa xôi.
Minh Hạo không làm phiền hắn, đứng tại chỗ chờ đợi. Hồi sau, lão già quay đầu nhìn Minh Hạo, nói: “Ngươi chắc biết thứ đó và có lẽ muốn nó, ta cũng không nói nhiều. Nhưng trên đời không có gì gọi là miễn phí. Như vậy đi, như ngươi nói, ngươi đi giết con gà kia, đem đầu của nó trở về cho ta, sau đó đáp ứng làm thêm một việc, ta sẽ đưa thứ đó cho ngươi, dù sao thứ đó đối với ta hiện tại là vô dụng.”
Minh Hạo gật đầu sắc mặt không thay đổi gì, trong lòng âm thầm nở nụ cười vui vẻ, nhiệm vụ ẩn, npc tính cách, hắn đã thuộc lào lào, cốt truyện gì đó đều nắm giữ, hiện tại chỉ cần sử dụng tốt là được.
Lão già này như trong tư liệu diễn tả là một nhân vật hung ác gian xảo. 30 năm trước, hắn nhờ vào quan hệ thân thích, lẻn vào hoàng cung nơi sâu nhất, ăn cấp một vật mà cả hoàng đế đều thèm thuồng ngày đêm mong nhớ.
Sau khi lấy cấp thành công, hắn nhanh chóng chạy trốn đi, nhưng rất nhanh hoàng đế đế quốc thần thánh phát hiện ra, lập tức phẫn nộ, phái toàn bộ binh lực truy đuổi, đòi bằng mọi giá phải lấy lại vật trong tay lão.
Mấy ngày đêm chạy trốn không ăn ngủ nghỉ, tinh thần lão già lẫn thể xác mệt mỏi, cuối cùng trời không phụ lòng người, thành công cắt đuôi được đám binh truy tung.
Có điều, khi lão chạy vào rừng bắt gặp một con gà cực lớn tấn công lén. Bình thường lão đẳng cấp 20, có thể một tay dễ dàng chống trả, giết chết con gà được, bởi vì bỏ ra mấy ngày chạy trốn không ăn ngủ nghỉ, cho nên hoàn toàn kiệt sức…
Kết quả là lão không có sức để ứng phó, dễ dàng bị con gà mổ mất một cánh tay, nhờ vào sức lực cuối cùng mới chạy bạt mạng, sống được một mạng, nhưng cũng vì đó sức chiến đấu giảm mạnh đi rõ rệt, đẳng cấp từ 20 biến thành 10.
Chạy thoát một đoạn, lão vì quá mệt mỏi, tinh thàn không chống đỡ tiếp ngã bất tỉnh nằm xuống đất, may mắn được thôn dân làng này đi ngang qua cứu về…
…
Lão nói xong, đi tới cái gường gỗ, cúi người xuống, từ trong gầm gường lấy ra khẩu súng sơn gỗ, đi tới đưa cho Minh Hạo, mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Đây là khẩu súng đi săn của ta, ngươi cầm lấy đi đi, mau đem đầu con gà trở về, mong ngươi đừng làm ta thất vọng.”
[Nhận được một khẩu súng săn] Âm thanh thông báo vang lên.
Minh Hạo một tay cầm khẩu súng, một tay vỗ vỗ ngực cam đoan: “Cho tôi một tiếng, tôi sẽ mang đầu con gà trở về, thôn trưởng yên tâm.”
Lão già gật đầu phất tay.
“Chúc mừng ngài nhận được nhiệm vụ ẩn…”
Nhiệm vụ (ẩn): Trả thù cho cho thôn trưởng
Nội dung: giết boss gà, đem đầu nó về, trả thù cho thôn trưởng.
Độ khó: D
Phần thưởng: 100 exp.
Thất bại: 1 tiếng đồng hồ, nếu thất bại nhiệm vụ biến mất, độ tín nhiệm của thôn trưởng với bạn tuột xuống 0.
Minh Hạo dứt lời, trước mặt hiện lên bảng thông tin nhiệm vụ, xem một lần rồi tắt đi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dùng hết tốc độ, chạy ra khỏi thôn. Tầm 5 phút, Minh Hạo nghỉ ngơi một lát rồi mới chạy tiếp. Game này chạy chân thật đến từng ly, chạy một hồi Minh Hạo cảm nhận cảm giác mệt mỏi ập tới, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cách đó không xa thôn là một khu rừng xanh tươi, trong khu rừng, từng người chơi đang dùng tay không đánh con gà.
Minh Hạo đối với cái này không có gì bất ngờ, người chơi Thần Chiến thuộc tính đồng đều cân bằng, không có kiểu tính điểm ngẫu nhiên cao thấp, hơn nửa người chơi mới vào game không được hệ thống tặng gì, dù chỉ là một thanh kiếm.
Đây là tính cân bằng trong trò chơi mà các game thế kỷ 21 không có, bắt buộc người chơi phải từ số 0 bắt đầu.
Minh Hạo không dừng lại đánh quái như bọn hắn, một đường đi vào sâu rừng rậm.
“Hùm, hình như chỗ này?” Minh Hạo đầu quay qua quay lại nhìn xung quanh, tìm kiếm boss gà.
Theo như từ tư liệu game mà hắn đạt được, vị trí boss gà phải nằm ở đâu đây. Còn tại sao hắn biết được tất nhiên là tính toán, theo như tư liệu game, boss gà luôn nằm trong hang động ngủ say, tầm 300 bước trở đi khi đi vào rừng sâu.
Minh Hạo nhíu mày, chợt mắt sáng lên, cầm khẩu súng hướng một con gà gắn đó nhắm, tay bóp cò, tại con gà còn chưa hay biết tính mạng mình đang gặp nguy, bắn một phát.
“Pằng!”
Âm thanh rung tai từ khẩu súng phát ra, khói đen từ đầu súng bay phiêu phiêu ra ngoài, tựa như khẩu súng săn thật sự.
Con gà lông vàng gần đó bị Minh Hạo bắn gục xuống, nơi đầu xuất hiện lỗ đạn nhỏ, máu từ lỗ đạn chảy xuống lênh láng, hiển nhiên một phát one hit của Minh Hạo đã tiễn con gà lên tây thiên.
Cùng lúc này, trên đầu con gà hiện ra số màu đỏ nhu máu -25.
“Gà rừng lv 1 quá yếu…” Minh Hạo nhìn thi thể con gà nhỏ, lắc đầu lẩm bẩm. Minh Hạo vừa giết xong, bảng thông tin giới thiệu quái hiện lên:
Mạp đánh quái lv 1 ~ 10.
(Ngoại ô rừng rậm)
-Gà rừng (lv 1):
+Công kích: 5
+Máu: 10
……….
“Chúc mừng ngài nhận được 5 kinh nghiệm giết quái.” Bên cạnh đó, âm thanh trong đầu vang lên.
Minh Hạo không để ý đến âm thanh hệ thống, trong đầu nghĩ bốn chữ “Thông tin nhân vật.”
Trong nháy mắt, trước mặt màn hình thay đổi, hiện ra số liệu nhân vật của Minh Hạo hiện tại.
“HP: 100 (+30 mỗi level)
MP: 100 ( +30 mỗi level)
Sát thương: 25 (+2 mỗi level)
Bạo kích: 1 (+2 mỗi level)
Phòng thủ (bao gồm kháng): 5 (+2 mỗi level)
Tốc độ: 5 ( +2 mỗi level)
May mắn: 1 (+0 mỗi level)”
“Ồ.” Minh Hạo ồ, suy nghĩ trang bị nhân vật. Màn hình tiếp tục thay đổi: hiện ra một khung ô trắng, trong đó có hình dáng quần, áo, vũ khí, đồ trang sức.
Nơi đặt vũ khí có khẩu súng gỗ, hiển nhiên là khẩu súng đi săn mà Minh Hạo vừa nhận được.
------
Khẩu súng săn gà (tạm thời vũ khí)
Cấp: 1
Loại: vũ khí – súng.
Sát thương: +15
Đạn dược: 29/30
Giới thiệu: khẩu súng săn gà, gây thêm 30% tỉ lệ bạo kích khi giết gà bằng khẩu súng này.
Thời gian: 1 tiếng.
-
Minh Hạo vuốt cằm suy tư, như vậy sát thương cơ bản của nhân vật level 1 là 10, thêm khẩu súng cộng thêm 15 là 25 sát thương hiện có.
Số đạn chỉ còn 29 viên, hắn không biết máu của boss gà bao nhiêu, dù sao hắn chỉ nhìn mấy con boss level trên 50~100…, còn mấy con cấp thấp ở map tân thủ này không có để ý nhiều lắm, hi vọng cái 30% tỉ lệ bạo kích của khẩu súng đạt hiệu quả a…
Nhìn thời gian nhiệm vụ còn 40 phút, Minh Hạo đi tới cầm con gà lên, nhanh chóng bố trí bẫy rạp…
----
Bạo kích: x2 dame khi gây ra bạo kích (ngẫu nhiên%)
“Theo tôi nghĩ chắc người này chăng?”
“Wow, trò chơi này thật sự chân thật 100%, âm thanh, hình ảnh như thật ấy!”
“Ha ha, game, đây thật sự mới là game thực tế ảo! Đã quá như thật!!!”
“Đcm, bản đồ đâu, éo có bản đồ đi bán muối a!”
"Anh chị pro, cầu xin kéo level a..."
Âm thanh huyên náo như cái chợ, tiếng cười nói ầm ĩ từ bốn phía truyền đến, Minh Hạo cảm giác hơi khó chịu, lông mày nhíu lại.
Không để ý đến đám người chơi, ngó qua lại nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Sinh Đạo. Lúc này hắn đứng một đám người đứng chen chúc như kiến, che hết toàn bộ đường đi.
Tìm một hồi không thấy Sinh Đạo đâu, không biết nàng lúc này ở nơi nào.
Mặc kệ, nhận nhiệm vụ ẩn trước rồi tính, thực lực mới là quan trọng, kéo cấp nàng sau vậy.
Minh Hạo nắm giữ một cái bug cực lớn, đó là hắn tạo ra game, khoảng thời gian đó tất nhiên đã xem qua một lần tất cả chức nghiệp, kỹ năng, class, các nhiệm vụ, chức năng hệ thống roài, cho nên rất rành cái này, không như đám tân thủ kia ú a ú ớ vừa vào game không biết làm gì hay đi đâu.
Thần Chiến là game vượt thế kỷ, không giống các loại game thế kỷ 21, có vài điểm làm người chơi hiện tại cực kỳ khó chịu không thích ứng lắm. Thứ nhất, nó không có bản đồ. Thứ hai, không có điểm dịch chuyển cụ thể. Thứ ba, npc không đề tên nhân vật, hơn nửa ăn nói như người thường, biểu cảm, động tác đều hoàn mỹ, rất khó nhận ra đâu ra là npc, đâu là người chơi.
Minh Hạo thân ảnh linh hoạt như rắn, dễ dàng trong đoàn người chen chúc chật ních đi ra ngoài.
10 phút sau, Minh Hạo một đường đi đến căn nhà gỗ vắng vẻ, tự nhiên mở cửa ra.
“Là ai?”
Từ bên trong căn nhà gỗ truyền ra âm thanh già nua.
Trong phòng, một lão già tóc râu bạc phơ, có điều một bên tay bị cụt.
Minh Hạo bước vào trong, không nói gì, hành lễ cúi đầu: “Chào thôn trưởng, tôi đến đây để giải quyết tâm bệnh lâu năm của ngài.”
Lão già một tay sửng sốt, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, bất quá rất nhanh che giấu kỹ đi, vẻ mặt hiền lành ôn hòa nhìn Minh Hạo như người thân, chầm chậm nói ra: “Chào chàng trai trẻ, ngươi có việc gì?”
Minh Hạo nở nụ cười, vẻ mặt không siêm không nịnh, bình tĩnh nói: “Thôn trưởng, ta biết thân thế của ngài, 30 năm trước, ngài từng lấy cấp một vật quý giá của hoàng đế, sau đó chạy trốn khỏi đế quốc thần thánh đến đây. Nhưng trong một lần chạy trốn kẻ địch truy đuổi, ngài bị con gà mổ đi một cánh tay, chiến lực giảm đi nghiêm trọng.”
Lão già mặt mày biến sắc, một hồi đỏ, một hồi xanh, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Một hồi sau, môi lão có hơi run run nói ra: “Tại sao cậu biết việc này?”
“À, cái này ngài không cần biết.” Minh Hạo thần sắc bình tĩnh nói: “Ngài có muốn trả thù con gà từng mổ lấy cánh tay của mình không? Nếu ngài muốn, tôi lập tức thay ngài làm ngay.”
Lão già không trả lời, ánh mắt hoài nghi nhìn một vòng Minh Hạo, lúc sau hỏi: “Ngươi hình như mới cấp 1, tân binh? Lấy sức ngươi có thể giết được con gà ư?”
Trong giọng lão không thèm che giấu khinh miệt, hoài nghi năng lực của Minh Hạo.
Minh Hạo không tức giận, nở nụ cười, bộ dáng tự tin một trăm phần trăm, ung dung đáp: “Tôi nói được là làm được, có điều, tôi biết thôn trưởng cất giấu một khẩu súng săn thì phải…”
Lão thôn trưởng lần nửa biến sắc, lão rất muốn hỏi một câu “Tại sao cậu biết việc này?” Nhưng biết Minh Hạo có thể như lần trước không trả lời lão.
Lúc sau ngửa miệng cười ha hả, chỉ tay vào Minh Hạo, ngữ khí thay đổi, lạnh lùng như băng hỏi: “Tại sao ta phải tin ngươi chàng trai trẻ? Ai biết ngươi cầm súng của ta xong chạy đi luôn?”
Minh Hạo như biết trước lão sẽ nói vậy, nở nụ cười tự nhiên, nói: “Tôi biết thôn trưởng còn có một món vật phẩm quý hơn khẩu súng săn kia nhiều lần, giá trị của nó không thể dùng khẩu súng để đo đạc hay đổi lấy.”
Lão thôn trưởng ánh mắt co rút, một tay nắm chặc, từng bước đi tới Minh Hạo.
Khí tức của lão lúc này thay đổi, hoàn toàn lạnh lẽo như băng, ánh mắt từ ôn hòa biến thành sắc bén, từng tia khí lạnh trên người lão truyền ra, giống như một thanh gươm sắc bén ra khỏi vỏ.
Minh Hạo không làm gì, vẫn là vẻ bình tĩnh không đổi sắc ấy, hắn nói thêm: “Ngài muốn giết tôi? Nhìn qua hình dáng của ngài, tôi chắc ngài tuổi đã hơn 50~60 tuổi. Điều kiện quý báu để thay đổi chắc chắn đã qua. Hơn nửa, tôi cam kết với ngài, chuyện này chỉ có ngài và tôi biết, không có kẻ thứ ba biết.”
Lão già nghe vậy dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hắn thở dài một hơi, nói ra: “Ngươi nói đúng, tuổi của ta đã qua, hiện tại không thể thay đổi được…”
Lão nói tới đây, trong mắt hiện ra vài phần phẫn hận, một tia mệt mỏi trong giọng nói truyền ra: “Nếu không phải tại con gà ngu ngốc ấy, chắc chắn ta đã trở thành một quỷ thần chính thống, vang danh thế giới, đáng tiếc, một tay cụt, sức chiến đấu của ta giảm đi, trở thành một phế nhân thôn trưởng không hơn không kém…”
Ánh mắt lão mờ mịt, giọng nói run rẩy, đôi mắt già nua mờ đục nhìn qua cửa sổ nhỏ, tựa như hồi tưởng thứ gì đó xa xôi.
Minh Hạo không làm phiền hắn, đứng tại chỗ chờ đợi. Hồi sau, lão già quay đầu nhìn Minh Hạo, nói: “Ngươi chắc biết thứ đó và có lẽ muốn nó, ta cũng không nói nhiều. Nhưng trên đời không có gì gọi là miễn phí. Như vậy đi, như ngươi nói, ngươi đi giết con gà kia, đem đầu của nó trở về cho ta, sau đó đáp ứng làm thêm một việc, ta sẽ đưa thứ đó cho ngươi, dù sao thứ đó đối với ta hiện tại là vô dụng.”
Minh Hạo gật đầu sắc mặt không thay đổi gì, trong lòng âm thầm nở nụ cười vui vẻ, nhiệm vụ ẩn, npc tính cách, hắn đã thuộc lào lào, cốt truyện gì đó đều nắm giữ, hiện tại chỉ cần sử dụng tốt là được.
Lão già này như trong tư liệu diễn tả là một nhân vật hung ác gian xảo. 30 năm trước, hắn nhờ vào quan hệ thân thích, lẻn vào hoàng cung nơi sâu nhất, ăn cấp một vật mà cả hoàng đế đều thèm thuồng ngày đêm mong nhớ.
Sau khi lấy cấp thành công, hắn nhanh chóng chạy trốn đi, nhưng rất nhanh hoàng đế đế quốc thần thánh phát hiện ra, lập tức phẫn nộ, phái toàn bộ binh lực truy đuổi, đòi bằng mọi giá phải lấy lại vật trong tay lão.
Mấy ngày đêm chạy trốn không ăn ngủ nghỉ, tinh thần lão già lẫn thể xác mệt mỏi, cuối cùng trời không phụ lòng người, thành công cắt đuôi được đám binh truy tung.
Có điều, khi lão chạy vào rừng bắt gặp một con gà cực lớn tấn công lén. Bình thường lão đẳng cấp 20, có thể một tay dễ dàng chống trả, giết chết con gà được, bởi vì bỏ ra mấy ngày chạy trốn không ăn ngủ nghỉ, cho nên hoàn toàn kiệt sức…
Kết quả là lão không có sức để ứng phó, dễ dàng bị con gà mổ mất một cánh tay, nhờ vào sức lực cuối cùng mới chạy bạt mạng, sống được một mạng, nhưng cũng vì đó sức chiến đấu giảm mạnh đi rõ rệt, đẳng cấp từ 20 biến thành 10.
Chạy thoát một đoạn, lão vì quá mệt mỏi, tinh thàn không chống đỡ tiếp ngã bất tỉnh nằm xuống đất, may mắn được thôn dân làng này đi ngang qua cứu về…
…
Lão nói xong, đi tới cái gường gỗ, cúi người xuống, từ trong gầm gường lấy ra khẩu súng sơn gỗ, đi tới đưa cho Minh Hạo, mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Đây là khẩu súng đi săn của ta, ngươi cầm lấy đi đi, mau đem đầu con gà trở về, mong ngươi đừng làm ta thất vọng.”
[Nhận được một khẩu súng săn] Âm thanh thông báo vang lên.
Minh Hạo một tay cầm khẩu súng, một tay vỗ vỗ ngực cam đoan: “Cho tôi một tiếng, tôi sẽ mang đầu con gà trở về, thôn trưởng yên tâm.”
Lão già gật đầu phất tay.
“Chúc mừng ngài nhận được nhiệm vụ ẩn…”
Nhiệm vụ (ẩn): Trả thù cho cho thôn trưởng
Nội dung: giết boss gà, đem đầu nó về, trả thù cho thôn trưởng.
Độ khó: D
Phần thưởng: 100 exp.
Thất bại: 1 tiếng đồng hồ, nếu thất bại nhiệm vụ biến mất, độ tín nhiệm của thôn trưởng với bạn tuột xuống 0.
Minh Hạo dứt lời, trước mặt hiện lên bảng thông tin nhiệm vụ, xem một lần rồi tắt đi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dùng hết tốc độ, chạy ra khỏi thôn. Tầm 5 phút, Minh Hạo nghỉ ngơi một lát rồi mới chạy tiếp. Game này chạy chân thật đến từng ly, chạy một hồi Minh Hạo cảm nhận cảm giác mệt mỏi ập tới, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cách đó không xa thôn là một khu rừng xanh tươi, trong khu rừng, từng người chơi đang dùng tay không đánh con gà.
Minh Hạo đối với cái này không có gì bất ngờ, người chơi Thần Chiến thuộc tính đồng đều cân bằng, không có kiểu tính điểm ngẫu nhiên cao thấp, hơn nửa người chơi mới vào game không được hệ thống tặng gì, dù chỉ là một thanh kiếm.
Đây là tính cân bằng trong trò chơi mà các game thế kỷ 21 không có, bắt buộc người chơi phải từ số 0 bắt đầu.
Minh Hạo không dừng lại đánh quái như bọn hắn, một đường đi vào sâu rừng rậm.
“Hùm, hình như chỗ này?” Minh Hạo đầu quay qua quay lại nhìn xung quanh, tìm kiếm boss gà.
Theo như từ tư liệu game mà hắn đạt được, vị trí boss gà phải nằm ở đâu đây. Còn tại sao hắn biết được tất nhiên là tính toán, theo như tư liệu game, boss gà luôn nằm trong hang động ngủ say, tầm 300 bước trở đi khi đi vào rừng sâu.
Minh Hạo nhíu mày, chợt mắt sáng lên, cầm khẩu súng hướng một con gà gắn đó nhắm, tay bóp cò, tại con gà còn chưa hay biết tính mạng mình đang gặp nguy, bắn một phát.
“Pằng!”
Âm thanh rung tai từ khẩu súng phát ra, khói đen từ đầu súng bay phiêu phiêu ra ngoài, tựa như khẩu súng săn thật sự.
Con gà lông vàng gần đó bị Minh Hạo bắn gục xuống, nơi đầu xuất hiện lỗ đạn nhỏ, máu từ lỗ đạn chảy xuống lênh láng, hiển nhiên một phát one hit của Minh Hạo đã tiễn con gà lên tây thiên.
Cùng lúc này, trên đầu con gà hiện ra số màu đỏ nhu máu -25.
“Gà rừng lv 1 quá yếu…” Minh Hạo nhìn thi thể con gà nhỏ, lắc đầu lẩm bẩm. Minh Hạo vừa giết xong, bảng thông tin giới thiệu quái hiện lên:
Mạp đánh quái lv 1 ~ 10.
(Ngoại ô rừng rậm)
-Gà rừng (lv 1):
+Công kích: 5
+Máu: 10
……….
“Chúc mừng ngài nhận được 5 kinh nghiệm giết quái.” Bên cạnh đó, âm thanh trong đầu vang lên.
Minh Hạo không để ý đến âm thanh hệ thống, trong đầu nghĩ bốn chữ “Thông tin nhân vật.”
Trong nháy mắt, trước mặt màn hình thay đổi, hiện ra số liệu nhân vật của Minh Hạo hiện tại.
“HP: 100 (+30 mỗi level)
MP: 100 ( +30 mỗi level)
Sát thương: 25 (+2 mỗi level)
Bạo kích: 1 (+2 mỗi level)
Phòng thủ (bao gồm kháng): 5 (+2 mỗi level)
Tốc độ: 5 ( +2 mỗi level)
May mắn: 1 (+0 mỗi level)”
“Ồ.” Minh Hạo ồ, suy nghĩ trang bị nhân vật. Màn hình tiếp tục thay đổi: hiện ra một khung ô trắng, trong đó có hình dáng quần, áo, vũ khí, đồ trang sức.
Nơi đặt vũ khí có khẩu súng gỗ, hiển nhiên là khẩu súng đi săn mà Minh Hạo vừa nhận được.
------
Khẩu súng săn gà (tạm thời vũ khí)
Cấp: 1
Loại: vũ khí – súng.
Sát thương: +15
Đạn dược: 29/30
Giới thiệu: khẩu súng săn gà, gây thêm 30% tỉ lệ bạo kích khi giết gà bằng khẩu súng này.
Thời gian: 1 tiếng.
-
Minh Hạo vuốt cằm suy tư, như vậy sát thương cơ bản của nhân vật level 1 là 10, thêm khẩu súng cộng thêm 15 là 25 sát thương hiện có.
Số đạn chỉ còn 29 viên, hắn không biết máu của boss gà bao nhiêu, dù sao hắn chỉ nhìn mấy con boss level trên 50~100…, còn mấy con cấp thấp ở map tân thủ này không có để ý nhiều lắm, hi vọng cái 30% tỉ lệ bạo kích của khẩu súng đạt hiệu quả a…
Nhìn thời gian nhiệm vụ còn 40 phút, Minh Hạo đi tới cầm con gà lên, nhanh chóng bố trí bẫy rạp…
----
Bạo kích: x2 dame khi gây ra bạo kích (ngẫu nhiên%)
Bình luận truyện