Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 12



“Này, hai người quay người lại đi.” Lý San khịt mũi ra lệnh buông tay.

Lâm Lam lúc này mới dám thở nhẹ ra, sau đó đâm vào khoảng trống chạy ra ngoài, đáng tiếc chưa chạy được mấy bước, liền bị một nhân viên chương trình khác chặn lại, ngay cả người cũng bị túm trở lại.

“Suy nghĩ của loại người mẫu chúng tôi thật sự không hiểu. Mao Tử, Đại Vương cởi ra cho tôi.” Lý San nói xong, hai người đàn ông lực lượng giữ chặt Lâm Lam thuận theo ý Lý San cởi trang phục,

“Buông tôi ra... Lý San, Hàn Hình Nhi rốt cục đã cho các người cái gì, tôi cũng có thể cho các người, buông tôi ra.”

Chẹp.

“Thảo nào nhiều đàn ông thích người mẫu như vậy, chẹp chẹp, vóc dáng này, TM. Em gái, đi catwalk xong, cho các anh nếm thử mùi thử mùi vị tươi mới nha.” Một tiếng chẹp, Lý San xé rách áo sơ mi của Lam Lâm, mắt hai người đàn ông bên cạnh dán thẳng vào, người tên Đại Vương không kiêng nể nói.

“ A a, được nha.” Lý San nhếch mép, liền đồng ý.

Mặt của Lam Lâm càng trắng bệch, hai người đàn ông bên cạnh cười hihi, Lâm Lam buồn nôn đến run lẩy bẩy. Vào lúc này, người dẫn chương trình thông báo, người mẫu xinh đẹp nhất của Tấn Thị cũng có mặt tại sàn diễn, người bên dưới ít ít nhiều nhiều cũng từng nghe qua tên của Lâm Lam, nhưng chưa hề gặp qua người thật, nhưng có người đẹp nhất ở đây là đủ rồi.

Lý San không kịp nói lời vô nghĩa, trực tiếp xé rách váy của Lâm Lam, lấy nội y ép buộc Lâm Lam phải mặc nó lên người. Áp chế và lăng nhục khiến toàn thân Lâm Lam đều phát run, mà cái người tên Đại Vương vẫn không quên bóp một cái trên đùi Lâm Lam.

Lâm Lam đau đến phát run, nhưng càng vì nhục nhã. Lý San hài lòng với bộ dạng khiêu gợi này của Lâm Lam, bèn đẩy cô lên sân khấu.

Yên Kinh.

Diêm Quân Lệnh xử lý xong văn kiện cuối cùng, nhìn vào thời gian đã sắp tới sáu giờ rồi, mày kiếm nhăn lại, hỏi trợ lý Lý “Vé đặt được chưa?”

“Vâng, đã đặt xong rồi ạ.” Trợ lý Lý kính cẩn trả lời.

Diêm Quân Lệnh hài lòng gật đầu, đặt văn kiện cuối cùng lên, trở mình rồi nói “Đưa tôi đến sân bay.”

“Ông chủ nhưng hôm nay là thứ sáu, phải về nhà cùng...”

“Không về.”

“Cái này..” Trợ lý Lý rất ngờ vực, mặc dù ông chủ rất chủ rất bận, nhưng thứ sáu mỗi tuần đều về cùng bà ăn cơm, nhưng hôm nay lại kiên định như vậy, hôm nay rốt cuộc là?

“Bà hỏi thì nói tôi có hẹn.” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của trợ lý Lý bèn tà mị cười, nói ra một câu như vậy.

Trợ lý Lý không phòng bị, suýt nữa thì ngã gục xuống, ông chủ xử lý xong công việc trong một ngày rưỡi, và đem ba ngày công việc tới để đi hẹn hò. Thật là một tin tức chấn động thế giới.

“Làm sao?” nhìn thấy biểu tình của Lý Húc, Diêm Quân Lệnh nhíu mày.

“Không có, tôi lập tức đi chuẩn bị xe.” Nghe tới ông chủ đi hẹn hò, trợ lý Lý sao dám chậm trễ.

Hai mươi phút sau, tài xế chở Diêm Quân Lệnh tới đường cao tốc An Kinh.

Trên xe, Diêm Quân Lệnh nhìn vào số của Lâm Lam chuẩn bị gọi tới. Diêm Quân Lệnh vô thức nở một nụ cười “Làm sao, rất nhớ rồi à?”

“Là chúa à? Hahaa...1,2,3... buông tôi ra, cứu mạng.” Truyền đến từ điện thoại là âm thanh ồn ào, nhưng nghe rõ ràng là giọng của phụ nữ, nghe tới từ cứu mạng của Lâm Lam,nét mặt Diêm Quân Lệnh lập tức thay đổi.

“Đưa máy tính cho tôi.” Diêm Quân Lệnh hét lên với trợ lý Lý. Lý Húc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhanh chóng đưa máy tính cho Diêm Quân Lệnh.

Người đàn ông này nhanh chóng mở máy tính, lấy điện thoại của mình liên kết với máy tính, gõ bàn phím với tốc độ đáng kinh ngạc, ba phút sau lại mở miệng nói “Quay đầu, về phía sân bay Thế Kỷ!”

“Ông chủ, nhưng đây là đường một chiều.”

“Lập tức.”

“Vâng” Lý Húc bị ngữ khí của Diêm Quân Lệnh dọa cho phát sợ, không dám nhiều lời. Đây là lần đầu tiên Lý Húc nghe thấy ngữ khí khinh sợ như vậy của ông chủ, miễn cưỡng quay đầu về phía sân bay Thế Kỷ.

Sân bay Thế Kỷ.

Oạch.

Lâm Lam trực tiếp ngã ngào trên sân khấu, cả người như đang choáng váng, thật không dễ dàng mới đinh thần lại. Lâm Lam nghe thấy tiếng huýt sao cùng nuốt nước bọt, bị dọa đến phát ngốc. Trong đáy mắt đều là sự khinh hãi và hoảng loạn, hoảng hốt ôm chặt lấy ngực, so với ngày hôm đó bị đinh đâm vào chân còn hoảng loạn hơn, nghĩ đến bản thân đã phải trải qua bao cay đắng mới có chút tiếng tăm, nếu như bị phá hủy rồi...

Mà điều làm cho Lâm Lam càng đau khổ hơn là ba ruột, ngay từ khi bắt đầu ba cô đã không muốn cô tiến vào vòng xoay này, cô luôn dấu diếm cha đi diễn. Nhưng nếu những ảnh như này bị cha cô nhìn thấy, cô phải làm thế nào? Ba cô sẽ chịu nổi không.

Lâm Lam ngồi trên sân khấu hoa mắt chóng mặt, những người xung quanh y hệt bóng ma, cô tuyệt vọng đến mức muốn tàng hình bản thân, nhưng đó là điều không thể.

“Này, đứng lên... nhanh đứng lên...”

“Đúng, đứng lên, đừng làm một kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ, nhanh, lão tử chi tiền.”

“Ôi, ngực thật đẹp, da TM thật trắng, nhanh đứng dậy để mọi người nhìn bên dưới...”

“...”

Đầu ù ù, vô số cảnh tượng và khả năng làm Lâm Lam sợ hãi kinh sợ không biết làm thế nào. Lời lẽ thô tục bẩn thỉu của những con người kia, mà cô lui về sau là Lý San, nếu chạy, những khán giả này làm sao buông tha cô.

Bóng dáng của ba hiện ra trong đầu cô, cô phải làm gì?

Giây phút này, Lâm Lam vô cùng oán giận, tại sao Trần Lâm Kiệt lại đối xử với cô như vậy? Cảm giác ap bức lăng nhục và nhục nhã, làm mắt của cô đều nổi lên tơ máu.

Diêm Quân Lệnh nhanh chóng tới sàn diễn, nghe thấy lời chửi mắng từ khán giả, nhìn lên trên sàn diễn là một người phụ nữ đang cô rúm lại. Khuôn mặt đẹp trai thật u ám và đáng sợ, quay lại phân phó cho Lý Húc “Thông báo Hàn Cục,biết nói thế nào không?”

“Đã rõ!” Mặc dù Lý Húc không hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng, sau đó gọi điện cho Hàn Thiên Thành, báo cáo rằng khu vực này có hoạt động khiêu dâm, và ngầm thể hiện ý của Quân Tư Lệnh.

Cúp máy, Lý Húc chuẩn bị báo cáo tình hình cho ông chủ, kết quả bị shock khi thấy ông chủ leo lên sàn diễn.

Trên sàn diễn.

Lâm Lam bởi vì nhục nhã bởi vì tức giận mà hàm răng đều đang phát run, lại thêm cơn sốt cao, tinh thần đều trở nên tê liệt. Đáy miệng vẫn phát ra âm thanh cứu mạng cứu mạng nhỏ xíu, nhưng càng kêu càng tuyệt vọng, cô thậm chí còn không dám đứng dậy, vì chiếc quần chữ T sẽ phơi bày sự riêng tư ở phần dưới của cô.

Lúc này, Lâm Lam cảm thấy xung quanh cô toàn là ma quỷ, cũng là chết tâm triệt để với Trần Lâm Kiệt. Miệng khô khóc, ngay cả âm thanh trong cổ họng cũng trở nên mơ hồ, có một nhân viên đi lại muốn lại túm lấy cô. Lâm Lam liều mạng phản kháng. Bây giờ, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, lúc cô sắp bị kéo lên, người nhân viên kia bỗng dưng bỏ tay ra, và bay lên thẳng lên.

Rầm.

Lâm Lam mơ hồ, bỗng nhiên cơ thể ấm áp, vô thức ngẩng đầu lên, dường như là một ngôi sáng, lông mày cau lại, đôi môi mỏng, trên cao nhìn xuống, vẻ đẹp anh tuần này dường như từ tranh vẽ bước ra.

“Anh... tôi...” tai Lâm Lam ù đi, nghe không rõ lời của người đàn ông ấy, thậm chí thấy mọi người xung quanh đang lắc lư, mở miệng ra, gượng gạo nói một câu không hoàn chỉnh.

“Đừng sợ, tôi đem em về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện