Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 187: Quy củ



Diệp Dục giữ vững động tác này hồi lâu, vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đặn lại bình tĩnh, dường như không nóng nảy như mọi khi. Tô Tô ngẩn người, cúi đầu, có phần không quen khi Diệp Dục và cô thân cận như thế này, vì vậy hai tay không biết nên đặt ở đâu, đành phải tiếp tục bôi thuốc lên vết thương trên lưng anh, sợi tóc nhè nhẹ cọ qua gò má Diệp Dục theo động tác của cô.

Bỗng nhiên Diệp Dục mở miệng, chậm rãi nói, “Loại cảm giác này thật tốt, ôm hai mẹ con em có cảm giác giống như là ôm cả thế giới, thật viên mãn.”

Tay Tô Tô cầm bông dừng lại trên lưng anh, cô cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Dục đang gối lên đùi mình, dán vào chiếc bụng nhô lên của cô. Mắt Diệp Dục đã nhắm lại, trong chốc lát, hô hấp trầm xuống, có vẻ như đã ngủ rồi.

Mắt Tô Tô nóng lên, không hiểu sao cảm thấy Diệp Dục lúc này thật đáng thương, không nhà, không người thân, không ai yêu, cũng không hiểu cái gì là yêu. Anh chỉ cảm thấy phải có trách nhiệm với cô vì vậy trèo đèo lội suối tìm cô, lại không nghĩ rằng tìm được thế giới của mình.

Mới chỉ ôm cô cùng đứa bé trong bụng mà Diệp Dục cũng cảm thấy thoả mãn. Tim anh chứa được thật ít, ít đến nỗi các loại dã tâm quyền lực bành trướng thiên hạ cũng không chứa nổi, chỉ có chỗ đủ cho cô và Tiểu Ái.

Bôi thuốc trên lưng Diệp Dục xong, Tô Tô giơ bông y tế trong tay lên ném vào thùng rác, lại đem cồn i-ốt và bông y tế còn lại bỏ vào tủ trên đầu giường, nhẹ chân nhẹ tay chuyển đầu của Diệp Dục từ đùi cô xuống. Sau đó Tô Tô đắp chăn cho anh, nằm bên cạnh rồi cũng ngủ.

Một giấc ngủ không mộng mị hiếm thấy, vừa sâu vừa ấm áp. Khi Tô Tô tỉnh dậy, trời đã về chiều, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua rèm cửa, còn Diệp Dục đã rời giường tự bao giờ.

Tô Tô đẩy chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy xương cụt giống như là bị kim châm, cô đau đến nghiến răng trợn mắt. Ngày tháng trôi qua thật mau, thoắt cái đã có thai năm tháng, cho nên đến lúc đau xương cụt rồi. Hôm nay cô phải tìm Trạc Thế Giai, khám thai sau đó thương lượng chuyện dời đi với những người còn lại.

Hôm qua đã thăm dò tốt rồi, những ngày kế tiếp sẽ sắp xếp người đi dọn dẹp, chuẩn bị vào ở.

Xoa xương cụt, Tô Tô mặc quần áo xong, ăn cơm ở phòng bếp, đi ra tường rào. Bên ngoài tường rào, cha Tô và anh Bì chả biết tìm từ đâu được một cái máy tuốt lúa hơi lớn đã đấu điện. Hai người đang ở quanh máy tuốt lúa đang bận bịu cho ra những hạt thóc. Bên tòa nhà khám chữa bệnh nhận mấy người dị năng giả không biết từ đâu đến, đang bận bịu chữa trị cho họ.

Tô Tô chào hỏi nhóm người cha mẹ Tô, vừa muốn đi tòa nhà khám chữa bệnh tìm Trạc Thế Giai liền nghe thấy tiếng xe phía sau vang lên. Cô quay đầu nhìn lại, mấy chiếc xe quân đội đi tới, dừng ở bãi nhỏ. Vương Tử Kiều, Sở Hiên, Lý Oánh và một đám binh lính đi theo nhảy từ trên xe xuống.

“Bác trai đang tuốt lúa à?”

Tuy Sở Hiên không biết nhóm người Tô Tô bên này nhưng vẫn rất nhiệt tình lên tiếng chào cha Tô. Cha Tô gật đầu, người ta có câu tay không đánh người mặt cười, ông cũng ân cần nói chuyện với Sở Hiên:

“Đúng vậy, chúng tôi nhiều miệng ăn, không tuốt lúa không đủ ăn.”

“Ha ha, các bác đúng là sống qua ngày.”

Sở Hiên gật đầu, người mặc quân phục, dừng lại nắm một nắm xác lúa tán loạn, giống như lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tô đứng ở bên ngoài tòa nhà khám chữa bệnh. Nụ cười trên mặt chợt nở, giống như một con hồ ly, giơ tay lên rất gần gũi vẫy tay với Tô Tô hỏi:

“Cái bụng lớn như vậy rồi, cũng phải tầm năm tháng nhỉ?”

“Sắp.”

Chuông báo động trong lòng Tô Tô vang lên. Ánh mắt này của Sở Hiên có ý gì? Trong nhiều người như vậy, liếc một cái liền thấy cô, lại mở miệng lập tức hỏi bụng cô. Tô Tiểu Ái nhà cô đã bị Lã Ấn để mắt đến?

Nếu như người khác hỏi bụng cô, cô không cảm thấy gì nhưng Sở Hiên vừa hỏi, Tô Tô liền cảm thấy vô cùng không ổn. Trực giác báo động nguy hiểm, cô híp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Sở Hiên, hệt như một con sói mẹ che chở con con, tàn nhẫn không tả đâu cho hết.

Sở Hiên sửng sốt, vừa muốn mở miệng nói gì đấy, Diệp Dục mặc một cái áo thun xanh biếc, khoác trên người một món đồ rằn ri, trong tay cầm thắt lưng, mang theo mấy người đi ra.

Anh đứng ở trước mặt Tô Tô, chắn Tô Tô, hai tay chống trên hông, trong miệng còn nhai quả cau, cà lơ phất phơ nhìn Sở Hiên, nhổ toẹt quả cau trong mồm ra, không khách khí hỏi:

“Hôm nay tới làm gì? Gây phiền toái đấy à?”

“Đây là nơi tìm phiền toái?”

Sở Hiên cười, bên mép xuất hiện mấy nếp nhăn. Vương Tử Kiều bên cạnh hắn lại có lời muốn nói, đi đến trước mặt Diệp Dục. Sở Hiên vươn tay kéo Vương Tử Kiều tính tình không tốt đẹp là mấy lại đồng thời tỏ ý Vương Tử Kiều lùi lại còn mình tiến lên, cầm một phần văn kiện trong tay, cười hì hì với Diệp Dục nói:

“Sáng sớm hôm nay các anh kéo mấy xe thịt đông lạnh vào khu an toàn, không giao nộp một phần ba đồ theo quy định. Chuyện này… tôi thấy nhiều hành vi chưa hợp lý. Diệp Dục, anh cũng là lính, biết quân lệnh như sơn, mọi người cùng nhau tụ tập để sinh tồn, không thể có người không tuân theo quy củ. Xông vào khu an toàn không chỉ một lần, mà một lần cũng thôi đi. Sự kiên nhẫn của con người chỉ có giới hạn, theo anh tôi có thể cho các anh thêm cơ hội lần thứ ba không?”

Căn cứ vào ý tứ trong lời nói của Sở Hiên, nhóm Diệp Dục liều mạng một ngày một đêm cướp sạch thịt đông lạnh quay về. Sáng sớm hôm nay, lúc tiến vào khu an toàn bị giữ lại, cuối cùng thế nào cũng khiến hai bên hục hặc với nhau. Diệp Dục nghênh ngang tiến vào, nhất định không nộp một món nên thành ra mấy tên chó săn của Lã Ấn gióng trống khua chiêng như này chạy tới.

Tô Tô đứng ở phía sau Diệp Dục, vươn ngón tay chọc thắt lưng anh. Diệp Dục trở tay bắt lấy ngón tay Tô Tô, ngang ngược phách lối nói với Sở Hiên:

“Thế nào? Còn muốn cứng đối cứng với ông đây? Đến đây, sợ quá cơ?!”

“Ha ha ha, đây đương nhiên là tình huống xấu nhất,” Sở Hiên lại cười, hắn vẫn luôn cười, “Cứng đối cứng với mấy người đặc công dị năng các anh, dù bọn tôi có hơn vạn người cũng sợ là chẳng chiếm được điểm gì tốt.”

Sau đó Sở Hiên ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn phía sau Diệp Dục không thấy Tô Tô chỉ thấy tòa khám chữa bệnh và tòa biệt thự chăm sóc trẻ sơ sinh bên cạnh. Trong biệt thự kia có tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền ra, Sở Hiên chính là càng lúc càng cười đến ôn hoà, tiếp tục nói:

“Nhưng mà gánh nặng của các anh cũng lớn. Đây vừa có trẻ con lại vừa có phụ nữ có thai. Cứng đối cứng với chúng tôi, không làm bộ đội đặc công dị năng các anh bị thương không sai nhưng nếu không cẩn thận... một cái đạn pháo vừa khéo rơi xuống đầu đám trẻ con và phụ nữ có thai… Bùm!!!... Tình huống này chắc hẳn đội trưởng Diệp cũng không muốn thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện