Siêu Nhân Không Cần Tu Luyện
Chương 10: Dựa vào thực lực một mình ta!
Dịch: AZZOR!
Quy mô lần vận tiêu này gần trăm người đi trên sơn đạo, chính giữa là song mã kéo một xe hàng lớn, tổng cộng có năm xe hàng lớn.
Đội hộ vệ Mã gia được điều động tổng cộng có tám mươi người, tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy trở lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hoàng Thanh cùng nhị nữ cưỡi ngựa cao cấp đi đầu đội ngũ, đi ở trung tâm đội ngũ, nếu như đội hộ vệ không gặp phải tình huống nguy hiểm khó mà ứng phó được, ba người không cần phải xuất thủ.
Nơi đoàn buôn cần đến là bến tàu Đông Hải châu, lấy tốc độ đội buôn, dự tính cũng phải hơn mười canh giờ nữa, bởi vậy bọn họ vẫn phải ngủ một đêm ngoài trời, nếu như hàng hóa đưa tới bến tàu lên thuyền, thì nhiệm vụ này bọn họ coi như hoàn thành.
Đội buôn mới xuất phát, hiện tại vẫn còn ở trong phạm vi Bắc Huyền thành, vì vậy không có thổ phỉ nào dám động thủ trong phạm vi Bắc Huyền thành nơi mà được Huyền Thiên Tông che chở, đoạn đường này vẫn tính là hết sức an toàn.
Âu Dương Phỉ không kiềm được lòng hiếu kỳ, thúc ngựa đi tới bên cạnh Hoàng Thanh, hai người đi song song.
"Vì sao ta luôn cảm thấy Mã gia chủ là bởi vì ngươi nên mới từ chối huynh đệ nhà họ Trương?" Ánh mắt Âu Dương Phỉ nhìn chằm chằm Hoàng Thanh: "Nghe Mã gia chủ nói, trước đây ngươi cũng tiếp nhận một lần ủy thác của Mã gia, lần kia là xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì đặc biệt cả!"
"Vậy có phải ngươi là thanh y nhân đã cướp đi Kim Vân Điêu không?"
"Không phải!"
"Ta không tin!"
"Không tin thì ngươi hỏi làm gì?"
"Ngươi như vậy là không thành thật, cẩn thận sau này không tìm được đạo lữ."
"Ta dựa vào thực lực một mình ta, ai cẩn ngươi quản?"
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Âu Dương Phỉ lần đầu tiên cảm thấy lời nói của mình không có tác dụng, tức giận đến nói không ra lời, hừ lạnh nói: "Hừ, không để ý tới ngươi!"
Ở một bên Thanh Tước nhìn Hoàng Thanh một chút, trong con ngươi lóe lên một tia tò mò, nàng vốn có niềm tin rất lớn, đó là Hoàng Thanh chính là thanh y nhân ngày đó.
Thanh y nhân có thực lực phi thường mạnh.
Cho dù nàng rất tự tin vào thực lực bản thân khôn thua với những tuyệt thế thiên kiêu ngoại môn kia, tự hỏi cũng không thể như vậy cướp đi Kim Vân Điêu.
Chỉ là, người này thật giống như một chút khí độ của cao thủ cũng không có, tính cách hơi quái dị, cùng Âu Dương Phỉ đấu võ mồm đến cuối cùng không rơi vào thế hạ phong.
Tuyệt thế thiên kiêu, không phải đều nên giống "kiếm tử - Lý Tử Long, thiết quyền - Lam Quân Hào" có khí thế bất phàm, hoặc là giống "huyết đao - Hồ Hưng" khiến mọi người không dám đến gần sao?
Hay là nói nàng cùng Phỉ Phỉ đã đoán sai, Hoàng Thanh thật sự không phải là thanh y nhân kia.
Ban ngày vô cùng thuận lợi, đội buôn một đường vô sự, chớp mắt cái đã trời tối, đội hộ vệ Mã gia tìm một khu đất trống, bắt đầu dựng lều trại nhóm lửa làm cơm.
Sau bữa tối, tám mươi người chia làm ba đợt, thay phiên ngủ, y phục không cần thay, tay không rời binh khí.
"Nếu như ta là trộm cướp, liền sẽ chọn tập kích vào đêm khuya, có bóng đêm yểm trợ là một ưu thế lớn, ba người chúng ta vẫn là duy trì tỉnh táo cho khỏe, đả tọa tu luyện, đêm sẽ trôi qua rất nhanh thôi!" Thanh Tước nhắc nhở một câu.
Nhị nữ quyết định không ngủ, mà là đả tọa tu luyện một đêm, Hoàng Thanh lại có một chút lúng túng.
Tu luyện sao? Ta cũng rất muốn a.
Cũng không thể ngồi ở chỗ này làm vật trang trí a.
Hoàng Thanh thở dài một hơi, nằm trên đất, nếu không phải là ngủ đi.
Ở một nơi nào đó cách thung lũng Tiểu Sơn bốn dặm, có hơn hai trăm ánh mắt hung sát, toàn thân là hắc y, thủ lĩnh là ba người, chính là đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia đại danh đỉnh đỉnh của Hắc Thiên Đạo.
Ba người nhìn về vị trí đội buôn đang nghỉ.
"Lão tam, ngươi thấy thế nào?" Đại đương gia Hắc Toàn Phong Ngô Thắng hỏi.
Tam đương gia Cổ Mục có bí danh là Độc Lang hai mắt sáng lên một tia sáng xanh lục, quan sát từng người trong đội buôn, cung kính nói: "Nghe nói lần này Mã Thần tìm đến Huyền Thiên Tông nhờ đệ tử ngoại môn hỗ trợ, chắc là nhị nữ ở trung tâm kia, chân nguyên trong cơ thể cường đại vượt xa nhũng hộ vệ khác."
"Đặc biệt nữ nhân hắc y kia, vóc người khá là nóng bỏng, chân nguyên trong cơ thể thậm chí so với Luyện Khí Kỳ tầng mười bình thường còn mạnh hơn, thực lực vô cùng tốt, đợi đến lúc động thủ thì phải cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương."
Cổ Mục có cảnh giới tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ tầng một trong ba người là yếu nhất, nhưng hắn có một môn pháp thuật vô cùng hiếm thấy, gọi là [Quan Khí Thuật], chỉ cần ở trong khoảng cách nhất định, liền có thể nhìn thấu cường độ chân nguyên trong cơ thể tu sĩ, do đó có thể phán đoán được thực lực đối phương.
So với [Quy Tức Thuật] loại kỹ năng võ đạo này là không giống, [Quan Khí Thuật] là pháp thuật hàng thật giá thật, liền như [Khinh Thân Thuật], [Ngưng Không Thuật], chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể vận dụng.
Dựa vào loại pháp thuật này, Hắc Thiên Đạo chọn mục tiêu chưa bao giờ nhìn nhầm, gặp phải đội ngũ có thực lực quá mạnh, bọn họ sẽ không động thủ.
"Ồ!" Ánh mắt Cổ Mục mang theo nghi hoặc: "Ở chính giữa làm sao lại có một người bình thường không phải tu sĩ nhỉ?"
Nhị đương gia Vương Thông liếc mắt nhìn về phía Cổ Mục chỉ, cười nói: "Nhìn hắn ăn mặc rất sang trọng, có thể là một trong những nhi tử của Mã Thần, công tử nhà giàu phỏng chửng nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp, nên theo đi thôi."
"Đúng rồi lão đại!" Vương Thông trong mắt lóe lên tia sáng, cười lạnh nói: "Hai đệ tử Huyền Thiên Tông, xử trí như thế nào?"
"Giết cũng được, bắt giữ cũng được, tùy ý!" Ngô Thắng phất tay nói: "Làm xong chuyến này, chúng ta đi Thanh châu ở phía nam khoái hoạt, chủ nhân địa bàn bên đó là Bồng Lai đảo, Huyền Thiên Tông cũng không dám làm gì chúng ta."
"Đã rõ!" Vương Thông gật đâu.
"Nữ nhân hắc y kia có thực lực mạnh nhất, liền để ta đối phó!" Ngô Thắng bắt đầu phân công: "Lão nhị, ngươi phụ trách đối phó nữ nhân hoàng y kia!"
Đệ tử Huyền Thiên Tông là biến số lớn nhất, đương nhiên phải do Ngô Thắng đặc biệt chăm sóc, hắn có Trúc Cơ Kỳ tầng ba, Vương Thông là Trúc Cơ Kỳ tầng hai, đối phó nhị nữ chỉ có tu vi là Luyện Khí Kỳ là không có vấn đề.
"Lão tam, ngươi giúp các anh em áp trận đi, à đúng rồi, có thời gian thì đem tiểu tử kia bắt lại, nếu như đúng là nhi tử Mã Thần, chúng ta liền kiếm bộn rồi!"
Sau khi thương lượng phân công xong, người Hắc Thiên Đạo dựa vào bóng đêm bắt đầu động thủ.
Hoàng Thanh mở hai mắt, ngồi dậy.
Hắn đã nghe thấy tiếng hơi thở cùng tiếng tim đập từ xa đang tới gần.
"Trương đại ca, đi đánh thức nhũng huynh đệ đang ngủ đi, có địch tấn công!" Hoàng Thanh quay về phía một người trung niên phía xa nói.
Người kia chính là đại đội trưởng đội hộ vệ.
"Không cần hoang mang, trước tiên mai phục tốt, không nên để bọn chúng biết chúng ta đã phát hiện ra."
Đội trưởng đội hộ vệ cả kinh, sau đó gật đầu, tự mình đi đánh thức những hộ vệ đang ngủ kia, đồng thời bảo mọi người chuẩn bị kỹ càng.
Trước khi lên đường, Mã Thần đã căn dặn, Hoàng Thanh nói cái gì, bọn họ phải làm cái đó cho tốt.
Âu Dương Phỉ nghe thấy Hoàng Thanh nói, mở hai mắt ra, ánh mắt lóe lên vài phần nghi hoặc, nàng cảm ứng một chút, cũng không cảm ứng ra cái gì.
Nàng nhìn về phía Thanh Tước, Thanh Tước đồng dạng lắc đầu một cái, biểu thị mình không cảm ứng được gì.
Toàn bộ người bắt đầu di chuyển, Hoàng Thanh sớm đã nhắc nhở, mọi người đều có đủ thời gian để chuẩn bị.
Một lúc sau đó, Thanh Tước sắc mặt hơi đổi, nàng nhìn Hoàng Thanh thật sâu, nàng bây giờ mới cảm ứng được có người đang đến gần.
Âu Dương Phỉ thì chậm một chút, cũng tương tự phát hiện ra điều dị thường.
"Đến rồi!" Thanh Tước nhẹ giọng nhắc nhở mọi người một câu.
Quy mô lần vận tiêu này gần trăm người đi trên sơn đạo, chính giữa là song mã kéo một xe hàng lớn, tổng cộng có năm xe hàng lớn.
Đội hộ vệ Mã gia được điều động tổng cộng có tám mươi người, tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy trở lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hoàng Thanh cùng nhị nữ cưỡi ngựa cao cấp đi đầu đội ngũ, đi ở trung tâm đội ngũ, nếu như đội hộ vệ không gặp phải tình huống nguy hiểm khó mà ứng phó được, ba người không cần phải xuất thủ.
Nơi đoàn buôn cần đến là bến tàu Đông Hải châu, lấy tốc độ đội buôn, dự tính cũng phải hơn mười canh giờ nữa, bởi vậy bọn họ vẫn phải ngủ một đêm ngoài trời, nếu như hàng hóa đưa tới bến tàu lên thuyền, thì nhiệm vụ này bọn họ coi như hoàn thành.
Đội buôn mới xuất phát, hiện tại vẫn còn ở trong phạm vi Bắc Huyền thành, vì vậy không có thổ phỉ nào dám động thủ trong phạm vi Bắc Huyền thành nơi mà được Huyền Thiên Tông che chở, đoạn đường này vẫn tính là hết sức an toàn.
Âu Dương Phỉ không kiềm được lòng hiếu kỳ, thúc ngựa đi tới bên cạnh Hoàng Thanh, hai người đi song song.
"Vì sao ta luôn cảm thấy Mã gia chủ là bởi vì ngươi nên mới từ chối huynh đệ nhà họ Trương?" Ánh mắt Âu Dương Phỉ nhìn chằm chằm Hoàng Thanh: "Nghe Mã gia chủ nói, trước đây ngươi cũng tiếp nhận một lần ủy thác của Mã gia, lần kia là xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì đặc biệt cả!"
"Vậy có phải ngươi là thanh y nhân đã cướp đi Kim Vân Điêu không?"
"Không phải!"
"Ta không tin!"
"Không tin thì ngươi hỏi làm gì?"
"Ngươi như vậy là không thành thật, cẩn thận sau này không tìm được đạo lữ."
"Ta dựa vào thực lực một mình ta, ai cẩn ngươi quản?"
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Âu Dương Phỉ lần đầu tiên cảm thấy lời nói của mình không có tác dụng, tức giận đến nói không ra lời, hừ lạnh nói: "Hừ, không để ý tới ngươi!"
Ở một bên Thanh Tước nhìn Hoàng Thanh một chút, trong con ngươi lóe lên một tia tò mò, nàng vốn có niềm tin rất lớn, đó là Hoàng Thanh chính là thanh y nhân ngày đó.
Thanh y nhân có thực lực phi thường mạnh.
Cho dù nàng rất tự tin vào thực lực bản thân khôn thua với những tuyệt thế thiên kiêu ngoại môn kia, tự hỏi cũng không thể như vậy cướp đi Kim Vân Điêu.
Chỉ là, người này thật giống như một chút khí độ của cao thủ cũng không có, tính cách hơi quái dị, cùng Âu Dương Phỉ đấu võ mồm đến cuối cùng không rơi vào thế hạ phong.
Tuyệt thế thiên kiêu, không phải đều nên giống "kiếm tử - Lý Tử Long, thiết quyền - Lam Quân Hào" có khí thế bất phàm, hoặc là giống "huyết đao - Hồ Hưng" khiến mọi người không dám đến gần sao?
Hay là nói nàng cùng Phỉ Phỉ đã đoán sai, Hoàng Thanh thật sự không phải là thanh y nhân kia.
Ban ngày vô cùng thuận lợi, đội buôn một đường vô sự, chớp mắt cái đã trời tối, đội hộ vệ Mã gia tìm một khu đất trống, bắt đầu dựng lều trại nhóm lửa làm cơm.
Sau bữa tối, tám mươi người chia làm ba đợt, thay phiên ngủ, y phục không cần thay, tay không rời binh khí.
"Nếu như ta là trộm cướp, liền sẽ chọn tập kích vào đêm khuya, có bóng đêm yểm trợ là một ưu thế lớn, ba người chúng ta vẫn là duy trì tỉnh táo cho khỏe, đả tọa tu luyện, đêm sẽ trôi qua rất nhanh thôi!" Thanh Tước nhắc nhở một câu.
Nhị nữ quyết định không ngủ, mà là đả tọa tu luyện một đêm, Hoàng Thanh lại có một chút lúng túng.
Tu luyện sao? Ta cũng rất muốn a.
Cũng không thể ngồi ở chỗ này làm vật trang trí a.
Hoàng Thanh thở dài một hơi, nằm trên đất, nếu không phải là ngủ đi.
Ở một nơi nào đó cách thung lũng Tiểu Sơn bốn dặm, có hơn hai trăm ánh mắt hung sát, toàn thân là hắc y, thủ lĩnh là ba người, chính là đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia đại danh đỉnh đỉnh của Hắc Thiên Đạo.
Ba người nhìn về vị trí đội buôn đang nghỉ.
"Lão tam, ngươi thấy thế nào?" Đại đương gia Hắc Toàn Phong Ngô Thắng hỏi.
Tam đương gia Cổ Mục có bí danh là Độc Lang hai mắt sáng lên một tia sáng xanh lục, quan sát từng người trong đội buôn, cung kính nói: "Nghe nói lần này Mã Thần tìm đến Huyền Thiên Tông nhờ đệ tử ngoại môn hỗ trợ, chắc là nhị nữ ở trung tâm kia, chân nguyên trong cơ thể cường đại vượt xa nhũng hộ vệ khác."
"Đặc biệt nữ nhân hắc y kia, vóc người khá là nóng bỏng, chân nguyên trong cơ thể thậm chí so với Luyện Khí Kỳ tầng mười bình thường còn mạnh hơn, thực lực vô cùng tốt, đợi đến lúc động thủ thì phải cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương."
Cổ Mục có cảnh giới tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ tầng một trong ba người là yếu nhất, nhưng hắn có một môn pháp thuật vô cùng hiếm thấy, gọi là [Quan Khí Thuật], chỉ cần ở trong khoảng cách nhất định, liền có thể nhìn thấu cường độ chân nguyên trong cơ thể tu sĩ, do đó có thể phán đoán được thực lực đối phương.
So với [Quy Tức Thuật] loại kỹ năng võ đạo này là không giống, [Quan Khí Thuật] là pháp thuật hàng thật giá thật, liền như [Khinh Thân Thuật], [Ngưng Không Thuật], chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể vận dụng.
Dựa vào loại pháp thuật này, Hắc Thiên Đạo chọn mục tiêu chưa bao giờ nhìn nhầm, gặp phải đội ngũ có thực lực quá mạnh, bọn họ sẽ không động thủ.
"Ồ!" Ánh mắt Cổ Mục mang theo nghi hoặc: "Ở chính giữa làm sao lại có một người bình thường không phải tu sĩ nhỉ?"
Nhị đương gia Vương Thông liếc mắt nhìn về phía Cổ Mục chỉ, cười nói: "Nhìn hắn ăn mặc rất sang trọng, có thể là một trong những nhi tử của Mã Thần, công tử nhà giàu phỏng chửng nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp, nên theo đi thôi."
"Đúng rồi lão đại!" Vương Thông trong mắt lóe lên tia sáng, cười lạnh nói: "Hai đệ tử Huyền Thiên Tông, xử trí như thế nào?"
"Giết cũng được, bắt giữ cũng được, tùy ý!" Ngô Thắng phất tay nói: "Làm xong chuyến này, chúng ta đi Thanh châu ở phía nam khoái hoạt, chủ nhân địa bàn bên đó là Bồng Lai đảo, Huyền Thiên Tông cũng không dám làm gì chúng ta."
"Đã rõ!" Vương Thông gật đâu.
"Nữ nhân hắc y kia có thực lực mạnh nhất, liền để ta đối phó!" Ngô Thắng bắt đầu phân công: "Lão nhị, ngươi phụ trách đối phó nữ nhân hoàng y kia!"
Đệ tử Huyền Thiên Tông là biến số lớn nhất, đương nhiên phải do Ngô Thắng đặc biệt chăm sóc, hắn có Trúc Cơ Kỳ tầng ba, Vương Thông là Trúc Cơ Kỳ tầng hai, đối phó nhị nữ chỉ có tu vi là Luyện Khí Kỳ là không có vấn đề.
"Lão tam, ngươi giúp các anh em áp trận đi, à đúng rồi, có thời gian thì đem tiểu tử kia bắt lại, nếu như đúng là nhi tử Mã Thần, chúng ta liền kiếm bộn rồi!"
Sau khi thương lượng phân công xong, người Hắc Thiên Đạo dựa vào bóng đêm bắt đầu động thủ.
Hoàng Thanh mở hai mắt, ngồi dậy.
Hắn đã nghe thấy tiếng hơi thở cùng tiếng tim đập từ xa đang tới gần.
"Trương đại ca, đi đánh thức nhũng huynh đệ đang ngủ đi, có địch tấn công!" Hoàng Thanh quay về phía một người trung niên phía xa nói.
Người kia chính là đại đội trưởng đội hộ vệ.
"Không cần hoang mang, trước tiên mai phục tốt, không nên để bọn chúng biết chúng ta đã phát hiện ra."
Đội trưởng đội hộ vệ cả kinh, sau đó gật đầu, tự mình đi đánh thức những hộ vệ đang ngủ kia, đồng thời bảo mọi người chuẩn bị kỹ càng.
Trước khi lên đường, Mã Thần đã căn dặn, Hoàng Thanh nói cái gì, bọn họ phải làm cái đó cho tốt.
Âu Dương Phỉ nghe thấy Hoàng Thanh nói, mở hai mắt ra, ánh mắt lóe lên vài phần nghi hoặc, nàng cảm ứng một chút, cũng không cảm ứng ra cái gì.
Nàng nhìn về phía Thanh Tước, Thanh Tước đồng dạng lắc đầu một cái, biểu thị mình không cảm ứng được gì.
Toàn bộ người bắt đầu di chuyển, Hoàng Thanh sớm đã nhắc nhở, mọi người đều có đủ thời gian để chuẩn bị.
Một lúc sau đó, Thanh Tước sắc mặt hơi đổi, nàng nhìn Hoàng Thanh thật sâu, nàng bây giờ mới cảm ứng được có người đang đến gần.
Âu Dương Phỉ thì chậm một chút, cũng tương tự phát hiện ra điều dị thường.
"Đến rồi!" Thanh Tước nhẹ giọng nhắc nhở mọi người một câu.
Bình luận truyện