Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 25: Thủy kính
Sẩm tối, Tô Tô và cha mẹ cũng tìm một nhà hàng ngon ăn no nê rồi cô đưa cha mẹ mình về biệt thự Quả Táo.
Dọc đường xe đến xe đi, Tô Tô một tay lái xe, một tay gác lên cửa sổ xe, nghiêng người suy nghĩ. Bỗng nhiên một luồng đèn pha chiếu vào sau xe jeep. Tô Tô liếc nhìn kính chiếu hậu, wow, là một con motorhome cao cấp.
Motorhome và xe của Tô Tô cùng đi vào khu biệt thự Quả Táo. Cửa chính mở ra, Tô Tô lái xe vào trước nhưng mắt vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu, theo dõi chiếc xe kia tiến vào khu rồi rẽ sang hướng khác ở ngã ba, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Được rồi, cô thấy xe này ngon đấy! Sau này khi đưa cha mẹ và Tiểu Ái đi chạy trốn, có motorhome thì chất lượng sinh hoạt sẽ đạt chuẩn.
Khi Tô Tô đang tính toán, cha Tô ngồi phía sau cau mày nhìn điện thoại, “Tiểu Diệp tắt điện thoại.”
“Là sao? Có phải muốn trốn tránh trách nhiệm với Tô Tô nhà chúng ta không?”
Mẹ cô ngồi ghế lái phụ lập tức bật dậy túm tóc ông. Cha cô than một tiếng, ra hiệu bình tĩnh với vợ mình.
“Bà cứ ngồi xuống đã. Tiểu Diệp nào có phải người như thế. Tôi nghĩ nó có chuyện gấp thôi, đừng vội, sáng mai tôi lại gọi lại.”
“Tiểu Diệp tiểu Diệp, ông làm như thân thiết lắm.”
Mẹ Tô rất bất mãn với thái độ thiên vị Diệp Dục của cha Tô, hai người họ cứ lời qua tiếng lại trên đường về biệt thự. Tô Tô thả cha mẹ xuống cửa rồi lái xe vào garagege, về phòng bếp lấy hai bình thủy tinh không. Lúc đến phòng khách, hai bình đã có đầy nước trong vắt.
Cô đưa hai bình thủy tinh cho cha mẹ mình còn đang cãi nhau, dặn dò xong thì lên tầng về phòng ngủ. Tô Tô vào phòng tắm, nhìn cái bồn trắng hình tròn rồi thử bơm nước vào bồn. Hiện tại, việc xả nước đầy nửa bồn tắm hoàn toàn không phải vấn đề, nhưng để tấn công bằng nước thì vẫn còn chút khó khăn.
Tô Tô làm đầy nửa bồn nước lạnh, lại đổ thêm chút nước nóng rồi cởi quần áo vào bồn tắm, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ nước trong bồn, để nước và cơ thể mình kết nối với nhau.
Hiện tại tinh phách trong cơ thể cô lớn bằng tầm một hạt lựu, lấp lánh ánh bạc. Cô nắm ánh sáng ấy trong chốc lát, thấy viên tinh phách đó không thay đổi gì thì tìm trò khác. Đầu tiên, cô nghĩ về việc viên tinh phách này nhất định phải làm, ngoài xả nước thì còn phải có sức mạnh để trở thành vật chất điều khiển tùy ý.
Một tầng nước sáng chạy liên tục dần xuất hiện trên da cô. Tô Tô cảm thấy hơi lo lắng, nhưng đã đến nước này thì không thể lùi bước được nữa. Cô nhắm mắt lại, ngụp mặt xuống nước, ánh bạc lấp loáng mặt nước. Một tấm thủy kính trong suốt bay ra, lơ lửng trên bồn tắm.
Lúc này Tô Tô ở trần tựa như nàng tiên cá duyên dáng, mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước, hơi thở bọt khí sùng sục bay lên từ đáy bồn tắm, hai mắt trợn to, chỉ cảm thấy hàng trăm lỗ chân lông điên cuồng hút nước xung quanh. Sức nước mãnh liệt tràn vào máu thịt như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiến thẳng vào tinh phách của cô.
Ánh bạc của tinh phách lóe sáng như bầu trời sao, xoay tròn liên tục. Tinh phách vừa hấp thu năng lượng của nước, lại vừa giải phóng ra năng lượng kiểm soát thủy kính lơ lửng trên bồn tắm. Tô Tô nằm dưới đáy bồn thấy nước sắp cạn thì tim đập thình thịch, vung tay đập lên vòi nước trên đỉnh đầu, vòi hoa sen xả nước ào ào lên cơ thể cô chẳng khác gì đổ vào bọt biển, nhanh chóng bị hút sạch.
Thủy kính vẫn giữ trạng thái lơ lửng. Sau một lúc lâu, cuối cùng Tô Tô cũng thích ứng được với lượng năng lượng ra vào như thế, dần kiểm soát được tinh phách để cơ thể không hút nước như miếng bọt biển nữa, lại khiến tinh phách phát năng lượng giữ thủy kính, điều khiển thủy kính về các phía, thay đổi độ dày mỏng rồi hóa thành dòng nước rơi tõm vào bồn tắm.
Tiếp tục với chiêu thức này, Tô Tô làm thủy kính nổi lên dễ dàng hơn rất nhiều. Thật ra trước kia cô chỉ dùng băng kính – nó là chiêu thức tự bảo vệ bản thân, cũng là một kỹ năng phòng thủ khá lạ. Thủy kính cũng có chung nguyên lý với băng kính nhưng giờ Tô Tô lại cảm thấy thủy kính thách thức kỹ năng biến hóa của cô hơn nhiều vì thủy kính biến hình dễ dàng hơn, không thể áp dụng phương pháp kiểm soát băng kính cho thủy kính được.
Cô nhất định phải tập trung, sử dụng nhiều năng lượng hơn mới duy trì được hình dạng của thủy kính.
Ngưng thủy kính hai ba lần, mỗi lần chỉ nửa phút mà Tô Tô đã rất mệt mỏi. Giờ cô là phụ nữ có thai, lại còn giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm nên phải kiêng cữ, việc đói bụng khiến cô lo lắng. Tô Tô xuống nhà, nhìn đồng hồ cũng đã 2-3h đêm, có lẽ cha mẹ cô ngủ lâu rồi. Tô Tô tiện tay lấy một bát đồ ăn to, vừa ngắm vầng trăng tròn vành ngoài cửa sổ vừa ăn sạch sẽ.
Trên bàn có một quyển sổ điện thoại của cha Tô, cha cô đi đâu cũng mang theo nó. Ghi lại số điện thoại vào quyển sổ nhỏ là thói quen của những người lớn tuổi.
Tô Tô nhàm chán lật xem qua thì thấy trang cuối trong sổ có tên và số của Diệp Dục.
Cô đứng dậy, cảm thấy chưa đủ no nên tiếp tục ăn bát thứ hai, vừa ăn vừa lấy di động ra, lòng thầm nhớ đến chuyện cha mẹ cãi nhau lúc nãy, chẳng biết có phải trùng hợp không, lẩm bẩm:
“Điện thoại tắt máy à? Để gọi thử xem sao…”
Khi đó, dưới ánh trăng, Diệp Dục lưng đeo hai thanh mã tấu, tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, đang tiến vào Đức thành cùng các chiến hữu. Đúng như Thầy Bói nói, nhiệm vụ lần này của bọn họ vẫn là Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh kia. Lần trước các thế lực ở Đức thành ra sức che giấu tình trạng thật sự của trung tâm nên đội cảm tử bọn họ được nhàn tản vài ngày.
Còn bây giờ, mấy khu phố xung quanh trung tâm đều đã bị vây quanh bằng lưới sắt. Hai mươi người bọn họ nhảy dù vào bên trong. Mệnh lệnh là giết không tha.
Đối với đội cảm tử, giết không tha là nhiệm vụ bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng đây không phải nước ngoài, không phải hoang mạc, cũng không phải nơi có chủ nghĩa khủng bố mà lại là một thành phố bình thường trong Trung Quốc. Lòng Diệp Dục tràn ngập sự ngờ vực.
Dọc đường xe đến xe đi, Tô Tô một tay lái xe, một tay gác lên cửa sổ xe, nghiêng người suy nghĩ. Bỗng nhiên một luồng đèn pha chiếu vào sau xe jeep. Tô Tô liếc nhìn kính chiếu hậu, wow, là một con motorhome cao cấp.
Motorhome và xe của Tô Tô cùng đi vào khu biệt thự Quả Táo. Cửa chính mở ra, Tô Tô lái xe vào trước nhưng mắt vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu, theo dõi chiếc xe kia tiến vào khu rồi rẽ sang hướng khác ở ngã ba, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Được rồi, cô thấy xe này ngon đấy! Sau này khi đưa cha mẹ và Tiểu Ái đi chạy trốn, có motorhome thì chất lượng sinh hoạt sẽ đạt chuẩn.
Khi Tô Tô đang tính toán, cha Tô ngồi phía sau cau mày nhìn điện thoại, “Tiểu Diệp tắt điện thoại.”
“Là sao? Có phải muốn trốn tránh trách nhiệm với Tô Tô nhà chúng ta không?”
Mẹ cô ngồi ghế lái phụ lập tức bật dậy túm tóc ông. Cha cô than một tiếng, ra hiệu bình tĩnh với vợ mình.
“Bà cứ ngồi xuống đã. Tiểu Diệp nào có phải người như thế. Tôi nghĩ nó có chuyện gấp thôi, đừng vội, sáng mai tôi lại gọi lại.”
“Tiểu Diệp tiểu Diệp, ông làm như thân thiết lắm.”
Mẹ Tô rất bất mãn với thái độ thiên vị Diệp Dục của cha Tô, hai người họ cứ lời qua tiếng lại trên đường về biệt thự. Tô Tô thả cha mẹ xuống cửa rồi lái xe vào garagege, về phòng bếp lấy hai bình thủy tinh không. Lúc đến phòng khách, hai bình đã có đầy nước trong vắt.
Cô đưa hai bình thủy tinh cho cha mẹ mình còn đang cãi nhau, dặn dò xong thì lên tầng về phòng ngủ. Tô Tô vào phòng tắm, nhìn cái bồn trắng hình tròn rồi thử bơm nước vào bồn. Hiện tại, việc xả nước đầy nửa bồn tắm hoàn toàn không phải vấn đề, nhưng để tấn công bằng nước thì vẫn còn chút khó khăn.
Tô Tô làm đầy nửa bồn nước lạnh, lại đổ thêm chút nước nóng rồi cởi quần áo vào bồn tắm, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ nước trong bồn, để nước và cơ thể mình kết nối với nhau.
Hiện tại tinh phách trong cơ thể cô lớn bằng tầm một hạt lựu, lấp lánh ánh bạc. Cô nắm ánh sáng ấy trong chốc lát, thấy viên tinh phách đó không thay đổi gì thì tìm trò khác. Đầu tiên, cô nghĩ về việc viên tinh phách này nhất định phải làm, ngoài xả nước thì còn phải có sức mạnh để trở thành vật chất điều khiển tùy ý.
Một tầng nước sáng chạy liên tục dần xuất hiện trên da cô. Tô Tô cảm thấy hơi lo lắng, nhưng đã đến nước này thì không thể lùi bước được nữa. Cô nhắm mắt lại, ngụp mặt xuống nước, ánh bạc lấp loáng mặt nước. Một tấm thủy kính trong suốt bay ra, lơ lửng trên bồn tắm.
Lúc này Tô Tô ở trần tựa như nàng tiên cá duyên dáng, mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước, hơi thở bọt khí sùng sục bay lên từ đáy bồn tắm, hai mắt trợn to, chỉ cảm thấy hàng trăm lỗ chân lông điên cuồng hút nước xung quanh. Sức nước mãnh liệt tràn vào máu thịt như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiến thẳng vào tinh phách của cô.
Ánh bạc của tinh phách lóe sáng như bầu trời sao, xoay tròn liên tục. Tinh phách vừa hấp thu năng lượng của nước, lại vừa giải phóng ra năng lượng kiểm soát thủy kính lơ lửng trên bồn tắm. Tô Tô nằm dưới đáy bồn thấy nước sắp cạn thì tim đập thình thịch, vung tay đập lên vòi nước trên đỉnh đầu, vòi hoa sen xả nước ào ào lên cơ thể cô chẳng khác gì đổ vào bọt biển, nhanh chóng bị hút sạch.
Thủy kính vẫn giữ trạng thái lơ lửng. Sau một lúc lâu, cuối cùng Tô Tô cũng thích ứng được với lượng năng lượng ra vào như thế, dần kiểm soát được tinh phách để cơ thể không hút nước như miếng bọt biển nữa, lại khiến tinh phách phát năng lượng giữ thủy kính, điều khiển thủy kính về các phía, thay đổi độ dày mỏng rồi hóa thành dòng nước rơi tõm vào bồn tắm.
Tiếp tục với chiêu thức này, Tô Tô làm thủy kính nổi lên dễ dàng hơn rất nhiều. Thật ra trước kia cô chỉ dùng băng kính – nó là chiêu thức tự bảo vệ bản thân, cũng là một kỹ năng phòng thủ khá lạ. Thủy kính cũng có chung nguyên lý với băng kính nhưng giờ Tô Tô lại cảm thấy thủy kính thách thức kỹ năng biến hóa của cô hơn nhiều vì thủy kính biến hình dễ dàng hơn, không thể áp dụng phương pháp kiểm soát băng kính cho thủy kính được.
Cô nhất định phải tập trung, sử dụng nhiều năng lượng hơn mới duy trì được hình dạng của thủy kính.
Ngưng thủy kính hai ba lần, mỗi lần chỉ nửa phút mà Tô Tô đã rất mệt mỏi. Giờ cô là phụ nữ có thai, lại còn giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm nên phải kiêng cữ, việc đói bụng khiến cô lo lắng. Tô Tô xuống nhà, nhìn đồng hồ cũng đã 2-3h đêm, có lẽ cha mẹ cô ngủ lâu rồi. Tô Tô tiện tay lấy một bát đồ ăn to, vừa ngắm vầng trăng tròn vành ngoài cửa sổ vừa ăn sạch sẽ.
Trên bàn có một quyển sổ điện thoại của cha Tô, cha cô đi đâu cũng mang theo nó. Ghi lại số điện thoại vào quyển sổ nhỏ là thói quen của những người lớn tuổi.
Tô Tô nhàm chán lật xem qua thì thấy trang cuối trong sổ có tên và số của Diệp Dục.
Cô đứng dậy, cảm thấy chưa đủ no nên tiếp tục ăn bát thứ hai, vừa ăn vừa lấy di động ra, lòng thầm nhớ đến chuyện cha mẹ cãi nhau lúc nãy, chẳng biết có phải trùng hợp không, lẩm bẩm:
“Điện thoại tắt máy à? Để gọi thử xem sao…”
Khi đó, dưới ánh trăng, Diệp Dục lưng đeo hai thanh mã tấu, tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, đang tiến vào Đức thành cùng các chiến hữu. Đúng như Thầy Bói nói, nhiệm vụ lần này của bọn họ vẫn là Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh kia. Lần trước các thế lực ở Đức thành ra sức che giấu tình trạng thật sự của trung tâm nên đội cảm tử bọn họ được nhàn tản vài ngày.
Còn bây giờ, mấy khu phố xung quanh trung tâm đều đã bị vây quanh bằng lưới sắt. Hai mươi người bọn họ nhảy dù vào bên trong. Mệnh lệnh là giết không tha.
Đối với đội cảm tử, giết không tha là nhiệm vụ bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng đây không phải nước ngoài, không phải hoang mạc, cũng không phải nơi có chủ nghĩa khủng bố mà lại là một thành phố bình thường trong Trung Quốc. Lòng Diệp Dục tràn ngập sự ngờ vực.
Bình luận truyện