Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 391: Nếm thử mới biết
" Chúng ta quả thật đến tìm chết, ngươi có thể hay không đưa chúng ta đi gặp chủ nhân nơi này. Sau đó thỉnh người ấy giết chúng ta dùm "
Thống Trung một tay bóp cổ tên áo đen, nụ cười lạnh cùng ánh mắt đầy vẻ khát máu hiện lên. Nhưng ẩn sau màn đen u tối, căn bản tên áo đen này không thể nhìn rõ được khuôn mặt đáng sợ của Thống Trung nên hiện tại hắn càng quấy lên, giẫy đạp liên hồi, quát lớn
" Mau buông ta ra... Chủ nhân chắc chắn sẽ giết ngươi... Giết chết các... "
" Bịch "
Thống Trung không để hắn nói thêm nữa, trực tiếp đưa tay bóp chết hắn, thả rơi xuống đất. Cả 3 người kia phía sau nhún vai không nói gì, bốn người trực tiêp đạp qua người tên vừa bị giết chết, thản nhiên đi tiếp vào trong....
.......... Đâu đó bên trong hang động..............
" Bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy? "
Một giọng nói khàn, có phần như âm thanh máy móc, lại có phần trầm và lạnh đến đáng sợ.
Những người hiện diện ở đây lúc này ai nấy đều trùm đầu, không ai lên tiếng. Lúc này, ở giữa căn phòng rộng lớn, 4 tên áo đen vác theo đứa bé gái đã khóc đến ngất đi quỳ xuống. Người được cho là nữ cuối đầu nói
" Chủ nhân, người đã được đem tới. Chúng ta có thể tiến hành lấy máu của nó "
Người được gọi là chủ nhân kia khẽ gật đầu, nói
" Các ngươi để nó ở đó, ra ngoài xem có chuyện gì mà ồn ào như thế? "
" Vâng "
Cả 4 người trùm đầu đặt đứa bé xuống, vội vàng rời đi...
............. Bên phía bốn có Thống Trung............
Cả bốn vẫn đang rất thong thả mà đi trên hành lang dài, xung quanh chỉ le lói những ánh đèn nhỏ nhoi, căn bản không đủ để chiếu sáng đường đi. Nhưng chút tối tăm này, nhằm nhò gì đối với bọn Thống Trung chứ. Cả bốn vẫn thoải mái hoạt động như thể đây là nơi vô cùng quen thuộc vậy.
Đi một hồi, Minh Kỳ nói
" Đi thẳng về phía trước có một căn phòng rất lớn, hẳn là nơi của chủ nhân nơi này đi "
Thống Trung cười hắc hắc vài tiếng, nói
" Như vậy thì quá tốt, chúng ta mau đi tới đó nhanh một chút. "
Thống Trung vừa dứt lời liền di chuyển, phi thẳng về phía trước. Cả 3 người kia phóng theo sau, đi một hồi liền dừng trước cánh cửa lớn, được làm bằng hợp kim đen, có chút bền. Trang trí có phần tinh xảo, tỉ mỉ vô cùng, trên đó khắc hình đầu lâu, cùng những xác chết bị xiên xỏ đầy người.
Thống Trung xoa xoa cằm, nói
" Tên này hẳn là kẻ thích giết người nhỉ? "
Lưu Vân cười bảo
" Vậy thì càng tốt, để lúc giết hắn rồi thì hắn mới cảm nhận được khi bị người khác xỏ xiên qua từng lớp da, lớp thịt trên cơ thể là cảm giác gì! "
Cả bọn cười khẩy vài tiếng, Thống Trung đứng đối diện với cánh cửa lớn. Chân trái đưa lên, trực tiếp đá bay cánh cửa đi...
" Rầm "
Cánh cửa lớn bị một chân Thống Trung tác dụng một lực không cân bằng lên, khiến nó văng xa và méo mó khắp nơi. Nhưng thay vì có hai âm thanh lớn vang lên, một là âm thanh chân Thống Trung đá bay cánh cửa, âm thanh thứ hai là khi cánh cửa va đập vào đâu đó mà rơi xuống. Nhưng hiện tại chỉ có một âm thanh, còn âm thanh thứ 2 biến đâu mất rồi.
Cả bọn đưa mắt nhìn vào, cánh cửa lớn không va đập xuống đất nhưng lại treo lơ lửng trên không, đồng thời đối diện với họ phía xa xa là một tên có dáng người khá cao, toàn thân đồ đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối để lộ nụ cười và cặp nanh dài trên khóe miệng. Tay hắn đang điều khiển lực khiến cho cánh cửa lơ lửng trên không trung.
" Rầm "
Vậy là âm thanh thứ hai vang lên, cánh cửa bị tên đó quăng sang bên phải của hắn. Cả bốn người Thống Trung nụ cười lạnh dần lộ ra, và rồi....
" ẦM "
.................
Trước khi bọn Thống Trung đuổi đến cửa động, bên phía Hạo Thiên...
Những người còn lại của nhóm cậu bắt đầu vây lấy dân làng, Hạo Thiên mặt lạnh nhìn họ, lạnh giọng nói
" Hiện tại có thể hay không kể cho chúng tôi biết sự thật? "
Dân làng một mảnh im lặng như tờ, Tiểu Siêu bắt đầu đe dọa, nói
" Nếu hiện tại còn không nói thì mặc kệ mấy người vậy, chúng tôi đi đây. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, các người cứ thế mà chịu trận suốt đời này đi "
" Không... Không... Đừng đi mà... Tôi sẽ kể mà... Cầu xin các người... "
Người phụ nữ bị bắt mất con quỳ gối cầu xin nhóm Hạo Thiên, nước mắt cứ rơi lã chã trên khuôn mặt của bà, khóc đến độ đã sưng hết cả mắt rồi.
Hạo Thiên đưa tay đỡ bà dậy, nói
" Được rồi, hiện tại liền kể đi "
Người phụ nữ cố nín khóc, giữ cho mình im lặng một hồi để kể cho dễ dàng hơn. Bà bảo
" Chuyện này xảy ra vào hơn 10 năm trước... Khi mà bọn chúng đột ngột tới đây bắt đi 3 đứa trẻ nhỏ... Chúng bảo với bọn tôi rằng chúng cần trẻ em, yêu cầu mỗi 2 tháng phải giao nộp 1 đứa.... Chúng tôi khi đó đã phản kháng rất nhiều, nhưng không tài nào đánh lại được... Khi đó đã chết khá nhiều người, bọn tôi sợ hãi không biết phải làm sao cả nên đã lén lút đi thông báo việc này đến thủ đô.... Nhưng đi giữa đường liền bị giết... Từ đó không ai dám đi nữa, cứ hễ ai rời khỏi làng liền bị giết... Chỉ có vài thương nhân nhỏ thỉnh thoảng vào bán hàng rồi rời đi ngay... Những người đó khi tới lần đầu thì chúng tôi liền không thấy họ đến lần nữa...
Cứ thế rất nhiều người có vào có ra những vẫn bị giết. Chúng nói rằng chúng sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi yêu thú tấn công, nhưng điều đó căn bản là không cần thiết vì bốn ngôi làng vây quanh thủ dô đều có rào chắn bảo vệ cả rồi..... Chúng tôi không đồng ý giao nộp trẻ con thì sẽ bị giết... Cứ thế 10 năm đã trôi qua, số trẻ em bị bắt đi đã hơn 60 đứa rồi... Trẻ em nơi này ít như vậy, chỉ có vài đứa chạy long nhong mà các cậu đã thấy kia thôi... Hôm nay là ngày mà con tôi bị bắt đi... Bọn chúng bắt con tôi đi rồi... "
Người phụ nữ kể một tràng dài câu chuyện như thế ra, rồi lại khóc nức nở khi nghĩ đến con bà. Hạo Thiên nhăn mày nói
" Nếu có chuyện nghiêm trọng như vậy mà các người còn cười nói vui vẻ như thế mỗi ngày sao? "
Lúc này, người đàn ông trung niên vác củi trước đó liền nói
" Vì chúng nói rằng, nếu chúng tôi không thực hiện những sinh hoạt hằng ngày, không cười nói như khi trước khi bọn chúng tới và làm vẻ như không có chuyện gì.... Thì chúng mỗi ngày sẽ giết 10 người tùy ý, cứ thế cho đến khi không còn ai nữa... "
Hạo Thiên khóe mắt hơi giật giật, cái thể loại người quái đản gì đây? Chuyện mình làm rành rành ra như thế nhưng vẫn sợ người khác để ý, sợ bị phanh phui sao? Nếu biết sợ thì đừng làm, ngộ nghĩnh ha!
Hao Thiên thở ra một hơi dài, nói
" Được rồi, ai về nhà nấy đi. Chúng tôi sẽ giúp các người giải quyết triệt để nơi này "
" Nhưng... Mấy tên đó rất mạnh... Các cậu như vậy làm sao có thể... "
Hạo Thiên mặt đơ một hồi, nhìn xung quanh và họ cũng đang nhìn các cậu với vẻ hoài nghi. Hạo Thiên đưa tay lên mặt, vuốt xuống một cái, hỏi
" Như vầy đã được chưa? "
Cặp sừng, đôi cánh lớn của Hạo Thiên bắt đầu hiện ra. Bọn An Lam Nguyệt, tiểu Siêu và Lăng Giang Tuyết cũng làm điều tương tự như vậy và rồi... Toàn thể dân làng câm nín nhìn... Nhìn trân tráo bọn họ không rời... Một ánh mắt đầy sự kinh ngạc, ngỡ ngàng và không thốt nên lời
" Hoàng.... Hoàng tử.... "
Người đàn ông trung niên vác củi bật thốt, dân làng cũng theo đó mà bật thốt nên lời
" Hoàng tử... Công chúa.... Lăng đại tiểu thư... "
" Bịch.... Bịch... Bịch.... "
Toàn thể dân làng thoáng cái quỳ rạp xuống đất, hô lớn
" Hoàng tử vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Công chúa kim tuế kim tuế kim kim tuế, Lăng đại nhân vạn sự kim an. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang đến điềm lành cho đất nước này! "
Hạo Thiên khẽ thở ra, thật bất đắc dĩ mới phải dùng đến thân phận này a. Cậu nói
" Bình thân. Hiện tại liền tin rồi chứ gì? Ai về nhà nấy đi, chúng ta hiện tại đi đến nơi... "
" UỲNH "
Một tiếng nổ lớn vang lên kinh trời..
Thống Trung một tay bóp cổ tên áo đen, nụ cười lạnh cùng ánh mắt đầy vẻ khát máu hiện lên. Nhưng ẩn sau màn đen u tối, căn bản tên áo đen này không thể nhìn rõ được khuôn mặt đáng sợ của Thống Trung nên hiện tại hắn càng quấy lên, giẫy đạp liên hồi, quát lớn
" Mau buông ta ra... Chủ nhân chắc chắn sẽ giết ngươi... Giết chết các... "
" Bịch "
Thống Trung không để hắn nói thêm nữa, trực tiếp đưa tay bóp chết hắn, thả rơi xuống đất. Cả 3 người kia phía sau nhún vai không nói gì, bốn người trực tiêp đạp qua người tên vừa bị giết chết, thản nhiên đi tiếp vào trong....
.......... Đâu đó bên trong hang động..............
" Bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy? "
Một giọng nói khàn, có phần như âm thanh máy móc, lại có phần trầm và lạnh đến đáng sợ.
Những người hiện diện ở đây lúc này ai nấy đều trùm đầu, không ai lên tiếng. Lúc này, ở giữa căn phòng rộng lớn, 4 tên áo đen vác theo đứa bé gái đã khóc đến ngất đi quỳ xuống. Người được cho là nữ cuối đầu nói
" Chủ nhân, người đã được đem tới. Chúng ta có thể tiến hành lấy máu của nó "
Người được gọi là chủ nhân kia khẽ gật đầu, nói
" Các ngươi để nó ở đó, ra ngoài xem có chuyện gì mà ồn ào như thế? "
" Vâng "
Cả 4 người trùm đầu đặt đứa bé xuống, vội vàng rời đi...
............. Bên phía bốn có Thống Trung............
Cả bốn vẫn đang rất thong thả mà đi trên hành lang dài, xung quanh chỉ le lói những ánh đèn nhỏ nhoi, căn bản không đủ để chiếu sáng đường đi. Nhưng chút tối tăm này, nhằm nhò gì đối với bọn Thống Trung chứ. Cả bốn vẫn thoải mái hoạt động như thể đây là nơi vô cùng quen thuộc vậy.
Đi một hồi, Minh Kỳ nói
" Đi thẳng về phía trước có một căn phòng rất lớn, hẳn là nơi của chủ nhân nơi này đi "
Thống Trung cười hắc hắc vài tiếng, nói
" Như vậy thì quá tốt, chúng ta mau đi tới đó nhanh một chút. "
Thống Trung vừa dứt lời liền di chuyển, phi thẳng về phía trước. Cả 3 người kia phóng theo sau, đi một hồi liền dừng trước cánh cửa lớn, được làm bằng hợp kim đen, có chút bền. Trang trí có phần tinh xảo, tỉ mỉ vô cùng, trên đó khắc hình đầu lâu, cùng những xác chết bị xiên xỏ đầy người.
Thống Trung xoa xoa cằm, nói
" Tên này hẳn là kẻ thích giết người nhỉ? "
Lưu Vân cười bảo
" Vậy thì càng tốt, để lúc giết hắn rồi thì hắn mới cảm nhận được khi bị người khác xỏ xiên qua từng lớp da, lớp thịt trên cơ thể là cảm giác gì! "
Cả bọn cười khẩy vài tiếng, Thống Trung đứng đối diện với cánh cửa lớn. Chân trái đưa lên, trực tiếp đá bay cánh cửa đi...
" Rầm "
Cánh cửa lớn bị một chân Thống Trung tác dụng một lực không cân bằng lên, khiến nó văng xa và méo mó khắp nơi. Nhưng thay vì có hai âm thanh lớn vang lên, một là âm thanh chân Thống Trung đá bay cánh cửa, âm thanh thứ hai là khi cánh cửa va đập vào đâu đó mà rơi xuống. Nhưng hiện tại chỉ có một âm thanh, còn âm thanh thứ 2 biến đâu mất rồi.
Cả bọn đưa mắt nhìn vào, cánh cửa lớn không va đập xuống đất nhưng lại treo lơ lửng trên không, đồng thời đối diện với họ phía xa xa là một tên có dáng người khá cao, toàn thân đồ đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối để lộ nụ cười và cặp nanh dài trên khóe miệng. Tay hắn đang điều khiển lực khiến cho cánh cửa lơ lửng trên không trung.
" Rầm "
Vậy là âm thanh thứ hai vang lên, cánh cửa bị tên đó quăng sang bên phải của hắn. Cả bốn người Thống Trung nụ cười lạnh dần lộ ra, và rồi....
" ẦM "
.................
Trước khi bọn Thống Trung đuổi đến cửa động, bên phía Hạo Thiên...
Những người còn lại của nhóm cậu bắt đầu vây lấy dân làng, Hạo Thiên mặt lạnh nhìn họ, lạnh giọng nói
" Hiện tại có thể hay không kể cho chúng tôi biết sự thật? "
Dân làng một mảnh im lặng như tờ, Tiểu Siêu bắt đầu đe dọa, nói
" Nếu hiện tại còn không nói thì mặc kệ mấy người vậy, chúng tôi đi đây. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, các người cứ thế mà chịu trận suốt đời này đi "
" Không... Không... Đừng đi mà... Tôi sẽ kể mà... Cầu xin các người... "
Người phụ nữ bị bắt mất con quỳ gối cầu xin nhóm Hạo Thiên, nước mắt cứ rơi lã chã trên khuôn mặt của bà, khóc đến độ đã sưng hết cả mắt rồi.
Hạo Thiên đưa tay đỡ bà dậy, nói
" Được rồi, hiện tại liền kể đi "
Người phụ nữ cố nín khóc, giữ cho mình im lặng một hồi để kể cho dễ dàng hơn. Bà bảo
" Chuyện này xảy ra vào hơn 10 năm trước... Khi mà bọn chúng đột ngột tới đây bắt đi 3 đứa trẻ nhỏ... Chúng bảo với bọn tôi rằng chúng cần trẻ em, yêu cầu mỗi 2 tháng phải giao nộp 1 đứa.... Chúng tôi khi đó đã phản kháng rất nhiều, nhưng không tài nào đánh lại được... Khi đó đã chết khá nhiều người, bọn tôi sợ hãi không biết phải làm sao cả nên đã lén lút đi thông báo việc này đến thủ đô.... Nhưng đi giữa đường liền bị giết... Từ đó không ai dám đi nữa, cứ hễ ai rời khỏi làng liền bị giết... Chỉ có vài thương nhân nhỏ thỉnh thoảng vào bán hàng rồi rời đi ngay... Những người đó khi tới lần đầu thì chúng tôi liền không thấy họ đến lần nữa...
Cứ thế rất nhiều người có vào có ra những vẫn bị giết. Chúng nói rằng chúng sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi yêu thú tấn công, nhưng điều đó căn bản là không cần thiết vì bốn ngôi làng vây quanh thủ dô đều có rào chắn bảo vệ cả rồi..... Chúng tôi không đồng ý giao nộp trẻ con thì sẽ bị giết... Cứ thế 10 năm đã trôi qua, số trẻ em bị bắt đi đã hơn 60 đứa rồi... Trẻ em nơi này ít như vậy, chỉ có vài đứa chạy long nhong mà các cậu đã thấy kia thôi... Hôm nay là ngày mà con tôi bị bắt đi... Bọn chúng bắt con tôi đi rồi... "
Người phụ nữ kể một tràng dài câu chuyện như thế ra, rồi lại khóc nức nở khi nghĩ đến con bà. Hạo Thiên nhăn mày nói
" Nếu có chuyện nghiêm trọng như vậy mà các người còn cười nói vui vẻ như thế mỗi ngày sao? "
Lúc này, người đàn ông trung niên vác củi trước đó liền nói
" Vì chúng nói rằng, nếu chúng tôi không thực hiện những sinh hoạt hằng ngày, không cười nói như khi trước khi bọn chúng tới và làm vẻ như không có chuyện gì.... Thì chúng mỗi ngày sẽ giết 10 người tùy ý, cứ thế cho đến khi không còn ai nữa... "
Hạo Thiên khóe mắt hơi giật giật, cái thể loại người quái đản gì đây? Chuyện mình làm rành rành ra như thế nhưng vẫn sợ người khác để ý, sợ bị phanh phui sao? Nếu biết sợ thì đừng làm, ngộ nghĩnh ha!
Hao Thiên thở ra một hơi dài, nói
" Được rồi, ai về nhà nấy đi. Chúng tôi sẽ giúp các người giải quyết triệt để nơi này "
" Nhưng... Mấy tên đó rất mạnh... Các cậu như vậy làm sao có thể... "
Hạo Thiên mặt đơ một hồi, nhìn xung quanh và họ cũng đang nhìn các cậu với vẻ hoài nghi. Hạo Thiên đưa tay lên mặt, vuốt xuống một cái, hỏi
" Như vầy đã được chưa? "
Cặp sừng, đôi cánh lớn của Hạo Thiên bắt đầu hiện ra. Bọn An Lam Nguyệt, tiểu Siêu và Lăng Giang Tuyết cũng làm điều tương tự như vậy và rồi... Toàn thể dân làng câm nín nhìn... Nhìn trân tráo bọn họ không rời... Một ánh mắt đầy sự kinh ngạc, ngỡ ngàng và không thốt nên lời
" Hoàng.... Hoàng tử.... "
Người đàn ông trung niên vác củi bật thốt, dân làng cũng theo đó mà bật thốt nên lời
" Hoàng tử... Công chúa.... Lăng đại tiểu thư... "
" Bịch.... Bịch... Bịch.... "
Toàn thể dân làng thoáng cái quỳ rạp xuống đất, hô lớn
" Hoàng tử vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Công chúa kim tuế kim tuế kim kim tuế, Lăng đại nhân vạn sự kim an. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang đến điềm lành cho đất nước này! "
Hạo Thiên khẽ thở ra, thật bất đắc dĩ mới phải dùng đến thân phận này a. Cậu nói
" Bình thân. Hiện tại liền tin rồi chứ gì? Ai về nhà nấy đi, chúng ta hiện tại đi đến nơi... "
" UỲNH "
Một tiếng nổ lớn vang lên kinh trời..
Bình luận truyện