Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 211: Thủ phạm thực sự (6)
Editor: Nguyetmai
"Mua chuộc Miru, khi vụ ám sát được phát hiện thì lập tức đưa Hắc U Linh tới hiện trường, mưu đồ gây ra xung đột rồi khiến hỗn chiến vùi lấp manh mối thực sự, ông còn an bài tay sai trong lúc hỗn loạn ra tay giết Miru diệt khẩu..."
Tiêu Kim đưa ra rất nhiều manh mối, Tô Định Hoa khổ sở nhắm chặt mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Mình đã biết sẽ có ngày thế này mà, bị vạch trần thì chỉ có con đường chết..."
Tiếp theo, Tô Định Hoa nhìn trợ thủ của mình rồi nói: "Là tôi ám sát đại đương gia nhưng đó không phải chủ ý của tôi, hắn mới là người quyết định, Thụy Lam cho tôi rất nhiều lợi ích, hứa hẹn cho thêm càng nhiều trong tương lai thế nên tôi mới làm việc cho họ. Hắn là người Thụy Lam phái tới giám sát tôi, là kẻ nằm vùng điều khiển mọi hành động của tôi, kế hoạch lần này cũng do hắn bày ra!"
Trợ thủ trợn trừng mắt hô: "Ông điên rồi..."
"Cậu cho là còn đường sống đấy à?" Tô Định Hoa cắt ngang lời hắn, nói tiếp: "Tôi vì lợi ích mới làm việc cho các người, những thứ các người cho tôi giờ tôi không dùng được nữa rồi, tôi đã bại lộ thì Thụy Lam các người cũng đừng mong yên ổn..."
Hai mắt trợ thủ đột nhiên trợn trắng, môi tím tái cả đi, miệng sùi bọt mép, co quắp giãy chết, khi Tô Định Hoa mở miệng là hắn đã biết mình phải chết chắc rồi, thế nên mới cắn vỡ túi độc giấu trong răng, dùng thuốc độc tự sát, các cảnh vệ khác cũng lập tức làm theo.
Người Thụy Lam nổi danh máu lạnh và trung thành, mọi người không hề cảm thấy ngạc nhiên trước cảnh này.
Hàn Tiêu khoanh tay bàng quan, không có ý định ngăn cản, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mỗi mình Tô Định Hoa sống sót.
Tiêu Hải cười khẩy: "Hiện giờ muốn chuộc lỗi cũng muộn rồi."
"Đó không phải chuộc lỗi gì cả, tôi biết chắc mình sẽ phải chết rồi." Tô Định Hoa lắc đầu.
Tiêu Kim xen vào: "Tô Định Hoa, ông cũng là nguyên lão của Aumera, đại đương gia đối xử với ông không tệ, chuyện như vậy mà ông cũng dám làm sao?"
"Ha ha ha ha."
Tô Định Hoa đột nhiên cười lớn, cười đến mức rơi cả nước mắt, ông ta mỉa mai: "Tiêu nhị đương gia, lời này mà ông cũng dám nói, máu của ông so với tôi còn lạnh hơn nhiều đấy."
Sắc mặt Tiêu Kim vẫn bình thản như cũ, không hề bị lay động, Tiêu Hải lại xông tới tát Tô Định Hoa một cái rồi quát lớn: "Thằng già này xem ra không muốn được chết ngay."
Người của các phe phái khác đều đã nghe tin mà tới, ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Tô Định Hoa cười ha hả, bỗng nhiên thốt lên đầy thương cảm: "Tôi sẽ tự mình giải thích với đại đương gia."
Tiêu Hải lấy ra một bộ dụng cụ tra tấn, lạnh lùng lên tiếng: "Vậy thì ông có nhiều thời gian để tìm từ thích hợp đấy."
"Đủ rồi, ông ta đã thừa nhận, đưa về rồi thẩm vấn sau."
Một người trong phái phương Bắc không kìm được lên tiếng, Tô Định Hoa là cao tầng của phái phương Bắc, nếu bị tra tấn ngay trước mặt nhiều người thì sẽ khiến phái phương Bắc mất hết mặt mũi.
Tô Định Hoa là gian tế, tuy một mình ông ta không đại diện cho lập trường của phái phương Bắc nhưng cũng khiến họ rất hổ thẹn.
Tiêu Kim nhìn về phía Hàn Tiêu, ra chiều hỏi ý kiến, ánh mắt mọi người cũng nhất loạt chuyển sang đây.
Hắc U Linh là đối tượng bị giá họa, đương nhiên ý kiến của anh rất quan trọng.
"Nếu đã bắt được thủ phạm thì chuyện còn lại không liên quan tới tôi nữa." Hàn Tiêu nói xong lập tức quay người rời đi.
...
Thủ phạm ám sát Delo đã bị lôi ra ánh sáng, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của Thụy Lam, hiềm nghi của Hàn Tiêu cũng được rửa sạch.
Tô Định Hoa chết trong lúc thẩm vấn, trước khi chết còn khai ra không ít tin tình báo, ông ta là con cờ mà Thụy Lam rất coi trọng, hành động ám sát chính là vì muốn khơi mào xung đột giữa Aumera và Mạng Ngầm. Nhưng kế hoạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực lực của Hàn Tiêu vượt quá sức tưởng tượng, Tô Định Hoa cứ tưởng có thể bắt giữ hoặc giết chết Hắc U Linh, khiến Aumera và Mạng Ngầm khó hòa giải với nhau, chẳng ngờ lại bị Hàn Tiêu đổi khách thành chủ, chiếm quyền chủ động.
Việc ám sát có thể diễn ra suôn sẻ như vậy cũng là nhờ những vây cánh mà Tô Định Hoa đã bố trí trong nội bộ suốt nhiều năm, ông ta chết đi khiến Thụy Lam tổn thất rất nghiêm trọng.
Là công thần bắt được thủ phạm, danh vọng của Hàn Tiêu tăng vùn vụt, phái nhà chính cũng chỉ có thể muối mặt cảm ơn anh.
Mọi chuyện coi như kết thúc, thế nhưng Hắc U Linh đã rũ sạch can hệ lại không rời đi, chẳng biết có mục đích gì nữa, các phe phái không có thời gian để tâm tới anh bởi họ còn đang bận rộn chọn ra người kế nhiệm.
Trong phòng, Hàn Tiêu nhìn nhiệm vụ "Thủ phạm" trên bảng thông tin, Tô Định Hoa đã bị bắt nhưng nhiệm vụ của anh mãi mà vẫn chưa thấy kết toán.
"Hình như chuyện này vẫn chưa xong..."
Mắt Hàn Tiêu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một ý tưởng càng lúc càng hiện rõ trong lòng anh.
...
Ngày thứ ba sau khi bắt được Tô Định Hoa, Tiêu Kim dẫn Tiêu Hải tới thăm Hàn Tiêu.
"Các người tìm tôi có việc gì?"
"Anh mới là người nên nói mục đích ở lại đây của mình là gì?" Tiêu Kim hỏi lại.
Hàn Tiêu thản nhiên đáp: "Vô duyên vô cớ bị giá họa, các người còn muốn giết tôi nữa, giờ tôi cần được bồi thường."
Tiêu Hải giật mình: "Tất cả chuyện này đều do Thụy Lam bày ra, anh còn giết người của chúng tôi nữa, giờ lại có mặt mũi tìm chúng tôi đòi bồi thường hả?!"
"Thụy Lam ở xa quá, trước tiên cứ tìm các người đòi tiền trước."
"Anh làm thế là ăn cướp!" Tiêu Hải phẫn nộ.
"Đúng rồi." Hàn Tiêu bình tĩnh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ trêu ngươi: "Anh có thể làm gì tôi nào?"
Tiêu Kim kéo Tiêu Hải tức đến nghẹn họng lại, viết một con số trên giấy rồi nói: "Số tiền này là cá nhân tôi bồi thường cho anh, như vậy đã đủ chưa?"
Hàn Tiêu liếc qua một cái: "Tàm tạm."
Tiêu Hải vẫn rất khó chịu, không rõ Tiêu Kim vì sao lại đồng ý bỏ tiền, trong suy nghĩ của hắn thì chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
"Ông tìm tôi có chuyện khác phải không." Hàn Tiêu vắt chân chữ ngũ.
"Đúng là như vậy, tôi có việc muốn nhờ, Delo đã chết, vị trí đương gia vẫn chưa chọn ra được. Aumera là một gia tộc lớn, không thể không có người cai quản, hai hôm nữa sẽ tiến hành bỏ phiếu nội bộ bầu ra người kế nhiệm, cách thức là do các cao tầng bỏ phiếu. Todd phái nhà chính, Sergei phái Xích Tự, Angoleton phái phương Bắc đều là ứng cử viên với thực lực rất mạnh, khi tôi đang bận điều tra nguyên nhân cái chết của Delo thì họ đã âm thầm lôi kéo các cao tầng để chuẩn bị cho đợt bỏ phiếu này, chuyện đó với tôi rất bất lợi, thế nên tôi rất mong anh có thể trợ giúp." Tiêu Kim nghiêm mặt nói.
"Vì sao tôi phải giúp ông?"
"Xin hãy nể tình tôi đã rửa sạch hiềm nghi cho anh mà giúp tôi một lần."
Hàn Tiêu thản nhiên đáp: "Muốn tôi ra tay thì phải trả tiền thù lao."
"Vong ân phụ nghĩa, nếu như không có cha tôi thì giờ anh vẫn còn là nghi phạm lớn nhất, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế!"
Tiêu Hải không kìm được sự tức giận trong giọng nói.
Hàn Tiêu liếc hắn, thản nhiên nói: "Các người phải biết ơn tôi vì đã không giết mới đúng, nếu không giờ các người cũng là xác chết cả rồi."
Mặt Tiêu Hải méo mó vì phẫn nộ, hắn bị thái độ của Hàn Tiêu chọc tức tới run người, chỉ đành nhìn sang Tiêu Kim, hi vọng cha mình chủ trì công đạo, nhưng hắn đã định trước phải thất vọng rồi, từ đầu tới cuối Tiêu Kim đều rất bình tĩnh.
"Anh muốn bao nhiêu thù lao?"
Hàn Tiêu xoa cằm, gõ tờ giấy trên bàn rồi nói: "Gấp ba lần con số này."
"Đồ điên..."
Tiêu Hải trợn mắt há hốc mồm, yêu cầu này thật sự quá tham lam.
Thế nhưng Tiêu Kim lại thỏa hiệp mà không hề do dự: "Không thành vấn đề."
"Cha!"
Tiêu Hải sửng sốt, vẻ mặt không thể tin nổi, hắn không rõ vì sao Tiêu Kim lại ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của Hàn Tiêu như thế, vội vàng nói: "Nhờ anh ta cũng chẳng giải quyết được việc gì, người ngoài có nhúng tay vào chuyện bỏ phiếu được đâu, dù anh ta có giỏi đến mấy thì cũng chẳng có quyền lên tiếng trong hội nghị nội bộ!"
Tiêu Kim thản nhiên đáp: "Tự ta có cách, Hắc U Linh tiên sinh, không biết anh có đồng ý gia nhập phái họ Tiêu chúng tôi không?"
Gia nhập phái họ Tiêu ư? Chuyện này là sao đây?
Hàn Tiêu nhướng mày, hiếu kỳ hỏi: "Có ý gì?"
"Anh có thể trở thành họ hàng bên ngoại của tôi, đứng ngang hàng với tôi, các con tôi sẽ là con nuôi của anh."
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Tiêu Hải lảo đảo suýt ngã, mặt đần ra, Tiêu Kim không hề bàn bạc trước với hắn chuyện này, tự dưng khi không lại nhiều thêm một người cha nuôi là thế nào?
"Trời ạ, còn có thể chơi cách này hả?"
Khóe mắt Hàn Tiêu giần giật, da mặt Tiêu Kim dày ngoài dự liệu của anh rồi, anh không kìm được hỏi lại: "Thủ đoạn ấu trĩ thế liệu có tác dụng không?"
Tiêu Kim thản nhiên đáp: "Chính trị vốn ấu trĩ như thế đấy."
"Chỉ cần gia nhập phái họ Tiêu là có thể tham gia hội nghị nội bộ, thực lực của anh chính là quyền lên tiếng, chỉ cần anh xuất hiện đã đại diện cho sự uy hiếp, mà khi đó thân phận của anh là người của phái họ Tiêu nên làm như vậy không tính là uy hiếp từ bên ngoài nữa, các phe phái khác sẽ sợ ném chuột vỡ bình rồi tự động từ bỏ thôi."
Người trong nhà phơi bày vũ lực và người ngoài phơi bày vũ lực sẽ truyền đi ý tứ khác hoàn toàn, một bên là uy hiếp từ bên ngoài, sẽ khiến người ta phản cảm nhưng nếu trở thành người nhà thì tương đương với thế lực của Tiêu Kim tăng mạnh, xét trên đại cục là lôi kéo được một chiến binh cực kỳ mạnh mẽ cho toàn thể Aumera, công lao không nhỏ, hơn nữa thế lực những năm qua Tiêu Kim tích lũy cộng thêm danh vọng khi phá được vụ án ám sát Delo sẽ khiến các phe phái khác phải chủ động từ bỏ đấu tranh.
Đến tận lúc này Hàn Tiêu mới có suy đoán đại thể về toàn bộ sự kiện, anh cười nói: "Gia nhập phái họ Tiêu chẳng có lợi gì cho tôi cả, vì sao tôi phải đồng ý với ông chứ?"
"Khi anh gia nhập phái họ Tiêu, đợi tôi trở thành đương gia thì thế lực Aumera sẽ trở thành trợ lực của anh." Tiêu Kim nói.
"Xem ra ông định bất chấp tất cả để đoạt lấy bằng được vị trí đương gia." Hàn Tiêu cười, giọng điệu sặc mùi chế giễu: "Được, tôi gia nhập phái họ Tiêu, đành gắng gượng làm cha nuôi đám trẻ vậy."
Tiêu Hải suýt thì phát điên, hắn phải nhận người ta làm cha còn mất kha khá lễ vật, chức con nuôi này để làm được đúng là không dễ dàng, hắn chưa từng uất ức tới mức này, càng ức chế hơn là Tiêu Kim lại còn đồng ý ngay tắp lự, hắn gần như hoài nghi cha mình có phải bị tẩy não rồi không.
Hàn Tiêu nhìn về phía Tiêu Hải, nửa cười nửa không: "Gọi một tiếng cha nuôi nghe thử xem nào."
Sắc mặt Tiêu Hải xanh mét, hắn vốn là kẻ kiêu ngạo, bị thế này còn khó chịu hơn trực tiếp giết hắn, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Kim nên hắn chỉ đành nén nỗi oán giận trong lòng xuống, âm thanh trượt qua kẽ răng nghiến chặt.
"Cha nuôi." Hàn Tiêu móc tai, làm bộ làm tịch: "Tôi không nghe rõ."
"Cha nuôi!"
Tiêu Hải bạnh quai hàm, dùng sức nhiều đến mức lợi cũng rỉ máu, trong miệng đầy vị tanh ngọt.
"Ôi, ngoan quá."
Trong lòng Hàn Tiêu lúc này không biết nên khóc hay cười nữa, nguyên thân của anh vốn là em trai Tiêu Hải, đợi khi hắn biết sự thật chẳng rõ sẽ nghĩ ra sao đây, riêng độ dày da mặt của Tiêu Kim thì anh đã chịu thua rồi.
Tiêu Kim giơ tay ra: "Hợp tác vui vẻ nào."
Hai người bắt tay.
Sau đó cha con nhà họ Tiêu đứng dậy rời đi, suốt dọc đường hai người đều im lặng không nói với nhau câu nào.
Trở lại tòa nhà của phái họ Tiêu, Tiêu Hải không kìm được mà chất vấn cha mình: "Cha, sao cha lại làm như vậy..."
Sắc mặt Tiêu Kim vẫn bình thản như không: "Hắc U Linh còn tham lam hơn ta tưởng nhiều, ta vốn cho rằng giúp hắn rửa sạch hiềm nghi là có thể được hắn biết ơn rồi, không ngờ muốn nhờ hắn ra tay vẫn phải trả cái giá lớn như thế. Nhưng cũng đáng giá lắm, ít nhất chỉ có chúng ta mới liên hệ được với Hắc U Linh, các phe phái khác căn bản không thể mời hắn ra tay được, đợi ta ngồi lên vị trí đương gia rồi thì những tổn thất này chẳng mấy mà lại kiếm được về thôi."
"Thì ra là thế, chỉ cần cha trở thành đương gia thì sẽ không cần bận tâm tới Hắc U Linh nữa..." Tiêu Hải chợt bừng tỉnh.
Tiêu Kim quay đầu nhìn con trai, nghiêm giọng nói: "Sai rồi, sau khi trở thành đại đương gia càng phải tuân thủ điều kiện với Hắc U Linh, cung cấp viện trợ cho hắn, qua cầu rút ván chẳng khác nào tự tìm đường chết cả. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, thực lực của Hắc U Linh đã đứng trên đỉnh, sức mạnh của một cá thể có tính uy hiếp kinh khủng không kém gì một thế lực đâu, chỉ cần Hắc U Linh trên danh nghĩa còn ở phái họ Tiêu thì chúng ta còn có chỗ dựa, các phe phái khác sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ... Ta biết trong lòng con khó chịu nhưng đừng có hành động theo cảm tính rồi phá hủy đại cục ta dựng lên."
Lòng Tiêu Hải không cam chút nào nhưng lại chỉ có thể cắn răng ưng thuận.
"Con hiểu."
"Mua chuộc Miru, khi vụ ám sát được phát hiện thì lập tức đưa Hắc U Linh tới hiện trường, mưu đồ gây ra xung đột rồi khiến hỗn chiến vùi lấp manh mối thực sự, ông còn an bài tay sai trong lúc hỗn loạn ra tay giết Miru diệt khẩu..."
Tiêu Kim đưa ra rất nhiều manh mối, Tô Định Hoa khổ sở nhắm chặt mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Mình đã biết sẽ có ngày thế này mà, bị vạch trần thì chỉ có con đường chết..."
Tiếp theo, Tô Định Hoa nhìn trợ thủ của mình rồi nói: "Là tôi ám sát đại đương gia nhưng đó không phải chủ ý của tôi, hắn mới là người quyết định, Thụy Lam cho tôi rất nhiều lợi ích, hứa hẹn cho thêm càng nhiều trong tương lai thế nên tôi mới làm việc cho họ. Hắn là người Thụy Lam phái tới giám sát tôi, là kẻ nằm vùng điều khiển mọi hành động của tôi, kế hoạch lần này cũng do hắn bày ra!"
Trợ thủ trợn trừng mắt hô: "Ông điên rồi..."
"Cậu cho là còn đường sống đấy à?" Tô Định Hoa cắt ngang lời hắn, nói tiếp: "Tôi vì lợi ích mới làm việc cho các người, những thứ các người cho tôi giờ tôi không dùng được nữa rồi, tôi đã bại lộ thì Thụy Lam các người cũng đừng mong yên ổn..."
Hai mắt trợ thủ đột nhiên trợn trắng, môi tím tái cả đi, miệng sùi bọt mép, co quắp giãy chết, khi Tô Định Hoa mở miệng là hắn đã biết mình phải chết chắc rồi, thế nên mới cắn vỡ túi độc giấu trong răng, dùng thuốc độc tự sát, các cảnh vệ khác cũng lập tức làm theo.
Người Thụy Lam nổi danh máu lạnh và trung thành, mọi người không hề cảm thấy ngạc nhiên trước cảnh này.
Hàn Tiêu khoanh tay bàng quan, không có ý định ngăn cản, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mỗi mình Tô Định Hoa sống sót.
Tiêu Hải cười khẩy: "Hiện giờ muốn chuộc lỗi cũng muộn rồi."
"Đó không phải chuộc lỗi gì cả, tôi biết chắc mình sẽ phải chết rồi." Tô Định Hoa lắc đầu.
Tiêu Kim xen vào: "Tô Định Hoa, ông cũng là nguyên lão của Aumera, đại đương gia đối xử với ông không tệ, chuyện như vậy mà ông cũng dám làm sao?"
"Ha ha ha ha."
Tô Định Hoa đột nhiên cười lớn, cười đến mức rơi cả nước mắt, ông ta mỉa mai: "Tiêu nhị đương gia, lời này mà ông cũng dám nói, máu của ông so với tôi còn lạnh hơn nhiều đấy."
Sắc mặt Tiêu Kim vẫn bình thản như cũ, không hề bị lay động, Tiêu Hải lại xông tới tát Tô Định Hoa một cái rồi quát lớn: "Thằng già này xem ra không muốn được chết ngay."
Người của các phe phái khác đều đã nghe tin mà tới, ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Tô Định Hoa cười ha hả, bỗng nhiên thốt lên đầy thương cảm: "Tôi sẽ tự mình giải thích với đại đương gia."
Tiêu Hải lấy ra một bộ dụng cụ tra tấn, lạnh lùng lên tiếng: "Vậy thì ông có nhiều thời gian để tìm từ thích hợp đấy."
"Đủ rồi, ông ta đã thừa nhận, đưa về rồi thẩm vấn sau."
Một người trong phái phương Bắc không kìm được lên tiếng, Tô Định Hoa là cao tầng của phái phương Bắc, nếu bị tra tấn ngay trước mặt nhiều người thì sẽ khiến phái phương Bắc mất hết mặt mũi.
Tô Định Hoa là gian tế, tuy một mình ông ta không đại diện cho lập trường của phái phương Bắc nhưng cũng khiến họ rất hổ thẹn.
Tiêu Kim nhìn về phía Hàn Tiêu, ra chiều hỏi ý kiến, ánh mắt mọi người cũng nhất loạt chuyển sang đây.
Hắc U Linh là đối tượng bị giá họa, đương nhiên ý kiến của anh rất quan trọng.
"Nếu đã bắt được thủ phạm thì chuyện còn lại không liên quan tới tôi nữa." Hàn Tiêu nói xong lập tức quay người rời đi.
...
Thủ phạm ám sát Delo đã bị lôi ra ánh sáng, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của Thụy Lam, hiềm nghi của Hàn Tiêu cũng được rửa sạch.
Tô Định Hoa chết trong lúc thẩm vấn, trước khi chết còn khai ra không ít tin tình báo, ông ta là con cờ mà Thụy Lam rất coi trọng, hành động ám sát chính là vì muốn khơi mào xung đột giữa Aumera và Mạng Ngầm. Nhưng kế hoạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực lực của Hàn Tiêu vượt quá sức tưởng tượng, Tô Định Hoa cứ tưởng có thể bắt giữ hoặc giết chết Hắc U Linh, khiến Aumera và Mạng Ngầm khó hòa giải với nhau, chẳng ngờ lại bị Hàn Tiêu đổi khách thành chủ, chiếm quyền chủ động.
Việc ám sát có thể diễn ra suôn sẻ như vậy cũng là nhờ những vây cánh mà Tô Định Hoa đã bố trí trong nội bộ suốt nhiều năm, ông ta chết đi khiến Thụy Lam tổn thất rất nghiêm trọng.
Là công thần bắt được thủ phạm, danh vọng của Hàn Tiêu tăng vùn vụt, phái nhà chính cũng chỉ có thể muối mặt cảm ơn anh.
Mọi chuyện coi như kết thúc, thế nhưng Hắc U Linh đã rũ sạch can hệ lại không rời đi, chẳng biết có mục đích gì nữa, các phe phái không có thời gian để tâm tới anh bởi họ còn đang bận rộn chọn ra người kế nhiệm.
Trong phòng, Hàn Tiêu nhìn nhiệm vụ "Thủ phạm" trên bảng thông tin, Tô Định Hoa đã bị bắt nhưng nhiệm vụ của anh mãi mà vẫn chưa thấy kết toán.
"Hình như chuyện này vẫn chưa xong..."
Mắt Hàn Tiêu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một ý tưởng càng lúc càng hiện rõ trong lòng anh.
...
Ngày thứ ba sau khi bắt được Tô Định Hoa, Tiêu Kim dẫn Tiêu Hải tới thăm Hàn Tiêu.
"Các người tìm tôi có việc gì?"
"Anh mới là người nên nói mục đích ở lại đây của mình là gì?" Tiêu Kim hỏi lại.
Hàn Tiêu thản nhiên đáp: "Vô duyên vô cớ bị giá họa, các người còn muốn giết tôi nữa, giờ tôi cần được bồi thường."
Tiêu Hải giật mình: "Tất cả chuyện này đều do Thụy Lam bày ra, anh còn giết người của chúng tôi nữa, giờ lại có mặt mũi tìm chúng tôi đòi bồi thường hả?!"
"Thụy Lam ở xa quá, trước tiên cứ tìm các người đòi tiền trước."
"Anh làm thế là ăn cướp!" Tiêu Hải phẫn nộ.
"Đúng rồi." Hàn Tiêu bình tĩnh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ trêu ngươi: "Anh có thể làm gì tôi nào?"
Tiêu Kim kéo Tiêu Hải tức đến nghẹn họng lại, viết một con số trên giấy rồi nói: "Số tiền này là cá nhân tôi bồi thường cho anh, như vậy đã đủ chưa?"
Hàn Tiêu liếc qua một cái: "Tàm tạm."
Tiêu Hải vẫn rất khó chịu, không rõ Tiêu Kim vì sao lại đồng ý bỏ tiền, trong suy nghĩ của hắn thì chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
"Ông tìm tôi có chuyện khác phải không." Hàn Tiêu vắt chân chữ ngũ.
"Đúng là như vậy, tôi có việc muốn nhờ, Delo đã chết, vị trí đương gia vẫn chưa chọn ra được. Aumera là một gia tộc lớn, không thể không có người cai quản, hai hôm nữa sẽ tiến hành bỏ phiếu nội bộ bầu ra người kế nhiệm, cách thức là do các cao tầng bỏ phiếu. Todd phái nhà chính, Sergei phái Xích Tự, Angoleton phái phương Bắc đều là ứng cử viên với thực lực rất mạnh, khi tôi đang bận điều tra nguyên nhân cái chết của Delo thì họ đã âm thầm lôi kéo các cao tầng để chuẩn bị cho đợt bỏ phiếu này, chuyện đó với tôi rất bất lợi, thế nên tôi rất mong anh có thể trợ giúp." Tiêu Kim nghiêm mặt nói.
"Vì sao tôi phải giúp ông?"
"Xin hãy nể tình tôi đã rửa sạch hiềm nghi cho anh mà giúp tôi một lần."
Hàn Tiêu thản nhiên đáp: "Muốn tôi ra tay thì phải trả tiền thù lao."
"Vong ân phụ nghĩa, nếu như không có cha tôi thì giờ anh vẫn còn là nghi phạm lớn nhất, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế!"
Tiêu Hải không kìm được sự tức giận trong giọng nói.
Hàn Tiêu liếc hắn, thản nhiên nói: "Các người phải biết ơn tôi vì đã không giết mới đúng, nếu không giờ các người cũng là xác chết cả rồi."
Mặt Tiêu Hải méo mó vì phẫn nộ, hắn bị thái độ của Hàn Tiêu chọc tức tới run người, chỉ đành nhìn sang Tiêu Kim, hi vọng cha mình chủ trì công đạo, nhưng hắn đã định trước phải thất vọng rồi, từ đầu tới cuối Tiêu Kim đều rất bình tĩnh.
"Anh muốn bao nhiêu thù lao?"
Hàn Tiêu xoa cằm, gõ tờ giấy trên bàn rồi nói: "Gấp ba lần con số này."
"Đồ điên..."
Tiêu Hải trợn mắt há hốc mồm, yêu cầu này thật sự quá tham lam.
Thế nhưng Tiêu Kim lại thỏa hiệp mà không hề do dự: "Không thành vấn đề."
"Cha!"
Tiêu Hải sửng sốt, vẻ mặt không thể tin nổi, hắn không rõ vì sao Tiêu Kim lại ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của Hàn Tiêu như thế, vội vàng nói: "Nhờ anh ta cũng chẳng giải quyết được việc gì, người ngoài có nhúng tay vào chuyện bỏ phiếu được đâu, dù anh ta có giỏi đến mấy thì cũng chẳng có quyền lên tiếng trong hội nghị nội bộ!"
Tiêu Kim thản nhiên đáp: "Tự ta có cách, Hắc U Linh tiên sinh, không biết anh có đồng ý gia nhập phái họ Tiêu chúng tôi không?"
Gia nhập phái họ Tiêu ư? Chuyện này là sao đây?
Hàn Tiêu nhướng mày, hiếu kỳ hỏi: "Có ý gì?"
"Anh có thể trở thành họ hàng bên ngoại của tôi, đứng ngang hàng với tôi, các con tôi sẽ là con nuôi của anh."
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Tiêu Hải lảo đảo suýt ngã, mặt đần ra, Tiêu Kim không hề bàn bạc trước với hắn chuyện này, tự dưng khi không lại nhiều thêm một người cha nuôi là thế nào?
"Trời ạ, còn có thể chơi cách này hả?"
Khóe mắt Hàn Tiêu giần giật, da mặt Tiêu Kim dày ngoài dự liệu của anh rồi, anh không kìm được hỏi lại: "Thủ đoạn ấu trĩ thế liệu có tác dụng không?"
Tiêu Kim thản nhiên đáp: "Chính trị vốn ấu trĩ như thế đấy."
"Chỉ cần gia nhập phái họ Tiêu là có thể tham gia hội nghị nội bộ, thực lực của anh chính là quyền lên tiếng, chỉ cần anh xuất hiện đã đại diện cho sự uy hiếp, mà khi đó thân phận của anh là người của phái họ Tiêu nên làm như vậy không tính là uy hiếp từ bên ngoài nữa, các phe phái khác sẽ sợ ném chuột vỡ bình rồi tự động từ bỏ thôi."
Người trong nhà phơi bày vũ lực và người ngoài phơi bày vũ lực sẽ truyền đi ý tứ khác hoàn toàn, một bên là uy hiếp từ bên ngoài, sẽ khiến người ta phản cảm nhưng nếu trở thành người nhà thì tương đương với thế lực của Tiêu Kim tăng mạnh, xét trên đại cục là lôi kéo được một chiến binh cực kỳ mạnh mẽ cho toàn thể Aumera, công lao không nhỏ, hơn nữa thế lực những năm qua Tiêu Kim tích lũy cộng thêm danh vọng khi phá được vụ án ám sát Delo sẽ khiến các phe phái khác phải chủ động từ bỏ đấu tranh.
Đến tận lúc này Hàn Tiêu mới có suy đoán đại thể về toàn bộ sự kiện, anh cười nói: "Gia nhập phái họ Tiêu chẳng có lợi gì cho tôi cả, vì sao tôi phải đồng ý với ông chứ?"
"Khi anh gia nhập phái họ Tiêu, đợi tôi trở thành đương gia thì thế lực Aumera sẽ trở thành trợ lực của anh." Tiêu Kim nói.
"Xem ra ông định bất chấp tất cả để đoạt lấy bằng được vị trí đương gia." Hàn Tiêu cười, giọng điệu sặc mùi chế giễu: "Được, tôi gia nhập phái họ Tiêu, đành gắng gượng làm cha nuôi đám trẻ vậy."
Tiêu Hải suýt thì phát điên, hắn phải nhận người ta làm cha còn mất kha khá lễ vật, chức con nuôi này để làm được đúng là không dễ dàng, hắn chưa từng uất ức tới mức này, càng ức chế hơn là Tiêu Kim lại còn đồng ý ngay tắp lự, hắn gần như hoài nghi cha mình có phải bị tẩy não rồi không.
Hàn Tiêu nhìn về phía Tiêu Hải, nửa cười nửa không: "Gọi một tiếng cha nuôi nghe thử xem nào."
Sắc mặt Tiêu Hải xanh mét, hắn vốn là kẻ kiêu ngạo, bị thế này còn khó chịu hơn trực tiếp giết hắn, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Kim nên hắn chỉ đành nén nỗi oán giận trong lòng xuống, âm thanh trượt qua kẽ răng nghiến chặt.
"Cha nuôi." Hàn Tiêu móc tai, làm bộ làm tịch: "Tôi không nghe rõ."
"Cha nuôi!"
Tiêu Hải bạnh quai hàm, dùng sức nhiều đến mức lợi cũng rỉ máu, trong miệng đầy vị tanh ngọt.
"Ôi, ngoan quá."
Trong lòng Hàn Tiêu lúc này không biết nên khóc hay cười nữa, nguyên thân của anh vốn là em trai Tiêu Hải, đợi khi hắn biết sự thật chẳng rõ sẽ nghĩ ra sao đây, riêng độ dày da mặt của Tiêu Kim thì anh đã chịu thua rồi.
Tiêu Kim giơ tay ra: "Hợp tác vui vẻ nào."
Hai người bắt tay.
Sau đó cha con nhà họ Tiêu đứng dậy rời đi, suốt dọc đường hai người đều im lặng không nói với nhau câu nào.
Trở lại tòa nhà của phái họ Tiêu, Tiêu Hải không kìm được mà chất vấn cha mình: "Cha, sao cha lại làm như vậy..."
Sắc mặt Tiêu Kim vẫn bình thản như không: "Hắc U Linh còn tham lam hơn ta tưởng nhiều, ta vốn cho rằng giúp hắn rửa sạch hiềm nghi là có thể được hắn biết ơn rồi, không ngờ muốn nhờ hắn ra tay vẫn phải trả cái giá lớn như thế. Nhưng cũng đáng giá lắm, ít nhất chỉ có chúng ta mới liên hệ được với Hắc U Linh, các phe phái khác căn bản không thể mời hắn ra tay được, đợi ta ngồi lên vị trí đương gia rồi thì những tổn thất này chẳng mấy mà lại kiếm được về thôi."
"Thì ra là thế, chỉ cần cha trở thành đương gia thì sẽ không cần bận tâm tới Hắc U Linh nữa..." Tiêu Hải chợt bừng tỉnh.
Tiêu Kim quay đầu nhìn con trai, nghiêm giọng nói: "Sai rồi, sau khi trở thành đại đương gia càng phải tuân thủ điều kiện với Hắc U Linh, cung cấp viện trợ cho hắn, qua cầu rút ván chẳng khác nào tự tìm đường chết cả. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, thực lực của Hắc U Linh đã đứng trên đỉnh, sức mạnh của một cá thể có tính uy hiếp kinh khủng không kém gì một thế lực đâu, chỉ cần Hắc U Linh trên danh nghĩa còn ở phái họ Tiêu thì chúng ta còn có chỗ dựa, các phe phái khác sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ... Ta biết trong lòng con khó chịu nhưng đừng có hành động theo cảm tính rồi phá hủy đại cục ta dựng lên."
Lòng Tiêu Hải không cam chút nào nhưng lại chỉ có thể cắn răng ưng thuận.
"Con hiểu."
Bình luận truyện