Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 150: Cãi nhau to
“Cháu nói thế là sao?” Mẹ Tạ tái mặt, không hiểu ý Tô Tô.
“Sao cô không tự nghĩ chút đi nhỉ? Người ta có binh lính có súng đạn, tại sao còn phải đi khắp nơi tìm dị năng giả? Hiển nhiên là vì có nơi nguy hiểm nên phải đưa dị năng giả vào mở đường. Tạ Hào Thế nhà bác thế nào cháu không quan tâm, nhưng đừng kéo theo cháu. Tạ Thanh Diễn suy tính khốn nạn, để bác đến nói chuyện thì còn gì là mặt mũi? Tốt nhất là chuẩn bị hậu sự cho Tạ Hào Thế thôi, tiện thể làm luôn cho Tạ Thanh Diễn. Ngay sau khi Tạ Hào Thế chết, Tô Tô cháu đảm bảo sẽ đến tận cửa lấy mạng tên chó chết đó.”
Tô Tô nói liền một mạch rồi bỏ đi, mặc kệ mẹ Tạ đứng như trời trồng. Mẹ Tạ chẳng hiểu gì còn hùa theo tên Tạ Thanh Diễn ngu dốt. Đời là mấy chốc, không có Tạ Thanh Diễn thì bà còn giữ được mạng, nhưng nhờ ông con trai ngày ngày hành hạ, mẹ Tạ có lẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân năm sau.
Trong căn cứ, mọi người tưởng rằng làm chức nhỏ công việc giống như nhân viên công vụ, ngay đến người đang lên kế hoạch xây dựng căn cứ cũng đều nghĩ như vậy. Nhưng lâu dần, đợi căn cứ xây xong, mới phát hiện ý nghĩ ban đầu của mình thật là ngu xuẩn, lương thưởng cho nhân viên công vụ căn cứ rất hậu hĩnh nhưng điều kiện là họ phải còn mạng để lĩnh mới được.
Thực ra, sau mạt thế, làm chức nhỏ ở căn cứ nào cũng đều giống nhau, nhưng làm chức nhỏ dưới quyền của Lã Ấn thì hoàn toàn khác. Hắn chưa từng đem mạng của dị năng giả ra đánh đổi. Hắn cho rằng tốn nhiều tiền như vậy để tập hợp họ lại, dùng vào chỗ chết thì đố không phải là Lã Ấn hắn nữa rồi.
Thân thể của Tô Tô bây giờ không chịu nổi sự bóc lột của Lã Ấn. Tốt nhất cô tránh ở một bên, tìm đồ đạc, giết zombie, nghỉ ngơi sống qua ngày. Tranh giành trục lợi, điên cuồng giết chóc không hợp với cô lúc này.
Song Tô Tô rời đi, để lại một mình mẹ Tạ đứng ở đó, trong miệng vẫn còn lặp lại những lời cô vừa nói, trong lòng không biết có cảm nhận thế nào. Bà ta vội vàng quay đầu, định đi đến biệt thự của Tạ Hào Thế tìm Tạ Thanh Diễn, muốn hỏi rõ chuyện Lã Ấn muốn xây căn cứ rốt cuộc là thế nào. Nhưng bà vừa bước vào cổng đã nghe thấy Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn đang cãi nhau to.
Tạ Thanh Diễn rất kích động, đứng trong phòng khách, trong tay cầm một phần văn kiện, vênh mặt hỏi Tạ Hào Thế đang ngồi trên ghế sofa, “Điều kiện hậu hĩnh như vậy, chỉ cần anh chịu đem người dưới trướng của mình gia nhập quân đội, tất cả chúng ta sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Chuyện này còn có gì để bắt bẻ chứ? Anh cả, làm người đừng quá ích kỷ.”
“Em có biết Lã Ấn là ai không? Sau khi gia nhập quân đội phải đối diện với cái gì không? Hắn muốn chúng ta đi làm cái gì? Em cái gì cũng không biết đã tùy tiện đồng ý với người khác. Tạ Thanh Diễn em đây là muốn làm gì? Em còn thay anh nhận lời, anh cho em cái quyền ấy lúc nào hả?”
So với Tạ Thanh Diễn khá kích động, thì biểu cảm của Tạ Hào Thế khá mệt mỏi. Đó là loại mệt mỏi chán nản không muốn trả lời, giọng nói từ tốn giống như không tập trung, muốn ngừng cuộc nói chuyện này, muốn ném Tạ Thanh Diễn ra ngoài cửa.
Mà Tạ Thanh Diễn giống như không tự ý thức được, còn cố cãi nhau với Tạ Hào Thế, “Gia nhập quân đội chỉ lợi không hại, có đảm bảo lương bổng, người nhà có phúc lợi, còn có một đội ngũ lớn làm hậu thuẫn cho anh, sao anh muốn từ chối? Anh cả, anh không thể vì tương lai của chúng em mà suy nghĩ hay sao?”
“Anh vì sao phải suy nghĩ cho tương lai của mấy người?” Tạ Hào Thế liếc nhìn Tạ Thanh Diễn, hời hợt nói, “Nói cho cùng, những người may mắn sống sót em dẫn về kia, anh hoàn toàn không quen, bắt anh vì tương lai của họ mà chạy đến bán mạng cho một người lạ, đầu em có vẫn đề hay là đầu anh có vấn đề?”
Câu này giống hệt với ý câu nói của Tô Tô, hiệu quả diễn đạt như nhau. Mạt thế rồi, lòng người dễ thay đổi, không có ai sẽ cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân mình vì người khác. Tạ Hào Thế lúc trước không nói là vì Tạ Thanh Diễn vẫn chưa chạm vào giới hạn của anh. Nhưng bây giờ, Tạ Thanh Diễn lại không biết điều, mưu đồ điều khiển cuộc đời anh. Điều này khiến cho Tạ Hào Thế không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ít nhiều nghe ra được ý đường ai nấy đi trong giọng điệu của Tạ Hào Thế, mẹ Tạ đứng ở cửa, trong lòng có chút hoảng hốt. Bà quấn khăn choàng cổ lớn trên người, đi vào trong phòng khách, chau mày hỏi, “Hai anh em, vì một chuyện gì to tát mà nhất định phải cãi nhau thành như vậy?”
“Mẹ!”
Tạ Thanh Diễn có chút ấm ức quay người lại, nhìn mẹ Tạ gọi một tiếng. Mẹ Tạ giơ tay ngăn cản hành vi sắp mách tội của hắn, vẻ mặt ôn hòa nhìn Tạ Hào Thế nói:
“Anh con không đồng ý, chuyện này không phải xong rồi sao? Không phải bây giờ chúng ta cũng sống rất tốt sao? Vì sao nhất định phải theo đuổi danh lợi kia, bán mạng vì căn cứ chứ?”
“Mẹ, nếu như mọi người đều nghĩ giống như mẹ và anh, thì căn cứ này xây dựng thế nào được?” Vừa nghe mẹ Tạ cũng nói như vậy, Tạ Thanh Diễn liền có chút nôn nóng, chỉ sợ tương lai Lý Oánh cam kết cho hắn sẽ đi tong, vội vàng nói, “Bây giờ chúng ta sống rất tốt. Mọi người đều có miếng ăn, nhưng đó cũng chỉ là mưu cầu sống sót mà thôi, ngay cả tiêu chí no ấm cơ bản nhất cũng không đạt được. Lã Ấn cam kết chỉ cần anh cả chịu đến quân đội phục vụ, tất cả chúng ta sẽ đều có công việc, đủ để nuôi sống bản thân.”
Tạ Hào Thế ngồi trên sofa bên cạnh. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông vũ mỏng màu xám đậm. Nghe xong câu nói của Tạ Thanh Diễn, không nén nổi cười khẩy. Anh ngước mắt lên, vốn dĩ có những lời anh chẳng buồn nói. Lúc này cũng không nhịn được phải nói ra.
“Nếu như em chịu phát động đám người sống sót em hảo tâm cứu giúp làm vài việc râu ria, tạo ra một ít giá trị thuộc về mình, thì cần gì phải ra ngoài tìm những công việc không ra gì?”
Thời đại nào làm việc gì, Tạ Hào Thế mấy ngày nay đã nhìn vô cùng thấu đáo. Xã hội ngày nay sắp trở về xã hội nguyên thủy rồi. Những công việc trí tuệ cao như nghiên cứu virus, chế tạo vũ khí kĩ thuật cao…, thực sự không phù hợp với những người trí tuệ bình thường.
Vì vậy, bên phía nhà họ Tô làm rất tốt, người không có kỹ năng phòng thân, chạy nhảy, hoặc là ở nhà trồng trọt, nấu nướng, xây nhà, hoặc là ra ngoài vận chuyển đồ đạc. Những người có kỹ năng phòng thân, không đánh quái vật thăng cấp, đảm nhiệm vai trò làm người bảo vệ thì cũng mở bệnh viện thể hiện giá trị của mình.
Bầu không khí cũng rất tốt, người già trên năm mươi, sáu mươi tuổi, trẻ em dưới hai tuổi, ngày nào cũng bận rộn, tự quản lý nhiệm vụ của mình, cực kỳ bận bịu.
Trái lại nhìn đám người sống sót Tạ Thanh Diễn dẫn về, ngoài mấy người lo bò trắng răng, ngày nào cũng tự phát đi canh giữ cổng lớn đòi đồ vật của những người sống sót muốn vào trong, chỉ có một mình Phi Phi cả ngay bận rộn khiến cho dị năng của mình gần như suy kiệt, liều mạng kích thích rau củ quả để nuôi những người còn lại.
“Sao cô không tự nghĩ chút đi nhỉ? Người ta có binh lính có súng đạn, tại sao còn phải đi khắp nơi tìm dị năng giả? Hiển nhiên là vì có nơi nguy hiểm nên phải đưa dị năng giả vào mở đường. Tạ Hào Thế nhà bác thế nào cháu không quan tâm, nhưng đừng kéo theo cháu. Tạ Thanh Diễn suy tính khốn nạn, để bác đến nói chuyện thì còn gì là mặt mũi? Tốt nhất là chuẩn bị hậu sự cho Tạ Hào Thế thôi, tiện thể làm luôn cho Tạ Thanh Diễn. Ngay sau khi Tạ Hào Thế chết, Tô Tô cháu đảm bảo sẽ đến tận cửa lấy mạng tên chó chết đó.”
Tô Tô nói liền một mạch rồi bỏ đi, mặc kệ mẹ Tạ đứng như trời trồng. Mẹ Tạ chẳng hiểu gì còn hùa theo tên Tạ Thanh Diễn ngu dốt. Đời là mấy chốc, không có Tạ Thanh Diễn thì bà còn giữ được mạng, nhưng nhờ ông con trai ngày ngày hành hạ, mẹ Tạ có lẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân năm sau.
Trong căn cứ, mọi người tưởng rằng làm chức nhỏ công việc giống như nhân viên công vụ, ngay đến người đang lên kế hoạch xây dựng căn cứ cũng đều nghĩ như vậy. Nhưng lâu dần, đợi căn cứ xây xong, mới phát hiện ý nghĩ ban đầu của mình thật là ngu xuẩn, lương thưởng cho nhân viên công vụ căn cứ rất hậu hĩnh nhưng điều kiện là họ phải còn mạng để lĩnh mới được.
Thực ra, sau mạt thế, làm chức nhỏ ở căn cứ nào cũng đều giống nhau, nhưng làm chức nhỏ dưới quyền của Lã Ấn thì hoàn toàn khác. Hắn chưa từng đem mạng của dị năng giả ra đánh đổi. Hắn cho rằng tốn nhiều tiền như vậy để tập hợp họ lại, dùng vào chỗ chết thì đố không phải là Lã Ấn hắn nữa rồi.
Thân thể của Tô Tô bây giờ không chịu nổi sự bóc lột của Lã Ấn. Tốt nhất cô tránh ở một bên, tìm đồ đạc, giết zombie, nghỉ ngơi sống qua ngày. Tranh giành trục lợi, điên cuồng giết chóc không hợp với cô lúc này.
Song Tô Tô rời đi, để lại một mình mẹ Tạ đứng ở đó, trong miệng vẫn còn lặp lại những lời cô vừa nói, trong lòng không biết có cảm nhận thế nào. Bà ta vội vàng quay đầu, định đi đến biệt thự của Tạ Hào Thế tìm Tạ Thanh Diễn, muốn hỏi rõ chuyện Lã Ấn muốn xây căn cứ rốt cuộc là thế nào. Nhưng bà vừa bước vào cổng đã nghe thấy Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn đang cãi nhau to.
Tạ Thanh Diễn rất kích động, đứng trong phòng khách, trong tay cầm một phần văn kiện, vênh mặt hỏi Tạ Hào Thế đang ngồi trên ghế sofa, “Điều kiện hậu hĩnh như vậy, chỉ cần anh chịu đem người dưới trướng của mình gia nhập quân đội, tất cả chúng ta sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Chuyện này còn có gì để bắt bẻ chứ? Anh cả, làm người đừng quá ích kỷ.”
“Em có biết Lã Ấn là ai không? Sau khi gia nhập quân đội phải đối diện với cái gì không? Hắn muốn chúng ta đi làm cái gì? Em cái gì cũng không biết đã tùy tiện đồng ý với người khác. Tạ Thanh Diễn em đây là muốn làm gì? Em còn thay anh nhận lời, anh cho em cái quyền ấy lúc nào hả?”
So với Tạ Thanh Diễn khá kích động, thì biểu cảm của Tạ Hào Thế khá mệt mỏi. Đó là loại mệt mỏi chán nản không muốn trả lời, giọng nói từ tốn giống như không tập trung, muốn ngừng cuộc nói chuyện này, muốn ném Tạ Thanh Diễn ra ngoài cửa.
Mà Tạ Thanh Diễn giống như không tự ý thức được, còn cố cãi nhau với Tạ Hào Thế, “Gia nhập quân đội chỉ lợi không hại, có đảm bảo lương bổng, người nhà có phúc lợi, còn có một đội ngũ lớn làm hậu thuẫn cho anh, sao anh muốn từ chối? Anh cả, anh không thể vì tương lai của chúng em mà suy nghĩ hay sao?”
“Anh vì sao phải suy nghĩ cho tương lai của mấy người?” Tạ Hào Thế liếc nhìn Tạ Thanh Diễn, hời hợt nói, “Nói cho cùng, những người may mắn sống sót em dẫn về kia, anh hoàn toàn không quen, bắt anh vì tương lai của họ mà chạy đến bán mạng cho một người lạ, đầu em có vẫn đề hay là đầu anh có vấn đề?”
Câu này giống hệt với ý câu nói của Tô Tô, hiệu quả diễn đạt như nhau. Mạt thế rồi, lòng người dễ thay đổi, không có ai sẽ cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân mình vì người khác. Tạ Hào Thế lúc trước không nói là vì Tạ Thanh Diễn vẫn chưa chạm vào giới hạn của anh. Nhưng bây giờ, Tạ Thanh Diễn lại không biết điều, mưu đồ điều khiển cuộc đời anh. Điều này khiến cho Tạ Hào Thế không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ít nhiều nghe ra được ý đường ai nấy đi trong giọng điệu của Tạ Hào Thế, mẹ Tạ đứng ở cửa, trong lòng có chút hoảng hốt. Bà quấn khăn choàng cổ lớn trên người, đi vào trong phòng khách, chau mày hỏi, “Hai anh em, vì một chuyện gì to tát mà nhất định phải cãi nhau thành như vậy?”
“Mẹ!”
Tạ Thanh Diễn có chút ấm ức quay người lại, nhìn mẹ Tạ gọi một tiếng. Mẹ Tạ giơ tay ngăn cản hành vi sắp mách tội của hắn, vẻ mặt ôn hòa nhìn Tạ Hào Thế nói:
“Anh con không đồng ý, chuyện này không phải xong rồi sao? Không phải bây giờ chúng ta cũng sống rất tốt sao? Vì sao nhất định phải theo đuổi danh lợi kia, bán mạng vì căn cứ chứ?”
“Mẹ, nếu như mọi người đều nghĩ giống như mẹ và anh, thì căn cứ này xây dựng thế nào được?” Vừa nghe mẹ Tạ cũng nói như vậy, Tạ Thanh Diễn liền có chút nôn nóng, chỉ sợ tương lai Lý Oánh cam kết cho hắn sẽ đi tong, vội vàng nói, “Bây giờ chúng ta sống rất tốt. Mọi người đều có miếng ăn, nhưng đó cũng chỉ là mưu cầu sống sót mà thôi, ngay cả tiêu chí no ấm cơ bản nhất cũng không đạt được. Lã Ấn cam kết chỉ cần anh cả chịu đến quân đội phục vụ, tất cả chúng ta sẽ đều có công việc, đủ để nuôi sống bản thân.”
Tạ Hào Thế ngồi trên sofa bên cạnh. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông vũ mỏng màu xám đậm. Nghe xong câu nói của Tạ Thanh Diễn, không nén nổi cười khẩy. Anh ngước mắt lên, vốn dĩ có những lời anh chẳng buồn nói. Lúc này cũng không nhịn được phải nói ra.
“Nếu như em chịu phát động đám người sống sót em hảo tâm cứu giúp làm vài việc râu ria, tạo ra một ít giá trị thuộc về mình, thì cần gì phải ra ngoài tìm những công việc không ra gì?”
Thời đại nào làm việc gì, Tạ Hào Thế mấy ngày nay đã nhìn vô cùng thấu đáo. Xã hội ngày nay sắp trở về xã hội nguyên thủy rồi. Những công việc trí tuệ cao như nghiên cứu virus, chế tạo vũ khí kĩ thuật cao…, thực sự không phù hợp với những người trí tuệ bình thường.
Vì vậy, bên phía nhà họ Tô làm rất tốt, người không có kỹ năng phòng thân, chạy nhảy, hoặc là ở nhà trồng trọt, nấu nướng, xây nhà, hoặc là ra ngoài vận chuyển đồ đạc. Những người có kỹ năng phòng thân, không đánh quái vật thăng cấp, đảm nhiệm vai trò làm người bảo vệ thì cũng mở bệnh viện thể hiện giá trị của mình.
Bầu không khí cũng rất tốt, người già trên năm mươi, sáu mươi tuổi, trẻ em dưới hai tuổi, ngày nào cũng bận rộn, tự quản lý nhiệm vụ của mình, cực kỳ bận bịu.
Trái lại nhìn đám người sống sót Tạ Thanh Diễn dẫn về, ngoài mấy người lo bò trắng răng, ngày nào cũng tự phát đi canh giữ cổng lớn đòi đồ vật của những người sống sót muốn vào trong, chỉ có một mình Phi Phi cả ngay bận rộn khiến cho dị năng của mình gần như suy kiệt, liều mạng kích thích rau củ quả để nuôi những người còn lại.
Bình luận truyện